Miêu Tư Lý hoàn toàn không có hứng thú tiếp đón người anh họ từ trên trời rơi xuống. Sau khi bước đến phía Cố Cách Cách, giới thiệu hai bên với nhau xong, liền ném Lâm Văn Hiên cho Cố Vân và Khâu Lộc Minh, còn cô kéo Cố Cách Cách lên lầu. Tuy cô không sống ở đây, nhưng Miêu Nhã vẫn dọn dẹp một phòng dành cho cô.
Đóng cửa lại, cuối cùng hai cô cũng có không gian riêng ở bên nhau.
Miêu Tư Lý có rất nhiều lời muốn nói, nhưng câu đầu tiên lại là: "Vừa nãy chị nhảy thật đẹp."
Cố Cách Cách cười: "Cám ơn lời khen. Thật ra tôi rất muốn nhảy với em."
Miêu Tư Lý cúi đầu nhìn chiếc đầm dạ hội trên người, khẽ thở dài.
Cố Cách Cách nhéo khuôn mặt uể oải của cô, hỏi: "Làm sao vậy?"
Miêu Tư Lý có chút buồn, nói: "Em mặc váy."
Cố Cách Cách kéo cô quay một vòng, Miêu Tư Lý đang mặc một chiếc váy dài màu trắng cắt ngang ngực, tà váy chạm đất. Váy này do chính tay cô chọn, thiết kế duyên dáng nhẹ nhàng, làm tôn lên dáng người cao gầy hoàn mỹ của Miêu Tư Lý. Cố Cách Cách ôm cổ cô: "Tôi thích nhất bộ dạng của em bây giờ, vừa xinh đẹp vừa mê người, đầy hương vị phụ nữ."
Miêu Tư Lý lập tức vui vẻ, ôm chặt lấy eo cô, khẽ nói: "Trước đây, mỗi khi tức giận, chị lại hung dữ nói không thích con gái, làm em lo lắng khổ sở không thôi. Nếu chị không thích điểm khác, em còn có thể sửa, nhưng nếu chị không thích em vì là con gái, thì thật không có cách nào."
Cố Cách Cách lắc đầu: "Tôi thích em chỉ vì em là Miêu Tư Lý. Bất kể em của năm năm trước hay năm năm sau, tôi đều rất thích. Em không cần thay đổi gì cả, nếu em quá tốt đến không có chút khuyết điểm sẽ làm tôi áp lực hơn."
Miêu Tư Lý cong miệng, tỏ vẻ đáng thương: "Nhưng chị là người như vậy, nên mới khiến em áp lực mỗi ngày."
Đôi lông mi dài như bị thấm nước của Cố Cách Cách dịu dàng nhìn cô: "Tôi thực sự tốt đến vậy sao?"
Miêu Tư Lý nhìn đôi mắt ươn ướt và cực kỳ động lòng người của Cố Cách Cách liền say mê, tận lực gật đầu.
"Nhưng mà tôi lại chẳng có chút dũng cảm nào. Nếu không nhờ em, duyên phận của chúng ta đã sớm kết thúc từ năm năm trước." Mỗi lần Cố Cách Cách nghĩ đến điều đó, đều cảm thấy cần phải quý trọng gấp đôi hiện tại, yêu thương gấp đôi người con gái ở trước mắt mình.
Nhắc tới việc này, lại khiến Miêu Tư Lý xúc động. Nếu không phải mẹ cô cho biết, chỉ sợ đến bây giờ cô cũng không thực sự hiểu rõ con người Cao Ngôn, rồi lại thấy chán nản vì những hiểu lầm không đáng có giữa cô và Cố Cách Cách. Hóa ra nguyên nhân năm năm ly biệt là bởi vì Cao Ngôn, chỉ thiếu chút nữa cô đã chính tay vứt bỏ đi hạnh phúc. Chẳng những lặp lại rất nhiều lần che chở cho Cao Ngôn trước mặt Cố Cách Cách, còn từng nghĩ Cố Cách Cách không thấu tình. Mình quả thật đáng chết! Nhìn Cố Cách Cách, hỏi: "Vì sao không sớm nói cho em biết?"
"Gì cơ?" Cố Cách Cách nghi hoặc nhíu mày, rồi sau đó lập tức giãn ra, "À, em biết rồi sao? Là dì nói cho em biết?"
"Vì sao chị lại đi nói cho mẹ nghe, chứ không định nói cho em vậy?" Miêu Tư Lý ngoài miệng nói lời oán hận, nhưng trên mặt chỉ hiện lên vẻ đau lòng, xoa tóc Cố Cách Cách, hôn lên trán cô, "Thật xin lỗi, đã để chị chịu nhiều ủy khuất như vậy. Còn về em và Cao Ngôn..."
Cố Cách Cách vươn ngón tay để trên môi cô, ngăn lại lời cô muốn nói: "Em không cần xin lỗi. Tôi nói cho mẹ em biết chỉ vì tôi thực sự không giải quyết được, còn không nói cho em vì không muốn em khổ sở trong lòng, giống như bây giờ vậy. Có điều dì lại nói hết với em, chứng tỏ dì tin em hơn tôi tin em. Có lẽ em đã trưởng thành, đủ để gánh vác được tất cả mọi chuyện."
Miêu Tư Lý thâm tình nói: "Còn có thể bảo vệ chị."
"Cao Ngôn đã nói gì? Vừa nãy thấy em và cô ta nói chuyện một lúc lâu, cô ta chịu buông tay sao?" Cố Cách Cách không thể không lo lắng hỏi.
"Không cần để ý đến Cao Ngôn. Em chỉ lo chị sẽ để ý, để ý em và cậu ta..." Miêu Tư Lý dừng một chút, rồi nói, "Đối với chuyện đêm hôm đó, em thực sự không có chút ấn tượng nào. Em thậm chí còn từng hoài nghi liệu có phải đã xảy ra thật không? Nhưng nếu Cao Ngôn có thể mang đoạn video đó ra để áp chế chị, vậy xem ra đúng là thật. Em không sợ cậu ta cho cả thế giới biết, chỉ sợ sau này chị ghét bỏ em, không quan tâm đến em... "
Cố Cách Cách cắn cánh môi của Miêu Tư Lý, nuốt lời cuối cùng của cô vào trong miệng, sau đó buông lỏng, nhẹ phả hơi thở lên cánh môi thơm, kiên định nói: "Vĩnh viễn sẽ không."
Miêu Tư Lý giống như nhận được ủng hộ, nghiêm túc nói: "Em hứa với chị, tuyệt đối sẽ không để việc này xảy ra lần nữa. Em cũng không phải loại diễn viên bán da bán thịt, làm sao có thể làm đối tượng mua vui trong mắt người đời? Cao Ngôn có bao nhiêu thủ đoạn em đều biết, nếu cậu ta bất nhân cũng đừng trách em bất nghĩa, hơn nữa em sẽ ra tay trước, tránh hậu họa về sau." Ai cũng có mặt tàn nhẫn, trước kia là nhường cô ta thôi, giờ đây tuyệt đối không nương tay nữa, bởi vì Cao Ngôn đã đụng đến cô.
Cố Cách Cách lập tức bị khí thế sắc bén trên người Miêu Tư Lý thuyết phục. Cô yêu nhất khi Miêu Tư Lý cường thế như vậy, giống như một kỵ sĩ dũng cảm, tay nắm bội kiếm che chắn trước mặt cô, đưa cô vượt qua mọi chông gai. Giờ khắc này cô cam tâm tình nguyện làm người phụ nữ sau lưng Miêu Tư Lý, đứng dưới ánh sáng phía sau mà cảm thấy hạnh phúc không thôi. Có điều đối diện cả hai lại chính là Cao Ngôn, một người không biết xấu hổ, thậm chí không cần đến da mặt. Cô không thể để Miêu Tư Lý một mình chống chọi với cô ta. Cô cầm tay Miêu Tư Lý, cất giọng dịu dàng: "Không sợ đối thủ giống như thần, chỉ sợ chiến hữu giống như heo. Hãy để tôi hỗ trợ em."
Tuy Miêu Tư Lý cảm thấy làm một mình dám chắc hơn, nhưng vẫn không chút do dự gật đầu. Cô vĩnh viễn thích cảm giác Cố Cách Cách đứng bên cạnh, nhưng lại có rất nhiều việc không thể để cả hai cùng đối mặt, như là...
"Chị có cách nào xóa đi ý niệm tranh đoạt với người Lục gia trong đầu mẹ em không?" Miêu Tư Lý vô cùng phiền muộn hỏi. Cô có thể quyết tâm phân rõ giới hạn với Cao Ngôn, nhưng Miêu Nhã là mẹ cô, cho dù yêu cầu của bà có vô lý đến đâu, cũng không thể hoàn toàn cự tuyệt.
"Với bà cô kia của em?" Cố Cách Cách rất nhanh liền hỏi đúng trọng điểm. Miêu Tư Lý từng nói với cô, bữa tiệc này vốn là bữa tiệc để nhận người thân. Kết quả người thân có nhận, nhưng không phải nhận hai mẹ con Miêu Nhã, mà là em gái hai mươi mấy năm không gặp của Lục Liên Thủy. Lục Phương Hoa không những mang theo lực lượng hùng hậu trở về gia nhập liên minh MUMU, mà còn được Lục Liên Thủy trực tiếp bổ nhiệm thành đồng Chủ tịch, còn con trai Lâm Văn Hiên của bà thì đảm nhiệm chức vị Phó tổng giám đốc. Điều này hiển nhiên lay động đến địa vị của Miêu Nhã, hơn nữa còn không phải chỉ ở công ty, mà thậm chí còn ở quyền thừa kế của Miêu Tư Lý — thiên kim Lục gia. Cố Cách Cách không quên ước định bí mật giữa cô và Miêu Nhã, để có thể ở bên Miêu Tư Lý, cô nhất định phải giúp Miêu Tư Lý lấy được đồ thuộc về mình. Đây cũng là một trong những nguyên nhân cô khuyên Miêu Tư Lý đừng đối lập với bố. Tuy đồng ý Miêu Tư Lý, sau này sẽ nói với cô bất cứ việc gì, nhưng chuyện này không những cần phải che giấu, mà còn không được để lộ dấu vết ra.
"Đúng vậy, mẹ em thậm chí còn nói, không tiếc bức em kết hôn sinh con, chỉ để giành được quyền thừa kế."
Cố Cách Cách giật mình: "Mẹ em thực sự nói vậy?"
Miêu Tư Lý gật đầu: "Em thực sự không thể hiểu nổi. Mẹ tranh giành những thứ chết cũng không thể mang theo này để làm gì chứ? Em chỉ hy vọng có thể cùng chị và mẹ có một cuộc sống đơn giản, thế là đủ rồi."
"Mỗi người đều có mục đích theo đuổi khác nhau. Như em nói, mẹ em không danh không phận đi theo bố em hơn hai mươi năm, đây là điều không phải ai cũng có thể chịu đựng được. Về điểm ấy, tôi rất bội phục dì." Cố Cách Cách tò mò hỏi, "Mà mẹ em có yêu bố em không?"
Miêu Tư Lý cau mày: "Em cũng không biết, nhưng giống như không có yêu thì cũng có tình, vì dù sao đã sống bên nhau nhiều năm như vậy. Nhìn mẹ em cũng không giống dạng có ý chí sắt đá không hiểu tình yêu là gì. Dù chẳng biết mẹ nghĩ gì, nhưng việc này có chết em cũng không đồng ý." sau đó dịu dàng hỏi, "Cố Cách Cách, nếu có một ngày em thực sự không còn gì, chị vẫn còn nguyện ý ở bên em không?"
Cố Cách Cách nhếch khóe môi: "Sao em lại không còn gì? Chẳng phải còn có tôi sao? Còn một cái đầu thông minh này nữa."
"Đúng nha, em còn muốn nuôi chị mà! Sao có thể nói lời ủ dột vậy chứ?" Miêu Tư Lý lập tức hăng hái, nói lời thề son sắt, "Cố Cách Cách, em sẽ là phiếu cơm dài hạn của chị, sẽ còn hữu hiệu đến hơn hai mươi năm sau."
Trong mắt Cố Cách Cách tràn đầy ý cười, còn sờ đầu cô: "Được rồi, nhìn em có thành ý như vậy, tôi sẽ cố nhận."
Miêu Tư Lý cất cao giọng, nghiêm trang trả lời: "Cám ơn bà xã chuẩn tấu."
Đây là lần đầu Cố Cách Cách nghe cô gọi mình bà xã, lập tức nâng mặt, sẵng giọng: "Ai là bà xã của em? Ngay cả mẹ em còn biết em chính là tiểu thụ... A."
Miêu Tư Lý bá đạo lập tức bịt miệng cô, hôn đến khi sắp hít thở không thông mới buông ra, hung ác nói: "Cho chị thêm một cơ hội nữa, có phải hay không?"
Từ "Không" còn chưa được Cố Cách Cách thốt ra khỏi miệng, nhưng từ hình dáng phát âm đã bị Miêu Tư Lý ngăn lại bằng nụ hôn, cứ lặp đi lặp lại vài lần như thế, cuối cùng Cố Cách Cách đầu hàng. Trong mắt đều là thẹn thùng, đỏ mặt, nói một câu nhỏ đến gần như không thể nghe: "Phải."
Miêu Tư Lý lập tức vui vẻ ra mặt, tràn đầy tự đắc, nghĩ thầm. Thông minh như em chẳng lẽ không trị được chị sao? Sau đó không trêu đùa nữa, mà nâng mặt cô lên dịu dàng hôn.
Nếu như không có người bất lịch sự gõ cửa, thì có lẽ cả hai đã có thể làm một số việc trẻ con không nên tò mò.
Miêu Tư Lý buông Cố Cách Cách ra, bước tới mở cửa, thấy Diệp Mạn Điệp đang đứng phía ngoài.
Đầu tiên Ánh mắt Diệp Mạn Điệp dừng trên đôi môi hơi sưng đỏ của Miêu Tư Lý, sau đó nhìn thấy đầu tóc Cố Cách Cách có đôi chút hỗn loạn đứng đằng sau, lập tức hiểu ra cô đã đến không đúng lúc.
"Tìm em có việc gì?" Miêu Tư Lý hỏi.
Diệp Mạn Điệp nhẹ lắc đầu: "Không có việc gì, chỉ là định xem em có ở trong phòng hay không? Không quấy rầy hai người nữa."
Miêu Tư Lý đóng cửa lại, hướng Cố Cách Cách nhún vai: "Chị ấy nói chỉ đi ngang qua chào một tiếng."
Nhưng Cố Cách Cách không thể bỏ qua sự mất mát trong ánh mắt Diệp Mạn Điệp lúc xoay người, cười hỏi: "Miêu Tư Lý, em thật là vạn người mê. Dường như chị dâu em có ý tứ với em đấy."
Miêu Tư Lý liếc cô: "Sao cũng được." sau đó ôm cô tiếp tục việc chưa làm xong.
***
Diệp Mạn Điệp đứng trên bậc thang lầu, nhìn một lượt quanh đại sảnh, sau khi thấy Cố Vân đang một mình uống rượu trong góc, liền bước tới phía chị.