Thuần Tưởng trở về nhà hàng,
ngày đầu tiên đi làm đã ngã bệnh rồi, đúng là không thể nói được, nhưng cô
không còn cách nào khác hơn là tiếp tục kiên trì, thật bất ngờ, bà chủ không hề
nói gì, chỉ hỏi bệnh của cô có tốt hơn chưa, còn căn dặn cô, khi nào chưa khỏi
bệnh thì không được vào bếp.
Ôi chao…
Thuần Tưởng thở dài lắc đầu,
tiếp tục lau bàn, lau băng ghế.
“Cái kia… Thuần Tưởng?!” Một
thanh âm ngọt ngào truyền đến từ phía sau, hiển nhiên, chủ nhân của nó đang đến
gần cô.
“A… Là cậu!” Thuần Tưởng
quay đầu nhìn cô ta, nhanh chóng nhớ được cô ta là người hôm qua đã nói tốt cho
Tô Mộc.
“Cô là…” Hiển nhiên,
người này Thuần Tưởng quen, nhưng đã nhanh chóng quăng tên người ta lên chín
tầng mây rồi.
Cô bé gái mỉm cười ngọt ngào,
không để ý người ta đã quên tên mình:
“Viên Hiểu Phong, ha ha… Cái
tên quá bình thường phải không? Không có gì đặc sắc, làm người ta không nhớ
cũng đúng thôi”
“A, Hiểu Phong.”
Thuần Tưởng vốn là người tuỳ
tiện, thuộc tên người ta cũng mau, huống chi Viên Hiểu Phong chủ động đến gần
cô, dĩ nhiên cô phải coi trọng mối quan hệ này.
“Đúng rồi, Thuần Tưởng, sáng
nay…” Viên Hiểu Phong hơi dừng lại, giống như đang ngập ngừng.
“Cái gì?” Thuần Tưởng
thấy cô ta ấp a ấp úng, không hiểu, cô ta muốn nói gì cùng cô? Có cần dùng nét mặt
muốn nói rồi lại thôi không?
“Thuần Tưởng, sáng nay, hình
như tôi thấy cô ngồi xe của bác sĩ Tô đến… Hai người…” Viên Hiểu Phong
chớp chớp mắt, hồi hộp chờ đợi câu trả lời của cô.
Thuần Tưởng sửng sốt, sau đó
nhích lại gần nhìn rõ Viên Hiểu Phong. Không phải! Không phải! Như vậy mà cũng
bị phát hiện, rõ ràng cô đã kêu Tô Mộc dừng xe ở ngã tư, sau đó mới đi bộ đến,
căn bản là không muốn làm người ta nghi ngờ, nha đầu này lại…
“Ôi, cô, cô đừng hiểu lầm…
Chỉ là vừa lúc gặp phải thôi.” Thấy Thuần Tưởng phản ứng như vậy, Viên Hiểu
Phong cũng có chút ngại ngùng.
“Ôi chao, hiểu lầm gì chứ,
tôi thấy người hiểu lầm là cô mới đúng!” Thuần Tưởng cười cười, chau mày
nói.
“Tôi và anh ta… cùng lắm cũng
chỉ là quan hệ bác sĩ bệnh nhân, quan hệ hàng xóm, chả có gì hết!”
Đúng vậy, ngay cả bạn bè cũng
không tính.
Viên Hiểu Phong thấy cô không
có chút ý lường gạt gì, gật gật đầu. Thuần Tưởng nhìn vẻ mặt ngượng ngùng của
cô, cô chỉ đành thở dài một tiếng, rõ ràng nha đầu này đang có tâm tư gì đó,
“Này, Hiểu Phong … Nãy giờ có
nghe tôi nói chuyện không.”
“Cái gì?” Lúc này đến
phiên Viên Hiểu Phong hiển lộ nét mặt nghi ngờ.
“Cô, thích tên cách vách kia
sao?” Khi nhắc tới “tên cách vách kia”, Thuần Tưởng không nhịn được mà cắn
răng.
Mặt Viên Hiểu Phong lúc này
trở nên đỏ hơn, đối với Thuần Tưởng thẳng thắn, cô thật không biết làm sao, mắc
cỡ ngại ngùng, hay ngượng ngùng khó xử vốn là cá tính của cô, hôm nay chủ động
nói chuyện với Thuần Tưởng chỉ muốn hỏi cho rõ việc cô đi ra từ xe Tô Mộc thôi,
thấp thỏm trong lòng, thật sự tò mò với quan hệ của hai người, lúc này mới thật
sự…
“Ôi chao…Thật ra người kia
cũng không giống như trong trí tưởng tượng của cô đâu.” Thuần Tưởng bĩu
môi, tuy muốn nhắc nhở cô ta nhưng thiết nghĩ, đây là chuyện giữa hai người đó
nên thôi.
“Ôi chao?! Ý của cô là?” Viên Hiểu Phong hiểu rõ hàm ý trong lời nói
của Thuần Tưởng, vội vàng hỏi.
Thuần Tưởng nhất thời cảm thấy mình quá bà tám, giống như có quá nhiều
miệng vậy. Nhưng nghĩ lại thì bà tám vốn là đặc điểm của phụ nữ, cho nên thân
là phụ nữ, cô có bà tám một chút cũng không hề chi. Huống chi, cô làm sao có
thể để một cô gái trong sáng như vậy bị yêu nghiệt Tô Mộc kia lường gạt chứ,
thoạt nhìn cũng biết Viên Hiểu Phong rất thanh thuần, nhất định không thể để Tô
Mộc dùng thủ đoạn độc ác.
Nghĩ như vậy, tinh thần trượng nghĩa trong cô vùn vụt bay lên.
“Không có gì nữa, tôi chỉ nói vậy thôi, đôi khi – tri nhân tri diện bất tri
tâm! Ngoài mặt cô thấy anh ta vô tội vô cùng, nhưng bên trong thực chất là một
con sói háo sắc!” Thuần Tưởng mở to hai mắt nhìn, bộ dáng của Viên Hiểu
Phong thật buồn cười.
Cái này đúng là có quá nhiều ý rồi, Viên Hiểu Phong ha ha cười:
“Không ngờ, tiểu tử kia cũng có người thích”.
“Cái gì cái gì?” Thuần Tưởng nháy mắt mấy cái, không hiểu rõ ý của cô.
Viên Hiểu Phong cười hắc hắc, nói tiếp: “Hỉ dê dê a.”
“A, cái đó, tôi không có thích.” Thuần Tưởng gặp Viên Hiểu Phong dạt
dào ý tứ, cũng phụng bồi hắc hắc nở nụ cười, vừa xoay người lại, đi rửa sạch
một bàn, đã dùng cơm xong, chỉ để lại một mảnh hỗn độn trên bàn.
“Vậy cô thích gì
a?” Viên Hiểu Phong cũng cầm lấy một cái khăn, bắt đầu lau bàn.
“Tôi hả? Tôi thích vàng
phương khối a!” Thuần Tưởng vừa nói, nhếch miệng cười cười.
“Vàng phương khối?!” Viên
hiểu ngọn núi tựa hồ rất là không giải thích được.
Thuần Tưởng bĩu môi, lấy điện
thoại của mình ra, gõ gõ lên cái nắp màu vàng hình chữ nhật:
“Chính là cái này a, cái này,
hải miên cục cưng. Nói về…”
Ôi chao?! Không đúng sao!
Thuần Tưởng đột nhiên phản
ứng kịp, nhíu nhíu mày:
“Hình như bây giờ không thích
hợp để nói chuyện này”
Rõ ràng cô đang rất cường
điệu, Tô cặn bã thật đáng sợ, không thể trầm mê dưới sắc đẹp của anh ta là tất
yếu!!!
“Nói chuyện phiếm vui vẻ lắm
sao!” Đột nhiên, một tiếng nói lạnh lùng truyền đến từ sau lưng.
Viên Hiểu Phong kinh hãi, vội
vàng cúi đầu xuống tiếp tục làm công việc của mình, Thuần Tưởng ngay cả quay
cũng không dám quay đầu, vội vàng dùng sức lau bàn.
“Ôi… Mấy tiểu nha đầu này
thật là…” Người đó bất đắc dĩ lắc đầu, xoay người đi về phía bếp.
Thấy người nọ đã rời khỏi,
lúc này Thuần Tưởng mới len lén quay đầu một cái, sau đó liếc mắt nhìn Viên
Hiểu Phong, hai người nhìn nhau cùng le lưỡi, bẽn lẽn cười.
Tô Mộc đứng sau cửa sổ thấy
hinh ảnh này không khỏi cười một tiếng, ngu ngốc, đúng là ngu ngốc. Bỏ tay vào
túi áo, anh chậm rãi đi ra phòng làm việc.
Tần Phong Thành len lén nhìn
Tô Mộc, thấy thật kỳ lạ, nhịn không được xoay người nhìn Trương Gia, ngơ ngác
chớp mắt mấy cái, nét mặt biểu hiện rõ “Người này sao vậy?”
Trương Gia thần bí mím môi
cười một tiếng:“Hắc, hôm qua lười biếng, tự nhiên bỏ qua màn kịch vui.”
“Trò hay?!” Tần Phong
Thành vừa nghe thấy hai chữ này, giống như ngửi được máu gà thỏ vậy, nhảy dựng
đến trước mặt Trương Gia, đợi cô kể chuyện.