Cái Chết Ảo

Chương 6: Kiểm chứng





Khi bắt đầu sai lầm, con người ta dễ đưa mình vào những sự dối trá để tự thanh minh, tự chống chế. Vốn tình bạn giữa Anh Thư và Dạ Lan chưa bao giờ là cái cớ, càng không thể là lá chắn cho bất kỳ quyết định nào của Anh Thư. Cô không thích ai kiểm soát mình, thế nên tự do ra ngoài gặp gỡ bạn bè là một trong những quyền mà đừng ai có ý nghĩ sẽ xâm phạm vào. Thế nhưng, từ sau cái hôm ngồi cùng Dạ Lan, nhận tin nhắn về giấc mơ của Lê Nam, Anh Thư thường chủ động nhắn tin hẹn Dạ Lan hơn; nhưng có khi chỉ đến một chút rồi đi, thậm chí có cả những khi hủy hẹn... Thế nhưng, cô vẫn ra ngoài, và dĩ nhiên những buổi ăn uống ấy là cùng Lê Nam.


Cho đến tận lúc này, Anh Thư vẫn chưa nghĩ những buổi gặp gỡ riêng với Lê Nam là sai trái; chỉ đơn giản là giữa họ từng có một mối quan hệ yêu đương, giờ gặp lại, làm bạn, chuyện giải thích như thế e rằng khó được nhiều người đơn giản nghĩ là sự thật trong sáng. Nếu không đem Dạ Lan ra làm bình phong, thì Anh Thư vẫn thừa lý do để cần gặp một người bạn - tâm sự về những bất an trong lòng mình.


Mà sự thật là vậy! Tất cả những lần hẹn gặp mặt gần đây giữa Lê Nam với Anh Thư, đến chín phần thời gian là cô kể và anh lặng im lắng nghe - theo cách thật sự cảm thông và chia sẻ - về chuyện Quốc Đạt, chồng cô. Cũng thi thoảng Anh Thư giật mình dừng lại, tự hỏi bản thân đang làm gì và người đối diện với cô thật sự là ai?! Bạn không phải bạn, người yêu không phải người yêu, chỉ đơn giản là một người cũ, gặp lại nhau và chưa từng giải thích lý do cho rõ ràng, rằng trong lòng họ, cô thật sự là gì. Vậy mà, giờ đây, cô cứ háo hức ngóng trông để được gặp, mà gặp rồi thì lại chỉ huyên thuyên về một người đàn ông khác mà cô gọi là chồng sao?


Thế nhưng, tuyệt nhiên chưa từng có đến một lần Lê Nam tỏ ra khó chịu với những gì Anh Thư nói. Anh không bàn bạc, không đưa ra ý kiến; bởi một phần cá tính của anh không phải người nói nhiều, phần còn lại, dễ hiểu thôi, nói không hay về một người là người thân của người đối diện thật chẳng hay ho gì. Cũng có lúc Lê Nam tự hỏi lòng, anh có cảm thấy khó chịu không, khi người phụ nữ đối diện mình nói về một người đàn ông hoàn toàn không thể so sánh ngang hàng với anh - nhưng chua chát thay, lại là người cô chọn làm chồng?! Hoặc giả, có khi nào anh nên cảm thấy hồ hởi, sung sướng khi những gì Anh Thư nói đều có vẻ chẳng mấy lợi thế cho Quốc Đạt?! Nhưng không! Tuyệt nhiên không! Anh đón nhận những gì nghe từ Anh Thư, như một trong số hàng triệu câu chuyện mà giữa hai người gặp nhau có thể nói. Chỉ đơn giản là thông tin thôi mà!


Và, chính từ suy nghĩ ấy, thái độ ấy của Lê Nam khiến Anh Thư nhẹ lòng hơn rất nhiều. Cô không thấy khó xử với người đàn ông đối diện mình; cũng không cảm thấy tội lỗi trong những lần hẹn hò. Ừ thì, cô bắt đầu thấy bế tắc và cô cũng chỉ là một con người - một người phụ nữ luôn mang trong mình một phần yếu đuối - thế nên, cô có quyền tìm người để chia sẻ, để giãi bày. Thế thôi!


- Anh và... - Anh Thư thật sự khó để gọi ra danh xưng này - ... vợ anh, ổn chứ?


- Em luôn hỏi câu này?! - Lê Nam cười, với tay chìa chiếc khăn ướt về phía Anh Thư. - Vì em thật sự muốn biết, hay vì... em còn nghĩ gì khác?


Anh Thư khẽ khựng lại, rồi cũng tiếp tục chìa bàn tay về phía trước, đón lấy chiếc khăn được cuộn thành hình trụ dài, be bé, trăng trắng trông rất xinh từ tay Lê Nam. Cô nghĩ, nếu lúc này mình tỏ ra ngượng ngùng, có lẽ buổi gặp gỡ sẽ thú vị hơn chứ nhỉ? Họ được trở lại với những ngày xưa còn tuổi nông nổi, biết ngượng ngùng, biết e thẹn trước nhau; thậm chí họ có quyền giận hờn vu vơ, nếu điều ấy khiến người kia hiểu rằng họ đang cần một sự quan tâm nào đó khác hơn những gì họ vốn đang có.


- Em xin lỗi! - Anh Thư nhoẻn miệng cười, bình thản. - Em suồng sã quá, hả?


- Không! - Lê Nam nhướng mày. - Anh hỏi vậy, vì thật sự anh muốn biết em nghĩ gì.


- Nghĩ về cái gì? - Anh Thư bắt đầu lúng túng.


- Về anh và em!


Anh Thư lặng im, bàn tay đặt trên bàn khẽ siết chiếc khăn ướt lại một tí, rồi buông ra, như tự khẳng định với chính mình việc phải giữ bình tĩnh, hay nói đúng hơn là giữ sự bình thản.

- Chúng ta à? - Anh Thư phập phồng ngực như kiểu khó thở. - Thật sự... em cũng muốn hỏi anh...


- Hỏi gì? - Lê Nam nhè nhẹ thở ra, đợi chờ.


- Nếu cuộc sống của anh vốn đang ổn, sao lại tìm em làm gì?


Lê Nam đưa tay lấy ly rượu, nhấp một ngụm khi mắt vẫn không rời khỏi gương mặt tuyệt đẹp đang ửng hồng của Anh Thư sau câu nói vừa rồi. Rất chậm, thậm chí đến mức từng chuyển động của cánh tay anh khi đưa chiếc ly rời miệng, đặt trở lại lên có thể tính thời gian chính xác được - và dĩ nhiên những cử động ấy lâu hơn bình thường đến cả chục lần.


- Cũng có thể... - Lê Nam cười lạt - ... anh không còn mong mọi thứ ổn nữa rồi!


***


Phòng làm việc riêng của Quốc Đạt được bài trí lại, khác lúc anh còn làm bác sĩ rất nhiều. Chiếc kệ kính lớn phía sau bàn làm việc được "thay máu" hoàn toàn, không còn là những tài liệu y khoa, những bản photo bệnh án của bệnh nhân nữa, mà giờ đây là sách kinh doanh, sách kỹ năng quản lý, kỹ năng bán hàng... Bộ sofa cũ được thay bằng chiếc trường kỷ da đắt đỏ nhập từ Ý về - quà mà ông Cơ dành cho con rể ngày "nhậm chức". Một chiếc tủ rượu cỡ vừa được đặt ở góc phải từ cửa đi vào; sát cửa sổ dẫn ra ban công nay chưng hai chậu cây thần tài to bự. Ngoài ban công, đặt thêm một chiếc bàn tròn nhỏ cùng hai chiếc ghế mây - nơi mà ông Cơ bảo để sáng sáng ông cùng Quốc Đạt uống cà phê và bàn chiến lược.


Quốc Đạt vẫn chưa thể quen với gian phòng được bài trí lại, theo sở thích của người khác. Từ ngày xưa, khi xác định về ở rể, Quốc Đạt đã tự hình dung cho mình chuyện phải làm nhiều điều theo ý kiến của những người khác; nhưng tự nhắc nhở chưa chắc là bản thân có thể thoải mái để chấp nhận hoàn toàn. Thỉnh thoảng, anh cảm thấy mệt mỏi vì đến giờ ăn, món ăn, thậm chí là chiếc đệm nằm mỗi đêm cũng là người khác quyết định. Nếu chỉ đơn giản là mọi người tự quyết, có lẽ anh sẽ không cảm thấy gì, vì vốn Quốc Đạt không phải kiểu người ưa đòi hỏi. Nhưng gia đình vợ có một thói quen rất kỳ lạ, bất kỳ việc gì cũng đem ra bàn bạc, trao đổi và mang tiếng là hỏi ý kiến của anh, thực tế thì cho dù anh có nói gì, kết quả cuối cùng cũng chẳng mảy may liên quan đến điều anh đã nói. Thậm chí, có những lúc, nhận được thứ dĩ nhiên là phục vụ cho cuộc sống hằng ngày, nhưng Quốc Đạt bị cảm giác như mọi người cố tình làm trái ý anh, một kiểu thể hiện quyền lực của những người nắm lợi thế về kinh tế. Chọn lựa tinh tế là khái niệm được đưa ra từ phía những người nhiều tiền!


Chiếc trường kỷ màu nâu sẫm này là hàng Ý, có giá đến một phần ba tỷ đồng, chỉ để mỗi tối anh dành ra vài tiếng ngả lưng lên đọc tài liệu, thật là một sự phí phạm - cho dẫu gia đình vợ có giàu đến đâu thì cũng là phí phạm, khi vật sở hữu không được sử dụng đủ so với giá trị chứ nhỉ; nhưng chỉ cần Quốc Đạt tặc lưỡi kêu đắt, thì kiểu gì chẳng nhận cái lườm của bà Cơ, cái nhún vai của ông Cơ và rồi vài ngày sau, chiếc trường kỷ xuất hiện trong phòng làm việc của anh... Mãi rồi, Quốc Đạt "khôn ra", khi được hỏi ý kiến về vấn đề gì đấy, anh thường đợi mọi người nói xong ý kiến của họ rồi mới nói ý kiến của mình - dĩ nhiên, ý kiến ấy sẽ theo số đông những ý kiến vừa nói ra trước đó. Quốc Đạt hay cười về câu "chuột sa chĩnh gạo" mà nhiều người từng nhỏ to nói trước, trong và sau đám cưới của anh; cuộc đời cũng có vài con chuột có tự trọng mà nhỉ? Sa chĩnh gạo để làm gì khi tự biến mình thành hèn hạ và yếm thế thế này?! Hay, đôi khi, chỉ cần no ấm mà con người nên bỏ qua chút ít tự trọng cho yên thân?


Có tiếng bước chân rất khẽ khàng. Có tiếng thở nhè nhẹ sau lưng Quốc Đạt. Và giọng nói quen thuộc của Anh Thư cất lên.


- Tối nay em tính cho con đi chơi!


- Tối nay à? - Quốc Đạt quay lại, lúng túng. - Anh... còn nhiều thứ anh chưa giải quyết xong.


- Em thấy... - Anh Thư cố hít sâu và thở ra chậm để không mất bình tĩnh - ... gần đây anh không dành thời gian cho gia đình.


- Anh bận! - Quốc Đạt thẳng thừng. - Em cũng biết là anh không rành việc kinh doanh mà?


- Vậy tại sao anh lại nhận lời?


- Em nói hay quá! - Quốc Đạt cười khẩy, quay lưng bỏ đi về phía chiếc trường kỷ và nói nhỏ dần như tự nói với chính mình. - Dễ từ chối ba mẹ em quá đó!


Anh Thư bực đến mức phải nghiến chặt răng lại, tiến nhanh đến chỗ Quốc Đạt vừa ngồi xuống, nhìn thẳng xuống và nói giọng rất đanh.


- Ai kề dao kề súng vô cổ anh bắt anh làm, mà giờ anh nói câu đó?


- Em thôi đi! - Quốc Đạt ngẩng nhanh lên, nạt lớn. - Chừng đó năm rồi, em chưa chịu thừa nhận là mọi quyết định của ba mẹ em đều là mệnh lệnh với mọi người xung quanh hay sao?


- À! - Anh Thư cười lạt. - Giờ thì ba mẹ em...


- Em biết gì không? - Quốc Đạt chua chát nói. - Đến cả chuyện, khi buồn bực, anh cũng chưa khi nào được thể hiện trong nhà này!


- Nên anh tìm chỗ khác mà thể hiện, hả?


- Ý em là gì?


- Gì thì tự anh hiểu! - Anh Thư thật sự cảm thấy cay đắng. - Nhưng anh nên nhớ là anh còn một đứa con gái. Và, nếu anh không làm đúng trách nhiệm một người cha, thì anh không còn giá trị trong nhà này!


***


Hân Như lặng im nhìn tờ hóa đơn mua hàng mà cô đã vô tình nhìn thấy trong ngăn tủ hay chứa đồ linh tinh của chồng trước ngày hai người đi du lịch. Nếu là mua tặng cô, chắc chắn Lê Nam đã tặng rồi, vì anh không có thói quen cất giấu món gì đấy lâu đến thế này; ngày tháng ghi trên hóa đơn rõ ràng thế còn gì? Nhưng nếu không cô, thì ai là người được tặng nhỉ? Chắc chắn là phụ nữ, vì chẳng có đàn ông nào dùng túi Hermes 25 cả!

Vẫn ngồi yên tại chỗ, Hân Như bình thản quay ra, mỉm cười lúc Lê Nam bước vào. Cô khẽ chìa bàn tay ra phía trước một chút, ôn tồn hỏi.


- Anh mua cái này hả?


- Cái gì, em? - Lê Nam nhướng mày. - Hóa đơn gì đó?


- Giỏ Hermes.


- À! - Lê Nam vẫn bình thản như chẳng có chuyện gì. - Anh tặng đối tác. Thật ra, là vợ đối tác.


Chỉ vậy, rồi anh tiến về tủ quần áo, chuẩn bị đi tắm. Ngang qua Hân Như, Lê Nam thoáng khựng lại, rồi bước tiếp về phòng tắm, khóa cửa, xả nước. Từ sau sinh nhật cô đến nay, anh gần như không chạm vào cô - theo đúng nghĩa đen, tức là, nếu có thì cũng chỉ là những sự vô tình giữa hai con người sống cùng một nhà và ngủ cùng một giường. Lê Nam chưa bao giờ phải giấu giếm mình là kiểu đàn ông có nhiều nhu cầu thể xác - mà, đàn ông nào chẳng thế - càng không cần che giấu sở thích khá lạ lùng của mình trong chuyện chăn gối - càng ở địa điểm lạ lùng thì càng dễ gây khoái cảm. Thế nhưng, Lê Nam vốn là người đàn ông kiêu hãnh, về mọi mặt, nên sau một vài lần bị từ chối, mà tự thân anh không cảm thấy mình đáng bị thế thì mọi cảm hứng sẽ tự nhiên không còn nữa. Anh cũng chẳng cần phải tìm lại, chẳng cố níu giữ mà làm gì. Tình dục, có thể với đàn ông chỉ là chuyện bản năng, nhưng có những bản năng không khó khăn gì để gạt bỏ, nhất là khi đã chạm vào tự ái.


Hân Như là kiểu đàn bà sống nhiệt tình với tất cả mọi thứ trong cuộc đời mình. Sự lưng chừng, hời hợt chỉ khiến con người trở nên mờ nhạt; mà cô thì không thích mình phải sống một cuộc sống nhạt nhòa. Thế nên, ngay cả chuyện ân ái với người đàn ông của cuộc đời mình, chưa một lần nào Hân Như phải giả vờ mình là kiểu phụ nữ đoan chính - kể cả lần đầu tiên. Tiết hạnh không nên bị đánh giá ở việc hồ hởi đón nhận tình yêu, ngay cả khi cách thể hiện tình cảm chỉ nằm hoàn toàn ở vấn đề thể xác. Và chính sự nhiệt tình này giúp Hân Như thừa năng lượng, thừa bản lĩnh để bỏ qua cả ham muốn nhất thời. Đơn giản thôi, không làm tình thì làm chuyện khác, chẳng việc gì cứ phải chạy theo xúc cảm nhục dục mà ảnh hưởng hàng vạn thứ hay ho khác của cuộc đời. Thế nên, nếu Lê Nam không muốn động đến cô thì cô cũng chẳng có lý do để khiến anh phải muốn. Chúng ta mỗi người có một lý tưởng, riêng hay chung, giống hay khác, rồi có những khoảnh khắc lý tưởng ấy sẽ chỉ là của riêng mình; thế thì, tự mỗi người cứ đuổi theo lấy, đừng bấu víu vào nhau bởi những bản năng thông thường và lãng quên những giá trị khác.


Nhưng dĩ nhiên, không thể bỏ qua chuyện Lê Nam và Hân Như đều là con người - có những nghĩ suy thiên về chiều lo sợ. Và càng không thể bỏ qua việc họ là vợ chồng, là hai thành viên trong một gia đình - khái niệm chưa và không bao giờ giản đơn cả! Thế nên, khi sống lạnh nhạt với nhau - dĩ nhiên chỉ cần tính ở mặt thể xác - thì cũng đủ là vấn đề khiến cả hai có những phút giây tự hỏi, người kia có còn thuộc về mình, hay nói đúng hơn là người kia có còn thật sự muốn thuộc về riêng mình hay không? Nếu còn, ắt họ sẽ cố gắng. Và, nực cười thay, sự kiêu hãnh giống hệt nhau của hai con người đang tồn tại trong cùng một mối quan hệ giữ họ ở lại, nhưng chỉ là lặng im và đợi chờ - chờ người kia thể hiện sự cố gắng.


*


Trên gờ đá ướt át không bao giờ kịp khô trước những đợt sóng cuộn mạnh vào, Hân Như ngồi nhìn về phía hoàng hôn bắt đầu nhuốm đỏ một góc trời. Giữa ánh sáng rực lên lần cuối rồi sẽ lịm hẳn, nhường chỗ cho bóng đêm này, trong chiếc đầm trắng kiêu kỳ, trông cô như một thiên thần đi lạc - ngơ ngác và rất tò mò. Lê Nam ngồi sát cạnh bên, tần ngần thêm một đoạn nữa - sau rất nhiều đoạn tần ngần suốt cả ngày, cả tuần, cả tháng qua - rồi chậm rãi đưa tay vào túi quần, lôi ra một chiếc hộp nhung đen tuyền, bật nắp, chìa chiếc nhẫn bạc có đính viên ngọc trai trắng bên trên về phía trước - vẫn chỉ là trước mặt anh chứ không phải trước mặt cô gái đang ngồi run rẩy vì xúc động sát cạnh anh.


- Thứ duy nhất mẹ để lại cho anh trước khi đi là chiếc nhẫn này...


Hân Như nghiêng đầu nhìn sang chỗ tay Lê Nam bắt đầu run lên những cơn thổn thức vì ký ức sẫm màu ùa về, lặng thinh và chờ đợi.


- Cũng là nhẫn ba dùng để cầu hôn mẹ...


Những ẩn ức rất cũ, không hình hài, không tên gọi bắt đầu cuộn thành hình - từ tròn xoe rồi trở thành méo mó, lại tách nhau ra thành những mảnh rời rạc trong câu chuyện Lê Nam kể. Về cha anh - người đàn ông đang thụ án tù chung thân, cấm tiệt con trai chuyện vào thăm vì không muốn thằng bé phải chịu sự tủi thân về thân phận; về mẹ anh - người đàn bà giang hồ đã rời bỏ cả quá khứ đen tối để xây dựng cuộc sống với một người đàn ông, rồi cũng vội vã rời đi, bỏ lại cả đứa con trai bà dứt ruột đẻ ra, chỉ vì không còn ai cung phụng cho bà nữa; về cả bản thân anh - thằng bé đen nhẻm tự lăn lộn kiếm sống khi mới mười mấy tuổi đầu, chưa từng một giây nào gạt được cảm giác thù hận ra khỏi suy nghĩ, mà tự thằng bé ấy cũng chẳng biết mình căm ghét thứ gì.


- Em sẽ lấy anh chứ? - Lê Nam hỏi, rất dịu dàng như ánh mắt đang nhìn nghiêng về phía Hân Như.


Cô quay hẳn về phía anh, khe khẽ gật đầu và chờ đợi. Nhưng, không chiếc nhẫn nào lồng tay cả, chỉ ánh mắt Lê Nam ánh lên một tia hạnh phúc, rồi cái cười nửa miệng ngạo nghễ, và bàn tay cầm hộp nhẫn vung thẳng về phía trước... Anh để sóng biển nuốt chửng quá khứ của mình, của hai con người đã rời bỏ anh mà đi...


*


Lê Nam bừng mở mắt, trừng trừng nhìn lên trần nhà, thân hình vẫn thẳng thớm bất động. Cứ để mình như thế suốt vài phút, để cảm xúc chua chát trôi qua, dằn xuống, khóa chặt nơi một góc khuất rồi sẽ thi thoảng đào thoát để giày vò anh thế này, Lê Nam hít sâu, thở ra nhè nhẹ và quay sang phía trái chiếc giường rộng tìm vợ. Không có Hân Như ở đó. Như tất cả những đêm trước vậy thôi, kiếm tìm một người ở sát cạnh mình ngay khi bản thân đang cảm thấy yếu đuối nhất thật sự khó khăn quá!


Lê Nam bật dậy, rời giường, rời phòng, tiến thẳng về căn phòng chứa đồ của Hân Như - gian phòng chứa áo quần, túi xách, giày dép toàn hàng hiệu, cùng một chiếc sofa đặt ở góc mà cô có thể nằm ngắm nghía những đồ vật xinh xắn, đắt đỏ của mình và gọi đấy là cách giải tỏa căng thẳng hay ho và khôn ngoan nhất. Nếu Hân Như thật đang ở trong căn phòng ấy, nghĩa là cô thật sự đang cảm thấy rối bời; và như thế thì có lẽ hôm nay, lúc này, anh nên là người chủ động cùng cô tháo gỡ những thứ rối rắm ấy.


Cửa không khóa, chỉ khép hờ. Giọng Hân Như vẫn đanh như thường, chẳng cần phải hạ tông dẫu lúc này đã là giữa đêm và cô cũng thừa biết chồng mình đang ngủ.


- Đây không phải lúc!


Lặng im. Tiếng Hân Như nói qua điện thoại không còn nữa - Lê Nam chắc chắn cô đang trò chuyện điện thoại, nhưng không chắc đầu dây bên kia là ai, cũng chẳng nhiều người sẵn sàng tiếp chuyện với người khác vào giữa đêm thế này mà.


- Em không chắc! - Vẫn giọng Hân Như với người mà Lê Nam bắt đầu cố đoán thử là ai. - Em cũng không thể hứa, nhưng, lúc này thì không được!


Mình nên đẩy cửa bước vào và hỏi cô ấy thử người đang trò chuyện cùng cô ấy là ai, nhỉ? Vì với thời gian này, những câu nói kiểu này, rõ ràng Hân Như thật sự đang gặp vấn đề. Và, cho dù cô ấy có mạnh mẽ, kiên cường, lì lợm, ngoan cố đến mấy, thì cũng chỉ là một phụ nữ mà thôi; phụ nữ thì luôn yếu đuối, luôn cần một người đàn ông để tựa vào... Lê Nam nghĩ và bắt đầu hình dung về đoạn đối thoại sẽ có giữa mình với Hân Như. Nhưng đúng lúc ấy thì cửa mở rộng ra, Hân Như bước ra, thoáng giật mình khi thấy Lê Nam đứng đó, rồi bình thản lách người lướt qua anh, thòng lại một câu hoàn toàn không cảm xúc.


- Tưởng anh ngủ rồi?!


***


Anh Thư mất kiểm soát, nói như gào.


- Anh đưa đây!


- Em làm cái trò gì vậy? - Quốc Đạt cũng nổi nóng.


- Em nói anh đưa cái điện thoại của anh đây!


- Em không có quyền! - Quốc Đạt gằn. - Anh cũng phải có chút riêng tư của anh chứ!


- Riêng tư? - Anh Thư chồm đến. - Riêng tư với người khác hả?


- Em điên rồi!


Nói rồi, Quốc Đạt bật dậy, bỏ đi nhanh ra khỏi phòng. Anh Thư trừng trừng nhìn theo rồi ngồi thụp xuống ghế, nức nở. Mọi thứ vượt ngoài tầm kiểm soát - kinh doanh lúng túng, thời gian dành cho gia đình không còn, bắt đầu nổi nóng với vợ và ôm rịt lấy cái điện thoại như một báu vật - cô không muốn nghi ngờ cũng không được.


Có tiếng vặn khóa cửa, Anh Thư ngẩng lên nhìn với một chút hy vọng còn sót lại sau chừng ấy năm vợ chồng. Phải, chỉ cần Quốc Đạt quay lại, ngồi xuống và trò chuyện cùng cô, cho dẫu thời gian bỏ ra ngoài ban nãy là để xóa sạch những tin nhắn, những cuộc gọi mờ ám của anh với người đàn bà khác, chỉ cần cho cô biết rằng anh còn muốn giữ gia đình này, muốn cùng cô làm lại tất cả, thì Anh Thư sẵn sàng bỏ qua. Nhưng, không phải Quốc Đạt, là bà Cơ.


- Mẹ không đồng ý chuyện hai đứa ồn ào như vậy! - Bà Cơ nói khi vừa đóng cửa phòng lại.


- Mẹ muốn con làm sao? - Anh Thư cười lạt. - Bước vô, nhỏ nhẹ hỏi tại sao ảnh không tập trung vô công việc như ba mẹ mong muốn hả?


- Chuyện làm ăn... - bà Cơ đi lại, ngồi xuống cạnh Anh Thư - ... đúng là do thằng Đạt chồng con cẩu thả quá! Nhưng mà cũng đâu cần thiết phải...


- Cẩu thả? - Anh Thư cao giọng hỏi lại. - Ủa, ảnh biết cái gì mà mẹ nói ảnh cẩu thả? Không biết, làm sai là phải rồi...


- Con đang bênh nó đó hả?


- Con không bênh gì ảnh hết! - Anh Thư bực dọc. - Nhưng từ đầu, con đã nói là ảnh không biết buôn bán rồi mà? Tại ba mẹ cứ nhất nhất bắt ảnh về làm cho ba mẹ đó chớ!


- Thằng Đạt là người lớn! - Bà Cơ nhẹ nhàng theo kiểu muôn thuở. - Nó nhận thì nó phải có trách nhiệm. Đâu thể nói một câu không biết rồi làm lỗ chục tỷ vậy được, con?


Anh Thư nhìn bà Cơ như van xin bà hãy hiểu cho con gái mình một lần. Cô muốn mẹ hiểu rằng, mọi thứ đang bắt đầu trở nên quá sức của cô. Thật sự, những ngày đầu khi Quốc Đạt về làm việc hẳn cho gia đình, Anh Thư theo sát và sớm phát hiện ra những sai lầm của chồng trong quyết định hợp đồng; có lúc, cô muốn nói với cha mẹ mình rằng đáng đời họ lắm, ai bảo không nghe ý kiến của cô, ai bảo cứ nhất quyết đem chàng rể mọt sách về làm việc?! Ngoài kim tiêm và thuốc men, Quốc Đạt chẳng biết gì nữa cả, bảo anh ta học cho thuộc những con số gồm nhiều chữ số, những thuật ngữ về xe cộ, động cơ... chẳng khác nào vứt một con gà xuống sông và bảo nó hãy bơi theo đàn vịt. Buồn cười một nỗi, ý kiến của cô, chẳng ai nghe, khi có hậu quả thì duy nhất mình cô phải nghe những lời cạnh khóe, trách cứ, ca thán...


- Sao mẹ không đi mà nói với ảnh á? - Anh Thư chán nản đứng dậy. - Con không liên quan tới chuyện này, vì thiệt tình thì con cũng không làm gì được hơn đâu!


Nói rồi, Anh Thư dợm bước bỏ đi. Bà Cơ ngẩng lên, nói như quát.


- Con ngồi xuống cho mẹ! Từ hồi nào có cái chuyện mẹ đang nói mà con dám bỏ đi vậy?


- Mẹ không cần ngủ nhưng con thì cần! - Anh Thư hững hờ quay lại. - Gần hai giờ sáng rồi!


Khi Anh Thư về đến phòng thì Quốc Đạt đã ngủ từ lâu. Trên bàn trang điểm của cô, chiếc điện thoại của anh đặt đó, chằn lên một tấm giấy ghi nguệch ngoạc chỉ vài từ, nhưng chứa đựng rất nhiều xúc cảm - tổn thương, mệt mỏi, tự ái và có cả bất cần - "em giữ điện thoại của anh vài ngày đi, và làm những gì em muốn!"...


Cuộc đối thoại sáng hôm sau giữa Anh Thư và chồng cũng chỉ qua một mảnh giấy, với duy nhất một dòng viết vội của anh, "anh ra cửa hàng, em chở con đi học giùm anh!". Chiếc điện thoại vẫn để đúng vị trí tối qua, trên mảnh giấy đã bị Anh Thư kéo ra để đọc cho rõ. Cô lặng im nhìn hai mẩu giấy và cái điện thoại vốn không bao giờ khóa mã của chồng. Anh có thể nghĩ em ngu, Đạt ạ; anh có thể đã thỏa thuận với người đàn bà của anh cách liên lạc khác trước khi xóa sạch những chứng cứ mà anh cần phải giấu, đúng không?...


Nghĩ rất lâu, gạt bỏ phần mà cô vẫn gọi là tự trọng trong mình đi, với lời giải thích, cô chỉ đang giữ gia đình, Anh Thư đưa tay cầm điện thoại lên, mở máy và bắt đầu lần đọc những tin nhắn, facebook, zalo, nhật ký điện thoại... Chỉ là công việc, vài cuộc gọi cho cha mẹ chồng cô, mấy tin nhắn cũ hơn xin lỗi trưởng khoa vì đã bỏ dở công việc... Chỉ vậy! Anh Thư hoàn toàn không cảm thấy nhẹ lòng. Cô càng xem càng đinh ninh rằng Quốc Đạt đã xóa đi những thứ cần xóa, kể cả tên của một ai đó trong danh bạ. Mà hành động như thế rồi, lại thảy cái điện thoại cho cô, theo kiểu thích thì cho kiểm chứng, kiểm chứng rồi thì sau này đừng hòng lèm bèm thêm nữa, chỉ khiến cô cảm thấy bị chồng khinh thường hơn mà thôi!


Suy nghĩ kỳ cục của vài ngày trước bất chợt lại xuất hiện, Anh Thư mím môi nhìn điện thoại chồng, quay sang nhìn điện thoại mình rồi cương quyết vơ lấy, bấm số gọi. Cảm giác đợi chờ bên kia trả lời khiến Anh Thư nghẹt thở. Cô không biết vì mình rồi sẽ nói những lời tự bản thân không tin có lúc sẽ nói, hay vì, đáp trả cô sẽ là giọng nói của một người gây ra những hoang mang trong thời gian vừa rồi!


- Anh nghe đây! - Lê Nam bắt máy, nói với giọng rất ấm và có vẻ rất vui.


- Em... có chuyện này muốn nhờ anh!


- Em nói đi!


- Có... có chương trình nào cài trên điện thoại để... để theo dõi...


Im lặng một lúc, Lê Nam nhẹ nhàng trả lời Anh Thư, như thể cố đoán cảm xúc của cô để không khiến cô đau hơn, tổn thương hơn.


- Ý em là... em muốn biết mọi hoạt động trên một điện thoại, đúng không?


- Đúng! Anh có không?


- Em thật sự muốn theo dõi à?

Lê Nam hỏi rất khẽ, nhưng đủ để Anh Thư hình dung ra được chuyện có thể xảy ra và cảm xúc của bản thân khi đối diện với những sự thật ấy. Cô mím môi, gật gật đầu như tự khẳng định với chính mình.


- Phải! Em muốn!