Giang Yến không nói gì, nhìn chằm chằm Từ Minh với ánh mắt phức tạp.
Từ Minh quan sát sắc mặt hắn một cách cẩn thận, lại nói tiếp: “Em thề với trời, em thật sự không có ý kia với người khác.
”
“Ừ.
” Giang Yến chớp mắt, vẫn không dời ánh mắt đi.
“Ừ là có ý gì?”
Hiện tại Từ Minh thật sự sợ hắn, lúc này lại không nói rõ nữa, nói không chừng người ta lại được dịp nghẹn trong lòng thật lâu thật lâu, cuối cùng nghẹn thành một lu giấm chua lâu năm, chỉ ngửi thôi đều chịu không nổi,
“Nếu anh không tin, em còn có thể tìm đồng nghiệp ở bệnh viện làm chứng cho em… lại nói hộ sĩ kia sao có thể bịa đặt lung tung, cô ta trông thế nào? Em quay lại nói cô ta một chút…”
“Anh tin.
” Ánh mắt Giang Yến khôi phục bình thường, tốt xấu không còn lãnh đạm vừa rồi —— lãnh đạm Từ Minh cảm thấy được.
/
Cậu thầm thở phào nhẹ nhõm, lại nhớ tới bức ảnh chụp áo blu trắng thư ký Đỗ nhắc đến, hai mắt hơi sáng: “Đặt trong văn phòng anh, chính là bức ảnh chụp em vào ngày đó?”
Giang Yến còn đang nghĩ đến mấy lời giải thích Từ Minh vừa nói, có chút thất thần, chờ Từ Minh lặp lại lần nữa, hắn mới chậm chạp lấy lại tinh thần, môi giật giật, “….
Không phải.
”
Không phải? Từ Minh nhướng mày có chút ngoài ý muốn, cẩn thận nghĩ lại những lời thư ký Đỗ nói lúc ấy, dường như thời gian thật sự không đúng, hẳn là phải sớm hơn một chút.
Một suy đoán hiện lên trong đầu cậu, tiềm thức lại không hy vọng đó sẽ là chân tướng, đến cuối cùng vẫn là không nhịn được, thử hỏi: “Đừng nói là lúc chúng ta ở bên nhau, anh trộm đến bệnh viện của em chụp đi?”
Ánh mắt Giang Yến né tránh một trận, vành tai ửng đỏ, qua thật lâu mới gật gật đầu.
Sắc mặt Từ Minh lại hơi đổi.
“Thì ra lúc trước anh đã đi qua bệnh viện của em,” Ánh mắt cậu trở nên ảm đạm, “Vì sao chụp lén em, lại không tới tìm em?”
“Anh….
”
/
“Anh để ý đến ánh mắt của người khác sao?” Từ Minh thình lình hỏi.
Giang Yến nghe vậy biểu tình bỗng chốc cứng đờ, qua thật lâu mười ngón đan nhau siết chặt hai tay, yết hầu lên xuống vài cái: “Để ý.
”
Mặc dù đã sớm có chuẩn bị đối với câu trả lời này, nhưng trong khoảnh khắc đó Từ Minh vẫn là cảm thấy giống như có một ngọn núi đè lên trái tim, cậu tránh không thoát giãy không ra, chỉ có thể bị khóa chặt ở dưới, bật hơi hô hấp một cách gian nan.
Từ Minh không nói chuyện, cậu tạm thời chưa nghĩ ra nên làm ra phản ứng gì.
Hai người lại tiếp tục trầm mặc.
/
Móng tay Giang Yến bắt đầu trắng bệch, mạch máu xanh nhạt nổi bật trên mu bàn tay không ngừng cào cấu, cào ra từng vệt dài, trên mặt là bình tĩnh gần như chết lặng.
Thẳng đến khi hai tay hắn được một bàn tay khác bao lại, hắn mới như đi ra từ trong trạng thái si ngốc, động tác trên tay ngừng lại.
“Cho dù làm thế nào, anh đều sẽ để ý sao?” Lòng bàn tay Từ Minh nhẹ nhàng vuốt ve mu bàn tay hắn, nhìn vết cào trắng nhợt phía trân dần biến hồng, có chút mờ mịt hỏi.
“….
.
Anh không biết,” Ánh mắt hắn dừng ở trên tay cậu, giọng nhẹ nhàng chậm rãi: “Anh không chịu nổi.
Anh không chịu nổi bọn họ chỉ vào em, không chịu nổi bọn họ dùng loại ánh mắt kia nhìn em, anh muốn móc mắt của bọn họ xuống —— “
Hắn nâng mắt, thấy biểu tình khiếp sợ kinh ngạc của Từ Minh, chợt thấy mình chưa từng được giải thoát như vậy, cho dù là lúc chuẩn bị kết thúc sinh mệnh.
/
Cả người Giang Yến đều thả lòng, thậm chí còn lộ ra một nụ cười,
“Từ Minh, mẹ em nói không sai.
Em nên kết hôn sinh con trải qua cuộc sống của một người bình thường, như vậy liền sẽ không có người chỉ trỏ cười nhạo sau lưng em, cũng không cần lãng phí thời gian cho loại người không bình thường như anh.
”
“Một câu cuối cùng.
” Từ Minh thu tay về.
“….
Cái gì?”
Vẻ mặt Từ Minh nhàn nhạt nhìn không ra chút cảm xúc gì, bình tĩnh mở miệng: “Anh có yêu em không.
”.