Một năm trước không hề có tuyết rơi, suốt một mùa đông thành phố nhỏ phía Đông Bắc này chỉ rơi vài bông tuyết keo kiệt. Năm nay hình như rơi bù lại tất cả tuyết chưa rơi của năm trước.
Nhạc Phương Chích vỗ vỗ cậu, ôm lấy bả vai cậu theo thói quen.
Tuyết trên đường vừa mới được dọn xong, mọi người đang định thở phào một hơi thì một lượt bão tuyết mới lại ngựa không dừng vó chạy đến.
Bây giờ có cơ hội rồi đây.
Xách người lên vỗ mấy cái, không có bụi bặm gì, mỗi ngày có nhiều người trượt thế này, đã lau mặt băng sạch tinh từ lâu rồi.
Nhạc Phương Chích cất đồ đã làm xong, vặn lưng một cái, hiếm khi hắn có nửa ngày nhàn rỗi nên muốn dẫn Bạch Mặc ra ngoài đi dạo.
Nhạc Phương Chích tranh thủ mấy ngày đường cao tốc khôi phục giao thông mua rất nhiều lương thực, vì lo lắng không biết ngày nào lại đột nhiên có tuyết lớn. Vốn chỉ lo trước khỏi họa, lần này ngược lại trở thành phòng ngừa chu đáo.
Tiếc rằng chưa kịp vui mừng, phố Cát Tường lại gặp rắc rối lớn vì đợt tuyết này. Đầu tiên là cắt nước, bảo là không biết đường ống cấp nước nào bị nổ vì lạnh, tuy nghe rất gay go, nhưng không ảnh hưởng đến việc làm ăn của Nhạc Phương Chích. Hắn mua nước đóng thùng từ trạm nước, nhào bột hấp thức ăn khô như thường lệ. Từng nhà hết nước không có đồ ăn, việc buôn bán lương khô của hắn trái lại cháy hàng một thời gian.
Không làm việc được, ở trong quán lãng phí thời gian cũng không có tác dụng. Nhạc Phương Chích cho hai người làm thuê nghỉ, còn hắn và Bạch Mặc lại không nghỉ vì có mấy đơn trái cây cúng phải làm. Nhân lúc trời sáng, hai người ngồi châu đầu bên bàn nhỏ trong phòng ngủ làm đào thọ. Bạch Mặc rất khéo tay, Nhạc Phương Chích cũng không ngốc. Nhưng những thứ làm ra xếp cạnh nhau, ai tinh mắt nhìn đều biết do hai người làm, Bạch Mặc làm tinh xảo hơn, Nhạc Phương Chích làm tròn trịa khiến người ta thích.
Không ngờ cung cấp nước vừa mới khôi phục, cung cấp điện lại xảy ra vấn đề. Lần này thảm rồi, trong cửa hàng dùng máy nhào bột mì, không có điện máy sẽ không thể làm việc được. Các cửa hàng trên phố Cát Tường ngày thường nhộn nhịp đều không hẹn mà cùng vắng tanh.
Kết quả Bạch Mặc mím môi cười.
Tiếc rằng chưa kịp vui mừng, phố Cát Tường lại gặp rắc rối lớn vì đợt tuyết này. Đầu tiên là cắt nước, bảo là không biết đường ống cấp nước nào bị nổ vì lạnh, tuy nghe rất gay go, nhưng không ảnh hưởng đến việc làm ăn của Nhạc Phương Chích. Hắn mua nước đóng thùng từ trạm nước, nhào bột hấp thức ăn khô như thường lệ. Từng nhà hết nước không có đồ ăn, việc buôn bán lương khô của hắn trái lại cháy hàng một thời gian.
Cuối cùng Bạch Mặc hạ quyết tâm.
Không làm việc được, ở trong quán lãng phí thời gian cũng không có tác dụng. Nhạc Phương Chích cho hai người làm thuê nghỉ, còn hắn và Bạch Mặc lại không nghỉ vì có mấy đơn trái cây cúng phải làm. Nhân lúc trời sáng, hai người ngồi châu đầu bên bàn nhỏ trong phòng ngủ làm đào thọ. Bạch Mặc rất khéo tay, Nhạc Phương Chích cũng không ngốc. Nhưng những thứ làm ra xếp cạnh nhau, ai tinh mắt nhìn đều biết do hai người làm, Bạch Mặc làm tinh xảo hơn, Nhạc Phương Chích làm tròn trịa khiến người ta thích.
Nhạc Phương Chích buồn cười nhìn cậu: “Lạnh à?”
Cũng may làm cho khách hàng khác nhau, không ai có cơ hội để ý những điều này. Dù sao đưa mắt nhìn, tinh xảo cũng được, khiến người khác thích cũng được, đều đẹp như nhau.
Cầu trượt băng bị người khác giẫm nhẵn nhụi, lúc đứng ở chỗ cao nhất hai chân Bạch Mặc run suốt. Nhạc Phương Chích nhìn cậu, trái tim cũng nâng lên theo.
Nhạc Phương Chích cất đồ đã làm xong, vặn lưng một cái, hiếm khi hắn có nửa ngày nhàn rỗi nên muốn dẫn Bạch Mặc ra ngoài đi dạo.
Nhạc Phương Chích tìm một đống quần áo dày, bọc Bạch Mặc từ đầu đến chân thành một quả bóng vải bông, sau đó dẫn cậu ra ngoài đi dạo phố.
Không biết nhờ công lao của lê trắng hay thuốc, cuối cùng Bạch Mặc đã khỏi ho khan. Bên ngoài vẫn đang có tuyết rơi, nhưng không khí rất tốt. Thời tiết thế này thích hợp đi tản bộ nhất.
Nhạc Phương Chích hỏi Bạch Mặc từ đâu tới đây, Bạch Mặc không nhớ rõ, tóm lại nơi đó chắc chắn không có tuyết lớn thế này. Có đôi khi Bạch Mặc đứng một mình trước cửa sổ, nhìn tuyết bên ngoài tưởng như không bao giờ chán.
Nhưng cậu cười một cái như thế, màu trời tối tăm xung quanh dường như bừng sáng lên theo.
Bây giờ có cơ hội rồi đây.
Bạch Mặc ngoan ngoãn gật đầu, Nhạc Phương Chích vung tay lên: “Đi, đi ăn chút gì đó ấm.”
Nhạc Phương Chích tìm một đống quần áo dày, bọc Bạch Mặc từ đầu đến chân thành một quả bóng vải bông, sau đó dẫn cậu ra ngoài đi dạo phố.
Từ khi đến nhà Nhạc Phương Chích, Bạch Mặc gần như chưa từng rời khỏi phố Cát Tường, lần ngoại lệ duy nhất là đến bệnh viện. Chuyện đi ra ngoài khiến cậu hơi lo lắng.
Nhạc Phương Chích vỗ vỗ cậu, ôm lấy bả vai cậu theo thói quen.
Bạch Mặc vẫn đang do dự, Nhạc Phương Chích xoa đầu cậu: Có đi không? Nếu không đi chúng ta đến nơi khác tản bộ nhé, cậu xem, ở kia có xe trượt tuyết…
Từ khi đến nhà Nhạc Phương Chích, Bạch Mặc gần như chưa từng rời khỏi phố Cát Tường, lần ngoại lệ duy nhất là đến bệnh viện. Chuyện đi ra ngoài khiến cậu hơi lo lắng.
Gần nhà không có nơi nào thú vị, Nhạc Phương Chích dẫn Bạch Mặc đến bờ sông.
Nhạc Phương Chích hỏi Bạch Mặc từ đâu tới đây, Bạch Mặc không nhớ rõ, tóm lại nơi đó chắc chắn không có tuyết lớn thế này. Có đôi khi Bạch Mặc đứng một mình trước cửa sổ, nhìn tuyết bên ngoài tưởng như không bao giờ chán.
Mặc dù sông đã đóng băng vào mùa đông, nhưng bên kia vẫn nhộn nhịp hơn. Một cây cầu trượt băng rất cao được xây bên bờ sông, người lớn và con nít đều đứng xếp hàng đi lên chơi. Bạch Mặc đứng ở bên dưới ngẩng đầu nhìn, điệu bộ lưỡng lự.
Không ngờ cung cấp nước vừa mới khôi phục, cung cấp điện lại xảy ra vấn đề. Lần này thảm rồi, trong cửa hàng dùng máy nhào bột mì, không có điện máy sẽ không thể làm việc được. Các cửa hàng trên phố Cát Tường ngày thường nhộn nhịp đều không hẹn mà cùng vắng tanh.
Nhạc Phương Chích nói cậu muốn trượt thì lên đi, đừng sợ, nằm ngửa trượt một cái là xuống. Tôi ở dưới này đỡ cậu. Đi không?
Nhạc Phương Chích hỏi Bạch Mặc có muốn xuống không, Bạch Mặc lắc đầu nên họ cùng lặng yên đứng bên bờ sông, nhìn gió bấc thổi qua ngọn cây, thỉnh thoảng mang theo một nắm nhỏ tuyết và sương mù.
Bạch Mặc vẫn đang do dự, Nhạc Phương Chích xoa đầu cậu: Có đi không? Nếu không đi chúng ta đến nơi khác tản bộ nhé, cậu xem, ở kia có xe trượt tuyết…
Cuối cùng Bạch Mặc hạ quyết tâm.
Cầu trượt băng bị người khác giẫm nhẵn nhụi, lúc đứng ở chỗ cao nhất hai chân Bạch Mặc run suốt. Nhạc Phương Chích nhìn cậu, trái tim cũng nâng lên theo.
Cũng may lúc xuống xem như trôi chảy, nằm ngửa ra, vèo cái đã trượt xuống. Nhạc Phương Chích ở cuối khe trượt duỗi tay ngăn cản Bạch Mặc đang xoay tròn xuống, đúng lúc ôm người vào lòng.
Chương 12
Gần nhà không có nơi nào thú vị, Nhạc Phương Chích dẫn Bạch Mặc đến bờ sông.
Xách người lên vỗ mấy cái, không có bụi bặm gì, mỗi ngày có nhiều người trượt thế này, đã lau mặt băng sạch tinh từ lâu rồi.
Cũng may lúc xuống xem như trôi chảy, nằm ngửa ra, vèo cái đã trượt xuống. Nhạc Phương Chích ở cuối khe trượt duỗi tay ngăn cản Bạch Mặc đang xoay tròn xuống, đúng lúc ôm người vào lòng.
Bạch Mặc vẫn đang thở hổn hển, Nhạc Phương Chích hậu tri hậu giác hơi lo lắng, chắc là dọa cậu rồi.
Kết quả Bạch Mặc mím môi cười.
Không biết nhờ công lao của lê trắng hay thuốc, cuối cùng Bạch Mặc đã khỏi ho khan. Bên ngoài vẫn đang có tuyết rơi, nhưng không khí rất tốt. Thời tiết thế này thích hợp đi tản bộ nhất.
Cậu được bọc như quả bóng, mặc áo lông không vừa người, đội mũ vải bông thô sơ buồn cười và quấn chiếc khăn quàng cũ, cả người chỉ lộ ra gương mặt to bằng bàn tay, chóp mũi cũng đỏ vì rét.
Nhưng cậu cười một cái như thế, màu trời tối tăm xung quanh dường như bừng sáng lên theo.
Nhạc Phương Chích cũng không khỏi cười theo.
Không biết sương mù trên mặt sông tan khi nào, có con chó to kéo xe trượt tuyết chạy như điên qua mặt sông đóng băng, đi về bờ bắc, có nhiều người lớn và trẻ con đang trượt trên sân băng ở bờ sông.
Nhạc Phương Chích tranh thủ mấy ngày đường cao tốc khôi phục giao thông mua rất nhiều lương thực, vì lo lắng không biết ngày nào lại đột nhiên có tuyết lớn. Vốn chỉ lo trước khỏi họa, lần này ngược lại trở thành phòng ngừa chu đáo.
Nhạc Phương Chích hỏi Bạch Mặc có muốn xuống không, Bạch Mặc lắc đầu nên họ cùng lặng yên đứng bên bờ sông, nhìn gió bấc thổi qua ngọn cây, thỉnh thoảng mang theo một nắm nhỏ tuyết và sương mù.
Mặc dù sông đã đóng băng vào mùa đông, nhưng bên kia vẫn nhộn nhịp hơn. Một cây cầu trượt băng rất cao được xây bên bờ sông, người lớn và con nít đều đứng xếp hàng đi lên chơi. Bạch Mặc đứng ở bên dưới ngẩng đầu nhìn, điệu bộ lưỡng lự.
Không biết qua bao lâu, Bạch Mặc giơ tay lên “a” một hơi, rồi nhảy hai cái trên mặt đất.
Nhạc Phương Chích nói cậu muốn trượt thì lên đi, đừng sợ, nằm ngửa trượt một cái là xuống. Tôi ở dưới này đỡ cậu. Đi không?
Nhạc Phương Chích buồn cười nhìn cậu: “Lạnh à?”
Bạch Mặc ngoan ngoãn gật đầu, Nhạc Phương Chích vung tay lên: “Đi, đi ăn chút gì đó ấm.”