Cách Đấu Binh Vương

Chương 71: Chương 71





Bàng Hổ quả thật không phải đối thủ của Lãnh Vô Sương, sau mười chiêu liền bị hạ gục trên mặt đất.
Lãnh Vô Sương vừa định giáng thêm một quyền đánh gãy xương sườn của Bàng Hổ nhưng Triệu Quốc Khánh đã kịp thời ném một viên đá qua, buộc Lãnh Vô Sương thu tay và lui về.
"Đều là người của ta, sao lại ra tay ác vậy?" Triệu Quốc Khánh cười ha ha nói.
Lãnh Vô Sương hừ một tiếng, rõ ràng không hài lòng vì bị Triệu Quốc Khánh ngăn cản.
Triệu Quốc Khánh không để ý tới Lãnh Vô Sương, đưa tay kéo Bàng Hổ lên nói: "Một tháng không gặp, kỹ năng chiến đấu của anh tiến bộ không ít."
Bàng Hổ trợn mắt nhìn Triệu Quốc Khánh nói: "Đây là cậu đang chê cười tôi sao?" Nói xong lại nhìn sang Lãnh Vô Sương, sau đó nói tiếp: "Tôi chỉ có thể đánh được mười chiêu với tên kia, vậy mà cậu nói tôi có tiến bộ!"
Triệu Quốc Khánh cười nói: "Đó là bởi vì một tháng nay Lãnh Vô Sương không ngừng luyện tập."
Bàng Hổ không nói lên lời, một tháng nay bất cứ khi có cơ hội hắn ta liền dành thời gian để luyện tập, vốn định rút ngắn khoảng cách với bọn người Triệu Quốc Khánh, lại không nghĩ rằng mấy người này tiến bộ nhanh như thế.
"Bàng Hổ, cậu có phải là người thứ năm không?" Lý Thực Thành trực tiếp hỏi.
"Người thứ năm?" Ban đầu Bàng Hổ chưa định hình được, ngay sau đó liền gật đầu nói: "Không sai, tư lệnh cho tôi vị trí thứ năm để đi tham gia kỳ tập huấn lính đặc chủng."
Vừa biết mình có thể tham gia kỳ tập huấn lính đặc chủng Bàng Hổ đã hưng phấn đến độ xém chút nữa phá hủy luôn bệnh viện, nhưng vừa rồi khi đánh với Lãnh Vô Sương hắn ta cảm thấy bản thân như bị tạt một chậu nước lạnh vậy, hắn ta biết mình tham gia kỳ tập huấn lính đặc chủng cũng chỉ là đến để xem qua thôi.
"Đừng xem thường kỳ tập huấn lính đặc chủng, người bình thường muốn đi cũng không được đâu!" Lãnh Vô Sương đột nhiên lên tiếng.
Bàng Hổ hơi sững sờ, ngay sau đó lập tức hiểu ra.
Những người có thể tham gia kỳ tập huấn lính đặc chủng không phải đều được tuyển chọn ra từ cuộc thi đấu khốc liệt kia sao?
Mặc dù nói sau kỳ tập huấn lính đặc chủng nhất định sẽ có hơn phân nửa người bị đào thải, nhưng được tham gia kỳ tập huấn lính đặc chủng chắc chắn sẽ có sự biến đổi về thể chất, ít nhất có thể nâng gấp đôi năng lực tác chiến của binh sĩ.
Vừa nghĩ tới mình không thể trở thành một người lính đặc chủng chân chính nhưng chắc chắn có thể nâng cao được năng lực, sức mạnh của Bàng Hổ lại trào dâng, hưng phấn hét lên: "Đi thôi, tư lệnh gọi chúng ta về ăn cơm, nói là muốn tiễn chúng ta!"

Khi nhóm người Triệu Quốc Khánh về tới quân khu, trong phòng ăn của quân khu đã sớm chuẩn bị xong đồ ăn, tư lệnh đưa theo một bộ phận sĩ quan đến để tiếp khách.
Tư lệnh cũng biết nếu để năm người Triệu Quốc Khánh cùng dùng cơm với các sĩ quan sẽ có chút không tự nhiên, thế nên sau khi nói vài câu khích lệ liền đứng dậy rời đi, sĩ quan đằng sau cũng đi theo.
Ngay sau đó viên cảnh vệ của tư lệnh lập tức đưa tới một thùng rượu, nói là tư lệnh đặc biệt phê chuẩn, hôm nay bọn họ muốn uống bao nhiêu tùy thích.
Trong quân đội có kỷ luật rất nghiêm ngặt, có thể uống rượu là chuyện cực kỳ thoải mái.
Năm người Triệu Quốc Khánh cũng triệt để phóng túng một lần, họ uống đến khi người nhão như bùn, uống để chia tay cuộc thi đấu khốc liệt kia.
Ngày mai, nhóm bọn họ sẽ nghênh đón cuộc chiến mới.
Triệu Quốc Khánh cảm giác hình như bản thân đang ngồi trên thuyền, vốn đã đau đầu vì say rượu, giờ lại càng thêm choáng váng.
Nếu không phải bởi vì giờ đang nhịn đi tiểu và khát nước, Triệu Quốc Khánh tuyệt sẽ không tỉnh dậy vào lúc này, nhưng vừa tỉnh dậy anh lập tức phát hiện có điều gì đó không đúng.
Anh không ngồi trên thuyền, cũng không nằm trên chiếc giường dễ chịu ở quân khu, anh đang bị ném ở trong một chiếc xe tải quân dụng bịt kín.
Không chỉ có mình anh, bốn người Lý Thực Thành, Phùng Tiểu Long, Lãnh Vô Sương, Bàng Hổ cũng bị ném vào chỗ này.
Chuyện này là sao?
Triệu Quốc Khánh chạy tới phía sau xe tải rồi vén tấm bạt lên quan sát, phát hiện trời còn chưa sáng, xe đang đi ngược lên đường núi gập ghềnh, chả trách Triệu Quốc Khánh lại có cảm giác đang ngồi trên thuyền.
Đường này thật sự quá gập ghềnh.
Xe chạy không nhanh lắm, nếu như muốn rời đi Triệu Quốc Khánh chỉ cần nhảy xuống xe là được, nhưng anh không rõ tình hình hiện tại lắm.
Triệu Quốc Khánh đột nhiên nghĩ đến hôm qua uống rượu cùng với tư lệnh Trương, trong lòng thầm mắng một tiếng: "Lão Trương chết tiệt, cố ý mang một thùng rượu đến để chuốc say chúng ta, sau đó nhân lúc chúng ta không biết liền bắt đi bán."
Triệu Quốc Khánh đứng ở đuôi xe vừa ngắm trời đêm vừa đi tiểu, anh cũng tỉnh táo hơn nhiều.


Rượu hôm qua có khả năng đã bị động tay động chân, nếu không năm người cũng không say nhanh như vậy.
Về phần chiếc xe này, nhất định là đang đưa bọn họ đến căn cứ tập huấn lính đặc chủng.
Triệu Quốc Khánh từng nghe Lãnh Vô Sương nhắc qua, căn cứ tập huấn lính đặc chủng là nơi vô cùng thần bí, ngay cả nhóm lính đặc chủng cũng không biết vị trí cụ thể, hiện tại xem ra chuyện năm người họ bị chuốc say rồi bị đưa lên xe bịt kín cũng là vì không muốn họ biết vị trí cụ thể của căn cứ tập huấn lính đặc chủng.
Sau khi đoán ra được chuyện này Triệu Quốc Khánh cũng không có hoảng sợ, anh đưa tay sờ trên người thì phát hiện vẫn còn kim châm và phi đao, giờ anh lại càng bình tĩnh.
Anh lấy kim châm ra đâm vào mấy huyệt vị trên người, giúp mình tỉnh rượu nhanh hơn.

Sau đó Triệu Quốc Khánh bắt đầu kiểm tra tình hình xung quanh.
Toa xe này có một không gian lớn, nhìn qua một chút là có thể thấy hết mọi nơi.
Ngoại trừ năm người Triệu Quốc Khánh, thứ duy nhất còn lại trong xe là một chiếc thùng các tông.
Triệu Quốc Khánh mở ra chiếc thùng ra nhìn một lúc, bên trong có năm chai nước khoáng và năm túi lương khô, xem ra đây là thức ăn và nước uống chuẩn bị để bọn họ ăn trên đường, nói cách khác phải mất một thời gian dài nữa mới tới đích.
Vặn chai nước khoáng uống một hơi hết nửa chai Triệu Quốc Khánh mới cảm thấy cổ họng khát khô dễ chịu hơn một chút, lúc này anh mới đánh thức bốn người còn lại.
Khi phát hiện ra mình nằm trên chiếc xe tải đang di chuyển bốn người Phùng Tiểu Long cũng cực kỳ ngạc nhiên, sau khi nghe Triệu Quốc Khánh giải thích mọi người biết được mình đang trên đường đến căn cứ tập huấn lính đặc chủng.
"Mẹ nó, tôi chết khát rồi!" Bàng Hổ nói xong lập tức đi qua phía thùng các tông lấy ra một chai nước bên, vừa định mở nắp liền bị Lãnh Vô Sương giật lấy.
"Anh làm gì vậy?" Bàng Hổ hơi tức giận hét lên.
Lãnh Vô Sương không để ý Bàng Hổ, kiểm tra thùng các tông một lượt sau đó nói: "Thức ăn và nước uống đều có năm phần, nhóm chúng ta mỗi người chỉ có một phần.


Đường đi đến Trụ sở lính đặc chủng không biết còn bao xa, giữa đường cũng không biết có phát sinh chuyện gì ngoài ý muốn hay không, vậy nên chúng ta phải tiết kiệm phần thức ăn và nước uống của chính mình, nếu sử dụng hết cũng đừng nghĩ tới việc lấy của người khác!"
Lời này ngược lại rất công bằng, mấy người Triệu Quốc Khánh không có ý kiến gì, theo lời đề nghị của Lãnh Vô Sương mỗi người được chia cho một phần đồ ăn và nước uống, tự mình tiết kiệm phần của mình.
Về sau đã chứng minh đề nghị của Lãnh Vô Sương là chính xác, chiếc xe một mực lao đi trên đường, không chịu ngừng nghỉ.
Ròng rã một ngày một đêm, bọn người Triệu Quốc Khánh cũng chỉ có một thùng thức ăn và nước uống kia, nếu là nhóm trước của anh thì đã ăn hết và hôm sau chỉ có thể chịu đói chịu khát.
Ngồi trong xe tải đang di chuyển khiến cho người ta có cảm giác buồn ngủ, vì để duy trì sức chiến đấu của mình, năm người Triệu Quốc Khánh thay phiên canh gác, những người khác có thể yên tâm đi ngủ, thế nhưng xe vừa mới dừng lại toàn bộ bọn họ đều bị đánh thức.
"Xe dừng rồi." Bàng Hổ phụ trách canh gác lên tiếng.
Ánh mắt mọi người đều rơi vào phía đuôi xe, chờ tấm bạt mở ra, nhưng đợi hơn một phút cũng không có động tĩnh gì.
Sau khi nhìn nhau một lúc mọi người tự giác xếp thành đội hình chiến đấu, Bàng Hổ ở gần nhất cầm lấy tấm bạt mở ra, những người khác đã chuẩn bị tốt để ứng chiến.
"Hây!" Tấm bạt bị xốc lên, bên ngoài vẫn y như cũ không có động tĩnh gì, chỉ có một mảnh đen kịt.
"Xuống xe xem qua một chút." Triệu Quốc Khánh đề nghị.
Không ai có ý kiến gì, cùng nhau ngồi chờ trên xe, chi bằng chủ động xuống xe xem xét tình hình.
Triệu Quốc Khánh dẫn đầu nhảy xuống xe, mượn ánh trăng quan sát xung quanh một lượt, phát hiện mọi người bị đưa vào trong một khu rừng, không có con đường nào xung quanh, không biết xe tải lái vào đây bằng cách nào.
Lúc này điều đầu tiên mọi người nghĩ đến chính là lái xe, vì không nắm rõ tình hình nên họ hỗ trợ lẫn nhau đi tới buồng lái.
Cửa buồng lái để mở, bên trong không có ai.
Lãnh Vô Sương tiến vào buồng lái kiểm tra một lượt, phát hiện chìa khóa xe đã bị lấy đi, trong buồng lái không có mảnh giấy nào, ngay cả một tấm bản đồ cũng không có.
"Đây là ý gì, đưa chúng ta đến nơi này rồi vứt đó mặc kệ?" Bàng Hổ tò mò hỏi.
Triệu Quốc Khánh không nói gì, chỉ dùng sắc mặt nặng nề nhìn về Lãnh Vô Sương.
Lãnh Vô Sương là người duy nhất trong năm người đã từng tham gia qua kỳ tập huấn lính đặc chủng, kinh nghiệm của hắn phong phú, có lẽ có thể phân tích ra gì đó từ trong tình huống hiện giờ.

Lãnh Vô Sương liếc qua mọi người một lần, hít sâu một hơi nói: "Nếu như tôi đoán không lầm thì kỳ khảo sát lính đặc chủng đã bắt đầu!"
Kỳ khảo sát lính đặc chủng bắt đầu?
Mọi người tỏ vẻ không hiểu, bọn họ tới đây để tham gia tập huấn lính đặc chủng, tại sao chưa tới căn cứ tập huấn lính đặc chủng, kỳ khảo sát đã bắt đầu rồi?
Sau khi nghe Lãnh Vô Sương giải thích mọi người đã hiểu được đại khái kỳ khảo sát lính đặc chủng này.
Nói một cách đơn giản, kỳ khảo sát lính đặc chủng được chia ra kỳ khảo sát thông thường và kỳ khảo sát cuối cùng, cả hai đều áp dụng cơ chế điểm tích lũy.
Hàng năm kỳ khảo sát lính đặc chủng đều sẽ có thay đổi, nhưng cơ chế điểm tích lũy đã lập ra thì không thay đổi.
Ví dụ như sau khi vào được căn cứ tập huấn lính đặc chủng, mỗi ngày tham gia tập huấn đều sẽ lấy được một điểm thưởng tích lũy, mỗi lần hoàn thành một nhiệm vụ sẽ lấy được điểm thưởng tích lũy tương ứng, cuối cùng sau kỳ khảo sát sẽ lấy xếp hạng điểm tích lũy đến quyết định ai có thể trở thành một lính đặc chủng chân chính.
Đương nhiên, có thưởng điểm tích lũy thì cũng có trừ điểm tích lũy, không tham gia tập huấn hoặc làm nhiệm vụ thất bại đều sẽ trừ một lượng điểm tích lũy tương ứng.
Tóm lại, điểm tích lũy cực kỳ quan trọng với lính đặc chủng, lấy được càng nhiều điểm tích lũy thì khả năng trở thành lính đặc chủng chân chính càng cao.
"Giờ xem như kỳ khảo sát lính đặc chủng đã bắt đầu, nhưng cũng phải nói cho chúng ta biết nên làm gì chứ, cứ vậy đưa chúng ta đi rồi vứt ở đây là có ý gì?" Bàng Hổ tức giận hét lên.
Triệu Quốc Khánh bình tĩnh trả lời: "Tìm kiếm căn cứ tập huấn."
"Cái gì?" Bàng Hổ quay đầu nhìn về phía Triệu Quốc Khánh.
Triệu Quốc Khánh giải thích: "Đưa nhóm chúng ta bỏ lại nơi này chắc chắn là để chúng ta tìm kiếm căn cứ tập huấn lính đặc chủng.

Nếu như chúng ta có thể tìm được nơi đó nhất định sẽ lấy được điểm thưởng tích lũy tương ứng.

Đương nhiên, trong thời gian này không thể loại trừ khả năng sẽ có người đến cản trở và làm chúng ta bị trừ điểm tích lũy."
Mọi người suy nghĩ rồi đều đồng ý với lời giải thích của Triệu Quốc Khánh, kỳ khảo sát lính đặc chủng cứ như vậy đột ngột bắt đầu, mặc kệ bọn họ đã chuẩn bị tốt hay chưa..