Cái Chết Ảo

Chương 13: Những mảnh ghép




Chuyến bay của Hân Như đáp xuống trễ hơn dự kiến, không sốt ruột, Lê Nam ung dung đứng tại sảnh chờ, tay cầm bó hồng đỏ thắm, hơi phô trương. Một người đàn ông cao lớn, gương mặt hút hồn, chiếc quần màu cà phê cắt may thủ công đắt tiền phủ lên đôi chân dài thẳng tắp, áo sơ mi cùng tone, măng séc lấp lánh chiếc khuy vàng đính đá càng tôn lên vẻ lịch lãm, đẳng cấp, tay ôm bó hoa lớn đứng giữa sảnh đợi không khỏi thu hút mọi ánh nhìn; mấy cô gái trẻ liếc trộm anh, ánh mắt không giấu nổi vẻ ngưỡng mộ pha lẫn ghen tỵ. Từ xa, Lê Nam đã nhìn thấy Hân Như. Cô mặc chiếc váy màu xanh nhạt hở vai với những đường cắt may đơn giản, phần thân bó sát khoe trọn vòng eo thon nhỏ, chân váy dài qua gối xòe rộng với đường xẻ dọc ngang đùi, đôi chân thon dài, mịn màng thấp thoáng, nhìn cô thanh mát, nhẹ nhàng như một nữ thần. Chiếc váy trong bộ sưu tập xuân hè mới nhất của Versace, nhãn hiệu thời trang cô ưa thích. Cặp kính đen bản rộng che nửa gương mặt khiến anh không nhìn được ánh mắt cô. Hân Như và Khánh Hoàng tiến về phía Lê Nam, giữ một khoảng cách nhất định, như thường lệ vừa đi vừa khẽ trao đổi với nhau điều gì đó.

- Mừng em về nhà.

- Sao anh biết em về giờ này mà tới đón? - Hân Như thoáng vẻ ngạc nhiên, vốn cô không thông báo với anh giờ về.

- Anh quan tâm em thì biết thôi. - Lê Nam tỉnh bơ đáp.

Trao bó hoa cho Hân Như, anh không ôm cô - hành động tình cảm mà những cặp vợ chồng hay làm sau cả tuần xa nhau - chỉ nhẹ nhàng cầm lấy chiếc va-li trên tay cô, kéo đi. Hai người đàn ông cao lớn điển trai, một cô gái xinh đẹp, quyến rũ thu hút sự chú ý của không ít người trên sân bay. Hân Như phớt lờ xung quanh, cô vốn đã quen với những ánh mắt nửa ngưỡng mộ, nửa ghen tỵ, nửa thèm muốn vây quanh mình.

- Hôm nay anh rảnh vậy hả? - Hân Như thờ ơ hỏi.

- Không rảnh nhưng anh thích. - Lê Nam đáp nhẹ tênh.

Khánh Hoàng vẫn im lặng suốt từ lúc gặp Lê Nam tới giờ, cũng may mỗi người đều đeo một cặp kính đen vừa vặn có thể che đi ánh mắt, khiến cho đôi bên khó đọc được suy nghĩ của nhau. Điều đáng sợ nhất trong cuộc đời có thể là phải che giấu nhiều thứ khi đối diện với người đã quá hiểu mình!

- Mọi việc ổn chứ? - Lê Nam quay qua Khánh Hoàng, vừa hỏi vừa huých nhẹ khuỷu tay vào tay bạn.

- Ừ, ổn cả.

- Đi ăn trưa luôn nha? - Vừa hỏi, Lê Nam vừa nhìn đồng hồ.

- Em mệt, em muốn về nhà tắm rửa nghỉ ngơi, chiều em còn có việc cần giải quyết. - Hân Như đáp nhanh, trước đây cô luôn hào hứng với những cuộc tụ tập ba người như thế này.

- Mày thì sao? Làm vài ly nha? - Lê Nam quay qua hỏi Khánh Hoàng.

Cách một cặp kính đen nhưng Khánh Hoàng vẫn có thể cảm nhận được ánh mắt thâm trầm nhìn xoáy vào mình của Lê Nam.

- Ok thôi, tao cũng không bận gì.

- Anh kêu tài xế chở em về nha! Hôm nay cho anh mượn bạn anh chút nha.

Lê Nam cợt nhả, liếc nhanh về phía Hân Như khi mà bước chân cô hơi khựng lại. Cô có cảm giác Lê Nam hôm nay là lạ. Gần đây có một bức tường vô hình ngăn cách giữa họ, từ lâu họ không còn thoải mái trước mặt nhau. Hôm nay, cô cũng không nghĩ rằng anh sẽ tới đón, nên khi nhìn thấy anh đứng nổi bật giữa sân bay với bó hoa hồng đỏ thắm trên tay, cô hơi ngạc nhiên. Rồi thái độ này, và cả cách bông đùa xem chừng rất vô tư, thoải mái ấy nữa, sao nghe như có nhiều ý châm chọc. Hân Như không quan tâm đến thái độ của anh, lạnh lùng đáp.

- Ok, hai anh cứ đi!

Cả ba im lặng tiến ra xe, Lê Nam lấy điện thoại gọi cho tài xế tới đón Hân Như. Sắp xếp xong mọi việc, anh quay qua vợ.

- Em vô quán cà phê ngồi chờ chút, hai mươi phút nữa tài xế tới. Anh với Hoàng đi trước nha.

Hân Như khẽ gật đầu thay cho lời đáp. Cô nhìn bóng hai người đàn ông xa dần, trong đó có một người là chồng cô, người mà cô từng yêu bằng cả trái tim tràn đầy nhiệt huyết của tuổi trẻ, từng yêu bằng cả lý trí ương ngạnh của một cô gái cá tính, độc lập, kiêu ngạo. "Từng" - Hân Như ngỡ ngàng trước cách dùng từ của chính mình, có lẽ với cô giờ đây, tất cả những gì liên quan đến anh, chỉ đơn giản gói trong một từ "từng", từng yêu, từng si mê, từng khao khát, từng nể trọng, từng tin tưởng? Tình yêu của cô và anh đã nguội lạnh từ lâu, có chăng chỉ còn chút nghĩa vợ chồng. Họ cứ đẩy nhau ra xa, từng chút một, chính bản thân người trong cuộc cũng không ý thức được điều đó, cho tới khi giật mình nhìn lại, thì sự tồn tại của đối phương đã không còn ý nghĩa với mình, ngoài những ràng buộc về tiền bạc. Chua chát thay, cứ tưởng người nghèo mới vì tiền mà không dám rời bỏ nhau, nào ngờ, đến người giàu rồi cũng thế!

Có nhiều đêm, cô mất ngủ, tạm gác những dự án, những bề bộn công việc, nghiêm túc suy nghĩ về mối quan hệ trong gia đình nhỏ này, để rồi mới thật sự nhận ra, trước đây họ hạnh phúc bởi ngoài tình yêu và những si mê về thể xác, giữa họ còn có cả sự nể trọng và ân tình. Khi đó, cả cô và Lê Nam - hai con người quá tự tin, quá độc lập - đều không nhìn rõ được, để là một gia đình hoàn chỉnh, gắn kết dài lâu, họ còn thiếu quá nhiều thứ - một đứa con, sự bảo bọc của người đàn ông dành cho người phụ nữ của mình, sự yếu đuối của một người phụ nữ cần một chỗ dựa... Nên khi không được vun đắp thường xuyên, tình yêu đã trở nên phai nhạt. Sự si mê dần nguội lạnh và hôn nhân tất yếu đứng bên bờ vực tan vỡ.

Người đàn ông còn lại - Khánh Hoàng - trái ngược hẳn với Lê Nam, từng chút, từng chút một đặt chân vào cuộc sống của cô, lặng lẽ đi bên cạnh cô, nhún nhường trước cô. Với anh, lời nói của cô như mệnh lệnh tối cao, anh trân trọng cô, tôn thờ cô, si mê cô, thậm chí chưa bao giờ thắc mắc trước những quyết định của cô. Ở Khánh Hoàng, cô tìm thấy cảm giác mới mẻ - cảm giác chiếm hữu tuyệt đối một người, thứ cảm giác mà trước đây khi ở cùng với Lê Nam cô chưa từng thấy. Với một người lý trí như Hân Như, không ít lần cô đem hai người đàn ông ưu tú ấy lên bàn cân, dù biết mọi sự so sánh đều khập khiễng. Đến một giai đoạn nhất định của cuộc đời, khi con người đã trải qua đủ mọi cảm giác, ngông cuồng, liều lĩnh, cảm tính, thăng hoa, thành công, thất bại... nếm trải đủ cả hỉ nộ ái ố, họ sẽ muốn tìm đến một bến bờ an toàn, bình yên để tận hưởng cuộc sống.

Hân Như không phải là người dễ thay đổi, nhưng càng ngày cô càng nhận ra, giữa cô và Lê Nam là khoảng cách không thể lấp đầy. Hai người cùng có tham vọng, cùng liều lĩnh, cùng muốn bất chấp tất cả để chinh phục mọi đỉnh cao; khi ở cùng nhau, họ như hai con tàu siêu tốc điên cuồng lao về phía trước, nhưng nếu Lê Nam giống như con tàu mất phanh thì Hân Như lại thích sự chắc chắn, cô liều lĩnh nhưng khả năng kinh doanh thiên bẩm giúp cô chưa bao giờ thất bại. Càng ngày cô càng nhận ra, cô không cần một người cùng lao về phía trước mà cô cần một người giúp mình chậm lại, và người đó không ai khác chính là Khánh Hoàng. Sự chắc chắn mà trước đây Hân Như thường coi là rụt rè ở anh bù đắp cho sự liều lĩnh của cô, sự nhường nhịn của anh bù đắp cho tính hiếu thắng trong cô, mỗi khi cô giận anh sẽ chủ động xuống nước, với anh việc làm cô hài lòng quan trọng hơn tất thảy. Anh khỏa lấp những phần khuyết thiếu trong cô, giúp cô sống chậm lại, giúp cô tận hưởng cuộc sống, không chỉ đắm chìm trong xa hoa mà còn biết lắng mình để cảm nhận bao điều giản dị xung quanh - những điều mà trước đây cô luôn coi là tầm thường. Đàn bà không mong người đàn ông của mình giúp mình mạnh mẽ hơn, ngược lại, họ thèm được yếu đuối! Cứ như vậy, Khánh Hoàng và cô đến bên nhau, như lẽ tất nhiên phải thế.

*

- Chúng ta qua quán bà Mập gần cổng trường cũ uống vài ly nha? Lâu rồi không qua đó. - Lê Nam hỏi, không cần nghe Khánh Hoàng trả lời, anh đã vòng tay lái hướng về phía cổng trường đại học của họ trước đây.

- Có chuyện gì mà tự nhiên bỏ công bỏ việc, có hứng ôn lại chuyện hàn vi thế?

- Có gì đâu, sơn hào hải vị ăn hoài cũng chán, thỉnh thoảng đổi gió cũng tốt.

- Tao chỉ sợ miệng mày quen uống rượu hảo hạng, ăn nhà hàng năm sao rồi, giờ không uống nổi bia hơi bà Mập với đồ nhậu bình dân nữa thôi.

- Yên tâm, dù có không nuốt nổi nhưng tao đã quyết thì tao sẽ ăn nhiều hơn mày, uống say sau mày.

Xe đỗ trước cửa quán, hai người nhanh chóng bước xuống. Quán này, thời còn là sinh viên nghèo, thỉnh thoảng có tiền, nhóm Lê Nam lại ra đây liên hoan, uống bia hơi, gọi vài ba món nhậu, cùng nhau vui vẻ uống. Lúc ấy, mặc dù chỉ là loại bia rẻ tiền, thức ăn rẻ tiền nhưng với những chàng sinh viên tràn đầy lý tưởng ấy, thì đó thật sự đã là những bữa tiệc linh đình. Họ say sưa nói về các dự định, cùng nhau thảo luận về tương lai, những khát vọng đổi đời, thay đổi thế giới... Thời gian ấy, nghèo khó nhưng vui vẻ, dễ hài lòng.

- Ê, mày còn nhớ em Linh, con thầy Mạnh dạy lập trình hướng đối tượng không? - Lê Nam đặt cốc bia xuống bàn, quay ra hỏi bạn.

- Nhớ, mà sao?

- Hồi xưa, mới thấy em ấy, mày chết luôn còn gì? Tưởng tụi mày thành một cặp, ai dè vừa biết là con thầy Mạnh, mày quay ngoắt một trăm tám mươi độ. - Lê Nam vừa ôn lại chuyện cũ vừa cười cười, đưa cốc bia lên uống cạn.

- Chuyện tào lao đó mày nhớ chi? - Khánh Hoàng lúng túng, mỗi lần bạn bè nhắc đến chuyện tình trường ít ỏi của mình, anh luôn cảm thấy thiếu tự nhiên như vậy.

- Nhưng tao lại cảm thấy chân lý của mày ổn! Đúng là khi chọn người yêu nên tránh xa vài đối tượng ra, nếu không muốn trở thành kẻ lừa thầy, phản bạn, thất nghiệp. - Lê Nam lại uống cạn cốc bia, lại cười.

Khánh Hoàng nhíu mày trước thái độ của Lê Nam, thật sự không hiểu! Cậu ta không rảnh đến mức giữa ban ngày ban mặt lôi anh ra đây uống bia như uống nước rồi ôn lại ba chuyện tào lao thuở hàn vi. Đối với cậu ta, thời gian là tiền bạc. Cậu ta càng không phải loại người tùy tiện, làm gì cũng sẽ có tính toán riêng. Vậy mà hôm nay cậu ta có vẻ rất nhàn rỗi, lại đi nhậu ngay buổi trưa. Lê Nam có vẻ đã say, anh nhếch mép cười rồi đổ gục xuống bàn, không nhúc nhích. Khánh Hoàng lấy tay đẩy người Lê Nam, không thấy động tĩnh gì, anh gọi tính tiền rồi dìu Lê Nam ra xe, vừa đi vừa lẩm bẩm.

- Đôi khi cũng nên chấp nhận mình thua, Nam à! Mày muốn gì? Dằn mặt tao hay tuyên bố sở hữu? Với bộ dạng này sao?

*

Hân Như há hốc mồm nhìn Khánh Hoàng dìu Lê Nam đang say khướt vào phòng ngủ. Khánh Hoàng giúp Hân Như thay đồ cho Lê Nam. Lê Nam gần như không phản ứng gì, thỉnh thoảng lảm nhảm câu gì đó rồi lăn ra ngủ.

- Làm gì mà anh Nam say dữ vậy?

- Thì... uống bia! Mà em, hình như Nam biết chuyện của mình rồi, thấy nói năng lạ lắm, còn bóng gió nữa.

- Chắc không đâu, anh cũng biết tính ảnh, nếu biết bị phản bội chả ngồi yên đâu. Nhưng dù sao vẫn nên cẩn thận.

- Nhưng...

Khánh Hoàng định nói gì đó rồi lại thôi. Anh quay đầu nhìn Lê Nam - thằng bạn thân chí cốt đang say ngủ - lại quay nhìn thân hình nóng bỏng ngoài hành lang, lắc đầu xua đi những áy náy trong lòng. Khi đã lựa chọn một thứ nhưng không thể dừng lại, nghĩ ngợi chỉ khiến chùn chân hơn mà thôi; thế thì, đừng nghĩ! Khánh Hoàng khép cửa phòng lại rồi nối gót theo Hân Như ra phòng khách.

Cánh cửa vừa khép, Lê Nam trở mình, nhìn chong chong lên trần nhà bằng đôi mắt đen thẳm không dò thấy đáy, môi khẽ nhếch nụ cười nửa miệng quen thuộc, nay sao lại thấy cay cay.

***

Ngồi bần thần trên chiếc giường lớn, ngoài vườn nắng gay gắt - trời đã quá trưa, những đoạn ký ức tối qua thi nhau ùa về khiến Quốc Đạt ngột ngạt. Anh đã làm gì với Anh Thư - người chưa bao giờ anh muốn để mất? Anh đã làm gì với chính cuộc đời của mình thế này? Quốc Đạt vò mạnh mái tóc cho tới khi nó thành một mớ tù mù. Tối qua, trên đường lái xe về nhà, anh đã quyết tâm thú nhận tất cả với Anh Thư, cầu mong cô tha thứ. Rồi anh nhìn thấy gã đàn ông kia bên cô, ở anh ta toát lên vẻ tự tin, vẻ chiếm hữu, ngay cả với con gái anh, cử chỉ cũng ân cần, tự nhiên như đó là con hắn vậy. Lúc ấy, anh hận mình không dám bước đến, đối diện với hắn làm cho ra lẽ, chỉ cun cút trốn tránh để rồi tìm cách trút lên đầu người không đủ sức mà phản kháng - Anh Thư. Mọi việc sau đó vượt ngoài tầm kiểm soát, ngồi nhớ lại, chính anh cũng không thể tha thứ cho bản thân, thế nên cũng không hy vọng Anh Thư sẽ tha thứ cho mình. Anh không tưởng tượng nổi mình có lúc lại đốn mạt đến vậy. Sau đêm qua, chính anh cũng không dám đối diện với vợ nữa; anh đủ hiểu Anh Thư để biết rằng, còn rất lâu nữa, hoặc trừ khi có chuyện gì đó thật sự quan trọng, nếu không, cô sẽ mãi im lặng trước anh. Nhưng anh không muốn chấm dứt mọi thứ như thế này, anh sẽ lấy lại tất cả, sau đó cầu xin cô tha thứ. Quốc Đạt nhấc máy, bấm một dãy số, đầu bên kia bắt máy rất nhanh.

- Alô! Ba giờ chiều nay, tới gặp tôi tại văn phòng, tôi chấp nhận những điều khoản bên anh đưa ra. - Quốc Đạt nói ngắn gọn rồi tắt máy. Không còn gì để mất, anh phải liều thôi.

***

Buổi chiều đầy nắng tại Moonlight Coffee Lounge, bản Going home của Keny G dìu dặt, lấp đầy không gian. Cầm chiếc muỗng nhỏ khẽ khuấy ly cà phê trong tay, Minh Quân hỏi cậu em trai đang ngồi đối diện mình.

- Em có chuyện gì mà kêu anh ra đây giờ này?

- Không có gì đâu. Em chỉ muốn nói chuyện với anh thôi. Lâu rồi, anh em mình không nói chuyện.

Bâng quơ nói rồi bâng quơ nhìn ra ngoài, đợi chờ hình ảnh chiếc máy bay cất cánh, hạ cánh bay qua.

- Em vẫn còn thích chỗ này hả?

- Hồi nhỏ, hai đứa mình đều ước thành phi công ha? Lớn lên làm hai nghề chẳng liên quan gì. - Anh Quân mỉm cười, không trả lời câu hỏi của anh trai, ánh mắt trong trẻo dõi theo một chiếc máy bay vừa cất cánh.

- Ừ, nhớ lần đánh nhau giành máy bay má mua về không? Xong má la tóe khói! - Minh Quân cũng bật cười.

- Thỉnh thoảng em nhớ má, ước gì má còn sống với anh em mình...

- Hôm nay em lạ vậy, có chuyện gì không?

- Không có thiệt mà! Tại tự nhiên em muốn ra đây.

- Không có thì tốt! - Minh Quân hơi chùng lại. - Đợt này anh bận quá, về nhà là lăn ra ngủ...

Đúng thật, lâu lắm rồi hai anh em không còn mấy thời gian dành cho nhau nữa. Minh Quân không còn nhớ rõ mình đã có bao nhiêu thời gian lúc về nhà; mệt mỏi và buồn chán kéo anh về giường rất nhanh, khiến cả những lúc tìm kiếm Anh Quân cũng vơi hẳn. Đôi khi, biết Anh Quân ở lại phòng khám, nhưng Minh Quân cũng không gọi về, có lẽ, đôi lúc thằng bé cũng cần chút riêng tư. Như đọc được suy nghĩ của anh trai, Anh Quân chậm rãi lên tiếng.

- Nhà mình giờ cũng chỉ là nơi để ngủ thôi mà anh, ngủ thì ngủ ở đâu chả được, ở phòng khám cũng tiện.

Anh Quân nói xong, cả hai cùng hướng mắt lên bầu trời, ngoài kia ánh chiều rực rỡ nhuộm vàng vạn vật, chiều mùa hạ hiếm hoi trời Sài Gòn chưa đổ mưa, cả hai theo đuổi những ý nghĩ riêng, nhưng nỗi hoài niệm thì lại rất chung, họ đều đang nhớ về ngày xưa, khi nhà đối với họ đúng nghĩa là nơi để trở về, là gia đình, là tổ ấm. Từ khi ba đi bước nữa, nhà đối với anh em họ đơn thuần chỉ là nơi để ngủ sau một ngày miệt mài mưu sinh. Nhìn cậu em trai, với nhiều nét giống người mẹ thương yêu đã ra đi, Minh Quân không kìm lòng được. Từ lâu anh đã cố gắng sống tự lập, làm đủ nghề để trang trải việc học hành, nỗ lực để có thể độc lập về kinh tế và chăm lo cho Anh Quân học hành. Với anh giờ đây, cuộc sống của em trai là điều quan tâm lớn nhất.

- Anh để dành được một ít, tính mua căn nhà để anh em mình chuyển ra sống. Em thấy thế nào?

- Anh cứ lo cho anh đi, anh còn phải lấy vợ nữa mà. Em cũng lớn rồi, anh không phải lo cho em như ngày xưa nữa. - Anh Quân cười, cố giãn câu chuyện ra bằng giọng dí dỏm giả tạo. - Giờ em là bác sĩ tâm lý có tiếng tăm rồi, anh không cần phải coi em như thằng nhóc ngày xưa.

- Ừ, với anh em vẫn là thằng nhóc, thích nghe nhạc một mình, thích ngắm máy bay trên trời thôi.

Minh Quân vừa cười vừa xoa xoa đầu cậu em, hành động anh vẫn quen làm từ khi cả hai còn nhỏ xíu. Nhìn đồng hồ đeo tay, Minh Quân đứng dậy, áy náy nhìn em.

- Hôm nay anh có cuộc hẹn quan trọng, em về sau nha. Cuối tuần em bố trí thời gian, anh em mình đi thăm má nghe.

- Anh đi trước đi, em ngồi thêm lát nữa.

Nhìn bóng lưng anh trai khuất sau cánh cửa lớn, Anh Quân thu lại nét cười. Vốn dĩ hôm nay hẹn Minh Quân ra đây, cậu muốn hỏi anh trai để mượn tiền, nhưng khi đối diện với Minh Quân, cậu không thể nói ra mục đích của mình. Cậu biết Minh Quân có thể cho cậu tất cả những gì anh có, từ trước tới nay luôn là như thế, nhất là từ khi má mất, không phải ba mà chính Minh Quân mới là người thay má quan tâm, lo lắng, chăm sóc cho cậu, và cũng chính vì thế, cậu càng không thể mở lời. Dù Minh Quân không nói ra nhưng Anh Quân biết, sở dĩ anh trai vẫn còn độc thân cũng bởi anh muốn lo cho cậu ổn định rồi mới tính chuyện của mình, cậu không thể phụ lòng anh, cũng không thể mạo hiểm với số tiền anh đã tiết kiệm trong một thời gian dài để lo cho cuộc sống của hai anh em. Hỏi ba, cậu càng không muốn, bởi giờ đây người nắm giữ tài sản trong gia đình là dì, cậu không thể nào chịu được ánh mắt coi thường, những lời chì chiết sau lưng ba của dì.

Nắng chiều đang dần tắt, những tia sáng cuối cùng nhuộm đỏ những cuộn mây phía chân trời. Bầu trời này vẫn vậy, khung cảnh không có gì thay đổi, chỉ lòng người là không còn nguyên vẹn như xưa, Anh Quân không nghĩ rằng một bác sĩ tâm lý như mình cũng có lúc rơi vào bế tắc như thế này. Từ trước tới nay, cậu luôn tự tin bởi mình có thể làm chủ được cảm xúc, làm chủ được hành động, vậy mà trong lúc này, cậu chỉ cảm thấy bản thân cô độc, bất lực biết bao. Đôi khi, con người ta có thể giúp người khác tiết chế được cảm xúc của họ, nhưng lại quẩn quanh với cảm xúc của chính mình, mãi không thể tìm thấy đường thoát ra. Anh trai cậu vẫn vậy, vẫn luôn luôn quan tâm, bao bọc dù cậu đã gần ba mươi tuổi. Con người, đến một lúc nào đó, dù muốn dù không vẫn phải trưởng thành, vẫn phải tự mình đối mặt và giải quyết những vấn đề của bản thân, không ai sống mãi với sự vô tư lự được. Một người chuyên đưa ra những lời khuyên cho người khác, giúp họ giải tỏa các vấn đề trong cuộc sống, giờ đây lại không thể đưa ra giải pháp cho chính mình. Thật mỉa mai thay!

***

- Đợt tới anh Nam chuyển tiền để em đầu tư bên quận Tám nhưng em chưa muốn đầu tư liền. Giai đoạn này mình cần thâu tóm càng nhiều tiền càng tốt. - Hân Như không nhìn Khánh Hoàng đang ngồi ở sofa, bàn tay vừa thoăn thoắt ký giấy tờ vừa nói chuyện.

- Các giấy tờ thủ tục bên kia anh cũng lo gần xong rồi. Chiều nay có cuộc họp ở công ty, anh về bên đó đây. - Khánh Hoàng đi qua phía Hân Như, khẽ hôn lên tóc cô rồi rời đi.

Không trả lời Khánh Hoàng, Hân Như khẽ nhắm mắt đón nhận cử chỉ thân mật của anh, tiếng gõ cửa vang lên cũng là lúc hai người rời nhau ra.

- Vô đi! - Giọng Hân Như lạnh lùng vang lên.

Cô thư ký trạc ngoài hai mươi đi vào, không quên nở nụ cười tươi quá mức cần thiết liếc chào Khánh Hoàng. Ở văn phòng của Hân Như, không ai là không biết Khánh Hoàng, bạn, đối tác của sếp, vừa đẹp trai vừa giàu có, quan trọng là vẫn còn độc thân.

- Thưa chị, khách chị hẹn buổi chiều đã đến, chị có tiếp luôn không ạ?

- Được, năm phút nữa mời anh ta vào, chuẩn bị cho tôi hai tách cà phê luôn nhé. - Hân Như nói xong, vẫy tay chào Khánh Hoàng.

Ngồi một mình trong căn phòng lớn, ráng chiều đỏ rực phía sau lưng qua tấm kính lớn, khiến những lọn tóc của Hân Như sáng lấp lánh, ánh mắt lạnh lùng lướt qua dãy dài những cái tên với đầy đủ thông tin cá nhân, số nợ, thỉnh thoảng cô lại đánh dấu một cái tên nào đó bằng cây bút nhớ đang cầm trên tay. Tiếng gõ cửa vang lên.

- Vô đi!

Hân Như vẫn tiếp tục với những con số trên bảng danh sách dài, không ngẩng lên, cô nói với người đàn ông nhỏ thó đang tiến vào.

- Cậu chờ tôi vài phút. - Với cấp dưới, thái độ của Hân Như luôn như vậy, lạnh lùng, lời nói ngắn gọn như mệnh lệnh, không rườm rà, không hoa mỹ.

Người đàn ông không nói gì, tiến lại sofa, ngồi xuống, dang rộng cánh tay có những hình xăm kỳ quái phủ kín lên thành ghế, đôi mắt dài, nhỏ đảo đi đảo lại quanh phòng làm việc của Hân Như. Tuy làm việc cùng đã lâu, nhưng rất ít khi Hân Như gọi hắn tới văn phòng. Thường cô sẽ hẹn gặp ở một nơi kín đáo nào đó, hoặc tới thẳng chỗ hắn. Hân Như ngồi ngược sáng, gương mặt bị bóng tối che khuất, hắn chỉ nhìn thấy những đường cong trên cơ thể cô được ráng chiều chiếu vào như chạm khắc lên nền kính rực rỡ. Một người đàn bà đẹp. Nhưng đừng bao giờ có ý bỡn cợt với người đàn bà này, hậu quả sẽ không thể tưởng tượng được, hắn đã từng được lĩnh giáo.

Lần đầu tiên, hắn và Hân Như hợp tác với nhau, cách đây cũng gần mười năm, nhìn thấy vẻ yêu kiều nhu mì của cô, tưởng cô cũng chỉ là mấy em bình hoa di động, dễ bắt nạt, nào ngờ hắn đã nhận được bài học đáng giá khi coi thường đối phương. Chưa kịp động chân động tay với Hân Như, hắn nhanh chóng bị cô phủ đầu bằng đòn khóa tay, tâm phục khẩu phục. Ngoài ra, về độ lạnh lùng, quyết đoán của người đàn bà này thì một gã đàn ông "có số có má" như hắn cũng theo không kịp. Đừng nhìn mặt mà bắt hình dong là chân lý mà hắn đã học được từ ngày đầu hợp tác với Hân Như.

- Hôm nay có việc gì gấp mà bà chị gọi thằng em tới tận sào huyệt vậy? - Vừa nói hắn vừa nở nụ cười nham nhở.

- Có việc, cần làm gấp, nhanh gọn, dứt khoát. - Hân Như vừa nói vừa cầm tập giấy đi về phía sofa.

- Việc nào của bà chị mà chả dứt khoát... - Người đàn ông ngừng lại khi cô thư ký bưng hai tách cà phê đi vào.

Hân Như úp tập giấy trên tay xuống bàn, thoải mái ngồi xuống. Bằng cử chỉ tao nhã nhất, cô cầm tách cà phê nhâm nhi, đợi cánh cửa khép lại mới lật tập giấy trên bàn lên đưa cho người đàn ông.

- Cậu nhìn qua danh sách này, chú ý vào những cái tên tôi đã đánh dấu, cho tôi biết cậu cần bao nhiêu thời gian để thu hết số nợ này.

Người đàn ông liếc qua bảng danh sách dài cả chục tờ A4 được đánh dấu chi chít, rồi lại ngước lên nhìn gương mặt đẹp như nữ thần phía trước, vẻ ngoài của người đàn bà này khác hẳn với cách làm việc dứt khoát, tuyệt tình của cô ta.

- Cũng khá nhiều, chị cứ nói thời gian chị muốn là bao lâu, em sẽ thu xếp theo ý chị. Lần này, chị muốn làm đến mức độ nào để em còn liệu?

- Càng nhanh càng tốt, cậu dốc toàn lực, nhiều nhất là hai tháng, làm gọn ghẽ, triệt để, dứt khoát.

Không cần giải thích nhiều, chỉ thế cũng đủ để hắn hiểu giới hạn của hai từ "gọn ghẽ" này. Bao nhiêu năm hợp tác với Hân Như, hắn quá hiểu độ máu lạnh của cô. Lần này, một danh sách rất dài khiến hắn có phần thắc mắc, chắc hẳn chị ta đang muốn hốt một vố lớn. Tất nhiên, hắn đủ thông minh để không bép xép, không thắc mắc những điều thừa thãi. Quan hệ của hắn và Hân Như là quan hệ lợi ích, có những thứ không cần phải nói ra hai bên cũng tự hiểu, tò mò là điều tuyệt đối cấm kỵ.

- Được! Thằng em sẽ cố gắng, về tỷ lệ vẫn như cũ?

- Vẫn như cũ, nếu cậu làm nhanh gọn, tôi sẽ thưởng thêm. Cậu nhớ, làm gọn gàng, sạch sẽ cho tôi.

- Cách thức liên lạc có thay đổi gì không?

- Vẫn như cũ! Nhớ là, càng ít người của cậu biết về tôi càng tốt.

- Em biết rồi, bà chị khỏi lo, xưa nay có việc gì của chị mà em chưa hoàn thành đâu.

- Cậu còn việc gì không?

- Không, em về đây.

Hắn thừa hiểu, câu hỏi của Hân Như cũng chính là lời "tạm biệt". Hắn đứng lên cuộn tròn tập giấy lại, giắt vào túi quần rồi nghênh ngang đi ra, không quên nháy mắt với cô thư ký trẻ trung xinh đẹp đang ngồi ở ngoài. Người có tiền lại có học có khác, đến cách ép người ta vào đường cùng cũng tao nhã, gã vừa huýt sáo lúc đi vào thang máy vừa tự nhủ.