“Vậy cậu có biết Mộc Tiểu Quy là con trai của Bắc Bắc không?” Tô Văn Khanh thốt ra.
Ông vừa thốt ra lời này, cả phòng khách trở nên yên lặng đến đáng sợ, khuôn mặt của Mộc Nam lại càng trắng bệch ra, anh quay lại nhìn về phía Tô Văn Khanh, muốn từ trên mặt của ông nhìn ra một chút dấu hiệu nói đùa nào đó, nhưng trên đó trừ bỏ sự kinh ngạc vì anh đã biết chuyện thì không còn biểu tình nào dư thừa cả, trong khi anh căn bản là không biết chuyện này.
“…Ông nói bậy bạ gì vậy? Chuyện này có quan hệ gì tới hắn? Mộc Tiểu Quy là con của tôi!!” Thanh âm của Mộc Nam khi mới bắt đầu nói thì có chút gian nan, sau cùng lại thành gầm nhẹ, dường như anh muốn khiến cho mình tự tin hơn bằng cách này.
Tô Văn Khanh nói xong câu nói kia mới nhìn thấy biểu tình của Mộc Nam, ông liền phát hiện ra mình đã nói điều không nên nói, bây giờ nhìn thấy bộ dáng của anh như vậy, trong lòng ông trở nên trầm trọng, muốn giải thích nhưng nhìn sắc mặt tái nhợt của Mộc Nam lại không biết nên nói như thế nào, chỉ có thể khô khan khuyên bảo “Mộc Nam, cậu bình tĩnh lại một chút.” Nói xong ông khẽ cắn môi, nếu đã lỡ nói ra rồi thì thôi nói hết luôn thì hơn, miễn cho một hồi còn bị chết thảm hại hơn nữa “Tôi biết Mộc Tiểu Quy là con của cậu, nhưng đồng thời cũng là con của Mộ Bắc nữa, nguyên nhân thì có lẽ cậu rõ ràng hơn tôi.”
“…Nói bậy.” Lời nói của ông khiến Mộc Nam run rẩy, anh há mồm liền phản bác nhưng lời nói ra lại không có chút lực thuyết phục nào, nếu Tô Văn Khanh có thể nói ra những lời này thì đã chứng minh ông đã biết mọi chuyện rõ ràng, từ đầu đến cuối, kể cả chuyện mình mang thai sinh con như thế nào bọn họ cũng đã điều tra rành mạch.
Thấy bộ dáng của Mộc Nam, Mộ Bắc cau mày đi từ sô pha về phía Mộc Nam, muốn trấn an anh, nhưng vừa tới gần đã bị quát lại.
“Đứng lại đó.” Mộc Nam lui lại mấy bước tránh đi Mộ Bắc, sắc mặt của anh vẫn còn tái, trong mắt có vài phần sắc bén và ẩn nhẫn, anh đảo mắt qua ba người bọn họ, Lệ Mặc Trình vẫn lạnh nhạt như thường lệ, Mộ Bắc cau mày, trong mắt mang theo lo lắng, Tô Văn Khanh thì nhìn có chút áy náy. Cả ba người lúc này đều đang nhìn anh.
Ánh mắt của Mộc Nam nhìn qua ba người, sau đó dừng lại trên người Mộ Bắc, anh yên lặng vài giây, sau đó gằn giọng hỏi từng từ “Điều ông ta nói là sự thật? Người năm năm trước kia là anh?”
“Là thật.” Mộ Bắc gật đầu.
“Anh đã sớm biết Mộc Tiểu Quy là con anh?” Mộc Nam lại hỏi, giọng của anh so với trước đã bình tĩnh hơn nhiều, nhưng càng như vậy lại càng khiến người ta cảm thấy bất an.
“Sau khi trở về từ bãi biển mới biết được, nên tôi nhờ Tô Văn Khanh điều tra tư liệu của em.” Mộ Bắc áy náy nhìn anh, thấp giọng nói “Xin lỗi em, tôi…”
“Mọi chuyện trong khoảng thời gian này đều là kế hoạch của anh hết đúng không? Anh lấy thân phận của Mộ Bắc Bắc đến gần chúng tôi, anh muốn làm gì? Anh muốn cái gì từ chỗ của tôi?” Mộc Nam cắt ngang lời hắn, trong giọng nói mang theo sự chất vấn.
“Tôi không muốn gì cả, cũng không cố ý lừa em, tôi chỉ là…” Mộ Bắc muốn giải thích, hắn thấy Mộc Nam có chút kích động liền muốn tiến lên giữ chặt anh lại.
“Được rồi, tôi không muốn nghe gì nữa hết.” Mộc Nam ngăn hắn lại, nghiêng mặt đi, lạnh giọng nói “Mấy người đi đi.”
Thái độ lạnh nhạt của Mộc Nam khiến Mộ Bắc cảm thấy khổ sở, nhưng lúc này hắn cũng không thể tiếp tục ép anh nữa, chỉ có thể nắm chặt tay, mím môi đứng ở xa xa giằng co.
“Mộc Nam.” Lúc này Tô Văn Khanh nhịn không được tiến lại gần hai người bọn họ, khuyên giải “Mộc Nam, cậu hãy bình tĩnh lại đã, chuyện này là do chúng tôi có lỗi trước, chúng tôi sẽ không trốn tránh, nhưng cậu cũng nên cho Mộ Bắc một cơ hội để nói rõ ràng, hắn không có cố ý lừa cậu, chuyện năm năm trước là một hiểu lầm, coi như tôi năn nỉ cậu, cho Mộ Bắc một cơ hội giải thích rõ ràng được không?” giọng nói của ông ta mang theo sự khẩn cầu, chờ mong nhìn Mộc Nam.
Lệ Mặc Trình nghe được lời nói của Tô Văn Khanh thì rất không vui với thái độ khẩn cầu này, hắn không thích nhìn đến Tô Văn Khanh vì bất kì kẻ nào mà hạ thấp bản thân như vậy, rõ ràng trước mặt mình là một người sống rất tùy ý lại lần lượt đánh vỡ nguyên tắc của bản thân trong chuyện của Mộ Bắc. Nhưng mà trong lòng cho dù có không vui đi chăng nữa hắn cũng không lên tiếng đánh gãy Tô Văn Khanh, trong lòng Tô Văn Khanh thì Mộ Bắc quan trong như thế nào hắn cũng đã biết.
Tuy rằng Mộc Nam rất tức giận với Mộ Bắc, nhưng nhìn Tô Văn Khanh xin lỗi thành khẩn như vậy thì cho dù trong lòng không muốn, anh cũng không thể đem lửa giận liên lụy đến những người khác được, nhất là đối với Tô Văn Khanh, ít nhất là trước khi chuyện này xảy ra thì anh cũng đã có ấn tượng rất tốt với ông.
Chỉ có điều đối với tình huống trước mắt, anh cảm thấy hơi buồn cười, nếu trước kia anh có thể kiên trì sự nghi ngờ ban đầu của mình với Mộ Bắc, hoặc là có thể giữ một khoảng cách với hắn thì có lẽ cũng sẽ không bị người khác lừa đến mức quay vòng vòng như thế này.
Nói thực ra, những chứng cớ này đều rõ ràng như vậy, không nói bề ngoài, Mộ Bắc và Mộc Tiểu Quy đều có những điểm tương tự khiến người ta ngạc nhiên, nếu như nói hai người kia không có bất kì quan hệ nào coi chừng cũng không có ai tin, người ngoài cũng đã từng nhận sai Mộ Bắc là cha của Mộc Tiểu Quy rồi mà.
Mà bản thân mình lại bị Mộ Bắc nói mấy câu mê hoặc mà tin tưởng hắn chưa bao giờ đến Tân Thành, tin tưởng sự giống nhau của hai người chỉ là trùng hợp, nói cho cùng cũng chỉ là trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường mà thôi, có thể trách ai bây giờ.
Hít một hơi thật sâu, Mộc Nam nâng bước đi qua ba người, đi về phía thư phòng, xem như đồng ý cho Mộ Bắc một cơ hội để giải thích.
Lựa chọn của anh khiến Mộ Bắc và Tô Văn Khanh đều thở phào nhẹ nhõm, Tô Văn Khanh thở ra một hơi nói trong khi trong lòng vẫn còn sợ hãi “May mắn không bị đuổi ra, quả nhiên người nào nhìn bình thường càng hiền thì khi tức giận lên càng đáng sợ.” Nói tới đây, ông nhìn về phía Mộ Bắc nói “Bắc Bắc, xin lỗi, tôi tưởng hai người đã nói chuyện rõ ràng rồi, không nghĩ đến lại thành ra như vậy.”
“Em không cần phải xin lỗi.” Lệ Mặc Trình nói với Tô Văn Khanh, hắn cau mày nhìn Mộ Bắc “Chuyện này ngay từ đầu liền không phải lỗi của em, là bản thân Mộ Bắc không có xử lý tốt.”
“Lệ Mặc Trình, anh im miệng đi.” Tô Văn Khanh thấp giọng quát, ông không muốn vì chính mình mà khiến cho Mộc Nam có ấn tượng không tốt với Mộ Bắc, càng không muốn hai người bọn họ mất đi lẫn nhau, hơn nữa giữa hai người còn có một Mộc Tiểu Quy.
“Hắn nói không sai.” Mộ Bắc lên tiếng đánh gãy lời nói của Tô Văn Khanh, hắn nói “Chuyện này không phải lỗi của bác, bác đã làm cho con quá nhiều rồi, trong tất cả mọi người thì người không cần nói xin lỗi với con nhất chính là bác.” Nói tới đây hắn hơi mất tự nhiên nói nhỏ “Cảm ơn bác.”
“Cái gì?” Tô Văn Khanh sửng sốt, không ngờ rằng Mộ Bắc sẽ nói như vậy, ngây người xong mới kịp phản ứng lại Mộ Bắc vừa gọi mình là cái gì, từ khi Mộ Bắc lớn lên liền chưa bao giờ gọi mình bằng bác, bây giờ đột nhiên nghe thấy làm cho ông hơi kích động “Vừa rồi con gọi bác bằng cái gì cơ? Bắc Bắc, bác không nghe lầm chứ? Con kêu lại được không?”
“Thật là phiền, ông nghe lầm rồi.” Mộ Bắc không kiên nhẫn để lại câu này rồi nâng bước đi đến thư phòng, không thèm để ý đến ông nữa.
“Bác cũng đi, có một số chuyện bác cần nói cho Mộc Nam.” Tô Văn Khanh khiến cho Lệ Mặc Trình ở phòng khách chờ, bản thân thì đi cùng với Mộ Bắc vào thư phòng.
Trong thư phòng có một bộ đồ nghề chuyên dùng để pha trà, còn có nguyên một bộ sô pha nhỏ để ngồi uống trà, Mộ Bắc ở đây mấy ngày cũng đã biết trong thời gian rảnh rỗi Mộc Nam thường sẽ pha trà uống, có khi còn gọi hắn và Mộc Tiểu Quy cùng tới nói chuyện phiếm.
Lúc này anh ngồi trên ghế sa lông đơn bên cạnh bàn trà, trên mặt tuy rằng không có sự phẫn nộ như ban này nhưng mà biểu tình cũng không được tốt, không có sự ôn hòa khiêm tốn như bình thường, thấy bọn họ vào anh liền bảo họ đóng cửa lại để tránh Mộc Tiểu Quy tỉnh lại thấy được.
Sau khi hai người vào phòng, ánh mắt của Mộc Nam dừng lại trên người Tô Văn Khanh, ôn hòa nói “Đây là chuyện giữa tôi và Mộ Bắc, mong rằng Tô tiên sinh sẽ không nhúng tay vào.”
Từ Tô Văn ca bây giờ lại thành Tô tiên sinh, Tô Văn Khanh bất đắc dĩ cười một chút, nhưng ông cũng không trách thái độ bây giờ của Mộc Nam mà chỉ nói “Chuyện này đúng là việc tư của hai người, nhưng có một số chuyện tôi nghĩ là nên nói cho cậu nghe mới tốt, dù sao tôi cũng coi như một người biết chuyện.”
Nghe ông nói như vậy, Mộc Nam cũng không kiên trì muốn ông rời đi mà gật đầu nói “Mời ngồi.” sau đó lại nhìn về phía Mộ Bắc “Còn anh đứng đi.”
“…” Mộ Bắc mặt than đứng thẳng tắp, đứng thì đứng vậy.
Lần đầu tiên thấy có người đối với Mộ Bắc như vậy mà hắn còn không phản kháng, điều này khiến cho Tô Văn Khanh nhịn không được hé miệng cười, ông đi qua ngồi vào cái ghế sa lông bên cạnh Mộc Nam rồi đem chuyện năm năm trước Mộ Bắc đi du lịch đến Tân Thành, bị người kê đơn sau đó tiến vào thời kì động dục sớm, lại vừa lúc đụng vào Mộc Nam kể rõ ràng tỉ mỉ với anh, cũng nhấn mạnh rằng việc này là có người đã thiết kế ngay từ đầu, Mộ Bắc hoàn toàn không biết chuyện, tuy rằng hắn cũng có sai nhưng lại không phải là kẻ đầu têu.
“Thời kỳ động dục?” Mộc Nam nhíu mi, cảm thấy điều Tô Văn Khanh vừa nói không giống với những điều mình biết liền hỏi “Không phải là thời kì phát dục sao?”
“Khục khục.” Tô Văn Khanh nghe anh hỏi vậy liền nghĩ đến Mộ Bắc đã kể cho anh nghe về thời kì phát dục rồi, nhưng lại không nói trọng điểm, ông ho nhẹ một cái, liếc nhìn Mộ Bắc đang đứng kế bên, thấy hắn không có phản ứng gì mới tiếp tục nói “Đúng là thời kì phát dục, nhưng người cá khi tròn mười tám tuổi thì theo sau thời kì phát dục chính là thời kỳ động dục lần đầu tiên, lúc ấy Mộ Bắc bị dược vật khống chế cho nên tình triều bị thúc đẩy trước, sau đó …khụ, cậu hiểu đấy.” Bình thường Tô Văn Khanh tuy rằng miệng tiện nhưng dù sao kia cũng chỉ là trước mặt người quen, trước mặt Mộc Nam ông lúc nào cũng duy trì một chút hình tượng, hơn nữa dưới tình huống này thì chỉ nên nói sơ sơ như vậy thì tốt hơn.
Mấy chữ thời kì động dục khiến mặt Mộc Nam tối sầm lại như là nghĩ đến điều gì không tốt vậy, anh liếc mắt nhìn Mộ Bắc đang đứng, trong lòng căm giận nghĩ khó trách lúc ấy người này cứ y như là ăn phải thuốc kích thích, thì ra là ăn trúng xuân dược!! Mình thật sự là xui xẻo, lúc trở về bị đau lưng hẳn một tuần!
Mộ Bắc tỏ ra vô tội trước sự căm tức của Mộc Nam, lúc ấy hắn quả thật là không cố ý, nhưng mà tự nhiên nhắc đến lại khiến hắn nhớ tới cái thắt lưng mềm mại mảnh khảnh của ông chủ nhỏ. Ừm, quả thật rất mịn màng.
“Cho nên chuyện này thật sự không thể hoàn toàn trách Mộ Bắc được.” Tô Văn Khanh còn nói thêm “Ngày hôm sau lúc tôi tìm được Mộ Bắc trong khách sạn thì hắn đã ngất đi rồi, lúc ấy cậu cũng đã rời khỏi khách sạn, nếu không…”
“Khoan đã…” Mộc Nam ra tiếng đánh gãy hắn, anh cảm thấy chuyện này là lạ ở chỗ nào “Không phải là Mộ Bắc bỏ đi trước sao? Lúc tôi tỉnh dậy thì trên giường không có ai cả.”
“Tôi không có đi.” Mộ Bắc ra tiếng cãi lại “Tôi chỉ muốn đi tắm, sau đó lại té xỉu.” Lúc ấy hắn chỉ cảm thấy toàn thân nóng như lửa đốt, cuối cùng thật sự chịu không nổi chỉ muốn đi xối nước lạnh, nhưng không ngờ vừa vào phòng tắm lại hôn mê bất tỉnh.
Mộc Nam liếc mắt nhìn hắn không nói chuyện, trong ánh mắt tràn ngập mấy chữ anh đùa với ai vậy?
“Là thật đấy.” Tô Văn Khanh cũng ra tiếng chứng minh “Lúc tôi đến thì Mộ Bắc đã ngất trong phòng tắm, lúc ấy hắn không chỉ bị biến thân mà còn bị thu nhỏ lại thành bộ dáng của Mộ Bắc Bắc, cả người nóng như lửa vậy.”
Nói tới đây sắc mặt của ông trầm xuống, lúc ấy lượng thuốc mà đối phương hạ cho Mộ Bắc lớn đến nỗi có thể khiến cho người bình thường chết ở trên giường, nghĩ đến đây âm thanh của ông trở nên lạnh lẽo “Nếu tôi lại tới trễ một chút, có khi người sẽ bị nóng chết rồi, nếu không nữa thì bị những người khác thấy hình dáng của Mộ Bắc, không chết cũng sẽ bị đưa đến viện nghiên cứu, cái đám người ích kỉ kia nhất định sẽ không bỏ qua cơ hội nghiên cứu tốt như vậy.
Lời nói của Tô Văn Khanh khiến tim Mộc Nam đột nhiên buộc chặt, anh phản xạ mà nhìn về phía Mộ Bắc, anh nghĩ đến lúc trước Tô Văn Khanh nói cha của Mộ Bắc chính là bị người của phòng thí nghiệm hại chết, nếu Mộ Bắc bị người của phòng thí nghiệm bắt đi thì nhất định là dữ nhiều lành ít, trong đôi mắt anh nhìn Mộ Bắc tràn đầy sự lo lắng.
Sự lo lắng không kịp che giấu trong mắt Mộc Nam khiến lòng của Mộ Bắc mềm nhũn, hắn nhịn không được nói dịu dàng với Mộc Nam “Không cần lo lắng, tôi không sao.”
Mộ Bắc vừa nói như vậy Mộc Nam mới phát hiện ra mình gần như là bản năng mà quan tâm đến Mộ Bắc, không cần biết hắn là Mộ Bắc Bắc hay là Mộ Bắc, nghĩ đến đây anh có chút giấu đầu hở đuôi mạnh miệng nói “Ai quan tâm anh chứ? Bớt tự kỷ đi.”
Ừm, ông chủ nhỏ mặt lạnh tâm nóng nhìn cũng đáng yêu nữa, Mộ Bắc thầm nghĩ trong lòng.
Tô Văn Khanh ở một bên quan sát Mộc Nam, thấy anh có chút buông lỏng liền thêm một phen lửa, nhìn về phía Mộ Bắc cười nhạo nói “Còn nói là không có chuyện gì nữa, lúc bác mang con về con gần như là mất nửa cái mạng, nằm trong phòng thí nghiệm ba tháng mới đứng lên nổi, bác mất ăn mất ngủ chăm sóc con ba tháng, con thì ngon rồi, vừa tỉnh lại liền hỏi người của mình đi đâu rồi.” Ông nói xong liền làm bộ vô tình liếc nhìn Mộc Nam, tuy rằng không nói rõ người kia là ai nhưng là làm Mộc Nam hiểu được ý của ông, anh lập tức cảm thấy mất tự nhiên, còn có xấu hổ.
“Khụ.” Mộc Nam mất tự nhiên ho một tiếng, nói với hai người “Nói trọng điểm.”
“Trọng điểm chính là Mộ Bắc đối với đối tượng đầu tiên của mình nhớ mãi không quên, vừa tỉnh lại liền chạy đến chỗ xảy ra chuyện tìm người, phát hiện khu giải trí kia đã thành nhà hoang rồi còn chưa từ bỏ mà ngồi đó chờ một ngày một đêm, quả thực là khiến người khác nhìn không nổi, ngu đến mức…”
“Ông im miệng đi.” Mộ Bắc tức giận đánh gãy lời nói của Tô Văn Khanh, hắn không ngờ Tô Văn Khanh lại đem hết mấy chuyện này ra nói, cảm thấy cực kỳ mất mặt.
“Còn chưa hết, hàng năm hắn đều phải tới Tân Thành du lịch một lần, thực ra là vì tìm người đúng không?” Tô Văn Khanh không những không câm miệng mà còn tiếp tục nói.
“Đủ rồi!”
“Người kia có từng nói với cậu là vừa gặp cậu thì hắn đã ngay lập tức nhận ra rồi không?” Tô Văn Khanh quay đầu lại nhìn Mộc Nam “Lúc ý thức của hắn không rõ hắn còn nhớ được âm thanh của cậu cùng với cảm giác mà cậu mang đến cho hắn, nhớ tròn năm năm, cậu tin không?” Tin rằng người này thật sự muốn gặp lại cậu.
“Tô Văn Khanh ông biến được rồi đấy.” Mộ Bắc rốt cuộc nghe không nổi nữa, đen mặt đi lên muốn đem người ném ra ngoài, nhìn gần còn có thể thấy lỗ tai của hắn hơi đỏ, rõ ràng là bị nói toạc tâm tư ra rồi thẹn quá hóa giận.
Hắn đi lên kéo tay Tô Văn Khanh, muốn đem người kéo ra ngoài thì lại bị Mộc Nam đè tay lại, hắn ngẩn ra nhìn về phía Mộc Nam, chỉ thấy trên mặt đối phương không có biểu tình gì, lúc hắn nhìn qua thì quay mặt về phía Tô Văn Khanh.
“Tô tiên sinh, phiền ngài đi ra ngoài một chút, tôi có chuyện muốn hỏi Mộ Bắc.” Mộc Nam bình tĩnh nói, âm thanh nghe không ra cảm xúc gì.
“Được.” Tô Văn Khanh gật đầu, việc ông có thể làm cũng chỉ có như vậy, ông đứng dậy, vỗ vỗ bả vai của Mộ Bắc rồi rời khỏi thư phòng.
Khi trong thư phòng chỉ còn lại có hai người bọn họ, Mộ Bắc cảm thấy tiếng tim mình đập hơi lớn, tiếng đánh “Bụp bụp bụp…” cứ như muốn xuyên qua màng tai, tay của Mộc Nam đã dời khỏi tay hắn nhưng độ ấm của đối phương vẫn còn lưu lại trên mu bàn tay, khiến hắn không biết phải làm sao. Đột nhiên đối mặt với sự bình tĩnh của ông chủ nhỏ khiến hắn cảm thấy luống cuống.
“Anh khẩn trương cái gì?” Mộc Nam chú ý tới sự luống cuống của hắn, anh hỏi.
“Tôi không có khẩn trương.” Mộ Bắc trả lời theo phản xạ, cố nén sự khác thường trong đáy lòng, hắn hít sâu một hơi, xoay người lại nói với Mộc Nam, nhìn thẳng vào mắt anh, nghiêm túc nói “Tôi hy vọng, em có thể cho tôi một cơ hội để xin lỗi và bù lại.”