Các Nam Chính Đều Là Của Ta (Nam Chủ Đều Là Của Ta!)

Chương 81: Công lược nam chủ tà giáo (8)




Tính cách của kí thể là trung thành tuyệt đối với Úy Trì Vô Tâm. Nói như vậy, sao nàng có thể kiếm thêm điểm hảo cảm chứ?

“Đinh --- hảo cảm nam chủ +10, độ hảo cảm 50, kí chủ thật quá cừ…!”

Điền Mật dừng một chút, trong mắt hiện lên nghi ngờ, cộng thêm mười điêm hảo cảm, thì là bốn mươi mới đúng chứ? Chẳng lẽ nàng tính toán sai?

“Không phải, kí chủ. Trước khi ngươi ngủ hảo cảm nam chủ đã được cộng thêm mười, cho nên hiện tại đúng là 50.”

Thì ra là thế, Điền Mật đi tiếp. Trong lòng tương đối hài lòng, bây giờ ít nhất có thể dễ dàng kiếm điểm hảo cảm.

Điền Mật quay lại khách điếm lấy bao quần áo, sau đó trả phòng, lại tìm tiểu nhị mua giùm nàng một chiếc xe ngựa.

Úy Trì Vô Tâm vẫn đi theo sau lưng nàng, thấy nàng sắp rời đi, vội vàng đến trước mặt nàng, vẻ mặt tò mò: “Cô nương muốn đi đâu? Chúng ta có thể kết bạn đồng hành?”

Điền Mật liếc hắn một cái, nghiêng đầu đánh giá hắn: “Lại muốn làm người hầu của ta?”

Úy Trì Vô Tâm nuốt một ngụm nước bọt, đáng thương mở miệng: “Không làm người hầu có được không? Hay để ta làm xa phu cho? Ta sẽ đánh xe ngựa.”

“Vậy ngươi biết đường đi sao?”

“Tất nhiên!” Úy Trì Vô Tâm cực kì tự tin trả lời, giống như nếu hắn trả lời chậm một chút, Điền Mật sẽ đổi ý.

Điền Mật suy nghĩ một hồi, sau đó mới miễn cưỡng gật đầu, nhấc váy bước lên xe ngựa.

Úy Trì Vô Tâm cũng đi lên xe ngựa: “Cô nương muốn đi đâu?”

“Đại Lý.”

“Hả?” Úy Trì Vô Tâm tưởng rằng hắn nghe nhầm, huyết giáo không phải ở Đại Lý.

“Đại Lý.” Điền Mật lặp lại một lần nữa.

Nghe nói Đại Lý rất đẹp, bốn mùa như xuân, mà còn là nơi không tranh giành sự đời, rất ít người giang hồ sinh sống.

“A…” Úy Trì Vô Tâm đáp lại, điều khiển xe ngựa rời đi. Mặc dù hắn không có hỏi, nhưng trong lòng hắn hết sức tò mò.

Hắn không nghĩ ra vì sao hoàn thành nhiệm vụ rồi nàng lại không trở về huyết giáo lấy giải dược, ngược lại đi đến Đại Lý. Đại Lý và huyết giáo khác hướng, từ nơi này tới Đại Lý phải mất bảy ngày, từ Đại Lý quay về huyết giáo không còn đủ thời gian nữa.

Úy Trì Vô Tâm thật sự không nhịn được, khi bầu trời tối đen, bọn họ dừng lại ở trong một khu rừng.

Úy Trì Vô Tâm nhìn nàng toàn thân nam trang, bình tĩnh nước gà rừng, thật sự không nhịn được mở miệng: “Cô nương, vì sao chúng ta lại đi Đại Lý?”

“Nếu ngươi không muốn đi, có thể không đi.” Điền Mật lạnh lùng mở miệng.

“Cũng không phải ta không muốn đi, chỉ là, ta muốn biết, vì sao cô nương lại đến đó.” Úy Trì Vô Tâm nhìn Điền Mật, sau đó di chuyển tới gần nàng hơn.

“Nghe nói, nơi đó rất đẹp, thời gian của ta không còn nhiều, muốn đi xem thử.” Giọng nói Điền Mật rất nhỏ, cũng không lạnh như băng nữa, trong giọng nàng có một chút gợn sóng.

Úy Trì Vô Tâm nghe xong thì ngẩn người, thời gian không còn nhiều? Chẳng lẽ nàng thực sự cho rằng hắn sẽ không cho nàng thuốc giải, cho nên không muốn trở về huyết giáo?

“Thời gian không còn nhiều là ý gì? Cô nương bị bệnh sao? Bị bệnh thì phải đi khám đại phu nha!”

“Ta trúng độc rồi.” Điền Mật hạ mí mắt.

“Ai hạ độc cô nương? Sao hắn có thể làm như vậy?! Thật quá đáng!” Úy Trì Vô Tâm ra vẻ rất tức giận.

Trong lòng Điền Mật thầm nói, nam chủ, ngươi cũng biết ngươi quá đáng ư!

Tuy nhiên trên mặt giả bộ có chút tức giận, trừng mắt nhìn Úy Trì Vô Tâm: “Câm miệng! Không cho phép ngươi nói hắn như vậy!”

“Nhưng hắn đã hạ độc cô nương.” Úy Trì Vô Tâm cảm thấy, mặc kệ thế nào, trong lòng Điền Mật ắt hẳn nên trách hắn. Nhưng hắn không ngờ, đôi mắt Huyết Sát đầy tình cảm, nàng nói: “Chỉ cần hắn muốn, cho dù muốn mạng của ta cũng được. Nếu không phải ta phản bội hắn, hắn sẽ không bị thương.”

“Đinh --- hảo cảm nam chủ +10, độ hảo cảm 60, kí chủ cố lên!”

Úy Trì Vô Tâm không lên tiếng, Điền Mật cũng không cần hắn phải nói gì, dù sao tâm tình của nàng đang rất tốt.

Điền Mật chia gà rừng làm hai phần, một nửa đưa cho Úy Trì Vô Tâm. Ăn gà rừng xong, Điền Mật đi vào xe ngựa ngủ, không quan tâm Úy Trì Vô Tâm sẽ ngủ ở đâu. Cũng may nàng đã chỉnh sửa xe ngựa, xe ngựa lại không nhỏ, mặc dù có hơi cứng, nhưng vẫn có thể coi như giường.

Hiện tại thời tiết hơi lạnh, nàng lại mua chăn, do đó không hề bị lạnh.

Ngày hôm sau, khi Điền Mât nhìn thấy Úy Trì Vô Tâm ngủ bên cạnh nàng, trên người hắn che chăn chung với nàng, Điền Mật lập tức hóa đá.

Rốt cuộc nàng ngủ say đến mức nào, ngay cả việc có người bên cạnh cũng không biết?

Kỳ thật Điền Mật ngủ say thế nào không quan trọng, chủ yếu là mấy ngày nay Úy Trì Vô Tâm đã khôi phục công lực không ít. Đông tác nhẹ một chút, thì Điền Mật không thể phát hiện.

Điền Mật lập tức dùng sức kéo chăn về bên mình.

Úy Trì Vô Tâm mơ màng mở mắt ra, sau đó nhếch môi cười với Điền Mật: “Cô nương, buổi sáng tốt lành!”

“Tại sao ngươi lại ở trên xe ngựa? Còn ngủ bên cạnh ta? Lại còn đắp chung chăn với ta.”

“Chuyện đó, chuyện đó.” Úy Trì Vô Tâm ngồi dậy, có chút chột dạ.

“Tối hôm qua trời rất lạnh ~ ở ngoài không chịu nổi, cho nên vào trong.”

“Ra ngoài đánh xe!”

“A… a…!” Úy Trì Vô Tâm vội vàng đi ra ngoài, ở bên ngoài, đánh xe ngựa rời đi.

“Đinh – hảo cảm nam chủ +5, độ hảo cảm 75, kí chủ cố lên!”

Khóe miệng Úy Trì Vô Tâm vẫn mang theo ý cười, ngay cả đáy mắt cũng không giấu được vui vẻ. Không phải là nụ cười mị hoặc thường ngày, cũng không phải nụ cười ngu ngốc. Mà là xuất phát từ trong lòng, tối hôm qua hắn thật sự bị lạnh, cho nên chỉ đơn giản đi vào xe ngựa.

Nhìn thấy khuôn mặt Điền Mật lúc ngủ, khi đó hắn đột nhiên cảm thấy trái tim mình, cũng yên tĩnh giống như nàng.

Sau đó nằm xuống bên cạnh Điền Mật, trong đầu lóe lên hình ảnh ánh mắt chân tình của nàng, khiến tim hắn phải rung động.

Hắn kéo chăn Điền Mật, hai người dựa vào nhau thật gần, hắn chậm rãi giơ tay, ôm lấy eo Điền Mật.

Hắn giống như kẻ trộm được cá, cực kì cẩn thận.

Trong lòng có chút cảm giác thỏa mãn, mặc dù tính tình kì quái, nhưng Úy Trì Vô Tâm chưa bao giờ đối xử tệ với người của mình. Hắn muốn làm cái gì, nhất định sẽ làm được, ví như, hiện tại hắn muốn ôm Điền Mật, cho nên hắn liền ôm nàng.

Môi kéo lên, lộ ra nụ cười mãn nguyện, nhắm mắt lại, chậm rãi đi vào giấc ngủ.

“Đinh --- hảo cảm nam chủ +10, độ hảo cảm 70, kí chủ quá giỏi!” Tất nhiên, Điền Mật đang ngủ nên không nghe thấy.

Cho nên, khi nàng nghe độ hảo cảm là 75, có chút nghi vấn, 0051 giải thích cho nàng, nàng mới hiểu.

Trong lòng có chút vui mừng, xem ra, nàng không cần phải làm nhiệm vụ một lần nữa có phải không?

Hai người tiếp tục hành trình, dọc đường chỉ dừng một chút, bảy ngày sau, rốt cuộc cũng đến được Đại Lý, hảo cảm của nam chủ đạt đến 85.

Trong lúc Điền Mật cho rằng mọi chuyện hết sức thuận lợi, lại xảy ra một biến cố.