Đối với tin tức vừa nghe thấy, anh tỏ vẻ rất ngoài ý muốn, ngạc nhiên vài giây mới có một ý tưởng hiện ra trong đầu mình “Chẳng lẽ cha của Tô Văn Khanh cũng biết cha của anh sao? Tô Văn Khanh cũng là người cá hả? Cho nên mới hiểu biết chủng tộc này như vậy?”
“Em nói cũng rất có lý, nhưng mà không phải.” Mộ Bắc đánh vỡ suy đoán của anh.
“Vậy thì tại sao?”
“Cha của Tô Văn Khanh từng là nhân viên của sở nghiên cứu, sau đó bởi vì mâu thuẫn với các thành viên khác nên mới rời đi. Tô Văn Khanh nói qua cha tôi từng có ơn với nhà bọn họ, cụ thể là có ơn gì thì tôi không biết rõ, chỉ biết là cha đã từng ở lại nhà bọn họ một thời gian.” Khi nói Mộ Bắc cũng mang lên một tia nghi ngờ, lúc Tô Văn Khanh nói với hắn chuyện về cha của mình cũng không nói kĩ càng, lúc trước hắn cũng thấy rất lạ, nhưng khi ông nhắc đến cha thì biểu tình rất bi thương nên sau đó hắn cũng không hỏi nữa.
Hình như Tô Văn Khanh rất để ý đến cha của hắn, cho dù nhiều năm qua đi ông vẫn không thể tiêu tan, lúc Mộ Bắc còn nhỏ từng thấy Tô Văn Khanh uống rượu rồi hô lên tên của cha mình, vừa thân thiết vừa buồn thương.
Mộ Dương.
Cái tên của cha mà hắn biết được từ trong miệng của Tô Văn Khanh, cuộc đời ngắn ngủi của ông khiến người ta tiếc hận, lúc ông chết cũng mới vừa 25 tuổi.
“Không thể đem hắn an toàn mang ra khỏi địa phương quỷ quái kia là ân hận suốt cuộc đời của tôi…”
Hình ảnh Tô Văn Khanh che mặt rơi nước mắt còn rõ ràng trước mắt hắn, Mộ Bắc muốn an ủi nhưng lại không biết nói như thế nào.
Quan hệ giữa Tô Văn Khanh và cha mình hắn không rõ lắm, nhưng mà so với một người chưa bao giờ gặp qua cha mình mà nói thì ông chết, Tô Văn Khanh so với hắn có lẽ còn thương tâm hơn.
“Thì ra là thế.” Mộc Nam gật gật đầu “Sau đó thì sao? Sau khi rời khỏi phòng thí nghiệm thì anh và mẹ anh đi đâu?”
“Động Cừ.” Mộ Bắc nói tên một chỗ “Là một thị trấn vùng núi xa xôi đến gần như bị ngăn cách với thế giới bên ngoài.”
Mộc Nam cũng chưa bao giờ nghe qua cái tên này, nhưng anh biết một số nơi thâm sơn cùng cốc đều không có điện không có nước, một số gia đình phải sinh hoạt bằng nước sông, nơi đó người ta sống như là ở khu vực bị tai nạn vậy, anh không ngờ là Mộ Bắc lại lớn lên ở nơi đó.
“Tôi ở đó đến năm năm tuổi, sau khi trải qua thời kì phát dục nửa năm, Tô Văn Khanh tìm được tôi.” Nhớ tới tình cảnh lần đầu tiên gặp mặt, Mộ Bắc cười khẽ một tiếng, trong lời nói mang theo sự khó tin “Ông ấy thế nhưng có thể tìm ra tôi mà không có bất kỳ manh mối nào.”
“Sau đó làm sao ông ấy biết sự tồn tại của anh?” Mộc Nam hỏi.
“Trừ bỏ tôi và mẹ, lúc đó còn có những người khác thừa dịp loạn chạy ra ngoài, sau đó ngẫu nhiên gặp Tô Văn Khanh nên ông mới biết đến sự tồn tại của tôi, Tô Văn Khanh nói họ tìm tôi mất hai năm ròng rã.”
“Hai người trở về cùng ông ấy sao?”
“Không.” Mộ Bắc lắc lắc đầu “Lúc ấy tôi không tin ông ấy, bởi vì ảnh hưởng của phòng thí nghiệm nên tôi gần như hận tất cả mọi người trừ mẹ, cho dù lúc ấy chỗ của chúng tôi cơ bản là không có ai tới gần cả.” Mộ Bắc ngừng một chút mới giải thích “Chúng tôi ở rất xa, ở trong một cái hang núi mà trước kia người đi săn dùng để nghỉ ngơi.”
Một người phụ nữ độc thân mang theo một đứa trẻ vừa tròn hai tuổi, sống trong một hang núi điều kiện đơn sơ, Mộc Nam không thể tưởng tượng nổi bọn họ sống như thế nào. Nhìn khuôn mặt của Mộ Bắc không có biểu tình gì cùng với ngữ điệu không hề phập phồng, anh chỉ cảm thấy đau lòng lợi hại, nhịn không được nắm chặt tay của Mộ Bắc, muốn truyền sự ấm áp sang cho hắn. “Lúc ấy anh nhất định rất khổ sở…” Mộc Nam thấp giọng nói, giọng của anh hơi khan khan, từ lời nói của Mộ Bắc đến xem, tuy rằng mẹ của hắn không thích hắn, lúc ấy hắn lại nhỏ như vậy, điều kiện sinh hoạt cũng kém, người thân duy nhất còn chán ghét mình, tâm tình lúc ấy của hắn là thế nào chứ? Nhất định còn khó chịu hơn so với mình bây giờ đi?
“Thật ra cũng không có gì.” Mộ Bắc không thèm để ý mà nói “So với vẫn luôn bị nhốt trong phòng thí nghiệm thì có tự do vẫn thoải mái hơn.” Tuy rằng sự tự do đó không có hạnh phúc như tưởng tượng.
“Vậy…bà ấy đối xử với anh được không?” Mộc Nam chần chờ hỏi.
“Không có gì được hay không được, trong lòng của bà tôi chỉ là một sự sỉ nhục.” Mộ Bắc có chút châm chọc cười “Bà từng có hai lần muốn bóp chết tôi, nhưng sau đó lại buông tay, chỉ đánh tôi một trận.”
Trong lòng Mộc Nam chấn động, anh cho rằng Mộ Bắc nói mẹ của hắn đối xử với hắn không tốt chỉ là giống như mình, không có người để ý mà thôi, anh lại không biết mẹ của Mộ Bắc thế nhưng lại oán hận đến mức muốn bóp chết hắn, cho dù từ đầu bà không muốn sinh ra Mộ Bắc nhưng dù sao cũng là con mình, máu mủ tình thâm cơ mà.
“Em đau lòng tôi sao?” Mộ Bắc nâng mặt của anh lên, cẩn thận nhìn anh.
“Đúng.” Mộc Nam không che dấu sự đau lòng của mình, anh gật đầu, đưa tay nắm lấy bàn tay của Mộ Bắc đang đặt trên mặt mình, nắm rất chặt, có chút may mắn mà nói rằng “May mắn mà bà buông tay.” Để cho tôi có thể gặp được anh.
“Chậc, đừng có vẻ như sắp khóc lên như vậy, cứ như là tôi đang nhéo em ấy.” Mộ Bắc đưa tay vò đầu anh “Tôi không thèm để ý, ít nhất bà vẫn đem tôi mang ra khỏi cái nơi quỷ quái kia cơ mà.”
Không cần biết bà đã đối xử với tôi như thế nào, có hận tôi hay không, nhưng ít nhất bà cho tôi sinh mệnh, trong thời điểm nguy hiểm nhất cũng không buông tha tôi, đúng không?
“Đúng rồi.” Mộc Nam cười, nói một cách thật lòng “Cám ơn bà đã đem anh ra ngoài.” Nói xong anh rướn người lên, hôn môi Mộ Bắc, sau đó lùi lại nhìn hắn, nói “Sau này để tôi chăm sóc anh.”
Biểu tình của anh rất nghiêm túc, lời nói cứ như đang thề thốt kia khiến Mộ Bắc đỏ mặt, hắn quay đầu ho nhẹ một tiếng “Em nói rồi đấy.”
“Ừ, tôi nói.” Mộc Nam gật đầu, tiếp tục hỏi “Vậy sau đó hai người rời đi cùng Tô Văn Khanh sao?”
Mộc Nam nói khiến Mộ Bắc nhớ đến khi gặp Tô Văn Khanh, bà cười to bảo hắn cút, âm thanh cuồng loạn hô khiến hắn nhanh chóng cút đi đừng liên lụy đến tuổi già của bà, bộ dáng điên cuồng đó khiến hắn có chút xót xa, bà thật sự không có một chút quyến luyến nào đối với hắn.
“Đi, sau đó bà rời xa chúng tôi.” Mộ Bắc kiềm nén tia gợn sóng trong lòng, thản nhiên nói.
“Là sao?”
“Sau khi rời khỏi đó, bà đòi Tô Văn Khanh một khoản tiền, nói là bán tôi cho Tô Văn Khanh, khiến tôi sau này đừng đi tìm bà, cũng đừng xuất hiện trước mắt bà.”
Mày của Mộc Nam cau lại, anh không tin nổi chuyện đã xảy ra, đem Mộ Bắc bán cho Tô Văn Khanh?! Này tính chuyện gì?!!
“Sau đó bà cứ vậy đi rồi?” Anh không tin nổi hỏi Mộ Bắc.
“Ừ, đi rồi, đi không còn bóng dáng.” Mộ Bắc gật đầu.
“…” Trầm mặc nửa ngày, Mộc Nam hỏi “Vậy sau đó anh có còn gặp bà ấy nữa không?”
“Có, Tô Văn Khanh có tin tức của bà, sau đó bảy năm bà lập gia đình.” Ngày bà kết hôn Mộ Bắc cũng có đi, nhưng mà không có xuất hiện trước mắt bà, chỉ là đứng xa xa nhìn thoáng qua.
Đột nhiên Mộc Nam lại không biết phải nói gì.
“Theo tôi biết, bây giờ bà sống rất tốt.” Mộ Bắc nói, bà gả cho một người đàn ông bình thường, sinh một cô con gái bình thường, cuộc đời như vậy mới phù hợp với bà, chỉ cần không có hắn liền tốt.
Mộc Nam biết chuyện Mộ Bắc trải qua không có đơn giản như hắn đã nói, rất nhiều chuyện hắn chỉ nói lướt qua, ví dụ như sinh hoạt trong phòng thí nghiệm là như thế nào, lúc trong hang núi sống như thế nào, thời kì phát dục lần đầu tiên lại là như thế nào vượt qua, những chuyện này hắn không hề nói kĩ, có lẽ là sợ anh lo lắng, có lẽ là thật không thèm để ý, nhưng mà Mộc Nam đột nhiên cảm thấy mình thật tàn nhẫn, bởi vì anh mà hắn lại một lần nữa nhớ lại những chuyện đã qua.
“Em không cần phải tự trách, cho dù em không hỏi, tôi cũng sẽ nói cho em biết.” Mộ Bắc nhìn ra ý tưởng trong lòng anh liền ra tiếng đánh gãy sự áy náy “Tôi hy vọng em có thể hiểu biết tôi một cách toàn diện, bất kể là tốt hay xấu em đều phải biết, nhưng mà” hắn ngừng lại “Em không thể ghét bỏ, tôi cũng sẽ không ghét bỏ em háo sắc.”
Không khí vốn đang nghiêm túc đột nhiên bị câu này của hắn đánh tan, Mộc Nam bất đắc dĩ cười “Rốt cuộc anh đang suy nghĩ cái gì vậy?”
“Nghĩ về em.” Mộ Bắc nhún vai, mấy lời sến súa nói được lưu loát.
“Thật không biết xấu hổ.” Mộc Nam nhéo lưng của hắn “Được rồi, không đùa nữa, nói tiếp đi.”
“Nói xong rồi.”
“Xong rồi?” Mộc Nam sửng sốt, “Hết rồi sao?”
“Hết rồi, sau này tôi lớn lên rồi gặp được em.” Mộ Bắc gật đầu “Sau đó em sinh Mộc Tiểu Quy cho tôi.”
“Nè nè nè.” Mộc Nam đánh gãy lời của hắn, có chút dở khóc dở cười “Sao có thể tổng kết như vậy chứ?”
“Sự thật như vậy mà.”
“Nghiêm túc một chút được không? Tôi…” Mộc Nam nói xong đột nhiên bị hắn ôm xoay người lần nữa đè ở dưới thân.
“Tôi nói rất là nghiêm túc, giờ đã nói xong, chúng ta có thể tiếp tục làm chuyện hồi nãy.” Mộ Bắc nói xong liền cúi đầu chặn miệng của Mộc Nam lại, đem lời nói của anh đều ngăn lại.
Lời nói chưa kịp thốt ra đã bị bao phủ trong miệng của Mộ Bắc, đầu óc Mộc Nam vốn còn hơi tỉnh táo nhưng rất nhanh đã bị động tác quen thuộc của hắn quấy rầy, chỉ có thể vừa ôm cổ vừa đỡ bả vai của hắn, cùng hắn hôn môi.
Nụ hôn của Mộ Bắc dừng ở trên môi, chóp mũi, cằm, cổ, một đường kéo dài đi xuống, lưu lại cảm giác nóng ướt, Mộc Nam hơi híp mắt, cảm nhận đôi môi của hắn đang liếm cắn khiêu khích trước ngực của mình.
“Mộc Nam.” Mộ Bắc đem đầu tựa vào hõm vai của anh, thấp giọng hô một tiếng.
“Tôi ở đây.” Mộc Nam ôm đầu của hắn trả lời.
Mộ Bắc trầm mặc hồi lâu, mới nhẹ nhàng nói rằng, “Không được rời đi tôi giống bà ấy.”
“Yên tâm đi.” Mộc Nam thấp giọng nói “Tôi cam đoan.”