Cách Trồng Ghép Hoa Dành Dành

Chương 25




Ông cụ được đưa đến bệnh viện kịp thời nên đã bảo vệ được tính mạng, nhưng tiệm bánh nướng vốn đang làm ăn phát đạt cũng đóng cửa theo.

Cho đến khi nồi đất trên bếp sôi, Nhạc Phương Chích mới lưu luyến không rời buông Bạch Mặc ra. Mặt Bạch Mặc đỏ như gấc, ngượng ngùng cúi đầu: “Em hầm thịt, tối ăn.”

Một vài chi tiết trong lúc cư xử trước đây cũng dần dần rõ ràng. Những lần trốn tránh kia hóa ra không phải sợ hãi, chỉ là ngượng ngùng và không biết phải làm sao thôi.

Nhạc Phương Chích bước vào cửa, liếc mắt đã thấy trên tay cậu có thêm một cái băng dán cá nhân. Một ngày cắt nhiều hình hoa thế kia, dù đã đeo găng tay, trên tay Bạch Mặc vẫn thường xuyên bị kéo cọ ra mụn nước.

Rõ ràng Bạch Mặc thiếu kinh nghiệm trong chuyện này, Nhạc Phương Chích ôm cậu, hôn cậu, cậu đều cứng như khúc gỗ, chỉ biết nắm lấy tay Nhạc Phương Chích nhỏ giọng rên rỉ. Kêu lên cũng khẽ khàng, cố gắng ép âm thanh ở trong cổ.Tiếng cảm thán đối với sự sống và cái chết dường như đã làm loãng sự nóng nảy, hoặc là lời hứa của Bạch Mặc khiến người ta yên tâm, dù sao Nhạc Phương Chích cảm thấy mình đã bình tĩnh lại.

Trong lòng thoải mái, làm chuyện gì cũng trở nên rất thuận tay. Nhạc Phương Chích vui vẻ nhanh nhẹn làm xong công việc cả một ngày, thu dọn cửa hàng xong, vội vàng kéo Bạch Mặc đi ra ngoài.

Bạch Mặc nhìn lại theo ánh mắt hắn, ý cười trong mắt cũng biến mất. Cậu lại cúi đầu xuống.

Tiếng bước chân vang lên, Tiểu Tuệ đi xuống tầng, đối mặt với Nhạc Phương Chích vẻ mặt cô luống cuống, nhưng nhanh chóng bình tĩnh lại, lúng túng gật đầu với hắn: “Em rót cốc nước.”Thật ra khi yêu đương rất khó để giấu giếm những người xung quanh. Nhạc Phương Chích tự cảm thấy mình là người đứng đắn, không phải kiểu dính nhau như sam không kiêng dè gì trước mặt người khác. Nhưng có vài sự thân mật hình như đến từ vô thức, hắn đã quen nên không quản được mình.Hắn biết Bạch Mặc từng sống nương tựa với bà nội, nghe nói từ khi nhớ được chuyện cũng chỉ có hai bà cháu, nhưng có nhiều chuyện Bạch Mặc vẫn không nhớ ra. Trí nhớ của cậu chỉ dừng ở lúc bà nội qua đời, không có phần sau nữa. Nhạc Phương Chích phỏng đoán có lẽ cú sốc trước cái chết của người thân khiến cậu bị bệnh tinh thần. Nhạc Phương Chích hỏi cậu nhà ở đâu, trên mặt Bạch Mặc trống rỗng, hồi lâu mới không chắc chắn nói hình như cách sông Hoàng Phố không xa, sau đó cậu đưa cho Nhạc Phương Chích một địa danh rất khó đọc.

Tiếng bước chân vang lên, Tiểu Tuệ đi xuống tầng, đối mặt với Nhạc Phương Chích vẻ mặt cô luống cuống, nhưng nhanh chóng bình tĩnh lại, lúng túng gật đầu với hắn: “Em rót cốc nước.”

Trong lòng Nhạc Phương Chích hơi khó chịu.

“Em không buồn.” Bạch Mặc nói bằng giọng rất khẽ: “Anh thương em.” Khi cậu nói chuyện luôn mang theo giọng địa phương mềm mại, lúc nào nghe cũng từ tốn lại dịu dàng. Nhưng lần này, Nhạc Phương Chích lại nghe đến mức ngực nóng lên.

Tai Bạch Mặc đỏ lên thấy rõ. Một lúc sau, Nhạc Phương Chích nghe thấy cậu nhỏ giọng nói: “Thật ra em không sợ.”Ngày hôm sau Nhạc Phương Chích nhờ Lý Lượng kiểm tra, nhưng không tra được. Sông Hoàng Phố và những nơi lân cận hai năm này cũng không có vụ án người đi lạc phù hợp với điều kiện.Ngày hôm sau Nhạc Phương Chích nhờ Lý Lượng kiểm tra, nhưng không tra được. Sông Hoàng Phố và những nơi lân cận hai năm này cũng không có vụ án người đi lạc phù hợp với điều kiện.

Bạch Mặc nhìn lại theo ánh mắt hắn, ý cười trong mắt cũng biến mất. Cậu lại cúi đầu xuống.

Thân thế của Bạch Mặc vẫn là một vụ án chưa giải quyết.Bạch Mặc nhìn lại theo ánh mắt hắn, ý cười trong mắt cũng biến mất. Cậu lại cúi đầu xuống.Thân thế của Bạch Mặc vẫn là một vụ án chưa giải quyết.

Buổi chiều Nhạc Phương Chích lên tầng lấy lá trà, đi đến nửa cầu thang, nghe thấy giọng Tiểu Tuệ: “… Cậu nói với tôi đi, tôi thề với trời tôi không nói cho ai hết… Cậu cũng hiểu tôi mà.”

Trong cửa hàng thức ăn khô, Bạch Mặc đang bận cắt tai thỏ cho nắm bột, một lô thức ăn khô này sẽ được giao đến nhà trẻ. Cậu làm những việc này rất nhanh tay, một lúc đã có thể xếp đầy một lồng.So với sự để ý của Nhạc Phương Chích, Bạch Mặc lại có sự bình tĩnh một cách thoải mái đối với chuyện này.

Nhạc Phương Chích đuổi theo không buông tha, ôm lấy cậu từ phía sau, nhất định phải đòi một câu trả lời hợp lý. Bạch Mặc định nói gì đó thì bên ngoài có người gõ cửa, là tài xế Quan sáng sớm đến giao hàng.

Nhạc Phương Chích xách theo mấy chai rượu trái cây lại đến tìm chị Điềm. Hắn nói rõ mục đích đến, chị Điềm lại không hề khó chịu, chỉ nói một cách sáng suốt: Cậu xem, tôi đã nói cậu khi không vẽ chuyện mà.

Hai người về nhà, Bạch Mặc đẩy hắn ra khỏi phòng bếp. Vậy nên Nhạc Phương Chích đành phải lâu lâu lại liếc vào phòng bếp một cái, hắn thực sự đói bụng.

Bạch Mặc nghe xong, tay chân cũng không biết để vào đâu. Nhạc Phương Chích tưởng cậu lại muốn chạy, kết quả Bạch Mặc dù đỏ mặt nhưng vẫn ôm chăn ra, chỉ không dám nhìn vào Nhạc Phương Chích.Nhạc Phương Chích nhanh chóng hiểu được, thân thế là gì, trước kia nhà ở đâu, đã không còn quan trọng với Bạch Mặc nữa.

Hắn hôn lên cái trán trơn bóng của Bạch Mặc rồi tắt đèn bàn.

Tiểu Trịnh nâng lồng hấp như núi nhỏ lên bếp lò, Bạch Mặc cởi găng tay bông ra, dùng mu bàn tay lau mồ hôi trên trán.Với cậu đây là ngôi nhà mới.

Tiểu Trịnh nâng lồng hấp như núi nhỏ lên bếp lò, Bạch Mặc cởi găng tay bông ra, dùng mu bàn tay lau mồ hôi trên trán.

Bạn bè họ hàng trái lại không sao cả, nhưng hắn không có ý định chọc rách lớp cửa sổ giấy này với những người không liên quan.

Người ta mới đưa một lô táo đỏ tới đây, Nhạc Phương Chích rửa sạch, tự nhiên chọn quả căng mọng nhét vào trong miệng Bạch Mặc. Bạch Mặc bận lựa táo xấu, không thèm nhìn đã há miệng ăn luôn. Sau khi nhai nuốt, cậu ngẩng đầu lên, hơi ngượng ngùng cong mắt với Nhạc Phương Chích.Một vài chi tiết trong lúc cư xử trước đây cũng dần dần rõ ràng. Những lần trốn tránh kia hóa ra không phải sợ hãi, chỉ là ngượng ngùng và không biết phải làm sao thôi.Cho đến lúc này, Nhạc Phương Chích mới hiểu rõ tại sao trước đó Bạch Mặc không lên kế hoạch cho bản thân, tại sao cậu liều mạng làm việc. Và tại sao lúc Nhạc Phương Chích muốn đưa cậu đi, cậu lại đau lòng đến vậy.

Hắn vội vàng xoay vai Bạch Mặc lại, cúi đầu hôn cậu.

Hắn cúi đầu nhìn Bạch Mặc, càng nhìn càng thấy thích, thích đến mức muốn dùng vải sa tanh bọc người lại, giấu vào trong tủ. Lại hy vọng Bạch Mặc có thể thu nhỏ lại thành bé tí teo, như vậy Nhạc Phương Chích có thể nhét cậu vào trong túi áo.Một vài chi tiết trong lúc cư xử trước đây cũng dần dần rõ ràng. Những lần trốn tránh kia hóa ra không phải sợ hãi, chỉ là ngượng ngùng và không biết phải làm sao thôi.

Nhạc Phương Chích ôm lấy Bạch Mặc từ phía sau, hôn một cái lên tai cậu.

Nhưng cuối cùng Bạch Mặc vẫn chắc chắn tỏ ý muốn trở về. Vì thế Nhạc Phương Chích không nói gì nữa, chỉ xoa đầu cậu.

Hắn còn phải mua thêm rất nhiều đồ cho Bạch Mặc. Không có lý nào con trai nhà khác đều sạch tinh tươm, trai nhà mình suốt ngày đầy bụi bặm, toàn thân dính bột mì được. Bạch Mặc không thèm để ý những cái này, đổi lại là Nhạc Phương Chích rất để ý. Người đẹp thế này, ăn diện vào chắc chắn đặt hơn đám thanh niên kia rất nhiều.

Nhạc Phương Chích bước vào cửa, liếc mắt đã thấy trên tay cậu có thêm một cái băng dán cá nhân. Một ngày cắt nhiều hình hoa thế kia, dù đã đeo găng tay, trên tay Bạch Mặc vẫn thường xuyên bị kéo cọ ra mụn nước.Nhạc Phương Chích không khỏi cong khóe miệng, hắn hỏi Bạch Mặc, này, em nghĩ rõ ràng từ khi nào?

Bây giờ lại quan sát căn phòng, hóa ra có một vài thứ cần phải đổi. Đến khi trả gần hết nợ, Nhạc Phương Chích dự định nhanh chóng mua một chiếc xe, như vậy giao hàng xong hắn có thể dẫn Bạch Mặc ra ngoài đi chơi vào ngày nghỉ. Nhìn Bạch Mặc chắc chắn là không hay ra ngoài đi chơi.

Bây giờ lại quan sát căn phòng, hóa ra có một vài thứ cần phải đổi. Đến khi trả gần hết nợ, Nhạc Phương Chích dự định nhanh chóng mua một chiếc xe, như vậy giao hàng xong hắn có thể dẫn Bạch Mặc ra ngoài đi chơi vào ngày nghỉ. Nhìn Bạch Mặc chắc chắn là không hay ra ngoài đi chơi.

Một lúc lâu sau, Tiểu Tuệ thở dài yếu ớt: “Thảo nào. Thôi, cậu… cậu đừng nói chuyện này với ai cả. Hầy, sao tôi suốt ngày gặp phải chuyện này nhỉ… Nói trước nhé, nể tình tôi đối xử với cậu khá tốt, cậu đừng nói gì với anh chủ đấy. Tạm thời tôi vẫn không muốn quay về bưng đĩa…”

Rõ ràng Bạch Mặc thiếu kinh nghiệm trong chuyện này, Nhạc Phương Chích ôm cậu, hôn cậu, cậu đều cứng như khúc gỗ, chỉ biết nắm lấy tay Nhạc Phương Chích nhỏ giọng rên rỉ. Kêu lên cũng khẽ khàng, cố gắng ép âm thanh ở trong cổ.Mặt Bạch Mặc lập tức đỏ lên, cậu làm lơ Nhạc Phương Chích, bưng chậu táo đỏ chạy đi.

“Không… không cần.” Tiểu Tuệ cười gượng: “Em uống nước lọc là được.” Nói xong chạy đi nhanh như chớp.

Buổi tối, trong chợ đêm đông nườm nượp, không ai để ý đến hai bàn tay nắm lấy nhau của họ. Bạch Mặc đi mua măng và cải dầu tươi, còn có một miếng đậu phụ. Măng không sản xuất ở địa phương, Nhạc Phương Chích chưa từng ăn nên cảm thấy rất mới mẻ.Nhạc Phương Chích lập tức đau lòng, nói rằng em đừng dùng kéo nữa, còn lại để anh làm cho.Nhạc Phương Chích đuổi theo không buông tha, ôm lấy cậu từ phía sau, nhất định phải đòi một câu trả lời hợp lý. Bạch Mặc định nói gì đó thì bên ngoài có người gõ cửa, là tài xế Quan sáng sớm đến giao hàng.

Cho đến khi nồi đất trên bếp sôi, Nhạc Phương Chích mới lưu luyến không rời buông Bạch Mặc ra. Mặt Bạch Mặc đỏ như gấc, ngượng ngùng cúi đầu: “Em hầm thịt, tối ăn.”Người ta mới đưa một lô táo đỏ tới đây, Nhạc Phương Chích rửa sạch, tự nhiên chọn quả căng mọng nhét vào trong miệng Bạch Mặc. Bạch Mặc bận lựa táo xấu, không thèm nhìn đã há miệng ăn luôn. Sau khi nhai nuốt, cậu ngẩng đầu lên, hơi ngượng ngùng cong mắt với Nhạc Phương Chích.Bạch Mặc lập tức thuận thế trượt ra khỏi lồng ngực của Nhạc Phương Chích, chạy đi mở cửa.

Chương 25

Tiểu Trịnh nâng lồng hấp như núi nhỏ lên bếp lò, Bạch Mặc cởi găng tay bông ra, dùng mu bàn tay lau mồ hôi trên trán.

Hắn biết Bạch Mặc từng sống nương tựa với bà nội, nghe nói từ khi nhớ được chuyện cũng chỉ có hai bà cháu, nhưng có nhiều chuyện Bạch Mặc vẫn không nhớ ra. Trí nhớ của cậu chỉ dừng ở lúc bà nội qua đời, không có phần sau nữa. Nhạc Phương Chích phỏng đoán có lẽ cú sốc trước cái chết của người thân khiến cậu bị bệnh tinh thần. Nhạc Phương Chích hỏi cậu nhà ở đâu, trên mặt Bạch Mặc trống rỗng, hồi lâu mới không chắc chắn nói hình như cách sông Hoàng Phố không xa, sau đó cậu đưa cho Nhạc Phương Chích một địa danh rất khó đọc.Nhạc Phương Chích đã hỏi Bạch Mặc, muốn ở lại chỗ chị Điềm hay là quay về cửa hàng lương khô, Bạch Mặc toan trả lời lại bị hắn cắt ngang. Hắn phân tích với Bạch Mặc về tốt và xấu của hai nơi.

Nhạc Phương Chích lập tức đau lòng, nói rằng em đừng dùng kéo nữa, còn lại để anh làm cho.

Nhạc Phương Chích đuổi theo không buông tha, ôm lấy cậu từ phía sau, nhất định phải đòi một câu trả lời hợp lý. Bạch Mặc định nói gì đó thì bên ngoài có người gõ cửa, là tài xế Quan sáng sớm đến giao hàng.Cửa hàng nhà mình vất vả, bận từ sáng tới tối, ngày nghỉ lễ hầu như cũng không nghỉ ngơi. Tiệm cắt tóc sẽ đỡ hơn, bận rộn cũng chỉ bận một khoảng thời gian, làm một lát nghỉ một lát, có thể thoải mái hơn nhiều. Vả lại đón đưa khách nhiều, lúc nào cũng có thể tiếp xúc với những người khác nhau, thú vị hơn suốt ngày ở trong cửa hàng hấp lương khô rất nhiều.

Một lúc lâu sau, Tiểu Tuệ thở dài yếu ớt: “Thảo nào. Thôi, cậu… cậu đừng nói chuyện này với ai cả. Hầy, sao tôi suốt ngày gặp phải chuyện này nhỉ… Nói trước nhé, nể tình tôi đối xử với cậu khá tốt, cậu đừng nói gì với anh chủ đấy. Tạm thời tôi vẫn không muốn quay về bưng đĩa…”

Nhạc Phương Chích hy vọng Bạch Mặc có thể hướng ngoại hơn, hắn cảm thấy điều này có ích cho việc khôi phục của Bạch Mặc. Bây giờ Bạch Mặc gặp người lạ vẫn có khuynh hướng trốn tránh, cho dù đối mặt với khách hàng mua màn thầu, cậu cũng không lên tiếng. Nhạc Phương Chích thật sự hơi lo lắng cho cậu.

Trong cửa hàng thức ăn khô, Bạch Mặc đang bận cắt tai thỏ cho nắm bột, một lô thức ăn khô này sẽ được giao đến nhà trẻ. Cậu làm những việc này rất nhanh tay, một lúc đã có thể xếp đầy một lồng.

Mặt Bạch Mặc lập tức đỏ lên, cậu làm lơ Nhạc Phương Chích, bưng chậu táo đỏ chạy đi.Chương 25Nhưng cuối cùng Bạch Mặc vẫn chắc chắn tỏ ý muốn trở về. Vì thế Nhạc Phương Chích không nói gì nữa, chỉ xoa đầu cậu.

Cho đến lúc này, Nhạc Phương Chích mới hiểu rõ tại sao trước đó Bạch Mặc không lên kế hoạch cho bản thân, tại sao cậu liều mạng làm việc. Và tại sao lúc Nhạc Phương Chích muốn đưa cậu đi, cậu lại đau lòng đến vậy.

Thế là hắn đứng dậy vỗ vỗ tạp dề sau đó đi làm việc khác.

Với cậu đây là ngôi nhà mới.Nhạc Phương Chích xách theo mấy chai rượu trái cây lại đến tìm chị Điềm. Hắn nói rõ mục đích đến, chị Điềm lại không hề khó chịu, chỉ nói một cách sáng suốt: Cậu xem, tôi đã nói cậu khi không vẽ chuyện mà.Trở về có cái tốt của việc trở về. Người ở ngay trước mặt, có thể chăm sóc mọi lúc.

Hắn biết Bạch Mặc từng sống nương tựa với bà nội, nghe nói từ khi nhớ được chuyện cũng chỉ có hai bà cháu, nhưng có nhiều chuyện Bạch Mặc vẫn không nhớ ra. Trí nhớ của cậu chỉ dừng ở lúc bà nội qua đời, không có phần sau nữa. Nhạc Phương Chích phỏng đoán có lẽ cú sốc trước cái chết của người thân khiến cậu bị bệnh tinh thần. Nhạc Phương Chích hỏi cậu nhà ở đâu, trên mặt Bạch Mặc trống rỗng, hồi lâu mới không chắc chắn nói hình như cách sông Hoàng Phố không xa, sau đó cậu đưa cho Nhạc Phương Chích một địa danh rất khó đọc.Nhạc Phương Chích xách theo mấy chai rượu trái cây lại đến tìm chị Điềm. Hắn nói rõ mục đích đến, chị Điềm lại không hề khó chịu, chỉ nói một cách sáng suốt: Cậu xem, tôi đã nói cậu khi không vẽ chuyện mà.

Buổi chiều Nhạc Phương Chích lên tầng lấy lá trà, đi đến nửa cầu thang, nghe thấy giọng Tiểu Tuệ: “… Cậu nói với tôi đi, tôi thề với trời tôi không nói cho ai hết… Cậu cũng hiểu tôi mà.”

Nhạc Phương Chích nhíu mày định bảo dừng lại, chợt nghe Bạch Mặc khẽ ừ một tiếng.

Nhạc Phương Chích áy náy cười một tiếng, xem như ngầm thừa nhận.Giống như trước đây, hai người rất ăn ý cùng làm xong những việc còn lại. Lúc sắp đến giờ đi ngủ, Nhạc Phương Chích ho nhẹ một tiếng: “Ờm, hay là… em chuyển về phòng nam ngủ đi. Phòng bắc hơi lạnh, sắp dừng sưởi ấm rồi.”Trái tim mình cũng mềm nhũn, không nóng nảy nữa, chỉ muốn ôm Bạch Mặc hôn mãi, cho cậu những gì tốt nhất.Nhạc Phương Chích áy náy cười một tiếng, xem như ngầm thừa nhận.

Hắn cúi đầu nhìn Bạch Mặc, càng nhìn càng thấy thích, thích đến mức muốn dùng vải sa tanh bọc người lại, giấu vào trong tủ. Lại hy vọng Bạch Mặc có thể thu nhỏ lại thành bé tí teo, như vậy Nhạc Phương Chích có thể nhét cậu vào trong túi áo.

Ngón tay Nhạc Phương Chích sờ lên đôi môi mềm mại của cậu, giữa ban ngày đã bắt đầu tâm viên ý mã[3]. Kết quả hắn chưa kịp ngắm kỹ người trong lòng, khóe mắt thoáng thấy vẻ mặt ngờ vực của Tiểu Tuệ.

Nói thẳng ra, hắn không để bụng đến chuyện này. Một là hắn là chủ cửa hàng, có một số việc thực sự vô thưởng vô phạt; hai là cho dù lời tán gẫu lan truyền ra ngoài, nhiều lắm là hàng xóm bàn tán riêng với nhau thôi, cũng không ảnh hưởng đến kinh doanh.

Nhạc Phương Chích ôm lấy Bạch Mặc từ phía sau, hôn một cái lên tai cậu.“Anh biết.” Trong lòng Nhạc Phương Chích chua xót, “Chỉ sợ trong lòng em khó chịu.”Trong cửa hàng thức ăn khô, Bạch Mặc đang bận cắt tai thỏ cho nắm bột, một lô thức ăn khô này sẽ được giao đến nhà trẻ. Cậu làm những việc này rất nhanh tay, một lúc đã có thể xếp đầy một lồng.

Hai người về nhà, Bạch Mặc đẩy hắn ra khỏi phòng bếp. Vậy nên Nhạc Phương Chích đành phải lâu lâu lại liếc vào phòng bếp một cái, hắn thực sự đói bụng.

Hắn biết Bạch Mặc từng sống nương tựa với bà nội, nghe nói từ khi nhớ được chuyện cũng chỉ có hai bà cháu, nhưng có nhiều chuyện Bạch Mặc vẫn không nhớ ra. Trí nhớ của cậu chỉ dừng ở lúc bà nội qua đời, không có phần sau nữa. Nhạc Phương Chích phỏng đoán có lẽ cú sốc trước cái chết của người thân khiến cậu bị bệnh tinh thần. Nhạc Phương Chích hỏi cậu nhà ở đâu, trên mặt Bạch Mặc trống rỗng, hồi lâu mới không chắc chắn nói hình như cách sông Hoàng Phố không xa, sau đó cậu đưa cho Nhạc Phương Chích một địa danh rất khó đọc.

Tuy mình mặt dày, nhưng hắn không muốn để Bạch Mặc nghe mấy lời bàn tán.

Trong lòng thoải mái, làm chuyện gì cũng trở nên rất thuận tay. Nhạc Phương Chích vui vẻ nhanh nhẹn làm xong công việc cả một ngày, thu dọn cửa hàng xong, vội vàng kéo Bạch Mặc đi ra ngoài.Tiểu Trịnh nâng lồng hấp như núi nhỏ lên bếp lò, Bạch Mặc cởi găng tay bông ra, dùng mu bàn tay lau mồ hôi trên trán.

Cô gái này ôm tâm tư gì, Nhạc Phương Chích biết. Hắn không phải là một người tưởng ai cũng mê mình, nếu không trong thời gian dài như vậy không thể không làm rõ được tình cảm Bạch Mặc dành cho mình. Nhưng Tiểu Tuệ lại biểu hiện rất rõ ràng, Nhạc Phương Chích luôn giả vờ không nhìn thấy thôi.

Hai người nằm dưới chăn, da thịt trần truồng kề sát vào nhau, người cũng như thể tan vào nhau. Nhạc Phương Chích nghĩ, dù sao cũng như vậy, hay là dứt khoát làm đến cùng luôn đi. Kết quả còn chưa kịp làm gì, Bạch Mặc đã co lại trong lòng hắn ngủ mất.Nhạc Phương Chích bước vào cửa, liếc mắt đã thấy trên tay cậu có thêm một cái băng dán cá nhân. Một ngày cắt nhiều hình hoa thế kia, dù đã đeo găng tay, trên tay Bạch Mặc vẫn thường xuyên bị kéo cọ ra mụn nước.

Thế là hắn đứng dậy vỗ vỗ tạp dề sau đó đi làm việc khác.

Cô gái này ôm tâm tư gì, Nhạc Phương Chích biết. Hắn không phải là một người tưởng ai cũng mê mình, nếu không trong thời gian dài như vậy không thể không làm rõ được tình cảm Bạch Mặc dành cho mình. Nhưng Tiểu Tuệ lại biểu hiện rất rõ ràng, Nhạc Phương Chích luôn giả vờ không nhìn thấy thôi.Nhạc Phương Chích lập tức đau lòng, nói rằng em đừng dùng kéo nữa, còn lại để anh làm cho.

Nhận ra được điều này, Nhạc Phương Chích nhẹ nhõm hơn.

Bạch Mặc bất thình lình bắt gặp ánh mắt của hắn, lại đỏ mặt.Bạch Mặc cong mắt lên, nói bằng âm thanh rất nhỏ: Không sao. Nói xong xoay người đi làm việc khác. Hình như kể từ tối đó, cậu đã có tinh thần hơn, không còn dáng vẻ ỉu xìu kia nữa.

Nhạc Phương Chích hy vọng Bạch Mặc có thể hướng ngoại hơn, hắn cảm thấy điều này có ích cho việc khôi phục của Bạch Mặc. Bây giờ Bạch Mặc gặp người lạ vẫn có khuynh hướng trốn tránh, cho dù đối mặt với khách hàng mua màn thầu, cậu cũng không lên tiếng. Nhạc Phương Chích thật sự hơi lo lắng cho cậu.Nhận ra được điều này, Nhạc Phương Chích nhẹ nhõm hơn.

Bạn bè họ hàng trái lại không sao cả, nhưng hắn không có ý định chọc rách lớp cửa sổ giấy này với những người không liên quan.

Trong lòng thoải mái, làm chuyện gì cũng trở nên rất thuận tay. Nhạc Phương Chích vui vẻ nhanh nhẹn làm xong công việc cả một ngày, thu dọn cửa hàng xong, vội vàng kéo Bạch Mặc đi ra ngoài.

Giống như trước đây, hai người rất ăn ý cùng làm xong những việc còn lại. Lúc sắp đến giờ đi ngủ, Nhạc Phương Chích ho nhẹ một tiếng: “Ờm, hay là… em chuyển về phòng nam ngủ đi. Phòng bắc hơi lạnh, sắp dừng sưởi ấm rồi.”

Thế là hắn đứng dậy vỗ vỗ tạp dề sau đó đi làm việc khác.Hắn vội vàng xoay vai Bạch Mặc lại, cúi đầu hôn cậu.Mùa xuân đến rồi, chợ đêm cũng dần dần trở nên nhộn nhịp. Hắn muốn dẫn Bạch Mặc đi ăn quán một bữa, đi ăn cá sông tan băng[1] thịt chiên nồi[2]. Bạch Mặc kéo tay hắn lắc đầu, sau đó đi đến chỗ bán thức ăn.

[1], [2]


      Cho đến lúc này, Nhạc Phương Chích mới hiểu rõ tại sao trước đó Bạch Mặc không lên kế hoạch cho bản thân, tại sao cậu liều mạng làm việc. Và tại sao lúc Nhạc Phương Chích muốn đưa cậu đi, cậu lại đau lòng đến vậy.

      Nhạc Phương Chích nhanh chóng hiểu được, thân thế là gì, trước kia nhà ở đâu, đã không còn quan trọng với Bạch Mặc nữa.

      Buổi tối, trong chợ đêm đông nườm nượp, không ai để ý đến hai bàn tay nắm lấy nhau của họ. Bạch Mặc đi mua măng và cải dầu tươi, còn có một miếng đậu phụ. Măng không sản xuất ở địa phương, Nhạc Phương Chích chưa từng ăn nên cảm thấy rất mới mẻ.

      Ngày hôm sau Nhạc Phương Chích nhờ Lý Lượng kiểm tra, nhưng không tra được. Sông Hoàng Phố và những nơi lân cận hai năm này cũng không có vụ án người đi lạc phù hợp với điều kiện.Hai người về nhà, Bạch Mặc đẩy hắn ra khỏi phòng bếp. Vậy nên Nhạc Phương Chích đành phải lâu lâu lại liếc vào phòng bếp một cái, hắn thực sự đói bụng.

      Buổi trưa, hắn nghe thấy Tiểu Tuệ lặng lẽ hỏi Tiểu Trịnh, rốt cuộc Bạch Mặc là gì của ông chủ. Tiểu Trịnh phổi bò nói chắc em trai bà con xa, Tiểu Tuệ không nói gì, trên mặt lại có vài phần tâm sự.

      Một lúc lâu sau, Tiểu Tuệ thở dài yếu ớt: “Thảo nào. Thôi, cậu… cậu đừng nói chuyện này với ai cả. Hầy, sao tôi suốt ngày gặp phải chuyện này nhỉ… Nói trước nhé, nể tình tôi đối xử với cậu khá tốt, cậu đừng nói gì với anh chủ đấy. Tạm thời tôi vẫn không muốn quay về bưng đĩa…”Bữa tối ăn muộn hơn ngày thường, Bạch Mặc xào đậu phụ và cây cải dầu, còn dùng thịt ba chỉ trước đó đã luộc chín và măng mùa xuân hầm một món giống như canh mà không phải canh. Nhạc Phương Chích nếm thử một miếng, ngon tuyệt cú mèo. Tay nghề nấu ăn của Bạch Mặc có vẻ như giỏi hơn cả Nhạc Phương Chích, hắn ăn đến là thỏa mãn,

      Mùa xuân đến rồi, chợ đêm cũng dần dần trở nên nhộn nhịp. Hắn muốn dẫn Bạch Mặc đi ăn quán một bữa, đi ăn cá sông tan băng[1] thịt chiên nồi[2]. Bạch Mặc kéo tay hắn lắc đầu, sau đó đi đến chỗ bán thức ăn.Chương 25Ăn xong, lại không cầm lòng được nhìn Bạch Mặc, nhìn đến nỗi miệng ngoác tận mang tai.

      Ông cụ được đưa đến bệnh viện kịp thời nên đã bảo vệ được tính mạng, nhưng tiệm bánh nướng vốn đang làm ăn phát đạt cũng đóng cửa theo.

      Ngón tay Nhạc Phương Chích sờ lên đôi môi mềm mại của cậu, giữa ban ngày đã bắt đầu tâm viên ý mã[3]. Kết quả hắn chưa kịp ngắm kỹ người trong lòng, khóe mắt thoáng thấy vẻ mặt ngờ vực của Tiểu Tuệ.Tiểu Trịnh nâng lồng hấp như núi nhỏ lên bếp lò, Bạch Mặc cởi găng tay bông ra, dùng mu bàn tay lau mồ hôi trên trán.Bạch Mặc bất thình lình bắt gặp ánh mắt của hắn, lại đỏ mặt.

      Cửa hàng nhà mình vất vả, bận từ sáng tới tối, ngày nghỉ lễ hầu như cũng không nghỉ ngơi. Tiệm cắt tóc sẽ đỡ hơn, bận rộn cũng chỉ bận một khoảng thời gian, làm một lát nghỉ một lát, có thể thoải mái hơn nhiều. Vả lại đón đưa khách nhiều, lúc nào cũng có thể tiếp xúc với những người khác nhau, thú vị hơn suốt ngày ở trong cửa hàng hấp lương khô rất nhiều.

      Ông cụ được đưa đến bệnh viện kịp thời nên đã bảo vệ được tính mạng, nhưng tiệm bánh nướng vốn đang làm ăn phát đạt cũng đóng cửa theo.

      Nhạc Phương Chích đã hỏi Bạch Mặc, muốn ở lại chỗ chị Điềm hay là quay về cửa hàng lương khô, Bạch Mặc toan trả lời lại bị hắn cắt ngang. Hắn phân tích với Bạch Mặc về tốt và xấu của hai nơi.Hắn hôn lên cái trán trơn bóng của Bạch Mặc rồi tắt đèn bàn.Giống như trước đây, hai người rất ăn ý cùng làm xong những việc còn lại. Lúc sắp đến giờ đi ngủ, Nhạc Phương Chích ho nhẹ một tiếng: “Ờm, hay là… em chuyển về phòng nam ngủ đi. Phòng bắc hơi lạnh, sắp dừng sưởi ấm rồi.”

      Nhạc Phương Chích nhanh chóng hiểu được, thân thế là gì, trước kia nhà ở đâu, đã không còn quan trọng với Bạch Mặc nữa.Nhạc Phương Chích nhíu mày định bảo dừng lại, chợt nghe Bạch Mặc khẽ ừ một tiếng.“Không… không cần.” Tiểu Tuệ cười gượng: “Em uống nước lọc là được.” Nói xong chạy đi nhanh như chớp.Bạch Mặc nghe xong, tay chân cũng không biết để vào đâu. Nhạc Phương Chích tưởng cậu lại muốn chạy, kết quả Bạch Mặc dù đỏ mặt nhưng vẫn ôm chăn ra, chỉ không dám nhìn vào Nhạc Phương Chích.

      Nhạc Phương Chích nhanh chóng hiểu được, thân thế là gì, trước kia nhà ở đâu, đã không còn quan trọng với Bạch Mặc nữa.

      Sự xao động mới yên tĩnh mấy ngày lại ngoi đầu lên trong lòng Nhạc Phương Chích.

      Sự xao động mới yên tĩnh mấy ngày lại ngoi đầu lên trong lòng Nhạc Phương Chích.Sự xao động mới yên tĩnh mấy ngày lại ngoi đầu lên trong lòng Nhạc Phương Chích.

      Mặt Bạch Mặc lập tức đỏ lên, cậu làm lơ Nhạc Phương Chích, bưng chậu táo đỏ chạy đi.

      Một lúc lâu sau, Tiểu Tuệ thở dài yếu ớt: “Thảo nào. Thôi, cậu… cậu đừng nói chuyện này với ai cả. Hầy, sao tôi suốt ngày gặp phải chuyện này nhỉ… Nói trước nhé, nể tình tôi đối xử với cậu khá tốt, cậu đừng nói gì với anh chủ đấy. Tạm thời tôi vẫn không muốn quay về bưng đĩa…”Bạch Mặc lập tức thuận thế trượt ra khỏi lồng ngực của Nhạc Phương Chích, chạy đi mở cửa.Rõ ràng Bạch Mặc thiếu kinh nghiệm trong chuyện này, Nhạc Phương Chích ôm cậu, hôn cậu, cậu đều cứng như khúc gỗ, chỉ biết nắm lấy tay Nhạc Phương Chích nhỏ giọng rên rỉ. Kêu lên cũng khẽ khàng, cố gắng ép âm thanh ở trong cổ.

      Tiếng cảm thán đối với sự sống và cái chết dường như đã làm loãng sự nóng nảy, hoặc là lời hứa của Bạch Mặc khiến người ta yên tâm, dù sao Nhạc Phương Chích cảm thấy mình đã bình tĩnh lại.

      Hai người nằm dưới chăn, da thịt trần truồng kề sát vào nhau, người cũng như thể tan vào nhau. Nhạc Phương Chích nghĩ, dù sao cũng như vậy, hay là dứt khoát làm đến cùng luôn đi. Kết quả còn chưa kịp làm gì, Bạch Mặc đã co lại trong lòng hắn ngủ mất.

      Bạn bè họ hàng trái lại không sao cả, nhưng hắn không có ý định chọc rách lớp cửa sổ giấy này với những người không liên quan.Nhạc Phương Chích không vạch trần cô: “Trên tầng có lá trà, lấy tự nhiên.”Nhạc Phương Chích đành phải kìm nén suy nghĩ này xuống một cách ngọt ngào và phiền muộn.

      Bây giờ lại quan sát căn phòng, hóa ra có một vài thứ cần phải đổi. Đến khi trả gần hết nợ, Nhạc Phương Chích dự định nhanh chóng mua một chiếc xe, như vậy giao hàng xong hắn có thể dẫn Bạch Mặc ra ngoài đi chơi vào ngày nghỉ. Nhìn Bạch Mặc chắc chắn là không hay ra ngoài đi chơi.Phải chọn ngày, Hắn ôm Bạch Mặc nghĩ. Tốt nhất là ngày hôm sau có thể nghỉ ngơi mới được.

      Nhưng đến tuổi này, Nhạc Phương Chích vẫn biết một vài lý lẽ đối nhân xử thế, muốn ổn định cuộc sống, cứ phải đóng cửa lại mà sống.

      Trong lòng Nhạc Phương Chích hơi khó chịu.Hắn cúi đầu nhìn Bạch Mặc, càng nhìn càng thấy thích, thích đến mức muốn dùng vải sa tanh bọc người lại, giấu vào trong tủ. Lại hy vọng Bạch Mặc có thể thu nhỏ lại thành bé tí teo, như vậy Nhạc Phương Chích có thể nhét cậu vào trong túi áo.

      Phải chọn ngày, Hắn ôm Bạch Mặc nghĩ. Tốt nhất là ngày hôm sau có thể nghỉ ngơi mới được.

      Những suy nghĩ này không bị bó hẹp, nhưng tất cả đều khiến người ta vui vẻ. Nhạc Phương Chích lớn đến tuổi này, đột nhiên cảm thấy hóa ra cuộc sống có thể vui sướng như vậy. Rõ ràng cũng không thay đổi gì nhiều, hắn vẫn có nhiều việc phải làm, có chuyện phải tính toán, nhưng những điều nhỏ nhặt này thoáng cái trở nên thú vị. Thậm chí dùng lời nói cũ rích để nói, hắn cảm thấy “thế giới bỗng có sắc màu”.

      Giống như trước đây, hai người rất ăn ý cùng làm xong những việc còn lại. Lúc sắp đến giờ đi ngủ, Nhạc Phương Chích ho nhẹ một tiếng: “Ờm, hay là… em chuyển về phòng nam ngủ đi. Phòng bắc hơi lạnh, sắp dừng sưởi ấm rồi.”

      Nhạc Phương Chích đồng ý ngay, trong đầu lại rất muốn ôm cậu hôn một lúc nữa.Trái tim mình cũng mềm nhũn, không nóng nảy nữa, chỉ muốn ôm Bạch Mặc hôn mãi, cho cậu những gì tốt nhất.

      “Anh biết.” Trong lòng Nhạc Phương Chích chua xót, “Chỉ sợ trong lòng em khó chịu.”

      Bữa tối ăn muộn hơn ngày thường, Bạch Mặc xào đậu phụ và cây cải dầu, còn dùng thịt ba chỉ trước đó đã luộc chín và măng mùa xuân hầm một món giống như canh mà không phải canh. Nhạc Phương Chích nếm thử một miếng, ngon tuyệt cú mèo. Tay nghề nấu ăn của Bạch Mặc có vẻ như giỏi hơn cả Nhạc Phương Chích, hắn ăn đến là thỏa mãn,Bây giờ lại quan sát căn phòng, hóa ra có một vài thứ cần phải đổi. Đến khi trả gần hết nợ, Nhạc Phương Chích dự định nhanh chóng mua một chiếc xe, như vậy giao hàng xong hắn có thể dẫn Bạch Mặc ra ngoài đi chơi vào ngày nghỉ. Nhìn Bạch Mặc chắc chắn là không hay ra ngoài đi chơi.

      Hắn còn phải mua thêm rất nhiều đồ cho Bạch Mặc. Không có lý nào con trai nhà khác đều sạch tinh tươm, trai nhà mình suốt ngày đầy bụi bặm, toàn thân dính bột mì được. Bạch Mặc không thèm để ý những cái này, đổi lại là Nhạc Phương Chích rất để ý. Người đẹp thế này, ăn diện vào chắc chắn đặt hơn đám thanh niên kia rất nhiều.

      Nhạc Phương Chích áy náy cười một tiếng, xem như ngầm thừa nhận.

      Cửa hàng nhà mình vất vả, bận từ sáng tới tối, ngày nghỉ lễ hầu như cũng không nghỉ ngơi. Tiệm cắt tóc sẽ đỡ hơn, bận rộn cũng chỉ bận một khoảng thời gian, làm một lát nghỉ một lát, có thể thoải mái hơn nhiều. Vả lại đón đưa khách nhiều, lúc nào cũng có thể tiếp xúc với những người khác nhau, thú vị hơn suốt ngày ở trong cửa hàng hấp lương khô rất nhiều.Hắn hôn lên cái trán trơn bóng của Bạch Mặc rồi tắt đèn bàn.

      Phải chọn ngày, Hắn ôm Bạch Mặc nghĩ. Tốt nhất là ngày hôm sau có thể nghỉ ngơi mới được.Trong cửa hàng thức ăn khô, Bạch Mặc đang bận cắt tai thỏ cho nắm bột, một lô thức ăn khô này sẽ được giao đến nhà trẻ. Cậu làm những việc này rất nhanh tay, một lúc đã có thể xếp đầy một lồng.Thật ra khi yêu đương rất khó để giấu giếm những người xung quanh. Nhạc Phương Chích tự cảm thấy mình là người đứng đắn, không phải kiểu dính nhau như sam không kiêng dè gì trước mặt người khác. Nhưng có vài sự thân mật hình như đến từ vô thức, hắn đã quen nên không quản được mình.

      Nhạc Phương Chích ngẩn người một lát mới hiểu được ý cậu là không sợ bị người khác biết chuyện này.

      Hắn còn phải mua thêm rất nhiều đồ cho Bạch Mặc. Không có lý nào con trai nhà khác đều sạch tinh tươm, trai nhà mình suốt ngày đầy bụi bặm, toàn thân dính bột mì được. Bạch Mặc không thèm để ý những cái này, đổi lại là Nhạc Phương Chích rất để ý. Người đẹp thế này, ăn diện vào chắc chắn đặt hơn đám thanh niên kia rất nhiều.Buổi trưa, hắn nghe thấy Tiểu Tuệ lặng lẽ hỏi Tiểu Trịnh, rốt cuộc Bạch Mặc là gì của ông chủ. Tiểu Trịnh phổi bò nói chắc em trai bà con xa, Tiểu Tuệ không nói gì, trên mặt lại có vài phần tâm sự.Người ta mới đưa một lô táo đỏ tới đây, Nhạc Phương Chích rửa sạch, tự nhiên chọn quả căng mọng nhét vào trong miệng Bạch Mặc. Bạch Mặc bận lựa táo xấu, không thèm nhìn đã há miệng ăn luôn. Sau khi nhai nuốt, cậu ngẩng đầu lên, hơi ngượng ngùng cong mắt với Nhạc Phương Chích.

      Nhạc Phương Chích đành phải kìm nén suy nghĩ này xuống một cách ngọt ngào và phiền muộn.

      Nhưng cuối cùng Bạch Mặc vẫn chắc chắn tỏ ý muốn trở về. Vì thế Nhạc Phương Chích không nói gì nữa, chỉ xoa đầu cậu.Ngón tay Nhạc Phương Chích sờ lên đôi môi mềm mại của cậu, giữa ban ngày đã bắt đầu tâm viên ý mã[3]. Kết quả hắn chưa kịp ngắm kỹ người trong lòng, khóe mắt thoáng thấy vẻ mặt ngờ vực của Tiểu Tuệ.

      [3]


        Trái tim mình cũng mềm nhũn, không nóng nảy nữa, chỉ muốn ôm Bạch Mặc hôn mãi, cho cậu những gì tốt nhất.

        Sự xao động mới yên tĩnh mấy ngày lại ngoi đầu lên trong lòng Nhạc Phương Chích.Nhạc Phương Chích đành phải ép khóe môi đang cười xuống.

        Bạch Mặc nhìn lại theo ánh mắt hắn, ý cười trong mắt cũng biến mất. Cậu lại cúi đầu xuống.Bạch Mặc nhìn lại theo ánh mắt hắn, ý cười trong mắt cũng biến mất. Cậu lại cúi đầu xuống.

        Nhạc Phương Chích đành phải ép khóe môi đang cười xuống.

        So với sự để ý của Nhạc Phương Chích, Bạch Mặc lại có sự bình tĩnh một cách thoải mái đối với chuyện này.Trong lòng Nhạc Phương Chích hơi khó chịu.

        Nhạc Phương Chích đã hỏi Bạch Mặc, muốn ở lại chỗ chị Điềm hay là quay về cửa hàng lương khô, Bạch Mặc toan trả lời lại bị hắn cắt ngang. Hắn phân tích với Bạch Mặc về tốt và xấu của hai nơi.

        Thân thế của Bạch Mặc vẫn là một vụ án chưa giải quyết.Nói thẳng ra, hắn không để bụng đến chuyện này. Một là hắn là chủ cửa hàng, có một số việc thực sự vô thưởng vô phạt; hai là cho dù lời tán gẫu lan truyền ra ngoài, nhiều lắm là hàng xóm bàn tán riêng với nhau thôi, cũng không ảnh hưởng đến kinh doanh.

        Hắn vội vàng xoay vai Bạch Mặc lại, cúi đầu hôn cậu.

        Một vài chi tiết trong lúc cư xử trước đây cũng dần dần rõ ràng. Những lần trốn tránh kia hóa ra không phải sợ hãi, chỉ là ngượng ngùng và không biết phải làm sao thôi.Nhưng đến tuổi này, Nhạc Phương Chích vẫn biết một vài lý lẽ đối nhân xử thế, muốn ổn định cuộc sống, cứ phải đóng cửa lại mà sống.

        “Em không buồn.” Bạch Mặc nói bằng giọng rất khẽ: “Anh thương em.” Khi cậu nói chuyện luôn mang theo giọng địa phương mềm mại, lúc nào nghe cũng từ tốn lại dịu dàng. Nhưng lần này, Nhạc Phương Chích lại nghe đến mức ngực nóng lên.

        Cho đến khi nồi đất trên bếp sôi, Nhạc Phương Chích mới lưu luyến không rời buông Bạch Mặc ra. Mặt Bạch Mặc đỏ như gấc, ngượng ngùng cúi đầu: “Em hầm thịt, tối ăn.”Bạn bè họ hàng trái lại không sao cả, nhưng hắn không có ý định chọc rách lớp cửa sổ giấy này với những người không liên quan.

        Với cậu đây là ngôi nhà mới.

        Tai Bạch Mặc đỏ lên thấy rõ. Một lúc sau, Nhạc Phương Chích nghe thấy cậu nhỏ giọng nói: “Thật ra em không sợ.”

        Nhạc Phương Chích bước vào cửa, liếc mắt đã thấy trên tay cậu có thêm một cái băng dán cá nhân. Một ngày cắt nhiều hình hoa thế kia, dù đã đeo găng tay, trên tay Bạch Mặc vẫn thường xuyên bị kéo cọ ra mụn nước.Tuy mình mặt dày, nhưng hắn không muốn để Bạch Mặc nghe mấy lời bàn tán.

        Nhạc Phương Chích không khỏi cong khóe miệng, hắn hỏi Bạch Mặc, này, em nghĩ rõ ràng từ khi nào?Thế là hắn đứng dậy vỗ vỗ tạp dề sau đó đi làm việc khác.

        Bạch Mặc nghe xong, tay chân cũng không biết để vào đâu. Nhạc Phương Chích tưởng cậu lại muốn chạy, kết quả Bạch Mặc dù đỏ mặt nhưng vẫn ôm chăn ra, chỉ không dám nhìn vào Nhạc Phương Chích.

        Giống như trước đây, hai người rất ăn ý cùng làm xong những việc còn lại. Lúc sắp đến giờ đi ngủ, Nhạc Phương Chích ho nhẹ một tiếng: “Ờm, hay là… em chuyển về phòng nam ngủ đi. Phòng bắc hơi lạnh, sắp dừng sưởi ấm rồi.”Buổi trưa, hắn nghe thấy Tiểu Tuệ lặng lẽ hỏi Tiểu Trịnh, rốt cuộc Bạch Mặc là gì của ông chủ. Tiểu Trịnh phổi bò nói chắc em trai bà con xa, Tiểu Tuệ không nói gì, trên mặt lại có vài phần tâm sự.

        Ăn xong, lại không cầm lòng được nhìn Bạch Mặc, nhìn đến nỗi miệng ngoác tận mang tai.Cô gái này ôm tâm tư gì, Nhạc Phương Chích biết. Hắn không phải là một người tưởng ai cũng mê mình, nếu không trong thời gian dài như vậy không thể không làm rõ được tình cảm Bạch Mặc dành cho mình. Nhưng Tiểu Tuệ lại biểu hiện rất rõ ràng, Nhạc Phương Chích luôn giả vờ không nhìn thấy thôi.

        Lúc trước đã không có đáp lại, bây giờ càng không có khả năng đáp lại. Cho nên hắn quyết định tìm cơ hội nói vài lời với cô, để cô bỏ suy nghĩ này.

        Không ngờ hắn vẫn chưa nghĩ xong phải nói thế nào, Tiểu Tuệ lại chủ động ra tay với Bạch Mặc.

        Người ta mới đưa một lô táo đỏ tới đây, Nhạc Phương Chích rửa sạch, tự nhiên chọn quả căng mọng nhét vào trong miệng Bạch Mặc. Bạch Mặc bận lựa táo xấu, không thèm nhìn đã há miệng ăn luôn. Sau khi nhai nuốt, cậu ngẩng đầu lên, hơi ngượng ngùng cong mắt với Nhạc Phương Chích.

        “Anh biết.” Trong lòng Nhạc Phương Chích chua xót, “Chỉ sợ trong lòng em khó chịu.”

        Nhận ra được điều này, Nhạc Phương Chích nhẹ nhõm hơn.Không ngờ hắn vẫn chưa nghĩ xong phải nói thế nào, Tiểu Tuệ lại chủ động ra tay với Bạch Mặc.

        Nhạc Phương Chích không khỏi cong khóe miệng, hắn hỏi Bạch Mặc, này, em nghĩ rõ ràng từ khi nào?

        Buổi chiều Nhạc Phương Chích lên tầng lấy lá trà, đi đến nửa cầu thang, nghe thấy giọng Tiểu Tuệ: “… Cậu nói với tôi đi, tôi thề với trời tôi không nói cho ai hết… Cậu cũng hiểu tôi mà.”

        Nhạc Phương Chích không vạch trần cô: “Trên tầng có lá trà, lấy tự nhiên.”

        Ngày hôm sau Nhạc Phương Chích nhờ Lý Lượng kiểm tra, nhưng không tra được. Sông Hoàng Phố và những nơi lân cận hai năm này cũng không có vụ án người đi lạc phù hợp với điều kiện.

        “Em không buồn.” Bạch Mặc nói bằng giọng rất khẽ: “Anh thương em.” Khi cậu nói chuyện luôn mang theo giọng địa phương mềm mại, lúc nào nghe cũng từ tốn lại dịu dàng. Nhưng lần này, Nhạc Phương Chích lại nghe đến mức ngực nóng lên.Nhạc Phương Chích nhíu mày định bảo dừng lại, chợt nghe Bạch Mặc khẽ ừ một tiếng.

        Nhạc Phương Chích đành phải ép khóe môi đang cười xuống.Một lúc lâu sau, Tiểu Tuệ thở dài yếu ớt: “Thảo nào. Thôi, cậu… cậu đừng nói chuyện này với ai cả. Hầy, sao tôi suốt ngày gặp phải chuyện này nhỉ… Nói trước nhé, nể tình tôi đối xử với cậu khá tốt, cậu đừng nói gì với anh chủ đấy. Tạm thời tôi vẫn không muốn quay về bưng đĩa…”

        Bạch Mặc bất thình lình bắt gặp ánh mắt của hắn, lại đỏ mặt.

        Tiếng bước chân vang lên, Tiểu Tuệ đi xuống tầng, đối mặt với Nhạc Phương Chích vẻ mặt cô luống cuống, nhưng nhanh chóng bình tĩnh lại, lúng túng gật đầu với hắn: “Em rót cốc nước.”

        Nhạc Phương Chích đuổi theo không buông tha, ôm lấy cậu từ phía sau, nhất định phải đòi một câu trả lời hợp lý. Bạch Mặc định nói gì đó thì bên ngoài có người gõ cửa, là tài xế Quan sáng sớm đến giao hàng.

        Nhạc Phương Chích đã hỏi Bạch Mặc, muốn ở lại chỗ chị Điềm hay là quay về cửa hàng lương khô, Bạch Mặc toan trả lời lại bị hắn cắt ngang. Hắn phân tích với Bạch Mặc về tốt và xấu của hai nơi.Nhạc Phương Chích không vạch trần cô: “Trên tầng có lá trà, lấy tự nhiên.”

        Ăn xong, lại không cầm lòng được nhìn Bạch Mặc, nhìn đến nỗi miệng ngoác tận mang tai.

        Hắn hôn lên cái trán trơn bóng của Bạch Mặc rồi tắt đèn bàn.“Không… không cần.” Tiểu Tuệ cười gượng: “Em uống nước lọc là được.” Nói xong chạy đi nhanh như chớp.

        Bạch Mặc bất thình lình bắt gặp ánh mắt của hắn, lại đỏ mặt.

        Nhạc Phương Chích đi lên tầng, phát hiện Bạch Mặc đang buộc đậu hũ khô trong bếp, trong nồi đất trên bếp lò đang hầm món gì đó. Mở nắp ra nhìn, hóa ra là một nồi thịt kho tàu.

        Tai Bạch Mặc đỏ lên thấy rõ. Một lúc sau, Nhạc Phương Chích nghe thấy cậu nhỏ giọng nói: “Thật ra em không sợ.”

        Nhạc Phương Chích ôm lấy Bạch Mặc từ phía sau, hôn một cái lên tai cậu.

        Trở về có cái tốt của việc trở về. Người ở ngay trước mặt, có thể chăm sóc mọi lúc.

        “Anh biết.” Trong lòng Nhạc Phương Chích chua xót, “Chỉ sợ trong lòng em khó chịu.”Tiếng bước chân vang lên, Tiểu Tuệ đi xuống tầng, đối mặt với Nhạc Phương Chích vẻ mặt cô luống cuống, nhưng nhanh chóng bình tĩnh lại, lúng túng gật đầu với hắn: “Em rót cốc nước.”Tai Bạch Mặc đỏ lên thấy rõ. Một lúc sau, Nhạc Phương Chích nghe thấy cậu nhỏ giọng nói: “Thật ra em không sợ.”

         Trở về có cái tốt của việc trở về. Người ở ngay trước mặt, có thể chăm sóc mọi lúc.Nhạc Phương Chích ngẩn người một lát mới hiểu được ý cậu là không sợ bị người khác biết chuyện này.

        Lúc trước đã không có đáp lại, bây giờ càng không có khả năng đáp lại. Cho nên hắn quyết định tìm cơ hội nói vài lời với cô, để cô bỏ suy nghĩ này.“Anh biết.” Trong lòng Nhạc Phương Chích chua xót, “Chỉ sợ trong lòng em khó chịu.”

        Nhạc Phương Chích hy vọng Bạch Mặc có thể hướng ngoại hơn, hắn cảm thấy điều này có ích cho việc khôi phục của Bạch Mặc. Bây giờ Bạch Mặc gặp người lạ vẫn có khuynh hướng trốn tránh, cho dù đối mặt với khách hàng mua màn thầu, cậu cũng không lên tiếng. Nhạc Phương Chích thật sự hơi lo lắng cho cậu.

        “Em không buồn.” Bạch Mặc nói bằng giọng rất khẽ: “Anh thương em.” Khi cậu nói chuyện luôn mang theo giọng địa phương mềm mại, lúc nào nghe cũng từ tốn lại dịu dàng. Nhưng lần này, Nhạc Phương Chích lại nghe đến mức ngực nóng lên.

        Hắn vội vàng xoay vai Bạch Mặc lại, cúi đầu hôn cậu.

        Hắn hôn lên cái trán trơn bóng của Bạch Mặc rồi tắt đèn bàn.

        Cho đến khi nồi đất trên bếp sôi, Nhạc Phương Chích mới lưu luyến không rời buông Bạch Mặc ra. Mặt Bạch Mặc đỏ như gấc, ngượng ngùng cúi đầu: “Em hầm thịt, tối ăn.”

        Nhạc Phương Chích đồng ý ngay, trong đầu lại rất muốn ôm cậu hôn một lúc nữa.