Cách Trồng Ghép Hoa Dành Dành

Chương 6




Trên phố Cát Tường mấy chục năm như một ngày, lúc trời nóng, trên lối đi bộ toàn là quầy hàng và bàn của các cửa hàng kê ra ngoà, trời vừa trở lạnh những vật này đã không thấy tăm hơi.

Hắn liếc qua Bạch Mặc đang vùi mặt trong bát canh, trong lòng tự nhủ nếu không phải cậu, tài khoản năm nay của tôi còn có thể khả quan hơn. Nhưng suy nghĩ này vừa nảy ra, hắn cũng không tức giận hay hối hận gì.

Nói đến mức này, thì không dễ đi nữa. Nhạc Phương Chích dẫn theo Bạch Mặc ngồi xuống.

Cho nên bây giờ nhìn cũng trống trải gọn gàng hơn rất nhiều.

Hắn tính toán tiền trong tay, cũng không biết mùa đông này không ngừng đẩy nhanh tốc độ bận bịu, có thể kiếm thêm mấy đồng không. Nhưng mà đến cuối năm, cũng phải chuẩn bị sẵn các loại khoản. Lỡ như nếu chủ nhà muốn bán, nói không chừng, hắn chỉ có thể muối mặt vay tiền bạn bè xung quanh. Vay thì được, nhưng không dễ vay, nợ ân tình cũng khó trả.

“Mày báo đi!” Gã kia vô lại nói: “Mày báo đi! Làm gì, muốn đánh nhau đúng không?”

Nhạc Phương Chích dùng xe máy chở Bạch Mặc đến đồn cảnh sát. Cảnh sát khu vực Lý Lượng nghe tình huống của cậu xong, có phần khó xử. Bởi vì không có thông tin nào cả, người lại cứ không nói tiếng nào, xác nhận thân phận quả thực khó như mò kim đáy biển. Sau cùng đành phải chụp ảnh lại cho Bạch Mặc, thay vào tấm ảnh trên mạng lúc trước, lại thêm một vài thông tin mới biết, có ít còn hơn không.

“Tiên sư mày mới không biết nói tiếng người!” Gã bán hành bắt đầu phun nước bọt về phía Nhạc Phương Chích: “Chuyển hai tạ rưỡi hành lá mới cho thêm hai trăm tệ… nghèo không phất lên được thì sao! Nai lưng ra làm mà ra vẻ ông lớn cái gì!”

Giọng chị Điềm rất ngọt, cười lên lại ngọt hơn, mặt mày đều cong, bên má còn có lúm đồng tiền: “Vậy ngồi đi, lão Phú chắc đi xào đồ ăn. Vẫn chưa ăn đâu.”

Xong xuôi việc chính, Lý Lượng và Nhạc Phương Chích nói chuyện phiếm: “Thấy anh buôn bán đắt khách, ngày nào mẹ tôi cũng đến mua màn thầu.”

Nhạc Phương Chích cười: “Tôi cũng không biết bác gái, nếu biết đâu thể lấy tiền của bác nữa.”

Nhạc Phương Chích cười: “Tôi cũng không biết bác gái, nếu biết đâu thể lấy tiền của bác nữa.”

Nhạc Phương Chích không cảm thấy mình sẽ không có được vận may đó. Hắn cũng không giống những người đàn ông khác, tập trung tinh thần cưới vợ sinh con. Kết hôn trong mắt hắn là cột hai người chẳng hề liên quan vào với nhau, tương tự gà chọi đã đóng cửa lồng, đánh cho gà bay chó chạy, rơi lông gà đầy đất.

Cơm nước xong xuôi, Nhạc Phương Chích dẫn Bạch Mặc ra vềt.

“Đừng như vậy, vốn là buôn bán nhỏ. Anh cũng phải sống mà.” Lý Lượng xích lại gần Nhạc Phương Chích: “Tiết lộ với anh một tin, chủ nhà của anh sắp ra nước ngoài rồi, đoán chừng sẽ bán nhà. Anh nhìn xem, có muốn tính toán trước không?”

Bạch Mặc nắm lấy vạt áo jacket của Nhạc Phương Chích.

Trên phố Cát Tường mấy chục năm như một ngày, lúc trời nóng, trên lối đi bộ toàn là quầy hàng và bàn của các cửa hàng kê ra ngoà, trời vừa trở lạnh những vật này đã không thấy tăm hơi.

Nhạc Phương Chích lại cười: “Tôi đâu mua nổi nơi này.”

Nhạc Phương Chích đi tới: “Làm gì đây, bảo cậu ngủ trước kia mà?”

Nhạc Phương Chích phát hiện bèn ôm người vào trong lòng mình, quen thuộc đi lên tầng.

Lý Lượng vỗ hắn một cái, vừa an ủi vừa cổ vũ: “Được thôi, cứ từ từ đi. Chân chính đi đường ngay, ổn định lại. Ngày đó tôi nghe thím Khang nhắc mãi, thím ấy quen một người, muốn giới thiệu cho anh đấy.”

Phí quầy hàng ở chợ đêm sắp tăng rồi. Ban đầu sạp nhỏ một ngày mười lăm, sạp lớn hai mươi lăm, bây giờ sạp nhỏ một ngày hai mươi lăm, sạp lớn là bốn mươi. Rau quả và những thứ linh tinh hằng ngày đều là buôn bán nhỏ lẻ, vốn lợi nhuận đã không nhiều, bán một phần có khi chỉ có thể kiếm được một tệ tám hào. Mùa đông nơi này xuống âm hai, ba mươi độ, tất nhiên chợ đêm còn lâu mới náo nhiệt như mùa hè. Không biết mấy ông chủ sạp cũ năm nay có tiếp tục kinh doanh nữa không.

Nhạc Phương Chích nhếch khóe miệng: “Để sau hẵng nói.”

Người bán hành vòng qua hành đi tới, không thể nhịn được nữa cho cậu một đạp. Không ngờ một đạp này đá lên chân của người khác.

“Để sau hẵng nói là sao…” Trong lúc nói chuyện có người đến làm việc. Nhạc Phương Chích bèn nói: “Vậy chúng tôi đi đây.”

“Chắc uống rượu rồi…”

“Được, có tin tức tôi sẽ gọi điện cho anh.”

“Chưa đánh răng thì đánh răng đi.” Nhạc Phương Chích lạnh lùng nói, “Trả tiền cho tôi, nếu không tôi báo cảnh sát.”

Tuyết rơi một lúc sau đó dừng lại. Thời tiết hơi ấm lên, buổi chiều cuối thu đầu đông, không khí lạnh thoải mái. Chóp mũi của Bạch Mặc hơi đỏ lên vì lạnh, cậu hít mũi một cái, ánh mắt dường như dừng trên những cái cây trong công viên bên kia bờ sông. Cây bạch dương màu vàng kim, còn có cây phong màu đỏ… Chúng xếp từng tầng từng tầng dưới bầu trời xanh thắm, lại rơi bóng xuống sông, giống như một bức tranh sơn dầu sâu sắc về mùa thu.

Cho nên bây giờ nhìn cũng trống trải gọn gàng hơn rất nhiều.

Nhạc Phương Chích quay đầu nhìn cậu một cái, quay đầu xe lái đến quán của Lão Phú.

Nhạc Phương Chích chỉ bảo nói sau đi, tạm thời vẫn có thể giải quyết được. Trên thực tế hắn cũng biết mệt mỏi thế này không phải kế lâu dài. Hắn thức dậy lúc hơn bốn giờ sáng và đi ngủ lúc chín mười giờ tối, một người làm việc của mấy người, bận đến mức chân không chạm đất. May mà hắn vốn xuất thân học thể dục, có sức khỏe tốt, nếu không đổi lại là người khác đã nằm xuống từ lâu rồi. Có điều những năm này trải qua quá nhiều chuyện, cuộc sống lại cực khổ, thật ra Nhạc Phương Chích có thể cảm nhận được mình không còn khỏe mạnh như lúc thanh niên.

Đã qua giờ cơm nhưng trong quán lẩu vẫn có mấy bàn thực khách. Nhân viên đang bận bưng đĩa thịt dê cuộn vừa cắt ra cho khách.

Nhạc Phương Chích sửng sốt một lát, bật cười. Hắn ngồi xổm xuống, sờ lên cái đầu hòa thượng nhẵn bóng của Bạch Mặc: “Ngày mai tôi sẽ đem đến ngân hàng đổi, đến khi đó vẫn là một trăm tệ.”

Trên đường có nhiều xe tải dừng lại bán rau mùa thu. Có hành baro, cũng có cải thảo và khoai tây. Nhạc Phương Chích chỉ nhìn hành. Cuối cùng chọn trúng một nhà, cò kè mặc cả, mua một tấn.

Bạch Mặc nắm lấy vạt áo jacket của Nhạc Phương Chích.

Giày vò như thế đã đến khuya, buổi tối chỉ hấp non nửa bếp lương khô, thời gian ra nồi cũng kéo dài hơn một tiếng. Có khách hàng đang vội, hoặc là trách móc, hoặc là quay người rời đi luôn, ăn gì mà không phải ăn.

Nhạc Phương Chích phát hiện bèn ôm người vào trong lòng mình, quen thuộc đi lên tầng.

“Bà nó sao phải trả cho mày!” Đối phương rất ngang ngược. Cô vợ của gã đứng ở bên cạnh không nói gì, cũng không tiến lên ngăn cản.

Trên tầng không có khách, một người phụ nữ sơn móng tay đỏ đang lười biếng ngồi bên bàn nghịch mái tóc xoăn buộc bên vai. Mới nhìn bảo cô bốn mươi tuổi cũng được, nói hai mươi hình như cũng không có trở ngại gì, tóm lại không dễ dàng để người khác nhìn ra tuổi tác, vì cô trang điểm quá dày. Nhưng cho dù nói thế nào, cô cũng là người phụ nữ nhìn một cái sẽ khiến người ta cảm thấy “Thật sự có vị của phụ nữ”.

Vả lại hắn có vẻ như rất lạnh nhạt với phương diện này. Trước kia hơi sức toàn thân đều dùng để đánh nhau với người ta, đến bây giờ thanh tâm quả dục đến giới hạn. Làm việc từ sáng đến tối, mệt lử người, không hề có tâm tư ấy. Thật sự cưới vợ về, chưa được hai ngày đã phải ly hôn.

Lúc này đã nhìn ra lợi ích của cửa hàng, mặc dù kinh doanh vào mùa đông cũng hơi phiền phức, nhưng vẫn tốt hơn ngoài trời gió thổi tuyết rơi. Có điều cửa hàng đi thuê lại không giống của nhà mình. Thứ nhất tiền thuê nhà mỗi tháng là một khoản lớn, thứ hai là không biết khi nào chủ nhà không cho thuê nữa. Nếu đổi chỗ và mở lại cửa hàng, mở thì mở được, nhưng không biết có nuôi được không.

Đã qua giờ cơm nhưng trong quán lẩu vẫn có mấy bàn thực khách. Nhân viên đang bận bưng đĩa thịt dê cuộn vừa cắt ra cho khách.

Nhạc Phương Chích đột nhiên cảm giác mình đến không đúng lúc cho lắm: “Chị Điềm.”

Chị Điềm ngẩng đầu lên, à một tiếng cười khẽ: “Đại Nhạc à. Tìm Lão Phú có chuyện gì?”

Cuối cùng hơn tám giờ mới đóng cửa quán.

Nhạc Phương Chích cười một tiếng: “Cũng không có việc gì, đi bộ lung tung thôi.”

Phố Cát Tường là một con phố cổ có lịch sử lâu đời, trên cơ bản được cụ thể hóa bằng thành ngữ “nhân gian muôn màu”. Họ ăn cơm trưa muộn, thỉnh thoảng nói về tin tức trong đường phố.

Giọng chị Điềm rất ngọt, cười lên lại ngọt hơn, mặt mày đều cong, bên má còn có lúm đồng tiền: “Vậy ngồi đi, lão Phú chắc đi xào đồ ăn. Vẫn chưa ăn đâu.”

Nói đến mức này, thì không dễ đi nữa. Nhạc Phương Chích dẫn theo Bạch Mặc ngồi xuống.

Chị Điềm quan sát kỹ càng Bạch Mặc: “Thanh tú lắm, tóc dài thêm tí nữa đưa đi làm người mẫu cũng được… mười tám rồi nhỉ?”

Một lát sau Nhạc Phương Chích mới phản ứng được, đó là chỗ buổi chiều hắn bị đá.

Người vây xem đều không nhìn được nữa: “Tuổi cũng không lớn, nóng nảy gì chứ…”

Nhạc Phương Chích sa sầm mặt ngăn bên cạnh Bạch Mặc: “Anh đá cậu ấy làm gì?”

Trong lúc nói chuyện Lão Phú bưng xíu mại mới ra nồi hân hoan quay về, nhìn thấy Nhạc Phương Chích, nụ cười hơi cứng lại. Có điều đến cũng đến rồi, gã cũng không phải loại người hẹp hòi, đúng lúc mọi người ăn cùng nhau.

Nhạc Phương Chích ăn mì tôm xem như cơm tối, bận trong trong ngoài ngoài, đến lúc có thể nghỉ ngơi đã sắp nửa đêm.

Chị Điềm quan sát kỹ càng Bạch Mặc: “Thanh tú lắm, tóc dài thêm tí nữa đưa đi làm người mẫu cũng được… mười tám rồi nhỉ?”

Bạch Mặc mắt điếc tai ngơ, vẫn một lòng một dạ kéo hành. Tiếc rằng dây cỏ không chịu nổi sức nặng, bó hành vẫn lỏng ra. Cậu ngồi xổm xuống nhặt từ từ, xếp gọn từng cây, đúng lúc chặn đường vào cửa.

Chị Điềm nhìn Bạch Mặc suốt, mọi người cũng trò chuyện về Bạch Mặc, đoán đông đoán tây. Trông Bạch Mặc rất nhỏ, Lão Phú cũng nghi ngờ cậu chưa đến mười tám. Kết quả lúc đo tuổi xương ở bệnh viện, bác sĩ nói cậu hai mươi hai. Con trai trong vùng đến tuổi này, tuy không nhất định béo hay gầy, tóm lại cũng không thể có khung xương nhỏ như vậy. Chị Điềm nói Bạch Mặc nhìn giống như từ phương Nam tới đây.

Không ai biết quá khứ của cậu, xác suất tìm được người thân thực sự không lớn. Hơn nữa với tình huống này, hộ khẩu và thẻ căn cước cũng không trông cậy được trong thời gian ngắn. Trước mắt Bạch Mặc không có hộ khẩu mười mươi, nếu Nhạc Phương Chích không nhặt cậu, cậu thật sự sẽ không có đường sống.

Nhạc Phương Chích nghe Chị Điềm và Lão Phú tán gẫu câu được câu chăng, gắp cho Bạch Mặc mấy cái xíu mại thịt bò nấm hương: “Ăn nhiều vào.”

Vợ người kia cuống quýt tìm một trăm tệ trong túi ra, đưa cho Nhạc Phương Chích.

Lý Lượng vỗ hắn một cái, vừa an ủi vừa cổ vũ: “Được thôi, cứ từ từ đi. Chân chính đi đường ngay, ổn định lại. Ngày đó tôi nghe thím Khang nhắc mãi, thím ấy quen một người, muốn giới thiệu cho anh đấy.”

Tất nhiên Bạch Mặc sẽ không lên tiếng.

Xíu mại rất to, Bạch Mặc cắn một miếng, hình như bị nghẹn. Nhạc Phương Chích nhanh chóng múc cho cậu một bát canh củ cải, vuốt dọc lưng cậu.

“Để sau hẵng nói là sao…” Trong lúc nói chuyện có người đến làm việc. Nhạc Phương Chích bèn nói: “Vậy chúng tôi đi đây.”

Phố Cát Tường là một con phố cổ có lịch sử lâu đời, trên cơ bản được cụ thể hóa bằng thành ngữ “nhân gian muôn màu”. Họ ăn cơm trưa muộn, thỉnh thoảng nói về tin tức trong đường phố.

Nhạc Phương Chích quay đầu nhìn cậu một cái, quay đầu xe lái đến quán của Lão Phú.

Phí quầy hàng ở chợ đêm sắp tăng rồi. Ban đầu sạp nhỏ một ngày mười lăm, sạp lớn hai mươi lăm, bây giờ sạp nhỏ một ngày hai mươi lăm, sạp lớn là bốn mươi. Rau quả và những thứ linh tinh hằng ngày đều là buôn bán nhỏ lẻ, vốn lợi nhuận đã không nhiều, bán một phần có khi chỉ có thể kiếm được một tệ tám hào. Mùa đông nơi này xuống âm hai, ba mươi độ, tất nhiên chợ đêm còn lâu mới náo nhiệt như mùa hè. Không biết mấy ông chủ sạp cũ năm nay có tiếp tục kinh doanh nữa không.

Tuyết rơi một lúc sau đó dừng lại. Thời tiết hơi ấm lên, buổi chiều cuối thu đầu đông, không khí lạnh thoải mái. Chóp mũi của Bạch Mặc hơi đỏ lên vì lạnh, cậu hít mũi một cái, ánh mắt dường như dừng trên những cái cây trong công viên bên kia bờ sông. Cây bạch dương màu vàng kim, còn có cây phong màu đỏ… Chúng xếp từng tầng từng tầng dưới bầu trời xanh thắm, lại rơi bóng xuống sông, giống như một bức tranh sơn dầu sâu sắc về mùa thu.

Lúc này đã nhìn ra lợi ích của cửa hàng, mặc dù kinh doanh vào mùa đông cũng hơi phiền phức, nhưng vẫn tốt hơn ngoài trời gió thổi tuyết rơi. Có điều cửa hàng đi thuê lại không giống của nhà mình. Thứ nhất tiền thuê nhà mỗi tháng là một khoản lớn, thứ hai là không biết khi nào chủ nhà không cho thuê nữa. Nếu đổi chỗ và mở lại cửa hàng, mở thì mở được, nhưng không biết có nuôi được không.

Xíu mại rất to, Bạch Mặc cắn một miếng, hình như bị nghẹn. Nhạc Phương Chích nhanh chóng múc cho cậu một bát canh củ cải, vuốt dọc lưng cậu.

Xe tải chở hành lao thẳng ra khỏi sân. Bạch Mặc một mực cúi đầu bên cạnh chồng hành. Nhạc Phương Chích an ủi nói: “Không sao rồi. Đồ điên.” Nói xong tiếp tục xách hành còn lại lên mái nhà với công nhân làm thuê.

Nói cho cùng việc kinh doanh như thế nào, ngoại trừ đồ tốt xấu, cũng có nhiều liên quan đến vị trí cửa hàng. Hai đại lý cùng một bảng hiệu bán thực phẩm chín trên phố Cát Tường, một đại lý ở bên cạnh chợ đêm phố Nam, đại lý còn lại ở bên cạnh hồ tắm lớn trên phố Bắc. Đồ đạc giống hệt nhau, quy mô cửa hàng cũng không chênh lệch nhiều, thậm chí thời gian mở quán cũng là liền kề trước sau. Nhưng mức độ phát đạt lại khác nhau một trời một vực. Hiện nay đại lý ở chợ đêm phía Nam một ngày phải giao hai chuyến hàng, đại lý ở phố Bắc thì vài ngày cũng không giao được một chuyến. Thực phẩm chín ăn đồ tươi mới, rất nhiều láng giềng thà rằng đi xa một chút đến phía Nam mua, nói hoa mỹ là rèn luyện sức khỏe. Nhạc Phương Chích đoán qua mùa đông này cửa hàng bên phố Bắc sẽ phải đóng cửa.

Hắn tính toán tiền trong tay, cũng không biết mùa đông này không ngừng đẩy nhanh tốc độ bận bịu, có thể kiếm thêm mấy đồng không. Nhưng mà đến cuối năm, cũng phải chuẩn bị sẵn các loại khoản. Lỡ như nếu chủ nhà muốn bán, nói không chừng, hắn chỉ có thể muối mặt vay tiền bạn bè xung quanh. Vay thì được, nhưng không dễ vay, nợ ân tình cũng khó trả.

Bạch Mặc run rẩy một cái, đống hành đang xếp đổ xuống. Một đống hành to lăn xuống theo bậc thang, đập lên chân đối phương. Cậu sững người một lát, sau đó ôm đầu theo bản năng.

Hắn liếc qua Bạch Mặc đang vùi mặt trong bát canh, trong lòng tự nhủ nếu không phải cậu, tài khoản năm nay của tôi còn có thể khả quan hơn. Nhưng suy nghĩ này vừa nảy ra, hắn cũng không tức giận hay hối hận gì.

Hắn lười tắm rửa, kéo bước chân mệt mỏi trở về phòng ngủ, lại phát hiện Bạch Mặc đang co ro ở góc tường.

Nói cho cùng việc kinh doanh như thế nào, ngoại trừ đồ tốt xấu, cũng có nhiều liên quan đến vị trí cửa hàng. Hai đại lý cùng một bảng hiệu bán thực phẩm chín trên phố Cát Tường, một đại lý ở bên cạnh chợ đêm phố Nam, đại lý còn lại ở bên cạnh hồ tắm lớn trên phố Bắc. Đồ đạc giống hệt nhau, quy mô cửa hàng cũng không chênh lệch nhiều, thậm chí thời gian mở quán cũng là liền kề trước sau. Nhưng mức độ phát đạt lại khác nhau một trời một vực. Hiện nay đại lý ở chợ đêm phía Nam một ngày phải giao hai chuyến hàng, đại lý ở phố Bắc thì vài ngày cũng không giao được một chuyến. Thực phẩm chín ăn đồ tươi mới, rất nhiều láng giềng thà rằng đi xa một chút đến phía Nam mua, nói hoa mỹ là rèn luyện sức khỏe. Nhạc Phương Chích đoán qua mùa đông này cửa hàng bên phố Bắc sẽ phải đóng cửa.

Lão Phú hỏi Nhạc Phương Chích có định thuê người giúp việc trong cửa hàng không. Cô Trịnh – y tá truyền nước biển cho Bạch Mặc, nói là mình có thằng cháu từ nông thôn tới đây, muốn tìm chỗ làm việc. Nhưng vì không có trình độ học vấn, chuyện này mãi không có manh mối. Mặc dù Lão Phú nói dông dài, phê bình kín đáo với chuyện Nhạc Phương Chích cưu mang Bạch Mặc, nhưng bản tính vẫn là người tốt nhiệt tình.

Nhạc Phương Chích chỉ bảo nói sau đi, tạm thời vẫn có thể giải quyết được. Trên thực tế hắn cũng biết mệt mỏi thế này không phải kế lâu dài. Hắn thức dậy lúc hơn bốn giờ sáng và đi ngủ lúc chín mười giờ tối, một người làm việc của mấy người, bận đến mức chân không chạm đất. May mà hắn vốn xuất thân học thể dục, có sức khỏe tốt, nếu không đổi lại là người khác đã nằm xuống từ lâu rồi. Có điều những năm này trải qua quá nhiều chuyện, cuộc sống lại cực khổ, thật ra Nhạc Phương Chích có thể cảm nhận được mình không còn khỏe mạnh như lúc thanh niên.

Nhạc Phương Chích đột nhiên cảm giác mình đến không đúng lúc cho lắm: “Chị Điềm.”

Ông bà nội của hắn khi còn trẻ làm việc tốn thể lực, về sau tuổi cũng chưa lớn nhưng đã bị bệnh khớp toàn thân. Đó dường như cũng là tương lai của hắn. Dân chúng dựa vào sức lực để kiếm cơm thường thường không chạy thoát con đường này. Lúc tuổi còn trẻ vắt kiệt sức để kiếm tiền, già rồi đưa tiền kiếm được cho bệnh viện cũng chưa chắc đã đủ. Lại đẻ và nuôi nấng một đống con cái, đứa nào đứa nấy như oan gia kiếp trước, chuyên chờ đợi đời này đến nhà đòi nợ. Có con cái có triển vọng thì không hiếu thảo, có con cái hiếu thảo lại không có tương lai, tóm lại mỗi cây mỗi hoa mỗi nhà mỗi cảnh. Cũng có người hưởng phúc của con cái, nhưng đó chỉ là may mắn số ít.

Nhạc Phương Chích cười một tiếng: “Cũng không có việc gì, đi bộ lung tung thôi.”

Chị Điềm nhìn Bạch Mặc suốt, mọi người cũng trò chuyện về Bạch Mặc, đoán đông đoán tây. Trông Bạch Mặc rất nhỏ, Lão Phú cũng nghi ngờ cậu chưa đến mười tám. Kết quả lúc đo tuổi xương ở bệnh viện, bác sĩ nói cậu hai mươi hai. Con trai trong vùng đến tuổi này, tuy không nhất định béo hay gầy, tóm lại cũng không thể có khung xương nhỏ như vậy. Chị Điềm nói Bạch Mặc nhìn giống như từ phương Nam tới đây.

Nhạc Phương Chích không cảm thấy mình sẽ không có được vận may đó. Hắn cũng không giống những người đàn ông khác, tập trung tinh thần cưới vợ sinh con. Kết hôn trong mắt hắn là cột hai người chẳng hề liên quan vào với nhau, tương tự gà chọi đã đóng cửa lồng, đánh cho gà bay chó chạy, rơi lông gà đầy đất.

Vả lại hắn có vẻ như rất lạnh nhạt với phương diện này. Trước kia hơi sức toàn thân đều dùng để đánh nhau với người ta, đến bây giờ thanh tâm quả dục đến giới hạn. Làm việc từ sáng đến tối, mệt lử người, không hề có tâm tư ấy. Thật sự cưới vợ về, chưa được hai ngày đã phải ly hôn.

Vừa nghĩ đến đây, Nhạc Phương Chích rất khó bề tưởng tượng liếc Lão Phú một cái, không hiểu nổi sự nhiệt tình với phụ nữ mười năm như một của gã ở đâu ra. Có lẽ ăn nhiều thịt dê. Hắn mất tập trung nghĩ, cũng không có lý do nào khác.

Nhạc Phương Chích lại cười: “Tôi đâu mua nổi nơi này.”

Cơm nước xong xuôi, Nhạc Phương Chích dẫn Bạch Mặc ra vềt.

Trên đường có nhiều xe tải dừng lại bán rau mùa thu. Có hành baro, cũng có cải thảo và khoai tây. Nhạc Phương Chích chỉ nhìn hành. Cuối cùng chọn trúng một nhà, cò kè mặc cả, mua một tấn.

Xe tải không vào hẻm, mà đi vào sân sau qua cái cổng tò vò trên đường, Nhạc Phương Chích tìm một công nhân bốc vác. Năm tầng nói cao không cao, khó chống lại hành nhiều, đi đi về về, cũng có thể khiến người ta mệt ngất ngưởng.

Nhạc Phương Chích dùng xe máy chở Bạch Mặc đến đồn cảnh sát. Cảnh sát khu vực Lý Lượng nghe tình huống của cậu xong, có phần khó xử. Bởi vì không có thông tin nào cả, người lại cứ không nói tiếng nào, xác nhận thân phận quả thực khó như mò kim đáy biển. Sau cùng đành phải chụp ảnh lại cho Bạch Mặc, thay vào tấm ảnh trên mạng lúc trước, lại thêm một vài thông tin mới biết, có ít còn hơn không.

Nhạc Phương Chích không biết đã chuyển bao nhiêu chuyến, lúc đi xuống, hắn phát hiện hai tay Bạch Mặc đang túm hành kéo vào trong cửa. Rõ ràng cậu không có sức lực gì, hành được buộc thành từng bó, kéo trên mặt đất sẽ rời ra. Gã bán hành chắc là vì mệt mỏi, nên có vẻ hơi bực bội: “Không chuyển được thì đừng đụng vào, đứng sang bên cạnh đi.”

Chương 06

Bạch Mặc mắt điếc tai ngơ, vẫn một lòng một dạ kéo hành. Tiếc rằng dây cỏ không chịu nổi sức nặng, bó hành vẫn lỏng ra. Cậu ngồi xổm xuống nhặt từ từ, xếp gọn từng cây, đúng lúc chặn đường vào cửa.

Lần này không ai đi qua được, gã bán hành hai tay xách theo hành baro nặng trịch, triệt để nổi giận: “Mẹ nó mày đui hả? Tránh ra!”

Bạch Mặc run rẩy một cái, đống hành đang xếp đổ xuống. Một đống hành to lăn xuống theo bậc thang, đập lên chân đối phương. Cậu sững người một lát, sau đó ôm đầu theo bản năng.

“Mả mẹ hôm nay tao cứ không nói lý đấy.” Người kia ném hành xuống đất: “Mày tự chuyển đi.”

Người bán hành vòng qua hành đi tới, không thể nhịn được nữa cho cậu một đạp. Không ngờ một đạp này đá lên chân của người khác.

Nhạc Phương Chích sa sầm mặt ngăn bên cạnh Bạch Mặc: “Anh đá cậu ấy làm gì?”

“Tôi không đá nó!” Gã bán hành rất bực tức: “Tôi bảo nó tránh ra mà!”

Lần này những người hóng hớt đều lên khuyên can, cô vợ của người kia cũng lên can ngăn giống như đã sống lại: “Có chuyện gì từ từ nói, nói chuyện…”

Nhạc Phương Chích lạnh lùng nói: “Anh không biết nói tiếng người hả.”

“Tiên sư mày mới không biết nói tiếng người!” Gã bán hành bắt đầu phun nước bọt về phía Nhạc Phương Chích: “Chuyển hai tạ rưỡi hành lá mới cho thêm hai trăm tệ… nghèo không phất lên được thì sao! Nai lưng ra làm mà ra vẻ ông lớn cái gì!”

Xe tải không vào hẻm, mà đi vào sân sau qua cái cổng tò vò trên đường, Nhạc Phương Chích tìm một công nhân bốc vác. Năm tầng nói cao không cao, khó chống lại hành nhiều, đi đi về về, cũng có thể khiến người ta mệt ngất ngưởng.

“Đừng như vậy, vốn là buôn bán nhỏ. Anh cũng phải sống mà.” Lý Lượng xích lại gần Nhạc Phương Chích: “Tiết lộ với anh một tin, chủ nhà của anh sắp ra nước ngoài rồi, đoán chừng sẽ bán nhà. Anh nhìn xem, có muốn tính toán trước không?”

Bình thường Nhạc Phương Chích có vẻ im lìm, trên thực tế không được xem là người tốt. Nghe vậy đôi mắt hơi híp lại: “Chê ít thì anh nói đi, bây giờ mới thái độ lại, anh có nói lý lẽ không.”

“Mả mẹ hôm nay tao cứ không nói lý đấy.” Người kia ném hành xuống đất: “Mày tự chuyển đi.”

Bình thường Nhạc Phương Chích có vẻ im lìm, trên thực tế không được xem là người tốt. Nghe vậy đôi mắt hơi híp lại: “Chê ít thì anh nói đi, bây giờ mới thái độ lại, anh có nói lý lẽ không.”

“Cậu vẫn có lương tâm.” Nhạc Phương Chích trêu ghẹo nói: “Được rồi, mau ngủ đi. Ngày mai không có việc gì, cậu lên mái nhà lật hành tươi giúp tôi.”

Nhạc Phương Chích duỗi tay: “Được, hai tạ rưỡi của anh còn một nửa chưa chuyển hết. Tôi cũng không đòi nhiều, anh trả lại một trăm tệ cho tôi.”

“Bà nó sao phải trả cho mày!” Đối phương rất ngang ngược. Cô vợ của gã đứng ở bên cạnh không nói gì, cũng không tiến lên ngăn cản.

“Chưa đánh răng thì đánh răng đi.” Nhạc Phương Chích lạnh lùng nói, “Trả tiền cho tôi, nếu không tôi báo cảnh sát.”

Trong lúc nói chuyện Lão Phú bưng xíu mại mới ra nồi hân hoan quay về, nhìn thấy Nhạc Phương Chích, nụ cười hơi cứng lại. Có điều đến cũng đến rồi, gã cũng không phải loại người hẹp hòi, đúng lúc mọi người ăn cùng nhau.

“Mày báo đi!” Gã kia vô lại nói: “Mày báo đi! Làm gì, muốn đánh nhau đúng không?”

Nhạc Phương Chích nhìn chằm chằm gã một lát, bất thình lình ra tay, vặn ngược cánh tay người nọ ra sau lưng. Đối phương lập tức rú lên như lợn bị chọc tiết.

Nhạc Phương Chích cúi đầu xuống, phát hiện trên sàn nhà lót tờ báo. Tờ tiền giấy bị xé nát vào buổi chiều được ghép lại với nhau giống như ghép hình, trông có vẻ hoàn chỉnh.

Lần này những người hóng hớt đều lên khuyên can, cô vợ của người kia cũng lên can ngăn giống như đã sống lại: “Có chuyện gì từ từ nói, nói chuyện…”

Nhạc Phương Chích bẻ tay đối phương: “Trả tiền cho tao, nếu không hôm nay tao sẽ tháo cánh tay mày ra. Mày xem tao có dám không.”

Vợ người kia cuống quýt tìm một trăm tệ trong túi ra, đưa cho Nhạc Phương Chích.

Nhạc Phương Chích buông tay, người trên đất rên rỉ đứng lên, dùng tay chỉ vào Nhạc Phương Chích: “Mày đợi đó!” Nói xong chộp lấy một trăm tệ từ tay người vợ, xé thành mảnh nhỏ. Quay người lại cho vợ một bạt tai: “Đồ đĩ lắm chuyện nhà mày!”

Người vây xem đều không nhìn được nữa: “Tuổi cũng không lớn, nóng nảy gì chứ…”

Nhạc Phương Chích nhếch khóe miệng: “Để sau hẵng nói.”

“Chắc uống rượu rồi…”

Xe tải chở hành lao thẳng ra khỏi sân. Bạch Mặc một mực cúi đầu bên cạnh chồng hành. Nhạc Phương Chích an ủi nói: “Không sao rồi. Đồ điên.” Nói xong tiếp tục xách hành còn lại lên mái nhà với công nhân làm thuê.

Giày vò như thế đã đến khuya, buổi tối chỉ hấp non nửa bếp lương khô, thời gian ra nồi cũng kéo dài hơn một tiếng. Có khách hàng đang vội, hoặc là trách móc, hoặc là quay người rời đi luôn, ăn gì mà không phải ăn.

Cuối cùng hơn tám giờ mới đóng cửa quán.

Chị Điềm ngẩng đầu lên, à một tiếng cười khẽ: “Đại Nhạc à. Tìm Lão Phú có chuyện gì?”

Nhạc Phương Chích ăn mì tôm xem như cơm tối, bận trong trong ngoài ngoài, đến lúc có thể nghỉ ngơi đã sắp nửa đêm.

Hắn lười tắm rửa, kéo bước chân mệt mỏi trở về phòng ngủ, lại phát hiện Bạch Mặc đang co ro ở góc tường.

Không ai biết quá khứ của cậu, xác suất tìm được người thân thực sự không lớn. Hơn nữa với tình huống này, hộ khẩu và thẻ căn cước cũng không trông cậy được trong thời gian ngắn. Trước mắt Bạch Mặc không có hộ khẩu mười mươi, nếu Nhạc Phương Chích không nhặt cậu, cậu thật sự sẽ không có đường sống.

Nhạc Phương Chích đi tới: “Làm gì đây, bảo cậu ngủ trước kia mà?”

Tất nhiên Bạch Mặc sẽ không lên tiếng.

Bạch Mặc chợt vươn tay, cẩn thận vuốt ve bắp chân của Nhạc Phương Chích.

Nhạc Phương Chích cúi đầu xuống, phát hiện trên sàn nhà lót tờ báo. Tờ tiền giấy bị xé nát vào buổi chiều được ghép lại với nhau giống như ghép hình, trông có vẻ hoàn chỉnh.

Nhạc Phương Chích sửng sốt một lát, bật cười. Hắn ngồi xổm xuống, sờ lên cái đầu hòa thượng nhẵn bóng của Bạch Mặc: “Ngày mai tôi sẽ đem đến ngân hàng đổi, đến khi đó vẫn là một trăm tệ.”

Bạch Mặc chợt vươn tay, cẩn thận vuốt ve bắp chân của Nhạc Phương Chích.

Một lát sau Nhạc Phương Chích mới phản ứng được, đó là chỗ buổi chiều hắn bị đá.

“Cậu vẫn có lương tâm.” Nhạc Phương Chích trêu ghẹo nói: “Được rồi, mau ngủ đi. Ngày mai không có việc gì, cậu lên mái nhà lật hành tươi giúp tôi.”