Các Nam Chính Đều Là Của Ta (Nam Chủ Đều Là Của Ta!)

Chương 120: Công lược nam chủ mang ‘mặt nạ’ (13)




Editor: HD

Lương Kiều nghĩ có lẽ Điền Mật cũng từng nghe qua danh tiếng Tĩnh vương gia, có điều không biết Tĩnh vương gia là biểu ca của nàng.

Nàng nghĩ trong các vị quan tiểu thư, ngoại trừ Điền Noãn Hương, cũng không có ai dám tiếp xúc với Âu Dương Túc Ngọc. Sợ mệnh thiên sát cô tinh của Âu Dương Túc Ngọc khắc chết bản thân.

Cho nên, sau khi nàng nói thân phận Âu Dương Túc Ngọc xong, có chút lo lắng nhìn Điền Mật.

Trong truyện nói, Điền Noãn Hương không thèm quan tâm cái gì là mệnh cách thiên sát cô tinh, mà Vĩnh Ninh vương, không thể không nói ông ta là người nhìn xa trông rộng.

Ông ta nhìn trúng thế lực Phùng gia, ông ta tin rằng, chỉ cần Âu Dương Túc Ngọc nguyện ý, hắn sẽ dễ dàng ngồi lên được ngôi vị hoàng đế.

Cho nên, dù mệnh của Âu Dương Túc Ngọc là thiên sát cô tinh, cộng thêm việc hắn luôn giả vờ tầm thường, Vĩnh Ninh vương vẫn đồng ý để Điền Noãn Hương thân cận với hắn.

Chỉ sợ có một ngày, Âu Dương Túc Ngọc nhất ngộ phong vân tiện hóa long (*).

(*)Có duyên kỳ ngộ với Phong Vân, mệnh nhà ngươi ắt sẽ hóa thành Long Phụng

Hơn nữa thái tử cũng rất xem trọng Điền Noãn Hương, mặc kệ là thái tử đăng cơ, hay Âu Dương Túc Ngọc đăng cơ, Vĩnh Ninh vương biết, Điền Noãn Hương đều sẽ trở thành phi tử, tất nhiên, nếu trở thành hoàng hậu, vậy thì càng tốt.

Tuy nhiên, lần này Điền Mật xuất hiện, nàng sẽ không để cho Vĩnh Ninh vương được như ý nguyện!

Điền Mật dùng ‘tiểu thẹn thùng’ đỏ mặt, sau đó cúi mặt, hành lễ với Âu Dương Túc Ngọc: “Tiểu nữ khấu kiến Tĩnh vương gia.”

Trên khuôn mặt nàng không có vẻ sợ hãi, cũng không có ý tứ né tránh.

Làm cho Lương Kiều nhẹ nhàng thở ra một hơi, Phùng thị có chút hài lòng gật đầu.

Mấy năm nay, Phùng thị gặp qua rất nhiều người, vừa mới nghe nhắc tới Âu Dương Túc Ngọc, thì sắc mặt của các quan phu nhân và tiểu thư đều thay đổi.

Nếu như không phải ba năm trước Phùng gia từng định hôn cho Âu Dương Túc Ngọc, mà vị tiểu thư kia vừa vặn lại chết bất đắc kì tử sau ngày định hôn, vì thế những người đó mới kiêng kị Âu Dương Túc Ngọc như vậy.

Vị hôn thê chết, như bằng chứng chứng minh mệnh cách thiên sát cô tinh của Âu Dương Túc Ngọc.

Cho nên, vấn đề hôn sự của Âu Dương Túc Ngọc, Phùng gia và Phùng thị có chung suy nghĩ, không cần xuất thân tốt, chỉ cần cô nương kia tốt là được rồi.

Điền Noãn Hương thân thiết với Âu Dương Túc Ngọc, Phùng thị biết rõ, nếu như muốn Điền Noãn Hương một quận chúa gả cho Âu Dương Túc Ngọc, thì có chút khó khăn, dù sao, bà hiểu, thái độ của thái tử với Điền Noãn Hương chính là nhất định phải có được.

Nhưng Phùng thị nghĩ, nếu Âu Dương Túc Ngọc thật sự thích, thời điểm Hương Ngưng quận chúa cập kê, Phùng thị sẽ tận lực giúp đỡ đi đến Vĩnh Ninh vương phủ làm mai.

Có điều bây giờ Phùng thị nhìn thấy Điền Mật, trong đầu xuất hiện một ý nghĩ khác.

Bà cảm thấy, mặc dù Điền Mật là thứ xuất, nhưng so với Điền Noãn Hương thì nàng càng thích hợp với Âu Dương Túc Ngọc hơn.

Nghĩ như vậy, ánh mắt Phùng thị nhìn Điền Mật và Âu Dương Túc Ngọc trở nên khác thường.

Điền Mật không biết, bởi vì ý nghĩ này của Phùng thị, sau này nàng làm nhiệm vụ càng thêm thuận lợi.

Âu Dương Túc Ngọc cũng ở lại dùng bữa trưa, bởi vì nam nữ đại phòng Nam Diệu quốc không có quá nhiều giới nghiêm, do đó Điền Mật được ăn chung bàn với Âu Dương Túc Ngọc.

Tuy nhiên khi ngồi chung với Âu Dương Túc Ngọc, Điền Mật vẫn rất căng thẳng, mặc dù thái độ Âu Dương Túc Ngọc biểu hiện ra bên ngoài là lịch sự nho nhã, nhưng nói chung Điền Mật cảm thấy nam chủ giả dối như vậy, nàng không thể không phòng bị.

Ăn xong bữa trưa, Lương Kiều lại kéo Điền Mật đi tới hoa viên ngắm hoa.

Tuy Lương Kiều được nuông chiều lớn lên, nhưng không hề ra vẻ, Lương Kiều có một sở thích đặc biệt, chính là xuống bếp. Nàng bảo Điền Mật ngồi chờ ở hoa viên, sau đó đi xuống bếp nấu chè.

Điền Mật lẳng lặng ngồi trong đình, trong đầu cẩn thận nghiên cứu kịch tình, người bên ngoài nhìn thấy, sẽ nghĩ nàng đang xuất thần.

Âu Dương Túc Ngọc đứng ngoài đình, hơi nghiêng đầu đánh giá Điền Mật, hắn đứng một hồi lâu, Điền Mật lại không phát hiện sự tồn tại của hắn.

Âu Dương Túc Ngọc nhấc chân bước vào đình, đứng cách Điền Mật không xa, hắn ho nhẹ một tiếng.

Điền Mật lập tức hoàn hồn, vội vàng đứng lên, ngẩng đầu nhìn hắn.

Sau đó dường như có chút sơ hãi lui về phía sau hai bước: “Thỉnh an vương gia.”

“Ừ, không cần sợ, ngồi đi.” Âu Dương Túc Ngọc trực tiếp ngồi xuống ghế đá, rồi bảo Điền Mật ngồi xuống.

Điền Mật do dự một lúc, sau đó mới ngồi đối diện Âu Dương Túc Ngọc.

Nha hoàn đều đứng cách đó khá xa, trong đình nghỉ mát chỉ có Điền Mật với Âu Dương Túc Ngọc. Âu Dương Túc Ngọc đánh giá Điền Mật: “Ngày ấy, ngươi nói, ngươi từng được ngoại nhân cứu lên, nhưng không biết người đó là ai. Ta hỏi ngươi, ngươi có muốn biết, lúc trước, là ai cứu ngươi hay không?”

Điền Mật đang cụp mắt lập tức ngẩng đầu, nhìn Âu Dương Túc Ngọc, trong mắt đầy sự nghi ngờ: “Chẳng lẽ, Tĩnh vương gia biết ai cứu tiểu nữ sao?”

“Đương nhiên rồi, người cứu ngươi, chính là ta, trước đây, ta cho rằng người ngã xuống hồ là Noãn Hương.” Gió nhẹ lướt qua, trong không khí mang theo hương hoa, ánh mặt trời phủ xuống người Âu Dương Túc Ngọc. Cả người hắn mặc áo gấm màu tím sậm, gió nhẹ nhàng thổi bay tóc hắn, nụ cười của hắn, ngũ quan của hắn xinh đẹp giống như tuyệt tác của thượng đế.

Cũng may Điền Mật có sức chống cự rất cao đối với vẻ bề ngoài, không bị yêu nghiệt nam chủ kinh động tới mức mất lý trí.

Chỉ bày ra bộ dạng hết sức ngạc nhiên, nói với Âu Dương Túc Ngọc: “Đó, đó là thật ư? Ca ca xinh đẹp đã cứu ta, là Tĩnh vương gia?”

“Ừ, hừ! Nghe nói, mấy năm nay sức khỏe của ngươi không tốt, cho nên nói là bị vận mạng của ta khắc sao?” Âu Dương Túc Ngọc nhíu mày, lấy mệnh cách hắn ra đùa giỡn.

Hắn hoàn toàn không tin thiên sát cô tinh gì đó, chỉ có thể nói, những người chết, đều do mệnh ỉu!

Ánh mắt hắn thâm sâu, con ngươi đen thẳm như muốn hút người khác vào.

“Tất nhiên không phải, bởi vì ta ở dưới nước lâu, cho nên cơ thể suy yếu.” Điền Mật nói xong, đứng lên, lại thi lễ với Âu Dương Túc Ngọc, giọng nói đầy cảm kích: “Cảm ơn Tĩnh vương gia đã cứu giúp, nếu không, tiểu nữ không đơn giản là sức khỏe yếu đi thôi đâu.”

“Đinh --- hảo cảm nam chủ +5, độ hảo cảm 40, kí chủ cố lên!”

Âu Dương Túc Ngọc không nói gì, chỉ nhìn nàng cười.

Lúc này, trong đình yên tĩnh trở lại, chỉ có tiếng chim kêu bên ngoài, còn có tiếng côn trùng trong bụi hoa.

Hai người, một đứng một ngồi. Điền Mật cúi thấp đầu, trâm cài trên đầu bị gió thổi hơi nghiêng nghiêng, sắc mặt của nàng có chút tái nhợt, nhưng so với mấy ngày trước, tốt hơn rất nhiều.

Môi nàng tự nhiên kéo lên, cả người toát ra vẻ dịu dàng trầm ổn, cơ thể nàng mong manh, có lẽ bởi vì chưa phát triển, dáng người có chút ngây ngô. Âu Dương Túc Ngọc một tay chống cằm, ngước mắt nhìn Điền Mật, khóe miệng mang theo ý cười, ánh mắt chuyên chú, giống như trong mắt hắn chỉ có một mình Điền Mật.

Đều là người có dung mạo khuynh thế, cả vườn hoa tươi đẹp, bỗng trở thành khung cảnh cho hai người.

Lương Kiều bưng chén sứ, đi tới đình nghỉ mát