Trời còn chưa sáng, mọi người đã lục tục thức dậy nhóm lửa nấu ăn. Đỗ Siêu đang gặm bánh mì, từ đằng xa trông thấy Dịch Nguyên thần thanh khí sảng chui ra khỏi lều. Theo sau hắn là Lâm Minh Viễn uể oải. Vẻ mặt mệt mỏi mở cửa lên xe làm vệ sinh cá nhân. Rồi cùng nhau ngồi ăn sáng.
Anh rũ mắt nhai bánh mì, cảm giác như đang nhai rơm rạ, chẳng có mùi vị gì.
Kha Ân đi qua, thấy cặp mắt thâm quầng của Đỗ Siêu, nói: “Hôm nay tôi trực ca của anh cho, về lều ngủ bù đi.”
Đỗ Siêu lắc đầu: “Thôi, tôi dậy rồi là không ngủ lại được nữa.”
Đợi Đỗ Siêu gặm xong bánh mì, nốc hết hai cốc cà phê. Lâm Minh Viễn đã thay một bộ đồ khác đi ra. Vừa ngước lên nhìn, anh liền ngẩn người.
Dịch Nguyên yêu cái đẹp và sự hoàn hảo đến gần như ám ảnh. Hắn chú trọng về thẩm mỹ lẫn chất lượng của mọi thứ. Ví như thức ăn, không chỉ ngon mà còn phải được bày trí thật đẹp. Thế nhưng nếu bày trí đẹp mà hương vị chẳng ra sao thì hắn cũng không muốn nếm, dù chỉ một miếng.
Hay ví như rượu, không phải cứ vào đại một nhà hàng nào đó và gọi loại đắt nhất là được. Mà phải là loại ủ lâu, theo xuất xứ, theo năm sản xuất. Vừa có hương vị vừa có giá trị.
Và người cũng vậy. Dịch Nguyên thích người không chỉ đẹp mà còn phải có đầu óc, có thị hiếu, có xuất thân. Có xuất thân mà không có giáo dưỡng, có ngoại hình mà không có đầu óc. Là kiểu Dịch Nguyên chướng mắt nhất.
Dịch Nguyên cuồng cái đẹp và sự hoàn hảo, cho nên tình nhân quanh hắn cũng đều phải đẹp và phải giỏi về một lĩnh vực nào đó. Như Trình Khả Duy là nhà thiết kế thời trang trẻ tuổi đầy hứa hẹn, khá có tiếng ở nước ngoài. Hay cậu diễn viên mới nổi nào đó, nhưng diễn xuất thuộc hàng thực lực chứ không phải bình hoa di động, bên ngoài lòe loẹt bên trong trống rỗng. Đặc biệt là Hoa Phong Nhã, ngoại hình, đầu óc và vô số tài lẻ của cậu ta, hoàn toàn có thể bù hết cho xuất thân. Ngay cả đám con cháu gia thế hiển hách, mắt cao hơn đầu cũng thích chơi cùng.
Có người từng đùa rằng, tùy tiện bốc đại một người trong cả dàn tình nhân cũ lẫn mới của Dịch Nguyên. Ném đến đâu cũng đều tỏa sáng rực rỡ. Trong chiếc rương của hắn, đựng toàn là ngọc quý.
Nếu bọn họ là kim cương phỉ thúy. Thì Lâm Minh Viễn cũng là viên ngọc trai đẹp nhất trong tất cả những viên ngọc trai. Chí ít, một viên ngọc trai không thuộc loại đắt đỏ nhất, mà có thể làm hài lòng Dịch Nguyên. Chắc chắn phải là một viên ngọc trai cực kỳ có giá trị.
Huống chi viên ngọc trai này, còn có khí chất giống với một viên kim cương đẳng cấp thế giới. Mà ngay cả Dịch Nguyên cũng chẳng sờ tới được.
Thật vậy, Lâm Minh Viễn chỉ vừa mới sửa soạn lên một chút thôi, mà đã chói mắt đến thế. Cậu mặc một chiếc áo sơ mi trắng form rộng kiểu cổ điển đóng thùng. Và quần cưỡi ngựa màu đen cùng giày boot. Mái tóc vuốt gel tạo kiểu bảy ba, một bên tóc vén ra sau tai gọn gàng. Lộ ra vầng trán sáng sủa và hàng lông mày dài chạm gần đến tóc mai. Trông vô cùng tuấn tú.
“Anh Siêu!”
Đỗ Siêu giật mình bừng tỉnh, đáp: “Hả, sao?”
Lâm Minh Viễn hỏi: “Dịch Nguyên đâu rồi?”
Sau khi ăn sáng với Lâm Minh Viễn xong. Dịch Nguyên lái chiếc Jeep đi đến giờ vẫn chưa thấy quay lại.
Đỗ Siêu nói: “À, giờ này chắc thiếu gia cũng sắp về rồi.” Anh không nhịn được, buột miệng khen, “Tiểu Lâm, cậu mặc trang phục cưỡi ngựa nhìn đẹp trai lắm!”
Lâm Minh Viễn cúi đầu xuống nhìn chiếc quần mình đang mặc, ngạc nhiên: “Đây là trang phục cưỡi ngựa á?”
Đúng vào lúc này, từ xa vọng tới tiếng vó ngựa. Lâm Minh Viễn quay đầu nhìn lại. Trông thấy Dịch Nguyên mặc áo sơ mi trắng và áo vest đen hai hàng nút. Bên dưới cũng mặc quần giống cậu, nhưng là màu trắng.
Hắn cưỡi một con ngựa trắng xinh đẹp. Phi băng băng qua thảo nguyên rộng lớn. Rừng thông và đồi núi bạt ngàn phía xa xa. Cỏ non xanh rì cùng sỏi đá dưới chân, càng làm cho hắn trở nên nổi bật hơn.
Mái tóc đen óng của hắn và chiếc bờm trắng dài của con ngựa, kiêu hãnh hất ngược ra phía sau, tung bay trong gió. Mang đến cảm giác tự do phóng khoáng. Nhưng lại sang trọng mà không hề lôi thôi.
Trông thật sự rất ngầu, rất giống…
Kha Ân đứng bên cạnh, thấy Lâm Minh Viễn ngửa đầu, dùng ánh mắt sùng bái mê mẩn nhìn Dịch Nguyên, bèn trêu: “Bạch mã hoàng tử của cậu về rồi kìa.”
Lâm Minh Viễn ngượng ngùng dời tầm mắt sang chỗ khác.
Đỗ Siêu quay qua nhìn cậu, rồi lặng thinh cúi đầu nhìn xuống mũi giày của mình.
“Uyyyy!”
Dịch Nguyên kéo dây cương dừng lại, rồi xuống ngựa. Hắn đi tới trước mặt Lâm Minh Viễn, cười bảo: “Hôm nay chúng ta cưỡi ngựa ra bờ sông chơi.” Đoạn, hắn lại hỏi, “À quên mất, cậu có sợ ngựa không?”
Lâm Minh Viễn vừa bất ngờ vừa hào hứng lắc lắc đầu: “Không sợ!”
Dịch Nguyên nhìn Lâm Minh Viễn tò mò ngó tới ngó lui con ngựa đến hai mắt sáng long lanh cả lên. Hắn cười nhéo má cậu một cái, nói: “Vậy là cậu giỏi hơn Triệu Cẩn Ngôn rồi. Nó sợ ngựa như gì.”
Lâm Minh Viễn hỏi: “Ngựa của ai vậy?” Ngừng một lát, cậu tròn mắt, “Đừng nói là ngựa của anh nha?”
Dịch Nguyên nhướng mày: “Chứ còn ai nữa.” Đoạn, hắn kéo cậu đi đến gần con ngựa trắng, “Qua đây, cho cậu làm quen với Bạch Tuyết.”
Lâm Minh Viễn: “Bạch Tuyết là tên của nó à?”
Hắn xoa xoa Bạch Tuyết: “Ừ.”
Nói tới đây, cậu nhớ ra gì đó, ngạc nhiên trố mắt hỏi: “Cơ mà anh đem theo cả ngựa á? Hồi nào vậy?”
Dịch Nguyên nói: “Tôi để nó ở chuồng ngựa bên này. Khi nào đến đây chơi thì có ngựa để cưỡi. Không cần phải mượn ngựa hay tốn công di chuyển ngựa từ trang trại nhà tôi đến tận đây.” Đoạn, hắn nắm tay cậu chạm vào bờm của nó.
Lâm Minh Viễn thích thú vuốt ve bộ lông mượt mà của con ngựa. Không biết mối quan hệ giữa Dịch Nguyên và Ngụy Tư Thần bây giờ tệ thế nào. Nhưng từ hôm qua đến giờ nghe hắn kể chuyện hồi xưa. Hai người bọn họ trước đây có vẻ thân hơn cậu nghĩ.
Lâm Minh Viễn buột miệng nói: “Hai người có vẻ thân nhau nhỉ.”
“Ai?” Trả lời xong, Dịch Nguyên mới hiểu Lâm Minh Viễn đang nhắc tới ai, hắn trợn mắt, “Thân cục cớt!”
Vậy là trước đây bọn họ từng thân nhau thật.
Lâm Minh Viễn bèn hỏi sang chuyện khác: “Nhà anh có trang trại hở?”
Dịch Nguyên nói: “Ừ, trang trại của mẹ tôi.” Đoạn, hắn nhớ ra gì đó, cười bảo, “À, sau này tôi đưa cậu tới đó chơi. Cho cậu làm quen với Lily. Nó đanh đá lắm, không dễ bảo như Bạch Tuyết đâu.”
Lâm Minh Viễn vuốt ve đầu ngựa, nói: “Nhưng anh thích con bướng hơn phải không?”
Dịch Nguyên cười bảo: “Hiểu tôi đấy.” Hắn lại quay qua nói với con ngựa, “Bạch Tuyết, đây là thỏ lùn tao kể với mày hồi nãy á. Cậu ấy lùn đúng không?”
Lâm Minh Viễn đập hắn một cái: “Anh có thôi đi không!”
“Anh có thôi đi không!”
Giọng điệu mắng người quen thuộc kia, không báo trước mà cất lên trong tâm trí Dịch Nguyên. Hòa cùng một nhịp với câu này của Lâm Minh Viễn.
Hắn thoáng ngẩn người trong giây lát, rồi rất nhanh lấy lại tinh thần, nở nụ cười nói: “Đi, lên ngựa nhanh. Lát ra bờ sông còn kịp ngắm bình minh.”
Lâm Minh Viễn ngập ngừng bảo: “Tôi không biết cưỡi ngựa.”
Dịch Nguyên: “Cậu có cưỡi một mình đâu mà lo. Cậu chỉ cần leo lên ngồi thôi, tôi cầm cương. Hai chúng ta ngồi chung một con ngựa.”
Lâm Minh Viễn trố mắt: “Vậy cũng được hả? Nó chở nổi không?”
“Nổi chứ sao không.” Hắn híp mắt giơ bàn tay lên trên đỉnh đầu của cậu làm động tác so chiều cao, bảo, “Cậu có một khúc thế này thì nặng bao nhiêu chứ.”
“Tôi đệt?”
Kha Ân mím môi nín cười chui vào lều.
Dịch Nguyên bắt đầu làm mẫu, hướng dẫn cách leo lên lưng ngựa cho Lâm Minh Viễn xem: “Chân trái đạp vào bàn đạp, tay giữ chặt dây cương tì lên mỏm yên như này. Rồi cậu dùng lực bật lên, tung chân phải qua lưng ngựa.” Hắn leo lên xong, mới nói, “Như này.”
Lâm Minh Viễn đứng ở dưới ngửa mặt nhìn hắn, gật gật đầu: “Ừm.”
Hắn nói: “Nhẹ nhàng thôi, đừng cục súc quá, sẽ làm ngựa giật mình.” Đoạn, hắn xoay người làm động tác xuống ngựa, nói, “Xuống ngựa cũng vậy, tì vào mỏm yên, rút chân phải ra khỏi bàn đạp. Xoay người áp bụng của cậu lên yên làm điểm tựa như này. Sau đó rút chân trái ra, xuống ngựa tiếp đất bằng hai chân.”
“Cẩn thận khúc này nhé, người mới cưỡi ngựa không cẩn thận dễ bị té khi xuống ngựa lắm.”
Lâm Minh Viễn gật gật đầu.
Dịch Nguyên lại bảo: “Cậu lên thử xem. À, lúc ngồi trên lưng ngựa, đừng có kẹp chặt hai chân cậu vào bụng ngựa. Nhẹ nhàng, thả lỏng thôi. Cậu mà căng thẳng sẽ làm nó căng thẳng theo.”
“Ừm.”
Lâm Minh Viễn học rất nhanh, cậu làm theo y hệt như những gì Dịch Nguyên đã làm mẫu hướng dẫn. Cứ thế mà nhẹ nhàng thoăn thoắt leo lên lưng ngựa.
Dịch Nguyên cười bảo: “Đúng là trẻ nhỏ dễ dạy.”
Lần đầu tiên được trông thấy ngựa thật, Lâm Minh Viễn đã rất phấn khích rồi. Bây giờ còn được ngồi trên lưng ngựa, cảm giác thật khó tả. Giống như mơ vậy.
Dịch Nguyên hỏi: “Tôi lên luôn nhé? Hay có muốn thử xuống ngựa không?”
Lâm Minh Viễn nói: “Để tôi xuống thử.”
Dịch Nguyên chìa tay ra đề phòng cậu ngã: “Cẩn thận.”
Lâm Minh Viễn xuống ngựa xong, lại nghe Dịch Nguyên nói: “Lên đi, bây giờ xuất phát luôn kẻo không kịp.”
Lâm Minh Viễn nói: “Anh lên đi, tôi ngồi phía sau cho.”
Dịch Nguyên nhướng mày: “Không sợ té hả? Ngồi đằng trước an toàn hơn.”
Lâm Minh Viễn cố che giấu sự lúng túng trong lòng, tỏ ra bình thường nói: “Anh cầm cương mà, ngồi trước dễ điều khiển ngựa hơn. Tôi không sợ té đâu.”
Dịch Nguyên thấy Lâm Minh Viễn cứ liếc tới liếc lui né tránh ánh mắt của mình. Hắn liền hiểu cậu đang nghĩ gì. Nhưng làm bộ không hiểu ý cậu, mà tiếp tục nhây.
“Tôi nhắm mắt cưỡi ngựa cũng còn được, sợ cái gì.”
Lâm Minh Viễn thật sự là tức đến muốn giậm chân. Cậu biết Dịch Nguyên ngồi ở đâu cũng chẳng té được. Và nếu cậu ngồi đằng trước thì sẽ được ngồi trong lòng hắn. Nhưng cậu muốn ngồi đằng sau để ôm hắn cơ!
Thế nhưng có mọi người ở đây, cậu không thể nói huỵch toẹt ra là cmn tôi muốn ngồi đằng sau để - ôm -anh!
Đồ ngốc Dịch Nguyên, rốt cuộc hắn thật sự không hiểu hay là cố tình không hiểu vậy?
Thấy không còn thời gian để nhây nữa, Dịch Nguyên nhịn cười leo lên lưng ngựa. Hắn chìa bàn tay ra, Lâm Minh Viễn nắm lấy rồi mượn lực leo lên.
Đỗ Siêu đi tới đưa cho Dịch Nguyên túi da đựng bộ đàm. Hắn treo lên mỏm yên xong, mới nói với Lâm Minh Viễn: “Ngồi cho vững, coi chừng té.”
Lâm Minh Viễn vịn eo hắn, nói: “Ừm.”
Dịch Nguyên hỏi: “Có lạnh không?”
Lâm Minh Viễn mặc áo lót giữ nhiệt bên trong. Dù không mặc thêm áo khoác cũng không bị lạnh.
Cậu lắc đầu: “Không lạnh.”
Dịch Nguyên nói: “Tôi xem thời tiết rồi, hôm nay trời ấm hơn hôm qua, chỉ lạnh vào sáng sớm với ban đêm thôi.”
“Ừm.”
Dịch Nguyên nắm dây cương, thúc ngựa đi chầm chậm cho Lâm Minh Viễn quen dần. Đến khi cách lều một đoạn, hắn mới thúc ngựa chạy nước kiệu.
“Chạy nhanh sẽ bị xóc, ngồi lâu dễ mệt. Cậu nương theo nhịp chuyển động của con ngựa để giảm xóc, giống như tôi đang làm này. Như vậy sẽ đỡ mệt hơn, cái đó người ta gọi là nài ngựa.”
Lâm Minh Viễn vòng tay ra phía trước bụng Dịch Nguyên, ôm lấy hắn từ đằng sau, đáp: “Ừm.”
“Nếu ngựa chạy chậm, chuyển động nhẹ nhàng thì cậu cũng nài nhẹ nhàng thôi. Còn nếu nó chạy nhanh, người ta hay gọi là phi nước đại ấy, thì cậu búng người lên theo độ tưng của nó để giảm xóc.”
Đợi hồi lâu mà không thấy Lâm Minh Viễn trả lời. Hắn nghiêng đầu hỏi: “Cậu có nghe không vậy?”
Lúc liếc mắt nhìn sang, thấy mặt Lâm Minh Viễn đỏ lên. Trên đầu hắn liền mọc ra ba dấu chấm hỏi, nói: “Gì thế?”
Mặt Lâm Minh Viễn càng đỏ, lắc lắc đầu.
Lâm Minh Viễn như vậy thì Dịch Nguyên càng tò mò: “Cậu không nói tôi đánh cậu!”
Lâm Minh Viễn: “Tôi nói, nhưng anh phải hứa là không được đánh tôi.”
Hắn ngờ vực: “Ừ.”
Lâm Minh Viễn cắn môi nhịn cười, bảo: “Tôi phát hiện ra, lúc anh nài ngựa nhìn rất giống… lúc anh cưỡi tôi.” Đoạn, cậu không nhịn được mà cười như điên, “Phụt, há há há há há!”
“Tôi… đệt?”
Dịch Nguyên đơ ra chốc lát, lại mắng thêm một tiếng nữa: “Má!” Hắn trợn mắt bảo, “Được đó Lâm Minh Viễn! Cậu học ai cái thói lưu manh này vậy?”
“Há há há há há!”
Dịch Nguyên vừa tức vừa mắc cười, thò tay ra đằng sau đập một cái lên đùi cậu: “Cười đi, ngựa đang chạy đó, cậu cứ cười lớn lên đi. Cắn lưỡi chết cậu!”
Lâm Minh Viễn bèn ngậm miệng cười khúc khích: “Hi hi hi.”
Sắc trời bắt đầu hửng sáng. Những tia nắng đầu tiên dần dần xuất hiện, xua tan màn đêm tăm tối. Dịch Nguyên thúc ngựa lao nhanh về phía trước.
Thảo nguyên mênh mông rộng lớn, bọn họ liền trở nên nhỏ bé vô cùng. Hai người một ngựa phi băng băng trên đồi cỏ non. Rừng thông và đồi núi trập trùng kéo dài, kéo dài mãi. Như thể vĩnh viễn không có điểm dừng. Sương mù lượn lờ bao quanh, mờ mờ ảo ảo. Bầu không khí trong lành se lạnh. Yên tĩnh đến mức, ngỡ như tiếng vó ngựa vang xa ba dặm, đâm xuyên qua cả núi rừng.
Khi mặt sông lấp lánh hiện ra trước mắt, cũng là lúc bình minh ló dạng.
Cảnh vật u tối ảm đạm, được ánh nắng ban mai gột rửa. Dần dần lộ ra màu sắc vốn có. Cây cỏ núi đồi xanh thăm thẳm khoác lên chiếc áo vàng rực rỡ.
Dịch Nguyên phi ngựa đưa Lâm Minh Viễn chạy dọc theo bờ sông. Bờm ngựa và mái tóc của hai người bị gió thổi bay tán loạn. Lâm Minh Viễn ngồi phía sau ôm chặt lấy Dịch Nguyên. Tựa đầu áp tai vào lưng hắn ngắm mặt trời mọc.
Dòng sông như thước lụa đào, chia tách hai bên bờ cùng rừng thông và núi non hùng vĩ ở phía xa xa. Mặt trời tròn như lòng đỏ trứng, tỏa ra muôn ngàn tia nắng xuyên qua những tầng mây. Soi rọi xuống nhân gian, bao trùm lấy vạn vật.
Hoa cúc dại vàng trải dài trên đồng cỏ xanh. Tiếng vó ngựa gõ nhịp nhàng trên mặt đất. Tiếng gió thổi phần phật bên tai. Và tiếng tim đập mạnh mẽ của Dịch Nguyên. Tất cả như hòa lại làm một. Tự do mà bình yên, khiến cho người ta bất giác đắm chìm.
Buổi sáng bình minh của ngày hôm nay. Có lẽ cả đời này, Lâm Minh Viễn cũng không thể nào quên được.
“Đẹp quá, Dịch Nguyên!”
Dịch Nguyên cong khóe môi mỉm cười, nghiêng đầu liếc nhìn Lâm Minh Viễn. Hai mắt cậu bừng sáng long lanh. Mái tóc đen mềm mại óng ả tung bay tán loạn. Để lộ ra hàng lông mày dài chạm gần đến tóc mai. Làn da trắng ngần được nhuộm lên sắc vàng dìu dịu. Đẹp như một bức tranh sơn dầu của Monet.
Dịch Nguyên kéo dây cương dừng lại.
Hai bóng người ngồi trên lưng ngựa dựa vào nhau, im lặng ngắm bình minh bên bờ sông.
Ánh mặt trời chiếu rọi đến có chút chói mắt. Hắn híp mắt, nắm lấy mu bàn tay Lâm Minh Viễn đang ôm chặt trước bụng mình, nói: “Nếu cậu thích, sau này tôi sẽ cùng cậu ngắm bình minh ở tất cả những nơi đẹp nhất mà chúng ta đi qua.”
Lâm Minh Viễn gác cằm lên vai hắn, khẽ nói: “Chỉ cần là ở bên cạnh anh, thì nơi nào cũng là nơi đẹp nhất.”
Dịch Nguyên quay sang nhìn Lâm Minh Viễn. Lâm Minh Viễn cũng nghiêng mặt sang nhìn hắn. Hai người lặng im nhìn sâu vào mắt đối phương.
Đây không phải lần đầu hắn nhìn Lâm Minh Viễn. Nhưng là lần đầu tiên hắn nhìn thẳng vào mắt cậu, mà không lờ đi tình ý trong đó. Ngược lại, còn bắt đầu vô thức đón nhận.
Lâm Minh Viễn rũ mắt nhìn xuống đôi môi mềm mại của Dịch Nguyên. Rồi từ từ tiến đến gần. Hắn siết chặt lấy mu bàn tay cậu. Trái tim bất giác đập thình thịch một cách mất kiểm soát.
Ánh sáng và cảnh vật thơ mộng trước mắt hắn. Đều bị khuôn mặt tuấn tú của cậu che khuất. Chỉ còn lại hơi thở nam tính quen thuộc quanh quẩn bên môi.
Hắn chậm rãi nhắm đôi mắt lại.
Dịch Nguyên vẫn còn nhớ, nụ hôn đầu của hắn với một người bạn học cũ. Lúc đó người bạn kia cùng làm bài tập ở nhà hắn. Cũng là khi hắn nhận ra tính hướng của mình.
Nụ hôn ấy chỉ đơn thuần là sự thu hút, tò mò và cả kích thích của tuổi mới lớn. Chí ít, đối với hắn là vậy. Nó không bao gồm tình yêu giống như người bạn kia dành cho hắn.
Thế nhưng, nụ hôn này không giống với nụ hôn đầu. Xuất phát từ sự tò mò và hấp dẫn về mặt tình dục. Càng không giống với nụ hôn cưỡng ép của hắn với Hoa Phong Nhã. Xuất phát từ một phía.
Mà là nụ hôn có cảm xúc. Xuất phát từ cả hai phía. Đôi bên cam tâm tình nguyện. Thích và được thích. Một nụ hôn được hồi đáp chân thành.
Lần đầu tiên, Dịch Nguyên cảm nhận được hạnh phúc và mãn nguyện khi hôn ai đó. Cũng là lần đầu tiên hắn phát hiện ra. Chỉ hôn môi thôi, mà còn có thể ngọt ngào đến thế.
Nếu không gặp Lâm Minh Viễn. Có lẽ cả đời này, Dịch Nguyên cũng không thể hiểu được. Một nụ hôn đúng nghĩa là như thế nào.
Kéo dài cho đến khi sắc trời bừng sáng. Vạn vật xung quanh đều trút bỏ chiếc áo vàng hừng đông kia. Bọn họ mới lưu luyến tách ra.
Lâm Minh Viễn nhìn đôi môi sưng đỏ ướt át của Dịch Nguyên chốc lát, mới khàn khàn hỏi: “Anh có đem theo bôi trơn không?”
Chắc đây là lần đầu tiên Dịch Nguyên bị hôn đến cả người mềm nhũn không còn sức lực. Hôn đến mức đầu óc không còn minh mẫn như thường ngày. Hắn phải mất một lúc mới load xong câu vừa rồi.
Thật sự không nghĩ tới, hôm nay Lâm Minh Viễn đột nhiên bạo như vậy. Muốn làm ngay giữa thanh thiên bạch nhật kiểu này. Nếu Dịch Nguyên là người đè, hắn cũng không ngại chơi ngoài trời với cậu. Cơ mà…
Lại nghe Lâm Minh Viễn nói: “Vào rừng được không?”
Hắn liền gật đầu.
Dịch Nguyên mềm nhũn nằm trong lòng Lâm Minh Viễn. Đầu óc hắn như đình chỉ hoạt động vậy, chẳng suy nghĩ được gì. Lâm Minh Viễn học theo cách điều khiển ngựa của hắn. Vòng hai tay ra phía trước nắm dây cương, thúc ngựa chạy vào rừng thông.
Dịch Nguyên lấy tuýp bôi trơn từ trong ví ra đưa cho Lâm Minh Viễn. Rồi ngồi trên lưng ngựa, tự kéo quần của mình xuống, chỉ chừa mỗi mông để hành sự.
Hắn nằm nhoài ra phía trước vểnh mông lên. Để Lâm Minh Viễn ngồi phía sau thoa bôi trơn, nhét ngón tay vào nới rộng cho mình.
Chẳng hiểu sao toàn thân Dịch Nguyên nóng ran khó nhịn như uống nhầm phải xuân dược. Hắn khàn khàn nói: “Vào đi.”
Có lẽ không chỉ riêng hắn, dường như Lâm Minh Viễn cũng vậy. Không còn mè nheo là chưa đủ, sợ anh đau như mọi khi. Cậu cứ thế kéo khóa quần, móc dương v*t đã cương cứng sưng đỏ của mình ra. Gấp gáp đâm vào.
“A…”
Dịch Nguyên nhíu mày, cố chịu đựng vật thô to nóng bỏng kia chèn ép bên trong cơ thể. Cho đến khi vào hết chiều dài, Lâm Minh Viễn liền nắm eo hắn mà đâm rút.
Rừng núi hoang vu vắng vẻ. Tầng tầng lớp lớp cây cối xanh thẳm vây quanh. Hai người đàn ông tuấn mỹ, quần áo xộc xệch điên đảo trên lưng con ngựa trắng. Không ngừng phát ra tiếng thở dốc rên rỉ và âm thanh da thịt va chạm.
Bọn họ từ lúc nào đã trút bỏ hết quần áo, trần trụi quấn quýt lấy nhau. Dịch Nguyên nằm ngửa túm chặt hai cổ tay Lâm Minh Viễn đang nắm eo mình. Hai chân gác lên đùi Lâm Minh Viễn. Hạ thân liên tục bị dương v*t của cậu nhấp nhả ra vào, điên cuồng khuấy đảo bên trong.
Dịch Nguyên ngửa đầu, mơ màng thở dốc rên rỉ đứt quãng. Chẳng hiểu vì nguyên nhân gì mà hôm nay cơ thể hắn cực kỳ nhạy cảm, ra nhanh hơn hẳn bình thường. Lâm Minh Viễn ngược lại cứ như được tiêm máu gà. Làm hắn bắn ra hai lần rồi mà cậu vẫn chưa ra. Đằng trước xụi lơ dính đầy tinh dịch trắng đục của hắn. Bị Lâm Minh Viễn đâm đến rục rịch cương lên lần nữa.
Khoái cảm dâng trào, xâm chiếm toàn bộ tâm trí Dịch Nguyên. Thân thể tóc tai hắn ướt đẫm mồ hôi. Gò má trắng nõn ửng hồng lan xuống đến tận cổ. Tứ chi mềm nhũn không còn sức lực. Mà Lâm Minh Viễn càng đánh càng hăng. Thúc mạnh đến mức con ngựa phải giật mình đi về phía trước mấy bước.
Dịch Nguyên ôm cổ Lâm Minh Viễn, nhíu mày há miệng thở dốc. Vào lúc khoái cảm bùng nổ, hắn vô thức gọi tên cậu.
“Minh Viễn… ha, Minh Viễn…”
Trận đâm rút cuồng loạn mất hồn bên dưới bỗng ngừng lại. Chốc lát sau, Dịch Nguyên cảm giác có nước nhỏ xuống trên mặt mình. Hắn mở mắt ra, vừa nhìn xong liền ngẩn người.
“Sao… cậu khóc?”
Hai mắt Lâm Minh Viễn đỏ hoe. Nước mắt cứ không ngừng rơi xuống. Như mừng vui hạnh phúc, lại như buồn bã tủi thân. Làm hắn hoang mang một lúc lâu. Cố nhớ lại xem ban nãy mình có gọi nhầm tên hay không.
Chợt nghe thấy Lâm Minh Viễn nghẹn ngào khẽ nói: “Vừa nãy anh mới nói cái gì, tôi không nghe rõ. Anh nói lại đi, được không?”
Bây giờ thì Dịch Nguyên đã hiểu.
Từ lúc gặp nhau cho đến tận bây giờ. Làm tình cùng Lâm Minh Viễn không biết bao nhiêu lần. Nhưng hắn chưa từng gọi tên cậu.
Đừng nói là cậu, chính hắn cũng cảm thấy bất ngờ.
Lâm Minh Viễn nghẹn ngào rơi lệ chỉ vì chuyện bé tí như thế. Chẳng hiểu sao Dịch Nguyên thấy hơi đau lòng. Hắn áp hai bàn tay của mình lên sườn mặt cậu, khẽ gọi.
“Minh Viễn.”
Lại một giọt nước mắt nóng hổi rơi xuống gò má hắn. Lâm Minh Viễn nghẹn ngào nói: “Gọi nữa đi.”
Hắn mỉm cười, gọi: “Minh Viễn.”
Lâm Minh Viễn cúi xuống hôn lên môi hắn. Nụ hôn say đắm, mang theo vị mặn của nước mắt. Giống như người đi lạc trên đảo hoang. Cô đơn và tuyệt vọng rất lâu. Cuối cùng cũng được ai đó tìm thấy.
Dịch Nguyên ưỡn hạ thân, tự chuyển động để ma sát vật bên trong lỗ nhỏ của mình mà tìm kiếm khoái cảm. Hắn vừa chuyển động vừa thở dốc gọi.
“Minh Viễn… ưm, Minh Viễn…”
Lâm Minh Viễn ngồi trên lưng ngựa, ôm chặt Dịch Nguyên vào lòng. Cậu điên cuồng giã vào mông hắn, thở dốc nói: “Nữa… đi.”
“Minh Viễn… Minh… Viễn a a a…”
“Minh Viễn, chơi tôi a a a, mạnh… ưm ưm ưm ưm… mạnh nữa đi!”
…
Đợi đến khi hai người quần áo chỉnh tề quay trở lại bờ sông nằm dài trên bãi cỏ, đã là ba tiếng sau. Áo lót giữ nhiệt của Lâm Minh Viễn dùng để lau sạch tinh dịch trên người cả hai. Bị cậu gấp lại vắt trên yên ngựa. Dịch Nguyên không có ý kiến gì. Dù sao đây cũng không phải trên đất nhà mình, không tiện ném đồ lung tung.
Lâm Minh Viễn nằm gối đầu trên ngực Dịch Nguyên, thò tay chọt chọt bông hoa nhỏ bên cạnh, hỏi: “Đây là hoa cúc gì thế?”
Dịch Nguyên vuốt ve mái tóc mềm mại như lông mèo của cậu, khẽ nói: “Hoa sao nhái. Bên đây chỉ có màu vàng thôi, qua bên kia có cúc trắng nữa.” Ngừng một lúc, hắn lại nói, “Xuống dưới đó có bồ công anh với hoa nghệ tây. Mọc đầy luôn, nhìn dễ thương lắm. Bông bông tròn tròn giống trong phim hoạt hình ấy. Cơ mà hình như mùa này hoa nghệ tây chưa nở. Bồ công anh thì đã qua mùa mất rồi.”
“Hoa nghệ tây? Mấy cái hủ saffron trong nhà anh là nhụy của nó ấy hả?”
“Ừ.” Hắn suy nghĩ một lát, liền cười bảo, “À phải rồi, có thứ này hay hơn nè. Lát ăn trưa xong tôi đưa cậu đi xem.”
Lâm Minh Viễn ôm lấy thắt lưng Dịch Nguyên, ngóc đầu dậy rồi gối cằm của mình lên lồng ngực hắn, tò mò hỏi: “Xem cái gì thế?”
Dịch Nguyên xoa xoa đầu cậu, nói: “Tới đó rồi biết.”
Tiếng xe RV từ xa chạy đến, hai người bèn ngồi dậy. Lúc làm tình xong rồi quay lại chỗ này. Dịch Nguyên đã dùng bộ đàm gọi Kha Ân lái con RV đến để hắn tắm rửa thay đồ, nhân tiện vệ sinh chỗ khó nói kia. Đồng thời picnic ở đây luôn.
Lâm Minh Viễn lên xe giặt sạch chiếc áo kia. Tắm rửa thay một bộ đồ thoải mái rồi xuống xe. Lúc này thảm dã ngoại đã được trải ở nơi có bóng râm. Đồ ăn cũng đã được dọn sẵn.
Trái cây, sandwich, bánh ngọt, xúc xích, salad, cơm cuộn. Còn có rượu vang và phô mai đủ loại được cắt nhỏ xếp gọn gàng trên mâm gỗ. Trông vừa đẹp mắt vừa ngon miệng.
Hai người ăn xong bữa trưa, rồi đi dạo dọc theo bờ sông cho tiêu cơm. Đi đến chỗ nước cạn, hai bên bờ phủ đầy sỏi đá thì dừng lại nghỉ ngơi ngắm cảnh và chụp ảnh. Dịch Nguyên chụp cho Lâm Minh Viễn rất nhiều hình. Hắn cũng chụp chung với cậu khá nhiều tấm.
Lâm Minh Viễn ngồi xổm nghịch nước bên kia. Dịch Nguyên thì ngồi ở bên này kiểm tra hình trong máy ảnh. Xóa vài tấm xong, Dịch Nguyên mới mở điện thoại xem lại mấy tấm chụp chung với Lâm Minh Viễn. Hắn cong cong khóe môi ngắm nhìn hồi lâu. Không biết nghĩ gì, mà chọn một tấm làm hình nền điện thoại.
Đúng vào lúc này, điện thoại trong tay hắn bỗng rung lên, chuyển thành cuộc gọi tới. Nhìn tên hiển thị trên màn hình, hắn liền phiền muộn nhíu mày.
Dịch Nguyên hít sâu một hơi. Đứng dậy đi ra chỗ cách Lâm Minh Viễn một đoạn đủ xa để cậu không nghe thấy. Rồi mới bắt máy.
“Con nghe đây ba.”
Giọng Dịch Quân không nghe ra là vui hay giận, nói: “Anh định khi nào mới chịu về. Hay tính chơi cho đủ một tháng luôn?”
Dịch Nguyên nói: “Cuối tuần này con về.”
Dịch Quân quát: “Cuối tuần là sinh nhật anh, anh còn định không về sao!”
Dịch Nguyên: “Con…”
“Cả tháng nay anh ôm ấp thằng bồ kia còn chưa đã ghiền à? Bạn trai anh chẳng màng tới. Ngay cả nhà mẹ đẻ anh cũng không về. Anh với thằng bồ kia là sao đây? Lâu ngày sinh tình? Hay bị nó chơi bùa chơi ngải? Có cần tôi giúp anh tìm thầy gỡ ra không!”
Vừa nghe xong câu này, trái tim Dịch Nguyên liền “thịch” một cái, thoáng ngừng đập trong giây lát.
Hắn bình tĩnh nói: “Cậu ấy đâu phải Hoa Phong Nhã, con sinh tình thế nào được. Chẳng qua cậu ấy mất người thân, con thấy tội nghiệp thôi.”
Dịch Quân cười khẩy: “Ôi con trai tôi có lòng thương người từ khi nào thế?”
Dịch Nguyên nói: “Ba à, nếu không phải lần trước mẹ gặp nguy hiểm, cậu ấy bảo vệ mẹ thì con cũng chẳng thèm quan tâm cậu ấy như thế nào đâu.”
Chuyện lần đó Tiêu Hàng đụng vào mẹ hắn, đồng thời cũng đã chọc tới ba hắn. Thời gian này, chắc hẳn Tiêu Hàng đã sứt đầu mẻ trán rồi.
Dịch Nguyên nói: “Ba, dù sao bọn con cũng sắp đính hôn rồi, sau này còn sợ không gặp nhau thường xuyên sao.”
“Đính hôn thì đính hôn, anh cũng phải cư xử sao cho ra dáng chứ. Còn chưa cưới về nhà, mà anh đã bỏ mặc vị hôn phu để đi ôm ấp tình nhân bên ngoài, như vậy coi sao được!”
Dịch Nguyên đành bảo: “Qua sinh nhật con sẽ đưa Ngôn Diệp Thành đi xem mấy căn biệt thự. Cũng ở bên anh ấy nhiều hơn.”
Nghe hắn nói thế, giọng điệu của Dịch Quân mới hòa hoãn hơn đôi chút: “Hừ, xem cái gì. Mời kiến trúc sư nước ngoài về, thiết kế hẳn hoi đi!”
Dịch Nguyên khe khẽ thở dài, cúi đầu vuốt mái tóc ra phía sau, nói: “Vâng vâng.”
Cúp máy xong, vừa xoay người lại thì phát hiện ra Lâm Minh Viễn đang ngửa mặt nhìn mình.
Dịch Nguyên đứng trên đồi cỏ cao trải đầy hoa cúc vàng nở rộ, cúi đầu nhìn xuống. Lâm Minh Viễn đứng bên bờ sông trải đầy sỏi đá gập ghềnh, ngẩng đầu nhìn lên. Hai người lẳng lặng nhìn nhau mà không nói gì.
Có vẻ như từ nãy giờ Lâm Minh Viễn vẫn luôn nhìn hắn nói chuyện điện thoại. Nhìn thấy hết mọi vẻ mặt căng thẳng lẫn buồn bực của hắn. Thế nhưng cậu không dám bước lên đây vì sợ quấy rầy hắn nghe điện thoại. Mà chỉ có thể đứng ở nơi đó, lặng lẽ chờ đợi hắn.
Ánh mắt ngóng trông mang theo kiềm nén và dè dặt ấy, làm hắn thoáng đau lòng.
Dịch Nguyên cất bước đi xuống.
Vừa đi đến trước mặt Lâm Minh Viễn, liền nghe cậu nói: “Bây giờ chúng ta về à?”
Nghe Lâm Minh Viễn nói vậy, Dịch Nguyên càng đau lòng hơn. Hắn kéo cậu lại gần, rồi dịu dàng ôm lấy cậu, khẽ nói: “Sao lại hỏi thế?”
Lâm Minh Viễn áp mặt vào lồng ngực ấm áp của Dịch Nguyên. Cảm nhận bàn tay to lớn mạnh mẽ kia vuốt ve trên tóc mình, khẽ đáp: “Không phải ba anh gọi điện kêu về à?” Đoạn, cậu lại bảo, “Tôi không có nghe, chỉ đoán vậy thôi. Dù sao cả tháng nay anh không về nhà rồi. Chắc ba mẹ anh nhớ anh lắm.”
Dịch Nguyên thở dài: “Àiiii, nhớ cái gì. Tôi về nhà lại làm bóng đèn nhìn đôi vợ chồng già người ta ân ái. Có khi còn chướng mắt tôi.” Hắn vỗ vỗ lên lưng cậu, bảo, “Chúng ta chơi thêm một ngày nữa rồi về.”
Lâm Minh Viễn vòng tay ra ôm lấy thắt lưng thon gọn rắn chắc của hắn, cười bảo: “Thôi, hay là về đi. Tôi… cũng nghỉ làm lâu lắm rồi, nghỉ nữa không chừng quản lý lại chướng mắt tôi. Anh cũng nên về nhà thăm gia đình đi, đừng để người nhà lo lắng.” Ngừng một lúc, cậu khẽ nói, “Ba mẹ chỉ có một thôi.”
Dịch Nguyên im lặng chốc lát, mới nói: “Được rồi, vậy sáng mai về.”
Thấy trời đã mát hơn, Dịch Nguyên chụm ngón cái và ngón trỏ lại với nhau, cho vào miệng. Rồi lấy hơi, huýt một tiếng thật to và dài. Đến khi trông thấy con ngựa trắng từ xa chạy tới thì Lâm Minh Viễn mới hiểu.
Cậu kinh ngạc nói: “Nó biết anh gọi nó á?”
Dịch Nguyên xoa đầu Bạch Tuyết, nói: “Ừ, tập nhiều thành quen thôi. Ngựa thông minh lắm.” Đoạn, hắn leo lên ngựa, “Đi, tôi đưa cậu đi gặp bạn cậu.” Rồi chìa tay về phía Lâm Minh Viễn.
Lâm Minh Viễn nắm lấy tay hắn leo lên lưng ngựa, ngơ ngác hỏi: “Hả, bạn tôi?”
Dịch Nguyên cười không đáp, thúc ngựa chạy vào rừng.
Ra khỏi cánh rừng thông, phía trước lại hiện ra một cánh rừng thông cành lá sum suê khác. Hai cánh rừng đối diện nhau được chia cách bởi một con suối. Dịch Nguyên phi ngựa băng qua con suối nước chảy xiết. Sỏi đá to nhỏ trải đầy xung quanh. Nước suối trong vắt mát lạnh văng tung tóe lên người và ngựa. Vừa vui vừa sợ.
Dịch Nguyên hỏi: “Sợ không?”
Lâm Minh Viễn ôm chặt hắn, cười bảo: “Sợ, nhưng vui!”
“Nữa không?”
“Nữa!”
Dịch Nguyên cưỡi ngựa chạy dọc con suối hồi lâu. Nghịch đến khi ướt nhẹp hết ống quần, mới lên bờ chạy vào rừng bên kia.
Chạy thêm một đoạn dài, Dịch Nguyên kéo dây cương dừng lại. Lâm Minh Viễn xuống ngựa, vừa nhìn một cái liền tròn mắt thốt lên.
“Đáng yêu quá!”
Trước mặt Lâm Minh Viễn là bụi cỏ lớn. Nở ra những chùm hoa trắng bông bông mềm mềm. Mỗi một đóa đều tròn tròn mập mập rung rinh trong gió. Trông vô cùng đáng yêu.
Dịch Nguyên cười bảo: “Đáng yêu lắm đúng không?”
Lâm Minh Viễn chạy đến gần bụi hoa chẳng biết là gì kia, ngồi xổm xuống ngó tới ngó lui, gật gật đầu: “Ừm ừm!” Đoạn, cậu hỏi, “Đây là hoa gì thế?”
Dịch Nguyên bước tới đứng bên cạnh Lâm Minh Viễn, nói: “Cỏ đuôi thỏ* đó. Nhìn giống cái đuôi thỏ không?”
*Cỏ đuôi thỏ
Hắn chọt chọt lên má cậu, trêu: “Mau chào đồng loại của cậu đi.”
“Đệt…” Lâm Minh Viễn đập lên đùi hắn một cái, rồi cười bảo, “Cơ mà giống thật.”
Ngừng một lát, Lâm Minh Viễn đứng lên hỏi: “Anh có nghe thấy tiếng nước chảy không?”
Dịch Nguyên gật đầu nói: “Bên kia có hồ nước đẹp lắm, còn có thác nước nữa. Bây giờ chúng ta đi qua đó chơi.” Rồi quay sang nói với Bạch Tuyết, “Mày quay về lều trước đi.”
Dứt lời, Bạch Tuyết phì mũi một cái rồi quay mông chạy đi.
Lâm Minh Viễn suýt rớt cặp mắt ra ngoài: “Đệt, nó biết nghe thật!” Cậu nhận ra gì đó, hỏi, “Lều của mình ở gần đây à?”
“Ừ, từ hồ đi bộ về chỉ mất có mười phút.”
Hai người nắm tay nhau thong thả bước đi. Tiếng nước chảy càng lúc càng gần. Rất nhanh đã đến nơi. Lâm Minh Viễn ngẩng đầu nhìn lên. Bị khung cảnh thiên nhiên hùng vĩ trước mắt làm choáng ngợp đến không nói nên lời.
Hồ nước xanh biếc như ngọc bích. Nước hồ trong vắt đến thấy đáy. Cây cối và dương xỉ xanh rì phủ đầy trên vách đá. Chính giữa là thác nước chảy cuồn cuộn, đổ rào rào xuống mặt hồ. Sỏi đá to nhỏ không đồng đều trải quanh bờ. Đẹp không bút nào tả xiết.
Dịch Nguyên vừa cởi áo vừa vui vẻ nói: “Tắm hồ thôi.”
Thấy Lâm Minh Viễn chần chừ ngó xuống hồ, hắn lại bảo: “Hồ này không sâu, nước chỉ cao đến vai cậu. Cậu không biết bơi thì vẫn có thể lội bằng hai chân mà, lo gì.”
“Ò…” Lúc quay sang phát hiện ra hắn đã cởi sạch không còn mảnh vải. Cậu vội nhìn dáo dác xung quanh bảo, “Anh cởi hết như này á?”
Dịch Nguyên khởi động xong, trải quần áo và giày trên tảng đá phơi nắng, nhướng mày: “Tôi không mang theo đồ để thay, không muốn mặc quần áo ướt về. Cậu cũng cởi hết đi.”
Lâm Minh Viễn: “Lỡ có người thấy thì sao?”
Dịch Nguyên trợn mắt khinh bỉ: “Sao hồi sáng quất nhau ở trong rừng cậu không nói vậy đi!”
Lâm Minh Viễn xấu hổ, bèn cởi đồ ra.
Đợi Lâm Minh Viễn cởi đến món cuối cùng, Dịch Nguyên đột nhiên bảo: “Hít sâu vào một hơi nào.”
Lâm Minh Viễn không kịp phản ứng nhưng vẫn vô thức nghe theo, hít sâu một hơi. Đúng vào lúc này, Dịch Nguyên không báo trước mà ôm lấy cậu nhảy vào hồ nước.
“Ùm!”
Nước hồ văng lên tung tóe. Hai người ôm nhau chìm xuống đáy hồ. Lâm Minh Viễn nhíu mày hé mở đôi mắt ra. Trong làn nước xanh biếc, cậu nhìn thấy khuôn mặt tuấn mỹ của Dịch Nguyên cũng đang mở mắt nhìn mình. Trước lực cản của nước, mọi thứ đều giống như một thước phim quay chậm vậy. Dịch Nguyên chìa hai bàn tay to lớn mạnh mẽ tới, ôm lấy gáy Lâm Minh Viễn kéo đến gần. Rồi nghiêng đầu nhắm mắt hôn lên môi cậu.
Nước hồ mát lạnh bao quanh, phải nín thở và bị thiếu dưỡng khí. Vậy mà trên môi vẫn mơ hồ cảm giác được sự mềm mại của đối phương. Hôn dưới nước thật sự chẳng có cảm giác giống như hôn bình thường. Có lẽ phần nhiều là dựa vào cảm xúc.
Hai người rất nhanh đã trồi lên khỏi mặt nước. Lâm Minh Viễn vuốt mặt thở hổn hển. Bị sặc ho vài cái rồi cười rộ lên.
Đôi mắt cậu cong cong. Hai chiếc răng thỏ nho nhỏ cùng lúm đồng tiền ở hai bên má lộ ra. Trông vô cùng đáng yêu, lại có chút dịu dàng. Cảnh đẹp xung quanh cũng chẳng thể làm lu mờ được nụ cười tỏa nắng này.
Khi Lâm Minh Viễn cười lên quả thật rất đẹp. Thật sự rất tuấn tú.
Dịch Nguyên ngẩn ngơ nhìn người trước mặt. Mái tóc đen óng ướt đẫm dính bết vài sợi trên trán. Làn da trắng nõn căng bóng. Từng giọt từng giọt nước chầm chậm lăn dài từ cổ xuống xương quai xanh Lâm Minh Viễn. Khiến bụng dưới của hắn bắt đầu rục rịch.
Hắn túm lấy Lâm Minh Viễn, lần nữa ngậm lấy đôi môi cậu. Gấp gáp cắn mút lấy cánh môi mềm mại kia. Rồi luồn đầu lưỡi vào trong khoang miệng cậu, tiến vào nụ hôn sâu.
Lâm Minh Viễn nhiệt tình hôn đáp lại. Cậu thò tay xuống nước, nắm lấy phía dưới của hắn, nhẹ nhàng xoa nắn vuốt ve. Dịch Nguyên cũng nắm lấy của cậu mà tuốt. Hai người vừa hôn môi phía trên vừa xoa nắn phía dưới cho nhau. Khe khẽ phát ra tiếng thở dốc trong cổ họng. Nước hồ mát lạnh dường như cũng bị nhiệt độ tỏa ra từ hai người làm cho ấm dần lên.
Dịch Nguyên xoay Lâm Minh Viễn lại, để cậu đưa lưng về phía mình. Hắn nắm eo Lâm Minh Viễn, đỡ dương v*t đâm vào giữa hai chân cậu. Lâm Minh Viễn khép chân kẹp cho hắn, rồi tự an ủi cho mình bằng tay. Cậu ngửa đầu, mơ màng cảm nhận kích thích tê dại phía trước. Và dương v*t to dài thô cứng của Dịch Nguyên phía sau, liên tục đâm rút ở giữa đùi non, cọ xát vào bên dưới hai hòn ngọc của mình.
Dịch Nguyên đẩy Lâm Minh Viễn đến gần bờ, nơi nước cạn hơn. Đặt cậu nằm nửa người trên lên tảng đá cạnh đó, rồi đè lên Lâm Minh Viễn. Bắt đầu cọ xát hạ thân của mình vào cậu.
Mặt nước tựa như một tấm chăn khổng lồ, đắp lên che đậy cho bọn họ. Lại không ngừng sóng sánh theo nhịp chuyển động từ nửa thân dưới của hắn.
Lâm Minh Viễn giạng chân ra, quắp chặt lấy eo Dịch Nguyên. Hai nơi cương cứng nóng bỏng kia càng dán sát vào nhau, ép chặt ở giữa bụng, đem lại khoái cảm mãnh liệt hơn cho cả hai. Cậu ôm cổ hắn, nhíu mày há miệng thở dốc.
…
Hai người nghỉ ngơi xong, rồi leo lên bờ. Mặc quần áo vào chuẩn bị đi về.
Dịch Nguyên dặn: “Cẩn thận dưới chân, có rêu dễ…”
Còn chưa kịp nói hết câu, hắn liền bị vấp chân một cái. May là Lâm Minh Viễn nhanh tay đỡ lấy. Nếu không đã té luôn xuống hồ.
“Anh có sao không?”
Dịch Nguyên vừa mất mặt vừa buồn cười: “Đệt…” Hắn nhíu mày, “Thôi xong, hình như bị sưng mắt cá chân rồi.”
Lâm Minh Viễn lo lắng đỡ hắn ngồi xuống tảng đá, kéo quần hắn lên xem thử. Phát hiện đúng là sưng lên thật. Cậu xoay người lại, đưa lưng về phía hắn, nói.
“Lên đi, tôi cõng anh về.”
Chân trái bị đau không tiện cưỡi ngựa, hắn cũng lười. Bèn nằm nhoài lên lưng cậu.
Lâm Minh Viễn cõng Dịch Nguyên vững vàng đứng lên, hỏi: “Đi hướng nào?”
Dịch Nguyên rũ mắt nhìn xuống đầu cậu. Nhịn không được, túm hai nhúm tóc của cậu kéo sang phải.
Lâm Minh Viễn bị hắn nghịch tóc ngơ ra chốc lát, rồi cõng hắn đi sang phải, buồn cười nói: “Ấu trĩ!”
Dịch Nguyên cười: “Đi thôi Linguini.”
Nghịch tóc “điều khiển” Lâm Minh Viễn cõng mình quẹo tới quẹo lui chán chê. Đến khi hết chỗ quẹo rẽ rồi, Dịch Nguyên mới chịu ngưng. Hắn nằm nhoài ôm cổ Lâm Minh Viễn, im lặng nhìn sườn mặt cậu hồi lâu.
“Thiếu gia!”
“Ông chủ!”
“Thiếu gia làm sao vậy?”
“Ôi ông chủ bị thương ạ?”
“Thiếu gia bị thương ở đâu vậy?”
Một đám người vây quanh kêu réo, réo tâm trí Dịch Nguyên quay trở về thực tại. Lúc này, hắn mới nhận ra mình đã được Lâm Minh Viễn cõng đến lều rồi.
Dịch Nguyên nói: “Không sao, chỉ bị sưng mắt cá chân thôi, lấy túi chườm qua đây.”
“Vâng.”
Lâm Minh Viễn và Đỗ Siêu dìu Dịch Nguyên lên xe. Đỡ hắn ngồi xuống giường xong, Lâm Minh Viễn ngồi xổm dưới sàn xe, cẩn thận cởi giày ra cho hắn. Rất nhanh sau đó, chị Từ đã mang theo mấy túi chườm đến. Đỗ Siêu nhận lấy, vừa định chườm cho Dịch Nguyên thì nghe Lâm Minh Viễn nói.
“Để tôi.”
Đỗ Siêu bèn đưa cho cậu, rồi đi ra. Trước khi mở cửa xuống xe, anh quay đầu nhìn sang. Trông thấy Lâm Minh Viễn quỳ dưới sàn xe, dịu dàng chườm mắt cá chân cho Dịch Nguyên. Hai người nói nhỏ gì đó với nhau rồi cười.
…
Sau khi giúp Dịch Nguyên chườm chân và lau mình thay quần áo xong. Trong khi hắn đang nửa ngồi nửa nằm trên giường gặm trái cây. Lâm Minh Viễn mở vali của mình, lấy ra một túi giấy rồi đi tới, nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh hắn. Cậu hơi ngại ngùng, đưa túi giấy kia cho hắn.
Dịch Nguyên bỏ nĩa xuống, lau tay sạch sẽ rồi nhận lấy, hỏi: “Gì thế?”
Lâm Minh Viễn vò vò góc áo, lí rí nói: “Là… quà sinh nhật sớm. Ngày hai mươi tháng tám là sinh nhật anh đúng không? Nhưng mà cuối tuần này anh về nhà đón sinh nhật rồi, cho nên… tôi tặng trước.”
Dịch Nguyên cầm túi giấy, im lặng nhìn Lâm Minh Viễn rũ mắt lúng túng vò góc áo.
Không phải hắn chưa từng được tặng quà. Siêu xe, biệt thự, kim cương, rượu quý, đồ cổ,… Hắn đã từng thấy qua những thứ hiếm lạ giá trị liên thành rồi. Chỉ là, chưa từng nhận món quà nào từ người có khoảng cách địa vị quá xa với mình kiểu đó bao giờ.
Có một khoảng thời gian, hắn thật sự tò mò. Liệu một người có điều kiện kém hơn mình gấp nhiều lần như vậy. Thì sẽ tặng cho mình món quà gì?
Thế nhưng, nhìn Lâm Minh Viễn căng thẳng như vậy. Hắn liền cảm thấy, cho dù cậu có đập bẹp con gián trong bếp rồi đóng hộp tặng cho hắn. Hắn cũng… à mà thôi.
Vẫn nên tặng cái gì đó bình thường thì hơn.
Lâm Minh Viễn nói: “Dịch Nguyên, sinh nhật vui vẻ.”
Dịch Nguyên nói: “Cảm ơn cậu nhé! Tôi mở ra xem được không?”
Lâm Minh Viễn gật gật đầu: “Ừm…”
Dịch Nguyên lấy ra từ trong túi giấy một chiếc hộp hình chữ nhật khá mỏng. Hắn tháo nơ, mở nắp ra. Vừa nhìn vào bên trong liền ngẩn người.
Trong hộp là một bức tranh thêu hoa hồng trắng. Được lồng vào khung ảnh gỗ kiểu dáng đơn giản. Hoa hồng trắng, cách phối màu và loại khung gỗ này kết hợp với nhau, đều mang phong cách cổ điển. Nhẹ nhàng đơn giản, không cầu kỳ mà lại rất hiệu quả.
Nhìn đường kim mũi chỉ, tuy không phải loại được nghệ nhân chuyên nghiệp có tay nghề thêu ra. Nhưng cũng ra hình ra dạng, không phải kiểu chắp vá ẩu tả.
Dịch Nguyên luôn đánh giá cao những món đồ thủ công. Trong mắt hắn, đồ thủ công luôn cần sự khéo léo tỉ mỉ. Càng có tay nghề, càng dụng tâm chú trọng vào chi tiết, sáng tạo và tính thẩm mỹ cao, thì nó càng có giá trị.
Vừa nhìn là biết, chiếc khăn này không phải là đồ tùy tiện mua bên ngoài. Mà là đồ tự làm. Quả nhiên, liền nghe Lâm Minh Viễn nói.
“Cái này… là tôi tự thêu. Tôi không giỏi thêu thùa, chỉ là… tôi nghĩ anh thích tranh thêu nên thêu một bức tặng anh. Hi vọng là anh thích nó.”
Dịch Nguyên chạm tay lên mặt kính. Nhẹ nhàng phác họa theo đường nét của những đóa hồng trắng nho nhỏ. Nhìn bức tranh thêu này và loài hoa được thêu trên đó. Dịch Nguyên chẳng biết trong lòng mình là cảm giác gì.
Hắn mỉm cười, khẽ nói: “Thích chứ, sao có thể không thích được.” Đoạn, hắn thoáng ngừng lại chốc lát, mới nhìn vào bàn tay Lâm Minh Viễn, hỏi, “Lúc đó cậu hay dán băng keo cá nhân ở ngón tay. Không phải là bị đứt tay, mà là bị kim đâm à?”
Lâm Minh Viễn ngượng ngùng: “Ừm, tôi không được khéo tay, nên có bị kim đâm một chút.”
Dịch Nguyên nhích tới hôn lên môi cậu, rồi nói: “Minh Viễn, cảm ơn cậu. Đây là món quà sinh nhật mà tôi thích nhất. Tôi sẽ giữ gìn thật cẩn thận.”
Hai vành tai Lâm Minh Viễn đỏ lên, tựa đầu vào vai Dịch Nguyên, đáp: “Ừm.”
Dịch Nguyên ôm lấy bờ vai cậu, khẽ nói: “Xin lỗi, tôi không thể đón sinh nhật cùng cậu. Đợi tôi về rồi chúng ta cùng ăn một bữa nhé?”
“Ừm.”
===================
Chương này dài muốn xỉu
Chúc chị em Tết Nguyên Tiêu vui vẻ ️️️
*Hoa nghệ tây
*Hoa sao nhái