Lục Phương Hoa nhẹ nhàng tránh né, đứng dậy rót hai ly nước, đặt một ly trước mặt Miêu Nhã, sau đó ngồi xuống đối diện bà.
Miêu Nhã cũng không để ý, ôm cánh tay tựa lưng về phía sau, có chút lười biếng nói: "Có chuyện gì thì nói đi."
"Em có tình cảm với anh ấy không?" Lục Phương Hoa là một người phụ nữ rất có tu dưỡng, vẻ mặt luôn bình lặng như nước, nhưng giờ phút này lại có chút gợn sóng, thật giống như một cuốn tiểu thuyết hấp dẫn, vừa mở trang đầu đã bị cốt truyện lôi cuốn.
Miêu Nhã không ngờ đột nhiên bà lại hỏi vậy, ngây người một lúc, nhưng ngay sau đó đã khôi phục sự bình tĩnh, cười nói: "Giữa chúng ta hình như không thích hợp nói đến chủ đề này."
Lục Phương Hoa nhìn thẳng vào mắt Miêu Nhã nói: "Tôi muốn biết."
Miêu Nhã cũng không né tránh ánh mắt ấy, bà đã không còn là cô gái ngây thơ thẹn thùng mới vào đời hai mươi năm trước, con gái bà giờ cũng đã lớn bằng bà năm đó, khóe miệng vẫn giữ nụ cười: "Vậy chị nói thử xem. Chị dùng thân phận gì để hỏi tôi vấn đề ấy? Sau đó tôi sẽ xem xét nên trả lời chị như thế nào."
Lục Phương Hoa hỏi: "Có gì khác nhau sao?"
"Đương nhiên là có, nếu là thân phận em gái anh ấy, thì khoảng cách lúc này của chúng ta là hợp lý." Miêu Nhã nói xong còn khua tay múa chân một chút, "Còn nếu là tình nhân cũ, thì..."
"Thì sao?" Lục Phương Hoa biết rõ còn cố hỏi.
Miêu Nhã vỗ lên tấm đệm bên cạnh, sau đó khoác tay lên lưng ghế sô pha, chỉ cười mà không nói, ý tứ rất rõ ràng.
Hai người giống như đang âm thầm giao chiến.
Sau một phút đồng hồ, Lục Phương Hoa vẫn ngồi nguyên tại chỗ.
Miêu Nhã cũng sớm đoán được kết quả này, không chút xấu hổ, thu lại cánh tay đặt lên đầu gối: "Tôi sinh con cho anh ấy, không danh không phận đi theo anh ấy hai mươi năm. Chị nghĩ tôi có tình cảm với anh ấy không?"
Lục Phương Hoa không trả lời, tiếp tục hỏi: "Ngay từ đầu vì thương nên mới chấp nhận theo anh ấy sao?"
Sắc mặt Miêu Nhã cuối cùng cũng thay đổi, âm thanh lạnh lùng: "Chị không có tư cách hỏi vấn đề ấy."
"Tiểu Nhã..." Lục Phương Hoa muốn nói lại thôi, rốt cuộc không nói ra được lời cuối.
Miêu Nhã cười lạnh: "Sao vậy, áy náy à?"
Lục Phương Hoa lại lắc đầu: "Tôi không thẹn với lương tâm."
Miêu Nhã bị lời của bà chọc giận, đứng phắt lên: "Chị không thẹn với lương tâm? Ha ha, không thẹn với lương tâm?! Lục Phương Hoa, chị có bản lĩnh thì nhìn thẳng vào mắt tôi, rồi nhắc lần nữa, chị không thẹn với lương tâm đi."
Lục Phương Hoa ngẩng đầu lên chống lại ánh mắt của bà, rốt cuộc không nói thêm gì nữa, nhưng trên mặt không hề có vẻ gì là áy náy.
Miêu Nhã giận dữ cười: "Đầu tiên đưa tôi lên giường, sau đó tặng tôi cho anh trai của chị, rồi chạy đi lập gia đình, còn đi hơn hai mươi năm. Tôi còn tưởng cả đời này không gặp lại chị nữa đấy. Không ngờ chị chẳng những xuất hiện, còn đúng lý hợp tình nói chị không thẹn với lương tâm? Lục Phương Hoa, đây là lời buồn cười nhất tôi từng nghe trong đời và chị cũng là người vô tình nhất tôi từng biết!"
Lục Phương Hoa rốt cuộc cũng đứng dậy, đi đến bên người Miêu Nhã, cầm lấy tay bà, nói: "Tiểu Nhã, em biết tôi có nỗi khổ riêng mà."
Miêu Nhã rất muốn tức giận bỏ tay ra, nhưng lại nhịn xuống. Đôi bàn tay kia vẫn giống như hai mươi năm trước, ấm áp như ngọc, tràn đầy ma lực. Trừ phi Lục Phương Hoa tự mình buông tay, nếu không bà không thể nào có dũng khí để bỏ ra được, nên chỉ hừ lạnh: "Nỗi khổ riêng gì? Là chị để ý tới ánh mắt thế tục sao?" Tuy rằng khẩu khí vẫn đầy chua cay, nhưng khí thế đã giảm đi nhiều.
Lục Phương Hoa dịu dàng nói: "Em biết gia giáo nhà tôi rất nghiêm. Ngay từ nhỏ, bố mẹ đã nuôi dạy tôi trở thành một người truyền thống bảo thủ, nên tôi không thể nói ra chuyện phản nghịch như vậy được."
Miêu Nhã tức giận nói: "Đó căn bản không phải lý do. Tôi thừa nhận ban đầu do tôi quyến rũ chị, nhưng chị hoàn toàn có thể cự tuyệt kia mà? Nhưng chị không có, chị nói chị cũng thích tôi, nên tôi mới liều lĩnh đem mình cho chị. Kết quả chị ăn xong liền đá tôi đi, chị coi tôi là gì hả? Người phóng đãng ai cũng có thể lên giường sao? Chị đừng quên, lần đầu tiên quý giá nhất của người phụ nữ, tôi đã cho chị!"
Lục Phương Hoa không khỏi nắm chặt lấy tay Miêu Nhã, nhẹ giọng gọi một tiếng "Nhã nhi."
Miêu Nhã bị một tiếng Nhã nhi này gọi đến lòng lạnh băng cũng tan chảy. Thời gian giống như chuyển dời về hai mươi năm trước, khi Lục Phương Hoa cũng dùng giọng nói cưng chiều như vậy gọi tên bà, âm thanh mềm mại tựa như có thể hóa giải hết mọi ân oán chôn trong lòng suốt mấy chục năm. Nhìn Lục Phương Hoa, có chút u oán hỏi: "Vì sao lại quay về? Vì tranh gia sản sao?"
Lục Phương Hoa buông tay bà, lập tức ngồi xuống sô pha, có điều đã không còn ngồi phía đối diện mà bên cạnh bà, ngay chỗ Miêu Nhã đã chỉ lúc nãy.
Miêu Nhã cũng ngồi xuống bên cạnh, nhìn bà chờ câu trả lời.
Lục Phương Hoa nhìn Miêu Nhã hồi lâu mới nói: "Qua hai mươi mấy năm, dường như em không hề thay đổi, vẫn xinh đẹp như vậy, còn tôi thì đã già."
Miêu Nhã định nói, "Làm sao chị lại già được? Lúc trước tôi thích chị chính bởi khí chất tĩnh nhã ấy", nhưng lời đến miệng lại thay đổi: "Tôi muốn nghe không phải cái đó."
Lục Phương Hoa nhẹ cười, không nhìn bà mà như đang chìm đắm trong dòng ký ức, chậm rãi nói: "Em nghĩ rằng tôi thực sự không muốn ở bên em sao? Em nghĩ rằng tôi thật là người không có trách nhiệm sao? Khi đó, bố mẹ bắt tôi lập gia đình, tôi đang chuẩn bị bất cứ giá nào cũng nói rõ với họ, thì lại thấy em ở bên anh trai tôi."
Miêu Nhã lập tức cắt lời: "Khi nào chứ? Rõ ràng là chị bỏ đi rồi, tôi mới ở bên anh ấy."
Lục Phương Hoa nói: "Ngày đó, tôi vốn cầm ít giấy tờ tới cho anh trai ký tên, nhưng khi vừa mở cửa, lại nhìn thấy em đang cùng anh ấy hôn nhau. Một người là anh tôi, còn một là người tôi yêu tối hôm trước còn nằm ở trong lòng, em có thể đoán được tâm trạng tôi lúc ấy."
Miêu Nhã cố gắng hồi tưởng lại, lập tức biết bà đang nhắc đến chuyện gì: "Ngày đó không phải tôi tự nguyện, tin hay không tùy chị."
Lục Phương Hoa không nói gì.
Miêu Nhã nói tiếp: "Bởi vì vậy mà chị giận dữ đi lập gia đình? Nếu chị thực sự để ý đến tôi, ít nhất cũng phải tìm tôi chứng thực, hỏi rõ xem có phải đã hiểu lầm gì không? Sau đó hẵng quyết định chứ? Nhưng chị không có, thật ra chị cũng không muốn làm vậy, chị chỉ ước gì có cơ hội rũ bỏ tôi thôi, đúng không? Tôi còn thắc mắc, đang êm đẹp tại sao chị lại thường nói với tôi, anh trai chị là người tốt, nhìn bề ngoài có vẻ lăng nhăng, nhưng nếu thật tâm đối tốt với anh ấy, nhất định anh ấy cũng sẽ thật tâm đối tốt với tôi, hóa ra là vì vậy à? Nỗi sầu buồn hai mươi mấy năm qua của tôi, xem ra đã được hóa giải trong hôm nay."
Lục Phương Hoa nở một nụ cười khổ: "Em không rõ tình cảm của tôi và anh ấy rồi. Trong lòng tôi, anh ấy còn thân thiết hơn cả bố mẹ luôn nghiêm khắc kia. Nếu anh ấy nói thích cái gì, tôi sẽ không tranh cùng anh ấy. Tôi từng hỏi anh ấy, "Anh thích Tiểu Nhã sao?" Anh ấy nói "Thật thích", vì thế tôi mới quyết định buông tay."
Miêu Nhã cười đến không thành tiếng: "Tôi là món đồ chơi sao? Vì anh trai, mà người làm em gái như chị thoải mái chắp tay dâng tôi cho người ta?"
Lục Phương Hoa nói: "Tiểu Nhã, buông bỏ em, tôi cũng khổ sở như em mà. Nếu không phải vì vậy, tôi đã không trái ý bố mẹ, cự tuyệt đám môn đăng hộ đối kia, chấp nhận gả cho người bình thường, sau đó đi tha hương. Đúng là bởi vì tôi không biết đối mặt với em thế nào, cho nên mới chọn cách đi thật xa."
"Nói nghe cảm động thật đấy. Tôi có nên rớt vài giọt nước mắt để phối hợp với chị không?" Vẻ mặt Miêu Nhã đầy châm chọc, còn cố ý vỗ tay, "Vậy chị trở về làm gì? Chị vòng vo mãi vẫn không trả lời câu hỏi ấy. Đừng nói với tôi, chồng chị chết nên định trở về ôn lại tình xưa cùng tôi đấy."
Lục Phương Hoa nhẹ nhàng lắc đầu: "Tôi vốn không định quay về. Ở nước ngoài đã nhiều năm, tôi cũng quen sinh hoạt nơi đó. Chồng tuy mất nhưng con trai tôi đã lớn, có thằng bé, tôi cũng không quá cô đơn. Chỉ là anh trai tìm thấy tôi, nói mấy năm qua thân thể ngày càng yếu, chuyện Vũ Huân và chị dâu mất đã khiến anh ấy bị đả kích rất lớn, ngày càng cảm thấy thân tình quan trọng hơn sự nghiệp, nên hy vọng người em gái duy nhất như tôi có thể trở về nhà đoàn tụ cùng anh ấy."
Miêu Nhã hừ lạnh: "Một nhà đoàn tụ sao? Tốt quá nhỉ? Vậy tôi và Tiểu Lý là gì? Tiểu Lý là con gái anh ấy, chẳng lẽ còn không thân thiết bằng em gái như chị?"
Lục Phương Hoa không đáp, hỏi lại: "Tiểu Nhã, tôi hỏi em một điều. Em ở bên anh ấy là vì trả thù tôi sao? Hay là thực sự thương anh ấy, hay là..." dừng một chút mới nói, "Vì tiền của anh ấy?"
Miêu Nhã nhìn Lục Phương Hoa, tựa như vấn đề ấy rất khó trả lời, sau một thời gian dài trầm mặc, mới nói: "Lúc đầu tôi ở bên anh Liên Thủy quả thật là vì chị, chính vì chị muốn tôi ở bên anh ấy. Nhưng càng về sau, tôi lại phát hiện anh ấy là một người đàn ông rất có năng lực, dù là lời nói, cử chỉ hay sự nghiệp đều rất thành công. Những điều ấy khiến tôi ngưỡng mộ, cứ như vậy không biết từ lúc nào đã yêu, tôi biết nếu làm tình nhân sẽ không thể được lâu dài, nhưng tôi vẫn làm, tôi cũng không có ý định thay thế vị trí vợ ảnh. Hy vọng xa vời duy nhất của tôi là có một đứa con với anh Liên Thủy, để đến một ngày anh ấy không còn cần đến tôi thì tôi vẫn có chút kỷ niệm gì đó. Vì vậy tôi đã không để ý anh Liên Thủy phản đối, lén sinh Tiểu Lý, và cũng vì chuyện này mà anh ấy đã giận tôi một thời gian rất lâu. Tôi biết đó đã là cực hạn, cho nên tôi luôn cố gắng không để Tiểu Lý xuất hiện hay làm nhiễu loạn cuộc sống của ảnh. Tiểu Lý là kết tinh tình yêu của tôi và anh ấy, là tài sản lớn nhất đời tôi, mà tôi cũng vì vậy mà luôn áy náy với anh Liên Thủy, nên chỉ biết dốc hết sức lực để giúp đỡ sự nghiệp cho ảnh, không nghĩ rằng nhoáng một cái đã bao nhiêu năm qua đi. Chị Phương, chị nói đúng, anh Liên Thủy đúng là một người trọng tình cảm, nếu không tôi cũng không theo anh ấy hai mươi năm. Nói như vậy, tôi còn phải cảm ơn chị, cảm ơn chị đã cho tôi một người đàn ông để yêu và một đứa con gái khả ái."
Lục Phương Hoa thản nhiên nói: "Đó là vì sự si tình và cố chấp của em, không liên quan tới tôi, đợi nhiều năm như vậy rốt cuộc mây cũng mờ và trăng đã tỏ."
Miêu Nhã rõ ràng thấy được trong đáy mắt bà có một ít cảm xúc phức tạp, nghe thấy trên lầu có tiếng bước chân rất nhỏ dần xa, đáy lòng nở một nụ cười lạnh.
Có điều cảm giác vui thích ấy cũng không kéo dài lâu. Di động trên bàn trà bất chợt rung lên, Miêu Nhã cầm lấy mở ra, liền thấy có một tập tin mã hóa ở trong hộp thư.