Cách Tán Vợ Của Diệp Thiếu

Chương 85: Thân thế Dương Tư Tư




Edit: Dương Lam

Song hành cùng tốc độ nổi lên nhanh chóng của Thanh xuân chưa hết, một cơn sốt bùng nổ trên mạng liên quan tới diễn xuất của diễn viên nữ hai Tát Nghiên.

Cuối cùng tai nạn xe của Tát Nghiên vẫn không thể giấu được dư luận, thân phận Tát Nghiên vốn đặc biệt, bây giờ lại càng nổi tiếng sau bộ phim, fan của cô ấy đều rối rít yêu cầu chính quyền sớm điều tra ra hung thủ.

Ban ngày ban mặt mà con gái Tổng thống vẫn bị cố ý mưu sát bằng tai nạn xe, vậy dân thường mọi người hẳn phải lo lắng chết mất.

Lưu Bối Mông nhìn thông báo kêu liên tiếp trên điện thoại, vẫn không nhịn được gọi một cuộc cho bên kia: "Giờ, làm sao bây giờ? Không nghĩ Dương Từ lại không chết, còn thiếu chút nữa hại chết Tát Nghiên, cô ta là con gái Tổng thống đó, giờ phải làm thế nào?"

"Các người thật ngu như heo ấy, ai bảo cứ thích tự ý quyết định?" Giọng nữ đầu bên kia rất tức giận.

"Tại Dương Tư Tư nói chuyện lần này tuyệt sẽ không có sơ sót gì." Lưu Bối Mông sợ hãi chống chês.

"Dương Tư Tư, đồ ngu ngốc đó mà cô cũng tin à? Lần này tôi sẽ đảm bảo an toàn của cô, ít ra cô vẫn còn tác dụng, giờ cô nghĩ mọi biện pháp ly gián tình cảm của Diệp Bộ Hàng và Dương Từ, không được phép để bọn họ có cơ hội hòa giải, còn Dương Tư Tư và Côn Tẫn, đám cẩu nam nữ vô tình vô nghĩa đó cũng không cần giữ lại làm gì nữa."

Dương Từ nghe hết cuộc hội thoại mà cái máy nghe lén của Diệp Bộ Hàng ghi được, bật thốt lên: "Không ngờ Dương Tư Tư này còn không buồn chừa cho tôi đường sống nào."

"Vậy em còn muốn anh giữ Lưu Bối Mông lại nữa không?" Diệp Bộ Hàng hỏi.

"Giữ chứ, tốt nhất là dùng thêm mỹ nam kế." Dương Từ nói tiếp, "Con bé đó trốn trong bóng tối nên không tra gì được, vậy cậu liền dẫn nó phải lộ mặt đi."

"Dương Từ." Hiển nhiên là Diệp Bộ Hàng rất không đồng ý với phương pháp này.

--- ------ ---

Chuyện tập đoàn Diệp gia, không phải cứ Diệp Bộ Hàng muốn là có thể bỏ qua một bên, cả tập đoàn lớn như thế, nếu không có Diệp Bộ Hàng trông coi thì sớm muộn gì đám thân thích đông đảo thích moi tiền của Diệp gia cũng sẽ rục rịch.

Buổi chiều, Trâu Viên Viên tới chăm Dương Từ thay cho Diệp Bộ Hàng.

"Tiểu Từ, tối nay con muốn ăn gì? Mẹ làm mang tới đây cho con, đã lâu rồi mẹ chưa từng xuống bếp đó." 

Dương Từ nghe thấy chữ "mẹ" này, chợt nhớ tới Tô gia, cái gia đình đã vứt bỏ cô chỉ vì lời tiên đoán sao chổi của thầy phong thủy, chỉ có thể khe khẽ cảm thán.

Nếu dựa theo pháp luật bây giờ, hẳn Tô gia đã phạm phải tội vứt bỏ.

"Tôi muốn thăm Tát Nghiên xem cô ấy thế nào." Dương Từ nói.

Trâu Viên Viên không đồng ý: "Bây giờ Tát Nghiên được lượng lớn vệ sĩ bên phủ Tổng thống bảo vệ, ngay cả ông cố con cũng khó mà vào thăm được, nếu ngài Tổng thống đã không gọi con tới thì cũng không cần chủ động đi làm gì."

"Nhưng dù sao cô ấy cũng vì cứu tôi nên mới bị thương." Dương Từ đáp lại.

"Không được, nếu mẹ đồng ý dẫn con đi thăm Tát Nghiên, thì Tiểu Hàng cũng sẽ phản đối." 

Nhưng Dương Từ đã kiên quyết với suy nghĩ này: "Dù chỉ được nhìn một cái từ xa, miễn thấy cô ấy còn sống là đủ rồi."

Trâu Viên Viên vẫn lắc đầu, bà nói: "Tiểu Từ, thật ra con nên là ngưởi rõ ràng hơn bất cứ ai, chỉ cần con có thể ôn hòa đối xử với mọi người, thì con đường trong giới giải trí sẽ đi xa không giới hạn."

"Mẹ, mẹ cũng biết tình trạng thân thể con bây giờ rồi." Suy nghĩ hồi lâu, Dương Từ mới chợt thốt lên tiếng mẹ.

Khỏi phải nói rằng Trâu Viên Viên đã kích động thế nào, vội đáp: "Được, mẹ sẽ sắp xếp ngay."

Dương Từ ngạc nhiên, sớm biết tiếng mẹ này có tác dụng như vậy, thì vừa nãy cô đã không cần tốn nước miếng như thế.

Tát Nghiên nằm trong một bệnh viện quân y ở thành phố Tam Tinh, có vệ sĩ cảnh giới ba vòng trong ba vòng ngoài, ngay cả người có thân phận như Trâu Viên Viên cũng phải bị tra xét mấy lần mới được cho vào.

Trên giường, Tát Nghiên quấn băng vải kín mặt nhưng trông còn có sức sống hơn Dương Từ nhiều.

Thấy Dương Từ đi vào, Tát Nghiên nói: "Cô không sao chứ? Lúc tôi ngất đi đã thấy Diệp Bộ Hàng chạy tới."

"Cám ơn." Dương Từ nói thật lòng.

"Còn cám ơn cái gì, nếu không phải tại tôi thì cô cũng sẽ không luân lạc tới mức này." Tát Nghiên nói, "Tôi đã tìm được thông tin kẻ đứng sau rồi, đang muốn đi thẩm tra đây, cô đi chung không?"

"Không cần làm theo trình tự pháp luật?" Dương Từ thắc mắc.

Tát Nghiên giải thích: "Đến một bước nhỏ trong trình tự cũng không dễ làm vậy đâu, tôi phải khiến bọn chúng thân bại danh liệt mới hả giận."

Nghe thấy mấy chữ thân bại danh liệt, Dương Từ lập tức đoán được người này, cô nhắm mắt ngồi thật lâu mới nói: "Tôi đi với cô."

Trong viện quân y có tầng ngầm dưới đất, hẳn là phòng tránh bom, trên hành lang còn thấy nhiều biểu ngữ thời hậu chiến tranh thế giới thứ 2.

Khi Dương Từ đi vào, trông thấy hai người đang bị buộc trong bao bố đặt ngay trước ống kính máy quay.

Người của Tát Nghiên cởi túi ra, Tát Nghiên bước lên, trong mắt là vẻ coi thường không che giấu: "Dương Tư Tư, Côn Tẫn, thật là to gan, để các người làm ảnh hậu ảnh đế thật là không hợp chức trách chút nào, làm hung thủ thì hợp hơn."

Dương Tư Tư không hề sợ hãi: "Cô có chứng cớ gì mà dám kết tội tôi? Tài xế kia uống say, rõ ràng là do cồn làm mất ý thức."

"Dương Tư, đến bây giờ cô vẫn còn u mê không tỉnh, Tát Nghiên, không cần phải nói nhiều với bọn chúng làm gì, cô biết mẹ ruột Dương Tư Tư là ai không nhỉ?" Dương Từ chợt lên tiếng.

"Là ai?" Tát Nghiên hứng thú, dường như lời Dương Từ sắp nói sẽ khiến cô rất kinh ngạc thưởng thức.

Dương Tư Tư vội vàng quỳ xuống: "Xin cô đừng nói, đừng nói mà."

"Dương Tư, đến chút tình cảm và hồi ức xưa kia với các người cũng khiến tôi căm ghét, thức thời thì hãy ngoan ngãon nói rõ ràng tất cả mọi chuyện với truyền thông đi, hai người là do tôi một tay dẫn dắt đưa lên, nếu tôi muốn ra tay thật tất không thiếu cách, nhưng tôi chưa từng hé nửa lời về thân thế của cô, cô có biết tôi đã nhẫn nại thế nào không?"

"Cô ta không phải con cháu Diệp gia à? Chẳng lẽ không phải?" Tát Nghiên hỏi, "Tôi còn sợ lần này tự ý mang Dương Tư Tư tới đây sẽ bị lão già họ Diệp kia ghi thù chứ."

"Cái gì mà con cháu Diệp gia, mẹ cô ta chỉ là kẻ lừa đảo, đã từng lừa bán một cô gái tới vùng nông thôn xa xôi hẻo lánh đấy."

"Dương Từ, tôi xin cô, đừng nói mà."

"Tôi không nói là có ý muốn giữ lại chút tôn nghiêm cho người đã khuất, nhưng cô thì còn độc ác hơn cả mẹ cô, vậy tôi sẽ truyền cảnh này trực tiếp cho mọi người được rõ ràng mọi chuyện, để tránh cho ngày sau cô sẽ dùng chính diễn kĩ cao siêu của mình đổi trắng thay đen thành bị tôi bức bách."

"Không, không, Dương Từ, tôi không nói, tôi nhận sai mà, tôi sẽ chịu mọi tội lỗi."  Dương Tư Tư khóc lóc vô cùng đáng thương.

Tát Nghiên không nén nổi tò mò: "Dương Từ, rốt cuộc thân thế cô ta là thế nào vậy?"