Thuần Tưởng nghiêng mặt đi, ắt xì ắt xì ắt xì, vừa lúc phục vụ sinh đi qua, ân cần hỏi hai câu. “Thuần Tưởng, bệnh cảm của em vẫn chưa hết à?”
Thuần Tưởng vẫy vẫy đầu: “Có lẽ là con heo kia đang chửi em”
Phục vụ sinh bật cười: “Ắt xì ba cái liên tiếp không phải mắng mà là muốn! Chao ôi, có người đang muốn em nha …”
Thuần Tưởng liếc trắng hắn: “Tại sao em hắt xì ba cái không nói là anh ta chửi em ba lần đi?”
“Cắt!” Phục vụ sinh phất phất tay rồi bỏ đi, vẻ mặt khó thông.
Cắt?! Phải là cô cắt mới đúng, cô xoay người tiếp tục làm đồ ăn.
Tối hôm đó, Tô Mộc không đưa
Thuần Tưởng về nhà, Thuần Tưởng cũng không nói gì, dù sao thì
người ta không muốn, cô cũng không thể miễn cưỡng.
Huống chi, cô cũng hiểu, Tô Mộc chắc chắn là người xã giao nhiều.
Sau đó, Thuần Tưởng trở về
nhà, nhìn lại tương ô mai đang cầm trong tay, đột nhiên cô nhớ
tới đã lâu chưa làm bánh vị cam, bởi vì Tô Mộc không thích.
Bĩu môi, cô bắt đầu công việc đánh trứng.
Đợi đến khi lò vi sóng
“đinh” một tiếng, khi đồ ăn đã xong hết rồi, Thuần Tưởng cũng
nghe được tiếng mở cửa và tiếng chìa khoá vang lên bên kia, xem
ra họ Tô đã trở về.
Cô mang bánh bích quy ra,
thổi thổi rồi nếm thử một miếng, ngẫm lại, cô nghĩ cô nên mua
một cái lò nướng rồi, mặc dù chất lượng lò vi sóng rất tốt
nhưng cảm giác bánh từ trong lò vi sóng mang ra thiếu một chút
vị.
Chờ một chút, bánh quy đã
lạnh rồi, cô cắn thêm một miếng, bánh vẫn còn giòn, cô vội
vàng chạy ra ngoài cửa.
Cốc cốc cốc …
Tiếng gõ cửa rất dồn dập, không cần suy nghĩ Tô Mộc cũng biết đó là ai.
Tô Mộc mở cửa, lập tức thấy nụ cười rực rỡ của cô, cô còn chưa kịp cởi tạp dề ra, vội vàng nói: “Lại đây, nếm thử vị ô mai xem thế nào…”
Thuần Tưởng tuỳ tiện cầm
lấy một miếng bánh đưa đến miệng Tô Mộc, thật sự, Thuần Tưởng
chẳng có tí xíu ý nghĩ nào khác, cô thật sự, thật sự không
có ý gì với anh.
Tô Mộc hơi nhíu mày, nét mặt có chút quái dị.
Thuần Tưởng giữ vững động tác
kia, hồi lâu gặp Tô Mộc vẫn không có động tĩnh, rốt cuộc cũng cảm
thấy mất tự nhiên, chậm rãi thu tay về, cũng quăng miếng bánh
vào tọt trong miệng.
Tô Mộc nhìn Thuần Tưởng, trong lòng cảm giác thấy hơi kỳ lạ.
Đúng vậy! Hình thức ở chung
này rất dị dạng! Không phải là đơn thuần, từ lúc mới bắt
đầu đã chán, không phải là anh xem cô như đồ chơi, nhưng đây thật sự không giống như quan hệ bạn bè thuần tuý, càng không giống
quan hệ hàng xóm.
Hơn nữa… Nha đầu trước mắt này dường như không có ý định cắt đứt quan hệ cùng em của anh.
Nhưng bất luận trong lòng Tô Mộc nghĩ
thế nào, buồn bực thế nào, suy nghĩ thế nào thì vẫn mời
Thuần Tưởng vào cửa.
Thuần Tưởng đặt hộp bánh bích quy lên bàn trà, nhìn Tô Mộc một cái, chủ động ngồi xuống ghế sofa.
“Lại xem tôi như chuột thí nghiệm”
Tô Mộc ngồi xuống bên cạnh Thuần Tưởng, cầm lấy một miếng bánh bỏ vào miệng.
Thuần Tưởng mím môi cười cười.
Tô Mộc nhìn cô bé trước mắt,
đôi mắt tròn căng to, con ngươi đen nhìn chằm chằm vào món bánh
mà cô vừa làm xong, vẻ mặt dường như rất hạnh phúc.
Trong bất chợt, trái tim anh đột nhiên đập mạnh hơn một chút, không kìm được mở miệng hỏi: “Không phải cô thích nấu ăn sao? Tại sao phải… Làm nhiều bánh ngọt như vậy?”
“A … Cái này thì..” Thuần Tưởng ngẩn người, cắn cắn môi không biết có nên nói tiếp hay không.
Có vấn đề, có vấn đề!
Tô Mộc nhìn Thuần Tưởng, muốn
nói rồi lại thôi, sắc mặt có chút thay đổi. Rất nhiều chuyện
thường là như vậy, người khác không nói, lòng hiếu kỳ của người
nghe càng mạnh, càng muốn nghe tiếp là. Hơn nữa, Tô Mộc bây giờ
không còn là một người bàng quan nữa, anh muốn càng biết nhiều càng tốt.
Thật ra Thuần Tưởng cũng
thấy tâm trạng hôm nay của Tô Mộc khác mọi hôm, hơn nữa là từ khi mở cửa, cô đã thấy bất bình thường.
Bình thời vẻ mặt anh ôn hoà
cũng được, lời nói ác độc cũng được, nhưng hôm nay cô thật sự
không. Chỉ là… Hôm nay Tô Mộc, dường như có rất nhiều chuyện muốn nói, nhưng lại nghẹn họng không nói được. Cảm giác như vậy
thật không giống với Tô Mộc – người có tác phong trước sau như
một.
“Không thể nói sao?” Tô Mộc mím môi cười một tiếng, tiếp tục thám thính chuyện anh muốn biết.
Thuần Tưởng ngẩn người, không ngờ anh lại muốn hỏi tiếp, lắc đầu: “Không phải như vậy, chỉ là mọi chuyện đều đã qua. Tôi thấy đã không còn gì để nói nữa.”
Tô Mộc nghe cô nói vậy, đột
nhiên thở ra một hơi, chờ lời tiếp theo của cô, dĩ nhiên hành
động nhỏ này anh không thể để cho cô biết.
“Bởi vì…” Thuần Tưởng vẫn không thể nói ra rành mạch, mặt đã đỏ hơn một nửa, giọng nói dịu dàng tiếp tục nói: “Bởi vì… Trước kia tôi từng thích một người, anh ấy rất thích ăn đồ ngọt, hơn nữa… Có nhớ tôi đã từng nói với anh không? Tôi nói, đồ ngọt sẽ mang đến niềm vui và hạnh phúc cho người ăn nó. Những lời này… Cũng là người đó đã nói với tôi.”
Tô Mộc nghe thấy những lời
này của Thuần Tưởng, không khỏi sững sờ, bánh quy mới vừa cắn
một miếng đột nhiên không còn mùi vị gì nữa, không ngọt, thậm
chí còn có một chút chua xót.
Mùi vị rõ ràng này làm
anh muốn xác định lại, Tô Mộc nuốt hết xuống miệng, vẫn thấy
vị ngọt này không giống thường ngày nữa.
Đột nhiên tại sao tư vị này lại thay đổi, Tô Mộc không muốn biết.
Nếu anh nhớ không làm, Tô
Viễn và anh từ đầu tới đuôi đều không có gì giống nhau.Từ hình
dạng đến tính cách ( ít nhất là trong mắt anh, anh và Tô Viễn là
hai người có phong cách hoàn toàn khác biệt, nhưng dù sao cũng
là anh em, từ người ngoài nhìn vào, vẻ bên ngoài, tính cách
đều có điểm tương tự nhau. Đó cũng là lý do Thuần Tưởng thỉnh thoảng lại nhầm lẫn) đều không giống, có đôi khi anh suy nghĩ,
mặc dù không cùng một mẹ nhưng dù sao cũng có một nửa là của
lão già kia, sao lại khác biệt đến thế?
A, nếu tính giống nhau…
Đều là loại đàn ông có tính xấu, đều thích ngọt …
Không sai, Tô Mộc cùng Tô Viễn, nói, trừ họ Tô ra, sợ rằng điểm này cũng giống nhau.
Cho tới bây giờ, anh chưa
từng cảm giác được Tô Viễn giống mình chỗ nào nhưng không biết
vì sao nghe người mà Thuần Tưởng nói, anh đột nhiên thấy lo
lắng.
Trong giây lát nhớ tới, khi
mới quen Thuần Tưởng, cô ta còn mơ mơ màng màng nhìn lầm anh,
nhất định là nghĩ anh là Tô Viễn, mà hôm nay, anh có thể ngồi
ở đây, được Thuần Tưởng phong làm “chuột thí nghiệm” để “thử
độc”, có lẽ cũng vì Tô Viễn.
Bởi vì người trong lòng thích
ăn đồ ngọt, cho nên mình cũng bắt đầu thích làm, bởi vì một câu nói
của người trong lòng, cũng thấy đồ ăn ngọt thật sự mang đến
hạnh phúc. Quả là lãng mạn!
Thuần Tưởng không biết cách
xem sắc mặt mà đoán tâm trạng, nhưng lúc này cũng biết tâm
trạng của đồng chí Tô Mộc không tốt, vẻ mặt không tốt, ngồi yên
lặng, không biết vừa rồi cô nói sai cái gì, cũng không hiểu sao
Tô Mộc lại thay đổi như vậy, xoa xoa tay, cô bắt đầu thấy khó
khăn.
Thuần Tưởng không phải con giun trong bụng Tô Mộc, nhưng lúc này sợ là giun đũa cũng không
biết Tô đại thiếu gia của chúng ta đang nghĩ cái gì, vậy nên
mới nói, bằng trí thông minh của Thuần Tưởng cô nương đây, biết
được tâm trạng của Tô đại thiếu không tốt đã là kỳ tích rồi.
Tô Mộc khẽ cắn chặt răng, nửa ngày sau mới đã mở miệng: “Vì người trong lòng thấy rất vui vẻ sao?”
Tô Mộc đang cười…
Thuần Tưởng nhìn Tô Mộc, mặc
dù biết anh đang cười nhưng không biết tại sao, cô cảm thấy sống
lưng lạnh cả lên, trán lấm tấm mồ hôi hột, muốn phủ nhận cũng không nói nên lời, cô cười gượng hai tiếng, chuẩn bị kết thúc
đề tài này.
Tô Mộc là ai chứ, không cần
nói thông minh bao nhiêu, chỉ cần đoạt được vai nam chính trong
truyện là có thể thành thiên tài. Không chút do dự, Tô Mộc lập tức xác định được, người trong lòng Thuần Tưởng chính là tên
kia …
Tô Mộc thở dài một tiếng, lắc đầu, cũng mất đi hăng hái nói chuyện với Thuần Tưởng nữa.
“Thế nào thế nào? Mùi vị…” Thuần Tưởng đi đến gần, muốn hỏi xem ý kiến của Tô Mộc với bánh quy, không ngờ lại bị anh nhảy vào miệng:
“Vậy nếu bây giờ là người trong lòng cùng ăn với cô, có lẽ sẽ ngon hơn nhiều” Khi Tô Mộc nói lời này, tuy mới nghe qua thì vân khinh phong đạm nhưng trên thực tế, lộ ra vị chua nồng đậm: “Tài nấu nướng của cô không có vấn đề gì, còn nói là đồ ngọt mang đến hạnh
phúc cho người ăn … Xì … Tôi thấy nên mang đi nhấm nháp cùng
người kia mới đúng …”
“Cái gì chứ?” Thuần Tưởng mở to hai mắt, thật sự không hiểu Tô Mộc đang nói cái gì.
“Ý của tôi là, mấy món này sau này đừng mang đến cho tôi thử nữa”