Tuy rằng kết cục của cuộc điện thoại này chính là tiếng rít gào của Lục Hoằng, nhưng được một lời an ủi như vậy từ bạn tốt, Từ Minh rốt cuộc không còn khẩn trương ——
Nhưng khi cậu đứng trước cánh cửa quen thuộc kia, còn có thể một tay xách túi, một tay run rẩy bình tĩnh ấn chuông cửa.
“Cạch” một tiếng, một giây sau cánh cửa liền mở khóa.
Khuôn mặt Từ Minh nằm mơ cũng có thể nhìn thấy kia chậm rãi xuất hiện trước mắt.
Giang Yến coi trọng nhất chính là hình tượng, bởi vậy Từ Minh cũng không cảm thấy lúc này Cẩu nam nhân ở nhà còn mặc tây trang, sửa soạng đến không chút cẩu thả, ngay cả tóc cũng xịt keo thì có gì kỳ quái.
Cậu chỉ là cay cay mũi, vào khoảnh khắc này bỗng nhiên có xúc động muốn rơi lệ.
Mặt Cẩu nam nhân vẫn là đẹp như vậy, vẫn là khiến Từ Minh cảm thấy mỗi một cái liếc mắt lại yêu hắn nhiều hơn một chút ——
Nhưng hắn gầy.
Ngũ quan góc cạnh càng thêm rõ ràng, dưới mắt hơi đen, trên mặt lộ ra vài phần mệt mỏi cùng suy sút.
Từ Minh đứng ngoài cửa nhìn hắn, im lặng không nói.
Bàn tay khớp xương rõ ràng của Giang Yến bắt lấy một bên ván cửa, cúi đầu, đôi mắt đen láy nhìn chằm chằm Từ Minh không chớp.
Thật lâu hắn mới mở miệng, cổ họng kéo căng:
“….
Em đã đến rồi.
”
Giọng của hắn có chút khàn khàn, nghe vào liền biết bình thường hút không ít thuốc.
Nhưng Từ Minh nhớ rõ, lúc bọn họ còn ở bên nhau, chưa từng thấy Giang Yến hút thuốc.
Giang Yến dừng một chút, đột nhiên khóe miệng kéo ra hai bên, bởi vì cũng không thuần thục, tươi cười thoạt nhìn có chút cứng đờ cùng quái dị.
Từ Minh nhìn chằm chằm hắn, miệng phun ra lời bén nhọn:
“Đừng cười, rất khó coi.
”
/
Nụ cười của Giang Yến cứng ở khóe miệng.
Hắn nhìn sắc mặt Từ Minh, lại thu hồi tầm mắt giống như bị bỏng, nhanh chóng xoay người, dùng bóng lưng đối diện với Từ Minh.
“Vào đi… không cần cởi giày.
”
Từ Minh cười lạnh một tiếng, nói với bóng lưng của hắn: “Khẳng định không cần cởi a, bằng không thì làm gì có giày cho em đổi? Sau khi Giang tổng đá em, khẳng định ném hết đống đồ của em a.
”
Bóng lưng của Giang Yến dừng một chút, nhìn dáng vẻ là muốn xoay người để đáp lại, nhưng sau một lúc lâu, hắn vẫn im lặng không lên tiếng tiếp tục đi về phía sô pha.
Từ Minh cũng không biết mình đang giận cái gì, lại cảm thấy mình như vậy rất quái gở*.
(*阴阳怪气 âm dương quái khí.
)
Cậu đứng ở cửa sinh hờn dỗi, do dự giữa quay đầu đi ngay hay là đi vào trong chốc lát, cuối cùng vẫn là nhấc chân vào cửa, đi theo Giang Yến.
Giang Yến ngồi trên sô pha, nhìn nhìn rượu đỏ cùng nước trà có sẵn trên bàn, lại quay đầu hỏi Từ Minh:
“Uống chút gì không?”
Từ Minh đi đến sô pha đối diện Giang Yến, đặt mông ngồi xuống theo thói quen.
Đợi đến khi cậu rơi vào ghế sô pha mềm mại, mới phản ứng lại hành vi của mình không thích hợp lắm, muốn đứng lên, rồi lại cảm thấy có chút cố ý, liền dứt khoát nằm liệt bất động.
Nghe thấy câu hỏi của Giang Yến, cậu không kiên nhẫn nâng mắt nhìn hắn:
“Em chỉ là tới đưa đồ, cũng không phải đến làm khách, uống cái gì mà uống?”
Giang Yến đưa tay lấy ly trà ở trên bàn, đẩy đến trước mặt bên kia.
Từ Minh hừ một tiếng, cũng không tiếp tục ra vẻ, cầm lên nhấp một ngụm, độ ấm vừa vặn, mùi thơm lưu luyến giữa răng môi.
Nhưng ánh mắt của Cẩu nam nhân vẫn dừng lại ở trên mặt cậu, mang theo nhiệt độ nóng rực lại không cách nào bỏ qua, Từ Minh nhịn nhịn, không thể nhịn được nữa:
“Anh cứ nhìn em làm gì vậy?”
/
Giang Yến nhìn cậu, hơi hé miệng, dường như muốn nói gì đó, cuối cùng lại chỉ rũ mắt xuống, lông mi thật dài che khuất cảm xúc dưới đáy mắt.
“Thật xin lỗi.
”
Lại là thật xin lỗi.
Lúc trước khi Từ Minh chất vấn hắn lý do chia tay, Giang Yến cũng nói một câu thật xin lỗi như vậy.
Từ Minh lập tức muốn bùng nổ, muốn lao qua bàn trà nắm chặt cà vạt đối phương, lớn tiếng chất vấn hắn, muốn mở đầu của hắn ra nhìn xem rốt cuộc hắn đang nghĩ cái gì.
Chính là khi đối diện với biểu tình giống như cha mẹ đã chết của Cẩu nam nhân này, bồn lửa giận của Từ Minh lại phát không ra.
Từ Minh tức giận hớp một ngụm trà, ý đồ dập tắt lửa giận thiêu đốt hừng hực trong lòng.
Không khí yên lặng trong chốc lát, Giang Yến lại mở miệng:
“Em… em sống có tốt không?”
Từ Minh cười cười: “Cuộc sống có anh, em sống rất tốt.
”
Giang Yến nghe vậy chợt ngẩng đầu, đôi mắt vừa rồi còn đen đến không nhìn thấy một tia sáng lập tức lóe lên.
Giống như một con chó hoang bỗng nhiên được nhận nuôi, vui sướng nhảy nhót lại không dám tin tưởng.
Hắn siết ngón tay, lời muốn nói đã tới bên miệng, lại bị câu nói tiếp theo của Từ Minh cắt ngang:
“Nhưng một ngày không có anh, em sống càng vui vẻ.
”.