Cách Tuần Phủ Lừa Thê

Chương 13-2




Cùng gả một ngày, người ngài sao biết được ai là thê, ai là thiếp? Màn đêm buông xuống chú rể sẽ đến phòng ai? Nàng ta cho rằng chỉ cần là nam nhân sẽ say mê nàng ta sao coi nàng ta như châu như bảo nâng trong tay sao.

Thật sự là lầm lớn rồi!

“Ngươi...Ách, tỷ tỷ, tỷ cười gì vậy, ta nói sai gì sao?” Nàng cười đến thật quỷ dị, khiến cho người ta thấy lạnh lưng.

Nàng cười sao? Cầu Hi Mai xoa nhẹ khóe môi, đúng là có cười. “Hồng Tuyết Bình, ngươi đã nghe qua câu mình không muốn, đừng đổ cho người khác không?”

“Tỷ tỷ...” Nàng ta nhìn thấy gì sao?

“Một câu của ngươi ta cũng không tin, ngươi thích nam nhân của ta thì ta nhất định phải để cho ngươi sao? Ngươi dựa vào cái gì?” Giọng nói của nàng lạnh lùng.

“Dựa vào ta là...” Người xuyên đến, thông minh hơn so với tất cả mọi người ở đây, kiến thức rộng rãi, nàng ta có thể đưa ra chủ ý giúp nhà chồng một bước lên cao.

Hồng Tuyết Bình không nghĩ tới phủ Cao Thịnh Hầu nếu muốn tiến lên cao, đó chính là quốc công hoặc là thân vương, từ trước đến nay quân vương luôn cố kỵ công cao chấn chủ, nếu đứng đầu ngọn giá sẽ đưa tới diệt vong, “hỗ trợ” của nàng ta không làm nên chuyện gì, ngược lại đưa tới họa diệt vong.

“Dựa vào ngươi là năng ngôn thiện đạo, tài mạo song toàn - Hồng Tuyết Bình sao?” Cầu Hi Mai bỗng nhiên cười rộ lên, biết vậy nên hờn dỗi trong lòng liền tiêu tan. “Nhất sinh nhất thế nhất song nhân, ta vì sao phải cho người xen vào giữa ta và nam nhân ta yêu, chúng ta chỉ cần như vậy, không cần người khác ở bên cạnh.”

“Ngươi...” Nàng ta làm sao biết được câu nhất sinh nhất thế nhất song nhân, đó là lời nàng muốn nói. Hồng Tuyết Bình kinh hãi mở to hai mắt, hai tay nắm chặt lại run run.

“Ngươi sống cũng được, chết cũng được, thân thể gầy yếu sống không quá mùa đông thì liên quan gì tới ta, người là gì của ta, ta có cần phải vì ngươi mà hy sinh hôn nhân của ta sao? Ngươi tự đề cao mình quá rồi.” Nàng chẳng qua cũng chỉ là một nữ nhân muốn tìm một nam nhân làm chỗ dựa mà thôi.

“Ngươi...Ngươi thật ích kỷ!” Nàng ta lại có thể vì bản thân mà không để ý tới sống chết của người khác, Nguyên Thiện ca ca sao lại nhìn đến lại nữ nhân lãnh huyết vô tình này.

Nói nàng ích kỷ! Cầu Hi Mai gấp sách lại, nở nụ cười. “Những lời này nói ra từ miệng của ngươi thật là châm chọc, nếu Quản Nguyên Thiện muốn thu ngươi, ta không có lời nào để nói, nhưng ngươi tự mình đưa tới cửa làm thiếp, ngươi là đồ vật sao?”

Hồng Tuyết Bình há miệng muốn ói, nàng lại nhấc tay cản lại.

“Đừng nói là nhất kiến chung tình, không phải người không gả, vậy thì đúng là tự rước lấy nhục, ngươi ban đầu là vì Quản Tam gia mà đến, hai người ở chỗ vắng người đã nắm tay, sao còn mặt mũi mà nói là ái mộ huynh trưởng nhà người ta, huynh đệ cùng dây dưa không rõ với một nữ nhân, lời nào truyền ra ngoài thì còn mặt mũi sao? Ngươi muốn nhục nhã bản thân, hay là muốn khiến cho huynh đệ bọn họ không còn mặt mũi gặp người?” Huynh trưởng đoạt thê đệ đệ, thiên cổ bêu danh.

“...Ngươi là đố phụ.” Bị ép đến không còn gì để nói, Hồng Tuyết Bình nghĩ cả buổi mới nói ra được một từ.

“Đúng, ta thừa nhận ta là đố phụ, thì sao, phu nhân đã từng nói ghen tỵ không có tội, là nữ nhân sẽ ghen tỵ, đây là thiên tính, bà ấy không tán thành nạp thiếp, ngay cả thông phòng, hầu sủng nha hoàn cũng không được, như vậy vì sao ta không thể quang minh chính đại mà ghen tỵ.” Có mẹ chồng tương lai chống đỡ, nàng nói năng hùng hồn đầy lý lẽ, thần thái phấn khởi.

Ưu thế xuyên không lập tức bị đánh vỡ, lúc này, Hồng Tuyết Bình thật sự ghen tỵ nàng dám nói, nhưng hơn cả là oán giận, vì sao mình không có vận may này, không cam lòng thêm không chịu thua, nàng ta nhất thời tức giận không giữ được miệng không đắn đo.

“Cầu Hi Mai ngươi là thứ gì chứ, chẳng qua là người đàn bà dâm đãng biểu ca ta không cần, có người không chê bẩn nhặt lại mà còn lên mặt sao, ngươi không sợ người ta sau này ghét bỏ ngươi thối tha rách nát, là một cái rác rưởi...”

Bỗng dưng, giá sách dựa vào tường phát ra tiếng rắc, Cầu Hi Mai nghe thấy.

“Ra ngoài.”

“Cái gì?” Hồng Tuyết Bình đang mắng hăng giật mình.

“Ngươi là một mình đi vào đi, nếu không ta sẽ cho người đưa ngươi ra, ngươi nên biết đây là nhà riêng của tuần phủ đại nhân, ngay cả tri châu Định Vượng Hải cũng không thể cứu được ngươi.” Quyền hạn của tuần phủ rất lớn, Bố Chính Sứ, tri châu, quan huyện đều tính là cấp dưới của hắn.

“Ngươi...Được, chúng ta sẽ chống mắt nhìn kết cục của ngươi!” Hồng Tuyết Bình nổi giận đùng đùng rời đi, mang theo hai nha hoàn sắc mặt ngượng ngùng.

Nhưng mà nàng ta cứ như vậy bỏ qua sao? Đương nhiên là không có khả năng.

“Tiểu thư, chúng ta lại đến sao?” Người ta đều đã nói trắng ra như vậy rồi, tiểu thư còn mặt dày quấn lấy, Quản đại nhân căn bản là không hề có một chút để ý nào tới nàng ta.

“Các ngươi muốn có cuộc sống sung sướng không, có muốn vinh hoa phú quý không?” Lúc đặc biệt phải sử dụng những thủ đoạn đặc biệt, nàng không tin không cướp được nam nhân.

Ngọc Quế, Thạch Lựu không cần nghĩ ngợi liền gật đầu, ai không muốn có cuộc sống sung sướng.

“Trở về chuẩn bị, tiếp theo đó chính là cuộc sống sung sướng của tiểu thư nhà các ngươi.” Nàng ta muốn chiến đến cùng, bắt được nam nhân nàng ta muốn.

Hồng Tuyết Bình không biết lời nàng ta nói với nha hoàn toàn bộ đều bị người nghe thấy, chờ nói đến tai chủ nhân.

Trong thư phòng nhỏ, Hồng Tuyết Bình rời đi, phía sau giá sách một vị nam tử sắc mặt tối tắm đi ra, đôi mắt thường mang theo ý cười giờ đây khoác lên một mảng tối đen, sét đánh khắp nơi, âm vang rung động.

“Hi Nhi, nàng quá nhân từ rồi.”

“Chẳng lẽ muốn giết nàng ta?” Nàng chọc hắn nói, tuy nhiên nàng chán ghét Hồng Tuyết Bình, cái loại người như vậy sẽ không biết tỉnh lại, càng bắt nàng ta rời đi nàng ta lại càng không rời.

“Nàng không tức giận?”

“Tức.” Sao có thể không tức giận, nàng cũng không phải thánh nhân.

“Sao ta không thấy như vậy?” Một bàn tay to lấy đi sách trên tay Cầu Hi Mai, Quản Nguyên Thiện ngồi trên giường nhỏ ôm lấy nàng, vô cùng thân thiết cọ vào vai nàng.

“Vì người không đáng mà tức giận là tự ngược bản thân, chúng ta hà tất phải vì một người vô sỉ như vậy mà làm hại đến thân thể.” Tức giận đến bệnh thì chính mình chịu tội, người khác ngược lại vỗ tay ăn mừng, người thân đau khổ, kẻ thù khoái chí,

“Ai nha, câu vô sỉ này không phải là nàng thường lấy để mắng ta sao, nàng thật vô sỉ, sao có thể trộm đi như vậy.” Hắn kéo tóc nàng lại.

Cầu Hi Mai lấy khửu tay đẩy nam nhân muốn nhân cơ hội trộm hương ra. “Huynh là không biết xấu hổ, da mặt còn dày hơn da trâu, kim cũng không đâm thủng được.”

“A! Hi Nhi nhà ta thật hiểu ta, không uổng công ta thương nàng, ta cả đời sẽ đối tốt với nàng, chỉ tốt với nàng, sẽ không tìm người khác khiến nàng tức giận, miệng ở trên mặt của người khác thì kệ bọn họ nói, nàng chỉ cần nhớ kỹ chỉ có nàng ghét bỏ ta, ta tuyệt đối sẽ không rời không bỏ, nàng lấy gậy đánh cũng không đi.” Cái nữ nhân bỉ ổi kia...Hừ, hắn sẽ không tha cho nàng ta.

“Huynh coi lời nàng ta là thật sao? Thật ra ta tuyệt đối không để ý, nàng ta chỉ là ghen tỵ với ta, bởi vì ta có huynh, mà nàng ta không chiếm được ngươi, nàng ta không thể chia rẽ được tình cảm của chính ta.” Nếu nàng đã chấp nhận hắn thì sẽ không hối hận, cả đời này chỉ mong cùng hắn nắm tay đến già, vĩnh viễn không rời.

“Ừm, không thèm để ý, nữ nhân điên ăn nói điên khùng không nghe cũng được, Hi Nhi nhà chúng ta thông minh nhất, biết không giao tiếp cùng với kẻ ngu dốt.” Vận số của Đinh Vượng Hải sắp đến, Đinh phủ liền sụp đổ, Cầu Hi Mai biết vậy nên khó chịu thở dài một hơi, tai bay vạ gió khiến người khác chán ghét.

Quản Nguyên Thiện cười khẽ nhéo hai má non mềm của nàng, “Việc này giao cho ta, nam nhân của nàng có thể đội trời, không đè tới nàng, nàng cứ an tâm làm người nhàn rỗi đi.”

Ngẫm lại cũng đúng, nàng nhẹ cười, “Vậy kiện án tham ô tra được đến đâu rồi? Bên Phòng đại nhân có nguy hiểm gì không?”

Theo an bài, Phòng Phục Lâm ra vẻ làm cao, nhưng là năm hạn không tốt, đại sư nói phải tiến vào nhà của “kẻ thù” mới có thể tránh họa, bởi vậy ông một cước đi vào toàn nhà Vương Khải mua cho phụ tá, đi vào liền không đi ra.

Ông cũng dám tới ở, Vương Khải nào dám ra mặt đuổi người, Lễ quốc công nổi tiếng chỉ nói một lời, hoàng thượng cũng phải kính trọng ba phần, ông ta dù có ăn mệt cũng phải cứng rắn nuốt vào.

“Yên tâm, ta đã thả vài người bên cạnh để bảo vệ ông ấy, chờ ông ấy kéo sự chú ý của mọi người đi, sẽ có người đến lấy cái hộp dưới gốc cây đào.” Nếu thật sự là chứng cớ Vương Khải tham ô, vụ án này sẽ kết thúc.

“Vậy cái chết của phụ mẫu ta...” Cầu Hi Mai không dám hỏi, nàng sợ chính mình không chịu được chân tướng đau lòng, nàng không có cách nàng quên được khuôn mặt tươi cười của phụ thân khi dạy nàng viết, nói cho cùng nàng là tiểu bảo bối mà ông yêu nhất.