Tim Hạ Tử Du lộp độp như rơi xuống vực sâu không đáy, nhìn những dòng chưa kia cô như thấy được hình ảnh bé con cô đang khóc nức nở gọi cô.“ Trước tiên anh báo cảnh sát, em yên tâm chuyện này để anh giải quyết.” Kim Trạch Húc trấn an Hạ Tử Du.Hạ Tử Du nước mắt tuôn trào, giọng nghẹn đến mức nói không được.Kim Trạch Húc ôm cô vào lòng an ủi cô “ Tin tưởng anh có được không? Không cần tìm anh ta, anh sẽ nghỉ cách bằng mọi giá đưa Liễu Nhiên về.”Kim Trạch Húc rời đi, Hạ Tử Du một mình ngồi trong nhà cứ nghĩ đến bé con và dì Lô sẽ gặp nguy hiểm liền một trận đau đớn lan trào khắp cơ thể.
Hạ Tử Du liền cầm hộ chiếu bắt xe đến sân bay.Los Angeles, tòa cao ốc trụ sở chính Đàm thị.Hạ Tử Du vừa xuống sân bay liền vội vã bắt xe đến Đàm thị tìm Đàm Dịch Khiêm, bọn bắt có nói trong vòng hai ngày phải thấy Đàm Dịch Khiêm, nếu không họ sẽ xuống tay với con tin.
Hạ Tử Du tính toán trong lòng, thời gian từ thành phố Y bay đến Mĩ mất 12 giờ đồng hồ, bây giờ thời gian còn lại chỉ có 36 tiếng.“ Tôi muốn gặp tổng giám đốc của cô.” Hạ Tử Du hấp táp lo lắng nói với cô lễ tân.“ Xin lỗi tiểu thư, tổng giám đốc hiện không có ở công ty.” Cô lễ khó xử nói.“ Không thể nào? Hôm qua tôi còn thấy anh ta trong bữa tiệc kia mà.” Hạ Tử Du không tin nói.Cô lễ tân định lên tiếng thì thấy chị Dư đang đi về phía này.
Hạ Tử Du cũng theo tầm mắt cô lễ tân nhìn theo, cô lập tức chạy đến trước mặt chị Dư.“ Cô Hạ.” Chị Dư không thể tin là Hạ Tử Du lại đến đây, trong lòng có chút vui vẻ nhưng khi thấy nét mặt của Hạ Tử Du lo lắng chị không khỏi tò mò.“ Chị Dư, em muốn gặp Dịch Khiêm, anh ấy đâu?” Hạ Tử Du lo lắng nói vội.“ Cô Hạ, tổng giám đốc hiện không có ở công ty, có chuyện gì mà cô cần gặp ngài ấy gấp như vậy?” Chị Dư thành thật trả lời, đúng là hôm qua Đàm Dịch Khiêm đã lên máy bay rời khỏi Los Angeles.Hạ Tử Du hoàn toàn sụp đổ cô khóc nức nở “ Liễu Nhiên bị bắt cóc, bọn bắc cóc biết con bé là con của Dịch Khiêm, nói muốn Liễu Nhiên và dì Lô sống sót thì bảo Dịch Khiêm đến gặp chúng.”Chị Dư nghe xong kinh hoàng, nữa buổi mới phục hồi tinh thần an ủi Hạ Tử Du, chị còn sắp xếp chỗ nghỉ ngơi giúp cô, sau đó tìm cách liên lạc cho Đàm Dịch Khiêm.Vì lo lắng cả đêm không ngủ nên đôi mắt Hạ Tử Du có chút mệt mỏi, thời giam còn lại có 20 tiếng mà thôi, một chút tin tức từ chị Dư cũng không có.
Hạ Tử Du thật sự không chịu nổi nữa, trong lòng cô luôn thúc giục bảo cô đến tìm Đàm Dịch Khiêm.Đứng trong tòa nhà của Đàm thị, Hạ Tử Du mặc kệ lời ngăn cản của lễ tân một mực bấm thang máy lên tầng cao nhất tìm Đàm Dịch Khiêm.Trong phòng làm việc của Đàm Dịch Khiêm, chị Dư đang đứng đợi lệnh của anh.“ Tổng giám đốc, cô Hạ rất lo lắng, ngài có cần tôi nói với cô ấy một tiếng không?” Chị Dư lo sợ lên tiếng.Đàm Dịch Khiêm lạnh giọng nói “ Không cần, chị cho người đưa Hạ Tử Du về thành phố Y đi.”“ Vâng.”Chị Dư lui ra, không nghĩ vừa mở cửa liền thấy sắc mặt tái nhợt của Hạ Tử Du đang đứng chết trân tại chỗ.
Hạ Tử Du khôn đợi chị Dư mở miệng liền xông vào phòng.“ Anh rõ ràng là biết tôi tìm anh vì con bé, tại sao anh lại không gặp tôi, chẳng lẽ anh không quan tâm đến sự sống chết của con anh?” Hạ Tử Du không thể tin nhìn người đàn ông điển trai trước mặt là cha của con gái cô, có người cha nào khi nghe tin con gái bị bắt cóc mà có thể bình thản ngồi tại đây.Đàm Dịch Khiêm nhìn Hạ Tử Du thật lâu, tim anh nhói đau nhưng sắ mặt lạnh lùng không chút biểu cảm, anh lạnh giọng nói “ Con sao? Lúc cô tự ý quyết định sinh nó ra tôi còn không biết mình có một đứa con đấy?”Hạ Tử Du cười lạnh trong lòng, thì ra đối với anh con chỉ là ngoài ý muốn, thật chất anh hận cô như vậy thì là sao chấp nhận đứa con mà cô sinh ra.
Nếu phải nói đứa nhỏ đáng để anh quan tâm thương yêu phải chính là người phụ nữ anh yêu sinh cho anh, người phư nữ kia không ai khác là Đường Hân.
Nghĩ ngợi như vậy càng khiết tim Hạ Tử Du như bị anh đục khoét càng thêm sâu, nhưng tính mạng con gái và dì Lô rất quan trọng với cô, Hạ Tử Du bỏ xuống tự trọng cuối cùng trước mặt anh mở miệng cầu xin “ Đàm tổng, nể tình con bé là máu mủ ruột thịt của anh,cầu xin anh cứu con bé, con bé là tất cả sinh mệnh của tôi, chỉ lần này thôi tôi liền mang con bé cách xa anh, không để anh thấy chúng tôi nữa được không?”Đàm Dịch Khiêm siết chặt nắm tay dưới bàn, đôi mắt đen láy của anh không hề có chút giao động, giọng âm lãnh vang lên “ Đừng phí công vô ích, tôi sẽ không mạo hiểm vì câu nói ngớ ngẩn của cô.
Quan hệ của cô cùng Kim Trach Húc không phải rất tốt sao? Tìm anh ta mà giúp cô đi, đừng làm phiền tôi.Hạ Tử Du dường như sụp đỗ, cô không còn sức chống đỡ thân thể mà lảo đảo, cũng may chị Dư đưa tay kịp thời đỡ cô mới khiến cô không ngã xuống.Cô không hề biết anh hận cô đến vậy.“ Thật xin lỗi, đã làm phiền ngài.”Hạ Tử Du rời đi, cô đã hết cách thật rồi, dù là cố mạnh mẽ cũng không chống đỡ nổi những lời nói lạnh lùng của người đàn ông cô yêu sâu đậm, thậm chí trong những giấc mơ của cô anh luôn xuất hiện.Trong đầu Hạ Tử Du xuất hiện một người, phải, chính là người đó.
Nếu ngay cả người đó cũng không giúp được cô, cô cũng chỉ có thể đi cùng con gái và dì Lô.Thành phố Y, bệnh viện.
Vừa xuống máy bay Hạ Tử Du nhận được đia65n thoại từ bệnh viện, cô nghe xong liền lập tức chạy đến.“ Mẹ.” Hạ Liễu Nhiên mừng rỡ khi thấy Hạ Tử Du, cô vui mừng ôm chặt con bé, nước mắt tuôn trào.“ Tiểu Du, làm con lo lắng rồi?” Tiếng nói dịu hiền của dì Lô vang lên.“ Dì Lô, dì không sao chứ?” Hạ Tử Du nhìn dì Lô lo lắng hỏi.“ Dì không sao, nhưng Trạch Húc vì cứu dì và Liễu Nhiên đã bị thương, con vào xem cậu ấy đi.” Dì Lô xua tay nói, sau đó lại nói.Hạ Tử Du nhẹ gật đầu, nhờ dì Lô trông bé con, cô vào phòng bệnh thấy Kim Trạch Húc đang ngồi dựa lưng vào đầu giường, trên tay trái bị băng bó một lớp bột dày.Thấy Hạ Tử Du bước vào, Kim Trạch Hú đưa mắt nhìn cô, trong mắt là một màn buồn bả và thất vọng, anh mệt mỏi mở miệng “ Tại sao không tin anh một lần? Tại sao em nhất quyết phải đi tìm Đàm Dịch Khiêm?”Hạ Tử Du ngước mắt nhìn anh, trong lòng bỗng chốc nhớ lại sự lạnh lùng vô tâm của Đàm Dịch Khiêm, nhưng miệng cô mở ra lại là lời nói kiên định “ Đàm Dịch Khiêm là cha của bé con, Trạch Húc, tôi từng nói không muốn nợ anh.”Kim Trạch Húc rủ mắt, trong lòng dâng lên nổi đau buồn khó ai biết được “ Đúng là anh ta là cha của Liễu Nhiên, vậy em nói anh ta có tới cứu con bé không?”Nghe đến câu nói của Kim Trạch Húc, Hạ Tử Du không lên tiếng.“ Vì sao không cho anh cơ hội, Tử Du rõ ràng em biết anh có tình cảm với em, vật tại sao em không thử mở lòng?” Thấy cô không nói gì, Kim Trạch Húc tức giận lên tiếng.“ Xin lỗi, cám ơn.” Hạ Tử Du chỉ nói được bốn chữ sau đó lặng lẽ rời đi, đối với cô người tình yêu dành cho Đàm Dịch Khiêm quá lớn, thậm chí cô đã thử mở lòng mình tiếp cận Kim Trạch Húc hoặc là một người khác, nhưng đối với cô mà nói rất khó.
Cho nên Hạ Tử Du chỉ có thể không chấp nhận bất kì tình cảm nào khác, thứ lỗi cho cô vì tình cảm ích kỉ này, cô chỉ có thể giấu thật sâu trong lòng..