Cách Trở Thành Bạch Nguyệt Quang

Chương 55: Chương 55





Lý do họ nói nghe thì rất chính đáng nhưng Nhan Thời Oanh chỉ cần liếc sơ qua là có thể đoán được trong lòng họ đang có tâm tư ma quỷ gì.
Cô lười biếng dựa vào khung cửa, chìa tay nhìn họ nói, "Được thôi, vậy đưa nó cho tôi đi"
Thái độ rõ ràng là không định để họ vào nhà.
Nụ cười trên mặt hai người trong nháy mắt có chút cứng đờ.

Giây tiếp theo, hai người ngoan ngoãn đặt đồ lên tay Nhan Thời Oanh.
Nhan Thời Oanh một tay cầm đồ uống và khóa lon bị ủ đến nóng hổi, sau đó cười tủm tỉm vẫy tay còn lại chào họ, "Đi thong thả, không tiễn"
Cánh cửa "rầm" một tiếng đóng sầm trước mặt họ.
Hạ Phồn Dịch tựa như một chú cún bị cướp mất món đồ chơi yêu thích, ánh mắt dần mất đi ánh sáng rạng rỡ, sau đó cậu lặng lẽ liếc Việt Tu Ninh một cái.
Trong lòng cậu đang không ngừng mắng nhiếc hắn, đều tại cái tên Việt Tu Ninh phá bỉnh này! Rảnh quá không có gì làm, một hai muốn theo cậu đến vứt khoen lon bia! Đúng là tâm thần mà!
Việt Tu Ninh khẽ sờ lòng bàn tay ban nãy cô lấy đi nắp khoen, nơi đó dường như còn sót lại chút lạnh lẽo khi họ tiếp xúc với nhau.

Hắn thầm nghĩ, Hạ Phồn Dịch thật sự càng ngày càng vướng víu.

Đáng lẽ hắn đã có được cơ hội ở chung với cô hồi lâu...!Sao Tần Thư Dao không mau chóng rước cái của nợ này đi dùm một cái?!
Hai người trong lòng mang theo những tâm tư xấu xa khác nhau đi về phía thang máy.
Đi được giữa đường, Việt Tu Ninh như thể vô ý hỏi, "Sao lúc vừa vào nhà cậu không đưa milkshake cho cô ấy?"
"Haiz, tại quên thôi", Hạ Phồn Dịch cũng cười hihi hỏi, "Mà đang yên đang lành sao lại có nắp khoen trong túi cậu thế? Không phải dưới lầu cũng có thùng rác sao
"A, vì quên ấy mà", Việt Tu Ninh nhìn Hạ Phồn Dịch, cười đến độ tít cả hai mắt, "Không phải cũng giống cậu sao?"
"Cũng đúng nhỉ"
"Ha ha ha"
Cười một chốc, Việt Tu Ninh dần thấy nghi ngờ.
Quái lạ, sao dạo gần đây Hạ Phồn Dịch cứ kì kì như thế nào ấy? Càng ngày càng thích tỏ vẻ ngây thơ, chẳng lẽ...
Cậu ta đã phát hiện chuyện hắn trước đây từng muốn cướp Tần Thư Dao sao?
Cuối cùng họ cũng chịu đi rồi, sau khi Nhan Thời Oanh xác nhận họ sẽ không quay lại, cô móc di động ra tìm số điện thoại của Thương Tự Hoài, sau đó gọi cho gã.

"Anh đang ở đâu?"

Khi Thương Tự Hoài nghe thấy giọng cô, gã dường như có chút kinh ngạc, sau khi gã báo cho cô vị trí xong lại không chút để ý bật cười hỏi, "Sao vậy...!Cô muốn đến tìm tôi à?"
"Ừm", ánh mắt Nhan Thời Oanh đầy lạnh lẽo, "Đừng đi đâu hết, tôi đến tìm anh"
Cúp máy xong, Thương Tự Hoài vẫn có chút không dám tin nhìn màn hình di động.
Cô vừa nói gì nhỉ? Cô ấy vậy mà...!muốn tới tìm gã?
Đáy mắt gã đột nhiên trào dâng một sự sung sướng không tài nào che giấu, Thương Tự Hoài nhắm mắt lại, thở hắt một hơi.
Không thể nào, việc cô chủ động tìm gã thế này chắc chắn không phải chuyện tốt lành gì.

Nói không chừng cô đã gặp phải chuyện gì rồi.
Trong lúc gã đang nhìn màn hình, một nam sinh bên cạnh tiến đến gần Thương Tự Hoài, lướt sơ qua màn hình di động nói, "Oah! Đại ca, người đẹp này là ai vậy, rất hợp gu của thằng em này đó"
Thương Tự Hoài lập tức nheo mắt lại, liếc cậu ta một cái.
Nhưng khi gã chưa kịp nói gì, nam sinh kia lại nói, "Không phải là bạn gái của anh đó chứ? Đại ca, anh quen cô gái xinh đẹp này lúc nào vậy, giới thiệu cho nhóm đàn em này đi ạ, em vẫn còn trinh ấy..."
Thương Tự Hoài sau hồi lâu trầm ngâm bỗng nhiên ngẩng phắt đầu, "Mày vừa nói gì?"
Nam sinh khẽ sờ ót, "Dạ? Em nói, đây có phải là bạn gái của anh không..."
"Hửm?"
Thương Tự Hoài vẫn tỏ vẻ như không nghe rõ, nam sinh chỉ có thể lặp lại lần nữa, "Thì người trên màn hình này, có phải bạn gái của anh hay không..."
"A"
Thương Tự Hoài không đồng ý cũng không phủ nhận, gã đi sang một góc phòng khác, rút một điếu thuốc ra.
Nam sinh hoang mang sờ ót, đại ca đang có chuyện vui gì sao? Bình thường chỉ khi thấy vui, gã mới hút thuốc...
Kỳ lạ, ban nãy hình như cậu cũng không nói gì đặc biệt...
Lúc Nhan Thời Oanh đến chỗ Thương Tự Hoài, vài nam sinh đang vừa tung xúc xắc, kêu gào nhốn nháo, vừa uống rượu.

Trong phòng đầy những tiếng chửi tục tằng, ồn đến không chịu nổi.
Thương Tự Hoài không ngồi chung với những nam sinh kia, gã một mình ngồi một góc, trong tay kẹp một điếu thuốc đã cháy rụi.
Nhìn thấy Nhan Thời Oanh, gã nhẹ nhàng phủi phủi tàn thuốc, liếc nhìn đồng hồ.
"Đến nhanh thật đấy"
Xem ở Wattpad chính thức để ủng hộ editor nhé
Không đợi Nhan Thời Oanh mở miệng, gã đã hất cằm nói với cô, "Qua bên kia nói chuyện"
Gã ấn tay lên vách tường, nơi đó là một cánh cửa được cố ý làm theo dạng ẩn.

Sau khi đi vòng vèo qua nhiều con đường, họ đã đến một căn phòng, nơi này yên lặng hơn căn phòng ban nãy, cũng tĩnh mịch hơn rất nhiều.
Ở nơi này, cô hoàn toàn không còn nghe thấy tiếng nhốn nháo của đám nam sinh kia.

Thương Tự Hoài vừa định hỏi lý do cô tìm mình thì đã thấy cô đi về phía mình.

Khi phát hiện cô không nhìn thấy góc bàn nằm hơi chếch ra và có thể sẽ đụng vào nó, Thương Tự Hoài hơi nhíu mày, âm thầm đá vào chân bàn một cái.
Giây tiếp theo, gã đã bị Nhan Thời Oanh nắm cổ áo lên.

Nhan Thời Oanh mắt sắc như đao nhìn thẳng vào gã, giọng nói lạnh lẽo như băng, "Thương Tự Hoài, chuyện hôm nay là do anh cố ý bày ra đúng không?"
Thương Tự Hoài ngẩn người, bỗng nhiên bật cười hỏi, "Chuyện tôi bày ra hãm hại cô khá nhiều, cô muốn hỏi chuyện nào?"
Gã để mặc cô nắm lấy cổ áo mình, còn lợi dụng khe hở giữa cánh tay cô và cổ áo, nâng tay rít một hơi thuốc...
Thái độ bất cần kia rõ ràng đã chọc giận Nhan Thời Oanh, cô lập tức nhíu chặt mày, nhưng trong lòng lại thấy kinh ngạc bởi thái độ hiện tại của gã.

Hôm nay Thương Tự Hoài dường như khác với trước đây, như thể không quá bài xích hay công kích cô nữa, bộ dáng này cũng cho cô cảm giác gã dễ đối phó hơn một chút...
Hơn nữa nhìn phản ứng của gã, trong đầu cô chợt xẹt qua một suy nghĩ, chuyện tặng hoa hình như không liên quan đến gã.
Nhưng ngoài mặt cô vẫn giả vờ bực bội, siết chặt cổ áo của Thương Tự Hoài nói, "Chuyện Quý Lạc Thanh tặng vé cho tôi, có phải do anh dở trò không? Vì sao anh phải làm vậy hả!"
Thương Tự Hoài chỉ trào phúng cười, "Anh ta thì có là cái thá gì chứ? Ngày tháng xui xẻo của cô còn dài dài ấy", gã dứt khoát gạt tay cô ta, đôi đồng tử lạnh băng nhìn chằm chằm vào cô, "Đừng tưởng rằng tôi sẽ bỏ qua chuyện đơn tập huấn, cứ chờ đó mà xem, sự xui xẻo của cô không chỉ do tôi tạo ra đâu"
Quả nhiên, chuyện tặng hoa không liên quan gì đến gã.....
Nhưng mà...!cái gì gọi là "còn dài dài" chứ?
Nhan Thời Oanh nhạy bén nắm bắt được tin tức chính, Thương Tự Hoài nhất định đã biết được gì đó.
Đại não cô xoay chuyển rất nhanh, Nhan Thời Oanh áp sát vào Thương Tự Hoài, "Anh biết đợc gì rồi?"
Cô cách gã rất gần, khi nói chuyện, hàng mi dài đen nhánh kia như thể đã có thể chạm lên mặt gã.

Dưới ánh đèn mờ ảo, ánh mắt cô như mặt hồ loang loáng nước, nhín từ góc độ này mang theo một nét đẹp kinh diễm có thể đốt cháy người khác.
Thương Tự Hoài chợt ngừng thở.
Không đợi Thương Tự Hoài trả lời, Nhan Thời Oanh lại đột nhiên buông gã ra, khẽ thở dài, "Thôi bỏ đi"

Căn phòng ánh sáng tối tăm.

Cô xoay người, như thể không nhìn thấy một giá đỡ micro đặt bên trái cánh cửa, cứ thế cắm đầu đi thẳng về hướng đó.
Thương Tự Hoài vừa liếc mắt một cái đã nhìn ra chướng ngại vật kia, trong lòng tầm chậc một tiếng.

Chính vào lúc cô sắp đụng vào nó, gã đã kéo cô lại, ném lên chiếc ghế sô pha mềm mại.
Ngay sau đó, gã nằm đè lên người cô, dùng sức nắm lấy cằm của cô.
"Cầu xin tôi đi, chỉ cần cô cầu xin tôi, tôi sẽ nói hết những gì mình biết cho cô nghe"
Gã hung ác nhếch môi lên, muốn nhìn thấy bộ dáng của cô khi bị chọc giận.

Nhưng cô chỉ quay đầu đi tránh khỏi tay gã, nhẹ tênh đáp, "Bỏ đi, dù tôi cầu xin anh, anh cũng sẽ không nói"
Cô rũ mắt, không thèm nhìn gã nữa, đuôi mắt cô lúc này chợt có gì đó hơi lấp lánh, môi mím chặt, toát ra sự yếu ớt của một đóa hoa hồng đỏ như máu, tuy đâm tay sẽ rất đau nhưng vô cùng chói lóa.
Thương Tự Hoài bỗng nhiên nghẹn lời.
Không cần nghĩ nhiều cũng đủ biết, cô cố tình làm vậy, mục đích nhất định là muốn moi thông tin từ gã.
Cô là kẻ lừa đảo nói dối không chớp mắt, đã lừa gã hết lần này đến lần khác, gã sẽ không mắc mưu nữa đâu...
"Chắc cô vẫn chưa biết người phụ trách mới cho đợt tập huấn này là ai nhỉ?", Thương Tự Hoài vừa mở miệng, ngữ tốc đã càng lúc càng nhanh, "Đừng tưởng đoạt được cơ hội tham gia tập huấn là cô có thể thuận lợi trải qua nó, về lưu trình tập huấn, cô hẳn hiểu rất rõ nhỉ?"
Dù biết rõ đây chỉ là thủ đoạn cô bày ra để lừa gạt mình, rõ ràng muốn đạp cô dưới chân, nhưng khi được tận mắt nhìn thấy biểu tình kia của cô, gã lại...
Phát hiện Nhan Thời Oanh ngay cả một cái liếc mắt cũng không thèm cho mình mà tiếp tục chìm vào dòng suy tư, nội tâm Thương Tự Hoài đột nhiên dâng lên một sự khó chịu.
Gã nở một cười dữ tợn, nhấn người cô xuống sô pha, sau đó dùng tay lục soát khắp người cô nhằm tìm kiếm di động.
"Dùng cổ phần Thương gia mà tôi cho cô để đổi lấy tin tức này, thế nào? Cô không nói gì tôi sẽ xem là cô..."
Nhưng gã còn chưa dứt lời đã bị Nhan Thời Oanh đá mạnh một cú vào xương cẳng.

Nhân lúc gã đang đau đớn, cô nhanh chóng đẩy gã ra, lạnh lùng cười nhạo một tiếng, "Ngu xuẩn"
Đã tiết lộ thông tin cho cô còn mơ tưởng cô sẽ ngốc nghếch hai tay dâng trả lại cho gã á?
Khi thấy nét ủ rũ ban nãy trên mặt Nhan Thời Oanh đã hoàn toàn biến mất, chớp mắt lại quay trở về thái lạnh nhạt như băng, còn đá gã đi rồi chạy thoát
A...!Quả nhiên như thế.
Xem ở Wattpad chính thức để ủng hộ editor nhé
Thương Tự Hoài mặt không cảm xúc, buông phần cẳng chân vẫn còn âm ỉ đau ra.
Một khi có được thông tin mình cần cô liền lập tức trở mặt vờ như không quen biết, cũng không thèm tốn sức đóng kịch, thậm chí còn không chút nể tình, trực tiếp đá bay đối phương...
Nhan Thời Oanh.
Thương Tự Hoài yên lặng đọc đi đọc lại cái tên này trong lòng, đáy mắt lộ ra sự lạnh lẽo.
Quả nhiên, dù thế nào gã cũng không thể để cô phát hiện...

Với tính cách của cô, một khi phát hiện tâm tư của gã, thứ dành cho gã chỉ có một vực sâu không đáy.

Nếu cô đã có ý đùa bỡn gã, chắc chắn sẽ không nương tay, từ đó kết cục của gã hẳn sẽ bị cô giày xéo đến tro cốt cũng chẳng còn.
Trước đây gã từng hành hạ cô nhiều như vậy, cô tuyệt đối sẽ không thể nào nảy sinh chút tình cảm gì với gã.

Dù có một ngày gã chết ngay trước mặt cô, cô sẽ chỉ thấy chán ghét vì máu gã đã làm vấy bẩn giày mình mà thôi.

Nhan Thời Oanh chính là một người như vậy.
Cách duy nhất mà gã có thể dùng để bắt được cô chính là khiến cô hận mình.
Nhan Thời Oanh điều tra người phụ trách lần tập huấn này xong mới biết được, người phụ trách mới chính là thanh mai trúc mã của Tưởng Nhược Đồng, người nọ từ nhỏ đã thích Tưởng Nhược Đồng, cũng theo đuổi nàng rất lâu.
Không cần nghĩ cũng biết người nọ nhất định sẽ gây khó dễ cho cô.
Trên thực tế, đợt tập huấn này không chỉ là lần huấn luyện khép kín dành riêng cho một câu lạc bộ của Augustine, mà còn có những thành viên thuộc các câu lạc bộ của các học viện khác.

Quyền lực mà người phụ trách nắm giữ là cực lớn, chỉ cần người đó muốn thì lúc nào cũng có thể tìm đủ mọi lý do để xoi mói bạn.
Nếu người phụ trách phát hiện trong đội ngũ có người mình ghét, vậy cả quá trình tập huấn sẽ chẳng khác gì quá trình chịu trận.
Nhưng Nhan Thời Oanh cũng chẳng thấy hoang mang.
Dù quyền lực của người phụ trách có lớn thế nào đi nữa, người nọ có thể địch nổi ba nam chính của thế giới này sao?
Trong lần huấn luyện khép kín này, Cảnh Văn An, Hạ Phồn Dịch, Việt Tu Ninh đều sẽ tham gia.

Bằng mối quan hệ giữa cô và họ hiện tại, cô thật sự muốn xem xem người phụ trách chuẩn bị gây khó dễ cho cô thế nào.
Ngày hôm sau lúc đến câu lạc bộ, Nhan Thời Oanh mới được nghe chuyện phòng tập đột nhiên cúp điện từ Ngôn Nhữ Yên và vài thành viên khác.
Nhớ lại tấm card không biết từ đâu xuất hiện đồng thời được gửi cho ba người, Nhan Thời Oanh theo trực giác cảm thấy chuyện này nhất định có liên quan.

Khi cô còn đang suy ngẫm, bỗng nhiên có người trong phòng tập báo lại rằng có ai đó gửi thư cho cô, mà cách trang trí bìa thư lại khiến cô cứ thấy có chút quen mắt.
Cô lập tức nhớ đến bức thư mình nhận được ở hậu đài trong lễ kỷ niệm ngày thành lập trường.

Khi mở nó ra, Nhan Thời Oanh phút chốc ngừng thở.
Mỗi bức ảnh bên trong, thế nhưng đều là ảnh chụp lại cảnh cô đang hôn những người khác nhau.
Có ảnh cô hôn Việt Tu Ninh ở hoa viên nhỏ, ở công viên lúc họ đi du lịch, còn cả lúc cô hôn Cảnh Văn An...
"Nhan Thời Oanh đến chưa?"
Một giọng nói quen thuộc từ cửa truyền đến, Nhan Thời Oanh vì bị dọa giật mình, tay chợt run rẩy, suýt chút nữa làm rơi cả xấp ảnh chụp..