[1]
Nhạc Phương Chích không nói gì: “Nghỉ ngơi cũng được, trong cửa hàng thật sự rất mệt.”
Người bình thường tranh chấp tình cảm, nhiều nhất là có người thứ ba. Giống tình huống này, vì quá hủy tam quan nên khiến mọi người cảm thấy khiếp sợ.
Tiểu Trịnh muốn nghỉ việc.
Để lại Nhạc Phương Chích chưa hoàn hồn lại đứng ở đó.
Tiểu Trịnh thành thật trả lời: “Em chưa, nghỉ ngơi mấy ngày trước đã.”
Nghe nói cậu thanh niên kia học hướng dẫn ua[2] gì đó, chuyên dỗ người lên giường. Không chỉ như vậy, còn xúi giục các cô gái đòi chết đòi sống vì hắn ta, đồng thời đăng những thứ chụp được lên mạng để khoe khoang.
[2]
Nếu hắn ta chỉ làm những chuyện này, vậy sẽ rất khó đưa hắn vào hình phạt mà hắn nên có, nhưng có lẽ người này không kiêng kỵ gì cả, ngoài lừa tình dục cũng bắt đầu lừa tiền. Đồng thời guot càng ngày càng “mặn”, bây giờ mới liên lụy về sau.
Nhạc Phương Chích nói anh có sao đâu.
Thỉnh thoảng Nhạc Phương Chích ngẫm nghĩ, cảm thấy Bạch Mặc là phía bị động trong chuyện hai người ở bên nhau, giống như đứa trẻ muốn có người thương mình, lại như đang đền ơn. Họ ở bên nhau, hình như chỉ có Nhạc Phương Chích chủ động, hắn không ôm Bạch Mặc, Bạch Mặc sẽ không chủ động ôm hắn, nhiều lắm là cầm tay Nhạc Phương Chích, cười với hắn một cái.
Sự việc vừa bị vạch trần, những hàng xóm trên phố đều cảm thấy khó tin nổi, vì người này ngày thường chỉ là một thanh niên bình thường, chưa thể nói là đẹp trai, có lẽ chỉ ăn diện hơn người bình thường một chút. Hơn nữa việc kinh doanh của cửa hàng cậu ta luôn tốt, với những cửa hàng như vậy thông thường hàng xóm sẽ đánh giá một câu “Ông chủ chăm chỉ trung thực”.
Trên đời vốn không có nhiều chuyện mười phân vẹn mười, Nhạc Phương Chích thích cậu, có thể ở bên cậu mỗi ngày, thật ra cũng không có ý định nghiên cứu sâu những chênh lệch nhỏ bé trong đó. Đôi khi con người nên hồ đồ một chút sẽ tốt hơn, nhưng bây giờ Nhạc Phương Chích chợt cảm thấy, hình như mình đã nghĩ sai một số việc.
Nhìn từ giá trị quan đơn giản của quần chúng nhân dân, đây hoàn toàn là tên khốn nạn. Tiếc rằng đạo đức không phải pháp luật, thật sự muốn xử lý loại người này cũng không dễ. Nghe nói cuối cùng đoán chừng chỉ có thể khởi tố với tội danh lừa đảo.
Vào đông, nhiệt độ không khí giảm hơi nhanh nhưng thời tiết rất đẹp, luôn nắng ráo tươi đẹp. Trên đường về Nhạc Phương Chích nhận một cuộc điện thoại, là công ty tạp hóa gọi tới, nhắc nhở hắn hợp đồng mua hàng đã đến hạn.
Cửa hàng Xiên Xiên phát đạt một thời gian lại nhanh chóng đóng cửa. Yến Yến vào cửa hàng mua lương khô, Nhạc Phương Chích nghe thấy cô nhỏ giọng nói thầm với Tiểu Tuệ ở trong góc “… May là bà không ấy với hắn…”
Bạch Mặc vốn đang khảm mắt cho mặt sư tử, nghe nói như thế tay run một cái, mắt sư tử bị cậu chọc ra cái lỗ. Cậu hoảng sợ nhìn Nhạc Phương Chích, giọng nói vô cùng lo lắng: “Anh làm sao?”
Trong thời gian ngắn trong lòng cảm xúc ngổn ngang, vừa vui vừa lo, cuối cùng Nhạc Phương Chích cảm thấy rầu rĩ. Chắc chắn Bạch Mặc có vài phần không giống người bình thường. Nếu đã suy nghĩ đến nước này, không ngại suy nghĩ kỹ thêm một chút nữa. Câu chuyện cũ kia như thế nào nhỉ? Trên đường Hoàng Tuyền không có già trẻ, hắn cảm thấy mình nên tính toán trước một số việc, nếu không sau này lỡ như xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, chỉ sợ Bạch Mặc sẽ lưu lạc ngoài đường.
Bạch Mặc xoay người lại ôm chặt hắn, giọng nói hơi nghẹn nào: “Anh phải khỏe mạnh…”
Trên mặt Tiểu Tuệ không có chút may mắn nào, buổi chiều bán lương khô xong, Nhạc Phương Chích phát hiện đang ăn cơm thì cô ngồi trong xó khóc một mình.
Nhạc Phương Chích vừa nghĩ đến dáng vẻ khi đó của cậu đã cảm thấy đau lòng, trong lòng hắn đã có chuẩn bị sơ sơ, biết mình nên lần lượt làm gì. Nhưng trước khi hắn làm được gì, trong cửa hàng đã xảy ra phiền phức nhỏ.
Bình thường cô gái này có tính cách của một cô gái địa phương điển hình, không hẳn là hướng ngoại nhưng cũng xem như cởi mở. Nhạc Phương Chích chưa bao giờ thấy cô đau lòng thế này, vì vậy hắn rửa trái cây và ngồi với cô một lúc.
Đến bệnh viện kiểm tra rất suôn sẻ, kết quả đều bình thường, cũng loại bỏ khả năng bệnh tâm thần phân liệt. Nhạc Phương Chích kể với bác sĩ về bệnh sử của Bạch Mặc, còn có sự nhạy cảm quá mức và cảm xúc sa sút cậu thường để lộ ra. Bác sĩ hỏi rất nhiều, cuối cùng cho ra kết luận như bây giờ đã khôi phục rất tốt rồi, thả lỏng tâm trạng là được. Rối loạn thần kinh chức năng vốn là bệnh tâm lý, chịu ảnh hưởng lớn bởi cảm xúc và hoàn cảnh, về phần nhạy cảm, có người bẩm sinh đã như thế, cũng không có cách nào.
Chương 30
Ngày nào cũng làm việc với nhau nên khá hòa thuận, sau khi nói ra chuyện kia, trở ngại giới tính dường như cũng phai nhạt, ông chủ thích đàn ông, vậy còn trở với ngại gì nữa. Cho nên Nhạc Phương Chích vừa hỏi, cô đã kể đứt quãng.
Dù sao trước đây thường đi ăn, trong lòng cô chắc chắn có ước mơ với người ta. Một người đàn ông có vẻ ngoài không đẹp, trêu ghẹo nhiều cô gái đòi chết đòi sống vì cậu ta như thế, tất nhiên phải có thủ đoạn cao siêu ở một vài khía cạnh. Tiểu Tuệ tự cho rằng rất yêu cậu ta, đồng thời cảm thấy đối phương cũng có ý với mình. Bây giờ ảo tưởng tan vỡ, để lại một hiện thực tăm tối, cô cảm thấy bị đả kích mạnh. Cô gái này bình thường bớt ăn bớt mặc, trước đó còn cho người ta vay hơn người nghìn tệ.
Bây giờ hơn mười nghìn tệ trôi theo dòng nước, sau khi đau lòng cô lại cảm thấy ấm ức và tức giận.
Bây giờ hơn mười nghìn tệ trôi theo dòng nước, sau khi đau lòng cô lại cảm thấy ấm ức và tức giận.
Trong cuộc sống dường như là vậy, nói ấm cũng ấm mà nói lạnh cũng lạnh. Trước kia mỗi lần có chuyện này, Nhạc Phương Chích khó tránh khỏi sẽ sinh ra một suy nghĩ: Nếu có một ngày mình chết đi, ai sẽ khóc đây. Nhưng lúc đó còn trẻ, suy nghĩ như vậy nhanh chóng được thay thế bởi những suy nghĩ phóng khoáng hơn: Chết cũng chết rồi, nghĩ nhiều thế làm gì.
Nhạc Phương Chích vội vàng lấy điện thoại ra, đài khí tượng mới gửi tin tức dự báo luồng không khí lạnh ở địa phương, dự báo có tuyết lớn. Lúc ra ngoài hắn chỉ xem dự báo thời tiết trong thành phố, quên mất khí hậu hai nơi khác nhau.
Nhạc Phương Chích nói rất lý tính, vậy cô nhanh đi báo án đi, tiền là việc nhỏ, may mà người không sao.
Hắn đi tới vuốt ve bả vai Bạch Mặc, nhỏ giọng an ủi: “Anh không tốt, anh độc miệng, em đừng để trong lòng. Vốn cũng không có chuyện gì cả. Nói tiếp chủ đề thôi.”
Tiểu Tuệ lau mắt, nói rằng nhưng em buồn lắm, lần đầu tiên em thích một người như thế, sao hắn có thể là loại người này chứ? Hơn nữa mười nghìn tệ đâu phải chuyện nhỏ! Em làm công cốc mấy tháng rồi! Vừa nói vừa khóc thút thít.
Nhạc Phương Chích bắt đầu cảm thấy kinh ngạc, nhanh chóng phản ứng lại, hắn nhỏ giọng nói: “Em sợ anh chết à?”
Nhạc Phương Chích an ủi, nơi nào mà không có người xấu, gặp phải thì có cách gì, chỉ có thể ngã một lần rồi khôn ra.
Nhạc Phương Chích thanh toán tiền lương cho cậu ta, cuối cùng vẫn không kìm được hỏi một câu: “Cậu tìm được công việc rồi hả?”
Đêm đó Nhạc Phương Chích ôm cậu ngủ.
Cuối cùng Tiểu Tuệ cúi đầu suy nghĩ một mình, đột nhiên nói: Anh nói xem cô gái nhảy lầu kia, hắn phải lừa cô ấy thảm đến mức nào, sao hắn có thể súc vật đến vậy chứ.
Ra khỏi bệnh viện, vẻ mặt Bạch Mặc cũng thả lỏng, cậu chủ động cầm tay Nhạc Phương Chích. Bây giờ Nhạc Phương Chích đã hiểu rõ, đây có nghĩa là yên tâm và vui vẻ. Nhạc Phương Chích chỉnh lại khăn quàng cổ giúp cậu, kéo cậu lên xe.
Xe lái dọc theo hồ nước, Bạch Mặc nằm sấp trên cửa sổ xe, nhìn dãy núi đổ bóng bóng lên mặt hồ yên ả và sặc sỡ.
Nhạc Phương Chích hơi bất ngờ khi cô thổn thức cho số phận của cô gái kia bằng giọng điệu đồng tình, suy cho cùng trước giờ cô không ưa những người đó.
Kể từ đó hình như Tiểu Tuệ đã thay đổi một chút. Tóm lại Nhạc Phương Chích không nghe cô nói bất cứ điều gì về người ta nữa.
Nhìn từ giá trị quan đơn giản của quần chúng nhân dân, đây hoàn toàn là tên khốn nạn. Tiếc rằng đạo đức không phải pháp luật, thật sự muốn xử lý loại người này cũng không dễ. Nghe nói cuối cùng đoán chừng chỉ có thể khởi tố với tội danh lừa đảo.
Máu trên đường được cọ rửa sạch sẽ, có vẻ mọi người quên chuyện này rất nhanh, nơi từng có người rơi xuống vẫn đầy những chiếc xe sang trọng. Ai ai cũng có cuộc sống của mình, không có nhiều thời gian phân tâm vì một người xa lạ.
Xe vận tải nhỏ đổ đầy xăng, từ nội thành lái về phía vùng ngoại ô, chẳng mấy chốc đã không nhìn thấy nhà cửa gì nữa, chỉ còn lại rừng núi phương bắc đầu mùa đông. Đồng bằng mênh mông bát ngát, sau khi thu hoạch đồng ruộng nhìn hơi trọc nhưng rất bao la. Cũng không biết đi bao lâu, hồ nước màu xanh lam và núi rừng tầng tầng lớp lớp bỗng nhiên xuất hiện trong tầm nhìn.
Trong cuộc sống dường như là vậy, nói ấm cũng ấm mà nói lạnh cũng lạnh. Trước kia mỗi lần có chuyện này, Nhạc Phương Chích khó tránh khỏi sẽ sinh ra một suy nghĩ: Nếu có một ngày mình chết đi, ai sẽ khóc đây. Nhưng lúc đó còn trẻ, suy nghĩ như vậy nhanh chóng được thay thế bởi những suy nghĩ phóng khoáng hơn: Chết cũng chết rồi, nghĩ nhiều thế làm gì.
Sự việc vừa bị vạch trần, những hàng xóm trên phố đều cảm thấy khó tin nổi, vì người này ngày thường chỉ là một thanh niên bình thường, chưa thể nói là đẹp trai, có lẽ chỉ ăn diện hơn người bình thường một chút. Hơn nữa việc kinh doanh của cửa hàng cậu ta luôn tốt, với những cửa hàng như vậy thông thường hàng xóm sẽ đánh giá một câu “Ông chủ chăm chỉ trung thực”.
Bây giờ đã khác, bởi có thêm một người nhớ nhung. Hắn nhìn Bạch Mặc, đột nhiên hỏi: “Này, nếu có một ngày anh không còn nữa, em có thể tự sống tốt không?”
Ngày nào cũng làm việc với nhau nên khá hòa thuận, sau khi nói ra chuyện kia, trở ngại giới tính dường như cũng phai nhạt, ông chủ thích đàn ông, vậy còn trở với ngại gì nữa. Cho nên Nhạc Phương Chích vừa hỏi, cô đã kể đứt quãng.
Bạch Mặc vốn đang khảm mắt cho mặt sư tử, nghe nói như thế tay run một cái, mắt sư tử bị cậu chọc ra cái lỗ. Cậu hoảng sợ nhìn Nhạc Phương Chích, giọng nói vô cùng lo lắng: “Anh làm sao?”
Nhạc Phương Chích nói anh có sao đâu.
Hành trình lần này nửa đoạn trước vẫn tốt, chỉ là gió hơi lạnh, Nhạc Phương Chích bảo Bạch Mặc đóng cửa sổ lại. Kết quả lái tiếp về hướng bắc, bầu trời quang đãng trở nên âm u. Khi họ đến mục đích, phát hiện nơi đó đã có tuyết đọng.
Bạch Mặc thật sự hoảng sợ, câu hỏi có phải anh bị bệnh không?
Nếu hắn ta chỉ làm những chuyện này, vậy sẽ rất khó đưa hắn vào hình phạt mà hắn nên có, nhưng có lẽ người này không kiêng kỵ gì cả, ngoài lừa tình dục cũng bắt đầu lừa tiền. Đồng thời guot càng ngày càng “mặn”, bây giờ mới liên lụy về sau.
Kể từ đó hình như Tiểu Tuệ đã thay đổi một chút. Tóm lại Nhạc Phương Chích không nghe cô nói bất cứ điều gì về người ta nữa.
Nhạc Phương Chích nói anh khỏe như vâm.
Nhưng không biết tại sao, Bạch Mặc vẫn rất lo lắng, thậm chí là đau lòng, người cũng có vẻ không được lý trí.
Dù sao trước đây thường đi ăn, trong lòng cô chắc chắn có ước mơ với người ta. Một người đàn ông có vẻ ngoài không đẹp, trêu ghẹo nhiều cô gái đòi chết đòi sống vì cậu ta như thế, tất nhiên phải có thủ đoạn cao siêu ở một vài khía cạnh. Tiểu Tuệ tự cho rằng rất yêu cậu ta, đồng thời cảm thấy đối phương cũng có ý với mình. Bây giờ ảo tưởng tan vỡ, để lại một hiện thực tăm tối, cô cảm thấy bị đả kích mạnh. Cô gái này bình thường bớt ăn bớt mặc, trước đó còn cho người ta vay hơn người nghìn tệ.
“Không sớm đâu.” Quản lý cười một tiếng: “Khu rừng phía bắc cuối tháng chín năm nay đã có tuyết rơi. Nhưng đợt này đúng là rất lạnh, tuyết rơi chưa tan.” Anh ta tốt bụng nhắc: “Lúc lái xe về nên chú ý, buổi tối còn có tuyết lớn.”
Nhạc Phương Chích bắt đầu cảm thấy kinh ngạc, nhanh chóng phản ứng lại, hắn nhỏ giọng nói: “Em sợ anh chết à?”
Đợi khi nào đó rảnh rỗi có thể đến câu cá, Nhạc Phương Chích nghĩ. Đã nhiều năm rồi chưa câu cá.
Cho dù là lương thực hay là bất cứ thứ gì khác, từ nơi sản xuất, mỗi khi đi qua một khâu tiêu thụ sẽ phải tăng thêm một khoản chi phí. Trước kia Nhạc Phương Chích nhờ quan hệ bạn bè, lấy hàng trực tiếp từ nhà máy. Chỗ tốt là có thể tiết kiệm rất nhiều chi phí trung gian, phiền phức là hằng năm hắn đều phải đến một chuyến, bên kia lại rất xa.
Bạch Mặc cắn môi, mắt chợt đỏ lên.
Chuyện sau đó Nhạc Phương Chích nghe mẹ của Lý Lượng nói khi bà đến mua bánh nhân đậu, chủ cửa hàng Xiên Xiên có mười cô “bạn gái”, cô gái nhảy lầu chỉ là một trong số đó. Tranh chấp tình cảm chắc chắn không nằm trong phạm vi quản hạt của đồn cảnh sát. Vấn đề là sau khi cô gái kia qua đời, có cô gái khác đến báo án hành vi lừa đảo của anh chàng này, rút củ cải mang theo bùn, cuối cùng dẫn ra một đống nạn nhân[1].
Nhạc Phương Chích vội vàng nói: “Anh chỉ nói thế thôi, thật sự không sao.”
Bạch Mặc đứng dậy đi ra ngoài, Nhạc Phương Chích đuổi theo, phát hiện cậu cúi đầu lau mắt trên ban công.
Cửa hàng Xiên Xiên phát đạt một thời gian lại nhanh chóng đóng cửa. Yến Yến vào cửa hàng mua lương khô, Nhạc Phương Chích nghe thấy cô nhỏ giọng nói thầm với Tiểu Tuệ ở trong góc “… May là bà không ấy với hắn…”
Một người đã đi, Nhạc Phương Chích lại tuyển hai người, một cô hơn bốn mươi tuổi, ban đầu là phụ bếp ở khách sạn của bạn chị Điềm, họ Hách; người kia là con của hàng xóm của Lão Phú, là cậu trai rất thật thà, họ Ô.
Thêm một người, cuối cùng Nhạc Phương Chích cũng cảm thấy mình có thể thở phào một hơi. Lần này Tiểu Tuệ trở thành nhân viên cũ trong cửa hàng, tự nhiên gánh vác trách nhiệm dẫn dắt hai người mới.
Bạch Mặc tốt về mọi mặt, nhưng cảm xúc quá nhạy cảm. Lúc vui vẻ chuyện nho nhỏ cũng rất vui vẻ, khi buồn bã một chút xíu xúc động cũng đau lòng không thôi. Chẳng qua là thuận miệng nói một câu, ai ngờ cậu sẽ như thế. Nhưng ngẫm lại, điều này chứng tỏ cậu rất để ý đến Nhạc Phương Chích, sức nặng của Nhạc Phương Chích trong lòng cậu thậm chí nặng hơn cả trước đó bản thân Nhạc Phương Chích nhận ra.
Bởi vì Bạch Mặc luôn không nói, cho nên cách bày tỏ tình cảm này rất khó để người khác chú ý đến. Bạch Mặc nấu cơm, giặt quần áo, buổi tối ngủ chung với Nhạc Phương Chích, nhưng thời gian họ ôm nhau làm chuyện kia trên thực tế rất ít, vì quá bận và quá mệt. Mỗi ngày chỉ ngủ bốn, năm tiếng nên không ai dư thừa sinh lực ở phương diện đó. Họ thật sự làm giống như vợ chồng, cũng chỉ có một lần vào tết Trung Nguyên thôi. Về sau Nhạc Phương Chích lại có tâm tư, nhưng Bạch Mặc nói gì cũng không làm, hắn cũng không ép buộc cậu nữa.
Nhạc Phương Chích bàn xong chuyện chính với quản lý, ký hợp đồng xong, thuận miệng hỏi một câu: “Năm nay tuyết rơi hơi sớm phải không?”
Thỉnh thoảng Nhạc Phương Chích ngẫm nghĩ, cảm thấy Bạch Mặc là phía bị động trong chuyện hai người ở bên nhau, giống như đứa trẻ muốn có người thương mình, lại như đang đền ơn. Họ ở bên nhau, hình như chỉ có Nhạc Phương Chích chủ động, hắn không ôm Bạch Mặc, Bạch Mặc sẽ không chủ động ôm hắn, nhiều lắm là cầm tay Nhạc Phương Chích, cười với hắn một cái.
Hai người ôm nhau trên ban công một lúc, Tiểu Tuệ dưới tầng gọi người, Bạch Mặc vội buông Nhạc Phương Chích ra, giơ tay lau mắt rồi chạy xuống đi làm việc.
Trên TV diễn yêu đương, đòi sống đòi chết, Nhạc Phương Chích cảm thấy mình cũng nhiệt tình, nhưng Bạch Mặc gần như là dè dặt. Nhạc Phương Chích ở bên cậu, cảm thấy vui sướng, cũng cảm thấy yên bình, miễn cưỡng tính toán, có lẽ là thời gian yên bình nhiều hơn. Thật ra chuyện này không có gì xấu, nhưng luôn như vậy, khó tránh khỏi sẽ có chút mất mát nho nhỏ. Cảm thấy hình như tình cảm mình dành cho Bạch Mặc sâu hơn, còn suy nghĩ của Bạch Mặc về tình yêu rất đơn giản, cậu và Nhạc Phương Chích ở bên nhau, giống như sự lưu luyến giữa người thân hơn.
Trên đời vốn không có nhiều chuyện mười phân vẹn mười, Nhạc Phương Chích thích cậu, có thể ở bên cậu mỗi ngày, thật ra cũng không có ý định nghiên cứu sâu những chênh lệch nhỏ bé trong đó. Đôi khi con người nên hồ đồ một chút sẽ tốt hơn, nhưng bây giờ Nhạc Phương Chích chợt cảm thấy, hình như mình đã nghĩ sai một số việc.
Hắn đi tới vuốt ve bả vai Bạch Mặc, nhỏ giọng an ủi: “Anh không tốt, anh độc miệng, em đừng để trong lòng. Vốn cũng không có chuyện gì cả. Nói tiếp chủ đề thôi.”
Người bình thường tranh chấp tình cảm, nhiều nhất là có người thứ ba. Giống tình huống này, vì quá hủy tam quan nên khiến mọi người cảm thấy khiếp sợ.
Nhạc Phương Chích vội vàng nói: “Anh chỉ nói thế thôi, thật sự không sao.”
Bạch Mặc xoay người lại ôm chặt hắn, giọng nói hơi nghẹn nào: “Anh phải khỏe mạnh…”
Bạch Mặc đứng dậy đi ra ngoài, Nhạc Phương Chích đuổi theo, phát hiện cậu cúi đầu lau mắt trên ban công.
Cuối cùng Tiểu Tuệ cúi đầu suy nghĩ một mình, đột nhiên nói: Anh nói xem cô gái nhảy lầu kia, hắn phải lừa cô ấy thảm đến mức nào, sao hắn có thể súc vật đến vậy chứ.
Trên TV diễn yêu đương, đòi sống đòi chết, Nhạc Phương Chích cảm thấy mình cũng nhiệt tình, nhưng Bạch Mặc gần như là dè dặt. Nhạc Phương Chích ở bên cậu, cảm thấy vui sướng, cũng cảm thấy yên bình, miễn cưỡng tính toán, có lẽ là thời gian yên bình nhiều hơn. Thật ra chuyện này không có gì xấu, nhưng luôn như vậy, khó tránh khỏi sẽ có chút mất mát nho nhỏ. Cảm thấy hình như tình cảm mình dành cho Bạch Mặc sâu hơn, còn suy nghĩ của Bạch Mặc về tình yêu rất đơn giản, cậu và Nhạc Phương Chích ở bên nhau, giống như sự lưu luyến giữa người thân hơn.
Nhịp tim Nhạc Phương Chích lập tức hẫng một nhịp.
Hãy quan tâm và yêu thương họ nhiều hơn, để họ cảm thấy an toàn, những chuyện khác không cần lo lắng quá. Tỉ lệ tái phát không phải không có, nhưng chỉ cần chăm sóc tốt, về cơ bản không có vấn đề gì quá lớn. Quan trọng vẫn là quan tâm và kiên nhẫn.
Hai người ôm nhau trên ban công một lúc, Tiểu Tuệ dưới tầng gọi người, Bạch Mặc vội buông Nhạc Phương Chích ra, giơ tay lau mắt rồi chạy xuống đi làm việc.
Để lại Nhạc Phương Chích chưa hoàn hồn lại đứng ở đó.
Hắn đề cập đến chuyện này rất cẩn thận, có ý muốn bàn bạc, không ngờ Bạch Mặc đồng ý không hề do dự. Nhưng sau khi đồng ý cảm xúc hơi sa sút, dáng vẻ tâm sự nặng nề.
Trong thời gian ngắn trong lòng cảm xúc ngổn ngang, vừa vui vừa lo, cuối cùng Nhạc Phương Chích cảm thấy rầu rĩ. Chắc chắn Bạch Mặc có vài phần không giống người bình thường. Nếu đã suy nghĩ đến nước này, không ngại suy nghĩ kỹ thêm một chút nữa. Câu chuyện cũ kia như thế nào nhỉ? Trên đường Hoàng Tuyền không có già trẻ, hắn cảm thấy mình nên tính toán trước một số việc, nếu không sau này lỡ như xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, chỉ sợ Bạch Mặc sẽ lưu lạc ngoài đường.
Nhạc Phương Chích quan sát bầu trời xanh lam trên đỉnh đầu, trong lòng xúc động. Thời tiết đẹp thế này, hay là tiện đường dẫn Bạch Mặc ra ngoài giải sầu.
Bình thường cô gái này có tính cách của một cô gái địa phương điển hình, không hẳn là hướng ngoại nhưng cũng xem như cởi mở. Nhạc Phương Chích chưa bao giờ thấy cô đau lòng thế này, vì vậy hắn rửa trái cây và ngồi với cô một lúc.
Nhạc Phương Chích vừa nghĩ đến dáng vẻ khi đó của cậu đã cảm thấy đau lòng, trong lòng hắn đã có chuẩn bị sơ sơ, biết mình nên lần lượt làm gì. Nhưng trước khi hắn làm được gì, trong cửa hàng đã xảy ra phiền phức nhỏ.
Thêm một người có vẻ không đáng chú ý, nhưng thật ra áp lực của mỗi người đều giảm đi nhiều. Cuối cùng Nhạc Phương Chích không cần phải đi ngủ lúc mười hai giờ đêm mỗi ngày nữa.
Tiểu Trịnh muốn nghỉ việc.
Nhạc Phương Chích đã chuẩn bị tinh thần cho việc cậu ta sẽ rời đi, công việc ở cửa hàng lương khô thật sự vừa nhàm chán vừa cực khổ đối với Tiểu Trịnh. Có dạo cậu ta từng cố gắng học làm trái cây cúng với Bạch Mặc, nhưng học được mấy ngày đã bỏ, vì cho dù làm thế nào cũng không làm giống Bạch Mặc được. Nhưng mà bảo cậu ta suốt ngày gói bánh tam giác đường và bánh nhân đậu, cậu ta lại cảm thấy không thể chịu được.
Nhạc Phương Chích thanh toán tiền lương cho cậu ta, cuối cùng vẫn không kìm được hỏi một câu: “Cậu tìm được công việc rồi hả?”
Nhưng không biết tại sao, Bạch Mặc vẫn rất lo lắng, thậm chí là đau lòng, người cũng có vẻ không được lý trí.
Tiểu Trịnh thành thật trả lời: “Em chưa, nghỉ ngơi mấy ngày trước đã.”
Nhạc Phương Chích không nói gì: “Nghỉ ngơi cũng được, trong cửa hàng thật sự rất mệt.”
Một người đã đi, Nhạc Phương Chích lại tuyển hai người, một cô hơn bốn mươi tuổi, ban đầu là phụ bếp ở khách sạn của bạn chị Điềm, họ Hách; người kia là con của hàng xóm của Lão Phú, là cậu trai rất thật thà, họ Ô.
Thêm một người, cuối cùng Nhạc Phương Chích cũng cảm thấy mình có thể thở phào một hơi. Lần này Tiểu Tuệ trở thành nhân viên cũ trong cửa hàng, tự nhiên gánh vác trách nhiệm dẫn dắt hai người mới.
Tiểu Tuệ lau mắt, nói rằng nhưng em buồn lắm, lần đầu tiên em thích một người như thế, sao hắn có thể là loại người này chứ? Hơn nữa mười nghìn tệ đâu phải chuyện nhỏ! Em làm công cốc mấy tháng rồi! Vừa nói vừa khóc thút thít.
Hai người mới đến đều không thích nói chuyện, Tiểu Ô khờ khạo, hỏi gì cũng sờ đầu cười ngờ nghệch, làm việc rất dốc sức, khiến người ta bớt lo; cô Hách thì rất ít nói. Nghe chị Điềm bảo là gia cảnh nhà cô không tốt lắm, có ông chồng ốm đau và một đứa con đang đi học. Ban ngày cô làm việc ở cửa hàng lương khô, sáu giờ tối tan việc còn phải đến một nhà hàng trên phố Cát Tường làm nhân viên ca đêm. Chiều nào tan làm cô cũng mua mấy cái bánh màn thầu mang đi, sau khi biết gia cảnh của cô Nhạc Phương Chích không lấy tiền của cô nữa.
Thêm một người có vẻ không đáng chú ý, nhưng thật ra áp lực của mỗi người đều giảm đi nhiều. Cuối cùng Nhạc Phương Chích không cần phải đi ngủ lúc mười hai giờ đêm mỗi ngày nữa.
Chuyện trong cửa hàng có thể thả lỏng, Nhạc Phương Chích nghĩ ngay đến bệnh của Bạch Mặc. Hắn chưa từng quên chuyện này, bây giờ trông Bạch Mặc rất bình thường, nhưng Nhạc Phương Chích vẫn lo lắng gốc bệnh của cậu. Hắn muốn dẫn Bạch Mặc đến bệnh viện kiểm tra kỹ càng.
Vội vàng dẫn Bạch Mặc ra ngoài, bầu trời bên ngoài đã tối đen, bông tuyết cũng bay lên.
Hắn đề cập đến chuyện này rất cẩn thận, có ý muốn bàn bạc, không ngờ Bạch Mặc đồng ý không hề do dự. Nhưng sau khi đồng ý cảm xúc hơi sa sút, dáng vẻ tâm sự nặng nề.
Đêm đó Nhạc Phương Chích ôm cậu ngủ.
Bạch Mặc tốt về mọi mặt, nhưng cảm xúc quá nhạy cảm. Lúc vui vẻ chuyện nho nhỏ cũng rất vui vẻ, khi buồn bã một chút xíu xúc động cũng đau lòng không thôi. Chẳng qua là thuận miệng nói một câu, ai ngờ cậu sẽ như thế. Nhưng ngẫm lại, điều này chứng tỏ cậu rất để ý đến Nhạc Phương Chích, sức nặng của Nhạc Phương Chích trong lòng cậu thậm chí nặng hơn cả trước đó bản thân Nhạc Phương Chích nhận ra.
Trên mặt Tiểu Tuệ không có chút may mắn nào, buổi chiều bán lương khô xong, Nhạc Phương Chích phát hiện đang ăn cơm thì cô ngồi trong xó khóc một mình.
Đến bệnh viện kiểm tra rất suôn sẻ, kết quả đều bình thường, cũng loại bỏ khả năng bệnh tâm thần phân liệt. Nhạc Phương Chích kể với bác sĩ về bệnh sử của Bạch Mặc, còn có sự nhạy cảm quá mức và cảm xúc sa sút cậu thường để lộ ra. Bác sĩ hỏi rất nhiều, cuối cùng cho ra kết luận như bây giờ đã khôi phục rất tốt rồi, thả lỏng tâm trạng là được. Rối loạn thần kinh chức năng vốn là bệnh tâm lý, chịu ảnh hưởng lớn bởi cảm xúc và hoàn cảnh, về phần nhạy cảm, có người bẩm sinh đã như thế, cũng không có cách nào.
Bạch Mặc cắn môi, mắt chợt đỏ lên.
Hãy quan tâm và yêu thương họ nhiều hơn, để họ cảm thấy an toàn, những chuyện khác không cần lo lắng quá. Tỉ lệ tái phát không phải không có, nhưng chỉ cần chăm sóc tốt, về cơ bản không có vấn đề gì quá lớn. Quan trọng vẫn là quan tâm và kiên nhẫn.
Bạch Mặc thật sự hoảng sợ, câu hỏi có phải anh bị bệnh không?
Trong lòng Nhạc Phương Chích thầm nói chuyện này dễ, mình thương em ấy như thế. Quay đầu nhìn Bạch Mặc, phát hiện cậu đang cười ngượng ngùng dưới ánh mắt khích lệ của bác sĩ, thế là Nhạc Phương Chích cũng cười.
Trong lòng Nhạc Phương Chích thầm nói chuyện này dễ, mình thương em ấy như thế. Quay đầu nhìn Bạch Mặc, phát hiện cậu đang cười ngượng ngùng dưới ánh mắt khích lệ của bác sĩ, thế là Nhạc Phương Chích cũng cười.
Ra khỏi bệnh viện, vẻ mặt Bạch Mặc cũng thả lỏng, cậu chủ động cầm tay Nhạc Phương Chích. Bây giờ Nhạc Phương Chích đã hiểu rõ, đây có nghĩa là yên tâm và vui vẻ. Nhạc Phương Chích chỉnh lại khăn quàng cổ giúp cậu, kéo cậu lên xe.
Vào đông, nhiệt độ không khí giảm hơi nhanh nhưng thời tiết rất đẹp, luôn nắng ráo tươi đẹp. Trên đường về Nhạc Phương Chích nhận một cuộc điện thoại, là công ty tạp hóa gọi tới, nhắc nhở hắn hợp đồng mua hàng đã đến hạn.
Cho dù là lương thực hay là bất cứ thứ gì khác, từ nơi sản xuất, mỗi khi đi qua một khâu tiêu thụ sẽ phải tăng thêm một khoản chi phí. Trước kia Nhạc Phương Chích nhờ quan hệ bạn bè, lấy hàng trực tiếp từ nhà máy. Chỗ tốt là có thể tiết kiệm rất nhiều chi phí trung gian, phiền phức là hằng năm hắn đều phải đến một chuyến, bên kia lại rất xa.
Nhạc Phương Chích quan sát bầu trời xanh lam trên đỉnh đầu, trong lòng xúc động. Thời tiết đẹp thế này, hay là tiện đường dẫn Bạch Mặc ra ngoài giải sầu.
Nhạc Phương Chích nói anh khỏe như vâm.
Vậy nên hắn vào cửa hàng dặn dò một tiếng, nói đi là đi.
Xe vận tải nhỏ đổ đầy xăng, từ nội thành lái về phía vùng ngoại ô, chẳng mấy chốc đã không nhìn thấy nhà cửa gì nữa, chỉ còn lại rừng núi phương bắc đầu mùa đông. Đồng bằng mênh mông bát ngát, sau khi thu hoạch đồng ruộng nhìn hơi trọc nhưng rất bao la. Cũng không biết đi bao lâu, hồ nước màu xanh lam và núi rừng tầng tầng lớp lớp bỗng nhiên xuất hiện trong tầm nhìn.
Xe lái dọc theo hồ nước, Bạch Mặc nằm sấp trên cửa sổ xe, nhìn dãy núi đổ bóng bóng lên mặt hồ yên ả và sặc sỡ.
Nhạc Phương Chích đã chuẩn bị tinh thần cho việc cậu ta sẽ rời đi, công việc ở cửa hàng lương khô thật sự vừa nhàm chán vừa cực khổ đối với Tiểu Trịnh. Có dạo cậu ta từng cố gắng học làm trái cây cúng với Bạch Mặc, nhưng học được mấy ngày đã bỏ, vì cho dù làm thế nào cũng không làm giống Bạch Mặc được. Nhưng mà bảo cậu ta suốt ngày gói bánh tam giác đường và bánh nhân đậu, cậu ta lại cảm thấy không thể chịu được.
Đợi khi nào đó rảnh rỗi có thể đến câu cá, Nhạc Phương Chích nghĩ. Đã nhiều năm rồi chưa câu cá.
Hành trình lần này nửa đoạn trước vẫn tốt, chỉ là gió hơi lạnh, Nhạc Phương Chích bảo Bạch Mặc đóng cửa sổ lại. Kết quả lái tiếp về hướng bắc, bầu trời quang đãng trở nên âm u. Khi họ đến mục đích, phát hiện nơi đó đã có tuyết đọng.
Nhạc Phương Chích bàn xong chuyện chính với quản lý, ký hợp đồng xong, thuận miệng hỏi một câu: “Năm nay tuyết rơi hơi sớm phải không?”
Nghe nói cậu thanh niên kia học hướng dẫn PUA[2] gì đó, chuyên dỗ người lên giường. Không chỉ như vậy, còn xúi giục các cô gái đòi chết đòi sống vì hắn ta, đồng thời đăng những thứ chụp được lên mạng để khoe khoang.
“Không sớm đâu.” Quản lý cười một tiếng: “Khu rừng phía bắc cuối tháng chín năm nay đã có tuyết rơi. Nhưng đợt này đúng là rất lạnh, tuyết rơi chưa tan.” Anh ta tốt bụng nhắc: “Lúc lái xe về nên chú ý, buổi tối còn có tuyết lớn.”
Nhạc Phương Chích vội vàng lấy điện thoại ra, đài khí tượng mới gửi tin tức dự báo luồng không khí lạnh ở địa phương, dự báo có tuyết lớn. Lúc ra ngoài hắn chỉ xem dự báo thời tiết trong thành phố, quên mất khí hậu hai nơi khác nhau.
Vội vàng dẫn Bạch Mặc ra ngoài, bầu trời bên ngoài đã tối đen, bông tuyết cũng bay lên.
Lúc có mặt trời, phong cảnh rừng núi rất đẹp, nhưng màn đêm vừa buông xuống, con người lại quá nhỏ bé trong trời đất như vậy. Xe vận tải nhỏ xuyên qua gió tuyết, nhanh chóng bị bóng tối vây quanh, trên đường cao tốc gần như không nhìn thấy xe nào.
Xe vận tải nhỏ không có hệ thống sưởi, Bạch Mặc nhanh chóng quấn chặt quần áo hà hơi vào tay. Nhạc Phương Chích nghĩ sơ một lát rồi đổi ý.
Chiếc xe nhanh chóng lái ra khỏi đường cao tốc, đi dọc đường nhỏ lái lên núi trong gió rét.
Một tiếng sau, hắn dẫn theo Bạch Mặc gõ cửa một ngôi nhà vườn nào đó.