Cách Một Cánh Cửa

Chương 5: Cô ta không bị tâm thần phân liệt




Tình trạng của Mẫn Vi Vi không tốt, thậm chí có thể nói là rất gay go. Đối mặt Bùi Lục cô ta còn có thể gồng mình chịu đựng, nhưng đến khi thấy Sầm Từ thì cô hoàn toàn mất kiểm soát. Mẫn Vi Vi nắm chặt bàn tay Sầm Từ đến mức các khớp ngón tay cũng trắng bệch đi vì dùng quá nhiều sức.

Bọn họ buộc phải ngồi trong phòng thẩm vấn, bởi trước khi chứng minh được Mẫn Vi Vi có vấn đề về tâm thần, Sầm Từ chỉ có thể gặp cô ta tại đây. Ánh đèn trong căn phòng lúc này sáng trưng, chiếu lên khuôn mặt trắng bệch của Mẫn Vi Vi, chỉ mới trôi qua hai ngày, mà trông cô ta đã tiều tụy đi nhiều.

Ngoại trừ luật sư, Sầm Từ là hy vọng cứu mạng duy nhất của Mẫn Vi Vi, nên không chờ Sầm Từ mở miệng, cô ta đã bật khóc mà nói: “Họ nói tôi giết người, giết một người đàn ông tên Châu Quân, nhưng… nhưng tôi hoàn toàn không biết anh ta là ai! Bác sĩ Sầm, cô biết rõ tôi mà, trước nay tôi chưa bao giờ có bạn trai, càng làm gì có chồng chưa cưới.”

Sầm Từ mông lung nhìn Mẫn Vi Vi. Từ trước đến nay cô cũng nghĩ mình hiểu cô ta nhất nhưng giờ thì…“Mẫn Vi Vi, cô có quen người này không?” Sầm Từ chỉ vào Tần Huân đứng bên cạnh mà hỏi.

Mẫn Vi Vi ngước mắt nhìn Tần Huân một lượt rồi lắc đầu. Sau đó cô ta cố hết sức nắm chặt tay Sầm Từ nói giọng khẩn khoản: “Nhất định cô phải làm chứng cho tôi.”

***

Lúc Thang Đồ gọi điện thoại đến, Sầm Từ đang xem lại bệnh án trước đây của Mẫn Vi Vi tại phòng khám.

Chuyện của Mẫn Vi Vi vốn dĩ không thể che giấu được, cô ta là người nổi tiếng, bình thường đã luôn bị paparazzi bám đuôi theo dõi, chỉ một chút động tĩnh thôi cũng thiếu điều tạo bão táp mưa sa rồi. Huống hồ là chuyện cô ta đột nhiên hành hung giết người, đây quả là một tin tức động trời, cánh nhà báo sao bỏ qua được cơ hội béo bở này.

“Mình nghe Dương Tiểu Đào nói có rất nhiều phóng viên bao vây bên ngoài phòng khám. Hồi nãy mình vừa gọi mấy lần vào số máy của phòng khám thì đều báo bận. Không khí này có dễ đến hôm bọn mình khai trương cũng không tưng bừng được như vậy đâu.” Giọng nói của Thang Đồ lảnh lót, cô còn nghe thấy cả tiếng sóng biển ở đầu dây bên kia.

Tiền thân của câu lạc bộ “Môn” vốn là một phòng khám tâm lý không mấy tiếng tăm, Thang Đồ là một trong số những người góp vốn ban đầu. Về sau Thang Đồ lại thuyết phục Sầm Từ mua cổ phần. Quyết định đặt tên này là vì lúc ấy hai người họ đang dạo quanh mấy siêu thị nội thất để chọn cửa cho phòng khám. Sầm Từ liền nói muốn đặt tên là “Môn”. Cái tên này mang hàm nghĩa khi đứng ngoài cửa lòng thấy hoang mang, đẩy cửa bước vào trong lòng sáng tỏ. Thang Đồ nghe vậy thì tán thành cả hai tay hai chân. Có thể nói cũng nhờ cái tên mà phòng khám ngày càng nổi danh.

Thang Đồ và Sầm Từ bằng tuổi nhau. Xét về tính cách, cô ấy rất khắt khe và có phần kiêu ngạo, người bình thường sẽ không lọt nổi vào mắt, chỉ duy nhất có Sầm Từ được lòng cô ấy. Nói theo cách của Thang Đồ là, cô ấy không thể không tin giữa người với người tồn tại từ trường. Có những người dù chung sống thế nào cũng chẳng thân thiết được, có những người chỉ gặp một lần lại sẻ chia được mọi chuyện. Sầm Từ, tôi cảm thấy cô là người vô cùng, vô cùng tốt, hai chúng ta mới gặp mà như đã quen từ thuở nào rồi vậy.

Vô cùng, vô cùng tốt? Sầm Từ không hề cảm thấy những lời này phù hợp với con người của mình, bởi suy cho cùng trong ngành cô không có người bạn nào. Còn chuyện mới gặp mà như đã quen thì chính xác.

Hai người gặp gỡ trong một lần tham gia hội thảo tâm lý học. Đó là lần đầu tiên và cũng là lần cuối cùng Sầm Từ tham gia hội thảo học thuật. Lần đầu thấy Thang Đồ, Sầm Từ cảm thấy cô gái này ăn mặc chẳng ra làm sao, không giống một bác sĩ tâm lý chút nào, còn Thang Đồ thì lại cảm thấy tính cách Sầm Từ thờ ơ lạnh lùng không giống một bác sĩ tâm lý. Thế mà hai con người trông chẳng ra dáng bác sĩ tâm lý lại hợp tính nhau, trở thành bạn bè thân thiết, rồi thành cộng sự làm việc của nhau.

Có thể do mệnh tuổi của hai người rất hợp, nên bệnh nhân tìm đến câu lạc bộ “Môn” cứ nườm nượp không ngớt, chẳng mấy chốc mà danh tiếng phòng khám ngày càng vang xa. Về sau gia đình Thang Đồ cần tiền gấp, nên cô ấy rút toàn bộ cổ phần. Sầm Từ nghĩ tới tình bạn của hai người, kiên quyết không chịu gạch tên của Thang Đồ ra khỏi danh sách cổ đông, cô luôn nói: Coi như phòng khám cho cậu mượn số tiền này, không có cậu thì cũng không có câu lạc bộ “Môn”. Cậu không thể rời khỏi phòng khám được.

Thang Đồ nghe vậy thì chỉ cười mắng Sầm Từ không phải người biết kinh doanh, tính toán thế này coi như xong đời rồi. Sầm Từ hờ hững trả lời, chưa bao giờ tớ coi mình là người biết làm ăn kinh doanh.

Bên ngoài lạnh lùng, bên trong ấm áp, điều này Thang Đồ rất hiểu Sầm Từ.

Nói chuyện hay thích cà khịa, Sầm Từ cũng rất hiểu Thang Đồ.

Sầm Từ ấn điện thoại nội bộ, bảo Dương Tiểu Đào mang một tách cà phê vào, rồi đặt di động lên một góc bàn làm việc, mở loa ngoài. Cho dù nói chuyện điện thoại cô cũng không muốn làm mất thời gian xem tài liệu.

Sầm Từ nói: “Đúng thế, phòng khám của chúng ta bây giờ còn nổi tiếng hơn trước rất nhiều. Cho nên, cậu vẫn định cố thủ với cái anh ‘mới gặp thoáng qua mấy lần’ mà không buồn về xem thế nào à?”

Thang Đồ đang ở nước ngoài. Lúc đầu là vì công việc, nhưng sau đó ở bãi biển cô vô tình bị một anh chàng đẹp trai hớp hồn. Từ đó, mục đích ở nước ngoài của Thang Đồ cũng thay đổi, cứ xử lý xong công việc là cô ra bãi biển nằm cả ngày, ôm cây chờ trai đẹp. Chớp mắt mà đã bảy ngày trôi qua.

Bên kia đầu dây Thang Đồ cười cười: “Không phải mình đang theo dõi từ xa đây sao.”

Sầm Từ bĩu môi

“Quay về chuyện chính.” Thang Đồ hắng giọng, nói nghiêm túc: “Cậu có chắc chắn trước đây chưa từng làm mất lòng Mẫn Vi Vi không. Chuyện này dù nghĩ thế nào cũng hệt như là do cô ta cố tình gây ra. Giờ thì hay rồi, tội trạng gì cũng đổ hết lên đầu cậu, trên mạng còn đang loan tin cậu biết dùng tà thuật, gì mà có thể thao túng ý thức người khác phạm tội các kiểu.”

“Miệng ở trên mặt người khác, muốn nói thế nào mình cũng không quản lý được” Sầm Từ quả thực không hề bị ảnh hưởng bởi những đồn thổi vớ vẩn. Cô khép tài liệu trong tay lại: “Còn về Mẫn Vi Vi, cô ta không nói dối.”

Chuyện này còn chưa công bố chính thức ra bên ngoài, những tin tức trên mạng thu thập được đều có nội dung lơ mơ nửa vời, nhưng như vậy đã đủ cho một bộ phận cư dân mạng thích hóng hớt và những kẻ làm truyền thông bẩn kiếm lời nhờ giật tít câu kéo sự chú ý của dư luận. Tóm lại, trên mạng hiện giờ đang xôn xao hai luồng quan điểm.

Một luồng ý kiến cho rằng Mẫn Vi Vi cố ý né tránh luật pháp, hành hung người khác xong bèn bịa đặt lý do. Dù sao vấn đề tâm lý của cô ta cũng không bình thường, sao có thể nói rõ ràng được?

Một luồng ý kiến khác cũng rất được ủng hộ, thì nghi ngờ Sầm Từ thao túng ý thức của Mẫn Vi Vi. Còn chuyện tại sao lại muốn mượn tay Mẫn Vi Vi để hại người, phía sau không chừng còn che giấu ẩn tình khác.

“Ý của cậu là, cô ta thật sự không nhớ ra Châu Quân là ai?” Thang Đồ ngạc nhiên.

“Đúng vậy.” Giọng nói của Sầm Từ đanh lại: “Nhưng kết luận phía bệnh viện đưa ra là Mẫn Vi Vi mắc chứng tâm thần phân liệt.”

Thang Đồ im lặng một lát rồi nói: “Dù đứng từ lập trường bạn bè hay cổ đông, mình đều cảm thấy lúc này để bệnh viện tâm thần tiếp nhận trường hợp của Mẫn Vi Vi thật sự thích hợp. Không muốn ảnh hưởng đến danh tiếng phòng khám chỉ là thứ yếu, lý do lớn nhất là không thể để cậu gánh tội trong vụ án này được.”

“Nhưng rõ ràng Mẫn Vi Vi, cô ta không bị tâm thần phân liệt.” Sầm Từ nhấn mạnh.

Thang Đồ thở dài một hơi: “Thế cậu có cách nào chứng minh được không?”

Sầm Từ im lặng một lúc mới nói: “Dù sao cũng phải điều tra rõ ràng chuyện này, đúng không?”

Dương Tiểu Đào bưng ly cà phê vào, đúng lúc nghe thấy câu ấy. Sau khi đặt cà phê lên bàn, cô nhìn Sầm từ rồi nói với giọng điệu không vui: “Bác sĩ Sầm, cái người tên Bùi Lục đó đang nghi ngờ chị đấy, nếu không sao lại để bệnh viện tâm thần tiếp nhận Mẫn Vi Vi. Chị nghe em, cũng đừng bận tâm đến truyền thông nữa, mấy người trên mạng đó ăn nói khó nghe lắm, vả lại càng nghĩ em càng cảm thấy đúng là Mẫn Vi Vi đang trốn tránh trách nhiệm, không đang yên đang lành sao tự nhiên lại quên hẳn Châu Quân?”

Sầm Từ nghe Dương Tiểu Đào nói vậy thì nhoẻn miệng cười, hỏi ngược lại cô: “Thế em không nghi ngờ chị à? Biết đâu chị thật sự thao túng ý thức của Mẫn Vi Vi thì sao?”

“Em nghĩ bác sĩ Sầm có năng lực làm chuyện này, nhưng em tin tưởng con người của chị!” Dương Tiểu Đào ngẩng đầu ưỡn ngực, tỏ ra vô cùng tức giận: “Bây giờ em bản lĩnh hơn rồi, em đang ‘khẩu nghiệp’ với đám người chuyên hóng hớt trên mạng. Bất cứ người nào nói xấu chị, em sẽ không tha cho bọn họ.”

“Không cần phải làm vậy...”

“Cần chứ, cần chứ, chị càng không giải thích, kẻ khác sẽ càng bịa chuyện quá đáng.” Dương Tiểu Đào xoa xoa tay nói tiếp: “Em nghĩ nhân lúc các phóng viên đều đang ở đây, chị nói rõ ràng với họ luôn đi.”

Cô bé Tiểu Đào này quả thực khiến Sầm Từ dở khóc dở cười. Sau khi bảo cô ấy ra ngoài, Thang Đồ ở bên kia cười nói: “Mình cứ cảm thấy cậu đối xử không tốt với Dương Tiểu Đào cho lắm, ấy thế mà cô nhóc này lại hết lòng trung thành với cậu như vậy.”

Sầm Từ cũng không ngờ Dương Tiểu Đào lại bất bình giúp mình như vậy. Tính cách của cô lạnh lùng, ngoại trừ Thang Đồ ra, dường như bản thân chưa từng thực sự để ý đến ai khác. Cô là bác sĩ tâm lý, nhưng bản thân lại không biết cách tiếp xúc với người khác, chuyện này nói ra lại thấy buồn cười.

“Thật ra Dương Tiểu Đào nói cũng đúng, chuyện này cậu thực sự nên giải thích rõ ràng.”

Sầm Từ không suy nghĩ nhiều, trả lời dứt khoát: “Mình chỉ cần có trách nhiệm với Mẫn Vi Vi là đủ, không cần phải có nghĩa vụ giải thích với những người khác.”

Nghe đến đây, ở đầu dây bên kia Thang Đồ phì cười: “Biết ngay cậu sẽ nói vậy mà, biết thừa là cậu ghét đối mặt với ống kính rồi, nếu cậu thực sự giải thích đầu đuôi trước mặt cánh phóng viên, vậy thì cậu không phải Sầm Từ mà mình quen biết. Thôi được rồi, cậu thích làm thế nào thì làm, nhưng đừng để mình chịu thiệt là được.”

Sầm Từ nghe vậy liền đáp “ừ” một tiếng, tuy không nói thêm gì nữa nhưng trong lòng lại thấy ấm áp.

Thang Đồ là một cô gái có tính cách thẳng thắn, dứt khoát, một khi đã nói xong rồi, tuyệt đối sẽ không lải nhải mấy chuyện đấy nữa, nhưng trước khi cúp điện thoại cô có hỏi một câu: “Bùi Lục mà Dương Tiểu Đào nhắc tới là ai thế?”