"Một mình sao?" Diệp Mạn Điệp ngồi xuống đối diện Cố Vân.
Không biết có phải do đã uống quá nhiều, tốt xấu gì Diệp Mạn Điệp cũng là thủ trưởng, vậy mà Cố Vân lại đáp lời với giọng tùy tiện: "Nhìn cũng thấy rồi." Chỉ kém ném một cái nhìn xem thường cho Diệp Mạn Điệp, như ý nói biết rõ còn cố hỏi.
Có điều Diệp Mạn Điệp cũng không để tâm, thuận miệng hỏi: "Người đàn ông luôn cùng đi với cô đâu?"
Cố Vân nhìn quanh một vòng, thấy Khâu Lộc Minh đang nói chuyện với Lâm Văn Hiên ở cách đó khá xa. Hai người đều từng sống ở nước ngoài, cho nên chắc có nhiều chuyện để nói. Cố Vân không muốn xen vào bọn họ, hơn nữa còn buồn phiền về chuyện ban sáng, nên chỉ nói với Khâu Lộc Minh, "Chị muốn yên tĩnh chút".
Diệp Mạn Điệp cũng theo ánh mắt Cố Vân nhìn qua đó: "Nhìn rất không tồi, là người theo đuổi cô sao?" Cô vẫn nhớ Cố Vân từng nói, "đàn ông mà đáng tin, có lẽ heo nái cũng leo cây".
"Lộc Minh á?" Cố Vân đang uống rượu thiếu chút nữa bị sặc, ho khan một chút, mới nói, "Cậu ấy là người theo đuổi em tôi."
Diệp Mạn Điệp khẽ hừ, lạnh lùng nói: "Cố Cách Cách? Cô ta thật đúng là người gặp người thích."
Cố Vân có chút kinh ngạc ngẩng đầu, bởi vì chị nghe thấy sự bất mãn trong lời Diệp Mạn Điệp. Sau khi chị làm trợ lý cho Diệp Mạn Điệp, ấn tượng của chị về người phụ nữ này chính là một núi băng, không yêu không hận, cũng không có cảm tình. Vậy mà giờ không hiểu sao lại có thành kiến với bé út nhà chị? Cố Vân nhìn Diệp Mạn Điệp âm thầm suy ngẫm.
Diệp Mạn Điệp bị ánh mắt của chị làm cho không thoải mái. Ngoài người chồng đã khuất của cô, thực sự còn chưa có ai như Cố Vân đánh giá cô không chút kiêng sợ thế này. Đương nhiên đây cũng là vì cô cố ý muốn giữ khoảng cách với mọi người. Trong mắt ánh lên hờn giận, ngoắc người hầu mang một ly rượu đến cho mình, lại thấy ly của Cố Vân cũng đã hết, liền nói người hầu mang tới hai ly.
Kết quả ngay khi Cố Vân nhận được ly rượu liền uống một hơi cạn sạch, còn nói với người hầu: "Làm phiền mang thêm một ly nữa."
Vì có chút hậm hực, Diệp Mạn Điệp mới uống rượu, không ngờ có người còn cần hơn cả cô, giống như có ý muốn mượn rượu tiêu sầu. Sau khi nhìn Cố Vân uống hết liên tục ba ly rượu, hỏi: "Cô đang có chuyện buồn sao."
Vẻ mặt Cố Vân vốn đã đầy phong tình, bởi vì uống rượu càng tăng thêm vài phần biếng nhác, chỉ nhíu mày cũng khiến mị lực tràn lan, cười nhẹ hai tiếng: "Ly hôn có tính không?"
Diệp Mạn Điệp chuyển ánh mắt đến bàn tay đang cầm ly rượu của chị, quả nhiên không còn nhẫn cưới. Trên ngón áp út chỉ còn lại một vết ngấn hồng, cảm giác bực bội đối với Cố Vân vừa nãy cũng tan đi. Nếu so về sầu khổ giờ phút này, quả thật cô kém Cố Vân, đương nhiên lúc Vũ Huân mất thì không ai có thể so được với cô, nên không nói thêm gì. Diệp Mạn Điệp cứ như vậy yên lặng nhìn Cố Vân.
Cố Vân hỏi: "Thế nào, muốn nghe chuyện của tôi?"
Diệp Mạn Điệp nhếch chút khóe miệng: "Dù sao tôi cũng rảnh, nghe một chút cũng không sao."
Cố Vân vẫn luôn đè nén đầy bụng tâm sự, sau khi uống rượu lại càng muốn tìm người giải tỏa. Đối tượng mà chị trút thường là Cố Cách Cách, nhưng giờ này không biết bé út đã chạy đi đâu, bây giờ có người đồng ý lắng nghe, đương nhiên chị cũng không khách sáo gì, cho dù người này chẳng chút thân thiết.
Dù ngồi trong góc nhưng Cố Vân vẫn thấy có chút ồn ào, đứng dậy, nói với Diệp Mạn Điệp: "Tìm chỗ nào yên tĩnh trước đã." Có lẽ Cố Vân đã thực sự say, nên trước khi ra khỏi cửa, chị còn sai Diệp Mạn Điệp mang theo một chai rượu đỏ.
Khi đi ngang qua Khâu Lộc Minh, Cố Vân nói với cậu: "Nếu thấy Cố Cách Cách thì nói với con bé, chị đi cùng Tổng giám đốc Diệp, không cần tìm chị."
Cố Vân vốn không quen đường trong nhà Lục gia, nên đi theo sau Diệp Mạn Điệp vòng quanh vô số ngã rẽ, đi tới một vườn hoa nhỏ. Trong vườn hoa có đặt một chiếc xích đu, bầu không khí tràn ngập hương hoa thơm ngát, hệt như một tác phẩm nghệ thuật dưới ánh trăng.
Kỳ thật vườn hoa nhỏ này là do Diệp Mạn Điệp tìm người sửa lại. Trừ những công nhân chăm sóc vườn hoa thì có rất ít người đến đây, coi như là lãnh địa của riêng cô.
Diệp Mạn Điệp ngồi xuống xích đu, còn Cố Vân ngồi xuống ghế đá đối diện cô.
"Phải rồi, tôi vẫn chưa cám ơn chị đã mời tôi tham dự bữa tiệc tối nay." Cố Vân nâng ly rượu trên tay hướng phía Diệp Mạn Điệp: "Cám ơn Tổng giám đốc Diệp tôn trọng một trợ lý nhỏ bé như tôi."
Ở trong khu vực cá nhân, Diệp Mạn Điệp hiếm khi được thả lỏng, cũng vui đùa: "Thì ra cô còn biết mình là trợ lý của tôi. Bình thường nhìn bộ dáng không coi ai ra gì của cô, tôi còn tưởng mình là phụ tá của cô nữa đấy."
Suýt chút nữa Cố Vân đã bật cười, yếu ớt nói: "Không thể nào! Tôi luôn rất tôn trọng chị mà."
"Có sao?" Đột nhiên Diệp Mạn Điệp cảm thấy hứng thú, tích cực quở trách: "Đầu tiên, cô đi và về còn đúng giờ hơn tôi."
Cố Vân nói: "Đúng giờ đúng giấc là biểu hiện của một nhân viên ưu tú."
"Trợ lý trước kia của tôi, chín giờ làm việc thì tám giờ đã đến công ty sửa sang lại tư liệu chuẩn bị cho một ngày làm việc mới. Lúc tan việc, nếu tôi chưa về thì cũng tuyệt đối không về trước."
Cố Vân giải thích: "Việc đó chỉ có thể nói, cô ấy làm việc kém năng suất."
Diệp Mạn Điệp cũng không phản bác, mà nói tiếp: "Tiếp nữa, chỉ có cô mới dám từ chối đi ra ngoài tiếp khách hàng cùng tôi."
Cố Vân nghĩ một chút: "À, chị nói ngày đó sao? Hôm đó con trai tôi bị sốt, tôi rất lo lắng nên không có tâm trạng theo chị đi ra ngoài gặp khách hàng. Nếu có đi, cũng sẽ chỉ làm hỏng bầu không khí, làm mất mối làm ăn thì sao bù nổi?"
Diệp Mạn Điệp lại liệt kê thêm một số việc như "Bắt chước cách ăn mặc", "Gặp mặt mà không chào hỏi", "Lúc nói chuyện không nhìn vào mắt" vân vân và mây mây. Quả thật đúng là việc xấu loang lổ.
Nhưng Cố Vân luôn có thể tìm ra lý do để giải thích. Bắt chước cách ăn mặc là vì muốn học theo gu thẩm mĩ của Tổng giám đốc Diệp. Không chào hỏi vì không muốn bị nói tò mò việc cấp trên. Không nhìn vào mắt khi nói chuyện do sợ uy nghiêm của Tổng giám đốc Diệp...
Cố Vân giải thích, đến cuối cùng chẳng thèm giải thích, ai oán nói một câu: "Tổng giám đốc Diệp, chị thật xoi mói."
Diệp Mạn Điệp bị nghẹn. Cố Vân làm như thế mà còn không chịu thừa nhận chẳng coi Tổng giám đốc này ra gì?
Cố Vân thấy Diệp Mạn Điệp không nói gì, ý thức được mình có chút hơi quá, liền bào chữa: "Được rồi. Thật ra, vì tôi làm bà chủ gia đình đã lâu, nên quên mất mấy việc giao tiếp trong công ty, xin Tổng giám đốc Diệp thông cảm."
"Vì sao lại ly hôn?" Diệp Mạn Điệp đột nhiên hỏi.
Cố Vân cười khổ: "Đã từng nói với chị rồi, chồng tôi chạy theo người khác."
Diệp Mạn Điệp lại hỏi: "Vì lý do gì, vì tiền sao?"
"Dù sao kết cục cũng giống nhau cả thôi, lý do còn quan trọng gì chứ?"
Diệp Mạn Điệp nói: "Rất quan trọng. Về vấn đề mối quan hệ này có đáng giá hay không, nhìn bộ dạng bây giờ của cô giống như vẫn chưa buông hẳn."
"Đều có cả, ban đầu là vì tình, còn bây giờ là vì tiền."
Diệp Mạn Điệp có chút khó tin nhìn chị: "Ly hôn một kẻ như vậy còn đáng để cô lưu luyến?"
"Thật đáng khinh phải không? Tôi cũng hiểu, nhưng biết làm sao được? Tôi chính là loại "thượng hạng" ấy."
Diệp Mạn Điệp thản nhiên: "Cô còn chưa là gì. Tôi đã thấy một người còn thượng hạng hơn cô."
"Hả?" Cố Vân tò mò.
Diệp Mạn Điệp cười lạnh: "Cô có thấy ai làm tình nhân cho một người mà đến tận hai mươi năm chưa?"
Cố Vân lập tức đoán được cô ám chỉ ai: "Chị nói Miêu Nhã?"
Diệp Mạn Điệp không nói gì coi như đã đúng.
"Chị thì sao? Chồng mất lâu như vậy, không nghĩ tiếp tục tìm người khác à? Chị còn trẻ vậy mà." Cố Vân dừng một chút, rồi nói thêm, "Còn xinh đẹp, tài giỏi như vậy."
Diệp Mạn Điệp cười khẽ: "Vậy sao? Lâu lắm rồi không ai thẳng mặt khen ngợi thổi phồng tôi như vậy. Cám ơn."
Cố Vân cũng cười: "Đó là vì chị độc thân quá lâu đấy. Cho nên phụ nữ cần phải tìm một người đàn ông yêu thương mình."
"Những lời này của cô thật cắt câu lấy nghĩa."
"Chẳng lẽ chị không nghĩ như thế sao? Tuy độc thân rất tự do, nhưng cũng rất trống trải mà?" Cố Vân chỉ mới ly hôn, nhưng đã cảm giác được cuộc sống một mình rất đáng sợ, tràn ngập cảm giác không có chỗ nương thân.
"Ý tôi, không nhất định là đàn ông, cũng có thể tìm một phụ nữ tốt giống như em gái cô vậy."
"Em gái tôi..." Cố Vân chỉ nói một nửa liền ngừng lại. Chị thật không hiểu tại sao em gái chị lại thích con gái, nhưng nhất định không phải vì cô đơn. Nghe lời Diệp Mạn Điệp nói dường như luôn có thành kiến với bé út, lập tức cả gan đoán, "Dường như chị rất có thành kiến với em gái tôi. Chả lẽ vì Miêu Miêu sao?"
Diệp Mạn Điệp hệt như bị người vạch trần, tim đập dồn dập, vội vàng uống rượu che giấu.
Cố Vân thấy cô không phản bác liền biết mình đoán đúng, tiếp tục đoán sâu hơn: "Chị... thích em ấy?" Bây giờ đối với chuyện con gái thích con gái, Cố Vân đã hoàn toàn miễn dịch.
"Rót cho tôi một ly rượu." Diệp Mạn Điệp vươn tay ra, đưa ly rượu đến trước mặt Cố Vân, bởi vì chai rượu đang trên tay chị.
Cố Vân rót đầy một ly, còn chạm cốc với cô: "Cheers."
Diệp Mạn Điệp uống một hơi cạn sạch, sau đó vuốt ly rượu rỗng không, chậm rãi nói: "Tôi và chồng là bạn học đại học. Sau khi tốt nghiệp, anh ấy không để ý đến lời bố kiên quyết phản đối mà kết hôn với tôi. Sau khi cưới, tôi mới biết anh ấy có một gia thế hiển hách thế nào. Một người sinh ra trong hoàn cảnh bình thường như tôi bỗng chốc trở thành cô bé lọ lem. Vì gia cảnh không môn đăng hộ đối, muốn xứng với chồng, tôi chỉ có thể dùng năng lực trong công việc để giúp đỡ anh ấy, thế nên dù đã kết hôn mấy năm mà vẫn chưa có con. Đến lúc tôi muốn sinh con cho anh ấy thì xảy ra tai nạn. Anh ấy ra đi còn không kịp nói lời nào với tôi."
Dù chuyện xảy ra đã lâu nhưng mỗi lần nhớ đến cái chết của Lục Vũ Huân, lòng Diệp Mạn Điệp vẫn đau như dao cắt, có điều lúc trước đều để ở trong lòng không nói ra, hôm nay nói được ra khỏi miệng lại có cảm giác thật khác lạ, giống như được trút hết mọi nỗi khổ trong lòng. Cô đứng dậy khỏi bàn xích đu đến ngồi cạnh Cố Vân. Chị lại giúp cô rót thêm ly rượu.
Diệp Mạn Điệp chỉ nhấp một ngụm, rồi nói tiếp: "Chồng tôi là một người rất tài giỏi. Anh ấy chính là con cưng của trời, trên người có vô số hào quang. Cả ngày bị vây trong cám dỗ nhưng lại rất chung tình, điều này hoàn toàn khác xa với bố anh ấy. Nếu bố của anh ấy không có nhiều tình nhân như vậy, thì cũng sẽ không có nhiều kẻ thù, Vũ Huân cũng sẽ không gặp bất trắc."
"Ý của chị, cái chết của anh ấy không phải là tai nạn ngoài ý muốn?" Cố Vân hỏi, còn một câu mà chị không dám thốt ra. Chẳng lẽ có liên quan tới Miêu Nhã?
Diệp Mạn Điệp nói: "Đám cảnh sát vô dụng kia nói là ngoài ý muốn. Tại sao lại có thể là tai nạn ngoài ý muốn chứ? Ngày đó người lái xe không say rượu, con đường cũng nổi tiếng an toàn, có rất ít việc ngoài ý muốn phát sinh, thế sao khi Vũ Huân đi trên đoạn đường đó lại xảy ra đúng dịp như vậy?"
Cố Vân trong lòng nghĩ. Không chừng là do anh ấy bạc mệnh. Có điều chỉ để đó, nói tiếp lời cô: "Sau đó thì sao?"
"Kẻ gây tai nạn bị tù chung thân."
Cố Vân khuyên nhủ: "Bắt được kẻ gây tai nạn, chồng chị cũng có thể nhắm mắt."
Diệp Mạn Điệp lạnh lùng nói: "Không bắt được hung thủ thực sự, chồng tôi vĩnh viễn chết không nhắm mắt."
Cố Vân không muốn tranh luận thêm với cô về đề tài này, liền cố ý chuyển đề tài: "Miêu Miêu thì sao? Cô đối với em ấy thế nào?"
Nhắc tới Miêu Tư Lý, vẻ mặt cứng ngắc lạnh băng của Diệp Mạn Điệp cuối cùng giãn ra, nhẹ nói: "Lần đầu tôi gặp Miêu Tư Lý là một năm sau khi Vũ Huân mất. Tuy Miêu Tư Lý là em cùng bố khác mẹ với Vũ Huân, nhưng bọn họ lại trông rất giống, đặc biệt là đôi mắt. Theo lý, tôi hẳn phải ghét em ấy, nhưng tôi lại giống như bị bỏ bùa, chẳng những không ghét mà còn thấy rất thân cận, dần dần cảm giác thân thiết đó chuyển thành cảm tình."
"Cho nên chị thích em ấy?" Cố Vân hỏi.
Diệp Mạn Điệp lắc đầu: "Thật ra tôi cũng không rõ loại cảm giác này là thế nào. Nó hoàn toàn khác so với Vũ Huân. Tôi biết tôi yêu Vũ Huân, nên đối với Miêu Miêu chắc không gọi là tình yêu. Nhưng mỗi khi nhìn thấy em ấy ở bên người khác, tôi sẽ cảm thấy không thoải mái."
Cố Vân nghe cô nói vậy lập tức yên lòng, chị không muốn vì bé út và Miêu Tư Lý ở bên nhau mà gây thù oán với Diệp Mạn Điệp. Nhưng mà bối cảnh gia đình Miêu Tư Lý cũng không phải dạng phức tạp bình thường, ai cũng không phải là người dễ chơi, không biết liệu bé út có thể sống yên ổn không nữa? Nghĩ vậy Cố Vân không khỏi toát mồ hôi thay Cố Cách Cách.
Còn Diệp Mạn Điệp nói xong câu chuyện liền thở dài nhẹ nhõm, nhìn Cố Vân cảm kích: "Định là nghe chuyện của cô, kết quả lại để cô nghe tôi lải nhải lâu như vậy."
Cố Vân cười: "Đó là vinh hạnh của tôi."
Diệp Mạn Điệp nói: "Thật ra tôi là người không thích tâm sự, cô là người đầu tiên."
"Giấu trong lòng quá nhiều tâm sự thì mệt mỏi lắm, nói ra sẽ thoải mái hơn. Chị yên tâm, toàn bộ lời chị nói hôm nay chỉ có tôi và chị biết."
"Nói ra quả thật trong lòng thoải mái hơn. Cám ơn cô, Cố Vân."
"Đừng cám ơn." Cố Vân nhấc chai rượu trên tay lên, "Cám ơn nó."
"Lần đầu tiên phát hiện rượu cũng là đồ tốt như vậy..." Diệp Mạn Điệp chạm ly vào chai rượu còn một nửa trên tay Cố Vân, "Uống cạn sao?"
Cố Vân cho cô một đáp án khẳng định: "Uống cạn."
"Tổng giám đốc Diệp..."
"Lúc không ở công ty, đừng gọi tôi là Tổng giám đốc, gọi thẳng tên tôi đi."
"Được rồi... Diệp Mạn Điệp... Vậy chị có tính toán gì không? Định sống độc thân suốt quãng đời còn lại sao?"
"Không biết, cô thì sao?"
"Tôi cũng không biết. Ít nhất sau khi quên được tên đồi bại kia rồi mới nói tiếp được."
"Vậy cô nhanh tìm một người đi. Cách tốt nhất để quên tình yêu cũ chính là bắt đầu một tình yêu mới."
"Chị cũng vậy, chồng đã mất nhiều năm rồi, cũng nên sớm buông đi thôi."
"Nói cũng đúng, nhưng phụ nữ ba mươi mấy tuổi mà mới tìm đối tượng yêu đương chắc hẳn rất khó nhỉ?"
"A! Chị ba mươi mấy sao? Nhìn không ra đấy, nói xem chị ba mươi mấy? Giữa chúng ta ai lớn ai nhỏ?"
"Cô nói trước đi."
"Là tôi hỏi trước mà."
"A, hết rượu rồi..."
...
Chai rượu, ly rượu rỗng bị ném trên mặt đất. Hai người cùng ngồi trên xích đu nhẹ nhàng đung đưa. Ánh trăng bàng bạc chiếu lên chiếc váy của cả hai khiến tình cảnh ấy càng thêm lung linh huyền ảo.