Cách Vách, Đừng Nhìn Trộm

Chương 26: Hay là đã có người khác?




“Ơ, đây không phải là Tô Đại thiếu gia sao, hạnh ngộ hạnh ngộ!” Triệu Cảnh Hàng nương theo giọng nói xoay đầu lại, thấy Tô Mộc, đầu tiên hơi sửng sốt, nhưng nhanh chóng phản ứng kịp, nở nụ cười công thức hoá, chạy đến chào hỏi cùng Tô Mộc chào hỏi.

Thuần Tưởng ngơ ngác nhìn hai người kia, chắc là quen nhau đây! Lúc này xoay mặt lại nhìn Tô Mộc, đúng, người này quả là giống Triệu Cảnh Hàng, ngay cả nụ cười hiện giờ cũng giống nhau như đúc.

“Giám đốc Triệu, người bận rộn như anh sao lại rảnh rỗi đến đây chứ?” Tô Mộc hừ hừ cười, đi đến bên cạnh Thuần Tưởng, đưa tay khoác lên vai cô, hành động tự nhiên đến không ngờ.

Tôi và anh quen thuộc lắm sao? Thuần Tưởng bĩu môi, nhún vai, thôi thì cứ giữ lại chút mặt mũi ít đến đáng thương của anh ta đi.

“A… Anh quen với cô Thuần Tưởng à?” Triệu Cảnh Hàng nhìn Tô Mộc, rồi ánh mắt lại ý vị lướt qua đôi tay đang khoác lên đôi vai kia.

Anh ta làm sao mà biết tên cô chứ? Thuần Tưởng đột nhiên nhớ lại, hình như cô chưa từng đề cập đến, Triệu Cảnh Hàng hình như cũng chưa từng hỏi, vậy làm sao mà anh ta biết được?

“Bình thường, chỉ là hàng xóm mà thôi.” Tô Mộc buông tay đáp trả, tiếp tục nói: “Anh cũng quen với Thuần Tưởng mà, dù sao cô ấy làm việc ở chỗ ông ngoại anh, không muốn quen cũng khó.”

“Sặc!! Cái gì?” Thuần Tưởng kinh ngạc mở to hai mắt, hỏi Tô Mộc: “Anh vừa nói cái gì vậy? Chuyện đó…”

Cái gì gọi là “Cô ấy làm ở chỗ ông ngoại anh, không muốn quen cũng khó chứ?” Ai là ông ngoại anh ta chứ? Vương sư phụ, Lão Vương sao? Triệu Cảnh Hàng này thật là! Đúng là quá mức giảo hoạt! Vì sao không nói với cô chứ? Triệu Cảnh Hàng biết tên họ của cô… nhất định là do Lão Vương nói đây.

Vậy mà còn làm như không quan hệ đến mình, có gì để giấu diếm cơ chứ? Thuần Tưởng không hiểu rốt cuộc người này đang suy nghĩ điều gì, cũng cảm thấy cảm kích Tô Mộc, tại sao Tô Mộc lại cố ý nói ra thân phận của Triệu Cảnh Hàng chứ? Chắc là sợ cô không biết rồi lại mắc bẫy đây mà!

“A, thì ra là hàng xóm… Lúc nãy Thuần Tưởng có nói đến bác sĩ thú y, chẳng lẽ…” Vội vàng chuyển đề tài, Triệu Cảnh Hàng quả là khôn khéo, nhẹ nhàng chuyển đề tài trở về Tô Mộc.

“Bác sỹ thú y?!” Tô Mộc thu lại nụ cười, nhăn mày liếc nhìn tiểu nha đầu đang cúi gằm mặt kế bên.

Thuần Tưởng làm bộ như không nghe thấy, vội vàng nói: “Nếu hai vị đã quen nhau thì chi bằng cứ tiếp tục nói chuyện đi, vừa lúc tôi phải về nhà chăm sóc cho cún cưng, không làm phiền hai người nữa.”

Thuần Tưởng vừa nhấc chân đã bị Tô Mộc kéo cổ áo trở về.

“Nè, anh làm gì vậy? Đang ngăn cản quyền tự do của con người sao? Đây là phạm pháp nha!” Vẻ mặt Thuần Tưởng cầu xin giãy dụa.

“Tôi không có ngăn cản quyền tự do của cô, tôi chỉ muốn hỏi cô một chút điều thôi.” Tô Mộc ngẫm lại, giương mắt nhìn Triệu Cảnh Hàng: “Triệu Cảnh Hàng, hôm nay không còn sớm nữa, hôm nào rảnh thì sang ăn bữa cơm, hôm nay tôi phải đưa người này về nhà trước rồi.”

Triệu Cảnh Hàng lễ phép cười một tiếng, khẽ gật đầu, nhìn hai người ồn ào rời khỏi, chân mày càng lúc càng nhíu sâu.

***

“Này này này! Buông ra!!!” Thật sự không nể mặt cô! Sao lại đối xử với cô trước mặt người ngoài như vậy? Thuần Tưởng phản kháng la lên.

Nha đầu này, lại còn xù lông nhím nữa! Tô Mộc bĩu môi, không phản ứng gì, chỉ rụt tay về, dĩ nhiên, lôi cả thêm con chó của cô nữa… Vào nhà cô…

“Này này này, nhà tôi anh vào làm chi vậy?” Thuần Tưởng đứng thẳng người, chỉ vào Tô Mộc hô to nói.

“Cô gái bé bỏng, đừng ầm ĩ nữa, hơn nữa… Tôi hỏi cô, ai tên “này này này” thế? Nếu cô đang nói chuyện với tôi thì tôi cho cô biết, tôi cũng có tên! Tên tôi lại càng không phải “này này này”. Tô Mộc quét mắt nhìn Thuần Tưởng, ngượng ngùng nói.

“Được rồi, anh đến nhà tôi hẳn là không phải nói về chuyện này!” Thuần Tưởng vỗ vỗ lưng Một Đồng Tiền phía sau lưng, để nó ngồi xuống đất, có lẽ do quá kinh sợ nên vật nhỏ xám xịt gục trên mặt đất, cúi gằm đầu.” Có chuyện gì thì mời nói nhanh, tôi còn phải chăm sóc cho cún cưng của tôi.”

“Cún cưng?! Được, ôm chó của cô lại đây để tôi xem xem.” Tô Mộc hất cằm, chỉ chỉ vật nhỏ trong tay Thuần Tưởng.

“Tôi thấ… Hình như khỏi đi thì hơn.” Thuần Tưởng gượng gượng cười hai tiếng, biết Tô Mộc thích sạch sẽ như vậy, đừng nói là bản thân mình, chỉ sợ một ngày tắm nước sát trùng một trăm lần, Tô Mộc vẫn khinh thường những cún cưng này như cũ, khó đảm bảo cô đưa Một Đồng Tiền đến trước mặt anh ta, anh ta sẽ trở mặt!

“Không là sao chứ? Không phải cô nói tôi là bác sĩ thú y sao! Sao cô không mau chóng giao cún cưng cho tôi khám bệnh đi?” Tô Mộc nói.

Thuần Tưởng cười càng lúc mất tự nhiên, người này quả nhiên vẫn còn ghi hận, lòng dạ đúng là hẹp hòi: “Không cần làm phiền anh, không cần không cần, ô… A không, hải quy sinh viên đại học a, thạc sĩ hay là bác sĩ? Hay là cái gì gì đó? Làm sao mà để anh khám bệnh cho cún cưng được…”

Thuần Tưởng cứng ngắc cười, mở miệng là muốn tiễn khách, Tô Mộc nhân lúc Thuần Tưởng nói, kéo chặt cổ tay Thuần Tưởng lại.

Trái tim Thuần Tưởng bỗng lỗi mất hai nhịp, cô ngẩng đầu, đôi mắt nhìn sâu chăm chú vào ánh mắt loé lên vẻ giảo hoạt của Tô Mộc, anh ta chầm chậm mỉm cười: “Chó và mèo…”

“Không phải tôi chưa từng xem.” Khi nói đến đây, Tô Mộc dường như cố ý, ngồi dịch vào gần Thuần Tưởng, đôi môi để sát vào vành tai cô, thấp giọng nói nhỏ.

Khoảng cách quá gần làm cô không tự nhiên đỏ mặt, vội vàng hất con người này ra, Thuần Tưởng lắp bắp: “Tôi, tôi … Aizzz, thì cũng chỉ là chuyện chó và mèo thôi mà! Anh, anh nói lẹ đi… Rồi mau chóng trở về nhà nữa.”

“Gần đây không có chuyện gì làm… Mời tôi thử độc được không?” Tô Mộc chau chau mày, chuyển sang đề tài một cách tự nhiên.

Có lầm hay không? Anh ta có ý gì chứ? Nói không muốn ăn nữa cũng là anh ta, hôm nay thì tốt rồi, đột nhiên lại bị bệnh thần kinh gì nữa đây? Không biết có phải bệnh nhân cách phân liệt nghiêm trọng không? Thuần Tưởng bĩu môi không trả lời.

“Hay là đã có người khác thử độc giúp rồi?” Tô Mộc nhăn nhó mặt, nhưng nói ra lại rất nhẹ nhàng: “Là người cô nói đã từng thích? Hay là… Người vừa gặp lúc này, Tổng giám đốc Triệu?”