Cách Tán Vợ Của Diệp Thiếu

Chương 16: Không nơi để ở




Tân Lạc là nhà hàng kiểu Pháp nổi danh nhất thành phố Tam Tinh, đã có ba ngôi sao Michelin, đặt trước cũng phải chờ tới ba năm, việc làm ăn không hôm nào không có doanh số khủng.

Nếu là người bình thường muốn tới ăn, trừ có tiền còn phải có quan hệ.

Còn muốn có chỗ ngay, càng là việc người bình thường không dám vọng tưởng.

Nhưng Mạnh Quý Tư thì tất không phải kẻ bình thường, nên nhà hàng có một phòng bao vip dành riêng cho những kẻ không bình thường như thế, anh ta và Tần Tranh Sở đã mua luôn căn phòng này, đề phòng khi mời khách cần dùng.

Hiện tại, đi ăn cơm cùng con gái nhỏ của bộ trưởng Dư - Dư Thi, tuyệt không thể để mất mặt mũi, nên Mễ Khả Nhi đã chọn chỗ này cho Mạnh Quý Tư.

Theo tìm hiểu của cô, Dư Thi thích nhất đồ ăn kiểu Pháp.

Mạnh Quý Tư rất hài lòng với lựa chọn của Mễ Khả Nhi, tuyển được một thư kí tốt, quả là bớt việc.

Hôm nay Dư Thi diện đồ gọn gàng ngăn nắp, trên người là bộ âu phục làm việc, mặc dù là con gái bộ trưởng bộ tuyên truyền, nhưng trước giờ vẫn coi trọng công việc chung.

Lúc Mạnh Quý Tư mời dùng cơm, cô đã biết chắc là anh muốn yêu cầu mình mở đường cho đám minh tinh trong công ty, những việc không đúng quy chuẩn như vậy trước giờ Dư Thi đều không làm, nên chỉ mặc âu phục tới, để lát muốn tìm cớ cũng dễ dàng.

Miệng lưỡi Mạnh Quý Tư rất ngọt, nói năng ngọt xớt: "Dư tiểu thư thật càng ngày càng đẹp."

"Cám ơn lời khen của anh."

"Dư tiểu thư là người thông minh, hôm nay tôi cũng nói thẳng, chuyện là có vấn đề nhỏ muốn nhờ cô giúp." Mạnh Quý Tư rót cho cô một ly rượu vang, mùi rượu thơm tràn ra.

"Cũng không phải việc khó gì, chỉ là công ty tôi mới nhận một người mới, ngoại hình khá đẹp trai, nhưng là nghệ sĩ dưới tay Dương Từ, hi vọng cô tạo cho cậu ta ít chướng ngại gọi là." Mạnh Quý Tư vào điểm chính ngay.

"Cậu nghệ sĩ kia phải cần tới Mạnh tổng đích thân ra tay?" Một âm thanh già nua lại đầy khí lực vang lên.

Mạnh Quý Tư nhìn ra sau lưng, vội đứng lên, cung kính nói: "Diệp lão sao cũng tới rồi? Là Tiểu Mạnh cháu chậm trễ, mời ngồi mời ngồi." 

Diệp lão gia tử ánh mắt sắc bén, nói: "Bên cạnh Tiểu Hàng tôi đã sắp xếp người đi theo rồi, lần này cậu tự ý tới tìm Dư Thi mà không nói với tôi, là cảm thấy tôi già cả lời nói không đáng nghe phải không?" 

"Lão gia tử, không phải như vậy, cháu nào dám thế, chỉ là do Bộ Hàng ngàn dặn vạn dặn không cho cháu tiết lộ thân phận nó." Đứng trước mặt lão gia tử, dù là Tần Tranh Sở cũng phải cúi đầu, nói chi tới Mạnh Quý Tư.

Diệp lão gia tử lại nói: "Chỉ cần cắt thẻ tín dụng cậu đưa Bộ Hàng là xong, đây lại lòng dạ đàn bà, y như ba nó, đến cuối sẽ chỉ nhất sự vô thành, các cậu đúng là chiều Bộ Hàng đến hư rồi, khiến nó làm việc không dứt khoát."

"Đây không phải lại vừa khéo thành ưu điểm(*) của Diệp thiếu sao? Người nhân từ như tiên giáng trần giống cậu ấy vốn không có nhiều." Dư Thi ca ngợi thật lòng.

Còn Mạnh Quý Tư thì không biết nói với Diệp Bộ Hàng thế nào về việc cắt thẻ tín dụng của cậu.

Cho tới lúc Diệp Bộ Hàng trả tiền đặt cơm thiếu chút bị người người ta coi là kẻ tới ăn chùa.

Diệp Bộ Hàng rất rõ ràng, không ai dám động tới thẻ của Mạnh Quý Tư, trừ chính anh ta và ông cố.

"Sao vậy? Trong thẻ không có tiền?" Bụng Dương Từ đã hơi đói, trời cũng tối rồi, chỗ ở tối thành cũng thành một vấn đề khó giải.

Diệp Bộ Hàng bỏ lại thẻ vào túi, đẩy cô đi: "Ừ, xem ra tối nay chúng ta phải chịu đói một bữa thôi."

Dương Từ khẽ cười nói: "Đói một bữa cũng không sao, tôi cũng đã quen rồi."

Diệp Bộ Hàng lại hỏi: "Vậy tối nay chúng ta ở đâu?" 

"Trong lòng có điểm về thì nơi nào cũng là chỗ ở, cùng lắm tới phòng làm việc vậy." Lúc này Dương Từ lại rất có phong thái thuận theo tự nhiên.

Diệp Bộ Hàng vẫn luôn đẩy cô đi không mục đích, nghe cậu nói rằng: "Kì thực lúc cô yên tĩnh trông rất ôn nhu."

"Tôi nghĩ từ ôn nhu này phải là từ trái nghĩa với tôi." Dương Từ mỉm cười.

"Cô nên cười nhiều hơn." 

Dọc theo đường đi, cả hai mỗi người một câu trò chuyện, Diệp Bộ Hàng không ngờ mình vậy mà lại đi tới khúc giao đường Tề Hải, nơi xảy ra tai nạn xe năm xưa.

Dương Từ nhìn khúc giao này, nhớ tới tai nạn xe bảy năm trước thì vội nói: "Mau, mau đẩy tôi rời khỏi chỗ này."

"Dương Từ, cô đừng sợ, con đường này đã sớm giới hạn tốc độ xuống bốn mươi cây, không có chuyện gì đâu." Giới hạn tốc độ ở đây còn là do chính Diệp Bộ Hàng đi tìm bộ trưởng giao thông nhờ phê duyệt trước khi vào tù.

Toàn thân Dương Từ run rẩy, lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi: " Mau rời khỏi đây."

Diệp Bộ Hàng bước tới trước mặt cô, ngồi xuống đối diện, nói: "Có tôi ở đây, nếu có xe tới thì cũng có tôi bảo vệ cô rồi, cô muốn đứng đây một lát không?"

Dương Từ lắc đầu, "tôi không đứng được."

"Vậy tôi ôm cô đi qua đó được không?" Diệp Bộ Hàng dỗ dành Dương Từ, như lừa gạt đứa trẻ.

Dương Từ ngước mắt nhìn cậu, trong mắt lộ vẻ sợ hãi: "Sao cứ nhất định phải bắt tôi đi qua vạch qua đường người đi bộ đó?"

"Tôi từng đụng xe vào người ta, bây giờ tìm không được người đó, nghe nói cô cũng vì tai nạn xe mới thành dáng vẻ như bây giờ, nên muốn coi cô như cô ấy, để cho trong lòng dễ chịu đôi chút." Ánh mắt Diệp Bộ Hàng hơi né tránh.

Dương Từ đưa tay lên, Diệp Bộ Hàng ôm cô dậy, bế cô đi qua vạch trắng qua đường.

Một chiếc xe chạy nhanh hướng tới, hoàn toàn không để ý tới phía trước là đèn đỏ.

"Đừng." Dương Từ vùi mặt vào bả vai Diệp Bộ Hàng, không dám nhìn, nếu giờ bị đụng thêm lần nữa chắc là phải chết rồi, nếu vậy Dương Tư Tư và Côn Tẫn hẳn sẽ vui tới mức bắn pháo bông ăn mừng mất.

Nhưng một khắc kia, ngẩng đầu lên lại không thấy bị xe đụng vào như trong tưởng tượng, mà là nụ cười rạng rỡ của Diệp Bộ Hàng.

"Cô nhìn đi, tôi đã nói không có chuyện gì mà."

Dương Từ lớn giọng kêu: "Cám ơn cậu."

"Cô vui vẻ là lời cám ơn tốt nhất với tôi rồi." Diệp Bộ Hàng tiếp tục bế cô quay lại, đặt ngồi xuống xe lăn.

Dương Từ cười nói: "Tề Hải, cậu chắc là sứ giả mà phật Di Lặc phái tới rồi."

"Tôi mà cũng có thể coi là thiên sứ á?"

"Tôi tin phật."

Đột nhiên một tiếng hát truyền tới, Dương Từ thấy nghe rất quen, âm thanh này không phải giọng hát của Tề gia tiểu công tử mới nghe hồi sáng đó sao? 

Tại sao lại bày chiếu bán tiếng hát ở khúc giao lộ này?

Diệp Bộ Hàng hỏi: "Cô tha thứ cậu ta rồi?"

"Người có tài khó tránh việc ỷ tài mà kiêu ngạo, một hạt giống tốt như thế tất không thể tự cậu ta lãng phí được?" Dương Từ vừa nói vừa nhìn Tề Đống trước mắt.

Diệp Bộ Hàng: "Thật ra, phải nói một chút về tiểu công tử nhà họ Tề này, cậu ấy là con riêng, sau khi mẹ chết mới được đón lại về Tề gia, ở Tề gia căn bản không có địa vị gì."

"Sao cậu biết?"

"Từng nghe người khác nói."

Diệp Bộ Hàng tất nhiên là biết, bởi vì chị cả Tề gia Tề Vũ Vi là vợ của Diệp Quan Phương, tức chị dâu họ của Diệp Bộ Hàng.

Chuyện Tề gia bọn họ, dù cậu không cố ý nghe ngóng thì cũng có hiểu biết mấy phần.

Dương Từ nhìn sang Diệp Bộ Hàng: "Lại lợi dụng cậu lần nữa vậy, đợi lát nữa tôi châm chọc cậu ta, cậu hãy mắng tôi chỉ là con gái tư sinh của Tô gia nhé."

"Nhưng cô không phải."

"Biết gì là sách lược không?" Dương Từ nhìn Tề Hải bằng ánh mắt chỉ hận không thể rèn sắt thành thép, dáng dấp trông đẹp trai mà sao ngốc thế?

Diệp Bộ Hàng thì nghĩ nếu Dương Từ làm diễn viên, diễn kĩ này tuyệt không thể kém hơn Dương Tư Tư.

Chỉ một cái chớp mắt, khuôn mặt cô biến từ mỉm cười thành ngạo nghễ ngẩng cao đầu, cô đẩy xe lăn tới trước mặt Tề Đống, nói vẻ quái gở: "Đây không phải tiểu công tử Tề gia đó sao?"