Thành phố Nam vào đêm giống như một thiếu nữ có hai nét tính cách, một mặt yên tĩnh, một mặt sôi nổi. Dường như khung cảnh náo nhiệt của khu đô thị cũ hoàn toàn không ảnh hưởng đến sự tĩnh lặng của khu đô thị mới, và ánh đèn của khu đô thị mới cũng chẳng kéo dài được đến tận khu đô thị phồn hoa kia.
Tần Huân lúc này đang nhìn ngắm ánh đèn rực rỡ của khu đô thị cũ. Nhưng vì nơi đây là nhà cao tầng, nên anh cũng quan sát được cả sự tĩnh mịch của khu đô thị mới qua ô cửa sổ.
Trong căn nhà chỉ có ánh đèn lờ mờ ở góc phòng.
Ánh đèn khu độ thị cũ rực rỡ đủ để khiến căn phòng sáng như ban ngày.
Có tài liệu được fax tới.
Không nhiều không ít, từng tờ giấy được xếp chồng lên nhau đủ để khái quát nửa cuộc đời một con người.
Tần Huân cầm tờ giấy, nhìn rất lâu, tài liệu quả thực chi tiết, nguồn tin lại xác đáng. Anh đóng tài liệu lại, trang đầu tiên có kèm theo một tấm ảnh.
Là Sầm Từ.
Anh châm một điếu thuốc.
Bức ảnh trở nên mờ ảo trong làn khói mỏng manh.
Sầm Từ, Sầm Từ...
Bỗng nhiên điện thoại đổ chuông.
Tần Huân nghe máy, anh chưa kịp nói gì thì đầu dây bên kia đã lên tiếng trước: “Những tư liệu có thể lấy được tôi đã gửi hết cho cậu. Tôi đã xem trước, chúng khá chi tiết.”
“Ừ.”
“Cậu cảm thấy cô ta đáng nghi ư?”
Bàn tay đang kẹp điếu thuốc của Tần Huân đặt trên xấp tài liệu. Sầm Từ trong bức ảnh mặc một chiếc áo sơ mi trắng tinh, hơi mím môi, nét mặt bình thản, không mỉm cười cũng không tỏ ra lạnh lùng. Đây không phải là ảnh thẻ, có lẽ là do người khác chụp khi cô đang nhìn về một phía nào đó, ánh mắt cô dường như đang xuyên qua điểm nhìn để thấy điều gì đó xa hơn, hoặc cũng có thể là cô đang nhìn ai đó với ánh mắt xa xôi.
“Đáng nghi, nhưng trước mắt chưa xác thực được liệu cô ấy có liên quan đến vụ mất tích của Thẩm Tự không.” Anh nhẹ nhàng gẩy tàn thuốc, ngập ngừng nói: “Tiếp tục tiếp cận cô ấy một thời gian nữa xem sao.”
Đầu bên kia im lặng rất lâu mới nói: “Bao nhiêu năm rồi, Tần Huân, cậu đã từng nghĩ...” Người kia không nói hết câu như thể sợ sẽ bóc trần một điều cấm kị.
Sau khi cúp máy, Tần Huân ngồi trên ghế rất lâu mà không nhúc nhích. Đốm lửa màu đỏ cam trên đầu điếu thuốc giữa ngón tay anh dần dần lụi tàn trong ánh đèn rực rỡ. Phải mãi cho đến khi ánh lửa sém cháy vào ngón tay, Tần Huân mới sực tỉnh, ngón tay khẽ rung lên khiến hơn nửa tàn thuốc rơi xuống đất.
Không phải chưa từng nghĩ.
Anh đã từng nghĩ đến đủ mọi trường hợp, kể cả là cái chết.
Tần Huân dập điếu thuốc, quay người bật laptop lên, ấn vào biểu tượng ứng dụng chim cánh cụt ở góc màn hình, song mãi mà anh không đăng nhập được. Trong phút chốc, anh không thể nhớ nổi mật khẩu, phải thử mấy lần mới đăng nhập thành công.
Cả danh sách chỉ có hai người, một nam một nữ, hình đại điện QQ đều là màu xám.
Không online.
Tần Huân vô thức cài đặt hình đại diện của mình thành trạng thái online, nhưng chợt nghĩ, hiện giờ anh online hay offline, liệu có ai quan tâm không?”
Anh di chuột đến hình đại diện của cô gái, nick name là Vãn An Thời.
Anh click chuột, khung đối thoại hiện ra.
Có lịch sử nói chuyện.
Không hề ít.
Từ lúc mới quen hai người thỉnh thoảng nói với nhau mấy câu, đến khi đã trở nên thân thiết cuộc trò chuyện trở nên rôm rả, rồi từng ngày tình cảm của họ đã phát triển nhưng cả hai đều ngại nói ra, sau đó không biết từ bao giờ cuộc đối thoại trở thành chỉ anh độc thoại.
“Hôm nay em vui không?”
“Em đang bận gì à?”
“Dạo này bận lắm à? Mãi không thấy em online.”
“Đêm giao thừa, tuyết rơi rồi, em có đang ngắm tuyết không?”
“Đến kinh trập rồi, em nói em sợ côn trùng, lúc bình thường nhớ chú ý đề phòng nhé.”
“Dạo này mưa nhiều, ra ngoài đừng quên mang ô. Lúc có sấm sét thì nghe nhạc, hoặc xem phim cũng được.”
“Online không?”
“Đã lâu không thấy em, không dùng QQ nữa rồi sao?”
...
“Vẫn chưa online? Mấy năm qua đã xảy ra rất nhiều chuyện...”
“Anh chỉ muốn nói...”
Dòng tin nhắn cuối cùng hiển thị thời gian là nửa năm trước, người gõ không gõ hết câu, có lẽ người bên kia cũng chưa bao giờ đọc được, số phận của nó chỉ giống như những lời hỏi thăm không hồi đáp trước kia.
Chỉ là anh muốn nói, anh có chút nhớ em.
Tần Huân yên lặng nhìn hình đại diện trên khung đối thoại, rất lâu sau mới đưa tay gõ một câu: “Cô bé, rốt cuộc em đang ở đâu?”
***
Khi Sầm Từ gặp lại Mẫn Vi Vi, cô ta trở nên trầm lặng hơn nhiều.
Hôm nay trời nắng đẹp bất ngờ, cứ như chớp mắt là đến mùa xuân vậy. Mẫn Vi Vi lúc này đang ngồi trên hành lang dài trong bệnh viện, nhìn đám người tốp năm, tốp ba trên đồng cỏ phía xa xa, không biết cô ta đang nghĩ gì.
Mẫn Vi Vi không hề trang điểm, nhưng không hề tiều tụy khi không còn đứng trước ánh đèn flash và ống kính, chỉ có điều trên khuôn mặt tái nhợt mang theo sự đáng thương.
Trước khi Châu Quân tỉnh lại, Mẫn Vi Vi phải ở lại đây.
Khi Sầm Từ bắt đầu nói chuyện với Mẫn Vi Vi, ánh mắt cô ta luôn liếc nhìn về chiếc xe ô tô đỗ dưới tán cây ngân hạnh, cái cây mà đến hai người cũng ôm không xuể ở bãi đỗ xe. Cái cây ấy lác đác chẳng còn mấy chiếc lá, nhưng chạc cây vẫn rậm rạp qua bao năm. Sầm Từ có thể thấy ánh nắng đang hắt những tia sáng xuống nóc và trên tấm kính chắn gió của chiếc xe.
“Cô thử nghĩ kĩ xem, trước tôi, cô đã từng tìm đến bác sĩ tư vấn tâm lý nào khác chưa? Hay nói cách khác, liệu cô đã từng có bất cứ tiếp xúc nào với người làm việc trong ngành tâm lý không?” Sầm Từ ngồi đối diện Mẫn Vi Vi và hỏi cô ta.
Mẫn Vi Vi dường như vẫn chưa rời sự chú ý khỏi đám người trên bãi cỏ, nhưng câu trả lời chắc nịch: “Ngoài cô ra, tôi chưa từng tìm ai, cũng chưa từng tiếp xúc với bất cứ người nào làm trong giới tâm lý học.”
Sầm Từ suy đoán độ thật giả trong câu trả lời của cô ta.
Mẫn Vi Vi không nhìn bãi cỏ nữa, khoanh tròn chân lại, hỏi Sầm Từ về tình hình của Châu Quân. Sầm Từ trả lời đúng sự thật rằng trước mắt Châu Quân vẫn đang phải theo dõi đặc biệt, chưa thể tỉnh lại vì trước đó đã bị mất máu quá nhiều.
Mẫn Vi Vi tỏ vẻ oan ức, cô ta gác cằm lên đầu gối, nhìn Sầm Từ rồi nói: “Bác sĩ Sầm, tôi thật sự không nhớ ra tại sao mình lại sát hại anh ấy. Nếu trong trường hợp anh ấy bỏ mạng vì tôi, thì tôi bằng lòng lấy mạng đổi mạng.”
Bệnh viện tâm thần không chỉ giúp con người ta bình tĩnh, mà còn mang lại cho con người cảm giác tuyệt vọng. Không còn tồn tại chứng Hysteria như hai ngày trước, Mẫn Vi Vi bây giờ như một con nhím vừa biết xù gai với người khác, nhưng cũng rất bình tĩnh chấp nhận sự sắp xếp của số phận.
“Hiện tại cô có thể nhớ được bao nhiêu ký ức về Châu Quân?”
Mẫn Vi Vi cúi đầu không trả lời.
“Mẫn Vi Vi?”
“Bác sĩ Sầm...” Giọng nói của Mẫn Vi Vi rất nhỏ: “Tôi có bệnh thật rồi, đúng không?”
Câu nói này khiến Sầm Từ không biết trả lời thế nào.
“Có lẽ tôi có bệnh thật” Mẫn Vi Vi thì thầm: “Nên cô đừng lo cho tôi nữa, cứ để tôi ở đây, điều này có thể sẽ tốt với tất cả mọi người.”
“Cô là khách hàng của tôi, không phải cô bảo tôi muốn không quan tâm là tôi sẽ không quan tâm được.” Tuy Sầm Từ làm bác sĩ tâm lý, nhưng an ủi người khác không phải sở trường của cô, cô chỉ biết vỗ vai cô ta, nhẹ giọng nói: “Với điều kiện tiên quyết là cô phải phối hợp với tôi, ít nhất là không được tự ý từ bỏ.”
Mẫn Vi Vi mím môi, một lúc sau mới ngước mắt nhìn cô: “Bác sĩ Sầm, cô đã bao giờ trải qua chuyện này chưa, rõ ràng chưa từng gặp, cũng không hề quen một khung ảnh, hoặc một ai đó, nhưng lại cảm thấy rất quen, thậm chí còn có thể nghĩ đến một vài cảnh tượng liên quan, cứ như bản thân thực sự đã trải qua vậy.”
Sầm Từ thoáng ngẩn người, Tần Huân cũng từng nói vậy, là trùng hợp ư?
“Rất nhiều người gặp phải tình trạng này.” Cô giải thích hiện tượng này từ góc độ tâm lý học cho Mẫn Vi Vi.
Mẫn Vi Vi không hề tỏ ra thoải mái hay bừng tỉnh với lời giải thích của cô, ngược lại còn chau mày, thoạt nhìn có vẻ rất lo lắng. Mãi sau cô ta mới nói: “Tôi luôn có một cảm giác...”
“Cảm giác gì?”
Mẫn Vi Vi ấp úng: “Tôi... luôn cảm giác trên thế giới này còn có một tôi khác.”