Nhạc Phương Chích giật mình ngồi bật dậy, vừa mặc quần đùi xong thì cửa mở ra, mẹ hắn thò đầu vào.
Ngón cái Nhạc Phương Chích vuốt nhẹ tay Bạch Mặc, nói với mẹ mình: “Mẹ nên uống ngụm nước đậu xanh trước đi, nếu vào bệnh viện thật, lại tốn một khoản tiền lớn.”
Hai người mắt to trừng mắt nhỏ một lát. Triệu Thục Anh há to miệng, hồi lâu không nói nên lời.
Trông cậu hơi dè dặt, nhưng lại ngồi ngay ngắn bên cạnh Nhạc Phương Chích, ưỡn thẳng eo, nói một cách thận trọng và ngoan ngoãn: “Chào cô ạ.”
Nhưng ông ta đánh bài, tốt xấu gì vẫn biết hạn mức tối đa, dù ầm ĩ làm cả nhà sống không yên, nhưng vẫn không sánh bằng những cái gọi là “đầu tư” mà ông ta làm khiến người nổi nóng. Hôm nay đầu tư một dự án gì đó ở đây, ngày mai lại đầu tư nơi kia, không có tiền thì vay ngân hàng và các công ty cho vay. Ông ta luôn ôm giấc mộng đông sơn tái khởi không buông tay, thế nhưng đầu tư nào có dễ dàng như vậy, tám chín phần mười đều trôi theo dòng nước. Kết quả đó là những năm ấy nhà có những khoản nợ ngoài định mức khổng lồ, bản thân Nhạc Đại Dũng bị giam lại.
Nhạc Phương Chích nhanh chóng kéo chăn đơn qua đắp lên người Bạch Mặc, sau đó nhảy lên, xoay đầu mẹ hắn đẩy đi ra ngoài.
Giọng Triệu Thục Anh run rẩy: “Còn làm sao, mày nói xem làm sao? Mày với nó rốt cuộc…”
“Ôi, không thể như thế được. Chị dâu mày vốn đã không hài lòng về anh mày, chuyện trong nhà tốt nhất đừng để nó biết…”
Triệu Thục Anh cả giận nói: “Đây là chuyện làm việc hả? Mày có thể biết xấu hổ không! Nếu người trong nhà mày là con gái, mẹ có thể lo lắng tức giận như vậy không?”
Vừa đóng cửa lại, Nhạc Phương Chích đã trách móc luôn: “Trời nắng chang chang, mẹ lén lút đến chỗ tôi làm gì?”
Không nộp tiền thuê gian hàng sẽ mất, gian hàng mất rồi cũng không có cách nào kiếm tiền nữa.
Triệu Thục Anh vẫn chưa hoàn hồn lại: “Mày… đó… đó chẳng phải người làm trong cửa hàng của mày à?”
Triệu Thục Anh che ngực, có vẻ lại muốn ngất xỉu.
Mặc dù Nhạc Phương Chích không ngờ chuyện sẽ bị lộ như vậy, có điều trước kia hắn đã không có ý định giấu, vì vậy thản nhiên nói: “Ừ, làm sao.”
“Vậy mày còn có tâm tư làm bậy với đàn ông!” Giọng Triệu Thục Anh tăng cao.
Giọng Triệu Thục Anh run rẩy: “Còn làm sao, mày nói xem làm sao? Mày với nó rốt cuộc…”
Nhạc Phương Chích nhanh chóng kéo chăn đơn qua đắp lên người Bạch Mặc, sau đó nhảy lên, xoay đầu mẹ hắn đẩy đi ra ngoài.
Nhạc Phương Chích đẩy bà đến phòng bếp, ấn ngồi xuống ghế sau đó rót cho bà bát nước đậu xanh: “Mẹ nhìn thấy rồi còn gì.”
Mẹ hắn che ngực, có vẻ như sắp ngất xỉu: “Mày… mày với đàn ông…”
“Nhưng chuyện này liên quan gì với tôi chứ?” Nếu là trước kia Nhạc Phương Chích đã nổi giận từ lâu, nhưng bây giờ có lẽ sống thoải mái quá lâu, tính tình cũng không nóng nảy như vậy. Hắn bình thản nói: “Vả lại tôi cũng không có tiền. Mỗi tháng trả bao nhiêu nợ cũng không phải mẹ không biết, còn phải trả tiền cho bạn bè. Tôi buôn bán ế ẩm thế nào mẹ cũng thấy đó, trời nắng gắt, màn thầu bán cho ai? Mấy tháng này nhất định sẽ lỗ vốn. Tôi còn chưa lo được thân tôi đây.”
Nhạc Phương Chích túm cái quạt hương bồ, phe phẩy quạt cho mẹ hắn: “Chuyện này lại không có gì ghê gớm.”
Nhạc Phương Chích dựa vào phía sau, chẳng quan tâm bất cứ chuyện gì: “Vợ chồng làm việc có gì không đàng hoàng? Hai người không làm việc, tôi từ đâu ra?”
Triệu Thục Anh vỗ đùi bắt đầu gào khóc: “Mày không thấy mất mặt à! Nếu để hàng xóm biết chuyện này, cả nhà làm người như thế nào hả!”
Đúng lúc này, một bàn tay bỗng duỗi ra nắm chặt tay Nhạc Phương Chích, hắn ngẩng đầu lên, phát hiện Bạch Mặc đi vào không biết từ lúc nào.
Không ngờ rằng vẫn ngựa quen đường cũ.
Nếu là ngày thường nghe những lời này, tám chín phần mười Nhạc Phương Chích sẽ khó chịu, nhưng không biết tại sao, bây giờ hắn cảm thấy toàn thân uể oải, có vài phần dửng dưng: “Tôi không e ngại người khác. Hơn nữa mẹ không nói ra thì ai biết? Nếu người khác có hỏi, mẹ cứ nói là con mẹ nghèo nên không cưới được vợ là được.”
“Thôi đi.” Nhạc Phương Chích nói thẳng: “Mẹ lo lắng tức giận thay tôi khi nào. Chỉ toàn là tôi lo lắng tức giận thay mấy người. Đây cũng chẳng phải chuyện quan trọng. Nói đi, rốt cuộc có chuyện gì không thể nói trong điện thoại, để mẹ đội nắng chạy tới đây?”
Triệu Thục Anh gân cổ lên, tay cũng đang run: “Mày… rốt cuộc mày có biết xấu hổ không hả? Từ nhỏ mày đã không đàng hoàng, chỉ toàn đi con đường bất chính. Lúc cô ba của mày nói với mẹ, mẹ còn không xem là chuyện gì to tát… bây giờ hay rồi, hóa ra là đặt ở đây chờ mẹ… Tôi đã tạo nghiệp gì đây hả…”
Nhạc Phương Chích sầm mặt: “Đừng nói là Nhạc Đại Cũng lại đi đánh bài đấy?”
Nhạc Phương Chích dựa vào phía sau, chẳng quan tâm bất cứ chuyện gì: “Vợ chồng làm việc có gì không đàng hoàng? Hai người không làm việc, tôi từ đâu ra?”
Triệu Thục Anh vỗ đùi bắt đầu gào khóc: “Mày không thấy mất mặt à! Nếu để hàng xóm biết chuyện này, cả nhà làm người như thế nào hả!”
Triệu Thục Anh cả giận nói: “Đây là chuyện làm việc hả? Mày có thể biết xấu hổ không! Nếu người trong nhà mày là con gái, mẹ có thể lo lắng tức giận như vậy không?”
“Thôi đi.” Nhạc Phương Chích nói thẳng: “Mẹ lo lắng tức giận thay tôi khi nào. Chỉ toàn là tôi lo lắng tức giận thay mấy người. Đây cũng chẳng phải chuyện quan trọng. Nói đi, rốt cuộc có chuyện gì không thể nói trong điện thoại, để mẹ đội nắng chạy tới đây?”
Triệu Thục Anh hình như đã tắt lửa ngay lập tức.
Triệu Thục Anh lắc đầu một cách không tự tin.
Nhạc Phương Chích sầm mặt: “Đừng nói là Nhạc Đại Cũng lại đi đánh bài đấy?”
Triệu Thục Anh lắc đầu một cách không tự tin.
Vừa đóng cửa lại, Nhạc Phương Chích đã trách móc luôn: “Trời nắng chang chang, mẹ lén lút đến chỗ tôi làm gì?”
Nhạc Đại Dũng, kể ra cũng là một người kỳ lạ. Thỉnh thoảng ông ta sẽ đánh bạc, nhưng không phải lấy tiền của mình đi cược mà dùng tiền của người khác đi cược. Nếu thắng đương nhiên ai cũng vui vẻ, nhưng chuyện cờ bạc này làm gì có chuyện thắng liên tục, nếu thua chắc chắn sẽ bị người ta đến cửa đòi nợ. Lần nào ông ta cũng kéo dài, cứ phải đợi lần sau thắng rồi mới trả tiền cho người ta, thế là luôn làm cho gia đình không được sống yên.
Triệu Thục Anh vẫn chưa hoàn hồn lại: “Mày… đó… đó chẳng phải người làm trong cửa hàng của mày à?”
Nhưng ông ta đánh bài, tốt xấu gì vẫn biết hạn mức tối đa, dù ầm ĩ làm cả nhà sống không yên, nhưng vẫn không sánh bằng những cái gọi là “đầu tư” mà ông ta làm khiến người nổi nóng. Hôm nay đầu tư một dự án gì đó ở đây, ngày mai lại đầu tư nơi kia, không có tiền thì vay ngân hàng và các công ty cho vay. Ông ta luôn ôm giấc mộng đông sơn tái khởi không buông tay, thế nhưng đầu tư nào có dễ dàng như vậy, tám chín phần mười đều trôi theo dòng nước. Kết quả đó là những năm ấy nhà có những khoản nợ ngoài định mức khổng lồ, bản thân Nhạc Đại Dũng bị giam lại.
Sau khi ra ngoài thật sự đã ổn định rất nhiều năm. Một lần duy nhất không nhớ, cũng bị Nhạc Phương Chích nói lời cay nghiệt. Bây giờ hai ông bà bận giúp đỡ anh cả, trông như đang làm chuyện đứng đắn.
Nhạc Phương Chích giật mình ngồi bật dậy, vừa mặc quần đùi xong thì cửa mở ra, mẹ hắn thò đầu vào.
Mẹ hắn lập tức ổn định hơi thở, “bắn nước bọt” về phía Bạch Mặc: “Cậu là hồ ly tinh!”
Không ngờ rằng vẫn ngựa quen đường cũ.
Triệu Thục Anh vội nói: “Như vậy sao được, nhân lúc đang khỏe mạnh phải kiếm tiền chứ. Lại nói tiền thuê một năm cũng không nhiều lắm, mẹ định…”
Các gian hàng ở chợ thức ăn phải nộp tiền thuê theo năm, Nhạc Đại Dũng sờ vào đống tiền, vốn là tâm tư lung lay, đúng lúc bị người ta để mắt tới. Vì vậy số tiền đã biến thành thùng máy xoa bóp kém chất lượng của người già. Người tuyên truyền hứa hẹn với ông ta một vốn bốn lời, thấy ông ta tốt mới kéo ông ta cùng làm ăn. Nào ngờ đồ đến tay lại nát trong tay, không bán được cái máy nào. Mà thanh niên miệng lưỡi trơn tru trước đó đã dẫn theo hội tuyên truyền của cậu ta đã chạy mất tăm từ lâu.
Nếu là ngày thường nghe những lời này, tám chín phần mười Nhạc Phương Chích sẽ khó chịu, nhưng không biết tại sao, bây giờ hắn cảm thấy toàn thân uể oải, có vài phần dửng dưng: “Tôi không e ngại người khác. Hơn nữa mẹ không nói ra thì ai biết? Nếu người khác có hỏi, mẹ cứ nói là con mẹ nghèo nên không cưới được vợ là được.”
Không nộp tiền thuê gian hàng sẽ mất, gian hàng mất rồi cũng không có cách nào kiếm tiền nữa.
“Không nộp được thì đừng làm nữa, bán gian hàng đi, tiền quan tài của mẹ cũng quay về rồi. Gửi ngân hàng lấy lãi, mọi người đều yên tâm.” Nhạc Phương Chích xem thường nói.
“Không nộp được thì đừng làm nữa, bán gian hàng đi, tiền quan tài của mẹ cũng quay về rồi. Gửi ngân hàng lấy lãi, mọi người đều yên tâm.” Nhạc Phương Chích xem thường nói.
Triệu Thục Anh vội nói: “Như vậy sao được, nhân lúc đang khỏe mạnh phải kiếm tiền chứ. Lại nói tiền thuê một năm cũng không nhiều lắm, mẹ định…”
“Định đến vay tiền tôi đúng không.” Nhạc Phương Chích thờ ơ nói: “Đi tìm anh tôi ấy. Mọi người kiếm được tiền đều phụ cấp cho nhà anh ấy, không liên quan gì đến tôi…”
“Ôi, không thể như thế được. Chị dâu mày vốn đã không hài lòng về anh mày, chuyện trong nhà tốt nhất đừng để nó biết…”
Sau khi ra ngoài thật sự đã ổn định rất nhiều năm. Một lần duy nhất không nhớ, cũng bị Nhạc Phương Chích nói lời cay nghiệt. Bây giờ hai ông bà bận giúp đỡ anh cả, trông như đang làm chuyện đứng đắn.
Hai người mắt to trừng mắt nhỏ một lát. Triệu Thục Anh há to miệng, hồi lâu không nói nên lời.
“Nhưng chuyện này liên quan gì với tôi chứ?” Nếu là trước kia Nhạc Phương Chích đã nổi giận từ lâu, nhưng bây giờ có lẽ sống thoải mái quá lâu, tính tình cũng không nóng nảy như vậy. Hắn bình thản nói: “Vả lại tôi cũng không có tiền. Mỗi tháng trả bao nhiêu nợ cũng không phải mẹ không biết, còn phải trả tiền cho bạn bè. Tôi buôn bán ế ẩm thế nào mẹ cũng thấy đó, trời nắng gắt, màn thầu bán cho ai? Mấy tháng này nhất định sẽ lỗ vốn. Tôi còn chưa lo được thân tôi đây.”
“Vậy mày còn có tâm tư làm bậy với đàn ông!” Giọng Triệu Thục Anh tăng cao.
Đúng lúc này, một bàn tay bỗng duỗi ra nắm chặt tay Nhạc Phương Chích, hắn ngẩng đầu lên, phát hiện Bạch Mặc đi vào không biết từ lúc nào.
“Định đến vay tiền tôi đúng không.” Nhạc Phương Chích thờ ơ nói: “Đi tìm anh tôi ấy. Mọi người kiếm được tiền đều phụ cấp cho nhà anh ấy, không liên quan gì đến tôi…”
Trông cậu hơi dè dặt, nhưng lại ngồi ngay ngắn bên cạnh Nhạc Phương Chích, ưỡn thẳng eo, nói một cách thận trọng và ngoan ngoãn: “Chào cô ạ.”
Triệu Thục Anh che ngực, có vẻ lại muốn ngất xỉu.
Ngón cái Nhạc Phương Chích vuốt nhẹ tay Bạch Mặc, nói với mẹ mình: “Mẹ nên uống ngụm nước đậu xanh trước đi, nếu vào bệnh viện thật, lại tốn một khoản tiền lớn.”
Mẹ hắn lập tức ổn định hơi thở, “bắn nước bọt” về phía Bạch Mặc: “Cậu là hồ ly tinh!”