Cách Sơn Hải

Chương 7: 7: Em Không Đi





Sự thật chứng minh xác suất cao Giang Yến không ném đi bất cứ thứ gì của cậu, bởi vì lúc hắn quay lại, hòm thuốc xách trong tay vẫn là Từ Minh không mang đi hơn một năm trước.
Chính xác mà nói, lúc cậu rời đi không mang theo thứ gì, bởi vì cậu không muốn trở lại đối mặt với Giang Yến.
Mà lúc này Từ Minh liền vô cùng may mắn quyết định lúc trước mình không quay lại dọn đồ.
Hòm thuốc có thuốc mỡ cầm máu, băng cá nhân, băng gạt, nước sát trùng….

có đủ các loại thần khí cần thiết cho vết thương, phần lớn còn chưa mở bao bì, cũng không bị quá thời hạn.
Vào lúc này, Giang Yến cùng Từ Minh liền đạt thành ăn ý vô cùng nhất trí.
Cậu ngồi để Giang Yến xử lý vết thương ở đầu gối, Giang Yến thì quỳ một gối, ngoan ngoãn ngửa cổ để cho Từ Minh sát trùng vết thương cho hắn.
Thuốc mỡ bôi lên vết thương ở đầu gối, mát mát lạnh lạnh, động tác của Giang Yến lại vô cùng mềm nhẹ, cũng không làm cậu cảm thấy đau mấy, ngược lại cảm thấy có hơi ngứa, không tự giác cũng thả nhẹ động tác trên tay.
Mặc dù vết thương của Giang Yến chỉ là rách da, nhưng dù sao cũng là bị thương ở nơi quan trọng như là cổ này, sau khi bôi thuốc sát trùng lên vết thương cho hắn, Từ Minh lại không nói gì quấn từng vòng băng gạt cho hắn.
Hai người đều không nói chuyện, tiếng hít thở thật khẽ đan vào nhau, thỉnh thoảng xen lẫn tiếng lục hòm thuốc sột soạt.

Truyện Thám Hiểm
Không khí quá mức hài hòa ấm áp, Từ Minh nhất thời có chút thất thần, giữa hoảng hốt cậu cho rằng cậu và Giang Yến vẫn là bộ dạng khi còn hẹn hò lúc ấy, cũng không tách ra thời gian dài như vậy.
“A Yến……”

/
“Được rồi.”
Giang Yến bỗng nhiên lên tiếng, cất thuốc mỡ vào hòm thuốc, đứng dậy nhìn cậu, “Nếu không còn chuyện gì, mời đi thôi.”
Hắn nói xong dời đi tầm mắt, dừng một chút, lại nhịn không được bổ sung:
“Hai ngày này không được để vết thương chạm nước, phải nhớ thay thuốc, không thể cọ tới miệng vết thương, mặc quần đùi là tốt nhất, chịu đựng mấy ngày là có thể đóng vảy rồi.”
Từ Minh mím môi nhìn hắn, một lúc sau cúi đầu, động tác tùy ý muốn thả ống quần của chân trái xuống, hoàn toàn không để lời dặn dò của Giang Yến vào trong lòng.
Khóe mắt Giang Yến vẫn luôn rơi vào trên người cậu, thấy thế vội khom lưng ngăn cậu lại, giật tay cậu ra khỏi ống quần: “Ít nhất phải dán gạt vào, bằng không cọ lâu sẽ làm vết thương bị loét…”
“Loét thì cho loét, chút thương nhỏ này nào có phải phiền toái như vậy?”
Đuôi lông mày Từ Minh nhướng lên, trở tay nắm chặt bàn tay đang cản cậu của Giang Yến, nói như dụ dỗ:
“Nhưng nếu anh để trong lòng như vậy, kế tiếp tự mình xem em, cũng không phải không được.”
/
Giang Yến sửng sốt một lúc, phục hồi tinh thần lại bỗng nhiên rút tay về, còn lùi lại mấy bước, thiếu chút nữa kéo ngã Từ Minh.
“Nếu là vết thương nhỏ, liền không tiễn bác sĩ Từ, đi thong thả.”
Ánh mắt Từ Minh đã sắp sửa phun lửa: “Em không đi!”
“Vì sao không đi?”
“Em chính là….!”
Từ Minh bị hỏi đến nghẹn họng.
Giờ phút này, làm thế nào cậu cũng không có biện pháp làm trò ở trước mặt Giang Yến nói ra loại lời nói “Em chính là lo lắng cho anh”.
Thế là cậu chỉ có thể suy tư về lý do thoái thác khác ở trong đầu một cách điên cuồng, dưới một phen vắt hết cả óc, thật đúng là làm cậu nghĩ ra đối sách.
“Đương nhiên em không thể đi, em đi rồi anh lại cắt cổ tay tự sát, em đây chính là người cuối cùng nhìn thấy anh, đến lúc đó cảnh sát đến, chẳng phải em trở thành người bị tình nghi rồi?”
Mắt cậu lóe lóe, còn có chút đắc ý mơ hồ, miệng lại nói một cách chanh chua:
“Đừng nói là anh cho rằng em lo lắng cho anh đi? Buồn cười —— vì không để cho mình ngồi xổm trong tù, em là tuyệt đối sẽ không đi.”
“Sẽ không.”
“Sẽ không cái gì nha? Sẽ không tự sát? Hay sẽ không cho rằng như vậy?”
Từ Minh nghiêng đầu đưa ra một loạt câu hỏi.
Mí mắt Giang Yến cụp xuống, nhìn chằm chằm vào đầu gối cậu, gằn từng chữ”
“Sẽ không để cho cậu có việc gì.”
/

Từ Minh lập tức nghẹn họng.
Lúc Giang Yến nói ra những lời này cũng không nhìn cậu, giọng điệu lại cực kỳ nghiêm túc, như là đang lập lời thề, kết hợp với ý tứ trong những lời này, Từ Minh bỗng dưng liền bị chọc đến tim đập loạn.
“Anh…” Qua thật lâu cậu mới tìm được về ngôn ngữ, không thuận theo không buông tha nói: “Đồ ngốc mới tin anh! Em vừa đi anh liền cắt cổ tay tự sát, lúc này anh còn bảo sẽ không để em có việc?”
Không nhắc đến việc này còn đỡ, nhắc đến Từ Minh liền tức giận, ngay cả chút rung động vừa rồi cũng không còn, bắt đầu bla bla quở trách hắn:
“Sau khi thấy em liền tự sát, đến lúc đó cảnh sát tìm đến tận cửa, em còn phải từ trong miệng người khác mới có thể nghe được chuyện của anh —— con mẹ nó còn phải áy náy suốt đời, nhớ kỹ anh cả đời!”
Mí mắt Giang Yến run run, lúc này lại không phản bác.
Từ Minh đang nổi nóng, không khống chế được liền phun lời giấu ở trong lòng, vốn đang hối hận, lúc này thế nhưng thấy Giang Yến không phản bác, rõ ràng là bộ dạng bị cậu nói trúng tâm tư, hai mắt thoáng cái trừng lớn.
“Em đệch….

con mẹ anh!”
/
Cậu đứng bật dậy khỏi sô pha, trừng mắt Giang Yến một cách hung tợn, “Anh chính là rắp tâm trả thù em, làm cho em áy náy suốt đời đúng không?!”
Động tác bật dậy của Từ Minh quá nhanh, đầu gối còn bị thương, lại bởi vì ngồi một lúc, chân thoáng cái mềm nhũn, cả người liền muốn ngã xuống bàn trà bên cạnh, Giang Yến nhanh tay nhanh mắt vươn tay vòng qua eo cậu, tốt xấu đỡ được cậu.
Hắn sợ Từ Minh lại bị ngã, không dám buông tay, đành phải vòng cậu trong khuỷu tay, tư thế ái muội nói không ra lời.

Đổi lại ngày thường, chỉ sợ Từ Minh đều phải cho rằng mình đang làm mộng đẹp.
Nhưng lúc này Từ Minh hoàn toàn không có tâm tư để ý ái muội kiều diễm gì gì đó.

Hốc mắt cậu chậm rãi đỏ lên, nhìn chằm chằm vào Giang Yến không bỏ, nói năng lộn xộn:
“Sao anh có thể như vậy….


anh mẹ nó chính là… chính là trả thù em….”
“Không phải…” Giang Yến nhìn hốc mắt đỏ bừng của người trong ngực, chân tay luống cuống ít khi có.
Hắn giơ một tay lên, muốn sờ đôi mắt của cậu, nhưng vẫn là rút về ở giữa đường.
“Anh không phải trả thù em.”
Môi hắn mấp máy, nhắm mắt, như là đang đấu tranh tâm lý gì đó rất kịch liệt, thật lâu mới khó khăn rặn ra từng chữ từ cổ họng:
“Anh chỉ là muốn…”
Lại là một tiếng “cạch”, cánh cửa vừa rồi bị Từ Minh trở tay đóng sầm bỗng nhiên lại bị mở ra.
Một người đàn ông mặc âu phục đủ ba lớp* màu đen, trên sống mũi là mắt kính gọng vàng, khuôn mặt tuấn tú nho nhã đi vào từ ngoài cửa, tay trái còn mang theo tập công văn màu nâu.
(*西装三件套: sơ mi, gi lê, vest.)
Anh ta khép cửa xoay người, vừa nhấc mắt thấy được hai người đang ôm nhau ở trong sảnh thì sửng sốt một chút, sau một lúc mới đẩy đẩy mắt kính, trấn định chào hỏi:
“Giang tổng.”
“…Bác sĩ Từ,” Mặc dù cố sức kiềm chế, giọng điệu bình tĩnh của anh ta vẫn là có chút run rẩy, lộ ra vài phần mừng như điên.
“Cuối cùng ngài đã trở lại.”.