Trên giường bệnh, Hạ Tử Du mơ màn tỉnh lại, cô nhớ gương mặt lạnh lùng âm u của Đàm Dịch Khiêm lòng cô nặng nề, anh hận cô cũng được, chán ghét cô cũng không sao? Cô đều có thể chấp nhận.Chị Dư vừa cùng bác sĩ nói chuyện, chị đi vào thì thấy Hạ Tử Du đã tỉnh, chị vui mừng chạy đến, “ Tiểu Du, em thấy trong người thế nào rồi?”Hạ Tử Du nghe tiếng chị Dư, cô chậm rãi đưa mắt nhìn, “ Em bị làm sao vậy? Đàm Dịch Khiêm đâu?”Chị Dư thoáng chốc sững người, chị tưởng Hạ Tử Du biết mình mang thai chứ? Thai nhi cũng được năm tuần tuổi rồi.
Chị Dư ngập ngừng lên tiếng, “ Tiểu Du, em không biết mình ang thai sao?”“ Chị nói gì?” Hạ Tử Du tưởng mình nghe nhầm, cô đưa mắt nhìn chị Dư.Chị Dư đau lòng nói, “ Tiểu Du, vì sao em nhất quyết phải làm vậy? Tổng giám đốc sẽ nghĩ được biện pháp khác, em làm vậy sau này em và tổng giám đốc sao có thể ở bên nhau?”Hạ Tử Du cười chua xót, cô và anh còn có khả năng sao? Ngay từ đầu đã là một sai lầm, cô không oán trách anh, nhưng cô oán giận số phận khiến anh và cô gặp mặt, càng oán giận mẹ năm đó tại sao phải giúp Kim Nhật Nguyên.
Cô rõ hơn ai hết, Kim Nhật Nguyên là ba ruột cô, nhưng ông ta không cưới mẹ cô, cho mẹ cô một cuộc sống vốn có của người phụ nữ, lại còn để bà giúp anh bán mạng chỉ để hại Đàm thị.Hạ Tử Du lắc đầu, nghẹn ngào hỏi, “ Đứa bé thế nào rồi?”Chị Dư nước mắt trực trào, “ Đứa nhỏ không còn, tổng giám đốc nói nêu em không thể chịu được thì có thể hoãn phiên tòa ngày mai, tổng giám đốc sẽ đợi.”“ Không cần đâu, càng chấm dứt nhanh càng tốt, em muốn nhanh chống rời khỏi đây.
Chị cứ theo kế hoạch mà làm.” Hạ Tử Du cười khổ, thân thể cô, cô biết, vì điều kiện lúc sinh Liễu Nhiên trong tù không được tốt, lại ảnh hưởng từ sự hành hạ của người khác cho nên đứa nhỏ chỉ cần cô không cẩn thận liền có thể không giữ được đứa nhỏ.“ Vậy còn Liễu Nhiên, em tính để con bé ở lại sao? Từ tối qua đến giờ con bé không ngừng quấy khóc đòi em, tổng giám đốc đã nhờ đến bà Đàm và Đàm đại tiểu thư, nhưng không ai dỗ được.” Nghĩ đến cảnh Đàm Ngôn Tư khóc tức tưởi đòi Hạ Tử Du làm cả Đàm gia rối ren một trận.Hạ Tử Du nghe nhắc đến bé con, trong lòng liên nhói đau, thời gian qua cô thấy được tình cảm của Đàm Dịch Khiêm cùng bé con rất tốt, thậm chí bé con nhà cô rất thích quấn Đàm Dịch Khiêm.
Nước mắt tuôn trà, tim đau đớn thắt đi, cô nói “ Con bé ở với Dịch Khiêm sẽ an toàn hơn, nếu con bé quấy khóc chị thử đề nghị Dịch Khiêm liên lạc với Dì Lô.
Con bé thân với Dì Lô sẽ nghe lơi dì ấy.”“ Tiểu Du, cực khổ cho em rồi, vì tổng giá đốc mà làm mọi chuyện.” Chị Du nắm lấy bàn tay gầy gò ốm yếu của Hạ Tử Du.Phiên tòa mở ra lúc 9 giờ hôm sau.Đàm Dịch Khiêm không cho bất cứ ai trong nhà họ Đàm đến, anh sợ họ lại nói những lời không hay.Hạ Tử Du không phản đối Kim Trạch Húc mang cô đến phiên tòa, cô chính là muốn anh ta tới phiên tòa, có như vậy mới khiến anh ta không thể dùng cô uy hiếp Đàm Dịch Khiêm nữa.Phiên tòa căn thẳng, hai bên đều đưa ra ý kiến và bằng chứng, nhưng Hạ Tử Du không muốn thắng, Kim Trạch Húc không thể ngờ Đàm Dịch Khiêm có thể thắng phiên tòa lần này, hạng mục kia Kim Nhật Nguyên chắc cũng giành được.Anh thấy Đàm Dịch Khiêm và cả trợ lý Dư đều ở phiên tòa, vậy thì chắc chắn Đàm thị không tham gia hạng mục.Kim Trạch Húc nhìn Đàm Dịch Khiêm, trong lòng cười đắc ý.Kết thúc phiên tòa, thẩm phán tuyên bố, Hạ Tử Du vì không có bằng chứng xác thực, vừa không có người làm chứng cho nên Hạ Tử Du thua phiên tòa.Lúc Đàm Dịch Khiêm và Hạ Tử Du đứng đối diện nhau, Đàm Dịch Khiêm sâu lắng nhìn Hạ Tử Du.
Sắc mặt cô vẫn tái nhợt mặc dù có dùng chút phấn trang điểm.Hạ Tử Du đưa mắt chống đối với anh cười nhạt, “ Không hổ danh tổng giám đốc Đàm.” Cô ép mình phải mạnh mẽ.Đàm Dịch Khiêm nhìn cô, bạc môi mở ra chầm chậm nói, “ Đứa nhỏ, xin lỗi, không biết em mang thai.”Hạ Tử Du cười, cô biết, anh không cố ý, cô biết anh sẽ tự trách, nụ cười trên môi cô càng đậm, châm chọc “ Xin lỗi sao? Vậy thì cần pháp luật làm gì? Mà cũng phải, đối với tổng giám đốc Đàm thì pháp luật như nằm trong tay anh.” Cô ép mình phải tàn nhẫn như vậy.Đàm Dịch Khiêm mím môi không nói, anh xoay người rời đi.Hạ Tử Du dường như là chống đỡ không nỗi, trước mắt tối sầm, cô mất ý thức.“ Tử Du.” Kim Trạch Húc ôm lấy thân thể nhẹ như lông vũ của cô.Chị Dư đứng một góc nhìn, nước mắt lưng tròng, câu nói Hạ Tử Du ngày đó khiến chị Dư hạ quyết tâm, chị phải kiên trì như Hạ Tử Du mới khiến Kim Nhật Nguyên lộ diện.Chúng ta không saiChẳng qua là không thích hợpTình yêu à,Lúc đó em không hiểu đượcLựa chọn của em làBảo vệ anh, cha của con gái em an toàn.Không phải do anhMà là em phải tự gánh vác tương lai của mình.Em vẫn nhớ vòng ôm của anhEm sẽ đặt sâu vào tận đấy lòng.Nếu chúng ta có gặp lại, em sẽ mỉm cười, cám ơn anh.Cám ơn anh đã cho em biết tình yêu là gì?Đàm Dịch Khiêm vội vàng về Đàm gia vì Liễu Nhiên.Anh mới vừa bước chân vào phòng khách, đã nghe tiếng khóc lớn nức nở của Đàm Ngôn Tư tức Liễu Nhiên.“ Các người là người xấu, các bắt nạt mẹ...!Tôi không cần các người, tôi muốn mẹ.” Đàm Ngôn Tư giãy giụa, mặc cho là bà Tâm hết sức dỗ ngọt, mặ cho Đàm Tâm dùng đồ chơi con bé thích nhất con bé vẫn không cần, mặc cho là bác sĩ tâm lí trẻ đẹp bên cạnh dỗ dành con bé cũng không màn để tâm.“ Ngôn Ngôn, là mẹ con không cần con, con cứ như vậy cô sẽ không chơi với con.” Đàm Tâm nhẫn nại kém, lớn tiếng nói.“ Chị Tâm.” Đan Nhất Thuần muốn lên tiếng liếc mắt thấy Đàm Dịch Khiêm ngoài cửa.“ Dịch Khiêm.” Đan Nhất Thuần nhỏ giọng, dịu dàng gọi lên một tiếng, Đàm Tâm liền thoáng run rẫy, không lẽ lời vừa rồi cô nói Đàm Dịch Khiêm đều nghe sao?Sắc mặt Đàm Dịch Khiêm lãnh đạm, anh không để ý ai, chân thon dài bước đến chỗ Đàm Ngôn Tư.
Anh yêu thương, ôn nhu nói, “ Liễu Nhiên.” Anh ôm con bé lên.Đàm Ngôn Tư nức nở, xa lánh cái ô của Đàm Dịch Khiêm, giọng trẻ con nấc lên, “ Ba là người xấu, ba làm mẹ đau, con không cần ba.”“ Ngôn Ngôn ngoan, nghe lời dì Đan, ba không phải người xấu.” Đan Nhất Thuần dịu dàng dỗ dành con bé.
Cô chính la bác sĩ tâm lí mà Đàm Tâm đề nghị Đàm Dịch Khiêm mời đến, đã hơn một tuần cô theo dõi nhưng Đàm Ngôn Tư, tâm lí con bé không như đứa trẻ cùng lứa tuổi, cô nghe từ Đàm Tâm đứa bé cứng đầu, ương bướng giống mẹ bé, Hạ Tử Du.“ Là người xấu, là người xấu hết.” Đàm Ngôn Tư không muốn nghe, con bé hét lên không ngừng khóc nấc, giọng khàn đi.Chị Dư xót xa, liền lên tiếng, “ Tổng giám đốc, tôi nhớ trước kia, cô chủ nhỏ rất thân với ngườ chăm sóc cô chủ nhỏ khi ở cùng với cô Hạ, hay là ngài thử tìm người đó thử đi.”Đàm Dịch Khiêm nhớ người phụ nữ kia, từ khi anh đưa mẹ con Hạ Tử Du qua mĩ anh cũng quên người này, anh mở miệng mệt mỏi nói “ Được.”Chị Dư nhanh chống cho người đi tìm dì Lô.Trong nữa tiếng kia, Đàm Dịch Khiêm không ngừng ôm Đàm Ngôn Tư, dù cho con bé giãy giụa anh vẫn không buông con bé..