Cách Thức Chăn Nuôi Tổng Tài Kiêu Ngạo

Chương 59




Ba người vừa xuống núi vừa nhìn phong cảnh, đến dưới chân núi thì đã sắp đến giữa trưa.

Đứng trước cửa xe, Mộc Nam ngẩng đầu nhìn đỉnh núi, lúc trước cha gặp chuyện không may, vì lưu lại những kỉ niệm của cha nên anh đem ảnh chụp chung của hai người giữ lại, bây giờ anh lại cảm thấy mình nên đem ảnh chụp của hai người và quyển nhật kí chôn cùng mới đúng, như vậy cũng coi như lòng có an ủi, hy vọng hai người bọn họ có thể gặp nhau ở một thế giới khác.

“Chúng ta có thể thường xuyên lại đây.” Mộ Bắc đứng ở bên cạnh anh, vươn tay ôm lấy bờ vai anh, “Đừng buồn.”

Mộc Nam nghe vậy mỉm cười, cầm tay hắn, “Tôi không phải đang nghĩ chuyện này, tôi nghĩ là nên đem ảnh chụp của cha và người yêu ông ấy đặt cùng một chỗ.”

Mộ Bắc sửng sốt một chút, chú ý tới anh dùng từ “người yêu”, Mộc Nam vẫn chưa bao giờ nói qua về cha của mình, hắn hỏi “Người yêu?”

“À đúng rồi.” Mộc Nam thu hồi ánh mắt “Về nhà tôi kể chuyện của cha tôi cho anh nghe. Đi thôi, đi ăn cơm đã.”

Mộ Bắc gật đầu, kéo cửa xe cho Mộc Tiểu Quy lên trước rồi mới ngồi vào.

“Trên đường về có một nhà nông gia nhạc, chúng ta đến đó ăn đi, tôi từng ăn ở đó hai lần, cũng không tệ.” Mộc Nam đề nghị.

Mộ Bắc: “Không ý kiến.”

Mộc Tiểu Quy: “Con cũng không ý kiến ~ “

Quyết định xong Mộc Nam liền khởi động xe rời đi, Mộc Tiểu Quy quỳ ngồi trên ghế dựa vào cửa kính xe, nhìn đỉnh núi đang lùi dần về phía sau, nhỏ giọng nói “Tạm biệt, ông nội.” Ở trong lòng nhóc, tuy rằng nhóc cũng chưa bao giờ gặp ông nội nhưng nhóc cũng biết đây là người thân duy nhất của mình trừ bỏ đại soái ra, khác với người mẹ mà nhóc chưa bao giờ gặp thì ít nhất nhóc còn biết ông nội của mình ở chỗ nào.

Mộ Bắc ôm nhóc xuống đặt lên đùi mình rồi sờ đầu nhóc “Sang năm chúng ta lại đến thăm ông.”

“Dạ ~”

Chỗ mà Mộc Nam nói cách hơi xa, chạy xe gần 20 phút đồng hồ mới nhìn thấy biển chỉ dẫn đến nông gia nhạc. Đến nơi Mộc Nam tìm chỗ đỗ xe rồi ba người mới cùng nhau đi vào.

Vị trí của nông gia nhạc hơi vắng vẻ, hơn nữa bây giờ là mùa đông, thời tiết lạnh nên bên trong cũng không đông khách. Như Mộc Nam nói, hoàn cảnh bên trong rất tốt, cây già, dây leo, lầu các, những con đường nhỏ rải đá có ở khắp nơi, tuy rằng không náo nhiệt như mùa hè nhưng mùa đông cũng có vẻ an tĩnh hài hòa.

Ba người tìm một chỗ ngồi xuống, Mộc Nam phụ trách gọi món, Mộ Bắc giúp Mộc Tiểu Quy cởi khăn quàng cổ, ở trong mở điều hòa nên nhiệt độ ấm hơn so với bên ngoài, hắn cũng cởi áo bành tô của mình ra đặt ở lưng ghế dựa.

Có lẽ là do không có nhiều khách nên món ăn mang lên rất nhanh, Mộ Bắc ngồi ở bên cạnh Mộc Tiểu Quy nên đương nhiên phải chiếu cố Mộc Tiểu Quy ăn cơm. Hắn lột tôm, chấm tương rồi mới đặt vào trong dĩa của Mộc Tiểu Quy, sau đó phát hiện nhóc nắm thìa không nhúc nhích, nghiêng đầu nhìn bên kia, mày nhăn lại như đang nghĩ điều gì. Mộc Nam cũng phát hiện sự khác thường bèn nhìn theo tầm mắt của nhóc, bên kia là toilet, anh chỉ thấy một cái bóng dáng.

“Bảo bối đang nhìn cái gì?” Mộ Bắc lấy khăn ướt xoa tay, cúi đầu hỏi.

“Nhân dịp Duệ Duệ không có ở đây nên ngắm mỹ nhân sao?” Mộc Nam trêu nhóc, bóng dáng vừa rồi nhìn ra phải là một người phụ nữ xinh đẹp.

Mộc Tiểu Quy quay đầu lại “Không dám đâu, Duệ Duệ đẹp nhất.”

Mộc Nam ừ một tiếng “miệng thì ngọt đấy, nhưng mà Duệ Duệ mới không thèm nể tình con đâu. Nói thử xem con nhìn cái gì?”

Mộc Tiểu Quy quay lại nhìn hướng bên kia, do dự một hồi mới rầu rĩ mở miệng “Nhìn mẹ.”

Nhóc vừa nói xong hai người liền sửng sốt nhìn nhau.

“Mẹ ở đâu ra? Con nhìn sai rồi.” Mộc Nam cười nói, anh duỗi đũa ra gắp lấy con tôm đã lột sẵn trong đĩa đút cho nhóc “Con chưa bao giờ nhìn thấy mẹ như thế nào cơ mà.” Nói xong anh liếc Mộ Bắc, mẹ thì không có nhưng mà ba của con đang ở đây nè.

Mộc Tiểu Quy nhai nhai rồi nuốt vào nói “Con biết nha, mẹ có ánh mắt lam, tóc quăn dài, vẻ ngoài rất xinh đẹp.”

‘…” Người có ánh mắt lam mái tóc xoăn Mộ Bắc trừng mắt nhìn Mộc Nam, em có thể nói chuyện tử tế với con của tôi không?

Mộc Nam vui vẻ, không thèm để ý đến ánh mắt của Mộ Bắc “Con còn nhớ rõ thế.”

“Đúng mà.” Mộc Tiểu Quy bất mãn than thở “Ba lần trước còn nói sẽ kiếm cho con một người mẹ kế có tóc quăn mắt lam, mẹ kế đâu?”

Mẹ kế-có mắt lam tóc xoăn-Mộ Bắc…

“Mẹ kế hả?” Mộc Nam cười nhìn Mộ Bắc một cái, giả vờ tự hỏi một hồi rồi hỏi Mộc Tiểu Quy “Con thích Bắc Bắc không?”

“Thích!” Mộc Tiểu Quy không hề do dự trả lời, nhóc không hiểu tại sao Mộc Nam lại hỏi vấn đề này.

“Vậy một người mẹ kế có mắt lam tóc xoăn với Bắc Bắc, con chọn ai?” Mộc Nam lại hỏi nhóc, anh để ý thấy Mộ Bắc đột nhiên ngồi thẳng lên, biết hắn khẩn trương, mấy ngày hôm trước Mộ Bắc để lại trên cổ anh một dấu hôn rất rõ ràng, vì hành vi bất lương kia nên Mộc Nam quyết định muốn đùa đùa hai cha con này một chút.

Mộc Tiểu Quy bị hỏi không biết trả lời sao, đầu tiên là nhóc nhìn về phía Mộ Bắc, thấy hắn đang nhìn mình, nhóc không hiểu hai vấn đề này có liên hệ gì, cau mày nghĩ một hồi mới nhìn về phía Mộc Nam, khó xử hỏi “Không thể chọn cả hai sao ba?” Nhóc thích Bắc Bắc, nhưng mà nhóc cũng muốn mẹ.

“Không được nha.” Mộc Nam lắc đầu “Nếu có mẹ thì ba người chúng ta phải ở cùng nhau, nếu vậy Bắc Bắc sẽ không thể ở cùng chúng ta nữa, trong nhà hết phòng rồi.”

Mộ Bắc nghe đến đó liền hiểu được ý của Mộc Nam, trong lòng hắn có chút rung động, hắn nhìn Mộc Tiểu Quy, muốn biết nhóc sẽ chọn ai.

Mộc Tiểu Quy nghe vậy cảm thấy đau đầu, nhóc cúi đầu suy nghĩ một hồi, sau đó nghĩ ra một biện pháp mà nhóc cho là vô cùng tốt “Vậy con với Bắc Bắc ngủ một phòng, ba với mẹ ngủ một phòng được không?”

Câu trả lời của nhóc khiến hai người lớn ngạc nhiên một chút, Mộc Nam dở khóc dở cười, nên nói Mộc Tiểu Quy là thông minh hay là tinh quái đây, chiêu này cũng nghĩ ra.

“Không được.” Mộ Bắc lên tiếng nói, hắn nhìn ánh mắt mong đợi của Mộc Tiểu Quy, thở dài, như là không muốn khó xử nhóc nói “Con chọn mẹ đi, chờ con tìm được mẹ, chú liền dọn đi.”

Mộc Tiểu Quy không ngờ Mộ Bắc sẽ nói vậy, nghe hắn nói muốn đi liền nóng nảy, bỏ thìa qua một bên nắm lấy tay áo của hắn khẩn trương nói “Bắc Bắc không cần đi, con…con không cần mẹ nữa được không?”

Mộ Bắc không có khả năng đi, hắn nói vậy chỉ là muốn phối hợp Mộc Nam đùa Mộc Tiểu Quy mà thôi, không ngờ tiểu tử kia sẽ khẩn trương như vậy, mày nhăn tít lại, hai tay nhỏ nắm chặt áo hắn, như là sợ buông ra hắn sẽ bỏ đi vậy.

“Bắc Bắc không cần đi được không? Lần trước tiểu Bắc Bắc nói khỏe sẽ trở lại nhưng mà anh ấy đi rồi lại không về nữa…” Mộc Tiểu Quy nhăn mặt, ủy khuất nhìn Mộ Bắc “Chú cũng muốn đi sao?”

Đối với Mộc Tiểu Quy, nhóc dĩ nhiên là muốn có mẹ, nhưng mà từ nhỏ nhóc không có mẹ, mẹ đối với nhóc mà nói cũng chỉ là hư ảo, trong lòng nhóc muốn có mẹ nhưng nhóc cũng sống nhiều năm không có mẹ rồi.

Mộ Bắc thì lại khác, hơn một tháng qua mỗi ngày đều ăn ngủ cùng nhau. Hắn sẽ dạy nhóc đọc sách, dạy nhóc chơi máy tính, buổi tối đi ngủ sẽ lấy chân nhóc cho vào ngực để sưởi ấm, còn sẽ cùng đại soái đến đón nhóc tan học. Trong lòng của nhóc, trừ bỏ đại soái ra thì Mộ Bắc chính là người đối với nhóc tốt nhất. Nhóc không biết một đứa trẻ có mẹ là như thế nào nhưng giờ nhóc có Mộ Bắc, nhóc không muốn mất đi Mộ Bắc.

Nhìn thấy con mình đáng thương gọi hắn không cần đi, tim Mộ Bắc đều đau nát, hắn vội vàng dỗ “Không đi, chú không đi, đừng lo.”

“Thật không?” Mộc Tiểu Quy hỏi.

“Thật, chú cam đoan.” Mộ Bắc chủ động vươn ra ngón út “Ngoéo tay.”

Lúc này Mộc Tiểu Quy mới nở nụ cười, cũng vươn ngón tay ra móc ngoéo với hắn “Ngoéo tay, không thể gạt người, nếu không mũi sẽ dài ra.”

Mộ Bắc, “Được.”

Mộc Nam: “…” Đối loại phát triển này anh lại không thể nói được gì.

Đạt được sự cam đoan của Mộ Bắc, tâm tình của Mộc Tiểu Quy rất khoái trá, nhóc lại chợt nghĩ ra một điều, quay lại hỏi Mộc Nam “Đại soái, bây giờ chúng ta là một nhà ba người đang ở cùng nhau.”

“Hả?” Mộc Nam nhíu mày hỏi nhóc “Con biết một nhà ba người là gì không?”

“Biết, chính là có ba có mẹ và con trai nha.” Mộc Tiểu Quy đắc ý nói “Đại soái là mẹ, Bắc Bắc là ba, con là cục cưng.”

Mộc Nam: “…”

Mộ Bắc: “Nói thật hay.”

“Đại soái, người kia có giống mẹ hay không?” Mộc Tiểu Quy đột nhiên chỉ vào một người phụ nữ nói.

Hai người quay đầu lại nhìn liền thấy một người phụ nữ mắt lam tóc xoăn từ chỗ ngoặt đi ra, ngồi xuống cái bàn xéo với bọn họ. Từ quần áo của người này Mộc Nam nhận ra đó chính là bóng dáng mà anh vừa thấy ban nãy. Thật là tóc xoăn mắt lam nha, hèn chi Mộc Tiểu Quy nãy giờ cứ nhìn người ta, Mộc Nam thầm nghĩ.

Có thể là tác dụng của buổi nói chuyện vừa rồi, lần này Mộc Tiểu Quy không có nhìn người ta nữa, chỉ cho hai người xong liền tập trung ăn đồ ăn của mình.

Mộc Nam và Mộ Bắc liếc nhìn nhau một cái, đều nhìn thấy ý tưởng của đối phương.

Nên tìm thời gian nói cho Mộc Tiểu Quy chuyện của Mộ Bắc.

Ăn cơm xong, ba người về lại nội thành, đi một chuyến đến nhà Trình Duệ, hai nhà thường xuyên lui tới, chỗ này cũng sắp thành một ngôi nhà khác của Mộc Tiểu Quy luôn rồi, trọng điểm là tình cảm nhóc và Trình Duệ đang liên tục tăng lên, đã đến mức cùng tắm cùng ngủ luôn.

Buổi tối về nhà, Mộc Nam khiến cho Mộ Bắc đưa Mộc Tiểu Quy đi tắm, anh thì thu dọn đồ cho Mộc Tiểu Quy ngày mai đi chơi. Thứ hai nhà trẻ có chương trình du lịch mùa đông, giáo viên của mỗi lớp sẽ dẫn mấy đứa trẻ đi công viên văn hóa lớn nhất thành phố chơi, cho mấy đứa trẻ cảm thụ phong cảnh và văn hóa quê hương.

Chuyến đi chỉ có một ngày, không cần chuẩn bị rất nhiều đồ, Mộc Nam đơn giản thu dọn một chút, đem bánh quy, khăn tay, bình nước linh tinh để vào ba lô của Mộc Tiểu Quy.

Chờ anh thu dọn đồ xong, lấy quần áo khô xếp vào tủ, thuận tay đổi gra giường mới phát hiện Mộ Bắc và Mộc Tiểu Quy còn ở trong phòng tắm không đi ra, cửa phòng tắm khép hờ khiến anh có thể nghe thấy tiếng cười nói của hai người.

Nhất định là lại ngâm mình trong bồn không muốn đi ra, Mộc Nam bất đắc dĩ cười hối bọn họ nhanh chóng ra mặc quần áo.

Buổi tối chờ Mộc Tiểu Quy ngủ, Mộc Nam và Mộ Bắc đi đến thư phòng.

Mộc Nam lấy tấm hình và quyển nhật kí ra đưa cho Mộ Bắc, nói “Đây là hai người cha của tôi.”

Cái tay nhận ảnh chụp của Mộ Bắc ngừng lại, hắn nhìn lại anh.

“Chính là điều anh đang nghĩ, cha của tôi giống tôi.” Mộc Nam cười cười, anh chỉ vào một người trong đó “Đây là cha mà hôm nay chúng ta đi thăm, người bên cạnh là người cha mà tôi chưa bao giờ gặp.”

Anh và Mộ Bắc ngồi xuống sô pha, chậm rãi nói lên chuyện hồi còn bé của mình, người cha trong trí nhớ của anh và người cha trong nhật kí. Trong lúc đó Mộ Bắc vẫn luôn nghiêm túc nghe anh kể, tay nắm tay anh thật chặt.

“Cho nên tôi muốn đem tấm hình này và quyển nhật kí để cùng với tro cốt của cha, tôi cảm thấy ông ấy sẽ muốn vậy.” Mộc Nam vuốt ve ảnh chụp, trong mắt có chút nước mắt.

“Được.” Mộ Bắc vươn tay ôm anh, thấp giọng nói “Đừng đau lòng, bọn họ sẽ hạnh phúc.”

“Tôi cũng nghĩ vậy, có lẽ họ đã sớm đoàn tụ, không có gì phải buồn.” Mộc Nam hít sâu một hơi, nén lại nước mắt.

“Đúng vậy.” Mộ Bắc trả lời nhẹ, cúi đầu hôn lên đỉnh đầu của anh “Chúng ta cũng sẽ hạnh phúc.”

“Ừ.”Mộc Nam cười khẽ, ngẩng đầu lên hôn môi hắn, sau đó đứng dậy lấy đồ bỏ lại vào tủ, nói với Mộ Bắc đang đứng sau lưng nói “Đi ngủ thôi, ngày mai phải dậy sớm đưa Mộc Tiểu Quy đi trường học.”

“Được rồi.” Mộ Bắc nói xong liền xoay người ôm Mộc Nam lên, đi ra ngoài.

“Nằm tào, làm tôi sợ hết hồn.” Đột nhiên bị mất cân bằng khiến Mộc Nam phải nắm lấy bả vai của hắn.

Mộ Bắc nhếch môi một cái, tâm tình rất tốt đem người ôm trở về phòng ngủ.

Lúc này hai người hoàn toàn không biết ngày mai ẩn chứa những nguy hiểm gì với Mộc Tiểu Quy.