Nhìn thấy Quý Lạc Thanh sắp sửa bước vào phòng, Nhan Thời Oanh cuống quít nhét xấp ảnh chụp vào phong thư, sau đó tùy tiện nhét vào chiếc túi để dưới đất.
Khi ngẩng đầu, cô rất nhanh đã nở một nụ cười cực kì tự nhiên, "Chào buổi sáng"
Quý Lạc Thanh hơi sửng sốt, lập tức lộ ra một nụ cười thuần túy đến không thể nào che giấu.
Giây tiếp theo anh lặng lẽ quan sát bốn phía, phát hiện chung quanh không có ai, anh như lấy hết dũng khí đi đến trước mặt Nhan Thời Oanh.
Anh không biết quan hệ giữa cô và Việt Tu Ninh là gì, nhưng trong câu lạc bộ, Nhan Thời Oanh đối xử với hắn chẳng khác gì những thành viên bình thường.
Thái độ kia khiến anh thầm ấp ủ một khát vọng hèn mọn, đồng thời không ngừng liều mạng thuyết phục bản thân, một người thủ đoạn ti tiện như Việt Tu Ninh, cô không thể nào thích hắn được...!
Càng nghĩ, Quý Lạc Thanh càng thấy mình có hy vọng.
Anh dè dặt hỏi, "Nhan học muội, thứ bảy tuần này em có rảnh không?"
Nhan Thời Oanh còn chưa kịp trả lời, Việt Tu Ninh đã bước vào phòng tập luyện.
Vừa nhìn thấy Nhan Thời Oanh, hắn lập tức mỉm cười bước đến, "Thứ bảy này bạn tôi tặng hai vé live hàng ghế đầu, em có muốn...".
Nhưng vừa nói được một nửa, hắn phát hiện người đang trước mặt Nhan Thời Oanh là Quý Lạc Thanh.
Rõ ràng lần trước hắn đã cảnh cáo anh, thế mà anh vẫn dám đến tìm Nhan Thời Oanh.
Trong lòng Việt Tu Ninh đột nhiên dâng lên sự khó chịu mà chính hắn cũng không phát giác được, nụ cười bên môi cũng nhanh chóng biến mất.
"Ôi chào, có phải tôi quấy rầy hai người nói chuyện không?"
Nhan Thời Oanh ánh mắt hơi lóe, rất nhanh mỉm cười đáp, "Không có, học trưởng ban nãy tìm em chỉ là vì chuyện câu lạc bộ".
Cô cười nhạt, nghiêng đầu nhẹ nhàng nhìn Quý Lạc Thanh, "Đúng không? Học trưởng?"
Cô cười như thể chẳng có việc gì, nhưng đáy mắt rõ ràng đang ám chỉ gì đó.
Hô hấp của Quý Lạc Thanh chợt gián đoạn, một cảm giác lạnh lẽo nhanh chóng từ ngực lan rộng, truyền thẳng đến những đầu ngón tay.
Đến tận giây phút này anh rốt cuộc mới hiểu được, yêu cầu hôm đó Nhan Thời Oanh dành cho mình có ý nghĩa gì.
Quý Lạc Thanh có chút khó khăn gật đầu, thấp giọng "ừ" một tiếng, trong lòng cũng biết cô đã có lựa chọn.
Nhưng không biết vì sao, anh vẫn cố chấp đứng yên tại chỗ, đến tận khi Việt Tu Ninh cùng Nhan Thời Oanh rời khỏi phòng tập luyện, anh vẫn luôn nhìn theo cô.
Trước khi đi, Việt Tu Ninh còn không dễ phát hiện dùng ánh mắt khinh miệt liếc nhìn anh.
Quý Lạc Thanh yên lặng siết chặt tay.
Thì ra sống lương thiện, chính trực không những không đổi được tình yêu còn sẽ bị người khác khinh thường.
Nội tâm Quý Lạc Thanh lần nữa nảy sinh dao động, phải chăng những hành động đấu tranh của anh quá mềm yếu nên chỉ có thể trơ mắt nhìn người khác có được cô? Nếu anh cũng giống như Việt Tu Ninh, Nhan Thời Oanh sẽ chú ý anh nhiều hơn chăng?
Một sự đố kị không thể kiềm chế từ sâu trong nội tâm trào dâng, đau đớn như thể linh hồn đang bị thiêu đốt, Quý Lạc Thanh không kiềm được nâng tay che mắt lại.
Biết rõ không chiếm được cô nhưng vẫn không kiềm được muốn chiếm hữu cô.
Biết rõ ý nghĩ như vậy không đúng, lại vẫn nảy sinh khát vọng đen tối...!dù anh mới là người phải thấy hổ thẹn.
Dù cô đã thích người khác.
Xem ở Wattpad chính thức để ủng hộ editor nhé
Khi Nhan Thời Oanh bị Việt Tu Ninh kéo ra cửa, cô mới chú ý Cảnh Văn An đã đứng trước cửa, không biết đã đến được bao lâu.
Y dường như không có việc gì hơi gật đầu, mỉm cười nhìn theo bóng cô cùng Việt Tu Ninh.
Nhan Thời Oanh chỉ cảm thấy sự kỳ quái không tài nào hiểu được kia lại từ sâu trong nội tâm mạnh mẽ trào dâng.
Việt Tu Ninh cầm vé, kéo theo Nhan Thời Oanh đến buổi liveshow hắn đã đặt trước, dáng vẻ Việt Tu Ninh khi nói chuyện với cô chẳng khác gì đánh thắng trận, từ đuôi mắt đến đầu mày đều lộ ra sự phấn khởi.
Nhan Thời Oanh lại chính vào lúc này rút tay khỏi tay hắn.
"Việt Tu Ninh"
Cô gọi tên đầy đủ của hắn, cho dù hiện tại trên mặt cô đang thấp thoáng ý cười nhưng hắn vẫn nhạy bén phát hiện cô không quá vui vẻ.
"Em biết anh rất thích ghen, nhưng ít nhất đừng ảnh hưởng đến các mối quan hệ bình thường của em trong câu lạc bộ chứ?"
Giọng cô rất bình tĩnh nhưng sắc mặt Việt Tu Ninh thoáng chốc đã thay đổi.
Nếu hắn nhớ không lầm, đây vẫn là lần đầu tiên cô dùng ngữ khí nghiêm khắc như thế nói chuyện với mình.
Từ trước đến nay cô đều dịu dàng, thái độ có thể được xem là ngoan ngoãn phục tùng, do đó khi giọng cô chỉ mang chút phản bác, hắn đã thấy có chút không chấp nhận được.
Hắn giận quá hóa cười, "Em đang chỉ trích anh vì anh ta sao?!"
"Không phải vì anh ấy, dù đổi thành bất kì ai trong câu lạc bộ, em đều sẽ nói như vậy"
Nhan Thời Oanh như không phát hiện sắc mặt hắn đang cực kì kém, còn nhàn nhạt bổ sung một câu, "Anh đừng có mà quá đáng"
Nói xong, cô cũng không thèm quan tâm Việt Tu Ninh sẽ nói gì, xoay người trực tiếp rời đi.
Nhìn thấy cô vội vã bỏ đi, trong lòng Việt Tu Ninh bị sự mất mát chiếm trọn.
Đây hình như là lần đầu tiên hắn ý thức được, cô cũng sẽ cãi lại mình.
Tuy đây là lần đầu tiên cô nói chuyện như vậy với hắn, nhưng sau khi bình tĩnh lại, Việt Tu Ninh chỉ cảm nhận được sự khủng hoảng vì sợ mất đi cô.
Việt Tu Ninh không kiềm được nhìn chằm chằm vào bóng lưng của Nhan Thời Oanh.
Nhan Thời Oanh đi được một chốc liền đụng phải Hạ Phồn Dịch.
Sau khi chào hỏi, Hạ Phồn Dịch như nhớ đến chuyện gì đó nói, "Đúng rồi, nhà tôi làm chút điểm tâm này, em mang về nếm thử đi?"
Như sợ cô từ chối, Hạ Phồn Dịch không khỏi phân trần vẫy tay với cô, "Túi của em vẫn đặt ở chỗ cũ đúng không?", vừa nói vừa nhanh như chớp chạy đi.
Nhan Thời Oanh hơi sững sờ, ngay sau đó chợt có phản ứng, xấp ảnh chụp đang nằm trong túi!
Phong thư kia sau khi mở ra cũng không được đóng lại kĩ, chỉ cần túi bị lục lọi vài cái sẽ rất dễ bị rơi ra.
Trái tim Nhan Thời Oanh có thể nói đã nhảy đến cuống họng, cô vội vàng đuổi theo Hạ Phồn Dịch, vừa chạy vừa thầm cầu nguyện cậu sẽ không tìm được túi của mình quá nhanh.
Đến tận khi chạy đến phòng tập luyện, cô mới phát hiện Hạ Phồn Dịch đã kéo túi cô ra, ngồi xổm xuống đưa lưng về phía cô.
Trái tim Nhan Thời Oanh đột nhiên nhảy dựng.
Cô cố gắng khống chế hô hấp bước đến gần, dường như nghe thấy tiếng bước chân của cô, Hạ Phồn Dịch quay đầu lại, nhìn cô lộ ra một nụ cười xán lạn.
"Đã bỏ vào rồi"
Nhan Thời Oanh chợt thấy căng thẳng, cậu ta không phát hiện được gì sao?
Cô giả vờ như không có việc gì và mở túi ra, bên trong quả nhiên có một túi điểm tâm được gói rất tỉ mỉ.
Vào khoảnh khắc Nhan Thời Oanh cầm túi lên, cô âm thầm dùng tay lục lọi bên trong một lượt, đột nhiên, đồng tử cô chợt hơi co lại.
Phong thư biến mất rồi!
Nhan Thời Oanh lập tức nhìn Hạ Phồn Dịch một cái.
Bị ánh mắt có chút sắc bén của Nhan Thời Oanh nhìn sang, Hạ Phồn Dịch không hề phát giác mà kĩ càng dặn dò cô, "Nhất định phải ăn đó, thật sự rất ngon..."
Nhan Thời Oanh nhân lúc cậu mải mê nói chuyện, nhanh chóng quét mắt nhìn Hạ Phồn Dịch một lượt, phong thư tương đối dày, với thời tiết này nếu muốn giấu vào người nhất định có thể phát hiện được manh mối.
Nhưng trên người Hạ Phồn Dịch không có gì khác thường, cậu dường như cũng không phát hiện bên trong túi có gì, vậy chỉ còn một khả năng...
Phong thư bị người nào đó cầm đi rồi.
Xem ở Wattpad chính thức để ủng hộ editor nhé
Nghĩ đến những ảnh chụp bên trong, lồng ngực Nhan Thời Oanh không khỏi nóng như lửa đốt.
Đợi sau khi Hạ Phồn Dịch rời đi, cô lập tức âm thầm tìm kiếm chung quanh.
Cố gắng nhớ lại những người ban nãy đứng ở cửa phòng tập luyện, Nhan Thời Oanh lại lần lượt hỏi thăm tung tích của họ, kết quả lại không thu hoạch được gì.
Ngược lại, tâm trạng Nhan Thời Oanh dần bình tĩnh hơn.
Cảm giác trong lòng đã chuyển từ nôn nóng sang chấp nhận sự thật, thậm chí còn bắt đầu suy ngẫm cách giải quyết.
Trong lúc cô tâm thần không yên đi ngang qua một căn phòng trống, Nhan Thời Oanh liền phát hiện bên trong căn phòng tối kia lóe lên vài đốm lửa.
Cô theo bản năng nhìn kĩ lại mới phát hiện là Cảnh Văn An đang ngồi bên trong đốt gì đó.
Đi vào nhìn một chốc, Nhan Thời Oanh không kiềm được ngạc nhiên đến trợn tròn mắt.
"Em đến rồi à?", nghe được tiếng bước chân của cô, Cảnh Văn An hơi nghiêng đầu nhìn cô.
Ánh lửa nửa tối nửa sáng làm nổi bật nụ cười quỷ quyệt, như quỷ thần khó lường của y.
"Sao lại bất cẩn như vậy, trong lòng em che giấu nhiều bí mật nhưng làm việc vẫn chưa đủ kín đáo, cặn kẽ"
Cảnh Văn An khẽ thở dài, ném bức ảnh cuối cùng vào ngọn lửa, nó lập tức bị đốt thành tro.
Y như thể không nhìn thấy vẻ kinh ngạc của Nhan Thời Oanh, hết sức dịu dàng khẽ vuốt tóc cô.
"Giống hệt như lúc em còn nhỏ"
Nhan Thời Oanh nhìn nụ cười nhã nhặn, có thể nói là yêu chiều kia của Cảnh Văn An, cô hoàn toàn không phát hiện được chút ngoài ý muốn hay tức giận nào, từ đó cô đột nhiên cảm nhận được một sự lạnh lẽo đang chạy thẳng dọc theo sống lưng của mình.
Như thể y vẫn luôn đứng phía sau cô, âm thầm theo dõi cô, mà cô lại không hề phát giác..