Không biết nên hẹn như thế nào nên hai người cứ thế mà ước định,
nói là buổi tối sau khi tan việc, khi Thuần Tưởng chế biến ra món ăn
mới thì Tô Mộc sẽ thưởng thức “thử”.
Mặc dù không biết hai người vì sao mà thay đổi, nhưng tâm trạng hôm
nay của Thuần Tưởng thoạt nhìn không tệ, cô thấy, có lẽ quan hệ giữa
cô và Tô Mộc đã trở về như trước kia.
Viên Hiểu Phong cũng thấy hôm nay Thuần Tưởng có vẻ kỳ lạ, trong
lòng cũng lẩm bẩm, ngầm suy đoán xem tâm trạng này của Thuần Tưởng có
liên quan đến Tô Mộc hay không, dĩ nhiên, chỉ là suy đoán thôi nhưng đã
sớm làm nội tâm cô ta thấy bất an, Viên Hiểu Phong không nhịn được hỏi:
“Thuần Tưởng, hôm nay hình như tâm trạng vui vẻ lắm?”
“A?! Có sao?” Thuần Tưởng cười sờ sờ mặt mình, xem thường hỏi ngược
lại.
“Còn không có nữa? Miệng cười ngoác mang tai rồi kìa!” Viên
Hiểu Phong cười ha ha, đưa tay kéo lấy hai tai của Thuần Tưởng.
“Tôi không thấy như vậy, tôi cũng giống như ngày thường thôi mà, sao
cô lại khoa trương vậy chứ?” Thuần Tưởng thật sự không thấy hôm nay
bản thân mình có chỗ nào kỳ lạ, có lẽ nên đổi sang cách nói khác,
thật sự có chỗ kỳ lạ, nhưng cô bé này lại không hiểu được.
“Không phải vậy, ý tôi là…” Viên Hiểu Phong muốn nói gì đó,
lại bị người ta gọi ra đằng sau bếp.
“Hừ hừ, cô mạnh miệng cho lắm rồi lại không chịu nói, sớm
muộn gì tôi cũng biết thôi!” Đối với câu nói cuối cùng trước khi
Viên Hiểu Phong ngại ngùng rời khỏi, Thuần Tưởng vẫn thấy không hiểu, cô…
Rốt cuộc muốn biết điều gì?
Ở phòng khám cạnh bên, tâm trạng của Tô Mộc hiển nhiên cũng rất
tốt, mặc dù ngoài mặt thì vẫn lạnh như tảng băng, nhưng không khí chung
quanh hiển nhiên khác hẳn với ngày thường.
“Này này này, Trương Gia, cô có thấy hôm nay Tô đại thiếu gia của
chúng ta kỳ lạ không?” Tần Phong Thành bĩu môi, hất cằm nhìn bóng
Trương Gia đang vất vả làm việc
Trương Gia giả vờ như buồn nôn, nói: “Có ngày nào mà anh
ta không kỳ lạ chứ?”
Tần Phong Thành chậm rãi quay đầu, dời mắt sang nhìn Trương Gia, sau
đó dùng sức gật đầu, vẻ mặt đồng ý một cách nghiêm túc: “Đúng vậy!
Tô Mộc không có ngày nào là bình thường cả… Cho nên… Hôm nay biểu hiện
của anh ta bình thường, còn làm việc rất chăm chỉ, như vậy có coi như
không bình thường không?”
Trương Gia trợn trắng con mắt, nét mặt “lười nói nhiều lời”, vứt
bỏ Tần Phong Thành.
Đột nhiên, tiếng chuông điện thoại dồn dập vang lên, một tiếng
chuông cực kỳ tiêu chuẩn vang lên, Tần Phong Thành thật không tin nổi
nữa, bây giờ còn có người dùng tiếng chuông này làm nhạc chuông cho
điện thoại sao? Có nhầm lẫn không? Là cái loại nhạc mà bà mụ bên
cạnh hay “Em không làm gì sai, sao anh lại không chú ý tới em chứ ứ ứ
ứ ứ ứ ứ ứ ứ………………………..”
Dĩ nhiên, khi Tần Phong Thành còn đang suy nghĩ miên man, Tô Mộc đã
bước nhanh đến bàn làm việc, lấy điện thoại di động ra, ngay khi anh bấm
nút “nhận”, điện thoại lại tắt máy.
Nhìn kỹ cuộc gọi nhỡ, là Tô Viễn.
Tâm trạng vừa rồi không tệ lắm, nhưng sau khi Tô Mộc nhìn điện
thoai xong, không khỏi nóng nảy, cũng có cảm giác bất bình thường kỳ
lạ trào dâng trong lòng, nhưng lại không hiểu rõ nó là cảm giác gì.
Anh có chút do dự, không biết có nên gọi lại hay không.
***
Tô Mộc cuối cùng vẫn gọi cho Tô Viễn, nhưng lại nhận được mấy
tiếng “tút tút” lạnh như băng - không có ai trả lời.
Tô Viễn rốt cuộc đang làm gì? Một cảm giác khác thường đang tăng không
phanh trong lòng Tô Mộc, không cách nào chuyển được, không biết rốt
cuộc là thế nào? Chẳng lẽ trong nhà có chuyện gì nên vội vã tìm anh?
Tô Mộc quyết định, nếu quả thật trong nhà có chuyện, Tô Viễn nhất
định sẽ gọi lại lần nữa.
Song, mãi cho đến khi phòng khám đóng cửa, Tô Mộc cũng không nhận
được cuộc gọi thứ hai của Tô Viễn nữa.
Người này rốt cuộc đang làm gì? Tô Mộc không khỏi nhíu mày, ném
điện thoại di động sang ghế phụ, dứt khoát không thèm nghĩ đến cậu ta
thì hơn.
Liên tiếp mấy ngày, phòng khám của Tô Mộc cũng khá đông, sau khi tan
việc Thuần Tưởng cũng chạy khắp nơi, mua mấy nguyên liệu nấu ăn khó
gặp, hay là đi tìm những món ăn đặc sắc, tóm lại là mấy ngày không
gặp nhau, cho nên ước định mấy ngày trước vẫn chưa thực hiện được.
Thuần Tưởng cảm giác mình đúng là đồ thần kinh, qua lại trong siêu
thị nãy giờ, đổi tới đổi lui, mua cả đống đồ, rốt cuộc mua rồi mới
phát hiện, đại đa số đều là những món mà Tô Mộc thích ăn.
Không biết bắt đầu từ khi nào, cô lại quen thuộc với khẩu vị của
anh đến như vậy, Thuần Tưởng bĩu môi, nhấc chân đi ra khỏi thang máy.
Một bóng người đứng trước cửa nhà Thuần Tưởng, chậm chạp không chịu
vào cửa, Thuần Tưởng có chút buồn bực, mở miệng liền hỏi một câu: “Tô Mộc?
Anh đứng đây làm gì vậy?”
Hiển nhiên, người bị hỏi cứng người lại, sau đó từ từ xoay
người, khi anh ta xoay người, Thuần Tưởng mới phát hiện mình nhận
nhầm người, người này hiển nhiên không phải người “ngẩng đầu không
thấy cúi đầu thì thấy” – Tô đại thiếu gia, nhưng người này lại có
phần tương tự như Tô Mộc, ánh đèn tối tăm làm cô không nhìn rõ, như
vậy thì không sao, chỉ là…
“Thuần Tưởng?!” Người đứng trước cửa mặc dù gặp người không
ngờ đến, nhưng hiển nhiên quen biết cô, hơn nữa… Hình như còn rất quen
thuộc…
“Tô… Viễn?” Người sửng sốt lúc này lại là Thuần Tưởng, cô
chau mày lại, hơi nghiêng đầu, vừa rồi khi Tô Viễn gọi tên cô cũng có
vẻ bất ngờ, có nghĩa người Tô Viễn đợi không phải cô, mà là…
“Anh đến tìm Tô Mộc?” Thuần Tưởng bình tĩnh, Thuần Tưởng thật bình
tĩnh, ngay cả chính cô cũng thấy kinh ngạc, có thể nói chuyện với Tô
Viễn một cách bình thường đến không thể bình thường hơn nữa sao? Thật
là ghê gớm…
“Tô Mộc?! Hai người quen nhau? Hay là…” Tô Viễn lẩm bẩm trong lòng,
không biết vì sao, Thuần Tưởng nhắc đến Tô Mộc anh cũng thấy kỳ lạ,
nói được một lúc anh lại không biết nên trả lời vấn đề của cô như
thế nào…
“Nhà bên cạnh, là hàng xóm của tôi.” Thuần Tưởng chỉ chỉ cánh
cửa bên cạnh, gât đầu nói.
“Thì ra chỉ là hàng xóm thôi sao?!” Tô Viễn cười, nghe giọng
điệu của cô cứ nghĩ hai người thân lắm. Cho nên… Chỉ là hàng xóm
thôi, huống chi, tính cách của Tô Mộc anh hiểu rõ hơn bất kỳ ai, đối
với Thuần Tưởng, có lẽ còn chưa đến trình độ “bà con xa, láng giềng
gần” nữa!