Cái Bóng - Phi Thiên

Chương 41: Chứng mất ngủ (1)




Từ khi trở về thành phố, Dịch Nguyên liên tục bận rộn. Số lần liên lạc cũng thưa dần. Hôm nay là đúng mười ngày hai người không gặp nhau rồi. Lâm Minh Viễn có cảm giác khoảng thời gian ở trang trại Violet giống như một giấc mơ vậy.

Mặc dù trước đó Dịch Nguyên có nói rằng, hắn phải giải quyết một số chuyện quan trọng. Cho nên tạm thời không thể gặp nhau. Nhưng trong lòng cậu vẫn không tránh khỏi hơi hụt hẫng.

Chắc có lẽ do trải qua đêm mặn nồng kia, đã khiến Lâm Minh Viễn trở nên nhạy cảm hơn. Để bản thân không suy nghĩ lung tung, cậu luôn cố gắng phân tán lực chú ý của mình. Ngoài việc đi làm ở công ty và học thêm ngoại ngữ. Cậu giết thời gian bằng cách vùi mình trong phòng gym, nghiên cứu món ăn mới và học bắn súng cùng Đỗ Siêu. Thỉnh thoảng Đỗ Siêu bận, cậu sẽ luyện tập dưới dự giám sát của thành viên khác.

Lâm Minh Viễn nhìn màn hình điện thoại.

Không có cuộc gọi nhỡ hay tin nhắn mới nào.

Giờ này chẳng biết Dịch Nguyên đã xong việc và nghỉ ngơi chưa. Cậu rất nhớ hắn. Muốn gặp hắn, muốn ôm hắn, muốn nghe giọng nói của hắn. Hơn hết, cậu càng muốn đích thân mang cơm cho hắn. Cậu lo hắn ăn uống không điều độ thì sẽ đau bao tử. Nhưng lại không rõ hiện tại hắn đang ở đâu. Ngay cả Đỗ Siêu cũng không tiện nói.

Do dự một lúc, Lâm Minh Viễn bèn mở Pink Circle, nhắn.

- Thỏ Lùn: Dịch Nguyên, anh nhớ ăn tối, đừng bỏ bữa.

Đợi hồi lâu không thấy gì, Lâm Minh Viễn thở dài cất điện thoại vào túi quần. Hút nốt phần chocolate đá xay còn lại trong ly rồi ném vào thùng rác.

Cậu nhìn xe cộ và dòng người đông đúc qua lại ở bên kia đường. Tự cảm thấy mình cũng thật là rảnh. Gia sư dạy ngoại ngữ bị bệnh xin nghỉ. Lẽ ra bản thân cũng nên nhân cơ hội nằm ở nhà phè phỡn xem TV mới phải. Vậy mà lại đón xe buýt đi hết gần nửa vòng thành phố. Chỉ để đứng ngoài đường uống một ly Starbucks thế này.

Lâm Minh Viễn chỉnh chỉnh lại áo khoác jean form rộng màu xanh đậm của mình. Cậu ngó qua băng ghế trống ở chỗ vắng người gần đó. Thầm nghĩ, ngồi hóng gió một lát cho khuây khỏa rồi hẵng đón xe về nhà vậy.

Thế là Lâm Minh Viễn lững thững đi về phía băng ghế. Âm thanh xe cộ chạy ngoài đường từ từ nhỏ dần. Người đi đường càng lúc càng thưa thớt. Không gian xung quanh cũng dần dần trở nên yên tĩnh.

Khi cậu chỉ còn cách băng ghế khoảng vài bước chân. Phía sau lưng đột nhiên vang lên tiếng huýt sáo.

Lâm Minh Viễn dừng bước.

Tiếng huýt sáo kia lanh lảnh trong đêm tối.

Không phải huýt một lần rồi ngưng. Mà là huýt theo giai điệu của một bài đồng dao rất đỗi quen thuộc.

London Bridge is falling down.

Falling down, falling down.

London Bridge is falling down.

My fair lady...

Ở nơi vắng vẻ không người qua lại. Tiếng huýt sáo chậm rãi, ngân nga theo giai điệu của bài đồng dao kia càng trở nên ma quái. Hệt như cảnh đụng độ kẻ sát nhân hàng loạt trong phim kinh dị vậy. Khiến cho bất cứ ai nghe thấy cũng phải rùng mình rợn tóc gáy.

Có điều, đối với Lâm Minh Viễn. Nó không chỉ dừng lại ở chỗ rùng mình rợn tóc gáy. Mà còn là nỗi khiếp sợ pha lẫn chán ghét.

Bàn tay Lâm Minh Viễn lạnh run. Cậu hít sâu một hơi, thầm cầu mong cho tất cả chỉ là sự nhầm lẫn. Rồi xoay phắt người lại.

Đúng vào lúc này, tiếng huýt sáo cũng ngừng bặt.

Đối diện cậu là người đàn ông cao lớn, chân dài vai rộng. Mái tóc đen óng được chải chuốt tỉ mỉ. Vài sợi tóc rũ xuống trán, trông có chút phong trần. Khuôn mặt góc cạnh điển trai. Dưới bọng mắt phải có một nốt ruồi lệ.

Trong lòng Lâm Minh Viễn liền chùng xuống, cậu nhíu mày nói: “Tiêu Hàng.”

Dù Tiêu Hàng đã mặc quần áo khác với hai lần trước, nhưng vẫn là phong cách cũ quen thuộc. Bên ngoài áo khoác da, bên trong áo len cổ lọ đóng thùng gài dây nịt gọn gàng. Mang găng tay bảo hộ dài ngón bằng da dành cho xe máy. Chỉ khác là hôm nay hắn mặc quần Âu thẳng thớm. Chân mang đôi boot cổ cao mũi nhọn. Cả người đều phủ kín một màu đen thời thượng.

Hắn đứng cách cậu khoảng năm bước chân, đút hai tay vào túi áo khoác da. Nghiêng đầu híp mắt mỉm cười với cậu: “Chào buổi tối, thỏ con.”

Nụ cười thân thiện vô tội đó làm toàn thân Lâm Minh Viễn nổi da gà. Cậu vô thức lùi lại một bước.

Dường như Tiêu Hàng cũng nhận ra, nhưng hắn không nói gì. Mà đứng yên tại chỗ nhìn cậu chằm chằm. Im lặng chốc lát, thấy cậu vẫn đứng đó mắt to trừng mắt nhỏ với mình. Hắn ngạc nhiên hỏi.

“Ủa, sao cậu không chạy?”

Lâm Minh Viễn: “???”

Tiêu Hàng tỏ vẻ tiếc rẻ: “Cứ tưởng là sẽ được chơi đuổi bắt với cậu. Tôi còn ném cả xe ở tuốttttt đằng kia cơ.” Hắn thất vọng xụ vai, “Ầy, tôi đã rất mong chờ vậy mà...”

Nói tới đây, hai mắt Tiêu Hàng chợt sáng lên. Hắn không để ý vẻ mặt ghét bỏ của Lâm Minh Viễn. Mà chỉ chỉ ra phía sau cậu, hí hửng bảo: “Hay là tôi chấp cậu chạy trước một đoạn nhé?”

Lâm Minh Viễn không muốn chạm mặt Tiêu Hàng. Bởi vì lần nào gặp hắn, hầu như đều chẳng có chuyện gì tốt lành. Thậm chí là còn khiến cậu thấy hơi ám ảnh.

Lâm Minh Viễn trầm giọng hỏi: “Anh theo dõi tôi?”

Tiêu Hàng oan ức bảo: “Tiểu Lâm, cậu nói thế làm tôi tổn thương đó. Tôi là đang bảo vệ cậu!”

Tiêu Hàng vừa nói vừa thong thả sải bước đi về phía Lâm Minh Viễn. Lúc cách cậu một bước chân, hắn mới dừng lại. Rồi đột nhiên nghiêng đầu, cười cười bảo.

“Tôi lo rằng đêm hôm cậu một mình đi dạo ở nơi vắng vẻ thế này. Lỡ gặp phải biến thái thì sao?”

Lâm Minh Viễn âm thầm siết chặt nắm đấm. Đang cố tìm ra sơ hở của Tiêu Hàng để trốn thoát, thì đột nhiên hắn ngừng cười. Chỉ trong nháy mắt, sắc mặt vui vẻ cợt nhả lập tức biến thành lạnh lùng. Ánh mắt Tiêu Hàng lóe lên tia nguy hiểm. Hắn trầm giọng, bảo.

“Tiểu Lâm, tốt nhất là cậu đừng manh động. Tôi có súng đấy.”

Lâm Minh Viễn cứng đờ người.

Sau đó cậu nhanh chóng bình tĩnh lại. Thầm nghĩ, ngõ cụt này dù vắng vẻ nhưng vẫn là ở gần ngoài đường lớn. Xung quanh đều có cửa hàng tiện lợi và cửa tiệm kinh doanh buôn bán. Cách đây khoảng năm mươi mét còn có đồn cảnh sát. Nếu chạy được đến đó thì sẽ an toàn. Chắc chắn hắn sẽ không dám nổ s...

Đúng vào lúc này, Tiêu Hàng bỗng nhiên đảo mắt sang hướng khác như thể chợt nhớ ra cái gì đó, nói: “À... phải rồi. Hôm nay tôi còn mang theo nòng giảm thanh nữa.”

“...”

Lâm Minh Viễn trầm mặc.

Ý của Tiêu Hàng quá rõ ràng. Chỉ cần cậu manh động, hắn sẽ nổ súng. Cho dù hắn có biến cậu thành cái tổ ong. Thì cũng chẳng ai nghe thấy.

Tiêu Hàng rũ mắt nhìn chằm chằm Lâm Minh Viễn giây lát, bỗng tít mắt vui vẻ trở lại: “Tiểu Lâm à, hôm nay tôi không muốn làm cậu bị thương đâu. Tôi chỉ tâm sự mỏng với cậu một chút rồi về. Cho nên cậu đừng kích động làm chuyện gì dại dột nhé.”

Dứt lời, Tiêu Hàng đột nhiên rút tay ra khỏi túi áo khoác da. Hành động bất chợt đó làm Lâm Minh Viễn giật mình hoảng hốt. Còn tưởng hắn rút súng bắn loạn dằn mặt như lần trước. Ai ngờ, hắn chỉ dang rộng hai tay, rồi giữ nguyên tư thế.

Hai bàn tay trống không, chẳng có khẩu súng nào.

Lâm Minh Viễn cảm thấy mình thật sự bị Tiêu Hàng chơi đùa đến đầu óc quay mòng mòng. Không phân biệt nổi đông tây nam bắc nữa rồi. Cái túi áo khoác kia của hắn cạn như vậy thì làm sao nhét được súng giảm thanh chứ!

Tiêu Hàng nghiêng đầu nhoẻn miệng cười, hỏi: “Cậu có muốn biết tôi giấu súng ở đâu không?”

Chẳng hiểu sao nghe Tiêu Hàng hỏi vậy, Lâm Minh Viễn liền cảm thấy bất an. Thế nhưng không đợi cậu trả lời trả vốn gì. Hắn đã chộp lấy cổ tay cậu, kéo mạnh một cái.

“Ở đây nè.”

Lâm Minh Viễn lảo đảo chúi về phía trước. Lòng bàn tay thành công chạm vào đũng quần của Tiêu Hàng.

Cảm nhận được nơi đó đang dần căng phồng lên. Toàn thân Lâm Minh Viễn sởn hết cả gai ốc. Nếu là Dịch Nguyên, có khi máu trong cơ thể cậu còn rạo rực dồn xuống nửa thân dưới. Nhưng mà đối phương lại là Tiêu Hàng đang giở trò cợt nhả. Máu nóng trong người Lâm Minh Viễn liền dồn hết lên trên đầu.

Cậu đanh mặt, dùng lực bóp mạnh một cái!

Tuy nhiên, tay giang hồ lăn lộn từ nhỏ, lại còn thâu tóm được cả một băng đảng lớn như Tiêu Hàng đâu dễ chơi. Hắn phản ứng cực nhanh. Dùng tốc độ sét đánh không kịp bưng tai giằng tay Lâm Minh Viễn ra khỏi nơi yếu hại của mình. Rồi thuận thế bẻ quặt tay cậu ra sau lưng. Túm chặt lấy gáy cậu, cứ thế một đường dồn cậu tới chân tường. Ép chặt cậu vào vách tường lạnh lẽo.

Nhân lúc cánh tay trái vẫn còn đang được thả tự do. Lâm Minh Viễn vung cùi chỏ ra phía sau, thụi mạnh vào hông Tiêu Hàng. Không may là Tiêu Hàng lại lần nữa chặn ngang đòn tấn công bất ngờ kia của cậu. Hắn tiếp tục dùng chiêu cũ, nhưng đổi thành khóa chặt hai cổ tay cậu chỉ bằng một tay. Rồi tiếp tục thong thả dùng bàn tay đang rảnh rang còn lại của mình túm gáy Lâm Minh Viễn, dí mặt cậu vào vách tường.

Tiêu Hàng nghiến răng: “Tiểu Lâm, lâu ngày không gặp, cậu nóng tính hẳn luôn ấy nhỉ.”

Đoạn, hắn cười cười bảo: “Cơ mà cậu áccc thiệt đó! Cậu có biết rằng cậu đã suýt giết chết cả một thế hệ tương lai không hả?”

Trán Lâm Minh Viễn nổi gân xanh, cố sức giãy giụa. Nhưng Tiêu Hàng thật sự quá mạnh. Cả kinh nghiệm, thể lực, tốc độ lẫn mánh khóe của hắn đều ở một đẳng cấp khác. Bình thường Tiêu Hàng đùa giỡn thì thôi, còn một khi đánh nhau nghiêm túc thì cậu hoàn toàn không cách nào làm lại hắn.

Tiêu Hàng híp mắt nói: “Đừng chống cự, vách tường này nhám lắm đó, khuôn mặt đáng yêu của cậu sẽ trầy mất. Hôm nay tôi thật sự không muốn làm cậu bị thương đâu. Cậu cũng không muốn Dịch Nguyên lo lắng mà, phải không?”

Tên điên biến thái này...

Lâm Minh Viễn nén giận nhíu mày.

Nghĩ lại thì, lần trước Tiêu Hàng từng tỏ vẻ muốn thăm dò xem cậu có giá trị gì với Dịch Nguyên hay không. Sau đó thấy cậu chẳng có giá trị lợi dụng nên thả cậu đi.

Ít nhất thì cậu cho là vậy.

Thế còn bây giờ thì sao? Lẽ nào bây giờ hắn cảm thấy cậu đã có giá trị lợi dụng. Đủ để uy hiếp đến Dịch Nguyên rồi ư?

Không đúng. Nếu thế thì ngay từ đầu hắn đã bắt cậu đi, hoặc làm gì đó tương tự. Chứ không phải đứng đây nói nhảm nhiều như vậy. Hơn nữa, quay lại vấn đề. Nếu muốn dùng người để uy hiếp Dịch Nguyên thì tại sao lần trước hắn không bắt mẹ Dịch Nguyên?

Lúc ấy, Tiêu Hàng nói muốn bắt cóc Hoa Phong Nhã để uy hiếp Dịch Nguyên. Nhưng do không tìm được anh ta nên chuyển sang nhắm vào cậu. Tuy nhiên, mẹ của Dịch Nguyên, người có giá trị hơn hết thảy ở ngay trước mặt. Vậy mà hắn lại bỏ qua. Bây giờ lại tiếp tục đón đường cậu.

Tiêu Hàng hành động khó đoán. Khiến cho cậu không thể hiểu nổi. Rốt cuộc động cơ của hắn là gì.

Lâm Minh Viễn hỏi: “Tiêu Hàng, tại sao anh lại theo dõi tôi? Rốt cuộc anh muốn gì?”

“Tôi ấy à...” Tiêu Hàng tỏ vẻ nghiền ngẫm, “Tôi thấy cậu đáng thương nên muốn giúp cậu.”

“Có điều tôi vẫn không hiểu. Rõ ràng lần trước tôi đã cảnh báo cậu rồi, tại sao cậu lại tiếp tục đâm đầu quen Dịch Nguyên nữa vậy?” Ngừng một chút, hắn lại nói, “Tôi cảm thấy cậu không phải hạng vô liêm sỉ. Trơ trẽn đến mức thích chen chân vào mối quan hệ của người khác. Lẽ nào là tôi nhầm?”

Nghe Tiêu Hàng nói tới đó, trong lòng Lâm Minh Viễn bỗng nhiên dấy lên nỗi bất an không tên. Cậu vô thức siết chặt nắm tay, nhíu mày hỏi: “Ý anh là sao?”

Từ đầu đến cuối Tiêu Hàng vẫn luôn âm thầm quan sát Lâm Minh Viễn. Thấy vẻ mặt cậu như vậy, đôi mắt gian xảo của hắn liền sáng rực. Khóe môi cong lên thành một nụ cười mang theo khoái cảm vặn vẹo.

Hắn thả gáy Lâm Minh Viễn ra, giơ hai ngón tay lên, nói: “Tôi có hai tin. Một tin xấu và một tin xấu, cậu muốn nghe tin nào trước?”

Lâm Minh Viễn nhíu mày khó hiểu: “Cái gì?”

Tiêu Hàng tặc lưỡi: “Chậc, thế để tôi chọn giúp cậu vậy. Tin xấu đầu tiên là...”

Hắn cố tình kéo dài âm cuối, rồi mới nói: “Dịch Nguyên của cậu sẽ kết hôn vào tháng sau.”

“!!!”

Câu này của Tiêu Hàng giống hệt như một trận sấm sét giáng xuống đầu Lâm Minh Viễn. Cậu sững sờ mở to hai mắt. Ngẩng phắt đầu lên nhìn chằm chằm vào hắn. Nhất thời không thể tin vào tai mình.

Kết... hôn?

Dịch Nguyên...

Kết hôn???

Khuôn mặt tuấn tú của Lâm Minh Viễn thoáng chốc trắng bệch. Mười đầu ngón tay lạnh toát như bị ai rút cạn máu. Cả người đều run lên.

Tiêu Hàng giả vờ không phát hiện, mà nói tiếp: “Nghe đâu bọn họ vốn dĩ định qua sang năm mới cử hành hôn lễ. Nhưng chả hiểu sao lại đổi thành đầu tháng 12 năm nay.” Hắn cười cười, “Xem ra nhà họ Dịch thật sự nóng lòng muốn kết thông gia với nhà họ Ngôn nhỉ. Gấp còn hơn cưới chạy bầu nữa.” Dứt lời, hắn nhẹ nhàng thả tay cậu ra.

“Nhà họ Ngôn?” Vừa được trả tự do, Lâm Minh Viễn liền kích động. Cậu giống như người điên túm lấy cổ áo Tiêu Hàng, “Nhà họ Ngôn nghĩa là sao? Anh nói dối! Dịch Nguyên đâu còn...”

Nói tới đây, Lâm Minh Viễn bỗng dưng khựng lại. Tầm mắt cậu chậm rãi di chuyển từ khuôn mặt đẹp trai của Tiêu Hàng, liếc nhìn sang bên cạnh hắn.

Chẳng biết từ khi nào Tiêu Hàng đã móc ra một xấp ảnh chụp, kẹp ở giữa hai ngón tay. Hắn rũ mắt ngó xuống, thưởng thức vẻ mặt hoảng loạn của cậu giây lát. Sau đó mới cong khóe môi, lộ ra nụ cười tươi rói, rồi đưa cho cậu.

Lâm Minh Viễn run rẩy chộp lấy xấp ảnh chụp. Vừa trông thấy hai gương mặt quen đến không thể quen hơn kia. Cậu cảm giác như thế giới xung quanh mình đang ầm ầm sụp đổ.

Người trong ảnh không ai khác chính là Dịch Nguyên và Ngôn Diệp Thành!

Bọn họ diện suit lịch lãm. Đang trao nhẫn cho nhau trong buổi lễ đính hôn long trọng. Trên môi đều nở nụ cười hạnh phúc.

Thậm chí những tấm ảnh khác, còn chu đáo chụp luôn cả khu vực backdrop có tên và ngày đính hôn của bọn họ. Như để chứng minh rằng, những lời Tiêu Hàng nói đều là sự thật.

Lâm Minh Viễn nghiến răng siết chặt tấm ảnh trong tay đến nhăn nhúm. Đôi mắt giăng đầy tơ máu. Cậu nhìn trừng trừng vào con số ngày tháng chói mắt kia. Đó là ngày Dịch Nguyên im hơi lặng tiếng ra nước ngoài. Đồng thời cũng là sau khoảng thời gian hắn nói với cậu rằng mình đã hủy hôn.

Dịch Nguyên...

Anh lại gạt tôi?

Run rẩy xem đến tấm cuối cùng. Tầm mắt Lâm Minh Viễn liền dán chặt vào một vệ sĩ đứng sát ở trong góc. Mặc dù chỉ vô tình chụp dính nửa bên khuôn mặt. Nhưng Lâm Minh Viễn đã ngay lập tức nhận ra người đàn ông đó.

Chính là Đỗ Siêu.

“Anh Siêu, tôi… muốn hỏi anh chuyện này.”

“Dịch Nguyên và Ngôn Diệp Thành vẫn còn đang quen nhau hay là đã chia tay rồi?”

“Ừ, chia tay rồi.”

“Thật không?”

“Thật.”

Lồng ngực Lâm Minh Viễn phập phồng. Như thể ngay cả việc hít thở cũng gian nan. Vành mắt cậu đỏ hoe, nhìn chòng chọc vào gương mặt của Đỗ Siêu. Thoáng chốc, nước đã dâng đầy trong hốc mắt.

Đỗ Siêu.

Anh cũng gạt tôi!

Sau khi chiêm ngưỡng đủ loại biểu cảm thống khổ trên gương mặt tuấn tú của Lâm Minh Viễn. Tiêu Hàng thỏa mãn lấy lại xấp ảnh cất vào túi áo. Rồi khoanh tay bắt chéo chân, đứng dựa vai vào vách tường.

Hắn nghiêng đầu, nói: “Chà... xem ra cậu bị trai đểu lừa tình rồi.”

Lâm Minh Viễn đanh mặt, quắc mắt nhìn Tiêu Hàng. Thế nhưng hắn không để ý, nói: “Ôi trời, đừng nhìn tôi đáng sợ như vậy chứ!”

Tiêu Hàng lại nói: “Thấy chưa, tôi nói có sai đâu. Dịch Nguyên chỉ muốn chơi qua đường với cậu thôi. Hắn đủ thông minh và tỉnh táo để đưa ra lựa chọn tốt nhất cho mình. Dù sao người ta cũng là thiếu gia cành vàng lá ngọc. Được nuôi dạy để nối tiếp vinh hoa của gia tộc mà. Sao có thể lấy một người tầm thường xuất thân thấp kém được?”

“Tiểu Lâm, cậu cũng nên tỉnh táo lại đi. Đàn ông giàu có thì lắm người theo. Huống chi Dịch Nguyên của cậu, không những trẻ mà lại còn đẹp trai. Người đào hoa như hắn, không có khái niệm chung tình đâu.”

Nói tới đây, Tiêu Hàng ngừng một lát rồi cười cười bảo: “À, nếu là Hoa Phong Nhã thì có khi mới kìm được thói lăng nhăng của hắn. Chắc cậu không biết, năm xưa Dịch Nguyên theo đuổi Hoa Phong Nhã, còn ngoan ngoãn giữ thân như ngọc, dẹp hẳn mấy trò thác loạn cơ.”

“Chuyện hai tay chơi tài phiệt khét tiếng ở thành phố Nam Dương đều rửa tay gác kiếm vì Hoa Phong Nhã. Làm chấn động toàn giới gay, trở thành huyền thoại một thời luôn đó.”

Thấy sắc mặt Lâm Minh Viễn càng lúc càng tái mét, Tiêu Hàng mới nói: “Thế nên, tôi sẽ nói cho cậu biết tin xấu còn lại đây.”

Hắn đứng thẳng người lên, mỉm cười chậm rãi hé môi.

Lâm Minh Viễn thẫn thờ nhìn chằm chằm đôi môi đang khép mở của Tiêu Hàng. Âm thanh xung quanh như bị thế lực vô hình nào đó bóp méo. Một tiếng rít kéo dài, khiến lỗ tai cậu lùng bùng. Đầu óc trống rỗng.  Chẳng thể nghe tiếp được nữa.

Tiêu Hàng tiếp tục nói gì đó, rồi cậu như phát điên tóm lấy cổ áo hắn gào thét cái gì đó.

Mọi thứ giống hệt thước phim tua nhanh. Cậu xông thẳng vào nhà Dịch Nguyên. Đám vệ sĩ gác cửa nháo nhào ngăn không cho cậu vào bên trong. Cậu mất khống chế đánh nhau với bọn họ. Đỗ Siêu ra mặt can ngăn. Cậu đánh luôn Đỗ Siêu.

Sau khi biến nơi đó thành một mớ hỗn độn. Người nằm đầy đất, máu me văng tung tóe khắp nơi. Cậu chạy một đường như bay. Đạp tung cửa phòng khách.

Cánh cửa bật mở toang hoác. Phơi bày toàn bộ cảnh tượng kinh tởm bên trong. Cơn thịnh nộ của cậu liền chạm tới đỉnh điểm. Đỗ Siêu khập khiễng chạy tới kéo cậu ra. Cậu phát điên cướp súng từ trên người Đỗ Siêu. Rồi mở chốt, chĩa súng về phía đó. Không do dự bóp cò.

Đoàng!!!

.

.

.

Lâm Minh Viễn giật mình tỉnh giấc. Cậu ngồi bật dậy, toàn thân đổ đầy mồ hôi lạnh. Tim đập thình thịch, run rẩy thở hổn hển.

Dạ dày bắt đầu cuộn trào dữ dội. Chưa được bao lâu, cơn buồn nôn liền ập đến. Lâm Minh Viễn lập tức bụm miệng, vội vàng hất chăn. Loạng choạng chạy vào nhà vệ sinh.

“Ọe!”

Gần nửa tiếng sau âm thanh nôn mửa mới ngừng. Lâm Minh Viễn mệt mỏi nhấn nút xả bồn cầu. Sau đó mở vòi nước súc miệng liên tục cho đến khi không còn sót lại thứ gì trong miệng.

Xem ra, thuốc an thần cũng chẳng ngăn được cơn ác mộng tìm đến.

Lâm Minh Viễn tắt vòi nước, chống tay lên thành lavabo nhìn bản thân mình trong gương. Sắc mặt trắng bệch, hai mắt thâm quầng, râu mọc lún phún trên cằm. Trông vô cùng nhếch nhác. Cậu thở hắt ra một hơi, lấy bàn chải và kem đánh răng định làm vệ sinh cá nhân. Lúc này, bên ngoài bỗng vang lên tiếng gõ cửa.

“Tiểu Lâm, cậu có sao không?”

Lâm Minh Viễn bóp kem đánh răng, nói: “Không sao.”

Người bên ngoài im lặng chốc lát, mới ngập ngừng hỏi: “Cậu... lại mơ thấy ác mộng à?”

Lâm Minh Viễn nói: “Ừ.”

“...”

Đánh răng rửa mặt và cạo râu xong. Lâm Minh Viễn mở cửa ra ngoài, cậu đi tới chỗ tủ đồ tìm một bộ quần áo sạch sẽ để thay. Chợt nghe thấy tiếng túi ni lông và hộp dựng được mở nắp. Tỏa ra mùi hương ngào ngạt của thức ăn.

“Cậu mệt trong người thì ở nhà nghỉ ngơi cho khỏe. Tôi mua đồ ăn sáng cho cậu rồi này. Còn nóng, mau qua ăn đi.”

Lâm Minh Viễn đóng tủ quần áo, cầm theo bộ đồ đi vào nhà vệ sinh. Tầm mắt cậu thoáng lướt qua người đàn ông cao to vạm vỡ mặc áo may ô màu đen. Đang đứng loay hoay bày thức ăn ở trên bàn. Có điều, hình xăm geisha phủ kín cánh tay đầy sẹo, cùng kí hiệu băng đảng quen thuộc ở trên cổ kia. Hôm nay đột nhiên khiến cậu hơi khó chịu.

Cậu dời tầm mắt, nói: “Anh ăn trước đi.”

Lúc thay đồ xong bước ra lần nữa, vẫn thấy Đỗ Siêu ngồi đợi. Lâm Minh Viễn kéo ghế ngồi xuống đối diện anh, cầm đũa lên gắp đồ ăn. Nhai được mấy miếng lại nghe anh hỏi.

“Tiểu Lâm, cậu còn thấy khó chịu ở đâu không?”

Lâm Minh Viễn nuốt miếng sủi cảo, nói: “Không, thỉnh thoảng mới vậy. Nôn xong là khỏe rồi.”

Đỗ Siêu nhìn chiếc ba lô để trên ghế của Lâm Minh Viễn, nói: “Cậu định đi làm à? Nghỉ một bữa xả hơi đi, không thì tôi xin nghỉ cho cậu nhé?”

Lâm Minh Viễn nói: “Nghỉ làm thì tôi mới thật sự cảm thấy không khỏe.”

Đỗ Siêu thở dài: “Được rồi, nhưng cậu đừng làm việc quá sức. Tôi phải trở về thành phố khoảng một tuần. Nếu cậu muốn đi chơi thì cũng đừng đi xa quá.”

Lâm Minh Viễn nói: “Ừ.”

Đợi Đỗ Siêu mặc áo khoác đội nón che kín người rời khỏi nhà. Lâm Minh Viễn mới dọn dẹp bàn ăn. Xong việc, cậu lấy nón kết đội lên, đeo khẩu trang rồi xách ba lô, cầm theo chìa khóa đi ra ngoài.

Vừa ló mặt ra, liền trông thấy thanh niên thuê phòng kế bên đang đứng hút thuốc cạnh bồn hoa.

Anh ta tên Trần Khải, cao gần 1m78. Vóc dáng hơi gầy, làn da hơi ngăm, mặt mũi bình thường. Trên người mặc áo hoodie và quần jean, chân mang giày thể thao. Tai trái xỏ khuyên. Tóc cắt ngắn nhuộm màu nâu khói. Nhưng có vẻ như khá lâu không dặm lại màu nên hơi xuống tone.

Trần Khải lớn hơn cậu một tuổi, cũng là gay giống cậu. Anh ta làm thợ hớt tóc ở tiệm uốn tóc nhỏ nằm sát ngay cạnh chung cư này. Khoảng thời gian đầu cậu mới dọn đến đây. Ngoại trừ Đỗ Siêu, thì Trần Khải và bạn bè của anh ta đã giúp đỡ cậu rất nhiều. Sau khi ổn định lại mọi thứ, cậu thường hay nấu đồ ăn ngon đem qua cho bọn họ. Hiện tại, ngoài công việc làm đầu bếp trong nhà hàng nhỏ do người quen của Đỗ Siêu mở. Cậu còn trở thành đầu bếp tại gia cho bọn họ hưởng dụng.

Trần Khải nghe thấy tiếng động thì ngoái đầu lại, nhìn thấy cậu liền nở nụ cười, cất bước đi tới, nói: “Anh Lâm, hôm nay nghỉ lễ mà cũng đi làm hả?”

Lâm Minh Viễn dời tầm mắt, xoay người lại khóa cửa cẩn thận: “Đừng có gọi tôi kiểu đó.”

Trần Khải khoác tay lên vai Lâm Minh Viễn, cười bảo: “Đám giang hồ ở đây đều bị cậu đánh cho hoàn lương hết cmn rồi. Tôi không gọi cậu là anh Lâm thì gọi là gì.”

Nghe Trần Khải nhắc tới chuyện đó, Lâm Minh Viễn thoáng khựng lại chốc lát. Rồi rút chìa khóa ra, bỏ vào túi quần.

Lúc Lâm Minh Viễn mới dọn đến nơi này, có thể nói là tâm trạng như cứt. Ai đụng là trụng. Chỉ sợ không có bao cát để xả giận.

Khu này nếu nói theo lời của mọi người thì là dân trí thấp, đa phần đều là người tứ xứ làm công ăn lương. Ngay cả đám “giang hồ” mà Trần Khải nói, cũng chỉ là đám trẻ trâu ba gai thích thể hiện. Hoặc loại đàn ông trưởng thành nhưng bản tính côn đồ ưa gây sự. Căn bản còn không thể so với giang hồ thật. Chứ càng đừng nói tới so với bọn xã hội đen có máu mặt, thuộc các băng đảng lớn.

Chẳng hạn như cô bồ của thằng nhãi nào đó khen cậu đẹp trai. Thế là nó ghen lồng ghen lộn, kéo anh em tới hăm đánh cậu. Cậu mừng rỡ gom thằng nhãi đó cùng đám anh em thân thiết của nó lại đánh một trận. Sau khi xuất viện, nó trả phòng chuyển sang chỗ khác.

Crush của thằng nào đó thích cậu, mang bánh nướng sang cho cậu ăn. Thằng đó cay cú, nói cậu đàn ông con trai gì mặt mày trắng bóc giống mấy thằng bóng. Bình thường mấy thằng đẹp trai thì toàn là gay. Cậu bóng nên chấp nhận mình bóng. Thằng đó tỏ vẻ ghê tởm, bảo mấy thằng gay chơi lỗ đít. Mắc bệnh sida truyền nhiễm. Chờ mãi mới tới khúc này, cậu mừng rỡ túm lấy thằng đó đánh một trận. Nó về mách ba, ba nó vác dao ra đòi chém cậu. Niềm vui nhân đôi khiến cậu cầm lòng không đậu mà đập hai cha con nó nhập viện. Sau khi xuất viện, mỗi lần trông thấy cậu thì đều né vội.

Nguyên khu chung cư mười hai tầng. Đám ba gai từ trên xuống dưới đều được cậu tỉ mỉ chăm sóc một lượt. Kẻ đi thì không biết thế nào, cơ mà người ở lại thì tính tình ai cũng trở nên dễ thương hơn hẳn. Vợ chồng chủ chung cư còn đòi thuê cậu làm bảo vệ việc nhẹ lương cao, nhưng cậu từ chối. Đám trẻ trâu đến tuổi nổi loạn đòi nhận cậu làm đại ca, muốn cùng cậu hành tẩu giang hồ, cậu sợ hãi xin từ chối nốt.

Bây giờ ngẫm lại, Lâm Minh Viễn cảm thấy như một trò đùa vậy.

Cậu đi lướt qua người Trần Khải, nói: “Biến.”

Trần Khải vội bám theo, vừa đi vừa khoác vai Lâm Minh Viễn, ngoác mồm cười hồi lâu. Cười xong, Trần Khải kéo khẩu trang của cậu xuống, để lộ nửa khuôn mặt tuấn tú bên dưới, khiến ai nhìn thấy cũng phải xuýt xoa. Anh ta nhét điếu thuốc đang hút dở của mình vào miệng cậu, bảo.

 “Hôm nay đừng tăng ca. Tám giờ qua phòng tôi nhậu, có mấy đứa tụi nó nữa. À, tụi nó bảo là sẽ mua bia nên cậu đừng mua nhé.”

Lâm Minh Viễn ngậm điếu thuốc rít một hơi, vẻ mặt trầm ngâm.

Thấy cậu im lặng không trả lời, anh ta bèn nhón chân lên, cong cánh tay ghì cổ cậu xuống, nghiến răng ken két nói: “Tối nay mọi người đều đến đông đủ, cậu không được trốn đâu đó có nghe không!”

Lâm Minh Viễn bị ghì cổ buộc phải khom lưng xuống. Cậu lấy điếu thuốc ra, nghiêng đầu phả khói vào mặt Trần Khải, nói: “Biết rồi.”

Dứt lời, cậu nhét lại điếu thuốc vào miệng anh ta. Sau đó gỡ tay anh ta ra khỏi người mình. Kéo khẩu trang lên, đi thẳng về phía cổng khu chung cư. Rời khỏi cổng được một đoạn, chợt nghe Trần Khải ở đằng sau nói với theo.

“Nhớ qua đó nha!”

Dù sao tối nay cũng lại mất ngủ. Tăng ca vật lộn với đống thực đơn ở trong bếp, hay qua nhà Trần Khải nghe bọn họ hát karaoke hành hạ lỗ tai đều được. Miễn là không để bản thân rảnh rỗi mà nghĩ ngợi lung tung, khiến cho tâm trạng xuống dốc.

Làm nghề này, mọi người sợ nhất là mấy ngày lễ. Cường độ công việc bình thường đã cao, vào những dịp lễ Tết các thứ thì áp lực càng tăng thêm gấp ba bốn lần. Lâm Minh Viễn kiên quyết chọn làm đầu bếp thay vì thu ngân hay quản lý mà Đỗ Siêu giới thiệu, là do nó bận rộn. Cậu cần một công việc nào đó thật bận rộn. Bận tới mức, khiến cho cậu chẳng thể suy nghĩ được gì. Chỉ có như thế, mới tạm thời quên đi cơn đau âm ỉ nơi lồng ngực.

Quần quật trong bếp cả ngày, cuối cùng cũng tan ca. Nhà hàng nằm ở ngay đầu đường, Lâm Minh Viễn đi bộ trở về chung cư chỉ mất mười phút. Cậu ghé qua siêu thị mua bia và nguyên liệu để làm đồ nhắm. Cho thức ăn vừa nấu xong vào hộp đựng, rồi đặt hết vào trong túi giữ nhiệt lớn. Sau đó mới tắm rửa thay đồ. Mặc một chiếc áo thun trơn tay lửng và quần thể thao thoải mái. Mang theo bia và đồ nhắm tự làm qua phòng bên cạnh gõ cửa.

Trần Khải vừa mở cửa liền trợn mắt: “Đệt, tôi đã dặn là đừng mua bia để cho mấy đứa nó mua mà!” Đoạn, anh ta vội đỡ lấy ba thùng bia từ Lâm Minh Viễn.

Lâm Minh Viễn nhìn lướt qua nửa thân trên trần trụi gầy gò của Trần Khải. Anh ta chỉ mặc mỗi chiếc quần đùi, đầu tóc mình mẩy vẫn còn ướt nhẹp. Rõ ràng là mới vừa tắm xong chưa kịp thay đồ, mà xỏ vội cái quần rồi chạy ra.

Cậu cúi người nhặt túi giữ nhiệt lớn đựng đồ ăn mình để trước cửa lên rồi bước vào phòng, tiện tay đóng cửa, nói: “Tụi nó còn là sinh viên.”

Trần Khải đặt mấy thùng bia xuống, thở dài: “Cậu thật là...” Đoạn, anh ta lấy điện thoại, vừa nhắn tin vừa lầm bầm, “Cứ như mẹ trẻ.”

Lâm Minh Viễn nhìn đống đồ nấu lẩu mới mua để đầy trên bàn. Bèn xuống bếp tìm nồi, dọn đồ ăn ra giúp anh ta.

Trần Khải theo thói quen mở túi giữ nhiệt ăn vụng: “Á, cậu làm thịt nướng luôn à? Thơm quá! Ứm... Ngon, ngon vãi nồi!”

Bày xong bàn lẩu, Lâm Minh Viễn định đi qua lấy túi đựng đồ nhắm. Thì Trần Khải vừa cắn xâu thịt nướng vừa xách túi giữ nhiệt tới, nhanh nhẹn lấy hết mấy hộp thức ăn bày lên bàn. Cậu thấy vậy mới đi ra sô pha ngồi xuống nghỉ ngơi.

Đang ngửa đầu nhắm mắt trên ghế sô pha êm ái. Lâm Minh Viễn bỗng ngửi thấy mùi hương sữa tắm xộc tới. Sau đó, mái tóc mềm mại của cậu bị ngón tay sờ vào. Chợt nghe Trần Khải nói.

“Tóc cậu dài hơn rồi này. Để dài thêm vài phân nữa tôi tỉa lại cho cậu. Dự là sẽ bùng nổ nhan sắc lắm đây.”

Nói tới đây, Trần Khải như chợt nhớ tới chuyện gì, vỗ một phát lên vai cậu: “Đừng có cạo đầu nữa đó!”

Lâm Minh Viễn mở mắt nhìn vào khoảng không vô định trên trần nhà. Im lặng không đáp.

Trần Khải xáp lại gần, cười bảo: “Nhớ lần đầu gặp cậu, tôi còn bị nhan sắc chim sa cá lặn của cậu làm cho thao thức suốt đêm. Ai ngờ sáng ngày ngủ dậy, vừa mở cửa ra liền thấy đầu cậu trọc lóc. Mẹ nó, làm tôi sốc mấy ngày luôn.”

“Có điều, cậu đỉnh thật đó. Tôi hớt tóc cho bao nhiêu người, chưa từng thấy ai như cậu. Cạo đầu như lưu manh vậy mà vẫn đẹp điên!”

Trần Khải tò mò: “Cơ mà nhắc mới nhớ, tại sao lúc đó cậu tự dưng cạo đầu vậy?”

Lâm Minh Viễn dời tầm mắt khỏi trần nhà, chuyển sang nhìn vào phần thân trên phẳng lì của của Trần Khải, nói: “Anh mặc đồ vào cho đàng hoàng đi. Đừng có dí cặp “dú” lép vô mặt tôi nữa.”

Trần Khải nghe xong câu này liền rụt người lùi lại. Dùng hai tay ôm ngực mình, nói: “Chớt tiệt, Lâm Minh Viễn. Cậu nhìn vếu tôi nãy giờ à, đồ biến thái!”

Đợi Trần Khải thay đồ và sấy tóc xong, mọi người đã đến đông đủ. Trong nhóm bọn họ, trừ hai tên gay là Lâm Minh Viễn và Trần Khải thì có hai nam ba nữ. Người hơi mập, mặt tròn, mũi cao, mắt hí môi nhỏ, cao tầm 1m76 mặc áo thun vàng là Lý Khiêm. Người mắt mí lót, mũi hơi thấp, cằm hơi nhọn, dáng người khá rắn rỏi, cao hơn Trần Khải một chút, mặc áo sơ mi tay ngắn sọc caro là Đại Kiên. Cô gái tóc dài mái thưa uốn xoăn nhẹ, da trắng, mắt hai mí to tròn mũi cao, má hồng môi son xinh nhất trong ba cô là Tiểu Yến, cũng là bạn gái của Đại Kiên. Cô gái xinh đẹp để mái ngang tóc suông dài qua ngực, mắt hạnh mày mảnh là Nhược Dao. Cô gái hơi đậm người, cột tóc đuôi gà, mặt mũi bình thường là Tiểu Quân. Mấy đứa nhóc này là sinh viên học cùng trường và đều nhỏ hơn cậu hai tuổi.

Bọn họ ăn uống vui vẻ, nói đủ thứ chuyện trên trời dưới đất. Lâm Minh Viễn chỉ im lặng uống bia. Thỉnh thoảng ai hỏi thì mới trả lời.

“Mặc dù đã nói câu này nhiều rồi, nhưng công nhận anh Viễn nấu ăn ngon quá à. Đầu bếp nhà hàng có khác.” Tiểu Yến vừa phụ Trần Khải dọn chén dĩa vừa khen.

Đại Kiên đi vứt rác về nghe thấy thế liền bảo: “Chả bù cho bà xã nhà tôi, chiên mỗi quả trứng mà cũng khét.”

Tiểu Yến đập vào lưng Đại Kiên một phát: “Muốn chết hả!”

Cả đám cười phá lên: “Há há há!”

Nhược Dao rửa chén bên kia quay đầu lại, nói: “Cơ mà con trai biết nấu ăn hiếm lắm. Anh Viễn nấu ăn ngon, đã thế lại còn đẹp như người mẫu nữa. Mấy nhỏ ở chung cư bọn em cứ hỏi xin Pink Circle của anh hoài, phiền chết.”

Tiểu Quân đang lau bàn cũng thuận miệng hỏi: “Rồi mày nói sao?”

Nhược Dao cười gian: “Thì tao bảo ảnh có bạn gái rồi. Có đứa hỏi tao bạn gái ảnh đâu sao không thấy. Tao bảo yêu xa.”

“Đây thì ngược lại.” Trần Khải vừa gọt táo vừa nói, “Mấy thằng bạn anh cứ địa Lâm Minh Viễn miết. Anh phải bảo Tiểu Viễn nhà này là thẳng không phải gay!”

Lý Khiêm mở TV, nói: “Rồi ai tin?”

Trần Khải cười khà khà: “Mấy con gà nó tin. Nhưng mà không qua mặt được bọn có kinh nghiệm. Anh chỉ đành nói với chúng nó là cậu ta có người yêu rồi.”

Đại Kiên hỏi: “Lại yêu xa hả?”

Bọn họ ngửa đầu cười một trận.

Chuyện Trần Khải và Lâm Minh Viễn là gay thì bọn họ đều biết và cũng rất thoải mái, không hề tỏ ra kì thị. Vụ cậu tự nhận mình gay khi bị thằng nhãi kia gây sự. Thần kỳ là mọi người đều nghĩ thằng nhãi kia giành người yêu nên mới tìm cách hạ nhục tình địch. Chẳng ai tin cả.

Chắc có lẽ đồng tính trong suy nghĩ của mọi người là ẻo lả, thích tô son trét phấn.


“Ăn uống tám nhảm không thì chán quá. Cho nên hôm nay bọn mình chơi trò chơi đi!”

Đại Kiên kéo cả đám đã hơi ngà ngà say ngồi bệt xuống sàn nhà. Bắt bọn họ phải ngồi thành vòng tròn. Sau đó cậu ta đặt một cái hủ nhỏ đựng mấy que kem và một chai thủy tinh ra chính giữa, nói.

“Chơi trò thật hay thách nhé!”

Đại Kiên nói: “Luật chơi như sau. Tôi chuẩn bị sẵn mấy que kem ở đây, nhưng chỉ có ba que phía dưới được dùng bút mực tô.” Cậu ta giơ hết đống que kem cho mọi người xem rồi cho lại vào hủ, xáo đều lên.

“Mỗi người sẽ rút ngẫu nhiên một que. Ai rút được que màu đỏ sẽ là Vua. Người đó có quyền hỏi hoặc đưa ra mệnh lệnh tùy thích và người bị chọn phải làm theo. Ai rút que màu xanh thì buộc phải chọn “thật”. Ai rút que màu đen thì buộc phải chọn “thách”.”

Đại Kiên cầm chai nước thủy tinh lên, nói tiếp: “Để cho công bằng, thì Vua sẽ xoay chai nước, đầu chai hướng về phía ai thì người đó sẽ bị chọn. Người đó có quyền chọn nói sự thật hoặc chấp nhận thách thức. Tuy nhiên, duy chỉ hai người rút trúng que màu xanh hoặc que màu đen thì buộc phải chọn theo luật mà tôi đã nói ở trên.”

“Nhưng cấm, tuyệt đối không được yêu cầu quá đáng với người đã có bồ. Kiểu như kêu bà xã tôi ôm hôn hay thân mật với người khác thì không được! Hiểu chửa?”

Mọi người nghe xong liền hào hứng, nhao nhao bảo: “Ê được nha! Nghe thú vị đó!”

“Tới luôn đê!”

Lâm Minh Viễn hơi nhổm dậy, định kiếm cớ đi về thì chợt nghe Đại Kiên nói: “Anh Viễn không được trốn đâu à nha!”

Nhược Dao vui vẻ nói: “Phải đó, bài kiểm tra của bọn em đều đạt trên trung bình hết rồi. Anh phải chơi với bọn em chứ!”

Lâm Minh Viễn do dự chốc lát, bèn ngồi ngay ngắn lại, nói: “Bắt đầu đi.”

Đại Kiên nở nụ cười gian ác: “Đừng vội đừng vội. Tôi thức khuya dậy sớm học hành vất vả như vậy chỉ để chờ tới cái ngày này. Hôm nay, tôi phải moi hết bí mật đời tư của mấy người, khà khà.”

Bọn họ hớn hở xúm lại rút thăm và xoay chai.

Mặt Đại Kiên méo xệch: “Đệt...”

Lý Khiêm cười khà khà: “Mày tới nái với tao. Thật hay thách?”

Đại Kiên đập tay một cái bốp xuống sàn nhà, gào lên: “Thật!”

Lý Khiêm hỏi: “Mày mất trinh năm bao nhiêu tuổi?”

...

Quậy phá qua ba lượt, chai nước xoay vòng vòng. Cuối cùng cũng chậm rãi dừng lại. Đầu chai hướng về phía Lâm Minh Viễn.

Cậu rũ mắt nhìn que kem trong tay mình. Phía dưới có màu xanh. Là que sự thật.

Mọi người thích thú, nhao nhao hối thúc: “Oaaaa! Đợi mãi. Mau, mau hỏi đi!”

“E hèm!” Đại Kiên tằng hắng một cái mới nói, “Trật tự trật tự. Tôi biết quý vị đang rất kích động. Vì dù sao đây cũng là tiết mục mà tất cả chúng ta mong chờ nhất.”

Cậu ta lại hắng giọng lần nữa: “E hèm! Thật ra có chuyện này tôi tò mò rất lâu rồi mà không dám hỏi anh.”

Lâm Minh Viễn đặt que của mình xuống: “Vậy thì đừng hỏi.”

“Vì... Tôi đệt?” Đại Kiên chưng hửng, rồi đập đập tay xuống sàn nhà tỏ ý kháng nghị, “Anh Lâm Minh Viễn, anh có thể lên tinh thần chơi cho đàng hoàng một chút được không! Mọi người đều chơi hết mình đó. Lý Khiêm còn mặc mỗi quần sịp, khoe cái bụng nước lèo chạy một vòng hành lang kia kìa!”

Cả đám đều gật đầu đồng tình: “Đúng đó đúng đó!”

Cậu ta tủi thân nói: “Ngay cả việc tôi mất trinh khi nào mọi người cũng biết. Anh không được chơi ăn gian đâu à nha!”

Cả đám lại nhao nhao: “Không được chơi ăn gian đâu à nha!”

Lâm Minh Viễn nói: “Biết rồi.”

Đại Kiên gõ gõ que kem, đảo mắt một cái, hỏi: “Vì sao lúc đó anh cạo đầu?”

“Đừng có bảo anh muốn thay đổi phong cách hay tới tuổi nổi loạn nha, tụi tôi không tin đâu.”

Câu này của Đại Kiên dường như đã gãi đúng chỗ ngứa của mọi người. Tất cả bọn họ đồng loạt hướng ánh mắt về phía Lâm Minh Viễn. Tò mò xen lẫn phấn khích, nhìn chằm chằm vào cậu.

Lúc này, Đại Kiên đột nhiên nói: “Không được nói dối. Không được nói mập mờ ẩn ý. Phải nói lý do rõ ràng. Túm lại là không được lươn lẹo. Tôi cảm thấy anh sẽ lươn lẹo.”

Ba cô gái che miệng, liếc nhìn nhau cười khúc khích. Trần Khải khoác vai Lý Khiêm. Anh ta cũng cười cười, lộ ra vẻ mặt hóng hớt.

Im lặng hồi lâu, Lâm Minh Viễn rũ mắt nói: “Thất tình.”

“...”

Mọi người nhất thời ngây ra như phỗng.

Tiểu Quân lộ vẻ bất ngờ, thốt lên: “Đù! Anh mà cũng thất tình á?”

Nhược Dao ngạc nhiên há hốc mồm: “Anh Viễn bị thất tình thật á? Đến mức...” Cô làm động tác cào cào tóc, lắp bắp nói, “Cạo đầu?”

Trần Khải sửng sốt hồi lâu, mới phản ứng lại: “Ơ đúng đúng, thất tình gì mà đến mức cạo đầu?”

Lý Khiêm nói: “Đờ mờ thật hả? Chớt tiệt, đẹp trai cỡ này mà còn bị bồ đá tới cạo đầu. Xấu như tôi bị crush từ chối cũng chả oan.”

Tiểu Yến kinh ngạc đến mắt chữ O mồm chữ A, che miệng nói: “Thật hả trời? Cao ráo, đẹp trai, nấu ăn ngon. Còn có cơ bụng sáu múi nữa. Vậy mà bị bồ đá á?” Đoạn, Tiểu Yến híp mắt ngờ vực, “Phải bị bồ đá không đó? Hay anh cắm sừng người ta, rồi người ta phát hiện nên đá anh?”

Trần Khải ngả người qua bên trái ôm vai Lâm Minh Viễn, nói: “Thái độ gì đây, thái độ gì đây? Mấy người không được nghi ngờ nhân phẩm của Tiểu Viễn nhà này nhé!”

Dứt lời, Trần Khải nghiêng đầu nhìn Lâm Minh Viễn, hỏi: “Cơ mà thật à?”

Lâm Minh Viễn im lặng không đáp.

Đại Kiên trợn mắt: “Đệt? Anh thật sự cắm sừng người yêu cũ nên mới bị đá à?”

Cả bọn kinh ngạc hít sâu một hơi. Nhìn Lâm Minh Viễn bằng ánh mắt không thể tin nổi. Thấy bầu không khí hơi lúng túng. Trần Khải định nói gì đó để xoa dịu. Đúng vào lúc này, chợt nghe Lâm Minh Viễn nói.

“Đá?” Lâm Minh Viễn đẩy Trần Khải đang dựa vào người mình ra, nói, “Tôi không bị đá.”

Cậu chống tay xuống sàn nhà, chậm chạp đứng dậy, khẽ nói: “Đã từng là gì của nhau đâu.”

“...”

Một khoảng lặng ngắt như tờ.

Tiểu Yến trừng mắt đập Đại Kiên một cái. Những người khác cũng trầm mặc nín thinh. Không đùa giỡn nữa. Bầu không khí thoáng chùng xuống.

 Trần Khải nhìn theo bóng dáng Lâm Minh Viễn lững thững đi vào nhà vệ sinh. Trong mắt mang theo vẻ nghiền ngẫm. Thầm tự hỏi, rốt cuộc là mỹ nhân nghiêng thành đổ nước nào. Mà làm cho Lâm Minh Viễn suy sụp thành bộ dạng người không ra người, quỷ không ra quỷ như vậy?

Đợi đến khi Lâm Minh Viễn đi ra. Bọn họ đã mở karaoke, gào thét được hai ba bài rồi. Khu này cách âm không hẳn là tốt. Có điều đa phần mọi người sống ở đây đều ưa nhậu nhẹt hát hò ầm ĩ. Mấy ngày nghỉ lễ càng ồn ào, gần như quẩy thâu đêm suốt sáng. Sự ồn ào đó, vừa khéo là điều cậu muốn. Nếu quá yên tĩnh, cậu sẽ lại nghĩ đến những chuyện mà bản thân không muốn nhớ.

Lâm Minh Viễn nằm dài vắt chéo chân trên sô pha nghe bọn họ hát. Tiểu Quân có lẽ là cô gái duy nhất trong ba cô có giọng ca ít hành hạ lỗ tai người khác nhất. Bình thường chọn toàn nhạc giựt hát. Hôm nay tự dưng tâm trạng, chơi nhạc buồn.

Cũng chính người đàn ông mà tôi yêu sâu đậm nhất.

Đã biến tôi trở thành người phụ nữ ngốc nhất trên thế gian này.

Những lời dối gian của anh ấy, tôi đều tin là thật.

Anh ấy nói rằng, anh ấy yêu đôi môi của tôi nhất.

Tôi nào có yêu cầu cao xa gì.

Chỉ cần đối xử tốt với tôi như trước đây là được.

Nhưng rồi một ngày anh lại nói những lời giống như vậy.

Với một người phụ nữ khác ở trong vòng tay anh.

Trên người anh có mùi nước hoa của cô ta.

Là mũi của tôi đã phạm phải sai lầm.

Không nên ngửi thấy mùi thơm của cô ta.

Mà nên gạt bỏ hết tất cả rồi nằm ngủ bên cạnh anh.

Trên người anh có mùi nước hoa của cô ta.

Là sự tự ti mà anh ban tặng cho tôi.

Tình yêu anh mong cầu quá đỗi hoàn mỹ.

Tôi vĩnh viễn không thể nào hiểu được điều đó...

Cái gì mà “Nước Hoa Có Độc” chứ. Giọng hát của mấy đứa nhóc này mới đó độc.

Lâm Minh Viễn buồn bực nhíu mày nhắm nghiền mắt.

Vốn tưởng rằng có thể mượn giọng hát ngang như tụng kinh của bọn họ ru ngủ một chút. Thế nhưng nằm ngây người hết mấy tiếng đồng hồ. Nghe từ bài này qua bài khác. Micro chuyển từ tay người này sang tay người khác. Vẫn chẳng chợp mắt được giây nào.

Chắc có lẽ hôm nay lại phải trằn trọc suốt đêm rồi...

Ba tháng trôi qua kể từ ngày hôm đó. Lâm Minh Viễn luôn mơ cùng một giấc mơ. Nó bắt đầu như vậy, kết thúc cũng như vậy. Tất cả đều giống hệt nhau.

Cơn thịnh nộ, nỗi thống khổ và ghê tởm ấy vẫn mãnh liệt như lần đầu. Khi tỉnh dậy, cậu sẽ liên tục nôn mửa. Đáng sợ đến mức, có một khoảng thời gian cậu không dám ngủ. Vì sợ rằng mình sẽ lại mơ thấy nó.

Dạo gần đây thuốc an thần có vẻ không còn tác dụng mấy. Đỗ Siêu nói không nên tăng liều lên nữa. Càng không nên lạm dụng thuốc. Cậu hiểu điều đó. Dù sao bản thân cũng không được thông minh cho lắm. Uống nhiều thuốc an thần quá có khi lại thành thiểu năng.

Lâm Minh Viễn gối đầu lên cánh tay mình. Cậu ngẩn người, nhìn chằm chằm vào khoảng không vô định phía trước. Âm thanh sôi động và tiếng gào thét kết thúc. Ngừng một lát, giai điệu nhẹ nhàng xưa cũ của bài hát tiếp theo vang lên.

Đó là một bản tình ca hết sức quen thuộc.

Rất Muốn, Rất Muốn.

Lần này có hơi bất ngờ. Vì người hát không phải tông điếc. Hơn nữa lại còn hát khá hay. Từng câu từng chữ đều chứa đựng cảm xúc. Lâm Minh Viễn liếc mắt nhìn về phía bọn họ. Người hát là Trần Khải.

Rất muốn, rất muốn được ở bên em.

Ngồi tựa vai nhau cùng ngắm hoàng hôn.

Ngồi bên nhau lắng nghe tiếng chim hót.

Rất muốn, rất muốn.

Rất muốn, rất muốn.

Rất muốn, rất muốn được ở bên em.

Cùng em vượt qua muôn trùng sông núi.

Cùng em đi khắp chân trời góc bể.

Hãy để mỗi ngày trôi qua.

Đều xâu chuỗi thành hồi ức tươi đẹp nhất của đôi ta.

Hồi ức tươi đẹp nhất của đôi ta...

Trái tim chợt nhói lên.

Lâm Minh Viễn giật mình bừng tỉnh.

Lồng ngực vẫn còn đau âm ỉ. Cậu chậm rãi ngồi dậy. Khẽ nhíu mày đặt tay lên ngực, siết chặt áo thun đến nhăn nhúm. Như thể làm vậy thì sự khó chịu sẽ tiêu tan.

Sau đó lại vô thức sờ lên vị trí xương quai xanh của mình. Phát hiện nơi đó trống rỗng. Cậu sững sờ giây lát, rồi nhíu mày cúi đầu bụm mặt.

Thật thảm hại.

Tôi đã từng xem anh là cả thế giới.

Nhưng lại chưa từng nghĩ đến, “cả thế giới” của anh có phải là tôi hay không.

Mà điều đó hiện tại đã không còn quan trọng nữa.

Bởi vì thế giới trong lòng tôi...

Đã sụp đổ rồi.

Ngồi bần thần hồi lâu, Lâm Minh Viễn mới nhận ra mình vẫn còn ở nhà Trần Khải. Xung quanh yên ắng. Đèn trong phòng đều đã tắt hết. Tối đen không một bóng người. Trên bụng được đắp một tấm chăn dày giữ ấm. Cậu ngẩng đầu nhìn lên. Đồng hồ treo tường vừa điểm đúng ba giờ sáng.

Vậy mà lại thật sự ngủ thiếp đi. Một đêm không mộng mị. Thậm chí không cần uống thuốc. Đúng là vượt xa ngoài mong đợi.

“Dậy sớm vậy bếp trưởng Lâm?”

Lâm Minh Viễn hơi giật mình, cúi đầu nhìn sang bên cạnh. Trông thấy Trần Khải nằm trên sàn nhà đã được trải đầy đủ chăn nệm. Ngay sát phía dưới chân ghế sô pha cậu đang ngồi.

“Sao anh lại nằm đây? Với lại, tôi chưa phải bếp trưởng.”

Trần Khải dụi mắt, ngáp một hơi dài. Anh ta đổi tư thế, thoải mái nằm nghiêng về phía Lâm Minh Viễn. Chống tay lên thái dương, cười bảo.

“Ban đầu thấy cậu ngủ ngon quá, tôi không nỡ gọi cậu dậy. Định dọn dẹp xong rồi hẵng đưa cậu lên giường nằm. Sau đó mới phát hiện ra cậu nặng vcl, tôi không dìu nổi.”

“Sợ nửa đêm cậu trúng gió ngủm luôn ở phòng tôi. Biến căn phòng bé nhỏ của tôi thành hiện trường án mạng. Nên mới phải nằm đây tiện trông chừng cậu.”

Lâm Minh Viễn nhìn chằm chằm Trần Khải chốc lát rồi nằm xuống, nói: “Không sợ tôi say xỉn,  nửa đêm nghiêng đầu ói vào mặt anh à?”

Trần Khải nói: “Đệt, ói vô mặt thì xin kiếu đi. Cơ mà tôi rất hoan nghênh cậu hóa thành cầm thú. Lôi tôi lên giường làm chuyện đồi bại.” Anh ta chớp chớp mắt, “Trước khi từ giã cõi đời này, mong ước lớn nhất của tôi là được trai đẹp bo đì sáu múi đè một lần.”

Lâm Minh Viễn nói: “Gay bar thiếu gì.”

Trần Khải nằm vật xuống, gối đầu lên hai cánh tay của mình, xì một tiếng: “Gay bar đương nhiên không thiếu gay. Nhưng cái giới chớt tiệt này một mét vuông hết ba thằng là 0 rồi. Đã thế, muốn kiếm 1 mà thuộc loại khoai to sáu múi, lại còn đẹp xuất sắc như cậu thì đào đâu ra chứ.”

Trần Khải chép miệng: “Chẹp, hồi xưa nghe đồn trai tập tạ hàng ngon sức bền. Thế là sau bao ngày ngụp lặn săn trai ở gay bar. Cuối cùng tôi cũng quơ được thằng cha tập tạ. Thấy đô con tưởng đâu cởi đồ là sẽ có múi cục cục cục, có lồi có lõm như cậu. Tôi mừng húm luôn cơ.”

“Ai ngờ khui hàng xong chỉ thấy được mấy cục thịt nạc dăm trông có vẻ săn chắc, lại còn quên tập đùi. Chẳng lên cơ đẹp được như cậu. Thằng cha đó cứ hùng hồn khoe của anh to lắm của anh to lắm. Đm tới khi lên giường tuột quần nhau ra.” Trần Khải trợn mắt dựng ngót út lên, “Mợ nó y chang trái ớt hiểm. Nhấp chưa được hai phút là ra bà nó rồi!”

Lâm Minh Viễn nghe anh ta kể xong, nhịn không được phì cười.

Đang cười dở, bỗng nhiên má phải bị ngón tay lành lạnh chạm vào. Lâm Minh Viễn ngừng cười, nghiêng đầu nhìn qua bên cạnh. Phát hiện Trần Khải cũng đang nhìn mình.

Trần Khải nói: “Không ngờ nha Lâm Minh Viễn, cậu có lúm đồng tiền luôn này.” Đoạn, anh ta cầm lòng không đậu mà nhổm người dậy, chọt chọt sờ sờ, “Cậu cười lên nhìn đẹp lắm đó. Ôi đệt, xương quai hàm cũng quyến rũ nữa.”

Trần Khải nhéo nhéo làn da mịn màng của Lâm Minh Viễn, xuýt xoa liên tục: “Suốt ngày cậu cứ trưng cái bản mặt chán đời ra, tôi còn tưởng cậu không biết cười. Ai dè cười lên lại đẹp dữ vậy, còn có hai lúm đồng tiền luôn này! Mẹ nó, điên thật.”

Lâm Minh Viễn phủi móng heo của Trần Khải ra khỏi mặt mình, nói: “Anh cảm thấy tôi đẹp là bởi vì anh chưa từng nhìn thấy người đẹp hàng thật giá thật thôi.”

Trần Khải trợn mắt: “Đẹp hàng thật giá thật là phải đẹp cỡ nào? Cỡ thần tiên hạ phàm không? Tiêu chuẩn của cậu cao quá vậy?”

Lâm Minh Viễn nói: “Không phải tiêu chuẩn của tôi cao. Mà tôi chỉ nói sự thật.” Ngừng một lát, cậu lại bảo, “Nếu anh nhìn thấy một người đẹp thật sự, anh sẽ không cảm thấy tôi đẹp.”

Trần Khải thở dài thườn thượt: “Ôi lại nữa rồi. Lúc trước tôi khen cậu cao, cậu cũng bảo...” Anh ta nhại theo giọng của Lâm Minh Viễn, “Nếu anh gặp qua người có chiều cao khủng thật sự, anh sẽ không nói vậy đâu. Nếu anh gặp qua người được huấn luyện chuyên nghiệp đánh nhau, anh sẽ không cảm thấy tôi mạnh đâu.”

Trần Khải nói: “Vì sao cậu lại nghĩ mình không đẹp chứ?” Anh ta giơ ngón cái và ngón trỏ làm động tác ước lượng, “Toàn khu này, chẳng ai đẹp trai bằng một phần mười cậu. Đến cả thằng to con giang hồ khét tiếng nhất ở đây còn bị cậu đánh cho nhập viện. Cậu nổi tiếng đến mức, ngay cả người ở chung cư bên kia ai cũng biết mặt. Mấy cô em khu này đều phát cuồng lên vì cậu. Còn đám con trai thì ghen tị với cậu đến nghiến răng nghiến lợi đó!”

Anh ta tức tối ngồi dậy, ôm chăn dựa lưng vào cạnh ghế sô pha, nói: “Lâm Minh Viễn, tôi thật sự không hiểu. Cậu đẹp trai, dáng ngon, chiều cao khủng, đánh nhau giỏi, nấu ăn đỉnh, làm đầu bếp ở nhà hàng sang trọng, nhiều người theo đuổi. Vì sao cậu lại tự ti thế?”

Lâm Minh Viễn im lặng không đáp.

Trần Khải nhìn Lâm Minh Viễn hồi lâu, anh ta dường như lờ mờ đoán ra được gì đó, ngập ngừng hỏi: “Có phải cái người cậu thích kia... rất ưu tú không?”

Ngón tay Lâm Minh Viễn khẽ giật một cái. Cậu xoay người úp mặt vào lưng ghế sô pha. Trùm chăn kín người, nhắm mắt nói.

“Tôi không hiểu anh đang nói gì.”

Trần Khải nhào tới ôm lấy cậu: “Thế tôi nói lại cho cậu hiểu...”

Lâm Minh Viễn ngắt lời anh ta: “Nếu anh im lặng để cho tôi ngủ thì hôm nay tôi sẽ làm bữa sáng cho anh.”

Trần Khải vừa nghe tới thức ăn liền ngóc đầu dậy, hai mắt sáng rực. Vội vàng tung chăn lên, nằm phịch xuống. Ngoan ngoãn đắp chăn ngay ngắn lại, rồi nói.

“Ngủ ngon nạ!”