Cái Bóng - Phi Thiên

Chương 27: Họa vô đơn chí (3)




Lâm Minh Viễn hoàn toàn không ngờ rằng, Tiêu Hàng vậy mà lại là trùm mafia. Hơn nữa, hắn còn giết người.

Giết người!

Vừa nghĩ tới kẻ ngồi tán dóc với mình ban nãy chính là ông trùm mafia. Đã vậy còn là một tên sát nhân biến thái. Mà cậu lại ở gần ngay bên cạnh hắn như vậy. Một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng. Toàn thân Lâm Minh Viễn liền nổi da gà.

Đỗ Siêu còn kinh hãi hơn cả Lâm Minh Viễn.

Anh vô cùng hối hận vì đã để cậu ở đó một mình. Nghĩ đến việc tên biến thái Tiêu Hàng đã ngồi trò chuyện cùng Lâm Minh Viễn trong khoảng thời gian dài như vậy. Anh không nhịn được mà khiếp vía hãi hùng.

Lâm Minh Viễn nhíu mày: “Không ai báo cảnh sát bắt hắn sao?”

Các băng đảng lớn hỗn chiến đâm chém, nã súng vào nhau, thậm chí tra tấn hay giết người chẳng phải chuyện gì mới lạ. Dân thường nhìn thấy chạy còn không kịp, ai dám đi báo án chứ. Nhà nước mà quản được, thì cũng đâu bị giới tài phiệt thao túng lâu như vậy.

Có điều, dù sao Lâm Minh Viễn cũng là công dân gương mẫu tuân thủ pháp luật. Cậu là người bình thường, sống cuộc sống bình thường. Chưa từng dấn thân vào con đường nguy hiểm, làm loại công việc bất chính này. Đương nhiên quan điểm và phản ứng của cậu sẽ khác với bọn họ.

Đỗ Siêu chợt nhận ra, có lẽ Dịch Nguyên dành sự quan tâm đặc biệt cho Lâm Minh Viễn, không phải chỉ bởi vì cậu giống Hoa Phong Nhã. Mà là vì sự thuần khiết trong cậu.

Nét thuần khiết này khác với Hoa Phong Nhã. Anh cảm nhận được ở thiên tài ấy, bề ngoài trông có vẻ tử tế dễ gần, thế nhưng khắp người đều là áo giáp phòng bị.

Lâm Minh Viễn thì không giống vậy. Cậu không khoác lên mình áo giáp phòng bị gai góc như Hoa Phong Nhã. Sự tử tế dễ gần của cậu chẳng mang theo bất kì mục đích nào. Cậu không phải kẻ sẽ điểm trang cho mình một tấm mặt nạ hoàn hảo để đánh lừa người khác.

Đương nhiên, nói thế không có nghĩa là anh cho rằng Hoa Phong Nhã sống giả tạo. Chỉ là anh không thể nhìn thấu được vị thiên tài đó. Cậu ta trông hòa nhã dễ gần, nhưng chưa chắc thật sự dễ gần như mọi người nghĩ. Cái cách cậu ta tìm tòi nghiên cứu mọi người xung quanh như một mẫu vật thí nghiệm thú vị nào đó, khiến anh nổi da gà. Hoa Phong Nhã mang đến cho anh một loại cảm giác rất khó để hình dung. Hoàn toàn khác hẳn Lâm Minh Viễn.

Sự dịu dàng và thiện lương của cậu, so với sự hỗn tạp dơ bẩn của thế giới ngầm này. Hệt như một tia nắng ấm áp, xuyên qua màn đêm lạnh lẽo và tĩnh mịch. Giúp cho kẻ lạc lối tìm được đường về.

Đứa trẻ tốt như Lâm Minh Viễn, quả thật không nên bị kéo vào mớ rắc rối này.

Đỗ Siêu xoa đầu cậu, nói: “Người trong băng đảng lớn thanh trừng nhau, cảnh sát không quản nổi đâu.”

Lúc này, Đỗ Siêu chợt nhớ ra gì đó, bèn hỏi: “Phải rồi Tiểu Lâm, cậu có nhận hay đưa cái gì cho Tiêu Hàng không?”

Lâm Minh Viễn lắc đầu: “Hắn chỉ đưa cho tôi tờ giấy đó thôi. Tôi cũng không đưa gì cho hắn cả.” Đoạn, cậu hơi hé môi định nói gì đó. Suy nghĩ chốc lát, cuối cùng quyết định im lặng.

Đỗ Siêu thở phào nhẹ nhõm một hơi. Nhìn bộ dạng muốn nói rồi lại thôi của cậu, anh liền hiểu. Thiết nghĩ chuyện này chẳng cần phải giấu giếm. Anh bèn móc tờ giấy trong túi quần ra, giơ lên cho cậu xem.

Trên tờ giấy nhỏ trắng tinh không hề có chữ. Chỉ có duy nhất một hình ở chính giữa. Con rắn đen uốn lượn, quấn quanh một cây gậy batoong. Đang há cái miệng đen ngòm, nhe nanh thè lưỡi, trông rất tà.

Đó là rắn Black Mamba, biểu tượng của băng Ngự Vũ.

Chẳng trách lúc vừa mở tờ giấy ra xem, mặt Đỗ Siêu liền cắt không còn giọt máu. Đây có lẽ chính là phản ứng mà Tiêu Hàng muốn thấy.

Đúng là biến thái.

Lâm Minh Viễn lại nheo mắt nhìn kỹ. Thứ này không phải được tùy tiện in ra bằng máy photocopy. Mà là con dấu cá nhân, dùng mực đóng dấu trực tiếp lên giấy.

Cậu đoán chắc cũng không phải loại con dấu bằng nhựa thường thấy. Hẳn là loại đặt riêng, được khắc bằng gỗ, đồng, kim loại hoặc ngọc gì đó. Cậu biết vì Dịch Nguyên cũng có một cái bằng vàng nạm đá quý kiểu cổ điển rất đẹp. Là con dấu khắc biểu tượng trăng lưỡi liềm và mũi tên của băng Nguyệt Hoa.

Lần đó cậu say, làm hắn xong rồi lôi con dấu của hắn ra, đóng dấu lên mông hắn. Sau đó bị hắn đánh đòn, đánh cho đến khi cậu ứa nước mắt, hai cánh mông sưng chù vù mới thôi.

Cuối cùng hắn đè cậu xuống, kéo chim cậu ra đóng dấu. Ngay cả trứng cũng không tha, mỗi bên một dấu. Rồi chỉ vào đó, bảo con ciu này là của hắn.

Khỏi phải nói, mấy ngày liên tiếp cậu cọ rửa muốn rách chim.

Vừa nghĩ tới chuyện này, Lâm Minh Viễn không nhịn được phì cười. Cười một hồi, phát hiện Đỗ Siêu đang trố mắt nhìn mình. Cậu liền ngượng ngùng ngậm miệng.

Đệt, không ngờ bệnh lưu manh còn có thể lây. Tự dưng nghĩ cái gì đâu không.

Bạn Lâm Minh Viễn, tôi yêu cầu bạn phải nghiêm túc tự kiểm điểm lại bản thân. Không được để mình tha hóa nữa!

Đỗ Siêu mặt đầy dấu chấm hỏi, nói: “Làm sao thế?”

Lâm Minh Viễn hơi xấu hổ: “Không, không có gì. Tôi đột nhiên nhớ tới vài chuyện thôi.”

“Ờ.” Im lặng chốc lát, anh hơi do dự hỏi, “Cậu bảo Tiêu Hàng nhắc tới… Hoa Phong Nhã. Hắn nói gì với cậu vậy?”

Vừa nghe thấy cái tên này, Lâm Minh Viễn liền buồn bực khó chịu.

Từ lúc rời khỏi công viên bỏ hoang kia, cậu vẫn luôn cố ép bản thân quên đi những lời của Tiêu Hàng. Chẳng hiểu sao cậu không muốn nói ra. Cũng không muốn cẩn thận suy nghĩ và phân tích đến từng vấn đề trong đó. Cậu sợ mình không kìm được, mà thất thố trước mặt Đỗ Siêu.

Trái tim Lâm Minh Viễn nhói lên. Cậu ngoảnh mặt, nhìn dòng người đi qua đi lại phía trước, nói: “Chỉ khen anh ta vài câu thôi.”

Lâm Minh Viễn ngoảnh mặt rất nhanh. Nhưng cũng đủ cho Đỗ Siêu nhìn ra được đau khổ kìm nén trong mắt cậu. Ngực trái của anh bỗng thắt lại. Hệt như mỗi lần chia tay với bạn gái.

Đỗ Siêu chợt thảng thốt.

Anh tự hỏi rốt cuộc mình bị làm sao vậy? Lẽ nào là do chia tay bạn gái đến giờ vẫn chưa quen ai. Lại bận rộn không có thời gian tìm phụ nữ giải tỏa. Nghẹn tới điên rồi?

Dẫu Lâm Minh Viễn có bộ dạng như thỏ trắng đi nữa, thì vẫn là đàn ông. Mặt mũi lẫn vóc người đều không phải thuộc kiểu nhỏ nhắn tinh xảo hay mềm mại yếu đuối. Nhìn kiểu gì cũng chẳng giống con gái. Cho dù nghẹn chết thì anh cũng không nên có phản ứng kì quái với một đứa con trai mới phải.

Hơn nữa, cậu ta còn là người bên gối của Dịch Nguyên!

Nghẹn tới mức này thì…

Chắc tối nay phải tranh thủ thời gian đi phố đèn đỏ giải quyết mới được.

Lâm Minh Viễn nói: “Anh Siêu, ghé bệnh viện Tứ Thành được không? Tôi… muốn thăm ba.”

Bệnh viện Quốc tế Tứ Thành là bệnh viện tư nhân nổi tiếng và lớn nhất trong nước. Nó nổi tiếng còn bởi vì sự xa hoa và viện phí đắt đỏ, mà không phải ai cũng có thể chi trả.

Để hưởng chế độ điều trị và chăm sóc tốt nhất. Cùng đội ngũ chuyên gia và bác sĩ có trình độ chuyên môn cao nhất. Phải mất từ một đến ba ngàn Đô một người một ngày. Vậy nên, không khó để gặp được các gia đình thượng lưu nổi tiếng ở đây.

Mà cậu, chính là kẻ lạc loài duy nhất trong bệnh viện này.

Lâm Minh Viễn bước ra khỏi thang máy. Băng qua dãy hành lang dài, rồi dừng lại trước một phòng bệnh. Cậu kéo cửa đi vào.

Đúng như những gì Dịch Nguyên đã hứa. Ba cậu nằm trong phòng VIP rộng rãi thoáng đãng cao cấp nhất. Hưởng chế độ điều trị tốt nhất. Và mỗi ngày trôi qua, đều đốt không ít tiền vào đây.

Cho nên, cậu có gì để phàn nàn chứ?

Đỗ Siêu không vào, nói là muốn gọi điện thoại gì đó. Cậu biết Đỗ Siêu gọi điện báo cáo cho Dịch Nguyên. Có lẽ hắn cũng sẽ sớm gọi lại cho cậu.

Đáng lẽ Lâm Minh Viễn phải vui mừng, khi sắp được nghe thấy giọng nói trầm ấm đầy từ tính mà cậu ngày nhớ đêm mong. Và hưởng thụ sự dịu dàng săn sóc của Dịch Nguyên. Thế nhưng hiện tại, cậu bỗng không muốn gặp hắn. Dù là dưới bất kỳ hình thức nào. Giống như đang sợ hãi, cố gắng né tránh điều gì vậy.

Nghĩ cũng không dám nghĩ. Một khi nghĩ tới, có lẽ ngay cả nhà cũng chẳng muốn về.

Lâm Minh Viễn sợ rằng lúc về tới nhà. Trông thấy vườn hoa hồng trắng Pope John Paul xinh đẹp thơm ngát kia. Cậu sẽ nhịn không được mà dùng một mồi lửa, thiêu rụi nó.

Lâm Minh Viễn lắc lắc đầu, như thể muốn lắc bay đi những ý nghĩ phiền muộn trong lòng. Cậu kéo ghế ngồi nhích lại gần giường bệnh. Nhìn người đàn ông gầy gò, đang nhắm nghiền mắt thở oxy. Từng ngụm từng ngụm khí phả ra đều đều. Như thể chứng minh rằng người đàn ông này vẫn còn sống.

Lâm Minh Viễn ngây người chốc lát, mới khẽ nói: “Ba, con lại đến thăm ba đây. Dạo này con đến hơi nhiều nhỉ.”

Cậu cẩn thận vén một ít tóc mái của ông, nói: “Ầy, không phải con bị đuổi việc mới chạy đến làm ổ ở đây đâu.”

“Tuần sau bà nội và Tiểu An đi chùa Vạn Phúc. Con không đi, nhưng mà ba yên tâm, có chị giúp việc theo cùng rồi.”

“Ba còn nhớ không, hồi con còn nhỏ ba với…” Nói tới đây, cậu chợt nghẹn lại. Cúi đầu hít sâu một hơi, “…đưa con đi. Vì đường sá xa xôi, con ngồi xe mệt nên càu nhàu bảo, ước gì nhà mình ở gần chùa, thế thì khỏi phải đi xa chi cho mệt người.”

Cậu cười: “Bà nội sợ con nói bậy bị quở, từ đó về sau không dám cho con đi chùa Vạn Phúc nữa.”

Im lặng hồi lâu, Lâm Minh Viễn khẽ nói: “Hình như ba tăng cân thì phải. Mập lên rồi.”

“Ba, ba mau tỉnh dậy đi. Nếu không quần áo size nhỏ ba mặc không vừa nữa mất.”

Tiếng kéo cửa vang lên, Lâm Minh Viễn vội vàng dụi mắt. Cậu điều chỉnh lại trạng thái, rồi đứng dậy đi ra.

Đỗ Siêu vừa bước vào liền thấy vành mắt cậu đỏ hoe. Anh làm bộ không để ý, nói: “Tiểu Lâm, cậu muốn qua đêm ở đây không? Nếu muốn thì để tôi giúp cậu liên lạc với cấp trên bên kia, hẹn ngày khác đến thi lấy bằng.”

Hôm nay là ngày thi lấy bằng lái xe. Vừa khéo, Lâm Minh Viễn đang muốn làm gì đó để phân tâm, cho bản thân khỏi phải nghĩ ngợi lung tung nữa. Cậu không muốn mình tức giận, mất khống chế rồi cãi nhau với Dịch Nguyên.

Lâu lâu cãi cọ đôi chút thì được. Nhưng cãi nhau nhiều quá sẽ chỉ làm cho hắn mau chán cậu mà thôi.

Cậu càng sợ giữa lúc cãi nhau, lỡ lời đụng chạm đến vị thần trong lòng hắn. Hậu quả của việc làm ngu xuẩn đó, cậu quả thật chẳng dám tưởng tượng đến.

Lâm Minh Viễn lách qua người Đỗ Siêu, nói: “Không cần đâu, bây giờ qua đó luôn.” Cậu lấy điện thoại ra xem giờ, “Vẫn còn sớm, không lo bị kẹt xe đến muộn.”

Đỗ Siêu nhịn không được, kéo tay cậu: “Tiểu Lâm, cậu… như vậy ổn không?”

Lâm Minh Viễn hơi khựng lại, rồi vỗ vỗ lên mu bàn tay anh, cười bảo: “Thi lấy bằng thôi mà, có phải đi đua xe thí mạng đâu.”

Mu bàn tay bị vỗ nhè nhẹ. Đầu ngón tay Lâm Minh Viễn như có như không chạm vào da thịt Đỗ Siêu. Chỉ vài giây ngắn ngủi thôi, vậy mà cũng có thể làm cho anh run lên, cả người tê dại.

Anh hơi mất tự nhiên khép cửa rồi tăng nhanh bước chân: “Được, vậy thì mau đi thôi kẻo trễ.”

Đỗ Siêu vừa đi vừa thả về cho Lâm Minh Viễn một câu. Bóng lưng nhanh chóng mất hút ở chỗ ngoặt.

Đệt, tôi không vội mà sao trông anh còn vội hơn tôi nữa vậy?

Lâm Minh Viễn ngơ ngác, cất bước đuổi theo sau.

Lúc đi gần tới chỗ ngoặt, bỗng nhiên cổ tay cậu bị ai đó túm chặt lấy, kéo mạnh ra phía sau một cái!

Lực kéo quá mạnh, nếu không phải nói là thô bạo. Lâm Minh Viễn bất ngờ không kịp đề phòng, dưới chân lảo đảo suýt té ngã. May mà cậu vịn được cánh tay của người nọ để trụ lại, mới không cắm đầu xuống đất.

Mùi nước hoa xa lạ xộc vào mũi. Mạnh mẽ và lịch lãm. Khác hẳn mùi hương sang trọng và tinh tế của Dịch Nguyên.

Sau khi đứng vững, Lâm Minh Viễn mới ngẩng đầu lên.

Đập vào mắt cậu là một đôi mắt nâu đẹp đẽ. Tựa như nắng mùa thu ở Canada.

Ấn tượng đầu tiên của cậu chính là như vậy.

Thần kỳ làm sao, khi mà chỉ vỏn vẹn vài giây ngắn ngủi. Lâm Minh Viễn đã nhìn thấy được tất cả những thứ cảm xúc phức tạp, luân chuyển liên tục trong đôi mắt ấy. Mừng rỡ, hi vọng, si mê, cho đến tức giận, thù hận và cả… tuyệt vọng.

Nặng nề như muốn bóp nghẹn người ta.

Vẫn là khuôn mặt xuất sắc đó, vẫn là tướng mạo như hạc giữa bầy gà đó. Nhưng nhiều hơn một phần sức sống. Mang đến cảm giác chân thực hơn hẳn so với bộ dạng xác không hồn của lần đầu tiên gặp gỡ. Tựa như thước phim đen trắng xưa cũ, thoáng chốc phủ đầy màu sắc sặc sỡ. Tuy chỉ thoáng qua trong giây lát rồi biến mất. Cũng đủ khiến cho Lâm Minh Viễn kinh ngạc đến ngây người.

Khí chất bất phàm. Mày rồng mắt phượng.

Quen đến không thể quen hơn.

Ngụy Tư Thần!

Lâm Minh Viễn lập tức rút tay về. Lại phát hiện hắn cứ ngây ra như phỗng, siết chặt cổ tay cậu không chịu buông. Cái lực siết dã man này chẳng khác nào một kẻ sắp chết đuối, khó khăn lắm mới nắm được cọng rơm cứu mạng vậy.

Lâm Minh Viễn, có phải hôm nay mày ra đường quên coi ngày hay không?

Thế éo nào mà chỉ trong một ngày liền đụng trúng hai tên trùm mafia có bệnh!

Trong đầu Lâm Minh Viễn cũng sắp xuất hiện ảo giác xương cổ tay mình bị Ngụy Tư Thần bóp nát. Cậu cố gắng giật giật tay vài lần, vẫn không ăn thua gì. Bàn tay hắn cứng như thép nguội, rõ ràng là cùng một kiểu đúc ra từ lò huấn luyện chuyên nghiệp giống Dịch Nguyên. Chênh lệch về sức lực lẫn kỹ năng này cũng hơi quá xa rồi.

Trong cơn hoảng loạn, cậu thầm tự hỏi. Vì sao hôm đó hắn đánh không lại Dịch Nguyên?

E ngại thân thế của Ngụy Tư Thần, và thân phận bao nuôi của mình với Dịch Nguyên. Cậu không thể đắc tội hắn, vì sẽ gây ra phiền phức không cần thiết cho Dịch Nguyên.

Lâm Minh Viễn đành hạ giọng: “Tổng giám đốc Ngụy, anh có thể buông tay tôi ra được không ạ?”

Bây giờ, Ngụy Tư Thần mới hoàn hồn. Hắn ngơ ngẩn cúi đầu, ngó xuống bàn tay đang túm chặt lấy cậu chốc lát. Rồi mới từ từ thả ra.

Đúng vào lúc này, Đỗ Siêu đi trước không thấy cậu đâu bèn quay lại tìm. Vừa khéo trông thấy một màn kia. Anh liền kinh hãi, ba bước gộp thành hai bước, chạy tới kéo cậu ra sau lưng. Mà tên đàn em tâm phúc của Ngụy Tư Thần cũng vừa đuổi tới.

Tên đàn em tâm phúc kia túm lấy cánh tay Ngụy Tư Thần, lo lắng nói: “Thiếu gia, thiếu…” Đoạn, hắn ta phát hiện ra Đỗ Siêu đứng đó, liền nhíu mày hỏi, “Xảy ra chuyện gì vậy?”

Đỗ Siêu chắn trước người Lâm Minh Viễn, sầm mặt bảo: “Câu đó để tôi hỏi mới đúng.”

Anh liếc nhìn sang Ngụy Tư Thần. Biết hắn không dễ chọc, nhưng có Lâm Minh Viễn ở đây, nhiệm vụ của anh là trông chừng cậu. Dù thịt nát xương tan cũng không thể để cậu rụng mất cọng lông nào được.

Đỗ Siêu bèn cắn răng nói: “Xin hỏi Tổng giám đốc Ngụy, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì mà khiến anh phải làm khó một đứa nhỏ vậy?”

Ngụy Tư Thần có vẻ khó chịu với tên đàn em tâm phúc của mình hơn. Hắn nhíu mày, lạnh lùng hất tay tên tâm phúc kia ra. Phun một câu không đầu không đuôi, nhưng cả ba người bọn họ, ai cũng đều hiểu.

“Nhầm người.” Dứt lời liền quay lưng, thất tha thất thiểu rời đi.

Đừng nói là Lâm Minh Viễn, cả Đỗ Siêu và tên đàn em kia đều sững sờ. Tên đàn em bừng tỉnh đầu tiên, vội vàng đuổi theo Ngụy Tư Thần.


Đỗ Siêu quay sang, trông thấy vẻ mặt thẫn thờ của Lâm Minh Viễn liền đau lòng.

Ánh mắt cậu trống rỗng, giống hệt như một đứa trẻ bị bỏ rơi. Sau đó lại có người nhắc cho nó nhớ, rằng nó đã bị ruồng bỏ như thế nào.

Đỗ Siêu khẽ gọi: “Tiểu Lâm…”

Lúc này, Lâm Minh Viễn mới nói: “Đi thôi.” Không đợi anh trả lời mà chậm rãi cất bước đi về hướng ngược lại.

Đỗ Siêu vội đuổi theo.

Dọc đường anh đều len lén quan sát cậu. Không khóc không giận, chỉ lặng thinh nhìn về phía trước bằng ánh mắt vô hồn. Thế nhưng anh dễ dàng cảm giác được, bầu không khí nặng nề bao quanh cậu.

Cũng đúng thôi, trong một ngày mà hai lần đụng trúng dân xã hội đen hàng thật giá thật. Một tên ngứa đòn khen tình địch của mình ngay trước mặt mình. Một tên thì nhận nhầm mình thành tình địch của mình. Gặp chuyện như vậy, ai chẳng khó chịu chứ.

Ngẫm nghĩ lại thì chính bản thân anh cũng thế. Chỉ trong một ngày mà để Lâm Minh Viễn gặp nguy hiểm những hai lần. Anh vừa sợ vừa tự trách bản thân mình vô dụng. Đồng thời dặn lòng sau này phải cẩn thận hơn. Không được để chuyện tương tự như vậy xảy ra lần nữa. Nếu cậu xảy ra chuyện gì, Dịch Nguyên sẽ lột da anh mất.

Đợi Lâm Minh Viễn thi xong, Đỗ Siêu đưa cậu đi ăn ở nhà hàng nhỏ gần đó để chúc mừng. Anh tìm một chỗ cạnh cửa sổ ngồi xuống. Vừa định đưa menu cho cậu thì nghe cậu nói.

“Anh gọi đi, hôm nay tôi mời.”

Đỗ Siêu cười bảo: “Vẫn là để tôi mời đi. Hôm nay phải chúc mừng cậu chứ.”

Lâm Minh Viễn không tranh nữa, nói: “Ài, vậy anh gọi đi. Tôi mới đến đây lần đầu, cũng không biết nên gọi món nào.”

Đỗ Siêu vui vẻ nói: “Vậy để tôi gọi.”

Đỗ Siêu gọi mấy món mình thích, đồng thời đều là món cậu ăn được và có thể sẽ thích. Hai người ăn uống no say, câu được câu chăng trò chuyện từ hoàng hôn cho đến tối.

Suốt bữa ăn, Lâm Minh Viễn cứ khui bia uống liên tục. Anh mà không gắp thức ăn và nhắc cậu ăn, thì hầu như cậu chỉ toàn uống. Rõ ràng là đang muốn tự chuốc say mình.

Tửu lượng của Lâm Minh Viễn quả nhiên là không được. Uống chưa được bao nhiêu đã gục lên gục xuống. Anh phải nửa lôi nửa dìu cậu ra khỏi nhà hàng.

Đỗ Siêu vừa giữ chặt bàn tay Lâm Minh Viễn đang quàng qua vai mình, vừa ôm eo cậu. Hai người xiêu xiêu vẹo vẹo đi đến chỗ đậu xe.

“Nhấc chân cao lên, coi chừng té bây giờ.”

Suốt dọc đường Lâm Minh Viễn rất im lặng. Chỉ có bước chân là không vững. Cả khuôn mặt đều ửng hồng. Đỗ Siêu cũng vậy, nhưng vì da anh ngăm đen nên trông không nổi bật như Lâm Minh Viễn. Ngẫm lại thì Dịch Nguyên còn trắng hơn cậu, có điều anh chưa từng thấy hắn đỏ mặt bao giờ. Dù uống nhiều cách mấy thì sắc mặt hắn vẫn vậy, chẳng thay đổi gì. Hắn giống ba hắn, chỉ cần không để bụng đói thì ngàn chén không say.

Anh nhìn Lâm Minh Viễn gục đầu loạng choạng bước đi. Hàng lông mi trải đều thành hình cánh quạt. Giữa đôi mày tuấn tú vương lại chút ưu sầu. Tuy cậu không nói ra, nhưng anh biết trong lòng cậu đang rất khó chịu.

Thích một người không thích mình. Bản thân chỉ là vật thay thế cho ánh trăng sáng trong lòng người mình thích. Mà mình vĩnh viễn cũng không thể sánh bằng người kia. Đây là chuyện đau lòng đến cỡ nào chứ.

Thật ra, chỉ mỗi việc môn đăng hộ đối thôi. Lâm Minh Viễn và Dịch Nguyên vốn đã không có khả năng rồi. Chứ đừng vội bàn tới cái khác.

Chuyện tình cảm nói đơn giản nhưng thực chất không hề đơn giản. Nhất là đối với những người sinh ra trong gia đình thượng lưu. Môi trường sống khác biệt, giáo dưỡng và quan điểm sống khác biệt. Chưa kể khoảng cách địa vị xã hội và ti tỉ các thứ khác. Dù yêu nhau cách mấy, về lâu về dài sẽ phát sinh nhiều vấn đề. Rất khó hòa hợp. Cho nên các cụ thường hay nói, nồi nào úp vung nấy là vậy. Đỗ Siêu luôn cảm thấy lời các cụ dạy rất đúng.

Lâm Minh Viễn lại vấp chân lảo đảo một cái. Đỗ Siêu giật mình ôm cậu lại: “Cẩn thận!”

Sợ cậu té, anh bèn siết chặt eo cậu, ôm sát vào người mình. Thầm nhủ phải mang con thỏ trắng này về nguyên vẹn. Ngộ nhỡ sơ sẩy làm cậu té trầy chỗ nào, anh biết ăn nói sao với Dịch Nguyên.

Từ ngày ở bên Dịch Nguyên, Lâm Minh Viễn đã có da có thịt hơn trước. Dường như còn cao thêm một chút. Vì chăm chỉ tập luyện theo yêu cầu của hắn. Mà cơ bắp trên người cậu càng trở nên rõ ràng hơn. Lúc đặt tay lên eo Lâm Minh Viễn, anh chưa từng nghĩ đến, eo đàn ông lại có thể thon gọn và mang đến xúc cảm dễ chịu đến chẳng muốn rời tay như vậy.

Dịch Nguyên vẫn thường ôm eo cậu, chắc cũng có cảm giác này nhỉ?

Vừa nghĩ xong, Đỗ Siêu liền giật mình kinh hoảng. Anh lắc lắc đầu, tựa như muốn lắc bay hết ý nghĩ kỳ quái kia. Đi đến nơi, anh mở cửa xe nhét Lâm Minh Viễn vào ghế phó lái. Nhanh chóng giúp cậu cài dây an toàn rồi đóng cửa.

Xe vừa lái ra tới đầu đường. Lúc này, điện thoại trong túi quần Lâm Minh Viễn đột ngột đổ chuông. Thấy cậu không có phản ứng. Anh bèn thò tay đẩy đẩy vai, lay cậu dậy.

“Tiểu Lâm, dậy dậy. Xem xem có phải thiếu gia gọi không.”

Lâm Minh Viễn mơ mơ màng màng mở mắt. Chậm chạp móc điện thoại ra. Cậu nhìn chằm chằm màn hình hồi lâu, giống như đang đánh vần từng chữ tên hiển thị trên màn hình vậy. Lâu đến mức Đỗ Siêu cũng sốt ruột thay cho người gọi.

Lâm Minh Viễn nhìn cho đến khi tiếng chuông sắp tắt mới bắt máy. Cậu hắng giọng một cái, nói: “Tôi nghe đây.”

Giọng nói trầm ấm của Dịch Nguyên vang lên ở đầu dây bên kia: “Minh Viễn, cậu không sao chứ?” Đoạn, hắn hơi khựng lại chốc lát, hỏi, “Cậu uống rượu à?”

Lâm Minh Viễn hít sâu một hơi. Tỉnh rượu hơn phân nửa. Mặc dù đã chuẩn bị trước, vậy mà khi nghe thấy giọng nói của hắn, trái tim cậu chẳng thể khống chế được liền nhói đau.

Không ngờ chỉ mỗi giọng nói của Dịch Nguyên thôi, mà lực sát thương lại kinh người đến vậy. Xé toạc không gian và thời gian, đâm thẳng vào linh hồn Lâm Minh Viễn. Khiến cho cơn ghen ghét cậu cố dằn xuống, lại một lần nữa bùng lên.

Cậu vẫn luôn tự nhủ rằng, mối quan hệ này chỉ là một cuộc trao đổi tiền tài và xác thịt. Tiền hết tình tan. Sau khi mọi chuyện kết thúc thì đường ai nấy đi. Đừng dại mà lún sâu vào.

Thế nhưng, khoảng thời gian cùng Dịch Nguyên sớm chiều bên nhau. Lâm Minh Viễn tuyệt vọng nhận ra rằng, cậu chẳng thể ngăn nổi chính mình. Từng bước từng bước, bị hình bóng Dịch Nguyên vây khốn ở bên trong. Bản thân lại không sao giãy thoát được.

Sự đố kị và tình cảm của cậu dành cho hắn không ngừng giày xéo lẫn nhau. Mỗi lúc một lớn, càng lúc càng nhiều. Đến mức, cậu đột nhiên muốn mặc kệ hết tất cả mà trốn chạy.

Thứ tình cảm đơn phương ấy quá đáng sợ. Nó giống như khối u ác tính, dính liền vào máu thịt. Càng để lâu càng lớn dần rồi không ngừng lan ra khắp cơ thể. Dần dần hủy hoại con người ta.

Cậu yêu Dịch Nguyên. Chẳng liều thuốc nào có thể cứu chữa.

Đau đớn và thống khổ đến mức, chỉ muốn cắt bỏ nó ra khỏi cơ thể. Tuyệt vọng đến nỗi, chỉ muốn lập tức rời xa khỏi hắn. Để chấm dứt vòng lặp giày vò không ngừng nghỉ này.

Dịch Nguyên là một tên khốn bội bạc.

Hắn ngang nhiên bước vào cuộc sống của cậu. Gieo thương nhớ cho cậu. Rồi lại ngang nhiên không hẹn ngày rời đi.

Hắn là căn nguyên của mọi tội lỗi. Khiến cho cậu điên cuồng phạm phải. Để rồi chẳng thể quay đầu.

Có đôi lúc cậu muốn trả thù hắn. Vì những điều khốn nạn hắn đã làm với cậu. Dẫu cho đó có là cách thức cực đoan nhất trên thế gian này.

Dịch Nguyên à, nếu như tôi chết đi, liệu có khiến anh đau khổ dù chỉ là một chút hay không?

Nếu như tôi ngạt khói chết trong căn phòng kín nào đó. Hoặc nếu như vào một ngày đẹp trời nào đó tại sinh nhật anh, tôi gặp tai nạn chết trên đường lớn. Liệu có khiến cho anh phải hối tiếc cả đời, vĩnh viễn không thể quên được tôi hay không?

Lâm Minh Viễn ngửa đầu dựa ra sau ghế, nhắm mắt lại: “Tôi không sao.”

Dịch Nguyên nói: “Minh Viễn, xin lỗi cậu. Là lỗi của tôi, khiến cậu bị liên lụy. Tôi sẽ điều thêm vài người theo bảo vệ cậu trong thời gian này.” Ngừng một lát, hắn lại nói, “Tôi cam đoan sẽ không để cậu xảy ra chuyện gì.”

Lâm Minh Viễn mở mắt, chậm rãi hỏi: “Nếu tôi xảy ra chuyện thì sao?”

“…”

Dịch Nguyên im lặng.

Lâm Minh Viễn không nhìn thấy được nên chẳng rõ trên mặt hắn lúc này lộ ra biểu cảm gì. Đỗ Siêu ngồi kế bên nghe xong, kinh ngạc liếc nhìn cậu. Nhịn không được bèn tắp xe vào lề đường.

Lâm Minh Viễn đang váng vất đầu óc, không để ý tới ánh mắt của Đỗ Siêu. Cũng không hiểu mình đang nghĩ gì. Vừa mở miệng liền thốt ra một câu như vậy.

Cậu biết rõ là mình nên ngừng và giả vờ trêu hắn cho qua chuyện. Nhưng cậu cứ như bị trúng tà. Những ý nghĩ mông lung trước đó không có dấu hiệu mà đột nhiên phóng đại. Điên cuồng gào thét muốn thoát ra ngoài. Hoàn toàn chẳng thể ngăn lại được.

Không đợi hắn trả lời, trong cơn kích động chẳng rõ do đâu, Lâm Minh Viễn buột miệng nói: “Dịch Nguyên, rốt cuộc trong lòng anh, có vị trí nào dành cho tôi không?”

Đỗ Siêu quay sang nhìn cậu. Đột nhiên cảm thấy hơi khó thở.

Anh lẳng lặng bước xuống xe. Đứng dựa lưng vào cửa xe, châm một điếu thuốc.

Ghen tuông, cãi vã, giận hờn. Và những câu hỏi mang theo hi vọng cùng bất an tương tự như vậy. Anh đi theo Dịch Nguyên, nhìn cảnh này không biết bao nhiêu lần. Chẳng hiểu vì sao lần này bỗng dưng thấy khó chịu.

Dịch Nguyên là thế.

Đào hoa.

Người bên cạnh hắn đến rồi lại đi. Tầng tầng lớp lớp, đầy như hoa đào rụng trôi nổi trên mặt nước. Mỗi một người đến với hắn, đều thật lòng thật dạ. Tất cả bọn họ toàn tâm toàn ý yêu hắn. Cuối cùng đều mang theo trái tim rướm máu rời đi.

Chắc có lẽ vì thế nên ông trời mới phái Hoa Phong Nhã xuống để trừng trị hắn.

Đáng tiếc, kẻ trị được hắn từ đầu đến cuối đều không phải Lâm Minh Viễn.

Đỗ Siêu đứng trong đêm đen rét lạnh, ngậm điếu thuốc ngẩn người. Tàn thuốc rơi xuống, bị gió cuốn bay tán loạn trên mặt đất. Anh chợt loáng thoáng nghe được Lâm Minh Viễn gọi “Dịch Nguyên!”.

Âm thanh bi thống đến tan nát cõi lòng.

Phải gào lớn tới mức nào mà bên ngoài vẫn nghe được rõ ràng như vậy.

Đỗ Siêu ngoái đầu nhìn lại.

Đằng sau kính chắn gió, anh thấy Lâm Minh Viễn bật khóc ở trong xe.