Nguyệt nhi ra vẻ ưu thương phất tay với nàng, ý kêu nàng bảo trọng, vẻ mặt tươi cười chậm rãi rời đi dưới ánh trăng.
Thiên Thiên tiếp tục vắt ngang ở giữa đại thụ và tường thành, lên không được
xuống cũng không được, lại không dám cúi đầu nhìn vẻ mặt của Ninh Ngọc ở phía dưới, chao ôi, tại sao lần nào nàng cũng xui xẻo như vậy!
"Thẩm Thiên Thiên, ta cho ngươi hai lựa chọn, một, ta giúp ngươi xuống, ngươi hãy thành thật khai báo; hai, ngươi ở lại trên tường thành, làm cho tất cả mọi người trong phủ nhìn thấy bộ dáng của ngươi, nhìn xem ngươi mất
mặt, hay là ta mất mặt." Giọng Ninh Ngọc rét lạnh, ngẩng đầu nhìn nàng.
Bộ dáng của mình rất ngu, không cần suy nghĩ cũng biết, nhưng mà cũng
không có nghĩa là nàng nhất định phải nghe lời hắn , Thiên Thiên cố gắng nghiêng đầu, trên cao nhíu mày nhìn hắn: "Ta chọn. . . . . . Lựa chọn
thứ ba!" Lời còn chưa dứt, Thẩm Thiên Thiên đã buông tay đang bám chặt ở trên tường ra, lúc này thân thể của nàng trực tiếp đè xuống Ninh Ngọc!
—— Đè chết cái người hạ lưu bại hoại!
Lúc đó, Thiên Thiên thực sự suy nghĩ như vậy.
—— Cái gì! Vậy mà ngươi dám né tránh!
Một giây sau, suy nghĩ của Thiên Thiên là như vậy.
—— Ôi! Đau chết. . . . . . Lão nương. . . . . . Rồi. . . . . . !
Sau khi rơi xuống, suy nghĩ của Thiên Thiên, chính là như vậy.
Ninh Ngọc sử dụng khinh công bay ra ngoài vài thước nhìn Thẩm Thiên Thiên
như một con rùa bốn chân nằm trên mặt đất gặm bùn, khuôn mặt suy nghĩ
nghiêm túc, ——đầu óc nữ nhân này, rốt cuộc là do cái gì tạo thành?
Đây, là một vấn đề vô cùng sâu xa.
Ninh Ngọc nhẹ búng tay, lập tức ở phía sau hắn xuất hiện hai ám vệ, quỳ gối trước mặt Ninh ngọc cung kính nói: "Công tử!"
Vẫn là gương mặt ấy, lúc này lại nhiều hơn ba phần sát khí lạnh lùng, khóe
miệng rõ ràng đang cười , lại làm cho chân người khác như nhũn ra, Ninh
Ngọc chậm chạp đi tới trước người Thẩm Thiên Thiên đang nằm trên mặt
đất, cặp mắt khẽ nheo lại, nhẹ giọng căn dặn: "Tập họp mọi người lại,
chờ ta ở đại sảnh. . . . . ."
"Dạ!" trả lời gọn gàng dứt khoát, trong nháy mắt hai người kia biến mất, tốc độ nhanh như tia chớp.
Ninh Ngọc ngồi xổm, đưa ngón tay dài trắng nõn nhẹ nhàng lướt qua gương mặt
của Thẩm Thiên Thiên, ánh mắt giống như đang nhìn một con rùa, "Thẩm
Thiên Thiên, chẳng lẽ ngươi định hồng hạnh xuất tường. . . . . ." Âm
thanh của hắn lạnh lùng, dứt lời, một tay gác nàng trên vai, vận công
bay về phía bóng đêm.
*******
"Tỷ tỷ tỉnh, tỉnh ——" trong thoáng chốc, một âm thanh vô cùng quen thuộc
kêu vang bên tai Thiên Thiên, Thiên Thiên muốn che lỗ tai của mình, lại
phát hiện tay của mình bị nắm chặt, không nhúc nhích được.
Nàng rốt cuộc không tình nguyện mở mắt, không nghĩ đến, cảnh tượng trước
mắt. . . . . . Hoàn toàn vượt quá suy nghĩ và dự đoán của nàng.
Đây là đại sảnh, Thiên Thiên biết, mỗi khi Ninh phủ xảy ra chuyện lớn
chuyện nhỏ, cũng giải quyết ở chỗ này. Nhưng trọng điểm không ở đại
sảnh, mà là Ninh Ngọc ngồi ngay trên cùng. Chỉ thấy bên trái hắn ôm một
mỹ nữ, bên phải ôm một phu nhân, áo hồng xốc xếch, ngón tay đẹp như thế
lại không ngay ngắn nhẹ nhàng vuốt ve trên người cô gái, người đẹp đẽ,
động tác đẹp mắt, đáng tiếc tạo thành hình ảnh làm cho Thiên Thiên không muốn nhìn thấy lần thứ hai.
Nhìn theo phía dưới Ninh Ngọc, nữ nhân đồng loạt đứng thành hai hàng, đặc
biệt lẳng lơ, hoặc quyến rũ hoặc thanh thuần, bất luận người nào đều là
chim sa cá lặn đẹp không ai bì nổi, có thêm Nguyệt nhi ngồi ở bên cạnh
dìu mình, không nhiều không ít, vừa đúng 18 người.
Thiên Thiên không tự giác gợi lên một nụ cười, hất tay Nguyệt nhi ra, lảo đảo đứng lên đi một vòng quanh các tiểu thiếp này, cuối cùng đứng lại, đứng ở trước mặt Ninh Ngọc, trực tiếp nhìn hắn: "Thế nào, đại thiếu gia Ninh Ngọc, ngươi đồng thời gọi 18 cô nương xinh đẹp ra, định làm gì, không
ngại nói một chút, để cho ta mở mang tầm mắt."
Ninh Ngọc không để ý tới nàng, cúi người nhẹ nhàng hôn xuống một bên đầu vai trần trụi của cô gái bên cạnh, sau đó mới ngước đôi mắt đen sâu thẳm,
liếc mắt nhìn nàng, trên mặt đều là khinh thường, cười lạnh nói: "Thân
là thê tử của ta, ngươi nên học cách lấy lòng ta như thế nào, chứ không
phải giống như con rùa nằm trong bùn đất, nhìn bộ dáng kia, thật sự ngu
xuẩn."
Giận dữ phẫn nộ!
Bốn chữ này miêu tả Thiên Thiên vào lúc này là đúng nhất, trong mắt nàng đã bốc lên hai ngọn lửa, nàng cắn chặt hàm răng, cả người không át chế nổi run rẩy, rốt cuộc, nàng giận quá thành cười, ngửa đầu cười to ba tiếng, đang lúc mọi người nhìn nàng giống như đang nhìn một kẻ ngu, nàng lại
ngừng cười, dùng ánh mắt khinh thường nhìn hắn, lạnh nhạt nói: "Ninh
Ngọc, thế gian này người đáng thương nhất chỉ sợ chỉ có ngươi. Ngươi
biết cái gì gọi là yêu sao, ngươi biết cái gì gọi là có một không hai
sao, ngươi biết cái gì gọi là một đời một thế sao, cả đời này ngươi vĩnh viễn sẽ không biết, ngươi cũng vĩnh viễn sẽ không có được tình yêu, cả
đời Thẩm Thiên Thiên chỉ lấy lòng người ta yêu. Mà người đó, vĩnh viễn
không phải là ngươi."
Ánh mắt Ninh Ngọc, càng âm u.
Thiên Thiên nhanh chóng xoay người, bước ra khỏi cửa phòng.
Một cô gái xinh đẹp bên cạnh Ninh Ngọc vuốt cằm nói: "Có muốn ngăn lại không. . . . . ."
Ninh Ngọc đưa tay ngăn nàng nói tiếp, lắc đầu một cái, hắn nhẹ nhàng dùng
tay nghịch tóc cô gái bên cạnh, thấp giọng hỏi "Ta đáng thương sao?"
Nàng ta nghiêng đầu nhìn hắn, cung kính nói: "Công tử tuổi trẻ tài cao, sao lại là người đáng thương!"
Trên mặt Ninh Ngọc không cảm xúc, miệng nhẹ nhàng nói một chữ: "Cút."
18 nữ tử, chốc lát rời đi.
Hắn buông lỏng thân thể của mình, nhìn đại sảnh yên tĩnh, lẩm bẩm: "Ngươi làm sao biết, ta không biết yêu. . . . . ."
Editor: ChiMy
Thiên Thiên không biết tại sao mình mất khống chế, rời khỏi đại sảnh, nàng
chậm chạp trở về gian phòng nhỏ của mình, ngồi ở trước bàn ngẩn người,
nàng không hiểu tại sao vừa mới thấy một màn kia, lại cảm thấy vô cùng
chói mắt, trên mặt nàng có gì đó mát lạnh, nàng không dám đưa tay lau
khô, ——trước giờ nàng không có yếu ớt như vậy, vậy thì tại sao nàng lại
cảm thấy . . . . . . khổ sở?
Tay của nàng run nhẹ, nàng chậm rãi đưa tay lau mặt của mình, nháy mắt, tay bị nhiễm ướt.
Khóc sao? Thật là ngốc, có gì mà khóc, tình cảnh này ở trong cuộc đời mỗi
người đều trải qua, có cái gì đáng giá để mình khóc! Thiên Thiên đưa tay vỗ mặt của mình, làm cho mình tỉnh táo lại, —— đúng, nhất định là cô
đơn quá lâu, vì thế trong lòng có bóng ma, nên mới trở nên nhạy cảm yếu
ớt như vậy!
Xem ra những ngày này quả thật bị áp lực. Lúc trước nàng đã tốn hai năm ở
nơi này, chẳng lẽ, lần này nàng cũng lãng phí hai năm tới nữa sao?
Đương nhiên không thể nào!
Thiên Thiên lau khô mắt, rốt cuộc hạ quyết tâm, —— nàng nhất định phải thông đồng với Mặc Phi, áp chế kiêu ngạo của Ninh Ngọc!
Ngày mai! Ngày mai nàng phải đi tìm Mặc Phi!
Thiên Thiên ôm mục tiêu phấn đấu, rốt cuộc nặng nề tiến vào mộng đẹp.
Ngày hôm sau, Thiên Thiên dậy rất sớm, không ngủ nướng giống trước kia. Nếu
đi dụ dỗ người ta, hơn nữa còn dụ dỗ một mỹ nam, đương nhiên không thể
quá lôi thôi. Nàng chọn một bộ trang phục đỏ tươi, chải cho mình kiểu
tóc của một cô gái chưa lập gia đình, sau khi rửa mặt chải đầu ổn thỏa
xong, nàng chạy thẳng tới cửa sau, lần này không có con hồ ly Nguyệt nhi canh giữ ở cửa đợi nàng, nàng hăng hái chạy thẳng tới Túy Hương lâu.
Túy Hương lâu, nổi tiếng nhất, chính là rượu, hương rượu bay xa ngàn dặm,
hương vị rượu tinh khiết, ngửi một hồi, đã bắt đầu cảm thấy say.
Thiên Thiên đứng ở trước cửa Túy Hương lâu ngửi thấy một hương vị quen thuộc, đi vào cửa, đập vào mắt là quầy tiền, ông chủ mập mạp đang cầm thứ gì
đó đưa lưng về phía quầy.
Nàng đứng ở trước quầy, hỏi ông chủ "Xin hỏi ông chủ, Mặc Phi ở phòng nào?"
Nghe vậy, ông chủ hừ lạnh một tiếng, âm thanh có chút giận không nhịn được,
nói: "Sao mấy ngày nay các cô nương đều tới tìm công tử Mặc Phi! Cô
nương, ngươi là người thứ 81, ta thật muốn nói, dù đẹp cỡ nào công tử
Mặc Phi cũng không đồng ý đâu, hắn đặc biệt căn dặn, không có việc gì
thì đừng đi quấy rầy hắn, nếu không, nếu không tiệm này đoán chừng cũng
không mở được bao lâu, cho nên cô nương mau đi đi, trời ơi, đi đi, đúng
là tội nghiệp. . . . . ." Hắn không ngừng đưa tay xua đuổi Thiên Thiên,
giọng điệu có phần sụt sịt.
Thiên Thiên liếc nhìn sảnh trống trải, dứt khoát nói: "Nếu như vậy, cho ta
một bầu rượu Tuý Hương, ta ngồi ở đại sảnh chờ Mặc Phi, sẽ không làm
ngươi khó xử." Dứt lời, nàng ngồi trong góc, lẳng lặng xem người đến
người đi trong khách sạn.
Ông chủ cũng không tiện nói thêm gì nữa, để bồi bàn dâng lên cho nàng một
bầu rượu ngon, nhìn nàng lắc đầu một cái, sau đó rời đi.
Thiên Thiên chọn vài món ăn, cầm bầu rượu lên rót một ly uống, trong nháy mắt, mùi rượu ở khóe môi lan ra bốn phía.
Không nhớ rõ bao lâu rồi chưa đến Túy Hương lâu, chỉ nhớ rõ lần cuối cùng, là vào lúc gả cho Ninh Ngọc ở kiếp trước. . . . . . Rõ ràng thời gian rất
lâu, nhưng trên thực tế, cũng chỉ có mấy ngày. Có ai đoán được, nàng sẽ
quay lại quá khứ, bắt đầu tất cả lần nữa.
Nhưng mà, xem như bắt đầu lần nữa, nàng cũng không thể tránh việc trở thành thê tử của hắn.
Nếu như có thể lựa chọn, nàng hi vọng đời này không gặp lại hắn, đáng tiếc, nàng không có bất kỳ lựa chọn nào, chỉ có thể mặc cho số mệnh trói
buộc, khoanh tay chịu trói.
Nàng ngửa đầu uống xong một ly lại một ly rượu, mãi cho đến khi có một cánh
tay, giữ chặt cổ tay nàng, cướp ly rượu trong tay nàng đi, mang theo
lạnh nhạt cùng xa cách, nói với nàng: "Rượu tuy tốt, nhưng tổn hại sức
khoẻ."
Mặt của Thiên Thiên đã ửng hồng, màu hồng từ gương mặt nàng, lan ra đến
trong ánh mắt của nàng, nàng ngẩng đầu lên, nhìn người tới, trừng mắt
nhìn, đột nhiên khẽ cười với hắn nói: "Ta, ức, ta nhận ra ngươi...ngươi
chính là cái người ăn no căng bụng không có chuyện gì làm, nói, ức,
ngươi tên gì, à, đúng rồi, khó trách, ta nói đúng sao, khó trách?"
Mắt hoa đào của Mặc Phi càng lạnh nhạt: "Ngươi uống say rồi."
Thiên Thiên gật đầu một cái: "Ngươi nói, vô cùng chính xác. . . . . . ! Ta
uống..., say. . . . . ." Dứt lời, đầu của nàng ‘ bùm ’ một tiếng nặng nề đập vào trên bàn, ngủ đến say sưa.
Mặc Phi nhìn nàng, trên mặt bình tĩnh, trong mắt lướt qua một chút ý lạnh, đưa tay bế nàng lên, đi lên lầu hai.