Cách Tán Vợ Của Diệp Thiếu

Chương 57: Chiếc nhẫn kim cương




Edit: Dương Lam

Dương Từ suy nghĩ một lát rồi nói: "Đổi tên thì được, điều thứ hai, tôi có thể lui khỏi giới giải trí nhưng tôi muốn có thân phận giám đốc đầu tư của Cẩm Nghệ dưới trướng Tô gia, thứ ba việc kết hôn tạm thời chưa thể được, tuổi tôi vẫn còn trẻ." 

"Tuổi con đâu nhỏ gì nữa, chẳng bao lâu nữa là tết, qua năm con cũng đã hai bảy, người ta ở tuổi này đã có khi đã làm mẹ được rồi."

"Nào có? Tính tuổi tròn thì mới có hai bốn." Dương Từ phản bác.

"Công ty đầu tư Cẩm Nghệ là công ty con trọng điểm phát triển của Tô gia, con chỉ là một người mới vào, sợ là?" Tô Cẩn cũng không thể vì cháu gái mà bỏ qua chuyện công ty không quan tâm được.

"Tô lão phu nhân, bà không ngại nói thẳng luôn chuyện Tô gia có Chứng Giám Hội(*) là hậu trường đi? Như bà mới nói là sắp hết năm rồi, qua năm sau Tổng thống mới lên, hai người được đề cử hiện tại dù là ai lên làm cũng sẽ chú ý bổ sung thêm sức mạnh quân đội, lấy tiền bạc từ đâu ra? Tô gia đã được tiêu dao tránh trách nhiệm này quá lâu rồi, nói không chừng đến lúc ấy người ta sẽ nhắm ngay họng súng vào Tô gia này, tòa nhà này sẽ không giữ được lâu đâu." Dương Từ nói.

(*) Chứng Giám Hội (证监会) đầy đủ là "Trung Quốc Chứng khoán Giám đốc quản lý ủy viên Hội" (中国证券监督管理委员会), tức Ủy ban Điều tiết Chứng khoán Trung Quốc

Tô Cẩn nhìn khuôn mặt Dương Từ, dần nhớ mình khi còn trẻ, bà nói: "Còn nhỏ tuổi đã thông suốt như vậy, thật là làm khó con. Nhưng Tô Cẩn bà già này cũng không phải ăn chay, nhiều năm vậy rồi, miếng thịt béo Tô giầny bao người muốn nuốt mà không được, mỗi lần thành phố Tam Tinh có Thị trưởng mới không phải đều nhằm vào Tô gia, đều hóa giải rồi đó sao?"

"Tô lão phu nhân, quyền lợi của Thị trưởng tất không bằng Tổng thống, vị Tổng thống vẫn đang đương nhiệm hôm nay, từ lâu đã không hợp Diệp gia, còn hai người đang tranh cử hiện tại đều là học trò của Diệp lão tiên sinh, Tổng thống bây giờ có khi còn muốn kiếm một khoản trước khi hết nhiệm kì, không cho Diệp gia có cơ hội bành trướng lực lượng quân sự đó!" 

"Tin tức bí mật như vậy con nghe được từ đâu?" Tô Cẩn kinh ngạc hỏi.

Dương Từ nói: "Xưa giờ nơi dễ thám thính tin tức nhất chính là quán bar, Cát Tư giải trí có rất nhiều minh tinh mới và đều thích tới quán bar, tin tức này trong phòng ăn nội bộ công ty cũng chẳng phải cơ mật gì."

Gương mặt già nua của Tô Cẩn lộ nét tán thưởng xen tiếc nuối, đứa cháu gái này nếu được nuôi từ nhỏ bên bà, có lẽ còn thích hợp để quản lý Tô gia hơn cả Tô Dật Thần.

"Thế này đi, bà nội không phản đối việc con tiếp tục trong giới giải trí, thậm chí còn có thể giúp con phá hợp đồng với Cát Tư, đầu tư cho con mở một công ty quản lý riêng tại nhà, nhưng con cần thám thính giúp bà nội vài chuyện, cụ thể là chuyện gì hẳn con đã rõ rồi." Tô Cẩn nói.

Dương Từ đồng ý: "Chuyện này đợi buổi lễ kỉ niệm thành lập bên Cát Tư kết thúc lại nói tiếp, bên chính quyền Tô lão phu nhân nhớ chú ý hơn, Tô gia cũng không phải hoàn toàn trong sạch đâu."

"Tô gia lúc nào cũng chào đón con quay về."

"Mong là những người khác trong Tô gia cũng nghĩ thế thì tốt." Dương Từ hừ lạnh, bây giờ cô không thể kéo chân sau Đồng Chỉ được, chỉ sợ Dương Tư Tư động thủ với mình mà làm ảnh hưởng tới kế hoạch báo thù của Đồng Chỉ, đợi khi Đồng Chỉ báo thù xong rồi thì cô cũng chẳng thèm về lại Tô gia này làm gì.

--- -----

Nước Mỹ.

Đêm đã khuya, Diệp Bộ Hàng nhìn đám Mạnh Quý Tư nói chuyện trên trời dưới đất qua video.

Hôm trước Mễ Khả Nhi còn giữ vẻ mặt không tình nguyện với Mạnh Quý Tư, bây giờ cầm được giấy hôn thú lại có vẻ rất vui nói với các chị em rằng mình đã lấy chồng.

Đột nhiên Diệp Bộ Hàng lại nghĩ sao mình không cầu hôn Dương Từ sớm sớm hơn nhỉ!

Kết hôn trước đã, đến khi Dương Từ biết cậu chính là Diệp Bộ Hàng cũng đâu thể ly hôn được? Cho dù có ly hôn thì dựa theo luật pháp nước C, chỉ cần một bên không đồng ý, lại không ngoại tình không bạo hành không hút ma túy hay các thức tật xấu khác thì vẫn phải chờ hai năm mới được cho phép ly hôn.

Nghĩ tới đây, Diệp Bộ Hàng không còn chú ý tới bầu trên đêm tối bên ngoài, vào thang máy xuống tầng khách sạn rồi vào thẳng trung tâm, giờ mới rạng sáng nên chưa có mấy cửa hàng làm việc.

Một cửa tiệm kim cương vẫn còn mở cửa, Diệp Bộ Hàng dừng xe bước vào, liếc mắt đã nhìn trúng một cái nhẫn kim cương trên quầy, thiết kế đơn giản phóng khoáng lại lộ ra khí thế bén nhọn, rất giống Dương Từ.

"Diệp thiếu, chào anh." Nhân viên bán hàng hẳn cũng là người nước C.

"Cô biết tôi?" Diệp Bộ Hàng ngạc nhiên hỏi.

Nhân viên bán hàng mỉm cười đáp: "Phải nói cửa tiệm này cũng là của nhà anh, mẹ anh Trâu Vi là nhà thiết kế đứng đầu của chúng tôi, cũng đã mấy năm không thấy anh rồi, mấy năm trước vẫn hay gặp anh trong phòng làm việc của quản lý Trâu."

Diệp Bộ Hàng ngẫm nghĩ cũng hiểu ra, không trách vừa nhìn đã thích chiếc nhẫn này, lại quên mẹ thích thiết kế trang sức, còn là một thiết kế không chuyên, kí hợp đồng với một công ty trang sức, chắc chính là nhãn hiệu này.

"Anh đây là mua tặng bạn gái sao?" Nhân viên cười hỏi.

"Nhẫn cầu hôn." Diệp Bộ Hàng đã ảo tưởng dáng vẻ xinh đẹp của Dương Từ khi đeo chiếc nhẫn này rồi.

"Vậy mà anh đã sắp kết hôn, thời gian trôi nhanh quá, bạn gái anh là?" Cô nhân viên nhiệt tình hỏi, "Vị tiểu thư đó thật có phúc."

"Là tôi có phúc mới đúng." Diệp Bộ Hàng chỉ chiếc nhẫn, nói, "Lấy chiếc nhẫn này tôi xem một chút."

"Ngại quá, Diệp thiếu, chiếc nhẫn này đã có một vị khác ở nước C chọn trước rồi, chỉ có một đôi này, không còn cái khác. Bên trên cũng đã khắc tên hai người họ." Nhân viên nói vẻ khó xử.

Diệp Bộ Hàng cẩn thận ngắm kí hiệu khắc trên nhẫn, cái nhẫn nữ chạm trổ chữ "YRJ", nhẫn nam khắc chữ "S".

"Tiên sinh mua nhẫn này tên Vân Nhược Yết, nên khác tên mình lên chiếc nhẫn nữ, người anh ấy muốn cầu hôn có tên viết tắt là "YC", sau lại tới yêu cầu chúng tôi đổi thành chữ "S", tốn nhiều công để khắc lại! Nhưng giá cái nhẫn này cũng cao đến khó tin." Nhân viên bán hàng giải thích, tránh cho Diệp thiếu nghĩ rằng mình không cho người ta mặt mũi.

Diệp Bộ Hàng vừa nhìn chữ "S" liền nhớ tới tên thật của Dương Từ là Tô Vãn Vãn cũng viết tắt có chữ "S", ban đầu người bán hàng nói là "YC", nếu không phải chỉ tên Dương Từ, thì cậu sẽ không tin có chuyện trùng hợp như vậy, mà dù có thì cậu cũng không muốn bất cứ ai được đeo chiếc nhẫn có chữ "S" này.

(*) Dương Từ (杨慈) phiên âm "yáng cí", Tô Vãn Vãn (苏晚晚) phiên âm "sū wǎn wǎn"

"Bao nhiêu tiền mới mua được cặp nhẫn này?" Diệp Bộ Hàng hỏi.

"Diệp thiếu, anh đừng làm khó chúng tôi, chiếc nhẫn này vẫn đang chờ Vân tiên sinh tới lấy." Tất nhiên là cô nhân viên không thể bán được.

Diệp Bộ Hàng nhìn xung quanh thấy không có camera, nghĩ lại đây cũng được coi là tiệm của mẹ cậu, ngoắc ngoắc nhân viên sát lại, nói bên tai cô ấy: "Nếu không thể mua, vậy tôi chỉ có thể đoạt thôi!"

Đợi nhân viên kịp hiểu ra, cả Diệp Bộ Hàng và chiếc nhẫn đã không còn thấy bóng, chỉ để lại tấm thẻ tín dụng có thể rút tiền vô hạn lại không cần mật mã.

Nhân viên bán hàng buồn bực gọi điện lên tổng bộ.

Nói thế nào bên ấy cũng không tin lời cô nói là thật, phải tới khi cô nhân viên chụp lại tấm thẻ gửi qua những người đó mới chịu tin.

Diệp Bộ Hàng ra đường, nhìn hai cái nhẫn trong tay, mới cảm thấy mình có hơi buồn cười, lại hẹp hòi như thế với những chuyện có liên quan tới Dương Từ, cậu đeo cái nhẫn năm vào ngón áp út của mình, rồi ném luôn cái nhẫn nữ vào thùng rác.

"Điều tra quan hệ của Vân Nhược Yết và Dương Từ là thế nào." Diệp Bộ Hàng nói vào điện thoại, mức độ quan tâm của cậu với Dương Từ đã vượt quá dự tính, nhưng cậu lại vô cùng hưởng thụ loại cảm giác này.