Cách Vách, Đừng Nhìn Trộm

Chương 8: Đề mục? Tác giả vô năng!




“Lên xe đi.” Tô Mộc vừa nói vừa đi thẳng đến chiếc xe thể thao mà Thuần Tưởng đã phỉ nhổ không biết bao nhiêu lần.

Có xe đẹp để ngồi, Thuần Tưởng cũng đâu có ngu đến nỗi chen chúc lên xe buýt chi cho mệt, cô vội vàng đuổi theo, không chút khách khí mở cửa ra, nhảy vào ghế phụ ngồi.

Đúng là không chút do dự a, không coi mình là người ngoài chút nào, Tô Mộc lườm cô một cái, khởi động xe nói: “Nịt dây an toàn”.

“A?!” Thuần Tưởng không chút tự giác, xoay mặt ngơ ngác nhìn anh.

“Tôi nói, nịt chặt dây an toàn!” Tô Mộc gằn từng chữ nói lại lần nữa.

Cô cười, mím môi lắc đầu nói: “Không có gì, tôi ngồi taxi cũng chưa từng nịt dây an toàn”.

“Cô xem tôi là lái xe taxi?!” Tô Mộc chau chau mày, nét mặt lộ rõ vẻ khó chịu.

“Taxi cao cấp!” Thuần Tưởng cười, bổ sung nói.

“Lái xe cao cấp, không tệ, có sáng kiến.” Tô Mộc gật đầu, xoay người đặt lên người Thuần Tưởng, a, không tính là đè nhưng không cần giải thích, mọi người cũng có thể tưởng tượng được, giống như trong mấy vở kịch cẩu huyết, anh đang giúp cô nịt dây an toàn, nhưng nó lại không hề làm người ta mặt đỏ tim hồng mà là…

“Xoay mặt sang chỗ khác, nín thở cho đến khi tôi nịt dây an toàn xong.” Tô Mộc thấp giọng nói.

Thuần Tưởng định mở miệng, hít sâu một hơi nhưng khi ánh mắt chạm phải ánh mắt của Tô Mộc, cô lập tức không dám mở miệng nữa.

Không biết là cố ý hay là có toan tính, Tô Mộc cà rề cề rà, hồi lâu sau mới nịt dây an toàn xong, khuôn mặt tuyết trắng của Thuần Tưởng đã nghẹn đến đỏ hồng khác người.

Tà tà cười một tiếng, Tô Mộc ngồi thẳng lên, Thuần Tưởng lập tức há miệng thở hổn hển: “Anh muốn nhịn chết tôi sao!”

“Không còn cách nào, lái xe cũng có quy củ của lái xe, bất quá… Cô đúng là biết nghe lời.” Tô Mộc khởi động xe, nhàn nhạt cười.

“Đây, đây, tôi chỉ sợ lây bệnh cho anh thôi.” Thuần Tưởng vừa nói, vừa nghiêng đầu qua ngắm nghía cảnh vật.

Tô Mộc hơi dừng lại một chút, không quên châm chọc cô: “Nói cô ngu ngốc quả là không sai. Nếu quả thật lây bệnh được vậy chỉ cần một hai cái hít thở là giải quyết sao? Bây giờ chúng ta đang ở trong một không gian bịt kín, không khí không lưu thông ra ngoài, chẳng lẽ cô cũng nhịn thở sao?”

“Ôi chao!! Vậy tại sao vừa rồi anh…” Thuần Tưởng kỳ quái nhìn hắn.

“Chẳng lẽ cô không thấy nằm trên giường lâu như vậy, trong miệng sẽ…” Tô Mộc vẫn nhìn thẳng về phía trước, khóe môi kéo lên một nụ cười.

Biết người này có tính sạch sẽ nghiêm trọng, Thuần Tưởng đỏ mặt lên, vội vàng xoay người sang chỗ khác, khẽ thở dài một tiếng mới phát hiện, miệng cô thật sự là có mùi sữa, vừa rồi anh ta cho cô anh toffe, dĩ nhiên phải có thôi.

Thuần Tưởng cắn răng một cái, xoay người nói: “Bác sĩ Tô, hai ta nói chuyện cho rõ ràng một chút có được không!”

Hai người đâu phải có “thù sâu hận đậm” gì, căn bản không cần đối chọi gay gắt như vậy, cho dù bác sĩ Tô này có thích châm chọc người khác hay không nhưng Thuần Tưởng cô không phải, hai người căn bản không giống nhau.

“Tôi nghĩ… Có một số việc, Thuần Tưởng tiểu thư, có phải cô đang hiểu lầm gì đó không? Tôi cũng không muốn có quan hệ tốt… Nhiều lắm cũng chỉ là đồng tình thôi!” Tô Mộc vẫn cười, nhưng rất lưu manh, gương mặt nghiêng sang một bên, khóe môi khinh thường giương nhẹ làm dây thần kinh của Thuần Tưởng như xúc động…

Hơi sợ, trái tim của cô đập thình thịch, trong giây lát, cô còn nghĩ đó là một người mà cô đã sớm quên đi…

“Tôi không cần anh đồng tình!” Trầm mặc một hồi, Thuần Tưởng đột nhiên lạnh lùng mở miệng, không hề quay mặt lại nữa: “Tôi không cần! Giả mù sa mưa…”

Cô đang nói chuyện với bản thân mình sao?! Tô Mộc cảm giác được không khí khác thường, không nói gì nữa, vừa lúc đi ngang qua một quán mì nhỏ, Tô Mộc đậu xe: “Vào ăn chút đồ đi!”

Thuần Tưởng ngồi ở trong xe, lẳng lặng không nói gì.

“Sao vậy? Xuống xe đi…” Tô Mộc vừa nói chuyện, lại bị Thuần Tưởng cắt đứt.

“Tôi không muốn ăn, phiền bác sĩ Tô chở tôi về nhà, tôi muốn nghỉ ngơi.” Thuần Tưởng đột nhiên không còn tâm trạng gì cả, không còn tâm trạng ăn cơm, cũng không còn tâm trạng đấu võ mồm với yêu nghiệt này nữa.

“Cứ như vậy thì sẽ không sống nổi nữa.” Tô Mộc chỉ tự nhiên nói: “Tôi cũng không muốn thấy cô “sốc” lần nữa. Con gái vốn dễ thiếu máu, v v… Bình thường…”

“Anh đúng là thích nói nhảm, tại sao nói ghét tôi mà còn giả vờ quan tâm làm chi.” Thuần Tưởng đưa tay mở cửa xe, chui ra ngoài.

Thân thể ngây ngốc, cảm nhận được không khí rét lạnh bên ngoài, được lắm, thân thể không ngừng nóng lên, còn ra mồ hơi, có lẽ do vừa rồi tiêm một cái nên nhiệt độ cũng có hạ xuống

Mặc dù thân thể thư thái hơn nhiều nhưng Thuần Tưởng vẫn thấy người lâng lâng, đồ hỗn trướng, chết tử tế cũng không được, còn phát cáu cái gì. Ở cùng loại người này đúng là không có chuyện tốt lành!!!

‘Em đó, nếu không ăn cơm sẽ thiếu máu, thấy đầu choáng váng.’

‘Đau đầu rất khó chịu, cái gì cần ăn, cái gì không được ăn nhất định phải chú ý!’

“Sao lại nóng lên rồi? Em rất dễ cảm mạo, nhất định phải mặc nhiều quần áo vào!’

Không biết từ lúc nào, lời của người kia đã rất quen thuộc với cô, nhưng khi thức dậy thì mới phát hiện, mộng tưởng cách thực tế rất xa.

Rõ ràng không phải quan tâm thật sự, không phải thích thật sự, vậy tại sao cứ làm cho người ta hiểu lầm, cứ làm cho người ta nhớ thương, cứ làm cho người ta… không thể thả ra…

Cô hít sâu một hơi, không hiểu sao mình lại suy nghĩ đến mấy thứ này, vẫy vẫy đầu, theo bản năng quay mặt lại nhìn con đường cái...

Không có…

Không phải đã sớm đoán được rồi sao.

Quay đầu lại, Thuần Tưởng dùng sức gõ đầu mình, cô đang chờ mong cái gì vậy, nếu thật sự quan tâm cô, anh ta sẽ không bỏ đi...

Co lại bả vai, Thuần Tưởng đưa tay vào túi áo, đầu ngón tay lơ đãng chạm phải một vật thô sáp… Là giấy gói kẹo.

Lòng tốt mà bị coi như lừa gạt, âm thầm oán trách, Tô Mộc mở cửa vào nhà, theo thói quen cởi áo ngoài ra, treo lên giá áo, sau đó vào tắm.

Tắm rửa đi ra, mệt mỏi cả ngày cũng giảm hơn phân nửa.

Tô Mộc miễn cưỡng ngồi lên ghế sofa, hơi hất càm lên, dựa vào. Dù sao cũng ở trong nhà, biểu hiện tự nhiên một chút cũng không mất mát gì.

Tiện tay cầm lấy điều khiển trên bàn, bật ti vi lên...

Lơ đãng chỉnh âm thanh xuống thấp, Tô Mộc vảnh tai nghe động tĩnh bên nhà cạnh, đến giờ cũng không có chút âm thanh nào, chẳng lẽ nha đầu kia chưa về?

Nhưng nghĩ cũng đúng, cô dùng bắp đùi để đi, mà bây giờ đã gần mười một giờ, làm sao mà nhanh như anh đi bằng xe, nhưng mà…

Ngẩng đầu nhìn đồng hồ, cũng nên trở về rồi chứ …

Tô Mộc đương nhiên không thừa nhận mình đang quan tâm đến nha đầu kia, nhiều lắm cũng chỉ là tò mò, đúng vậy, anh tò mò, nha đầu kia tối nay khác biệt với nha đầu mà lúc trước anh quen.

Không hề tức giận, ngang ngược càn rỡ nữa mà có một cảm giác không nói nên lời. Còn nữa, lúc trước, cô nghĩ anh là ai?

Thôi, không có quan hệ với anh, tắt ti vi, Tô Mộc mặc dù thấy khó hiểu nhưng vẫn đi nghỉ ngơi trước, tránh mình suy nghĩ nhiều.

Lỡ như bị người đàn bà kia lây bệnh là xong rồi, dĩ nhiên, cái anh sợ không phải là cảm mạo, mà là… Ngu ngốc, anh tin chắc, con người có khả năng lây bệnh này cho nhau…

Đột nhiên, ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân làm anh khẽ dừng lại, xoay mặt nhìn phía cửa, khóe môi của Tô Mộc khẽ giơ lên, hình như là rất khoan khoái.

Đang muốn hảo hảo ngủ một giấc, đột nhiên tiếng chuông cửa vang lên, hại anh phải đi ra mở cửa…

“Ai vậy?” Anh lớn tiếng hô, vừa la vừa mở cửa

Thuần Tưởng đứng bên ngoài kéo nhẹ cổ áo, thở hổn hển, dường như đang có viêc gì gấp gáp lắm.

Tô Mộc giơ cằm, liếc xéo cô, lạnh lùng hỏi: “Có việc gì? “

“Chuyện kia, tôi quên hỏi…” Phản ứng của cô đúng là chậm chạp, khó trách người này khinh bỉ cô như vậy, quả thực ngay cả chính cô cũng khinh bỉ mình, cô gấp gáp nói: “Chuyện kia, quán ăn bên cạnh không có đến tìm tôi sao?”

“Quán ăn?!” Tô Mộc nhíu mày, nghĩ ngợi một lát rồi mới ồ ra tiếng.

Anh ta có ý gì?

“Ồ Ồ cái gì, tôi đang hỏi anh đó, sao còn chưa trả lời? Anh nói gì với bọn họ?” Bộ dáng Thuần Tưởng dần trở nên tuyệt vọng, công việc lần này coi như xong rồi, cô vốn không được coi trọng, bây giờ lại bỏ bê công việc, Thuần Tưởng đúng là khóc không ra nước mắt

“Thế nào? Sợ bị sa thải?” Một câu của Tô Mộc liền trúng đích..

Thuần Tưởng không có tâm trạng pha trò với anh nữa, chỉ ngoan ngoãn gật đầu

“Cô… Không phải không muốn mất đi công việc này sao?!” Tô Mộc vẫn nhàn nhạt hỏi.

Nhưng Thuần Tưởng lại có thể cảm giác được, hàm ý khác của anh.

“Anh, anh, anh có thể giúp tôi?” Đôi mắt to bật ra ánh sáng, Thuần Tưởng nhìn chằm chằm Tô Mộc, trong mắt mặc dù có một tia nghi ngờ, nhưng vẫn là hy vọng mong chờ nhiều hơn

Ngu ngốc đúng là ngu ngốc, Tô Mộc không chút lưu tình cười ra tiếng, bất quá, không biết có phải do tác dụng của việc tiêm hay không, hình như nha đầu này đã khôi phục lại tinh thần rồi …