Vì vậy hắn gọi món xương sườn hầm đậu đũa, bánh nướng, còn có rau chấm tương[2]. Nhạc Phương Chích cố ý dặn đi dặn lại, chỉ hai người ăn không được bao nhiêu, đừng làm nhiều quá.
Mỗi người uống một bát canh, trong người ấm hơn, bụng lại đói. Lúc này bếp cũng đã nóng lên, bà chủ ôm nồi quay lại, đổ xương sườn đã xào chín tái và đậu cô ve vào trong nồi sắt to: “Đậu vàng không nhiều lắm, còn có một ít thỏ trợn mắt và trứng chim sẻ, trộn hết vào cho cậu rồi.” Sau đó đeo găng tay nhựa dùng một lần, bắt đầu nặn bột bắp thành nắm rồi dán từng cái bánh vào thành nồi.
Nhưng thời gian này, sân trượt tuyết vẫn chưa mở, mùa thu hoạch nông sản vụ thu cũng trôi qua từ lâu, xem như mùa ế khách trong năm. Vợ chồng ông chủ không ngờ rằng sẽ có khách vào thời điểm này, sau khi bất ngờ lại rất vui.
Đúng lúc này, ngoài cửa sổ luôn yên tĩnh bỗng vang lên tiếng kêu kỳ lạ, giống như trẻ con đang cao giọng khóc nỉ non, lại giống như tiếng kêu chói tai của một loài chim nào đó.
Bạch Mặc nuốt nước miếng cái ực.
Kiến trúc và cách trang trí của nơi đây mang dáng dấp của nhà vườn truyền thống ở phương bắc – nhà ngói lớn, trong sân có giá phơi và những đống rau cao. Giàn rau hình vuông được dựng bằng gỗ, bên dưới cách mặt đất khoảng nửa người, dùng dây gai và thép ti vây xung quanh, bên trong có ngô khô (người địa phương gọi là bắp) và hành baro, phía trên là cái nắp bện từ rơm rạ, bên cạnh là một cái thang gỗ. Trong sân ngoài rau, còn có từng cái vạc to đậy nắp kín bưng.
Nhạc Phương Chích lại không bận tâm đến con cáo, hắn vẫn nhìn Bạch Mặc. Càng nhìn trong lòng càng ngứa, sợ rằng không nhịn được muốn làm vài chuyện cầm thú.
Nhạc Phương Chích nói không cần tốn công như thế, làm món đơn giản thôi. Có xương sườn hầm đậu đũa không.
Bên ngoài nhà ngói mô phỏng những ngôi nhà truyền thống, mặt tường được trang trí bằng gỗ mỹ nghệ, cho người nhìn cảm giác như nhà gỗ. Bên dưới mái hiên treo những bắp, ớt đỏ, búi tỏi và rau khô, dưới bậu cửa sổ là một hàng bí đỏ, vỏ cam xanh cũng có. Tất nhiên, trên cửa không thể thiếu đèn lồng đỏ như lửa và chữ Phúc.
“Thơm nhỉ?” Nhạc Phương Chích cười: “Hầm thêm lúc nữa. Đậu cô ve hầm không chín ăn có thể bị ngộ độc.”
Bước vào nhà, trang trí xa hoa hơn – phong cách cổ điển bằng gỗ thuần một màu. Phía sau quầy hàng là những bình rượu to to nhỏ nhỏ màu đen, bên trên dán giấy đỏ ghi tên rượu. Chỉ có đèn lồng đỏ chót và dây pháo dùng để trang trí còn có thể nhắc nhở khách nơi đây là một nhà vườn.
Giường sưởi đốt rất ấm, trên giường cũng sạch sẽ, bên trong cùng còn có sẵn nhà vệ sinh sạch sẽ gọn gàng, thậm chí có luôn đồ tắm gội.
Con cáo kêu ở bên ngoài, hình như không chỉ có một con, trong sân có, nơi xa bên ngoài sân cũng có. Tiếng kêu như thế nghe thật sự hơi đáng sợ.
Nếu nói đến sự khác biệt lớn nhất với các nhà hàng trong thành phố, có lẽ là bàn ăn cơm ở bên này. Bàn ăn cơm của gia đình khác đều là bàn, nhưng bàn ăn ở đây là loại bếp nấu dùng củi đốt, trên bếp có sẵn một chiếc nồi sắt đen rất to.
Nhạc Phương Chích nuốt nước miếng hôn cậu: “Không đau, lần này anh nhẹ nhàng…”
Vì không ngờ sẽ có khách đến, bà chủ ôm luôn bếp nấu đang đốt lửa, hỏi Nhạc Phương Chích ăn gì, hỏi xong lại khó xử nói rằng không ngờ sẽ có khách đến, hôm nay cũng không nấu được món gì. Chưa chuẩn bị cá, đậu phụ cũng hết rồi, hôm nay là Sát Trư Thái chưa giết lợn[1]… Cậu muốn ăn ngỗng hầm chảo sắt hay là gà tre, còn phải đi làm thịt ngay bây giờ cho cậu, phải đợi thêm một lúc…
[1]
Tiếng nước trong phòng tắm vang lên mãi. Một lúc lâu sau, Bạch Mặc mới cúi đầu đi ra, trên người hơi run rẩy, vừa tắm xong chắc chắn sẽ lạnh.
“Sau đó thì sao?”
Nhạc Phương Chích nói không cần tốn công như thế, làm món đơn giản thôi. Có xương sườn hầm đậu đũa không.
Bà chủ rất vui vẻ đáp món này có.
Nhạc Phương Chích nói không được, nếu chị không thu tiền hôm nay tôi không ở lại đây được.
Vì vậy hắn gọi món xương sườn hầm đậu đũa, bánh nướng, còn có rau chấm tương[2]. Nhạc Phương Chích cố ý dặn đi dặn lại, chỉ hai người ăn không được bao nhiêu, đừng làm nhiều quá.
[2]
“Chắc chắn hồ ly bỏ chạy!” Bạch Mặc đỏ mặt đẩy hắn.
Tuyết bên ngoài đã ngừng rơi, ánh trăng sáng ngời chiếu lên tuyết, nhìn một lúc cũng có thể cảm nhận được cái lạnh, trên giường lại rất ấm áp.
Bà chủ tỏ ý đã hiểu, muốn dùng tương gì thì tự đến quầy hàng lấy, tỏi treo bên ngoài nhà có thể tách ra, nói xong đi vào bếp. Trong lúc đó còn quay lại một chuyến, cho Nhạc Phương Chích và Bạch Mặc mỗi người một bát canh đậu phụ đông lạnh dưa chua, nói rằng uống trước xua lạnh.
“Vậy người kia làm sao biết được?”
Trong sảnh rất lạnh, chỉ bật vài bóng đèn trên đỉnh đầu họ, vì không có người, chỗ lại rộng, nhiệt độ cũng không ấm hơn bên ngoài bao nhiêu. May mà bếp cháy rất ấm, Bạch Mặc uống một ngụm canh dưa chua, mắt sáng rực lên.
Bạch Mặc đỏ mặt: “Anh bịa chuyện.”
Bà chủ tỏ ý đã hiểu, muốn dùng tương gì thì tự đến quầy hàng lấy, tỏi treo bên ngoài nhà có thể tách ra, nói xong đi vào bếp. Trong lúc đó còn quay lại một chuyến, cho Nhạc Phương Chích và Bạch Mặc mỗi người một bát canh đậu phụ đông lạnh dưa chua, nói rằng uống trước xua lạnh.
Chủ quán tự ướp dưa chua, sợi rau trắng đến mức trong suốt, ăn vào vừa tươi vừa giòn, hương vị thanh mát. Ăn kèm với đậu phụ đông lạnh và vài miếng thịt ba chỉ, ăn vào mùa đông lại ngon hơn nữa.
“Sau… sau đó thì sao?”
Nhạc Phương Chích đi đến quầy lấy ít tương hoa rau hẹ, dạy Bạch Mặc chấm đậu phụ đông lạnh ăn, đó là một món ngon khác.
Sự chú ý của Bạch Mặc bị phân tán một chút, quay đầu nhìn Nhạc Phương Chích.
Nhạc Phương Chích ôm Bạch Mặc, nhỏ giọng nói: “Đừng sợ, anh kể cho em nghe câu chuyện về cáo nhé.”
Mỗi người uống một bát canh, trong người ấm hơn, bụng lại đói. Lúc này bếp cũng đã nóng lên, bà chủ ôm nồi quay lại, đổ xương sườn đã xào chín tái và đậu cô ve vào trong nồi sắt to: “Đậu vàng không nhiều lắm, còn có một ít thỏ trợn mắt và trứng chim sẻ, trộn hết vào cho cậu rồi.” Sau đó đeo găng tay nhựa dùng một lần, bắt đầu nặn bột bắp thành nắm rồi dán từng cái bánh vào thành nồi.
Chủ quán tự ướp dưa chua, sợi rau trắng đến mức trong suốt, ăn vào vừa tươi vừa giòn, hương vị thanh mát. Ăn kèm với đậu phụ đông lạnh và vài miếng thịt ba chỉ, ăn vào mùa đông lại ngon hơn nữa.
Nhạc Phương Chích đi đến quầy lấy ít tương hoa rau hẹ, dạy Bạch Mặc chấm đậu phụ đông lạnh ăn, đó là một món ngon khác.
Nhạc Phương Chích nhanh chóng ngăn cản: “Đừng làm nhiều quá, ăn không hết…”
Nhạc Phương Chích đành chịu: “Được rồi, không làm thì không làm. Em đừng tránh nữa, để anh ôm một lát.”
“Hai người đàn ông…”
Bạch Mặc lo lắng nhìn bóng đen bên ngoài.
Nhạc Phương Chích quay đầu nhìn, thấy một cái bóng đen lao vào trong sân.
“Hai người đàn ông cũng không ăn nổi… vừa uống một bát canh to thế kia!”
Bên ngoài nhà ngói mô phỏng những ngôi nhà truyền thống, mặt tường được trang trí bằng gỗ mỹ nghệ, cho người nhìn cảm giác như nhà gỗ. Bên dưới mái hiên treo những bắp, ớt đỏ, búi tỏi và rau khô, dưới bậu cửa sổ là một hàng bí đỏ, vỏ cam xanh cũng có. Tất nhiên, trên cửa không thể thiếu đèn lồng đỏ như lửa và chữ Phúc.
Bà chủ hơi tiếc nuối dừng tay: “Vậy được, nếu không đủ thì cậu gọi tôi, chỗ chúng tôi còn có bánh bắp hấp và bánh nhân đậu dẻo, bao ăn no.”
Bạch Mặc khẽ kêu a một tiếng.
Trong nồi sôi ùng ục, không bao lâu mùi thơm đã bay ra, Nhạc Phương Chích mở nắp nồi, hơi nước màu trắng lập tức tràn ra không khí. Hắn dùng xẻng nấu ăn đảo đồ ăn dưới đáy nồi, bánh nướng từ đầu đến cuối dán chặn vào thành nồi, không có ý định rơi xuống.
Ông chủ suy tính chu đáo quá, Nhạc Phương Chích lập tức có ý đồ xấu.
“Sao đó người này đã sụp đổ, không thể sống tiếp được nữa, cầu thần bái phật cũng không được. Về sau thực sự không còn cách nào, cảm thấy ba mươi sáu kế chạy là thượng sách, nên hắn rời khỏi chỗ ở, muốn đến nơi khác tránh đầu gió. Con hồ ly này cũng xấu xa khôn kể, nó đi theo sau người này, người ta đi đâu nó theo tới đó, trên đường đi tiếp tục gây tai vạ cho con người, giống như thuốc cao bôi trên da chó không gỡ được… Cuối cùng người này đã biết sợ. Sau đó gặp may, hắn gặp được một đạo sĩ, đạo sĩ nói rằng mình có thể trị được hồ ly, rồi cho người này một hạt kim đan, bảo hắn ăn. Buổi tối đi ngủ lại có người đẹp vào nhà.”
Bạch Mặc nuốt nước miếng cái ực.
Nhưng thời gian này, sân trượt tuyết vẫn chưa mở, mùa thu hoạch nông sản vụ thu cũng trôi qua từ lâu, xem như mùa ế khách trong năm. Vợ chồng ông chủ không ngờ rằng sẽ có khách vào thời điểm này, sau khi bất ngờ lại rất vui.
“Thơm nhỉ?” Nhạc Phương Chích cười: “Hầm thêm lúc nữa. Đậu cô ve hầm không chín ăn có thể bị ngộ độc.”
Lần này Nhạc Phương Chích thực sự hơi khiếp sợ, trong ấn tượng của hắn, lần cuối cùng đến đây, nơi này vẫn dùng hố xí, phòng tắm cũng dùng chung. Xem ra ông chủ thực sự đã bỏ nhiều công sức trong lúc trang trí và sửa lại, đoán chừng mùa đắt khách kinh doanh vô cùng tốt.
Bạch Mặc chớp mắt: “Đậu vàng à?”
“Ừ.” Nhạc Phương Chích ngửi: “Sản lượng loại này ít, trong thành phố không dễ mua.”
“Ừ…” Nhạc Phương Chích nói nhỏ bên tai cậu: “Là chuyện ấy ấy. Giống như này…” Hắn ôm Bạch Mặc, chậm rãi đè người lại: “Cứ thế này, đến khi đến khi… Hồ ly nằm dưới kêu đau, lại kêu sướng… Sau đó rất sướng…”
Món ngon nhất và phổ biến nhất ở Đông Bắc, đậu cô ve chắc được tính là một loại. Đậu cô ve[3] ở phương nam dài và nhỏ, người địa phương gọi là đậu đũa, và gọi đậu cô ve là đậu xanh.
[3]
Nơi nghỉ lại là một sân rộng, cũng là một dãy nhà trệt, ông chủ đã đốt giường sưởi trong phòng rồi. Hai vợ chồng không muốn kinh doanh, bình thường cũng không ở lại nơi dành cho khách ở, nên dặn dò Nhạc Phương Chích vài câu nhớ khóa chặt cửa, đừng ra ngoài sân. Xong việc định rời đi, nhưng nhớ ra gì đó lại nói buổi tối trong sân có động vật nhỏ đi vào nên đừng sợ, cũng đừng đánh nó, cứ ở trong phòng là được.
Là một loại rau quả ai cũng thích ăn, đậu cô ve có rất nhiều loại, đậu bán ngoài chợ phần lớn là màu xanh, ngoại hình dẹt, hạt nhỏ, ăn cả quả đậu. Loại đậu xanh này lại có rất nhiều chủng loại con, ví dụ như màu xanh lục gọi là đậu giàn, loại vỏ xanh hơi đỏ gọi là hơi đỏ, màu xanh có tím gọi là đậu hoa tím, màu tím nhiều thì không thể gọi là hoa tím, đó là vỏ tím. Đây đều là loại thường gặp, rẻ lại ngon, những người tiết kiệm sẽ mua nhiều loại đậu cô ve này vào mùa thu, cắt sợi phơi khô, làm thành đậu cô ve khô, để dành hầm vào mùa đông.
Ngoài những loại thường gặp, nông thôn lại có rất nhiều chủng loại sản lượng cực thấp nhưng cũng vô cùng ngon. Ví dụ như đậu giàn trắng có vỏ màu trắng ngà, hay như đậu vàng cong cong. Đậu vàng và đậu xanh rất khác nhau, đậu xanh dẹt, ăn cả quả đậu, bề ngoài đậu vàng hơi tròn, có thể ăn hạt đậu. Hai năm này loại đậu vàng nổi tiếng hơn, các quán địa phương trên cơ bản đều có món tên là xương sườn hầm đậu vàng hoặc là thịt ba chỉ xào đậu vàng, dùng loại đậu này. Loại đậu này quả đậu vừa dày, hạt đậu cũng căng mẩy hơn đậu xanh nhiều, ăn rất ngon, không có cảm giác sợi.
Hai người ăn một nồi đồ ăn và một chồng bánh nướng, lại thêm tương tự pha và rau chấm tương do bà chủ tặng, chẳng mấy chốc đã no căng.
Một loại đậu khác khá giống chúng nó nhưng thú vị hơn, thỏ trợn mắt bề ngoài rất giống đậu vàng, nhưng tách quả đậu ra, bên trong là một hàng hạt đậu nửa trắng nửa đen, giống như đậu cô ve đang lườm bạn. Về phần tại sao nhắc đến thỏ, cái này thì chịu. Trứng chim sẻ là một loại đậu cô ve chỉ ăn hạt, quả đậu rất mỏng, hạt đậu bên trong lại tròn vo căng đầy, giống từng quả trứng chim nho nhỏ. Sau khi hầm, hạt đậu bên trong vừa bở vừa ngọt, mềm và dẻo.
Cuối cùng bà chủ miễn cưỡng lấy Nhạc Phương Chích năm mươi tệ tiền cơm, điệu bộ cực kỳ không biết làm thế nào.
“Hai người đàn ông cũng không ăn nổi… vừa uống một bát canh to thế kia!”
“Lần trước anh cũng nói vậy…” Bạch Mặc không chịu tin, nhìn hắn một cách đáng thương lại hoảng sợ: “Nhẹ cũng vô dụng… không làm được không…”
Ăn đậu cô ve sống có độc, nhưng bỏ đậu cô ve sống vào nồi lại rất dễ chín. Khi Nhạc Phương Chích mở nắp nồi lần hai, đồ ăn đã chín, bánh nướng cũng vừa chín.
Hai người ăn một nồi đồ ăn và một chồng bánh nướng, lại thêm tương tự pha và rau chấm tương do bà chủ tặng, chẳng mấy chốc đã no căng.
Nếu nói đến sự khác biệt lớn nhất với các nhà hàng trong thành phố, có lẽ là bàn ăn cơm ở bên này. Bàn ăn cơm của gia đình khác đều là bàn, nhưng bàn ăn ở đây là loại bếp nấu dùng củi đốt, trên bếp có sẵn một chiếc nồi sắt đen rất to.
Nhạc Phương Chích muốn thanh toán, bà chủ lại nói hai cậu ăn ít như thế thì thôi. Vốn dĩ hôm nay tôi cũng không muốn kinh doanh, không lấy tiền nữa.
Nghĩ đến hồ ly tinh, bỗng nhiên nhớ mang máng đến một câu chuyện trước kia đọc trong liên hoàn họa[5].
Nhạc Phương Chích nói không được, nếu chị không thu tiền hôm nay tôi không ở lại đây được.
Thế là hai người bắt đầu đưa đẩy, Bạch Mặc luống cuống đứng bên cạnh.
Bạch Mặc cũng thích sạch sẽ, gật đầu chẳng hề do dự.
Ngoài những loại thường gặp, nông thôn lại có rất nhiều chủng loại sản lượng cực thấp nhưng cũng vô cùng ngon. Ví dụ như đậu giàn trắng có vỏ màu trắng ngà, hay như đậu vàng cong cong. Đậu vàng và đậu xanh rất khác nhau, đậu xanh dẹt, ăn cả quả đậu, bề ngoài đậu vàng hơi tròn, có thể ăn hạt đậu. Hai năm này loại đậu vàng nổi tiếng hơn, các quán địa phương trên cơ bản đều có món tên là xương sườn hầm đậu vàng hoặc là thịt ba chỉ xào đậu vàng, dùng loại đậu này. Loại đậu này quả đậu vừa dày, hạt đậu cũng căng mẩy hơn đậu xanh nhiều, ăn rất ngon, không có cảm giác sợi.
Cuối cùng bà chủ miễn cưỡng lấy Nhạc Phương Chích năm mươi tệ tiền cơm, điệu bộ cực kỳ không biết làm thế nào.
Nơi nghỉ lại là một sân rộng, cũng là một dãy nhà trệt, ông chủ đã đốt giường sưởi trong phòng rồi. Hai vợ chồng không muốn kinh doanh, bình thường cũng không ở lại nơi dành cho khách ở, nên dặn dò Nhạc Phương Chích vài câu nhớ khóa chặt cửa, đừng ra ngoài sân. Xong việc định rời đi, nhưng nhớ ra gì đó lại nói buổi tối trong sân có động vật nhỏ đi vào nên đừng sợ, cũng đừng đánh nó, cứ ở trong phòng là được.
Nhạc Phương Chích tỏ ý đã biết.
Kiến trúc và cách trang trí của nơi đây mang dáng dấp của nhà vườn truyền thống ở phương bắc – nhà ngói lớn, trong sân có giá phơi và những đống rau cao. Giàn rau hình vuông được dựng bằng gỗ, bên dưới cách mặt đất khoảng nửa người, dùng dây gai và thép ti vây xung quanh, bên trong có ngô khô (người địa phương gọi là bắp) và hành baro, phía trên là cái nắp bện từ rơm rạ, bên cạnh là một cái thang gỗ. Trong sân ngoài rau, còn có từng cái vạc to đậy nắp kín bưng.
Rất nhiều nơi ở vùng nông thôn người ta đều thờ cúng Bảo gia tiên[4], nhà ông chủ muốn kinh doanh, đoán chừng cũng giống vậy. Có một số việc tin hay không cũng không quan trọng, nhưng nếu người ta cố ý đề cập chắc chắn phải chú ý.
[4]
Nhạc Phương Chích tỏ ý đã biết.
Vì thế hắn thành thật đóng chặt cửa sân, dẫn Bạch Mặc vào phòng.
Bà chủ hơi tiếc nuối dừng tay: “Vậy được, nếu không đủ thì cậu gọi tôi, chỗ chúng tôi còn có bánh bắp hấp và bánh nhân đậu dẻo, bao ăn no.”
Giường sưởi đốt rất ấm, trên giường cũng sạch sẽ, bên trong cùng còn có sẵn nhà vệ sinh sạch sẽ gọn gàng, thậm chí có luôn đồ tắm gội.
Lần này Nhạc Phương Chích thực sự hơi khiếp sợ, trong ấn tượng của hắn, lần cuối cùng đến đây, nơi này vẫn dùng hố xí, phòng tắm cũng dùng chung. Xem ra ông chủ thực sự đã bỏ nhiều công sức trong lúc trang trí và sửa lại, đoán chừng mùa đắt khách kinh doanh vô cùng tốt.
Nhạc Phương Chích vỗ về cậu: “Không sao, là con cáo.”
Hắn đến phòng tắm xem thử, có đủ những thứ nên có, hơn nữa đều dùng một lần, không kém gì điều kiện khách sạn. Nhạc Phương Chích kiểm tra một lát, thế mà còn phát hiện một hộp bao cao su.
Nhạc Phương Chích vén áo thun của cậu lên, bỗng nhiên chui đầu vào.
Ông chủ suy tính chu đáo quá, Nhạc Phương Chích lập tức có ý đồ xấu.
“Không chạy được. Hắn đã ăn kim đan rồi, sau này hồ ly trở thành vợ của hắn…” Nhạc Phương Chích bắt được tay Bạch Mặc: “Giống như em vậy…”
Trong phòng ấm áp, họ đã chạy ở bên ngoài cả ngày, Nhạc Phương Chích hùng hồn nói hay là tắm rửa đi.
Mới đầu Bạch Mặc rất dịu dàng ngoan ngoãn, sau đó phát hiện được ý đồ thật sự của Nhạc Phương Chích, cậu hoảng hốt thấy rõ, nhỏ giọng cầu xin: “Không làm, đau.”
“Người đẹp là hồ ly à?”
Trong nồi sôi ùng ục, không bao lâu mùi thơm đã bay ra, Nhạc Phương Chích mở nắp nồi, hơi nước màu trắng lập tức tràn ra không khí. Hắn dùng xẻng nấu ăn đảo đồ ăn dưới đáy nồi, bánh nướng từ đầu đến cuối dán chặn vào thành nồi, không có ý định rơi xuống.
Bạch Mặc cũng thích sạch sẽ, gật đầu chẳng hề do dự.
“Bởi vì hồ ly luôn biến thành đủ loại người gây tai vạ cho hắn, đương nhiên hắn biết. Ừ, hồ ly tinh mà, em biết đấy chắc chắn sẽ mê hoặc hắn đủ kiểu. Trước kia người này bị quấn riết, bây giờ hắn đã ăn kim đan nên không sợ nữa. Họ bắt đầu chuyện kia…” Giọng Nhạc Phương Chích nhỏ lại, nói bên tai Bạch Mặc: “Em biết mà…”
Điều đáng tiếc duy nhất là phòng tắm nhỏ quá, hai người thực sự không chen được. Nhạc Phương Chích chỉ có thể vội vàng tắm rửa cho mình sạch sẽ rồi ra ngoài trước.
Chốc lát Bạch Mặc đã cảm thấy nóng nên cởi áo len mới vừa mặc vào. Nhạc Phương Chích ôm cậu, tay bắt đầu không thành thật.
Tiếng nước trong phòng tắm vang lên mãi. Một lúc lâu sau, Bạch Mặc mới cúi đầu đi ra, trên người hơi run rẩy, vừa tắm xong chắc chắn sẽ lạnh.
Nhạc Phương Chích vội vàng kéo cậu lên giường, dùng khăn mặt lau tóc cho cậu. Lau sạch sau đó treo khăn mặt lên móc áo trên tường, tắt đèn và ôm lấy Bạch Mặc.
Nhạc Phương Chích muốn thanh toán, bà chủ lại nói hai cậu ăn ít như thế thì thôi. Vốn dĩ hôm nay tôi cũng không muốn kinh doanh, không lấy tiền nữa.
Nhạc Phương Chích nhanh chóng ngăn cản: “Đừng làm nhiều quá, ăn không hết…”
Tuyết bên ngoài đã ngừng rơi, ánh trăng sáng ngời chiếu lên tuyết, nhìn một lúc cũng có thể cảm nhận được cái lạnh, trên giường lại rất ấm áp.
Chốc lát Bạch Mặc đã cảm thấy nóng nên cởi áo len mới vừa mặc vào. Nhạc Phương Chích ôm cậu, tay bắt đầu không thành thật.
Mới đầu Bạch Mặc rất dịu dàng ngoan ngoãn, sau đó phát hiện được ý đồ thật sự của Nhạc Phương Chích, cậu hoảng hốt thấy rõ, nhỏ giọng cầu xin: “Không làm, đau.”
Nhạc Phương Chích nuốt nước miếng hôn cậu: “Không đau, lần này anh nhẹ nhàng…”
Trong phòng ấm áp, họ đã chạy ở bên ngoài cả ngày, Nhạc Phương Chích hùng hồn nói hay là tắm rửa đi.
“Lần trước anh cũng nói vậy…” Bạch Mặc không chịu tin, nhìn hắn một cách đáng thương lại hoảng sợ: “Nhẹ cũng vô dụng… không làm được không…”
“Em không phải hồ ly…” Tay Bạch Mặc không hề có sức lực.
Nhạc Phương Chích đành chịu: “Được rồi, không làm thì không làm. Em đừng tránh nữa, để anh ôm một lát.”
Ăn đậu cô ve sống có độc, nhưng bỏ đậu cô ve sống vào nồi lại rất dễ chín. Khi Nhạc Phương Chích mở nắp nồi lần hai, đồ ăn đã chín, bánh nướng cũng vừa chín.
Đúng lúc này, ngoài cửa sổ luôn yên tĩnh bỗng vang lên tiếng kêu kỳ lạ, giống như trẻ con đang cao giọng khóc nỉ non, lại giống như tiếng kêu chói tai của một loài chim nào đó.
Nhạc Phương Chích quay đầu nhìn, thấy một cái bóng đen lao vào trong sân.
Bạch Mặc khẽ kêu a một tiếng.
Nhạc Phương Chích vỗ về cậu: “Không sao, là con cáo.”
Con cáo kêu ở bên ngoài, hình như không chỉ có một con, trong sân có, nơi xa bên ngoài sân cũng có. Tiếng kêu như thế nghe thật sự hơi đáng sợ.
Bạch Mặc lo lắng nhìn bóng đen bên ngoài.
Nhạc Phương Chích lại không bận tâm đến con cáo, hắn vẫn nhìn Bạch Mặc. Càng nhìn trong lòng càng ngứa, sợ rằng không nhịn được muốn làm vài chuyện cầm thú.
Ngôi nhà vườn đã mở rất nhiều năm ở nơi có vẻ rất xa này, gần đây còn có mấy homestay tương tự. Trước kia Nhạc Phương Chích từng tới đây, phát hiện điều kiện bây giờ tốt hơn trước rất nhiều. Cách nơi này không xa là khu danh lam thắng cảnh, mùa hè có thể leo núi và phiêu lưu, mùa đông có thể trượt tuyết, người tới chơi cơ bản đều sẽ lựa chọn dừng chân ở loại nhà vườn này vì nó rẻ.
Em còn sợ cáo cơ à, Nhạc Phương Chích thầm nghĩ. Có gì phải sợ, anh thấy em là con hồ ly tinh nhỏ.
Nhạc Phương Chích vội vàng kéo cậu lên giường, dùng khăn mặt lau tóc cho cậu. Lau sạch sau đó treo khăn mặt lên móc áo trên tường, tắt đèn và ôm lấy Bạch Mặc.
Nghĩ đến hồ ly tinh, bỗng nhiên nhớ mang máng đến một câu chuyện trước kia đọc trong liên hoàn họa[5].
[5]
Nhạc Phương Chích ôm Bạch Mặc, nhỏ giọng nói: “Đừng sợ, anh kể cho em nghe câu chuyện về cáo nhé.”
Sự chú ý của Bạch Mặc bị phân tán một chút, quay đầu nhìn Nhạc Phương Chích.
Em còn sợ cáo cơ à, Nhạc Phương Chích thầm nghĩ. Có gì phải sợ, anh thấy em là con hồ ly tinh nhỏ.
“Trước kia có một người…” Nhạc Phương Chích chậm rãi kể: “Hắn vốn không tin tà, nhưng mà chỗ chúng ta nhiều thần tiên, ai quan tâm bạn có tin hay không, bọn chúng vẫn ở đó, về sau người này đã gặp phải. Có một Hồ tiên quấn lấy hắn, ở lì trong nhà hắn không đi, suốt ngày gây phiền phức cho hắn. Nào là đang đi trên đường thì đầu đập vào lề đường, nào là sau khi ngủ dậy trong nhà lộn xộn… Tóm lại là xui xẻo đủ kiểu. Hồ ly cũng giống như con người, có tốt có xấu, hơn nữa bởi vì không có ràng buộc vì người ta là tiên, cho nên thường làm ra vài chuyện gây tai vạ cho con người. Người này gặp phải Hồ tiên, trong lòng tức lắm, Hồ tiên thấy hắn như vậy, lúc giở trò xấu càng không nể nang…”
“Sau đó thì sao?”
Là một loại rau quả ai cũng thích ăn, đậu cô ve có rất nhiều loại, đậu bán ngoài chợ phần lớn là màu xanh, ngoại hình dẹt, hạt nhỏ, ăn cả quả đậu. Loại đậu xanh này lại có rất nhiều chủng loại con, ví dụ như màu xanh lục gọi là đậu giàn, loại vỏ xanh hơi đỏ gọi là hơi đỏ, màu xanh có tím gọi là đậu hoa tím, màu tím nhiều thì không thể gọi là hoa tím, đó là vỏ tím. Đây đều là loại thường gặp, rẻ lại ngon, những người tiết kiệm sẽ mua nhiều loại đậu cô ve này vào mùa thu, cắt sợi phơi khô, làm thành đậu cô ve khô, để dành hầm vào mùa đông.
“Sao đó người này đã sụp đổ, không thể sống tiếp được nữa, cầu thần bái phật cũng không được. Về sau thực sự không còn cách nào, cảm thấy ba mươi sáu kế chạy là thượng sách, nên hắn rời khỏi chỗ ở, muốn đến nơi khác tránh đầu gió. Con hồ ly này cũng xấu xa khôn kể, nó đi theo sau người này, người ta đi đâu nó theo tới đó, trên đường đi tiếp tục gây tai vạ cho con người, giống như thuốc cao bôi trên da chó không gỡ được… Cuối cùng người này đã biết sợ. Sau đó gặp may, hắn gặp được một đạo sĩ, đạo sĩ nói rằng mình có thể trị được hồ ly, rồi cho người này một hạt kim đan, bảo hắn ăn. Buổi tối đi ngủ lại có người đẹp vào nhà.”
“Người đẹp là hồ ly à?”
“Đúng rồi.”
Trong sảnh rất lạnh, chỉ bật vài bóng đèn trên đỉnh đầu họ, vì không có người, chỗ lại rộng, nhiệt độ cũng không ấm hơn bên ngoài bao nhiêu. May mà bếp cháy rất ấm, Bạch Mặc uống một ngụm canh dưa chua, mắt sáng rực lên.
“Vậy người kia làm sao biết được?”
Vì không ngờ sẽ có khách đến, bà chủ ôm luôn bếp nấu đang đốt lửa, hỏi Nhạc Phương Chích ăn gì, hỏi xong lại khó xử nói rằng không ngờ sẽ có khách đến, hôm nay cũng không nấu được món gì. Chưa chuẩn bị cá, đậu phụ cũng hết rồi, hôm nay là Sát Trư Thái chưa giết lợn[1]… Cậu muốn ăn ngỗng hầm chảo sắt hay là gà tre, còn phải đi làm thịt ngay bây giờ cho cậu, phải đợi thêm một lúc…
“Bởi vì hồ ly luôn biến thành đủ loại người gây tai vạ cho hắn, đương nhiên hắn biết. Ừ, hồ ly tinh mà, em biết đấy chắc chắn sẽ mê hoặc hắn đủ kiểu. Trước kia người này bị quấn riết, bây giờ hắn đã ăn kim đan nên không sợ nữa. Họ bắt đầu chuyện kia…” Giọng Nhạc Phương Chích nhỏ lại, nói bên tai Bạch Mặc: “Em biết mà…”
Bạch Mặc đỏ mặt: “Anh bịa chuyện.”
Vì thế hắn thành thật đóng chặt cửa sân, dẫn Bạch Mặc vào phòng.
“Không phải. Trong liên hoàn họa vẽ như thế.” Nhạc Phương Chích không xấu hổ chút nào: “Vẽ đẹp phết…”
“Sau… sau đó thì sao?”
“Ừ…” Nhạc Phương Chích nói nhỏ bên tai cậu: “Là chuyện ấy ấy. Giống như này…” Hắn ôm Bạch Mặc, chậm rãi đè người lại: “Cứ thế này, đến khi đến khi… Hồ ly nằm dưới kêu đau, lại kêu sướng… Sau đó rất sướng…”
“Ừ.” Nhạc Phương Chích ngửi: “Sản lượng loại này ít, trong thành phố không dễ mua.”
“Chắc chắn hồ ly bỏ chạy!” Bạch Mặc đỏ mặt đẩy hắn.
“Không chạy được. Hắn đã ăn kim đan rồi, sau này hồ ly trở thành vợ của hắn…” Nhạc Phương Chích bắt được tay Bạch Mặc: “Giống như em vậy…”
Bạch Mặc chớp mắt: “Đậu vàng à?”
“Em không phải hồ ly…” Tay Bạch Mặc không hề có sức lực.
Nhạc Phương Chích vén áo thun của cậu lên, bỗng nhiên chui đầu vào.