Editor & Beta: Hạ Tử Lâm.
Tuy não bổ rất nhiều nhưng Khúc Quân không lo lắng lắm, dù hắn lo lắng muốn chết...... Cũng chả có tác dụng gì, điều gì đến rồi cũng đến, hắn chỉ có thể dốc sức giảm mức nguy hiểm xuống thấp nhất.
Hắn trời sinh lạc quan không thì cũng chả sống được khi từ thế kỉ hai mươi mốt về Hồng Hoang lại đến thời đại Vũ Trụ, đương nhiên một phần có thể do từ nhỏ hắn đã là một cô nhi, trên thực tế khi còn ở thế kỉ hai mươi mốt, hắn cũng không có bạn bè nào cho nên trong tiềm thức hắn thiên về lúc ở Hồng Hoang hơn.
Khi ở cô nhi viện các bạn nhỏ đều không chơi với hắn vì hắn té ngã thì không khóc, bị đánh cũng không khóc, rất nhiều người gọi hắn là tiểu quái vật, khi đó hắn còn nhỏ, không hiểu che giấu, thấy không đáng khóc liền chưa bao giờ khóc nên chả có ai muốn nhận nuôi hắn, sau này hắn rất cực khổ để trở thành một người tự lập.
Lên đại học hắn liều mạng làm thêm kiếm tiền nộp học phí nào có thời gian kết bạn, cuối cùng đến khi tốt nghiệp săp bước vào đời == hắn liền xuyên đến Hồng Hoang.
Lúc đó hắn thật sự hơi tuyệt vọng, chẳng qua hắn rất may mắn gặp được một đám bạn, tuy đa số là bạn xấu nhưng lại khiến hắn cảm nhận được chỗ tốt khi có bạn bè, vì vậy hắn mới có thể liều mạng tu luyện hy vọng sánh vai cùng bạn bè cùng nhau cố gắng, sau lại cố quá thành quá cố == bắt buộc phải rơi vào ngủ say.
Hiện tại nghĩ lại đoạn thời gian kia thật ra rất tươi đẹp, giờ tuy hắn có kết bạn với một số người nhưng không biết có phải do che dấu thân phận Thiên Binh hay không, hắn luôn cảm thấy không được chân thành lắm.
Nhìn dàn ý cuốn "Sinh tồn ở Vũ Trụ chỉ nam", Khúc Quân vẫn quyết định xoá đi, con chữ chung quy quá mức cứng ngắc, chắc có lẽ hắn nên nghĩ biện pháp lấy một bộ phận trí nhớ đưa vào ngọc giản thì tốt hơn?
Nhưng trí nhớ của hắn cũng không trọn vẹn, trên mạng vũ trụ có phổ cập khoa học nhưng..... thôi bỏ đi, thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng, đợi Bách Hoa tỉnh lại xem y dung nhập như thế nào rồi hẵng quyết định vậy.
Hở? Ngươi nói Hao Thiên Khuyển á, nó làm gì có tính tham khảo, trong tiềm thức Khúc Quân đã giao Hao Thiên Khuyển cho đứa nhỏ bảo vệ, một người một chó xem ra rất hài hoà.
Nghĩ thông suốt rồi Khúc Quân liền quăng chuyện này sang bên, giờ hắn có một đám con(?) phải nuôi, là lúc mở lại cửa hàng trên mạng.
Sau khi Tiểu Đinh đi hắn đã tuyên bố tin tức tuyển dụng trên mạng, đáng tiếc đến tận bây giờ vẫn chưa có người nào đến phỏng vấn, Khúc Quan nghĩ chẳng lẽ tiền lương hắn trả quá ít? Lên mạng vũ trụ, Khúc Quân vừa đưa mật mã điện tử vào cửa vừa suy nghĩ chuyện mua một người máy trí năng.
Theo gia cảnh hiện giờ của hắn, hừm, mua một cái hơi lỗi thời tự mình cải tiến chắc là có thể, nếu không tuyển được người hắn đàng phải tự nghĩ biện pháp.
Không có nhân viên, Khúc Quân đàng tự làm, tổng hợp đơn đặt hàng mấy ngày nay lại, trả lời các câu hỏi mua bán rồi đóng cửa hàng logout đi vườn gieo trồng, bước vào......Khúc Quân còn tưởng mình đi nhầm chỗ!?
Mới mấy ngày không tới, nơi này như thế nào.......Trở nên tươi tốt như vậy, không biết còn tưởng đi vô rừng rậm! Hắn theo bản năng ngẩng đầu nhìn nóc nhà, trong lòng nghĩ hên mà lúc trước mình mua vòng bảo vệ cao.
"Khúc tiểu tướng quân, ngươi đến rồi!" Nói cứ như vườn hoa là của ngươi vậy, chẳng qua bộ dáng của các loại thực vật đó tốt như vậy chắc chắn có liên quan rất lớn với y.
Khúc Quân cảm thấy cửa hàng cây cảnh của mình sắp giàu to rồi! Bộ dáng tốt như vậy, cho dù hắn là dị năng hệ Mộc giả cũng làm không được, quả nhiên trên đời này ngành nghề đều có kĩ thuật riêng của nó, Bách Hoa tiên tử rất có năng lực.
"Tiên quân cảm thấy thế nào?" Vừa đánh giá thực vật xung quanh vừa hỏi.
Vẫn dưới hình dáng của hoa Mẫu Đơn nhưng giọng nói đã ổn hơn rất nhiều:
"Rất tốt, ta thực thích nơi này."
"Đó là vinh hạnh của tại hạ, chẳng qua ta có một yêu cầu hơi quá đáng, không biết tiên quân....."
"Khúc tiểu tướng quân xin cứ nói."
Tuy cảm thấy sẽ bị từ chối nhưng hôm nay đã là ngày thứ ba Nold xin hắn giúp đỡ, hắn vẫn mềm lòng quá mức với bạn bè cho nên:
" Không biết tiên quân có thể thuận tiện cho ta một gốc cây Mẫu Đơn con?"
"Tất nhiên là được." Sảng khoái ngoài ý muốn.
Hi vọng sau này Bách Hoa vĩnh viễn không biết hắn đưa cây non cho Nold không thì........ Nhận lấy nụ hoa, hai người lại nói mấy câu rồi Khúc Quân đưa một cái Đầu Cuối mới cáo từ.
Hử? Tại sao vườn hắn trồng nhưng cảm giác mình như khách vậy? Bỏ đi, chẳng phải chuyện to tát gì, Khúc Quân trồng nụ hoa trong chậu hoa điện tử, lại đưa linh khí vào khiến cây lớn bằng hình dáng trong ảnh Nold đưa mới dừng tay lại, nếu chuyện không liên quan đến bạn bè của hắn, hắn chắc chắn dùng thủ thuật che mắt.
Chẳng qua viện nghiên cứu mà dùng thủ thuật che mắt, độ nguy hiểm có vẻ cao vì thế chỉ còn cách này.
Như cũ ở cửa hàng A Hán bên ngoài viện nghiên cứu, Khúc Quân ôm hoa từ xe năng bước ra đã thấy được bộ tóc dài màu xanh đặc trưng của Nold, giống hắn thấy Nold, Nold cũng thấy Khúc Quân, mà khi y nhìn đến hoa trong tay Khúc Quân thì cả hai mắt đều sáng lên!
Khúc Quân bỗng nhiên nhớ đến Thỏ Ngọc trên cung trăng khi nhìn hắn ánh mắt cũng y như vậy:
"Đây, cho cậu đừng lại làm mất nữa đó!"
Nold ôm được chậu hoa thực sự là rưng rưng nước mắt, y vừa lau nước mắt vừa sờ nụ hoa, bỗng thay đổi sắc mặt:
"Khúc Khúc, cậu đừng lừa tớ! Đầy không phải đoá hoa kia!"
Khúc Quân ngẩn người, không nghĩ y nhạy cảm như thế, chẳng qua:
"Nold, đây là đoá hoa kia." Không phải cũng nhất định phải, vì đoá hoa kia tuyệt đối là Bá Vương hoa, từ hai lần giao tiếp của hắn với Bách Hoa mà ra.
Hơn nữa còn là một đoá hoa Mẫu Đơn Bá Vương mang vẻ nho nhã.
Nhìn Khúc Quân nói qua loa, Nold thả chậu hoa xuống, sáp đến gần:
"Khúc Khúc, tớ biết tính cách của cậu. Nếu cậu ôm chậu hoa này về nói lên cậu đã coi tớ như bạn bè, tớ sẽ không hỏi nhiều nữa." Mình coi như cũng là một vương tử, bạn bè có bí mật, ngủ chung phòng bốn năm mình chắc chắn cảm nhận được, không vạch trần chính là tin tưởng bạn bè.
Mình cũng có bí mật, bạn bè với nhau có bí mật là chuyện bình thường.
Nhưng.........
"Cậu có thể cho tớ nhìn thấy gốc hoa kia nữa không? Tớ thật sự rất muốn biết nó thế nào rồi?"
........Nói sẽ không hỏi nhiều mà!
Chẳng qua đã nói đến như vậy rồi, Khúc Quân sẽ không keo kiệt nói mấy câu:
"Nold, là bạn tốt của cậu, tớ cho cậu một kiến nghị."
"Kiến nghị gì?" Chẳng lẽ......... Cậu ta hơi chút kích động mở miệng.
Vỗ vỗ vai bạn tốt, vẻ mặt Khúc Quân thương xót:
"Bạn tốt, cậu vẫn đừng nên nghĩ đến đoá hoa kia, tốt nhất là đi về Tucker nhanh đi."
"Tại sao?" Ngay cả nghĩ cũng không cho nghĩ sao?
"Tớ sợ cậu có thể có nguy hiểm đến mạng sống." Lời này tuyệt đối đúng trăm phần trăm.
Nold..........Khúc Khúc hôm nay sao lại thần thần bí bí, một đoá hoa thôi sao có thể gây nguy hiểm đến mạng sống của mình, đâu phải loài hoa có độc đâu!