Mộc Nam ra khỏi cục cảnh sát, cảnh sát Từ, bạn của Mộc Nam đưa mấy người ra tới cửa, hứa sẽ nhất định hết sức tìm Mộc Tiểu Quy và Trình Duệ, cũng dặn dò Mộc Nam nếu đối phương có liên hệ thì nhất định phải báo cho cảnh sát để tìm giải pháp.
Mộc Nam gật gật đầu, “Cám ơn.”
“Khách khí cái gì, chỉ mong rằng kẻ bắt cóc muốn tống tiền, không nên gây thương tổn gì cho mấy đứa bé là được rồi.” Cảnh sát Từ thở dài “Mọi người về trước đi, nếu chúng tôi có tin tức gì nhất định sẽ báo ngay lập tức, đừng lo lắng quá.”
“Ừ.”
Mộc Tiểu Quy và Trình Duệ mất tích, Mộc Nam cũng lo lắng bà Trần về một mình, sau khi tạm biệt Trần Mẫn Chi liền lái xe chở bà về.
Mộc Nam dìu bà ngồi xuống sô pha, Mộ Bắc rót chén nước ấm cho bà uống bình tĩnh một chút.
“Bà đừng quá lo lắng, bây giờ không có tin tức gì chính là tin tức tốt.” Mộc Nam an ủi bà, cũng an ủi bản thân mình.
“Ừ.” Bà Trần đáp trả “Cũng không biết là tôi tạo nghiệt gì, đứa bé đang yên ổn lại xảy ra chuyện này, nếu được tôi thật muốn thay bọn họ chịu tội, dù sao tôi cũng già cả rồi, không còn sống được mấy năm…”
“Bà đừng nói như vậy.” Mộc Nam ngắt lời bà “Không cần biết là ai gặp chuyện, con đều không mong chuyện này xảy ra, bọn nhỏ sẽ không có chuyện gì, bà nhất định cũng phải giữ gìn sức khỏe.”
Bà Trần thở dài, vỗ tay anh rồi lau nước mắt “Tôi biết, đừng lo cho tôi, cậu cũng đừng lo lắng quá, cảnh sát sẽ giúp chúng ta tìm tụi nhỏ về, sẽ về…”
Nhất định sẽ không có việc gì, Mộc Nam nghĩ thầm trong lòng, ngàn vạn lần không được xảy ra chuyện gì.
Mộ Bắc nói chuyện điện thoại xong liền nói “Lệ Mặc Trình đang hỗ trợ tìm, Tô Văn Khanh nói tối nay họ sẽ tới đây.”
“Chỗ bác Lệ có khả năng tìm được không?” Mộc Nam hỏi.
Mộ Bắc ngồi xuống bên cạnh anh “Chuyện này cũng là sở trường của ông ấy, nếu ông ấy cũng tìm không được, vậy cảnh sát cũng sẽ không tìm được. Ngoài ra tôi cũng cho những người khác giúp đỡ.” Chỉ là Tân thành cách thành phố S quá xa, trong thời gian ngắn cũng không thể dời hết lại đây, bây giờ trợ lực lớn nhất chính là Lệ Mặc Trình, chỉ cần có thể tìm ra tung tích là được.
Mộc Nam gật gật đầu, không nói thêm gì, tâm trạng của ba người bọn họ đều trầm trọng, lo lắng chiếm toàn bộ tâm thần.
Lúc Mộc Nam bọn họ báo án thì chiếc xe chở Mộc Tiểu Quy đang ngừng lại ở một cửa biển hẻo lánh, người trong xe vừa đến đây liền đem Mộc Tiểu Quy mê đi, dùng áo bành tô bao lấy hai đứa nhóc ôm xuống xe.
Trong khoảng thời gian theo dõi Mộc Tiểu Quy này bọn họ đã đem mọi chuyện sắp xếp tốt, hai người ôm Mộc Tiểu Quy và Trình Duệ xuống một con thuyền tư nhân, rời khỏi vùng biển Tân thành. Sau đó lại lên trực thăng tại điểm dừng chân kế tiếp, về sở nghiên cứu.
Tiến sĩ Thái Lợi, cũng là người phân tích xét nghiệm Mộc Tiểu Quy và Mộ Bắc, từ khi nhận được tin tức liền luôn chờ đợi bọn họ trở về. Lúc này nghe nói trực thăng đã tới nơi liền đi ra chờ ở cửa, bên người còn đi theo hai trợ lý.
Gã đàn ông nhanh chóng ôm Mộc Tiểu Quy đến, mấy người vội vàng trở về phòng thí nghiệm.
Hai gã đàn ông ôm Mộc Tiểu Quy và Trình Duệ thả lên bàn thí nghiệm, Tiến sĩ kích động tiến tới mở một cái áo bành tô ra, thấy là Trình Duệ liền sửng sốt một chút, xoay người nhìn một cái giường khác, thấy mặt Mộc Tiểu Quy mới mỉm cười đi đến.
“Đúng, không sai, chính là nó.” Tiến sĩ nói, đưa tay sờ mặt Mộc Tiểu Quy, bộ dáng hoài niệm “Giống hệt người cá mà năm đó tôi đã chế tạo ra.” Nói xong lão liền nhìn về phía gã đàn ông “Không bị phát hiện chứ?”
“Tiến sĩ yên tâm đi.” Gã đàn ông nói “Chúng tôi rất cẩn thận tránh được mọi người, hơn nữa còn đi vòng mấy lần mới về, trên đường cũng có các anh em giúp đỡ che dấu, sẽ không tìm được đâu.”
Tiến sĩ hài lòng gật đầu, chỉ Trình Duệ “Đứa nhóc này là sao? Sao lại bắt cả những đứa khác? Nó cũng là người cá à?”
“Tôi cũng không biết nữa, chỉ là thấy nó với người cá luôn ở cùng, lúc ấy cũng vội nên tôi mang nó về luôn.” Gã đàn ông trả lời.
“Thì ra là thế.” Tiến sĩ nghĩ một chút rồi nói “Lát nữa cũng kiểm tra nó một lần, nếu như là người bình thường thì cứ nhốt qua một bên, thí nghiệm người cá quan trọng hơn.”
“Vâng.” Gã đàn ông gật gật đầu, “Tiến sĩ, tôi có cần đi qua báo cáo cho ông chủ không?”
“Từ từ đi.” Tiến sĩ nói. Lúc trước lão nói với ông chủ về thí nghiệm người cá thì ông chủ có vẻ do dự, có thể thấy rằng ông ta cũng muốn làm nhưng lại sợ gặp phiền toái. Lão nghĩ dù sao bây giờ người cá cũng ở trong tay mình rồi, sau này chờ lão làm ra người cá rồi báo cáo cũng được.
“Tiểu Ngô, cậu ôm tụi nó đến phòng kế bên đi.” Tiến sĩ nói với người trợ lý, mang bọn họ đi đến một phòng thí nghiệm bên cạnh.
So với phòng thí nghiệm hồi nãy thì nó nhỏ hơn nhiều, nhưng dụng cụ lại không hề thiếu. Người gọi là tiểu Ngô đặt Mộc Tiểu Quy lên một cái giường nhỏ, khác với những giường khác, cái giường này thậm chí có mấy cái khóa.
Sau khi Mộc Tiểu Quy được đặt lên, hai người trợ lý cởi mảnh vải trên tay nhóc ra, sau đó cởi quần áo của nhóc, khóa hai tay nhóc lại rồi lấy dây thừng cột chặt hai chân.
Sau khi làm xong hai người bọn họ đeo cho Mộc Tiểu Quy một vật nhìn như mũ sắt, trên đó có nối mấy cái ống.
Tiến sĩ rút hai ống máu của Mộc Tiểu Quy ra, đưa cho trợ lý. Lão nhìn Mộc Tiểu Quy đang nằm trên giường một cách hưng phấn, ngón tay run rẩy.
Lão chờ đợi ngày này đã lâu lắm rồi!!
“Khởi động.” Tiến sĩ phân phó trợ lý, trợ lý gật gật đầu, đi đến chốt mở ở một bên, nhẹ nhàng nhấn xuống.
Không tới năm giây, cả người Mộc Tiểu Quy run lên, ngay lúc người nhóc run lên thì mấy cái ống bắt đầu thu được tin tức, ghi nhận lại số liệu.
Khoảng mười mấy giây sau, Mộc Tiểu Quy đang hôn mê đột nhiên mở to mắt, cơn đau truyền đến từ trong cơ thể khiến nhóc không nhịn nổi kêu lên muốn lấy tay ôm lấy người mình, vừa nhúc nhích lại phát hiện tay mình bị trói ở hai bên người.
“Cục cưng tỉnh rồi.” Tiến sĩ kích động tiến lên, nhìn chằm chằm ánh mắt của Mộc Tiểu Quy, ánh mắt nhóc giống y hệt người cá 21 năm trước.
“Ông là ai? Thả tôi ra!” Mộc Tiểu Quy kéo tay mình, la lên, từng cơn đau trong cơ thể khiến nhóc không chịu nổi chảy nước mắt.
“Buông buông buông!! Đau quá a a!!!”
“Bảo bối đừng có gấp, chờ lát nữa cưng khôi phục bộ dáng ta sẽ thả cưng ra.” Tiến sĩ nói, lão nhìn phòng thí nghiệm một chút “Cái phòng thí nghiệm này được xây dựng giống như năm đó đấy, ta không đoán sai thì người cá năm đó nếu thật là cha của cưng thì hai cha con cưng đều biến thân trên tay ta đó, thật cảm động.”
Mộc Tiểu Quy không hiểu lão đang nói cái gì, nhóc không ngừng lôi kéo tay mình, vặn vẹo cơ thể muốn trốn chạy nhưng hai chân bị trói khiến nhóc không thể làm gì ngoài việc duỗi chân.
“Tiến sĩ, thuốc đã chuẩn bị tốt.” Một trợ lý bưng cái khay tới, nói khẽ với lão Tiến sĩ.
Tiến sĩ gật đầu, cầm một ống thuốc màu lam đến gần Mộc Tiểu Quy, nói với trợ lý “Đè nó lại.”
Hai gã trợ lý tiến lên, một người chặn cơ thể Mộc Tiểu Quy, một người đè chân nhóc lại, cố định nhóc ở trên giường.
“Ông muốn làm gì?” Mộc Tiểu Quy nhìn ống tiêm trong tay lão Tiến sĩ, trong mắt hiện lên sự sợ hãi, nhóc muốn tránh nhưng lại bị đè lại không thể nhúc nhích, chỉ có thể dùng sức duỗi người muốn cắn một gã đang đè mình, miệng hô “Mau buông tôi ra, nếu không tôi sẽ gọi đại soái tới đánh mấy người!”
“Đây là thứ tốt đấy cục cưng à, cưng sẽ cảm ơn ta.” Tiến sĩ nói, đem ống tiêm tiêm vào chân trái của Mộc Tiểu Quy.
“Đại soái cứu con!!!” Mộc Tiểu Quy hô, nước thuốc tiến nhập trong cơ thể mang đến đau đớn gấp mấy lần so với dòng điện ban nãy, khiến nhóc lập tức hôn mê.
“Tiến sĩ, sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?” Trợ lý thấy Mộc Tiểu Quy ngất xỉu nên lo lắng hỏi han.
Sau khi tiêm thuốc, Tiến sĩ rút ống tiêm ra “Yên tâm đi, tôi chỉ đem dược tề tăng lên một chút, nó còn nhỏ nên mới chịu không nổi. Nhưng mà thuốc này cũng giúp nó nhanh chóng biến thân, bây giờ chúng ta chỉ cần chờ đợi điều kỳ tích.” Nói xong lão nở nụ cười thỏa mãn.
Như là để chứng minh lời lão nói, chỉ khoảng 10 phút sau, hai chân Mộc Tiểu Quy bắt đầu có dấu hiệu biến thân, làn da bóng loáng xuất hiện vảy, sau đó biến mất, lại xuất hiện, sau vài lần thì diện tích vảy mở rộng ra, bao trùm đầu gối, sau đó che kín cả chân.
Lão Tiến sĩ kích động suýt nữa quên hô hấp, hai mắt lão nhìn chằm chằm hai chân của Mộc Tiểu Quy như là sợ nháy mắt sẽ bỏ lỡ mất kỳ tích.
Lúc này Mộc Tiểu Quy cũng tỉnh lại, nhóc cảm thấy hai chân cực kỳ đau, như là có cái gì muốn đâm thủng chân nhóc để chui ra vậy, cơn đau khiến nhóc muốn đập phá nhưng lại bị nhốt trên giường không làm được gì cả.
Màu sắc vảy dần dần đậm lên, hai chân Mộc Tiểu Quy dần dần biến thành đuôi cá, sợi dây thừng cột ở mắt cá bị buông lỏng ra.
Mộc Tiểu Quy không nhìn thấy sự biến hóa của hai chân mình, nhóc chỉ cảm giác thấy hai chân của mình tự do, sau đó trong cơ thể dường như có cái gì thức tỉnh, nhóc lắc cái đuôi theo bản năng, cơn đau lại kéo tới, nhóc nhịn không được la lên.
“A a a a a a a a a!!!”