Các Nam Chủ, Ta Chỉ Là Nhân Vật Quần Chúng!

Chương 7: Ý tưởng tốt . Chạm mặt nữ chủ




Ngạn Vi nhìn con người lạnh lùng trên chiếc ghế , bổng nhiên cảm thấy sợ hãi . Nói sợ vì hôm nay cô sẽ bày ra ý tưởng của mình nhưng ý tưởng này kỳ thật độ nguy hiểm của nó rất cao , nếu cô sai một từ thì liền bị bác bỏ .

“Cuộc họp hôm nay là dành cho ngày giáng sinh sắp tới , mọi người cứ đưa ra ý kiến tôi sẽ cẩn thận xem xét . Tốt nhất đừng có sai sót .”

Âu Dương Tịch lạnh lùng lên tiếng tiến hành cuộc họp nhưng câu cuối lại khiến cho cả gian phòng không ai dám bước lên .

Ngạn Vi không khỏi muốn chửi , tên Âu Dương Tịch chết tiệt anh nói ra câu kia ai còn dám nêu ý kiến , thật bức người quá đáng .

“Tôi có ý tưởng .” Ngạn Vi lên tiếng phá tan bầu không khí trong khi có và ánh mắt thượng hại nhì cô khiến khoé môi cô giật giật .

“ Được , cô nói đi .”

“ Trong những năm gần qua tôi thấy vào các lễ giáng sinh , công ty chủ yếu thực hiện việc quản bá và ưu đãi khách hàn , nhưng lần nàu tôi muốn thiết kế ra một bộ trang sức dành riêng cho ngày này... “

Ngạn Vi đứng lên trình bày tất cả những gì mình nghỉ , ngưng một lát nhìn biểu hiện của mọi người chờ đợi .

“ Trưởng phòng Lăng , ý tưởng của cô rất tốt nhưng tôi cảm thấy rất nguy hiểm , tuy thiết kế được một bộ trang sức không khó nhưng nó phải mang tính đặc trưng ruêng biệt cho ngày giáng sinh , bù lại thời gian không còn nhiều mà thời gian thực hiện rất lâu , chi ra cô chỉ có ít hơn bốn ngày để hoàn thành mẫu thiết kế , tôi nghĩ không thể làm được .”

Một người trong phòng lên tiếng , người này là Cảnh Minh , trưởng phòng thiết kế 2 .

“Hiện tại , tôi đã có ý tưởng cho bộ trang sức , cho tôi thời hạn ba ngày tôi sẽ hoàn thành , nếu có sai sót tôi hoàn toàn chiệu trách nhiệm “

Cô cương quyết nhìn vào Âu Dương Tịch , lần này Ngạn Vi đã nắm chắc trong tay 90% chỉ cần hắn ta đồng ý , cô sẽ làm ngay .

“Lăng trưởng phòng , bếu cô đã chắc chắng như vậy thì mẫu thiết kế này cô sẽ là người chiệu toàn bộ trách nhiệm . “

Âu Dương Tịch nhìn ánh mắt cương quyết của cô thì rất hài lòng , đánh cược lần này vào tài năng của cô .

“Vâng , xin chủ tịch cho tôi được tan họp sớm .”

Ngạn Vi sau khi nghe xong sự đồng ý của hắn thì nhanh chóng đi ra ngoài , sau đó liền đi tới văn phòng của mình .

“Ella , tôi hôm nay sẽ tan làm sớm một chút , có việc gì thì cứ gọi điện .”

“Vâng .”

Vừa đi trên hành lan cô vừa bàn giao lại công việc cho Ella sau khi xong cũng vừa lúc tới văn phòng , cô nhanh chóng hoàn thành kiểm lại số văn kiện , vừa xong cũng 4h .

...

Ngạn Vi tan làm sớm lái xe về biệt thự . Hôm nay , không ngờ ngày đầu đi làm cô lại tự thách thức mình như vậy , case cô chắc chắng phải hoàn thành .

Vừa lái xe , Ngạn Vi không ngừng suy nghĩ về mẫu thiết kế tuy nói là cô đã có ý tưởng nhưng nó vẫn chưa hoàn chỉnh nên bây giờ khiến cho cô cảm thấy rất rối bời .

“Reng...reng...reng...”

Tiếng chuông điện thoại vang lên đánh thức Ngạn Vi ra khỏi dòng duy nghĩ , không cần xem tên hiển thì vội bắt máy .

“Alo”

“Bảo bối , có chuyện gì sao .”

“Anh hai , không có gì .”

“Hôm nay anh đãi em đi ăn . Mà em tan làm chưa .”

“Anh đang ở đâu .”

“Anh còn trong công ty , em đến quán ăn trước đi rồi nhắn cho anh địa chỉ .”

“Ân”

Ngạn Vi nói xong vội vàng cúp máy , cô vừa định tìm anh trai cô nhưng không ngờ anh lại gọi trước , thật đỡ phí sức a!

...

Ngạn Vi ngồi trong quán thở dài , cô đến đâu lâu như vậy mà tên anh trai cô còn chưa thấy mặt , thật là hẹn xong rồi trễ hẹn cô thầm nghĩ “Kiểu này là thất hẹn luôn đây.”

“Ngạn Vi , anh xin lỗi không ngờ ba lại cho họp đột xuất anh không kịp báo cho em .”

Lăng Kỳ thật là do họp đột xuất nên mới để cô đợi lâu , hắn ngồi tring phòng họp nghĩ là cô không còn đợi hắn nữa ngờ đâu đến lại thấy cô em gái này vẫn đợi hắn .

Lăng Kỳ cảm động a !

“Không sao , mau gọi thức ăn , sau đó em có chuyện cần nhờ anh giúp .”

“Ân”

Lăng Kỳ cùng cô nhanh chóng gọi món , một lúc sau trên bàn đã đầy các món ăn .

“Anh hai , vào giáng sinh thì loại ngọc nào là phù hợp nhất .”

Đang ăn thì Ngạn Vi ngẩn đầu lên , nói thẳng vào vấn đề . Nhìn thẳng vào Lăng Kỳ đang suy tư , rồi nghe anh đáp lại .

“Charoite , theo cảm nhận của anh màu sắc viên đá vừa trắng vừa tím , huyền ảo và trong sáng , rất phù hợp .”

“Nếu vậy thì nếu đem viên đá đó thiết kế , liệu có phù hợp với bông tuyết hay không .”

“Nếu nói không như vậy thì hơi khó để cảm nhận , em cứ vẽ đi độ phù còn tuỳ theo sự sáng tạo .”

“...”

Ngạn Vi nghe lời anh mình nói thì im lặng suy tư một hồi lâu , mặc dù anh làm trong kinh doanh nhưng con mắt thẩm mỹ anh rất cao , cô tinh tưởng . Điều này nếu không nhờ bộ trang sức tay anh lựa chọn cho cô , thật là Ngạn Vi cũng nhìn không ra .

“Không nói nữa , ăn đi .”

Lăng Kỳ nhìn dáng vẻ suy tư của em mình rồi nhình xuống dĩa thức ăn liền đánh thức cô .

“Thiên Minh chúng ta ăn gì đây .”

Ngạn Vi nghe câu nói kia thì tức khắc nổi da gà nhưng hình như có chút quen thuộc .

Đó chẳng phải là nữ chủ sao !

Cô muốn khóc thật sự tránh trời cũng không tránh khỏi nắng , lần trước thì là tên nam chủ Ám Phong kia , vài ngày sau thì lại gặp nữ chủ . Cuộc đời có ai nhọ như cô không .

Ăn không vô a !

“Không phải là Bạch tổng sao .”

Đang lo tìm cách tránh thì giọng nói của Lăng Kỳ vang bên tai . Chết tiệt , anh trai cô không hiểu tâm tư còn gọi đôi cẩu nam nữ kia lại , thật tức chết .

“ Lăng tổng , không ngờ lại gặp ở đây .”

“ Chúng tôi có thể ngồi đây không .”

Giọng nói trong sáng của Lạc Chung Nhi vang lên . Trong mắt Chung Nhi hiện lên tia tính toán .

“Được chứ.”

Ngạn Vi định lên tiếng khéo từ chối thì tên anh trai cô đã nhanhchongs cướp lời . Con mẹ nó , 'Cuồn em gái' cô khinh ngay cả không nhìn qua sắc mặt của cô chỉ nhìn chằm chằm vào nữa chủ .

Đồ trọng sắc khinh em .

Ngạn Vi vừa tính lên tiếng lại thì nhìn thấy hai người kia cũng đã ngồi xuống bàn nên thôi . Nếu không tránh được thì cô đối mặt , không sợ .

“Thức ăn này chúng tôi đã ăn qua , không thể tiếp Bạch tổng , để tôi gọi món khác .”

Thế là mọi người , nói đúng hơn là chỉ có ba người , Thiên Minh , Chung Nhi , Lăng Kỳ thì thoải mái còn cô thì đang tìm cách đối phó với Chung Nhi .

Suốt bữa Chung Nhi liên tiếp gây với cô ... Lúc thì vô tình hất ly nước trên tay xuống bàn , khiến cả người cô ướt nhẹp , lúc thì mắc xương . Cứ như vậy hết lần này đến lần khác , khiến cô không khỏi đau đầu .

Nhưng nghĩ đi nghĩ lại , cô ta làm như vậy để làm gì . Chẳng phải chỉ khiến cho cô ta có thêm đối thủ thôi sao .

Thiên a , ông dừng hại não a!