Cách Sinh Tồn Ở Thế Giới Lộc Đỉnh Ký

Chương 6: Heo Phục Linh Hoa Điêu




Tuy rằng dâm loạn hậu cung, nhưng cũng coi như tình chàng ý thiếp,đấy là điểm nhân nhượng duy nhất của Ung Chính đế với tên “Quế côngcông” này.

Nhưng mà lúc này, tiếng “Vi hương chủ” lọt vào tai, khiến Ung Chínhsợ tới ngây người, mắt mở trừng trừng nhìn Tiền lão bản, nghiến răngnghiến lợi nói: “Ngươi vừa mới gọi ta là gì?”

Tiền lão bản ngẩn ra, thấy hắn khiếp sợ như vậy, tỏ ra tỉnh ngộ, vộivàng cười lấy lòng: “Là thuộc hạ sơ ý, chỉ là vì nơi này không có ngườikhác, cho nên…Xin Vi hương chủ đừng trách.”

Ung Chính nhắm mắt lại: “Vi hương chủ, Vi hương chủ, cái tên này rốtcục đang làm trò gì? Chẳng lẽ dâm loạn cung đình chưa đủ hay sao, cònmuốn cấu kết với phản tặc nữa.”

“Ngươi…” Ung Chính hít sâu một hơi, cố gắng bình tĩnh lại, “Ngươi rốt cục có chuyện gì?” Giờ phút này hiển nhiên không phải là thời điểm đểhỏi kĩ chuyện “hương chủ” kia, cho nên hắn đành tiếp tục “nhẫn”.

“Là như vậy, hương chủ…Khụ…” Tiền lão bản nhìn xung quanh một lát,sau đó kéo Ung Chính vào phòng, ánh mắt liếc về phía con lợn béo.

Ung Chính trong lòng giật mình, chẳng lẽ con lợn này có điểm kỳ quái? Ý nghĩ này vừa nảy ra, không ngờ quả đúng như thế. Tiền lão bản tiếnđến gần con lợn, lật nó một cái, bụng lợn liền quay lên trời. Ung Chínhtinh mắt phát giác da trên bụng con lợn này được dán một lớp da giả, lập tức trái tim đập dồn dập.

Tiền lão bản kéo lớp da giả xuống, thò tay vào trong bụng heo mò ngoắng một lúc.

Ung Chính kinh hãi, suýt nữa kêu thành tiếng khi nhìn thấy Tiền lãobản bế một người ra. Hắn nhìn kĩ, chỉ thấy người đó là một cô gái chừngmười bốn mười lăm tuổi, dáng người gầy bé, cho nên dễ dàng bị đặt trongbụng heo.

Mọi chuyện xảy ra không nằm trong tưởng tượng, thật sự khiến UngChính khó có thể tiếp nhận. Một lần nữa, hắn cảm thấy sắp bị cái thếgiới kỳ quái này bức điên rồi.

Dùng hết sức để ngăn cản nỗi kinh hoàng trong lòng, hắn cố ra vẻ bình tĩnh chỉ vào cô gái kia: “Này…Đây là chuyện gì?” Chẳng lẽ vị “Vi hươngchủ” này trời sinh háo sắc, con gái trong cung còn chưa đủ để hắn dâmloạn, cho nên đòi bọn phản tặc bên ngoài cống nộp mĩ nữ sao?

Ý niệm này vừa nảy sinh, Ung Chính nhịn không được mà rùng mình một cái.

Tiền lão bản nhìn khắp phòng, cuối cùng ôm cô gái kia đặt lên giường, lại kéo chăn trùm kín nàng, sau đó mới quay lại nói với Ung Chính: “Hôm qua Từ Thiên Xuyên Từ tam ca bị người ta bắt đi, Vi Hương chủ dẫn cácvị huynh đệ hai lần tới Dương Liễu Hồ Đồng nói lý, thuộc hạ bèn đi nghengóng tin tức. Thuộc hạ vốn chỉ muốn biết người trong Mộc vương phủngoài ở Dương Liễu Hồ Đồng ra còn nơi trú nào khác không, Từ tam ca cóphải bị giam ở nơi đó không rồi mới thực sự động thủ. Nghe ngóng mộtphen, hà, người của Mộc vương phủ tới kinh thành không phải là ít, đềunằm dưới sự chỉ huy của tiểu công gia Mộc gia. Nhưng lúc thuộc hạ tớinơi đó điều tra, phát hiện bọn họ đều không có nhà, trong nhà chỉ cótiểu quận chúa, vì thế mới lợi dụng cơ hội tốt này bắt nàng tới đây.”

Mỗi một câu một chữ đều khiến người ta không rét mà run. Tiền lão bản đứng một bên thao thao bất tuyệt tường thuật chi tiết, mà Ung Chính đế, tuy rằng bên ngoài không lộ cảm xúc gì, nhưng trong lòng lại dậy sóng.

Quả nhiên…Mộc vương phủ, chẳng lẽ là hậu nhân của Mộc Thiên Ba? Thìra, thân thể này quả nhiên là phản tặc, không biết vì sao lại có tranhchấp với người của Mộc vương phủ, cho nên đám người trong bang của hắnmới bắt tiểu quận chúa tới đây.

Ung Chính nhìn lướt qua cô gái đang ngủ trên giường, nói: “Vậy…Cácngươi vì sao lại đưa nàng tới đây?” Tiền lão bản thấy hắn không tứcgiận, trong lòng nhẹ nhàng thở dài, mỉm cười đáp: “Giấu trong cung đương nhiên là nơi chắc chắn nhất trên đời, cao thủ của Mộc vương phủ cónhiều hơn cũng không địch nổi thị vệ đại nội. Tiểu quận chúa ở tronghoàng cung, đừng nói bọn họ không ngờ tới, không tìm ra, mà cho dù cóbiết cũng làm sao đủ sức xông vào hoàng cung cứu người? Mà nói lại thìtiểu quận chúa tuy còn nhỏ tuổi nhưng vẫn là con gái, ở chung với mấyngười đàn ông thối tha như bọn ta về thanh danh cũng không khỏi có chỗquan ngại, chứ ở chung với Vi Hương chủ thì không hề gì, bởi vậy nên…”

Ung Chính thấy hắn muốn nói lại thôi, chỉ nhìn mình, trong lòng liềngiận dữ: “Té ra ngươi nói ta là thái giám, vì thế giao tiểu quận chúacho ta canh giữa thì không ảnh hưởng đến thanh danh của nàng ta…” Mànghĩ đến đây, hắn lại hơi hơi ngạc nhiên: chẳng lẽ đám phản tặc khôngbiết tên này không phải là thái giám thực?

Tiền lão bản thấy hắn không tỏ ra hờn giận gì, nghĩ rằng hắn đã hiểurõ, cho nên khéo léo đổi đề tài, lại lấy lòng nói một câu: “Các huynh đệ làm như vậy cũng là bất đắc dĩ, nhưng Thanh Mộc đường chúng ta, aikhông biết Vi Hương chủ mánh khóe hơn người, không gì không làm được,cho nên mới đem vị cành vàng lá ngọc này giao cho Hương chủ…” Hắn biết“Vi Tiểu Bảo” thích nhất là nghe người khác tâng bốc mình, vì thế miệngngọt như bôi mật. Hắn nào có ngờ đâu, cái vị trước mặt kia chỉ có bềngoài của Vi Tiểu Bảo thôi, còn tâm trí bên trong vô cùng tỉnh táo lạnhlùng, cho dù hắn có nói một vạn lời hay cũng vô dụng.

Ung Chính thoáng nhíu mày, mặc cho hắn nói xong mới hỏi lại: “Làm như vậy, ta…chúng ta chẳng phải sẽ kết thù với Mộc vương phủ sao?”

Tiền lão bản lại nói: “Hương chủ yên tâm, Mộc vương phủ bọn họ tuylợi hại, nhưng Thiên Địa hội chúng ta thua kém sao? Huống chi tuy rằnghiện tại Tổng đà chủ không có trong kinh nhưng ngài ấy cũng sắp trở lại. Sau này chỉ cần Hương chủ thả người ra, họ thả Từ đại ca về thì mọichuyện sẽ êm xuôi. Hơn nữa, lần này Mộc vương phủ cũng không có thì giờphân tán lực lượng đối phó với chúng ta.”

Ung Chính trong lòng giật mình: “Thiên địa hội? Ngô Tam Quế, Ngô ỨngHùng…Aizz, không nghĩ tới bản thân sẽ có một ngày có thể nhìn thấy cảnhnày…”

Nhưng ngoài miệng chỉ chậm rãi hỏi: “Vì sao?”

Tiền lão bản nói: “Đơn giản vì con trai Ngô Tam Quế là Ngô Ứng Hùnglần này vào kinh. Ngô Tam Quế kia là tên Hán gian đã hại chết Mộc ThiênBa, cho nên Mộc tiểu công gia lần này mang theo quân chính là muốn báothù.”

Ung Chính nói: “Thì ra là thế. Vậy vị tiểu quận chúa này cần ở trongcung bao lâu?” Hiện giờ hắn còn đang gặp rắc rối với thân phận mới này,bảo vệ tính mạng của chính mình còn khó. Vậy mà bọn phản tặc còn vôduyên vô cớ lại đẩy cho hắn một tiểu nha đầu, có khác gì một củ khoailang nóng phỏng tay. Nghĩ như vậy, sát ý liền dâng lên trong lòng UngChính.

Tiền lão bản nói: “Một thời gian nữa chúng ta lại đàm phán với Mộcvương phủ, chỉ cần bọn họ trả Từ đại ca về, chúng ta sẽ trả quận chúa.Còn bây giờ, thực sự phải làm phiền Vi Hương chủ.” Sau đó, hắn liếc mắtlên người trên giường, nói thêm: “Tiểu quận chúa võ công thấp kém, chonên thuộc hạ chỉ điểm một số huyệt nhỏ của nàng, lát nữa nhất định sẽtỉnh.”

Ung Chính thản nhiên “ừ” một tiếng.

Tiền lão bản dặn dò xong, liền rời khỏi phòng. Mà Ung Chính thì trong lòng không ngừng tính toán, cuối cùng quay đầu đi đến bên giường, nhìnthoáng qua cô gái đang hôn mê kia rồi lại cúi đầu nhìn chính mình, không khỏi thở dài.

Kiếp trước, khi hắn ở ngôi vị cửu ngũ chí tôn, chán ghét nhất chínhlà đám phản tặc luôn miệng “Phản thanh phục minh” này, hận không thể một đao chém chết hết bọn chúng. Hiện giờ, không biết là do phạm phải sailầm gì, lại nhập vào một tên phản tặc, hơn nữa còn là thủ lĩnh phản tặc.

Quả nhiên là tạo hóa trêu ngươi.

Nhưng bây giờ bảo hắn phải làm gì? Chẳng lẽ đi tố cáo chính mình,hoặc là tự sát? Đùa sao, đến con kiến còn ham sống chứ đừng nói làngười.

Lại nhìn tiểu quận chúa trong chốc lát, lòng Ung Chính lo lắng vạnphần. Hắn nghĩ một lát, lập tức kéo màn giường xuống che khuất bêntrong, xoay người định đi ra khỏi phòng. Mới bước được hai bước, bỗngnhiên nhìn thấy con lợn trên mặt đất kia.

Vô thức sờ lên hông, nhớ tới lúc ở trong cung của Kiến Ninh côngchúa, thời điểm nhìn thấy chủy thủ trong tay người nọ…Người nọ tươi cười kỳ quái, khiến cho Ung Chính đế trong nháy mắt hoảng hốt.

Vì vậy, Ung Chính liền mở cửa kêu to: “Tiểu Kì Tử”.

Tiểu Kì Tử đang đứng bên ngoài liền tiến vào, cung kính nói: “Công công có gì sai bảo?”

Tuy rằng không ngừng mặc niệm nhắc nhở bản thân, nhưng nghe xưng hô“công công” này, hắn vẫn không quen được. Ung Chính đế cố gắng nhịnxuống, nói: “Ngươi đến Ngự thiện phòng mang một bếp lò tới đây, thuậntiện mang theo một con dao sắc bén. Tối nay ta muốn ăn còn heo Phục Linh Hoa Điêu này.”

Tiểu Kì Tử nghe xong, lập tức ngoan ngoãn quay người đi ra khỏi phòng.

Ung Chính cúi đầu nhìn con “heo Phục Linh Hoa Điêu” dưới chân mình,nghĩ đến lời lúc nãy thái giám nói “Không thể để thái hậu và hoàngthượng ăn đồ ăn kỳ lạ”, hắn âm thầm cười khổ nghĩ: “Ít nhất lúc đến nơinày cũng có ưu đãi, có thể ăn những thứ mà kiếp trước không có cơ hộiăn.”

Buổi chiều, lúc nướng con heo Phục Linh Hoa Điêu, quả nhiên thịt heocòn tươi nguyên, nướng trên lửa còn chảy ra mỡ. Tiền lão bản này quảthực không nói khoác, món này quả thực ngon vô cùng.

Sau khi ăn xong, hắn liền sai Tiểu Kì Tử thu dọn mọi thứ, còn bảnthân liền quay trở lại giường, vén mành lên rồi chui nhanh vào trong.

Giờ phút này tâm tình hắn đang vô cùng thỏa mãn, cho nên mới chú ýđến tiểu quận chúa đang nằm trên giường. Dung mạo của nàng quả nhiênxinh đẹp tuyệt trần.

Ung Chính nhìn một lúc, sau đó mí mắt của tiểu quận chúa động đậy. Hắn nhíu mày: “Ngươi tỉnh?”

Cô gái trên giường rốt cục chậm rãi mở mắt, mà lúc nàng nhìn thấy Ung Chính, bỗng nhiên vui vẻ hỏi: “Là ngươi ư?”

Ung Chính ngẩn người: “Cái gì? Ngươi nhận ra ta?” Từ sau khi hắn tỉnh lại, nơi nơi chốn chốn đề phòng, chỉ riêng với tiểu cô nương này mớikhiến cho hắn buông lỏng lí trí.

Đó là bởi vì hiện tại tiểu quận chúa đang nằm trong tay hắn, sốngchết của nàng phụ thuộc vào quyết định của hắn. Hắn không phải là phảntặc kia, cho nên tất nhiên không quan tâm đến chuyện giữa Thiên Địa hộivà Mộc vương phủ. Cho nên, nếu giết cô gái này, Thiên Địa hội tất nhiênkhông có cách nào giải thích với Mộc vương phủ, hai đám người đó sẽ đánh nhau, vừa vặn trùng với ý muốn của hắn.

Sở dĩ Ung Chính còn giữ lại mạng của tiểu quận chúa, chẳng qua chỉ là tạm thời muốn bình tĩnh nhìn xem mọi chuyện thôi, có lẽ…còn có thể tìmcách lợi dụng cô gái này.

Tiểu quận chúa trừng mắt nhìn, nói: “Ngươi không nhớ ta sao? Lúc talên kinh chúng ta đã gặp trên đường, ngươi còn đi cùng cái tên Mao…MaoThập Bát. Ngươi còn nói năng lỗ mãng với sư tỷ của ta, khiến cho Lưu sưhuynh mất hứng mà…” Thời điểm nàng nói tới đây, bỗng nhiên cả kinh: “A,ta sao lại nói chuyện này với ngươi? Đúng rồi, tại sao ta lại ở đây?Chẳng lẽ ngươi là đồng bọn với đám người bắt ta sao?”

Ung Chính tự nhiên không biết những chuyện nàng đang nói, cái gì sưtỷ, cái gì Lưu sư huynh, một chút hắn cũng không biết. Cho nên, hắn đơngiản chờ nàng nói xong mới trả lời: “Mộc vương phủ các ngươi đắc tội với Thiên Địa hội…của ta, ta cũng không còn lựa chọn khác.”

Tiểu quận chúa cả kinh: “Chẳng lẽ ngươi cũng là người của Thiên Địa hội?”

Ung Chính tất nhiên không tình nguyện thừa nhận điều này, vì thế lậptức nhíu mày nói: “Ta? Ta không phải, chỉ là giúp người thôi.”

Tiểu quận chúa mở to mắt, khờ dại nói: “Ngươi không phải thì tốt rồi, ngươi giúp người nào vậy? Là người của Thiên Địa hội sao? Ngươi khôngcần giúp bọn hắn, thả ta về được không? Đại ca của ta nhất định là đanglo lắng đi tìm ta.”

Ung Chính làm sao có thể nghe lời nàng. Hắn lập tức lạnh lùng hừ một tiếng, nói: “Làm sao có chuyện đơn giản như vậy?”

Tiểu quận chúa nghe giọng hắn, vội nói: “Ngươi không phải người xấu, ta xin ngươi, ngươi mở lòng từ bi, thả ta được không?”

Ung Chính không kiên nhẫn nghe tiếp, liền nói: “Ta cũng muốn…Nhưng mà nơi này quá nguy hiểm, ngay cả ta cũng khó giữ mạng, cho nên, nếu ngươi muốn sống, tốt nhất là im lặng một chút…Nếu ngươi kêu lên, để cho người xấu nghe được, ngươi nhất định sẽ mất mạng. Đến lúc đó ta có muốn cũngkhông cứu nổi ngươi.”

Tiểu quận chúa ngây thơ, bị hắn đe dọa vài câu, lập tức không dàm kèo nhèo nữa, chỉ nói: “Ta nghe lời ngươi, nhưng ngươi có thể nhờ người báo cho đại ca ta biết không, nói cho hắn biết ta đang ở đây, đại ca tanhất định sẽ đến cứu…Nơi này toàn người xấu, ta hứa nhất định sẽ bảo đại ca cứu cả ngươi nữa.”

Ung Chính nghe lời nói của tiểu quận chúa, trong lòng dao động thầmnghĩ: “Nơi này là hoàng cung, mà ta lại là thái giám, hơn nữa còn làphản tặc, còn dâm loạn với công chúa…Nếu như chuyện này bại lộ, khẳngđịnh chỉ có đường chết, nhưng nếu rời khỏi đây…”

Hắn thoáng trầm ngâm rồi nói: “Ngươi nói cũng có vài phần đạo lý.Được rồi, ngươi yên tâm, ta sẽ nghĩ kĩ, sau khi nghĩ thông suốt rồi sẽnhờ người báo với đại ca ngươi, được không?”

Hắn nếu có thể, tất nhiên sẽ tự bỏ trốn, cần gì có người cứu? Hừ,thân là cửu ngũ chí tôn, hắn tự nhiên biết hoàng cung canh phòng nghiêmngặt đến mức nào? Muốn vào đây cứu người, chờ ngươi mọc cánh đã. Nếu nói cứu là có thể cứu, vậy thì Tiền lão bản cũng không cần tốn công tốn sức mang ngươi vào đây.

Ung Chính chẳng qua chỉ là nói có lệ với tiểu quận chúa để nàng không làm loạn mà thôi.

Mà quả nhiên Ung Chính đế diễn rất tài, tiểu quận chúa hoàn toàn tin tưởng hắn, cũng không dám kêu to tiếng nữa.

Sau đó, tiểu quận chúa lại nhờ hắn giải huyệt cho mình. Ung Chính chỉ nói bản thân không biết võ công, tiểu quận chúa liền thông cảm.

Ung Chính lừa gạt tiểu quận chúa xong, liền đi ra ngoài gọi Tiểu Kì Tử.

Ung Chính nói: “Công chúa cho ngươi đến hầu hạ ta?”

Tiểu Kì Tử nói: “Vâng, Quế công công.”

Ung Chính lại nói: “Ừ…Ngươi đi theo công chúa bao lâu rồi?”

Tiểu Kì Tử nói: “Nô tài sáu tuổi đã tiến cung, mười một tuổi được đưa đến hầu hạ công chúa, hiện tại đã được bốn năm.”

Ung Chính gật gật đầu, nói: “Tuổi của ngươi và…ta không cách biệt nhiều.”

Tiểu Kì Tử nói: “Nô tài làm sao dám so sánh với Quế công công?”

Ung Chính cười cười, liếc hắn một cái, thấy tên tiểu thái giám nàytrời sinh dáng người thanh tú, đầu óc cũng thông minh. Vì thế, hắn liềnchậm rãi nói: “Ta như thế này rất giỏi sao?”

Tiểu Kì Tử nghe hắn nói vậy, liền đáp: “Quế công công đương nhiên rất giỏi, tuổi còn nhỏ đã được làm Tổng quản Thượng Thiên giám. Hơn nữa,ngài còn tương trợ bệ hạ bắt sống Ngao Bái, lập được công lớn…Cũng làtâm phúc của Hoàng thượng và thái hậu…”

Ung Chính trong lòng âm thầm thở dài: “Thân thể này đâu chỉ là tâmphúc của hoàng thượng và thái hậu, hắn còn là tâm phúc của công chúa nữa đó.” Nghĩ như vậy, Ung Chính lại nhịn không được mà cau mày chán ghét,nhưng hắn cũng không thể không thừa nhận, tên tiểu thái giám này cũng có một chút tài năng, lại có thể tương trợ Khang Hy diệt trừ Ngao Bái…Chỉlà, sao hắn không nhớ rõ bên cạnh Khang Hy đế có một người tên là TiểuQuế Tử a…

Nghĩ một lát, Ung Chính lại hỏi tiếp: “Những chuyện này đều là quákhứ rồi…Đúng rồi, ta có quái bệnh, không muốn người lạ tiến vào phòngta. Ngươi tuy rằng ở đây hầu hạ ta, nhưng…”

Tiểu Kì Tử vô cùng thông minh hiểu ý, lập tức nói: “Nô tài sẽ khôngtự tiện đi vào phòng của công công, xin công công cứ yên tâm.”

Ung Chính vừa lòng gật đầu. Đúng lúc này, bên ngoài lại vang lên tiếng người nói: “Quế công công đang ở trong phòng sao?’

Ung Chính liền nói: “Người đang tới là ai?” Tiểu Kì Tử đáp: “Để nô tài đi xem.”