Cách Tán Vợ Của Diệp Thiếu

Chương 44: Tôi không yêu cậu




Diệp Bộ Hàng nghe thấy tiếng Dương Từ, mệt mỏi cả ngày như hóa thành sức mạnh trong nháy mắt, lớp trang điểm chưa tháo, lại vốn có giá trị nhan sắc cao, giờ thêm lớp trang điểm nhạt trông càng thêm câu người.

"Là anh." Cậu chậm rãi nói.

"Tôi còn tưởng cậu sẽ không tới nữa luôn chứ." Dương Từ lập tức nhấn nút khóa cửa điện tử.

Diệp Bộ Hàng nhìn cánh cửa đóng chặt trước mặt, cười cười nói: "Do bản quyền sắp hết hạn, đoàn phim phải tăng tốc độ quay, anh đã muốn về sớm gặp em từ lâu, nhưng vẫn luôn không có thời gian, hôm nay cuối cùng cũng đóng máy rồi."

Thật ra chính là Mễ Khả Nhi đã nhận tiền của Dương Từ, đổi lại sẽ đảm bảo cậu diễn hoàn thành bộ phim này, một khi cậu có ý niệm rời khỏi đoàn phim, sẽ bị Mễ Khả Nhi uy hiếp nói cho Dương Từ thân phận Diệp Bộ Hàng.

Dương Từ: "Cậu chọn thế là đúng, nếu các cô cậu không mang lại bất cứ lợi ích gì, tôi sẽ vứt bỏ các người không chút lưu tình, cậu vẫn nên nhân lúc còn sớm kêu công ty đổi một người quản lý đi!"

Diệp Bộ Hàng lại gõ cửa: "Em đừng quên, anh còn là trợ lý của em."

"Tôi không có nhiều tiền để trả lương cho cậu như vậy, bây giờ cậu nổi tiếng rồi, tìm một quản lý tốt có thể giúp cậu tăng thêm lượng fan, thì sẽ càng nổi hơn." Dương Từ nói, "Quản lý như tôi đây sẽ chỉ kéo lùi cậu."

Diệp Bộ Hàng vẫn tiếp tục gõ cửa: "Mở cửa đi."

"Cậu đi rồi tôi sẽ mở." Dương Từ nắm chặt điều khiển từ xa, cho cậu ta thêm cơ hội.

Diệp Bộ Hàng: "..." Nếu cậu đi rồi thì còn cần cô mở cửa làm gì?

"Xin chào, đây là nhà của cô Dương đúng không? Cô có đặt hàng bên ngoài, anh nhận hàng giúp cô ấy sao?" Thái độ nhân viên giao hàng rất tốt, khom người hỏi chuyện.

Diệp Bộ Hàng nhìn một cái, là gà rán và bia không dinh dưỡng bán ngoài đường, nhận lấy, nói: "Bao nhiêu tiền?"

"Cô Dương đã thanh toán trực tuyến khi đặt hàng, à, anh có phải là ngôi sao Tề Hải đó không? Bạn gái tôi rất thích anh, khắp phòng đều là poster hình anh đấy!" Nhân viên giao hàng bỗng nhiên trở nên kích động.

Diệp Bộ Hàng gật gật đầu: "Đúng vậy."

"Có thể ký tên cho tôi không? Nếu anh kí để tôi mang về thì bạn gái tôi sẽ vui lắm!" Tâm tình cậu nhân viên kích động vô cùng.

Diệp Bộ Hàng nhanh chóng ký tên.

Lúc này, cuối cùng Dương Từ cũng mở cánh cửa đóng chặt ra, nói với anh trai giao hàng: "Tiểu Chung, cám ơn anh, lần này nhất định sẽ cho anh năm sao kèm khen ngợi."

Anh giao hàng đưa một xấp văn kiện cho Dương Từ: "Không, không có gì, ngày nào cô cũng đặt hàng, đều là tôi giao cả, cũng là duyên phận, còn phải cám ơn cô chịu cho mẹ tôi một công việc theo giờ để kiếm tiền, ở thành phố Tam Tinh này, một bà cụ từ nông thôn lên rất khó tìm được công việc."

Dương Từ biết việc Tề Hải, Tề Đống và Lưu Bối Mông trở lại chỉ là chuyện sớm muộn, cho nên sớm đã gửi ba lá đơn tới công ty để xin từ chức quản lý của ba người này, đồng ý ký tên là tốt nhất, không muốn ký thì sẽ thuê đại anh chàng nào đó giả chữ ký.

Dương Từ nhận lấy văn kiện, nhìn phía trên là chữ ký lớn ghi tên Diệp Bộ Hàng, ánh mắt sắc bén trừng cậu ta: "Cậu đấy, chơi tôi à?"

Diệp Bộ Hàng nhìn Dương Từ xé luôn văn kiện, liền nói: "Em có tính toán gì anh đều biết, tổ tông mười tám đời của người này anh cũng biết, cậu ta có bạn gái hay không chẳng lẽ lại không rõ?"

"Vậy cậu ký tên Diệp Bộ Hàng làm gì?" Nếu cậu ta ký đại một cái tên nào đó, thì Dương Từ đã không tức giận đến thế.

Diệp Bộ Hàng nói: "Cảm thấy cái tên này dễ nghe."

"Cái đó, tôi có thể đi được chưa?" Nhân viên giao hàng vâng dạ, cậu chàng vẫn còn nhiều hàng phải giao lắm, giao càng lâu càng bị trừ nhiều tiền.

Dương Từ tỏ ý cậu ta có thể đi, nhìn sang vụn giấy trên tay Diệp Bộ Hàng, cảm giác vừa tức giận và buồn rầu: "Cậu vẫn nên kí vào đi, đối với cậu cũng là chuyện tốt."

"Anh vì em mới vào cái giới này, nếu em không quản thì anh còn ở lại trong giới làm gì?"

Dương Từ đẩy xe lăn tới cạnh chỗ đễ gà rán, muốn ăn gì đó trước rồi suy nghĩ sau.

Diệp Bộ Hàng đoạt gà rán trong tay cô vứt đi, nói: "Không được ăn những thứ không có dinh dưỡng này."

"Cậu dựa vào đâu dám quản tôi?" Dương Từ nhìn miếng gà rán trong thùng rác mà đau lòng.

Diệp Bộ Hàng mới ngồi xổm xuống, ôm cô: "Anh yêu em mà."

"Yêu tôi? Giữa tôi và Lưu Bối Mông, cậu đã chọn từ tận lúc đó rồi, không phải ư?" Trước mặt Diệp Bộ Hàng, sức Dương Từ chỉ như muối bỏ biển, không thể giãy ra.

Diệp Bộ Hàng càng ôm chặt hơn: "Anh chỉ cảm thấy là nếu em có thể lựa chọn, thì em cũng sẽ đi bệnh viện, nhưng em lại không thể chọn được, anh nói đúng chứ?"

"Không phải, chỉ vì tôi không thấy Lưu Bối Mông còn chút giá trị lợi dụng nào thôi."

"Vậy anh thì sao? Tại sao em nhất định muốn đuổi anh đi?" Tiếng Diệp Bộ Hàng nghe nhẹ nhàng kì lạ.

Dương Từ vẫn kiên quyết: "Thực ra tôi không hiểu gì là tình yêu đâu, tôi chỉ biết yêu thì sẽ có ham muốn chiếm hữu ích kỉ, còn tôi lại không có ham muốn ấy. Tôi không yêu cậu, có cậu ở bên sẽ chỉ gây thêm phiền toái, làm tôi phán đoán sai lầm mà thôi."

"Dương Từ, nhưng ngày đó, lúc ở trong sông, em hoàn toàn không như bây giờ."

"Được rồi, tôi nói rõ ràng cho cậu biết, đừng có coi tôi như kẻ ngu nữa, câu tiếng Pháp cậu đã nói tôi nghe rõ ràng, bên cạnh cậu chắc chắn có rất nhiều vệ sĩ ẩn nấp, nhưng đến giờ vẫn không nói việc ấy với tôi. Cậu nhân viên giao hàng vừa nãy, cậu nói đến cả việc người đó có bạn gái hay không cũng biết, một tháng này chắc cũng theo dõi tôi không ít nhỉ? Đến cùng thân phận cậu là gì? Cậu có từng suy nghĩ nói rõ với tôi chưa? Đến thành thật cũng không dám thì còn nói gì đến tình yêu?"