Miêu Tư Lý tìm thấy Cao Ngôn ở phòng đọc sách trong trại cai nghiện.
Cao Ngôn mặc một bộ đồng phục rộng thùng thình màu trắng đơn giản, mái tóc dài buộc lên kiểu đuôi ngựa, tay cầm một cuốn sách ngồi dựa bên cửa sổ, ánh mặt trời xuyên qua tấm kính chiếu lên người, làm cô ta nhìn thật thanh khiết, sạch sẽ và ấm áp. Giờ phút này trông cô ta không giống một đại minh tinh chói sáng, mà chỉ như một sinh viên ngây ngô đang chờ đợi một cuộc gặp gỡ bất ngờ.
Chỉ đến khi ánh sáng trên trang sách bị che khuất, Cao Ngôn mới ngẩng đầu, nhìn thấy Miêu Tư Lý đang đứng trước mặt, băng gạc trên khuôn mặt không chút ảnh hưởng tới vẻ đẹp của cô, đôi mắt mỉm cười tràn đầy thiện ý. Đột nhiên cô ta phát hiện, từ nhỏ đến lớn mỗi lần hai người cãi nhau, đều là Miêu Tư Lý gạt bỏ lòng tự trọng đến làm lành trước, còn cô ta thì như một đứa trẻ hư được nuông chiều, càng ngày càng lấn tới không hề có điểm dừng lại.
Cao Ngôn nghiêng người, thoáng nhìn qua chân Miêu Tư Lý nói: "Cậu có thể đi lại rồi sao?"
Miêu Tư Lý gật đầu: "Ừ, nhưng không đi xa được, xe lăn để ở bên ngoài." Nói xong cô ngồi xuống phía đối diện.
"Còn mặt thì sao?" Cao Ngôn lại hỏi.
Miêu Tư Lý sờ lên miếng băng: "Cũng nhanh thôi." Nhìn thấy trong đáy mắt Cao Ngôn có sự lo lắng, liền nói thêm, "Lành lại vẫn giống như trước đây."
"Vậy thật tốt." Cao Ngôn cúi đầu nhìn trang sách đầy chữ, không nói thêm gì.
"Cậu ở trong này thoải mái không?" Miêu Tư Lý nhìn thoáng qua phòng đọc sách nhỏ, chỉ có một mình Cao Ngôn ở đây, bởi vì thân thế của cô ta có chút đặc thù nên cũng rất được chăm sóc.
Cao Ngôn ngẩng đầu: "Cũng được, rất yên tĩnh." Dừng một chút rồi hỏi, "Cậu có trách mình không?"
Miêu Tư Lý cười nhẹ: "Thật ra từ đầu đến cuối mình đều không biết gì cả, đương nhiên sẽ không cảm thấy tổn thương. Là mẹ nói cho mình biết cậu ở trong này, nhưng hơn một tháng mới đến thăm. Cậu không trách mình chứ?"
Cao Ngôn nhẹ nhàng lắc đầu, sau đó nói: "Cậu quả nhiên vẫn giống như trước, mỗi lần tụi mình gây nhau, cậu luôn là người đến làm lành."
Miêu Tư Lý cười nói: "Da mặt cậu mỏng, đương nhiên chuyện xin lỗi nên để người da mặt dày như mình làm rồi."
Một câu nói đùa làm không khí trở nên thoải mái hơn.
Cao Ngôn gập sách lại nhìn Miêu Tư Lý, trên mặt mang theo vẻ khó hiểu: "Cậu còn coi mình là bạn sao?"
Miêu Tư Lý nhíu mày: "Tại sao lại không chứ?"
"Mình quay phim cậu, còn lấy đó để áp chế mẹ cậu."
"Cuối cùng không phải đã thu tay lại sao?"
Cao Ngôn cười đầy bất đắc dĩ: "Là do mẹ cậu tóm được người của mình. Bà ấy thật thần thông quảng đại, cái gì cũng biết được."
Nhắc tới chuyện này, Miêu Tư Lý nhăn mày lại: "Tại sao cậu lại dính vào thứ này? Bộ cậu đã quên mẹ cậu chết thế nào rồi sao?"
"Cả đời này cũng không quên." Cao Ngôn lạnh lùng nói, "Nhưng thế thì sao chứ? Giờ mình mới biết vì sao mẹ muốn làm vậy, nó thực sự giúp người ta quên hết mọi đau khổ trong một phút giây."
Miêu Tư Lý đau lòng nắm lấy tay cô ta: "Cao Ngôn, những đau khổ đó không phải đã sớm trôi qua sao? Bây giờ cậu có sự nghiệp, có rất nhiều người yêu thích, vì sao còn phải làm hỏng đời mình?"
Cao Ngôn không hề cảm kích, mà còn bỏ tay Miêu Tư Lý ra, đứng lên, tức giận nói: "Đó chỉ là bề ngoài, còn sự thật ư? Gã ta không chỉ biến mình thành công cụ kiếm tiền, mà còn coi mình như món đồ chơi trên giường. Việc dùng thuốc phiện này cũng là do gã ta sắp đặt, đơn giản gã chỉ muốn mình không thể rời khỏi gã ta. Thật ra gã không cần làm vậy, mình cũng không thể rời khỏi. Mình không có gia cảnh, không có chỗ dựa, trong tay gã còn nắm quá khứ của mình, mình có thể làm gì khác ngoài con rối mặc cho gã ta điều khiển chứ? Thật đáng buồn, mình lại chỉ là một trong số những con rối, bây giờ mình còn trẻ còn kiếm được tiền, qua mấy năm nữa thì sao? Mình không muốn từ thiên đường phải rơi xuống địa ngục."
Lần đầu tiên Miêu Tư Lý nghe thấy những lời này, trước kia mỗi khi hỏi về người đàn ông đó, Cao Ngôn đều nói rất tốt, hoặc chỉ nói cho qua chuyện. Cô chỉ biết thật lòng Cao Ngôn không muốn đi theo người đó, nhưng vì hoàn cảnh không thể không đi theo gã, bởi vì rất nhiều cơ hội đều do gã mang đến cho Cao Ngôn. Cô ta từng nói, chờ vài năm nữa khi cô ta có tiền, nhất định sẽ đoạn tuyệt hoàn toàn với người đó, mà lúc này lại nghe Cao Ngôn nói vậy, hóa ra cô ta vốn không có đường thoát.
"Ngôn Ngôn..."
Miêu Tư Lý mở miệng, vừa định nói đã bị Cao Ngôn chặn lời: "Muốn thương hại mình sao? Miêu Tư Lý, mau thu lại ánh mắt thương cảm đó đi, mình không cần. Đúng là trước đây mình coi cậu là nguồn hy vọng. Hy vọng cậu có thể cứu mình thoát khỏi ngục giam này, nhưng không phải bằng tiền mà bằng tình yêu. Mình hy vọng cậu có thể yêu mình, nếu dùng tiền để giúp, thì cậu có gì khác với gã ta? Nếu gã giúp, mình còn có thể dùng thân thể để báo đáp, nhưng với cậu thì mình lấy gì báo đáp đây? Nhất định cậu sẽ nói không cần, vậy đó chỉ là bố thí, nhưng mình không phải ăn mày, không cần cậu bố thí!"
"Cậu là bạn tốt của mình mà. Mình chỉ muốn giúp cậu." Miêu Tư Lý không nhớ cô đã nói những lời này bao nhiêu lần.
Cao Ngôn vung tay nói: "Khác gì nhau chứ? Cho nên nếu tình cảm không có, vậy phải có tiền. Chỉ cần có năm mươi triệu, chuyện gì cũng được giải quyết. Đáng tiếc mình quá ngây thơ, không sợ chết giao dịch với mẹ cậu. Bà ấy là ai? Là một yêu tinh tu luyện ngàn năm, ngay cả bố cậu còn bị bà ấy đùa giỡn trong lòng bàn tay, huống chi con kiến như mình? Đúng là đến tìm và đặt điều kiện với bà ấy chính là tự đi tìm đường chết. Nghe nói anh họ Lâm của cậu bị quần cho mệt mỏi nhỉ? Xứng đáng! Ít nhất mình còn có chút tiền vất vả để bồi thường. Còn anh ta ngay cả mình còn không bằng, chỉ là cái bao cỏ, nếu anh ta không làm chuyện xấu đã không có kết quả này. Mà tiếc thật đấy, cậu không biết băng ghi hình của cậu có bao nhiêu phấn khích đâu nhỉ? Đáng tiếc giờ lại chẳng còn, nếu không đã có thể đưa cho cậu thưởng thức chút rồi."
Lúc mới bước vào, thấy bộ dạng cô ta yên lặng điềm đạm, Miêu Tư Lý còn tưởng ở trong này một thời gian, cô ta đã nghĩ thông suốt và hối cải để làm con người mới, không ngờ cô ta vẫn vậy, lập tức vô cùng thất vọng, tức giận nói: "Cao Ngôn, cậu không đáng được giúp đỡ!"
Cao Ngôn buông tay nói: "Tôi như thế này rất tốt, cần gì phải giúp đỡ tôi? Hơn nữa, từ nhỏ đến lớn không phải tôi vẫn là người như thế này sao? Cậu hẳn phải là người hiểu rõ nhất chứ?"
"Mình nghĩ đến việc hai chúng ta đã lớn lên bên nhau, nên mới luôn không so đo cùng cậu, bằng không với những chuyện cậu đã làm, dù có lấy bất cứ lý do gì cũng không thể tha thứ. Mình đồng ý mẹ cậu sẽ chăm sóc tốt cho cậu, không muốn nhìn cậu lầm đường lạc lối, nhưng mình đã cố hết sức rồi. Đáng tiếc dù đến đường cùng, cậu cũng không chịu thay đổi. Mình không phải thánh mẫu nên chẳng thể từ bi vô độ, từ nay về sau, cậu có thành công hay phải lưu lạc đầu đường, đã không còn liên quan tới mình, coi như từ giờ chúng ta chẳng quen biết nhau. Tạm biệt."
Miêu Tư Lý cực kỳ bình tĩnh nói hết những lời này, sau đó xoay người rời đi. Cô không tức giận, bởi vì không cần thiết phải tức giận với một kẻ tẻ nhạt; hơn nữa, cô đã lãng phí rất nhiều thời gian với người này. Người ở bên ngoài đang chờ cô kia mới là người mà cô nên toàn tâm toàn ý.
Sau khi Miêu Tư Lý đi rồi, Cao Ngôn mới ngã ngồi xuống ghế, hai dòng nước mắt chảy ra. Đây là kết quả mà cô ta muốn, bởi vì trong cuộc sống của cô ta đã không còn xứng có được cô, dù chỉ với tư cách là bạn bè.
Cô ta còn nhớ rõ những lời Miêu Nhã từng nói.
Miêu Nhã thẳng thắn: "Chúng ta cùng đi trên một con đường, cô biết vì sao mình thất bại mà tôi lại thành công không? Không phải vì cô không đủ độc ác, cũng không phải vì thủ đoạn không cao, mà bởi vì tình cảm cô dành cho Tiểu Lý là chân thành. Một con người khi để tình cảm xen vào lý trí, dù mục đích có thế nào cũng sẽ trở nên không còn rõ ràng, tư tưởng sẽ trở nên cực đoan; hơn nữa, lòng chiếm hữu của cô quá mạnh làm cô mất đi lý trí, như vậy dù kế hoạch có hoàn hảo đến đâu cũng trở thành trăm nghìn kẽ hở, rồi tự sụp đổ. Cô còn trẻ, con đường còn rất dài, cần hiểu rõ điều cô muốn nhất. Chẳng cái gì là trọn vẹn, có được thì có mất đi, cũng như vậy, có mất tất có được, quan trọng ở trong quan niệm mỗi người. Việc nắm vận mệnh ở trong tay mình cũng vậy, tự mình suy nghĩ đi."
Cao Ngôn lại mở quyển sách ở trên bàn, đọc đoạn "Khổng Minh gạt lệ chém Mã Tốc, Lưu Phường cắt tóc gạt Tào Hưu".*
(*: Đây là câu trong truyện [Tam Quốc Diễn Nghĩa] hồi 96)
***
Ra khỏi trại cai nghiện, Cố Cách Cách mới hỏi: "Cao Ngôn thế nào rồi?"
Lúc này hai cô đang đứng bên đường, Miêu Tư Lý không nói gì mà lập tức ôm lấy mặt Cố Cách Cách, hôn lên môi cô, dây dưa một lúc lâu mới buông ra nói: "Không còn Cao Ngôn nữa. Về sau em chỉ đối tốt với một mình chị, cả đời này cũng chỉ tốt với một mình chị thôi."
Cố Cách Cách gật đầu, hiện lúm đồng tiền như hoa bên má: "Được."
Miêu Tư Lý bị nụ cười của cô mê hoặc, không để ý tới người đi đường, lại một lần nữa hôn lên môi cô, càng thêm thâm tình triền miên.
***
Ngày gỡ băng trên mặt Miêu Tư Lý, dường như cả Lục gia và Cố gia đều phát động toàn bộ lực lượng, ngay cả Đa Đa — con trai Cố Vân, cũng dẫn đến.
Tất cả đều hồi hộp nhìn Miêu Tư Lý, đúng hơn tất cả ánh mắt đều đặt trên bàn tay của vị bác sĩ. Vốn Miêu Tư Lý cũng không để ý, nhưng bị nhiều ánh mắt nhìn chằm chằm như vậy cũng thấy hồi hộp. Lần trước tháo thạch cao cũng không căng thẳng như vậy. Đúng là một nhà bị bệnh thích bề ngoài, tàn phai nhan sắc quan trọng hơn tàn phế nha!
Cảm giác những thứ dính trên mặt đã được gỡ bỏ, Miêu Tư Lý mới mở mắt ra, nhìn khuôn mặt của tất cả mọi người, không khỏi thất vọng, nhưng lại nở nụ cười miễn cưỡng, trong lòng lập tức hoảng hốt.
Cố Cách Cách bước đến cầm tay cô, dịu dàng nói: "Không sao đâu."
Miêu Tư Lý càng thêm tin tưởng, nhưng dù sao cũng đã chuẩn bị tâm lý, vì vậy không quá hoảng loạn, còn cười với Cố Cách Cách: "Chỉ cần chị không chê là được rồi."
Rốt cuộc vẫn chỉ có trẻ con là thành thật, Đa Đa kéo áo Cố Vân nói: "Mẹ ơi, rõ ràng mặt chị Miêu Miêu không có gì, sao mẹ gạt con nói trên mặt chị có gì vậy?"
Nháy mắt tất cả mọi người đều bật cười.
Lời nói dối tốt đã bị lật tẩy.
Lúc này Miêu Tư Lý mới kịp phản ứng, vội vàng vỗ ngực nói: "Làm sợ muốn chết. Thật sự sợ muốn chết nha!" Thật ra cô rất sợ trên mặt có một vết sẹo xấu xí, sau khi thở thông thuận rồi mới quay sang nhìn Cố Cách Cách, hung dữ hỏi: "Vì sao chị cũng hùa theo mọi người lừa em?"
Vẻ mặt Cố Cách Cách đầy vô tội, nói: "Tôi đâu có hùa theo." dừng một chút, "Cái này vốn là chủ ý của tôi mà."
Miêu Tư Lý: "..."
Miêu Nhã xót con nói: "Tôi đã nói ý kiến này không tốt chút nào. Coi kìa, Tiểu Lý bị dọa sợ rồi đấy."
Bà Cố tiếp lời: "Ồ! Giờ ngựa lại đá chân sau nữa đấy. Lúc Cách Cách đề xuất, chính cô là người đồng ý đầu tiên."
Đến lượt Miêu Nhã xem thường: "Đó là do ý kiến của những người khác quá tệ, so ra chỉ có nó là tốt nhất thôi."
Bà Cố lạnh lùng khinh bỉ: "Cô không thấy biểu tình của chính mình vừa rồi nhỉ? Phải gọi là tràn đầy đau xót, vô cùng giống, Tiểu Lý chính bởi thấy cô vậy mới tin thật."
Miêu Nhã không cam lòng yếu thế: "Bà cũng giống thật vậy, làm bộ y như đúc."
Sau đó lại bắt đầu một màn đấu khẩu mới...
Từ sau lần đầu tiên gặp mặt, mỗi khi hai người này chạm mặt đều phải đấu khẩu một phen, hơn nữa mắng chửi người lại không nhả chút chữ thô tục, sử dụng tục ngữ điển tích đều rất phù hợp và đa dạng, quả thật có thể làm thành bản mẫu để người người học tập.
Miêu Tư Lý xoa huyệt thái dương nói: "Lại nữa."
Cố Cách Cách đặc biệt chân thành nói: "Thật hy vọng có một ngày hai người họ có thể buông đao ngừng chiến."
Diệp Mạn Điệp đang dựa bên cạnh cửa, hỏi Cố Vân: "Mẹ em à?"
Cố Vân gật đầu, trên mặt đầy vẻ lo âu.
Vẫn là Lục Liên Thủy một câu giải quyết cuộc chiến: "Không còn sớm nữa, nên ra sân bay thôi."
Miêu Nhã lập tức ngừng lời.
Bà Cố nói với Cố Cách Cách: "Con theo bọn họ tiễn cô Tiểu Lý hay cùng bọn ta tiễn Lộc Minh?"
Cố Cách Cách không chút suy nghĩ nói: "Đương nhiên là đi cùng mẹ."
Miêu Nhã hỏi Miêu Tư Lý: "Con thì sao?"
Miêu Tư Lý nhìn bà, lại nhìn Cố Cách Cách, cuối cùng cắn răng nói: "Đi cùng mẹ."
Thật ra đều ở cùng một sân bay, cho nên hai bên trước sau sẽ đến cùng một chỗ. Miêu Tư Lý kéo Cố Cách Cách: "Chuyến bay của cô đi sớm hơn, xong rồi em sẽ tới tìm chị."
Cố Cách Cách gật đầu đồng ý.
Trước khi đến nơi, Miêu Nhã còn ở trong đám người. Sau khi hai mẹ con Lục Phương Hoa đến, bà lại lui dần về sau, ngay cả khi Diệp Mạn Điệp và Miêu Tư Lý bước tới nói chuyện, Miêu Nhã vẫn ôm cánh tay đứng cách đó không xa, đầy vẻ lạnh lùng nhìn tất cả mọi chuyện.
Lục Phương Hoa cũng vài lần nhìn về phía bà, nhưng Miêu Nhã không có chút động tĩnh.
Loa ở đại sảnh vang lên thúc giục, Lục Phương Hoa mới cùng Lâm Văn Hiên kéo hành lý vẫy tay chào từ biệt mọi người.
Chỉ khi bóng dáng Lục Phương Hoa biến mất sau cửa kiểm soát, Miêu Nhã mới quay đi để mặc nước mắt tùy ý lặng lẽ tuôn rơi.
Miêu Tư Lý có thể hiểu được tâm trạng của bà, nói với Lục Liên Thủy và Diệp Mạn Điệp: "Hai người về trước đi, để con theo mẹ."
Lục Liên Thủy chỉ nghĩ Miêu Nhã cảm thấy mất mát vì không còn đối thủ, bởi từ ngày Lục Phương Hoa trở về, hai người đều không ngừng đấu nhau, bây giờ kẻ thua rời đi, người thắng mới có cảm xúc như vậy, lúc ông ở thương trường, mỗi lần đánh bại đối thủ cũng có cảm giác ấy. Từ xưa đến nay, chiến trường của phụ nữ cũng không kém đàn ông, có khi còn cuồn cuộn khói thuốc súng hơn nhiều, huống chi đây còn là hai người phụ nữ thông minh. Ông vỗ vai Miêu Tư Lý: "Khuyên nhủ mẹ con đừng quá buồn."
Diệp Mạn Điệp thì tìm chỗ Cố Vân ngồi chờ.
Miêu Tư Lý ôm lấy thắt lưng Miêu Nhã, ngồi xuống hỏi bà: "Vừa rồi sao mẹ không nói lời nào với cô?"
Không có Lục Liên Thủy ở đây nên Miêu Nhã bỏ đi mặt nạ giả tạo, hai mắt đỏ bừng nhìn Miêu Tư Lý: "Mẹ với cô con còn có thể nói gì? Nói cô con đừng đi nữa sao?"
"Thật ra trong lòng mẹ vẫn luôn có cô, đúng không?" Miêu Tư Lý hỏi.
"Nhưng trước giờ trong lòng cô con vốn không có mẹ. Chị ta luôn tuyệt tình như vậy, nói đến là đến, nói đi là đi, hai mươi năm trước là thế, hai mươi năm sau cũng vậy. Trước đây còn hy vọng chị ta trở về, giờ ngay cả hy vọng ấy cũng không còn nữa, chị ta đúng là kẻ tàn nhẫn." Trên mặt Miêu Nhã tràn đầy nước mắt, cứ để vậy nhìn Miêu Tư Lý, đây là người duy nhất trên đời bà không cần giả tạo, "Thật ra cũng không phải hoàn toàn là lỗi của chị ấy. Chính mẹ đã đuổi cô con đi, nhưng không đuổi thì thế nào? Mẹ đã là người của bố con, khi cô con không có ở đây, mẹ có thể nghĩ đến cô con trong lòng. Nhưng nếu cô con ở đây, làm sao mẹ có thể mỗi ngày nằm trong lòng bố con mà giả vờ như không thấy, như vậy mẹ sẽ điên mất."
Miêu Tư Lý cũng rơi nước mắt với bà: "Trước đây mẹ không yên lòng cũng vì con. Giờ con đã trưởng thành, nếu mẹ còn yêu cô thật lòng thì có thể cùng cô rời đi, cần gì phải gồng mình ở bên một người mẹ không yêu chứ?"
Miêu Nhã lắc đầu: "Con không hiểu rồi. Là bố con cho mẹ tất cả như ngày hôm nay, mẹ không thể qua cầu rút ván, càng không thể làm chuyện có lỗi với bố con. Trừ phi bố con bỏ mẹ, nếu không mẹ sẽ không rời bố con được."
"Vậy còn trái tim của mẹ?"
Sau khi khóc xong cảm thấy lòng vơi bớt rất nhiều, Miêu Nhã hít mũi nói: "Một lần nữa giam cầm lại, hơn hai mươi năm qua đều như vậy."
Miêu Tư Lý đau lòng nói: "Như vậy thật vất vả."
Miêu Nhã vuốt ve mặt cô, nhẹ giọng nói: "Con may mắn hơn mẹ, tìm được một người dũng cảm giống con, nên con phải biết quý trọng."
"Mẹ." Miêu Tư Lý nhào lên bờ vai bà khóc nức nở. Một lúc sau, ngẩng đầu lên, hai mắt đẫm lệ mơ hồ nhìn thấy một người, tưởng mình nhìn nhầm liền xoa nhẹ mắt. Đúng thật là cô rồi, không có nhầm! Lập tức vỗ lưng Miêu Nhã, miệng gọi bốn năm tiếng "Mẹ."
Miêu Nhã bị cô vỗ thiếu chút nữa phun ra máu tươi, buông cô ra ho khan vài tiếng mới nói: "Mẹ không có điếc vẫn nghe thấy mà. Tuy cô con đi rồi, nhưng mẹ vẫn còn có con. Yên tâm, mẹ không sao đâu."
Miêu Tư Lý kích động cứng họng, khoa chân múa tay nửa ngày mới thốt ra: "Mẹ, mẹ, mẹ, mau quay đầu lại."
Miêu Nhã thấy bộ dạng hưng phấn của cô lập tức ý thức được có chuyện gì đang xảy ra, liền quay đầu lại nhìn thấy Lục Phương Hoa đứng cách đó không xa, bên chân còn đặt đống hành lý, mặt tươi cười thản nhiên, giống như một cây hoa lan quân tử đầy tĩnh nhã.
Máy bay sớm qua giờ cất cánh, chứng tỏ Lục Phương Hoa đã không đi.
Giờ phút này Miêu Nhã không biết dùng lời gì để diễn tả tâm tình, nhưng kỹ thuật thay đổi sắc mặt của bà luôn đứng nhất, tốc độ cũng rất nhanh, chỉ trong nháy mắt
quay đầu, đã hoàn toàn thu lại toàn bộ biểu tình trên mặt, cười lạnh nói: "Ôi! Tôi không nhìn lầm đấy chứ? Ai đây? Chẳng lẽ do nhân phẩm kém đến mức đi lên máy bay cũng bị người ta đuổi xuống sao?"
Đáng tiếc khuôn mặt vừa mới khóc xong của bà không lừa được ai.
Lục Phương Hoa trả lời: "Tôi để quên đồ nên phải xuống lấy."
Miêu Nhã quay đầu nhìn Miêu Tư Lý: "Tiểu Lý, con nghe rõ không? Cô con quên đồ kìa, mau về nhà lấy đồ giúp cô đi, xem có kịp giờ bay không?"
Miêu Tư Lý nhìn mẹ cô nói chuyện vô cùng trôi chảy như đang diễn kịch Tứ Xuyên, suýt nữa bật cười thành tiếng, vội vàng lấy tay bịt miệng, rồi hỏi: "Cô muốn lấy gì?"
Lục Phương Hoa đến gần cả hai, trả lời Miêu Tư Lý nhưng mắt nhìn Miêu Nhã: "Cô để quên một thứ rất quan trọng, không biết còn có thể tìm trở về hay không?"
Miêu Nhã cười lạnh: "Là tài sản của anh ấy thì chị quên đi là vừa. Nếu đem công ty giao cho đứa con không nên thân của chị, sớm muộn gì cũng bị làm hỏng. Không bằng chú tâm quản lý tốt công ty kia đi, tuy nhỏ nhưng mẹ con chị cũng không cần lo đến chuyện ăn mặc."
Lục Phương Hoa không tức giận chỉ cười nói: "Thật ra là tôi gạt em. Không phải anh ấy luyến tiếc đứa em gái này nên đưa tôi về nước, mà do công ty của bố Văn Hiên sắp phá sản, tôi mới bất đắc dĩ về nước cầu cứu anh trai. Giờ công ty đã được khởi tử hoàn sinh, tuy làm công ty con của MUMU nhưng cũng là cây to bóng mát, về sau không cần lo lắng. Em nói đúng, con trai tôi rất không ra gì, vì trước kia tôi nuông chiều quá mới thành như vậy, nên giờ tôi quyết định buông tay để thằng bé tự mình xoay xở, có như vậy thì mới có thể trưởng thành lên được."
Miêu Nhã không kiên nhẫn nói: "Chị mau nói đi! Rốt cuộc là chị để quên thứ gì?"
Lục Phương Hoa thu hồi nụ cười, nghiêm túc nói: "Một thứ mà thời trẻ đã khinh suất buông tay, bây giờ muốn tìm lại tuy có chậm nhưng tôi cũng muốn thử. Con người chỉ khi đến tầm tuổi này mới biết đến chuyện không nên để ý danh lợi, không nên để ý ánh mắt người khác."
Miêu Nhã không nhịn được đôi mắt đỏ lên, vội vàng xoay người rơi nước mắt, nhìn Miêu Tư Lý, vẫn giữ giọng lạnh băng nói: "Muộn rồi. Thứ tốt đã sớm bị người khác cất trong tủ kính, hơn nữa còn không bán đi."
Lục Phương Hoa vẫn thản nhiên nói như cũ: "Vậy tôi sẽ đi đòi, không đòi được thì cướp, cướp cũng không được thì khuyên cô ấy tự đi ra, tóm lại luôn có biện pháp."
Miêu Nhã không để ý nước mắt đầy mặt, trừng mắt nhìn bà: "Hai mươi năm trước sao không có dũng khí này?"
Miêu Tư Lý vội vàng cướp lời: "Đừng mà. Nếu vậy thì làm sao có con?" sau đó vỗ vai Miêu Nhã nói: "Hai người cứ chậm rãi nói chuyện. Con phải đi rồi, nếu không vợ con chạy theo người khác thì đến lượt con khóc mất."
Miêu Nhã còn định nói thì Miêu Tư Lý đã chạy mất dạng, quay lại nhìn Lục Phương Hoa, lần đầu tiên thấy được ánh lệ trong mắt bà.
Cố Cách Cách nhìn thấy hai bậc cha mẹ nhà Khâu gia với nét mặt già nua lưu luyến khó rời đứa con trai của mình, trong lòng cô tràn ngập áy náy. Nếu không phải vì cô, Khâu Lộc Minh cũng đã không quyết định tuyệt tình đến vậy, giữ cũng không giữ được. Đáng tiếc cô chẳng làm được gì, người ta vì mình thất tình, làm sao có thể giả mù sa mưa chạy tới an ủi? Vậy thì thật quá giả dối và xấu hổ.
Cô biết tình cảm của Khâu Lộc Minh đối với cô rất sâu đậm, nhưng trong lòng cô cũng đã có người. Nếu Miêu Tư Lý rời bỏ cô, lúc đó có thể cô sẽ thương tâm khóc đến chết, nhưng Khâu Lộc Minh là đàn ông, chỉ có thể nuốt nước mắt vào lòng, như vậy càng đáng thương.
Trên mặt Khâu Lộc Minh vẫn là nụ cười dịu dàng thường trực, còn an ủi ngược lại Cố Cách Cách: "Vẻ mặt của chị như vậy sẽ làm tôi nghĩ chị đang luyến tiếc tôi đấy."
Cố Cách Cách lập tức rơi nước mắt, đánh vào vai cậu: "Lúc này mà cậu còn nói giỡn được!"
Khâu Lộc Minh nhướn hàng mi anh tú của mình: "Được rồi, để tôi khóc hai giọt nước mắt cho hợp với hoàn cảnh vậy."
Cậu càng nói thế càng làm Cố Cách Cách khóc to hơn: "Lộc Minh, thật xin lỗi! Tôi không biết phải nói thế nào để diễn tả ý mình, nhưng tôi hy vọng cậu sẽ sống thật tốt."
Khâu Lộc Minh giúp cô lau nước mắt, dịu dàng nói: "Tôi hiểu. Tôi cũng không cố chấp đến mức vậy đâu, chỉ là từ nhỏ đã thích chị, nên thật khó chỉ một chốc lát đã quên chị ngay. Cho tôi một chút thời gian, đến khi thực sự quên được đoạn tình cảm này, tôi sẽ trở về. Đến lúc đó, chúng ta sẽ là chị em tốt, tôi còn cho chị bắt nạt, có được không?"
Ngoại trừ chỉ biết lau nước mắt, Cố Cách Cách không nói được một lời.
"Tiễn đến đây là được! Không có tôi ở đây, nếu có thời gian, mong chị qua thăm bố mẹ giúp tôi..." Khâu Lộc Minh còn chưa dứt lời đã lôi hành lý đi, cất bước rất nhanh.
Cố Cách Cách lập tức ngồi sụp xuống. Cô biết Khâu Lộc Minh đang rất cố gắng kìm nén nhưng cuối cùng đã không còn nhịn được, nước mắt gần sắp tràn ra. Cậu sợ người khác nhìn thấy nước mắt của mình, nên dù chưa nói lời chào từ biệt với bố mẹ, cậu đã vội vàng bước đi.
Phía sau chỉ có Đa Đa dùng giọng trẻ con gào khóc hỏi Cố Vân: "Mẹ, anh Lộc Minh sẽ đi à? Anh ấy đi đâu vậy mẹ? Sau này sẽ không còn chơi với con nữa sao?"
Cố Vân ôm Đa Đa vào lòng, nước mắt cũng chảy ròng, nói: "Đa Đa ngoan, anh Lộc Minh sẽ sớm trở về."
Cố Cách Cách được một vòng tay quen thuộc ôm lấy, lập tức giống người chết đuối tìm được ván gỗ, khóc không thành tiếng: "Miêu Tư Lý, cậu ấy đi rồi."
Miêu Tư Lý ôm cô thật chặt vào lòng: "Ừm, chị đừng quá buồn. Rời khỏi đây sẽ bắt đầu một chân trời mới. Anh ấy sẽ tìm thấy hạnh phúc của chính mình."
Hai mắt Cố Cách Cách đẫm lệ nhìn cô: "Là tôi làm cậu ấy tổn thương sâu sắc đến vậy, còn phải một mình trốn đi một nơi thật xa để chậm rãi liếm lành vết thương. Có phải tôi là một người rất tàn nhẫn không?"
Miêu Tư Lý hôn lên môi cô, nói: "Tình yêu không có đúng sai. Chị không thể cho anh ấy điều anh ấy muốn, thì chỉ còn cách để anh ấy rời đi. Em còn phải cám ơn anh ấy, đã cho em có được chị trọn vẹn như vậy."
"Cậu ấy sẽ rất nhanh quên tôi và đi thích người khác chứ?"
Miêu Tư Lý im lặng. Cô vừa tận mắt nhìn thấy một tình yêu say đắm vượt qua hai mươi mấy năm, nên không thể cho Cố Cách Cách một đáp án chính xác, nhưng có một đáp án cô biết. Cô ghé sát tai Cố Cách Cách, nhẹ giọng nói: "Cố Cách Cách, em yêu chị. Em sẽ yêu chị cả đời."
Cố Cách Cách nhìn cô, cảm giác được hạnh phúc tràn ngập trong tim, nước mắt rơi xuống, nhưng giọt nước mắt này rơi vì Miêu Tư Lý, thâm tình nói: "Tôi cũng yêu em."
Có những người chỉ có thể yêu đơn phương bởi vì không thể ở bên nhau, giống như Cao Ngôn với Miêu Tư Lý, như Khâu Lộc Minh với Cố Cách Cách. Có những người yêu lẫn nhau nhưng vì nhiều nguyên nhân không thể đến được với nhau, như Miêu Nhã và Lục Phương Hoa. Vì thế, không thể nghi ngờ hai cô là những người may mắn nhất, may mắn vì cả hai có thể yêu nhau, có thể ở bên nhau, đặc biệt nhất chính là hạnh phúc có được sau khi đánh mất, nên càng khiến hai cô quý trọng hơn và nỗ lực hơn để cuộc sống từ nay về sau càng thêm tốt đẹp.
Hai cô ở đại sảnh rộng lớn của sân bay không để ý ánh mắt của bất kỳ ai, chỉ thâm tình đối mặt nhìn nhau. Nếu không phải tiếng di động vang lên, chỉ sợ dù đôi mắt có mỏi nhừ, cũng luyến tiếc rời đi.
Là điện thoại của Cố Vân.
"Chuyện gì vậy chị?" Cố Cách Cách hỏi.
Ở đầu kia điện thoại Cố Vân dùng giọng đặc biệt dịu dàng hỏi: "Út nè, cuối tuần này em và Miêu Miêu có rảnh không?"
Cố Cách Cách lập tức cảnh giác nhìn qua Miêu Tư Lý: "Chị nói xem việc gì đã rồi em mới biết được có rảnh hay không?"
Cố Vân: "...Là thế này, Mạn Điệp nói cuối tuần sẽ đến thăm hỏi bố mẹ một chút."
Cố Cách Cách trợn tròn hai mắt, dùng tay bịt chặt di động, nói lại lời Cố Vân cho Miêu Tư Lý nghe.
Miêu Tư Lý lập tức lắc đầu như trống bỏi.
Cố Cách Cách bỏ tay ra, không chút nể tình nói: "Không rảnh."
Cố Vân vẫn tiếp tục dùng giọng nhỏ nhẹ: "Út nè, em cũng biết mẹ rồi đấy. Trong nhà trị được mẹ chỉ có mình em, có cả Miêu Miêu nữa thì càng vô địch, cho nên dù thế nào em cũng phải cứu giúp giang hồ nha."
Cố Cách Cách cười trên sự đau khổ của người khác: "Chị nè, vẫn là hai người tự mình cầu nguyện đi." rồi hôn gió Cố Vân qua điện thoại một cái, liền vội vàng ngắt máy.
Miêu Tư Lý quăng cho cô ánh mắt đưa tình: "Tuyệt!"
Cố Cách Cách hỏi: "Vậy bây giờ chúng ta đi đâu đây?"
Miêu Tư Lý ôm lấy vai cô: "Đi, đi sinh con."
Cố Cách Cách: "..."