Cách Nuôi Dưỡng Bệnh Kiều

Chương 4




Tia nắng mặt trời sáng sớm xuyên thấu qua cửa sổ tiến vào phòng ngủ, dừng trên mặt Phó Vân Cảnh càng làm hiện lên vẻ tái nhợt. Hắn vươn một tay che trán, một tay nhẹ nhàng khép lại, cửa sổ chỉ còn nhỏ vụn ánh dương.

Trong lòng bàn tay truyền đến hơi ấm làm Phó Vân Cảnh có chút hoảng hốt. Bất tri bất giác, hắn đã ở chỗ này ba ngày. Dưới sự dốc lòng chăm sóc của Diệp Trăn Trăn, vết thương trên người hắn đã tốt hơn rất nhiều.

Trong phòng bếp truyền đến tiếng vang quen thuộc, đó là tiếng Diệp Trăn Trăn đang chuẩn bị cơm sáng.

Phó Vân Cảnh mặc quần áo, chậm rãi bước vào phòng bếp, thấy nàng đưa lưng về phía mình đang bận trước bận sau. Hắn tựa vào cạnh cửa, yên lặng nhìn chăm chú vào bóng dáng bận rộn của thiếu nữ.

Diệp Trăn Trăn đem bánh nướng đã làm tốt bỏ vào mâm, xoay người liền nhìn thấy Phó Vân Cảnh đang tựa vào cạnh cửa, vì thế nở nụ cười rạng rỡ, "Buổi sáng tốt lành, Tiểu Cảnh."

Nụ cười xán lạn, so với ánh mặt trời ngoài phòng còn loá mắt hơn vài phần.

"Chào buổi sáng." Phó Vân Cảnh mím môi, nhỏ giọng đáp.

Thanh âm trong nồi chiên truyền đến tiếng "Tư tư", toàn bộ phòng bếp đều tràn ngập mùi đồ ăn.

Mấy viên bánh dẹt đặt rải rác trong nồi, bị chiên thành màu vàng xinh đẹp, mặt ngoài ẩn ẩn lóng lánh dầu, tản ra mùi thơm đồ ăn nồng đậm.

"Đây là cái gì?" Phó Vân Cảnh tò mò hỏi.

"Đây là bánh nướng bí truyền độc nhất vô nhị của Diệp thị ta, ăn rất ngon đó! Qua một lát nữa là chúng ta có thể ăn rồi." Diệp Trăn Trăn cười tủm tỉm nói, "Chúng ta ăn no, bánh nướng dư lại sẽ đưa lên trấn trên bán. Tiểu Cảnh, ngươi ở lại phải trông nhà cho kỹ nhé. Ta đã dặn Vương đại nương nhà bên rồi, ngươi cần gì thì cứ nói với nàng. Ngoan ngoãn đợi ở nhà chờ tỷ tỷ trở về, được chứ?"

"Ta có thể đi cùng ngươi không?" Phó Vân Cảnh nhỏ giọng hỏi.

Diệp Trăn Trăn vừa định cự tuyệt, nhưng nhìn thấy sự chờ mong trong mắt đứa bé, lời cự tuyệt lại đột nhiên nói không ra miệng.

Phó Vân Cảnh tùy thời quan sát thần sắc biến hóa của Diệp Trăn Trăn, thấy trên mặt nàng dao động, lập tức nói tiếp: "Ta sẽ thực ngoan, không gây trở ngại ngươi, mang ta đi cùng được không?"

Diệp Trăn Trăn do dự nói: "Tỷ tỷ không phải nói ngươi gây trở ngại ta, chỉ là vết thương trên người của ngươi còn chưa tốt hẳn, ta hy vọng ngươi có thể ở nhà tĩnh dưỡng."

"Ta cảm thấy ta đã tốt lắm rồi, miệng vết thương trên người đều bắt đầu kết vảy. Hơn nữa," Phó Vân Cảnh dừng một chút, ngẩng khuôn mặt nhỏ lên, chăm chăm nhìn Diệp Trăn Trăn nói: "Ta không muốn ở nhà một mình, ta muốn ở bên cạnh ngươi, được không?"

Diệp Trăn Trăn quay đầu sang một bên, mặt ngoài vẫn bình tĩnh như cũ, nhưng nội tâm đã điên cuồng hò hét ——

Aaa, nam chủ quả thực đáng yêu đến phạm quy rồi! Đây là tiểu khả ái tuyệt thế chọc người trìu mến mà! Thật muốn véo véo khuôn mặt nhỏ trắng nộn của hắn quá đi!

Hệ thống: "...... Cầu xin ngươi bình tĩnh một chút."

Cứ việc hoạt động tâm lý đáng khinh đến mức khiến người vô lực chửi thề, nhưng bề ngoài Diệp Trăn Trăn vẫn duy trì hình tượng đại tỷ tỷ thành thục trí thức của mình, "Ai, thật sự không có cách nào ép ngươi mà! Được rồi, chút nữa ngươi có thể cùng ta đi trấn trên, nhưng ngươi phải nhớ kỹ lời ta nói, không được chạy loạn nha!"

"Được." Phó Vân Cảnh gật đầu đáp, đáy mắt hiện lên đắc ý sau khi thực hiện được mưu kế.

"A, bánh nướng làm xong rồi. Tới nếm thử tay nghề của A Trăn tỷ tỷ đi." Diệp Trăn Trăn tắt lửa, đem bánh nướng đã chiên xong đặt trên đĩa, lại gắp mấy cái nhân nhỏ bỏ vào trong chén, sau đó mới đưa cho Phó Vân Cảnh bên cạnh.

Bánh nướng trong chén còn bốc khói nhè nhẹ, lúc đưa qua đi nàng nhịn không được lên tiếng nhắc nhở: "Còn rất nóng, cẩn thận đừng để bị bỏng."

Phó Vân Cảnh tiếp nhận bánh nướng, dưới ánh mắt chờ mong của Diệp Trăn Trăn cắn một ngụm nho nhỏ. Trong nháy mắt cắn xuống, hương thơm từ bánh nướng tức khắc tản ra trong khoang miệng. Nhân ngọt nhưng không ngấy, độ ngọt vừa phải, cùng mè trắng rải ở mặt trên có thể nói là càng tăng thêm sức quyến rũ.

"Thế nào thế nào? Ăn ngon không?" Diệp Trăn Trăn gấp không chờ nổi, đôi mắt sáng lấp lánh, tựa như đứa bé khát vọng được người lớn khen ngợi.

"Ừ, ăn ngon!" Phó Vân Cảnh nặng nề gật đầu, đem bánh nuốt xuống, lại gấp không chờ được mà cắn một mồm to. Chỉ sau chốc lát, bánh nướng trong chén đều bị hắn ăn hết cả.

Chờ đến khi nhìn thấy ánh mắt kinh ngạc của Diệp Trăn Trăn, Phó Vân Cảnh cho rằng nàng ghét bỏ mình ăn quá nhiều, liền cúi đầu, làm bộ co quắp bất an, "Thực xin lỗi, ta ăn quá nhiều."

Diệp Trăn Trăn vội giải thích: "Không không không, ngươi ăn uống tốt như vậy, ta cao hứng còn không kịp đấy!"

"Thật vậy chăng?"

"Đương nhiên, có thể ăn là phúc mà."

"Vậy, ta có thể ăn thêm một cái không?" Hắn ngẩng đầu thử thăm dò nhìn về phía nàng.

"Đương nhiên có thể! Không phải chỉ là mấy cái bánh nướng thôi sao, ngươi thích ăn mấy cái thì cứ lấy mấy cái." Diệp Trăn Trăn cười gắp mấy cái bánh nướng bỏ vào trong chén hắn, sau đó nghiêm túc nói: "Về sau ngươi muốn cái gì cứ nói thẳng, chỉ cần tỷ tỷ có thể làm được đều tận lực thỏa mãn ngươi. Tiểu Cảnh, tỷ tỷ xem ngươi như đệ đệ ruột thịt của mình mà đối đãi, cho nên, về sau ngươi không cần câu nệ như vậy, biết không?"

Phó Vân Cảnh nhìn biểu tình nghiêm túc của thiếu nữ, thần sắc trở nên ngơ ngẩn, nhất thời lại có chút không thể tiêu hóa ý tứ trong lời nói của nàng. Sau một lúc lâu, hắn mới ngơ ngác gật đầu.

Bánh nướng trong chén bốc lên khí nóng nhè nhẹ, trong lòng hắn cũng không tự chủ được mà nóng hổi lên theo.

***

Trấn trên người đến người đi, hàng quán chiếm cứ hai bên đường, hướng người đi đường cao giọng thét to, cảnh tượng náo nhiệt phồn hoa.

Diệp Trăn Trăn lấy ra vật dụng, bày lên quầy hàng ven đường, lại xốc lên miếng vải bố trắng trên sọt, lộ ra bánh nướng đã làm tốt bên trong, sau đó hướng người đi đường lớn tiếng thét to: "Bán bánh nướng đây! Bánh nướng thơm ngào ngạt nóng hầm hập đây! Có ngọt có mặn, dừng chân lựa chọn, mau đến xem đi!"

Tiểu gia hỏa tựa hồ bị nàng thình lình lớn giọng dọa sợ, sửng sốt, đôi mắt mở vô cùng lớn nhìn nàng.

"Sao vậy? Vừa rồi tỷ tỷ dọa đến ngươi sao?" Diệp Trăn Trăn hơi hơi cúi người nhìn thẳng hắn, cười có chút giảo hoạt.

Phó Vân Cảnh lắc lắc đầu.

"Không bằng như vậy đi, dù sao tới cũng tới rồi, ngươi cũng đừng đứng yên, học ta thét to vài câu như vừa rồi, được không? Ta tin có Tiểu Cảnh hỗ trợ, hôm nay bánh nướng nhất định có thể bán xong rất nhanh. Nào, thử xem." Diệp Trăn Trăn chờ mong nhìn hắn nói.

Phó Vân Cảnh có chút do dự trong lòng, nhưng không muốn bác bỏ mặt mũi thiếu nữ, liền đi tới trước quầy hàng, tùy ý mà hô: "Bán...... Bán bánh nướng đây!"

Nói là kêu, cũng không đúng lắm, bởi vì thanh âm hữu khí vô lực, nhưng nói là nhỏ như muỗi cũng có chút quá.

Diệp Trăn Trăn "Phụt" cười ra tiếng.

Phó Vân Cảnh tức khắc xấu hổ đến đỏ bừng đầy mặt, tiếng cười của thiếu nữ tuy rằng không có ác ý, lại làm hắn cảm thấy có loại cảm giác bị coi khinh.

"Tiểu Cảnh vừa rồi kêu nhỏ như vậy, khách mua bánh nướng cũng không nghe được đâu." Diệp Trăn Trăn cười trêu chọc nói.

Phó Vân Cảnh mím môi, có chút không phục, lòng hiếu thắng tức khắc bị kích động. Hắn nhìn Diệp Trăn Trăn, nghiêm túc nói: "Có thể cho ta thử lại một lần nữa chứ?"

"Được nha." Diệp Trăn Trăn cười tủm tỉm đáp.

Vì thế, Phó Vân Cảnh lại đi đến trước quầy hàng, hé miệng hô: "Bán bánh nướng đây!"

Tuy rằng thanh âm so với người bán hàng bên cạnh cũng không tính là lớn, nhưng rõ ràng so với lần đầu tiên tiến bộ hơn rất nhiều.

Lão gia gia bên cạnh thổi đồ chơi làm bằng đường thấy vậy, cũng nhịn không được giơ ngón tay cái lên với hắn, "Tiểu hài tử làm tốt lắm!"

"Tất nhiên! Ngươi cũng không xem đây là tiểu hài tử nhà ai!" Diệp Trăn Trăn lập tức tiếp lời, giọng điệu vô cùng kiêu ngạo, cái đuôi thiếu chút nữa giương cao tận trời.

Phó Vân Cảnh mím môi, tuy vẫn còn nỗ lực banh mặt, nhưng ý cười lại nhịn không được tràn ra từ trong ánh mắt.

"Nào, Tiểu Cảnh. Chúng ta cùng kêu một lần, một hai ba —— bán bánh nướng đây! Bánh nướng thơm ngào ngạt nóng hầm hập đây! Có ngọt có mặn, dừng chân lựa chọn, mau đến xem đi ......"

Kêu xong, Phó Vân Cảnh nhịn không được nhìn qua thiếu nữ, thấy nàng cũng vừa lúc nhìn lại đây, sau đó cười xinh đẹp với hắn.

Hắn lập tức cúi đầu như che giấu cái gì.

"Tiểu cô nương cho ta năm cái bánh nướng, ba cái ngọt, hai cái mặn." Một phụ nhân mặt tròn tròn đi tới nói, đi theo phía sau nàng là một bé trai bụ bẫm. Nam hài cầm xâu hồ lô ngào đường, ăn trông vô cùng ngon miệng.

"Được rồi." Diệp Trăn Trăn đáp, tay chân lanh lẹ cầm lấy năm cái bánh nướng, dùng túi giấy bao lại, sau đó đưa cho phụ nhân.

Chờ phụ nhân cầm bánh nướng rời đi, Diệp Trăn Trăn phát hiện Phó Vân Cảnh còn đang nhìn bóng dáng phụ nhân và hài tử rời đi, trong ánh mắt lộ ra khát vọng.

"Làm sao vậy?" Diệp Trăn Trăn hỏi.

"Không có gì." Phó Vân Cảnh lắc lắc đầu, bắt đầu tiếp tục thét to, thanh âm bé trai vang lên trên phố xá sầm uất, lại rất nhanh bị giọng thét to của tiểu thương khác bao phủ.

Lúc hai người bán xong bánh nướng, sắc trời đã bắt đầu tối xuống, nhưng Diệp Trăn Trăn vẫn vô cùng cao hứng, "Hôm nay ít nhiều có Tiểu Cảnh hỗ trợ, cho nên bánh nướng mới có thể bán xong. Vì cảm tạ Tiểu Cảnh, tỷ tỷ muốn tặng ngươi một phần lễ vật."

Hai người thu thập xong, nàng đột nhiên nói như vậy với Phó Vân Cảnh. Hắn còn chưa phản ứng lại, nàng đã dắt lấy tay hắn, mang theo hắn đi vào một cửa hàng bán vải vóc.

Qua một phen chọn lựa, Diệp Trăn Trăn chọn một miếng vải bố màu lam, giá cả vừa phải, hơn nữa cũng tương xứng với Phó Vân Cảnh. Vì thế không hề do dự, nàng đã trực tiếp hướng lão bản dò hỏi giá.

Trong lúc cò kè mặc cả với lão bản, Phó Vân Cảnh phía sau đột nhiên kéo kéo góc áo nàng, nhỏ giọng hỏi: "Đây là mua cho ta sao?"

Diệp Trăn Trăn gật gật đầu, cười nói: "Đúng vậy, ngươi thích màu này không?"

Phó Vân Cảnh mím môi, có chút do dự nói: "Kỳ thật ta mặc bộ quần áo này là được rồi, ngươi không cần tiêu tiền làm bộ mới cho ta đâu."

Bộ quần áo bé trai đang mặc hiện tại chính là từ quần áo cũ của Diệp Trăn Trăn sửa lại, tuy không tính là cũ nát, nhưng dù sao cũng là quần áo của nữ hài tử, nam sinh mặc luôn có chút không thích hợp. Nghĩ tới chuyện này, Diệp Trăn Trăn mới muốn mua vải bố, làm cho hắn quần áo mới, lại không ngờ đứa nhỏ này tâm tư mẫn cảm tinh tế như thế, luôn vô cùng cẩn thận, e sợ bản thân làm không tốt chỗ nào, lại lần nữa bị người vứt bỏ.

Đứa nhỏ này, hiểu chuyện đến mức làm người đau lòng.

"Đây chính là tiền bán bánh nướng vừa rồi, là ngươi và tỷ tỷ cùng nhau kiếm được, bên trong có một phần công lao của ngươi. Dùng tiền này mua quần áo mới cho ngươi là chuyện vô cùng thích hợp. Hơn nữa, hiện tại trên người ngươi mặc chính là quần áo cũ của tỷ tỷ sửa lại, tuy rằng không phải cũ nát, nhưng tóm lại không thích hợp để bé trai mặc."

Nói rồi, Diệp Trăn Trăn giơ vải vóc lên trước mặt Phó Vân Cảnh, khoa tay múa chân vài cái trên người hắn, cười nói: "Xem này, màu này thật đẹp! Tiểu Cảnh của chúng ta đáng yêu như vậy, mặc trên người nhất định cũng sẽ rất đẹp!"

Phó Vân Cảnh nhìn vải vóc trước mắt, lại nhìn ánh mắt cười tủm tỉm của thiếu nữ, tựa hồ đã bị thuyết phục, tay nhỏ lôi kéo góc áo nàng chậm rãi thả xuống.

"Cảm ơn." Hắn cúi đầu nói, thanh âm thực nhẹ, thậm chí Diệp Trăn Trăn đang nói chuyện cùng lão bản cũng không nghe được.

Mua xong vải vóc, Diệp Trăn Trăn đặt nó vào cái sọt, sau đó một tay cầm sọt, một tay dắt Phó Vân Cảnh đi ra khỏi cửa hàng.

Mới vừa đi được vài bước, liền thấy cách đó không xa có lão gia gia đứng bán hồ lô ngào đường, đang thét to bán đường hồ lô, vừa thấy Diệp Trăn Trăn ra tới, ánh mắt lập tức liền sáng, vội kêu: "Bạn nhỏ, có muốn ăn hồ lô ngào đường không? Rất ngọt ăn rất ngon!"

Diệp Trăn Trăn đang muốn cự tuyệt, nhưng nghĩ đến hồi chiều Phó Vân Cảnh nhìn đứa bé nhà khác ăn đường hồ lô mà lộ ra ánh mắt khát vọng, liền sửa lại chủ ý, nói: "Cho một xâu đi."

"Được rồi." Lão nhân cười ha hả mà tiếp nhận tiền Diệp Trăn Trăn đưa tới, lấy xuống một chuỗi đường hồ lô trên gậy rơm, đưa cho nàng.

"Đây, Tiểu Cảnh, cho ngươi."

Phó Vân Cảnh sửng sốt, có chút do dự mà nhận lấy đường hồ lô, cau mày hỏi: "Ngươi không ăn sao?"

"Không ăn, tỷ tỷ không thích ăn ngọt, Tiểu Cảnh ăn đi." Diệp Trăn Trăn cười nói, một bộ dáng đương nhiên, nhưng chỉ có nàng biết, sau khi mua xong vải vóc, tiền bán bánh nướng đã không còn thừa được mấy, chỉ còn mấy đồng.

Nhưng Phó Vân Cảnh tựa như biết trong lòng nàng suy nghĩ gì, chậm chạp không ăn, chỉ giơ đường hồ lô hướng về phía nàng, bướng bỉnh nhìn nàng.

"Muốn ta ăn trước sao?"

Phó Vân Cảnh gật gật đầu.

Vì thế, Diệp Trăn Trăn liền cúi xuống tay bé trai, cắn một viên đường hồ lô nho nhỏ. Nhai một cái, vị ngọt liền tản ra trong khoang miệng, ngọt tới tâm khảm. Nàng nhịn không được nở nụ cười, đôi mắt cong thành trăng non, "Cảm ơn Tiểu Cảnh, phần dư lại ngươi ăn đi."

Nghe vậy, Phó Vân Cảnh trầm mặc, qua một lát mới bắt đầu mở miệng nhỏ ăn đường hồ lô trên xiên tre. Có thể là lần đầu tiên ăn, trông hắn rất không thuần thục, nước đường màu đỏ đều dính vào hai má, vô hình như má hồng tô không đều, nhưng ánh mắt trước sau vẫn lấp lánh, lộ ra thuần túy vui sướng của trẻ con.

Diệp Trăn Trăn buồn cười trong lòng, cầm lấy khăn tay xoa xoa mặt hắn, cười trêu ghẹo nói: "Mèo hoa nhỏ."

Sau đó, nàng nắm lấy tay Phó Vân Cảnh, không nhanh không chậm mà dọc theo đường từng đi qua trở về.

Sắc trời bắt đầu tối dần, phần lớn sạp quán ven đường bắt đầu đóng cửa, hoặc thu thập đồ vật, chuẩn bị về nhà. Từng nhà bên đường đều nổi lên đèn dầu, ánh sáng vàng nhạt lấp đầy toàn bộ nhà ở. Bóng người đi qua lại bên cửa sổ, mơ hồ nhìn ra được hình dáng, giống như từng màn sinh động, tràn ngập hơi thở nhộn nhịp. Ngẫu nhiên có mấy tia sáng chui ra ngoài cửa sổ, vô hình chiếu sáng cho người qua đường.

Đêm lạnh như nước, từng trận gió nhẹ xẹt qua bên người Phó Vân Cảnh, nhưng hắn một chút cũng không cảm giác được, chỉ vì thiếu nữ bên người giống như mặt trời ấm áp, xuyên thấu qua đôi tay nắm chặt lẫn nhau, truyền nhiệt độ cuồn cuộn không ngừng đến hắn. Bởi vậy, chẳng sợ lòng bàn tay đã hơi hơi ra mồ hôi, hắn cũng luyến tiếc buông ra phần ấm áp không dễ có được này.

"Sao đêm nay thật đẹp!" Diệp Trăn Trăn đột nhiên nói, trong giọng điệu lộ ra kinh hỉ.

Nghe được lời này, Phó Vân Cảnh cũng không khỏi ngẩng đầu, nhìn về phía bầu trời đêm đen nhánh.

Vô số ngôi sao lập loè, ánh ánh ánh sáng, che kín khắp không trung. Nhưng cảnh tượng như vậy hắn đã xem rất nhiều, không cảm thấy có gì mới lạ, chỉ nhìn thoáng qua liền thu hồi ánh mắt.

"Tiểu Cảnh, ngươi từng nghe chuyện Ngưu Lang Chức Nữ chưa?" Diệp Trăn Trăn đột nhiên hỏi, đôi mắt cực kỳ lóng lánh, trong phút chốc, hắn đột nhiên cảm thấy cả một bầu trời đầy sao đều chuyển dời vào bên trong cặp mắt kia. Nói cách khác, chính là lấp lánh đến mức khiến người ta không dời được ánh mắt.

"Chưa." Hắn ngơ ngác trả lời.

"Ha ha, ta kể cho ngươi nhé." Diệp Trăn Trăn cười cười, tâm tình vô cùng tốt, "Thật lâu thật lâu trước kia, có một cô tiên nữ, nàng tên Chức Nữ. Một ngày nọ, bởi vì nàng muốn xuống nhân gian xử lý chút việc, liền tự mình hạ phàm, gặp một thiếu niên chăn trâu, tên là Ngưu Lang. Tuy rằng Ngưu Lang rất nghèo, nhưng tâm địa hắn thiện lương, hơn nữa còn cần cù chịu làm, Chức Nữ bị phẩm hạnh của hắn làm rung động, yêu hắn. Hai người sau khi bày tỏ tâm ý liền sống hạnh phúc bên nhau. Nhưng ngày vui ngắn chẳng tày gang*, Vương Mẫu nương nương biết chuyện này liền tức giận, cho rằng Chức Nữ vi phạm luật trời, phái thiên binh thiên tướng áp tải Chức Nữ về Thiên Đình. Ngưu Lang lập tức cưỡi trâu đuổi theo Chức Nữ, mắt thấy sắp đuổi tới kịp, Vương Mẫu nương nương đột nhiên biến ra một con sông lớn ngăn lại trước mặt hai người, sông này sau đó gọi là Ngân Hà. Nhưng cho dù như vậy vẫn không thể ngăn cản quyết tâm của hai người trẻ tuổi yêu nhau, dưới sự nỗ lực không ngừng của bọn họ, Vương Mẫu nương nương bị đả động, liền phá lệ cho hỉ thước đắp thành một cây cầu, mỗi năm Thất Tịch lại cho phép bọn họ gặp mặt một lần."

* Khi vui vẻ thì thấy thời gian trôi đi rất nhanh

Nói rồi, Diệp Trăn Trăn chỉ vào không trung, hướng Phó Vân Cảnh nói: "Bên kia là sao Ngưu Lang, cách một chút chính là sao Chức Nữ."

Phó Vân Cảnh hướng theo tay Diệp Trăn Trăn chỉ, liền nhìn thấy hai ngôi sao cách nhau khá xa, "Nhưng mà một năm chỉ có thể gặp mặt một lần, không phải là quá đáng thương rồi sao?"

"Quả thật là như thế. Nhưng mọi chuyện trên thế giới này đều không thể như chúng ta mong muốn."

Diệp Trăn Trăn thu liễm ý cười trên mặt, vẫn ngẩng đầu nhìn trời đầy sao, lộ ra vài phần thần sắc hoài niệm, "Trước kia một bà bà nói với ta, người chết đi sẽ hóa thành ngôi sao, ở trên trời nhìn chúng ta. Mỗi khi ta cảm thấy cô đơn, ta sẽ ngẩng đầu nhìn sao trên trời. Như vậy, ta sẽ không cảm thấy cô đơn nữa, bởi vì ta biết, người thân đã chết đi của ta nhất định đang trốn sau lưng ngôi sao kia, trộm nhìn ta."

Khi đó bạn tốt nhất của nàng ở cô nhi viện sinh bệnh qua đời, nàng cảm thấy rất khổ sở, một mình trốn đi trộm khóc. Viện trưởng thấy thế liền nói lời an ủi nàng như vậy. Hiện giờ nàng lại nói lời này cho Phó Vân Cảnh, hy vọng mỗi khi hắn nhớ đến mẫu thân đã qua đời, thống khổ trong lòng có thể giảm bớt một chút.

Nghe vậy, Phó Vân Cảnh cũng không khỏi ngẩng đầu lên nhìn về phía sao trời.

Ánh trăng sáng tỏ dừng trên mặt đứa bé, tinh quang lấp lánh lọt vào mắt đen, thần sắc của hắn tựa hồ mang theo vài phần nỗi niềm.

"A, đề tài đi quá xa rồi." Diệp Trăn Trăn thè lưỡi, cười nói: "Chúng ta về nhà thôi, Tiểu Cảnh."

Hắn đang đắm chìm trong chuyện cũ, thình lình nghe thấy tiếng thiếu nữ kêu to. Hắn quay đầu, vừa lúc đối diện với cắp mắt cười kia của nàng, bỗng nhiên cảm thấy ấm áp, lỗ trống trong lòng tựa hồ cũng theo nụ cười ấm như nắng gắt của thiếu nữ mà được lấp đầy một chút.

"Ừ." Phó Vân Cảnh nhỏ giọng đáp, lặng lẽ nắm lấy tay thiếu nữ chặt hơn chút.

Tác giả có lời muốn nói:

Chuyện Ngưu Lang Chức Nữ có hơi chút khác với bản gốc, bởi vì tác giả không quá thích nội dung nguyên bản, nên đã cải biến một chút.