Cách Thức Cưng Chiều Người Yêu Nhỏ Của Học Bá

Chương 31: 31: Vất Vả Rồi Lục Ngôn





hời gian cứ thế trôi tâm lý Diệp Lạc cũng dần ổn định hơn, những vết cắt trên cơ thể cũng đã lành lại.

Chỉ là những vết sẹo ấy đã hằn in sâu trong da thịt, chúng chồng chéo lên nhau vết này hằn lên vết khác
Nhưng giờ thì ổn cả rồi, những đêm hoảng loạn khiến cậu bật khóc cũng ít đi.
Diệp Lạc như một con mèo lười biếng ngoe nguẩy cái đuôi nhỏ tận hưởng nhiệt độ ấm áp của đất trời.

Cậu mặc trên người một chiếc áo phông trắng cùng với quần đùi lộ ra đôi chân nhỏ trắng trẻo, xinh đẹp.
Lục Ngôn giặt đồ xong, đi ra thấy mèo lười của hắn đã dậy.

Diệp Lạc nhìn Lục Ngôn cười ngô nghê giọng mũi ngọt ngào gọi:"anh ơi, bế em" nói rồi cậu vươn tay về phía hắn chờ hắn tới ôm mình
"Chiều em đến hư luôn rồi phải không tiểu cá mặn của anh?" Lục Ngôn tới ôm cậu lên, đánh yêu một cái hỏi
"Không hư, em nghe lời lắm mà." Diệp Lạc ngáp ngắn ngáp dài đáp

"Mỗi lần ăn cơm đều nháo, không chịu ăn, anh đánh thì dỗi không thèm ôm anh, em rốt cuộc có thương anh không hả, tiểu tổ tông của anh?" Lục Ngôn bế cậu vào nhà tắm để cậu ngồi lên một cái ghế
Hắn bóp thuốc đánh răng vào bàn chải cho Diệp Lạc, rồi lại rót một cốc nước ấm đưa cho cậu.
Diệp Lạc nhận lấy ỉu xìu nhìn Lục Ngôn than thở:" lại mắng em, em biết sai rồi mà" Diệp Lạc kéo áo hắn nài nỉ
Thấy Lục Ngôn không đáp Diệp Lạc cũng đành thở dài tiếp tục đánh răng
Hắn ngâm chiếc khăn mặt bông vào nước ấm sau đó nói với Diệp Lạc" sáng nay anh nấu mì bò cố ăn nhiều một chút "
"ừm, em sẽ ăn thật nhiều, đừng giận em là được hehe" cậu nhìn hắn cười thật tươi lấy lòng
"Ừ, ngoan lắm" Lục Ngôn vắt khăn mặt rồi lau mặt cho Diệp Lạc, lau mặt xong bộ dáng mèo lười khi nãy cũng không còn nữa.

Diệp lạc vui vẻ ôm hắn, dáng vẻ của một tên nghiện người yêu
Cứ sờ loạn trên người Lục Ngôn
Hắn ôm cậu lên đi ra ngoài ghé sát tai Diệp Lạc hỏi"thích anh lắm hả bé cưng?"
"Ừm, thích anh nhất"
Diệp Lạc ngồi trên giường nhìn Lục Ngôn đổ mì ra bát.

Hắn gắp một ít mì sau đó thổi cho bớt nóng mới đút cho cậu ăn
Diệp Lạc ăn không nhiều chỉ hơn 1 bát mì nhỏ đã cảm thấy no rồi.

Hắn định đút cho cậu ăn tiếp thì Diệp Lạc liền né đi nói với hắn không muốn ăn nữa
Lục Ngôn đưa cho cậu cốc nước ấm rồi cũng tự mình ăn nốt phần mì còn lại, dù sao so với hôm trước thì Diệp Lạc quả thực là có ăn nhiều hơn chút.
ăn xong Lục Ngôn liền ôm cậu ra ngoài ban công nói nếu cậu không ra ngoài kiểu gì cũng sẽ mốc meo cho mà xem
Rồi cũng bắt đầu công việc của mình rửa bát, phơi quần áo, xong xuôi hắn ra thấy Diệp Lạc vẫn ngồi, yên lặng chờ, ánh nắng nhẹ nhàng hắt lên gương mặt cậu khiến các đường nét trên gương mặt cậu dường như càng thêm tinh xảo
Lục Ngôn đi tới ôm cậu lên đi về phía bàn học, vỗ về bảo:" ngày mai trở lại trường rồi, ôn bài một chút"

Trong thời gian Diệp Lạc nghỉ hắn vẫn đi học đều đặn.

Ngày thì đi học ở trên trường tối thì trở về chăm sóc cậu giúp Diệp Lạc ôn bài.
Khi Diệp Lạc xuất viện Lục Ngôn cũng chuyển ra ngoài ở cùng cậu trong một căn hộ nhỏ.

Ba mẹ Hắn rất thương Diệp Lạc thỉnh thoảng lại gửi lên rất nhiều đồ bổ, nhắc nhở hắn phải chăm sóc cậu thật chu đáo.
Vì là năm cuối cao trung, lượng kiến thức rất nặng.

Lục Ngôn cũng ép Diệp Lạc học nhiều hơn, chăm sóc cũng kĩ hơn trước.
Diệp Lạc đối với tần suất học tập kh ủng bố mà Lục Ngôn giao cũng không có phàn nàn gì rất chuyên tâm học tập.

Bài tập sau khi làm xong thì đưa cho Lục Ngôn để hắn kiểm tra.
11 rưỡi trưa
"Chỗ này cần phải làm lại, dạng bài này tiếp tục ôn tập ngày mai anh kiểm tra em" Lục Ngôn dùng bút đỏ đánh dấu lại bài Diệp Lạc làm sai nói
"Ừm, em nhớ rồi"
"ăn cơm thôi, chiều lại dạy em học" Lục Ngôn hôn cậu một cái động viên, rồi giúp cậu tháo kính xuống thấy sống mũi của Diệp Lạc vì gọng kính kim loại mà đỏ lên

Liền lấy chút kem dưỡng làm dịu da bôi cho Diệp Lạc.
"Mát quá" Cậu thoải mái híp mắt lại, rồi lại lười biếng dính lên người hắn, hôn tới hôn lui cười ngốc bảo Lục Ngôn:" hôn hôn nè, anh đừng mệt nữa nha"
"Vẫn chưa đủ, anh còn thấy mệt lắm bé con ơi" Lục Ngôn gục xuống hõm vai gầy của Diệp Lạc, ôm lấy eo cậu nũng nịu
"Em xoa bóp cho anh" Nói rồi cậu bóp chân cho hắn, bàn tay nhỏ nhắn nhẹ nhàng xoa bóp, cẩn thận lại âu yếm trân trọng
"Có thoải mái không?" Diệp Lạc vuốt tóc hắn nhẹ giọng hỏi
"Ừm, thích lắm" hắn nhắm mắt lơ đãng trả lời, rồi kéo lấy tay Diệp Lạc áp mặt lên lòng bàn tay cậu mệt mỏi nói "anh yêu em chết mất bé con".

Hắn đau xót hôn lên những vết sẹo trên tay cậu:"đau không em?"
"Lục Ngôn,em không sao, anh vất vả rồi" Diệp Lạc nói với hắn.

Đôi lời của tác giả: Chúc mọi người nghỉ lễ vui vẻ.