Trên đỉnh núi ở phía bắc, một nam một nữ đứng trên cây cầm ống nhòm để xem biểu hiện của Triệu Quốc Khánh.
Người đàn ông khoảng ba mươi tuổi, trên mặt bôi thuốc màu đậm, mặc bộ đồ "ngụy trang", trên lưng đeo một khẩu súng bắn tỉa ngụy trang, toàn bộ hòa làm một với thân cây, nếu không nhìn kỹ thì rất khó phát hiện ra anh ta.
Người nữ khoảng mười bảy mười tám tuổi, sắc mặt lạnh lùng, trên người mặc quần áo màu đen không tỏa ra hơi thở nào, giống như cô ấy vốn dĩ không có ở nơi này, mà là một hư ảnh mà thôi.
Sau khi nhìn thấy Triệu Quốc Khánh thuận lợi chỉ dẫn đồng đội tiêu diệt hơn chục tên lính đánh thuê, trên khuôn mặt của người đàn ông thoáng qua một nụ cười mỉm, anh ta đặt ống nhòm xuống, nói với cô gái cách đó không xa: "Trung tá Tiêu, xem ra anh ta không yếu như mọi người đã nói.
"
Trung tá Tiêu!
Cô gái chỉ mới mười bảy, mười tám tuổi, nhưng đã là một trung tá rồi!
Cô gái đặt ống nhòm xuống, để lộ khuôn mặt vẫn chói mắt trong những minh tinh, cô ấy chính là Tiêu Á Nam, vị hôn thê của Triệu Quốc Khánh.
Tiêu Á Nam liếc nhìn người đàn ông bên cạnh, anh ta là Tống Phi Dương- đội trưởng bộ đội đặc chủng Phi Long, biệt danh "Thần rình", chỉ dựa vào một khẩu súng bắn tỉa nhưng không biết anh ta đã g!ết chết bao nhiêu kẻ địch rồi.
Sau khi Tống Phi Dương nhận được tin tức nhập cảnh của lính đánh thuê, anh ta mới dẫn theo người đuổi tới đây, nhưng không ngờ lại gặp được Tiêu Á Nam, nhiệm vụ truy quét lính đánh thuê tạm thời bị gác lại, anh ta và Tiêu Á Nam cùng xem màn biểu diễn của Triệu Quốc Khánh.
Thành thật mà nói, Tống Phi Dương vô cùng coi trọng Triệu Quốc Khánh, không chỉ bởi vì anh ấy là em trai của Triệu Ái Quốc, mà còn bởi vì màn biểu hiện vừa rồi của anh ấy.
Có thể coi đội lính đánh thuê Chó Sói là một trong những đội lính đánh thuê yếu nhất so với các đội lính đánh thuê khác, nhưng xét cho cùng, dù sao bọn họ cũng là những người lính đánh thuê l!ếm máu trên đầu mũi dao, năng lực chiến đấu của từng người vượt xa những binh lính thông thường.
Lúc đầu, Tống Phi Dương còn lo lắng đám người Triệu Quốc Khánh sẽ chết dưới họng súng của lính đánh thuê, nhưng màn biểu hiện của Triệu Quốc Khánh lại khiến anh ta vô cùng ngạc nhiên, anh ta chỉ có thể dùng một từ để miêu tả, xuất sắc!
Tiêu Á Nam liếc nhìn Tống Phi Dương nhưng lại không nói gì, cô ấy cầm ống nhòm lên nhìn.
Lúc này, một tin nhắn đột nhiên phát ra từ máy truyền tin được giấu trong tai của Tống Phi Dương khiến sắc mặt anh ta lập tức thay đổi, anh ta kinh ngạc hét lên với Tiêu Á Nam: "Không xong rồi, trong số những tên lính đánh thuê đó có một người không phải là thành viên của đoàn lính đánh thuê Chó Sói, vừa mới xác nhận thân phận của gã ta là rừng cây sói "
Rừng cây sói là một lính đánh thuê đi một mình, năng lực chiến đấu của gã có thể so sánh với năng lực chiến đấu của cả bầy sói.
Sau khi biết được tin này, vẻ mặt của Tiêu Á Nam có chút thay đổi, nhưng cô ấy vẫn nói rất bình tĩnh: "Đội trưởng Tống, bảo người của anh hành động đi.
"
“Hành động, lập tức hành động ngay!” Tống Phi Dương ra lệnh hành động, nhưng trong lòng vẫn có một chút lo lắng, người của anh ta chạy tới đây nhanh nhất cũng phải mất ba phút, mà trong ba phút này có thể xảy ra rất nhiều chuyện.
“Xào xạc.
” Tai của Triệu Quốc Khánh nhạy bén cử động, ngón tay anh ấy ấn lên cò súng, nhanh chóng chuyển họng súng về nơi phát ra âm thanh.
Một bóng người nhảy ra khỏi bụi cỏ cách đó hai mét, động tác của gã quá nhanh, tay phải vừa mới nắm lấy nòng súng, tất cả đạn do Triệu Quốc Thanh bắn r@ đều bị bắn hụt, sau đó tay trái của gã như cái kìm sắt ghìm chặt cổ họng của Triệu Quốc Khánh.
Đám người Phùng Tiểu Long quay lại khi nghe thấy tiếng súng nổ thì đã muộn rồi, Triệu Quốc Khánh chẳng những bị đối phương kẹp vào cổ, mà khẩu súng cũng bị đối phương đoạt lấy rồi.
“Bỏ súng xuống, nếu không tôi sẽ giết tên nhóc này!” Người đàn ông có vết sẹo lạnh lùng nói.
Đám người Phùng Tiểu Long lập tức ngớ ra tại chỗ, Lý Thực Thành là người đầu tiên phản ứng lại, cậu hét vào mặt gã mặt sẹo: "Anh thả Quốc Khánh ra nhanh đi! Quốc Khánh bị bệnh tim, nếu anh cứ như vậy thì sẽ g!ết chết Quốc Khánh đó!"
Triệu Quốc Khánh vì không thở được nên tim đập nhanh hơn, sắc mặt khó coi giống như sẽ chết bất cứ lúc nào.
“Thật thú vị.
” Người đàn ông mặt sẹo liếc nhìn Triệu Quốc Khánh, lần thứ tư nói ra lời nói như vậy, sau đó nói với đám người Phùng Tiểu Long: “Vậy thì chúng mày hành động nhanh lên, nếu không tiểu tử này chết cũng đừng trách tao.
”
“Tiểu đội trưởng.
” Tiểu đội phó lo lắng gọi.
Triệu Quốc Khánh vừa mới cứu mọi người, tất nhiên mọi người không thể nhìn anh ấy chết, nhưng nếu bỏ súng xuống thì mọi người sẽ rơi vào nguy hiểm.
Phùng Tiểu Long gần như không chút nghĩ ngợi, lập tức hét lên: “Bỏ súng xuống.
” Nói xong, anh thả súng trường trong tay xuống, nhìn chằm chằm từng cử động của người đàn ông mặt sẹo.
Những người khác không cam lòng, nhưng bọn họ không có cách nào khác, vì Triệu Quốc Khánh bọn họ chỉ có thể ném vũ khí trong tay xuống đất.
“Tốt lắm, bây giờ lùi lại mười mét, nhanh lên!” Người đàn ông mặt sẹo nói tiếp.
Phùng Tiểu Long khẽ giơ tay lên, mọi người lập tức lùi ra sau mười mét.
Người đàn ông mặt sẹo lạnh lùng cười một tiếng, sau đó vứt khẩu súng trong tay xuống, nắm chặt tay đấm vào tim của Triệu Quốc Khánh.
“Bụp!” Một đấm này ngay cả những tảng đá cứng cũng bị đấm vỡ, huống chi người bị bệnh tim bẩm sinh như Triệu Quốc Khánh.
Triệu Quốc Khánh chỉ cảm thấy có một ngoại lực cực lớn đập vào tim của mình, sau đó hai mắt tối sầm không nhìn thấy gì nữa, toàn bộ đại não như ngừng hoạt động.
"Chết thật rồi? Thằng nhóc này cũng dễ bị đánh bại quá đi.
"
Triệu Quốc Khánh mơ hồ nghe thấy có người đang nói, sau đó liền bị ném ra ngoài.
“Trời ơi, anh dám g!ết chết Quốc Khánh, tôi sẽ liều mạng với anh!” Giọng nói của Lý Thực Thành vang lên, tiếp theo là một tiếng hét đau thương.
“Mọi người cùng nhau lên!” Phùng Tiểu Long rống lên.
"A! a! a” Ngay sau đó vang lên tiếng kêu thảm thiết.
Khi tim ngừng đập, Triệu Quốc Khánh tưởng rằng mình đã chết, nhưng tại sao anh vẫn có thể nghe thấy tiếng kêu gào của đồng đội?
“Không thể chết, mình không thể chết ở chỗ này!” Triệu Quốc Khánh hét lớn, nhưng người ngoài hoàn toàn không nghe thấy giọng nói của anh, anh giống như rơi vào hố đen không đáy.
“Quốc Khánh.
” Một người đàn ông xuất hiện trong tầm mắt của Triệu Quốc Khánh.
“Anh trai!” Triệu Quốc Khánh kinh ngạc thốt lên, nhưng đối phương lại đột nhiên biến mất sau khi anh lao tới.
“Cậu quá yếu đuối.
Nếu như cậu muốn cưới tôi thì phải đánh bại được tôi.
” Lần này là một cô bé mũm mĩm, Tiêu Á Nam năm tuổi.
"Huhu! " Một người phụ nữ trung niên ngồi sụp xuống đất khóc thút thít, đó là mẹ khi vừa nhận được tin anh trai Triệu Ái Quốc hy sinh.
“Ôi.
” Vang lên một tiếng thở dài, ông nội chưa từng khóc cũng phải rơi lệ.
Từng hình ảnh xẹt qua tâm trí của Triệu Quốc Khánh giống như một bộ phim, không ngừng k!ích thích anh!
Không thể chết!
Nếu bây giờ mình chết, vậy thì làm sao mình có thể trở thành vua của bộ đội đặc chủng giống như anh trai được?
Nếu bây giờ mình chết, vậy thì làm sao mình có thể đánh vào mông của con nhóc Tiêu Á Nam đó được?
Nếu bây giờ mình chết, vậy thì mẹ và ông nội nhất định sẽ còn buồn hơn!
Nếu bây giờ mình chết, thì Phùng Tiểu Long, Lý Thực Thành, Ngô Mãn Mãn và những người khác cũng sẽ chết ở nơi đây!
Mình muốn sống, mình muốn trở nên mạnh mẽ hơn!
“Thịch!” Trái tim đang ngừng đập đột nhiên rung lên, giống như chiếc trống lớn đặt trong đầu giống như bị đánh mạnh.
“Tim của mình, đập lại cho tôi đi!” Triệu Quốc Khánh hét lớn.
"Thịch! thịch! thịch" Tim bắt đầu đập nhanh.
“A!” Triệu Quốc Khánh ngửa mặt lên trời hét lớn.
Tất cả mọi người đều cho rằng Triệu Quốc Khánh đã chết, Phùng Tiểu Long và những người khác rất muốn giết người đàn ông mặt sẹo để báo thù cho Triệu Quốc Khánh, nhưng đối phương quá mạnh.
Không có ai là đối thủ của gã đàn ông mặt sẹo hết, ngoại trừ Phùng Tiểu Long vua đánh cận chiến của đại đội ra thì ai cũng không chịu một cú đấm của người đàn ông mặt sẹo, người không bị gãy tay thì gãy chân.
Phùng Tiểu Long quỳ một chân trên mặt đất, cánh tay phải yếu ớt rũ xuống, hai mắt sưng tấy không mở ra được, cổ bị bàn tay phải của gã đàn ông mặt sẹo tóm lấy.
Người đàn ông mặt sẹo bấm mạnh ngón tay, vừa định kết liễu mạng sống của Phùng Tiểu Long, gã đột nhiên bị tiếng hét như sấm của Triệu Quốc Khánh thu hút.
Triệu Quốc Khánh nhảy lên từ mặt đất, hai mắt đỏ như máu, màu da càng đỏ hơn, giống như máu trong cơ thể đang thiêu đốt.
“Vèo!” Tốc độ của Triệu Quốc Khánh nhanh đến kinh ngạc, trong nháy mắt đã tới chỗ người đàn ông mặt sẹo, đấm vào chỗ hiểm trên ngực của người đàn ông mặt sẹo.
Người đàn ông mặt sẹo vội vàng ném Phùng Tiểu Long ra, vung quyền đón lấy cú đấm, “bụp” một tiếng, sau khi hai nắm đấm va chạm người đàn ông mặt sẹo liền bị đánh bay ra, gã lăn trên mặt đất vài vòng mới dừng lại, ánh mắt giật mình nhìn chằm chằm vào Triệu Quốc Khánh, nói lần thứ năm, “Thật thú vị.
” Nói xong liền nhảy bật lên, vung quyền đánh về phía Triệu Quốc Khánh.
Vừa rồi gã đã vội vàng tung ra cú đấm đó, không thể dùng hết sức lực, nhưng cú đấm này gã đã dùng hết sức lực, gã muốn biết liệu Triệu Quốc Khánh sau khi "từ cõi chết sống lại" sẽ mạnh tới mức nào!
“A!” Triệu Quốc Khánh hét lên, nhìn giống như rất đau đớn, như thể mất đi lý trí, tung cú đấm theo bản năng khi có người đi qua.
“Bụp!” Sau khi hai nắm đấm chạm nhau, người đàn ông mặt sẹo lần thứ hai bị đánh bay ra ngoài.
“Bốp” một tiếng, người đàn ông mặt sẹo đập vào một thân cây to mới dừng lại, nguyên cánh tay phải rũ xuống như sợi mì, cú đấm vừa rồi đã khiến tay phải của gã gãy mười mấy chỗ, có thể thấy được Triệu Quốc Khánh mạnh đến cỡ nào.
Nhìn thấy Triệu Quốc Khánh vẫn đứng nguyên vị trí cũ, hoàn toàn không lùi một bước, người đàn ông mặt sẹo lè lưỡi l!ếm vết máu trên khóe miệng, nói lần thứ sáu: “Thật thú vị.
” Nói xong, tay trái gã rút ra một con dao găm có hình dạng kỳ lạ, hai mắt tỏa ra ánh sáng chói mắt.
Gã vô cùng hưng phấn, ý thức chiến đấu của gã đã hoàn toàn bị Triệu Quốc Khánh đốt cháy, cho dù cánh tay phải không cử động được thì gã vẫn sẽ tiếp tục chiến đấu, trên người gã bao phủ một luồng sát khí nồng nặc.
“Pằng, pằng, pằng!” Cách đó không xa vang lên ba tiếng súng, sau đó là các tiếng đánh trả.
“Phiền phức.
” Sát khí và ý thức chiến đấu trên gã đàn ông mặt sẹo đột nhiên biến mất không thấy tăm hơi, sau khi cất con dao găm, gã tìm thấy một quả bom khói ném về phía trước.
"Ầm" một tiếng, sương mù màu trắng nhanh chóng bao phủ, nhưng sau khi làn khói từ từ biến mất thì người đàn ông mặt sẹo cũng sớm đã biến mất.
"Vèo! " Ba thành viên của bộ đội đặc chủng Phi Long nhảy ra ngoài, nhưng điều bọn họ không ngờ là khi bọn họ còn chưa đứng vững thì một người đàn ông đỏ như quả cầu lửa đã lao tới trước mặt bọn họ.
“Quốc Khánh, là người của ta!” Phùng Tiểu Long vội vàng kêu lên.
Đáng tiếc là đã quá muộn, ba người bộ đội đặc chủng đều bị Triệu Quốc Khánh đánh bay ra ngoài.
“Phập.
” Triệu Quốc Khánh đột nhiên cảm thấy như bị thứ gì đó đâm sau lưng, quay lại thì thấy một người đàn ông mặc bộ đồ ngụy trang đang đứng phía sau, trên mặt bôi thuốc màu giống như đã từng gặp qua ở nơi nào đó.
.