Các Nam Chính Đều Là Của Ta (Nam Chủ Đều Là Của Ta!)

Chương 118: Công lược nam chủ mang ‘mặt nạ’ (11)




Editor: HD

Thế nhưng không biết có phải do trong người chảy dòng máu hoàng gia hay không, cho nên dù Âu Dương Túc Ngọc sống trong gia đình ấm áp được yêu thương nuôi lớn, hắn vẫn trở thành một người đầy tâm cơ, dã tâm bừng bừng.

Có điều, trong truyện có nói, đối với Phùng gia, Âu Dương Túc Ngọc không giống như vậy.

Về phía Phùng gia, sau khi Âu Dương Túc Ngọc lên ngôi, họ không trở thành hoàng thân quốc thích cực phẩm như trong truyền thuyết.

Mặc kệ Âu Dương Túc Ngọc trước khi đăng hay sau khi đăng cơ, bọn họ đều tận lực giúp đỡ Âu Dương Túc Ngọc.

Bị Lương Kiều kéo vào đại sảnh, Điền Mật nhìn thấy người ngồi trên ghế chủ vị, Phùng thị vẻ mặt dịu dàng nhìn các nàng mỉm cười.

Nhìn bộ dạng của Phùng thị chỉ hơn hai mươi, cực kì trẻ tuổi.

(HD: khụ khụ, xưng hô ‘bà’ hơi quá đáng nhưng cho dễ phân biệt, thông cảm)

Bà ăn mặc trang nhã, vẻ mặt tinh xảo dịu dàng, có vài điểm tương tự Âu Dương Túc Ngọc, nghĩ tới, có lẽ Âu Dương Túc Ngọc giống mẫu phi hắn rồi.

Điền Mật nghiêng đầu liếc nhìn Lương Kiều một cái, ngũ quan của Lương Kiều không quá sắc sảo, chỉ được coi là đáng yêu, không hề có nét của Phùng thị, xem ra, nàng ấy giống Lễ Bộ Thị Lang.

Lương Kiều kéo Điền Mật đến trước mặt Phùng thị mới dừng lại, Lương Kiều buông tay Điền Mật ra, quay đầu nói với Phùng thị: “Mẫu thân, người xem, đây là Mật Nhi tỷ tỷ, bộ dáng của tỷ ấy giống Điền Noãn Hương không? Lần đầu tiên con nhìn thấy Mật Nhi tỷ tỷ, thiếu chút nữa đã không phân biệt tỷ ấy với Điền Noãn Hương ai là ai rồi. Nhưng mà bây giờ con có thể phân biệt rõ ràng nha, Mật Nhi tỷ tỷ tốt hơn Điền Noãn Hương gấp chục lần.” Trong lời nói, Lương Kiều trực tiếp gọi tên Điền Noãn Hương, không phải Noãn Hương tỷ tỷ, nghĩ đến ngày ở phủ Thừa Tướng, Điền Noãn Hương thực sự khiến Lương Kiều không vui.

Hơn nữa có Điền Mật để so sánh, Lương Kiều cảm thấy cho dù Điền Noãn Hương với Điền Mật có bộ dạng giống nhau, còn là đích nữ.

Nhưng đối với Lương Kiều mà nói, nàng ấy mới không thèm quan tâm đích hay thứ, trong lòng nàng, chỉ cần vừa mắt, thì chính là tốt! Cho nên nàng nghĩ, Điền Noãn Hương thật sự không bằng Điền Mật.

Điền Mật hướng về phía Phùng thị hành lễ: “Gặp qua Thị Lang phu nhân, Mật Nhi xin làm phiền.” Giọng nói của nàng đúng đắn không nịnh bợ, cũng cực kì khéo léo, Phùng thị gật đầu, có vẻ khá hài lòng với Điền Mật.

Mấy ngày nay Lương Kiều ở bên tai bà liên tục nhắc tới Mật Nhi tỷ tỷ như thế nào như thế nào, khiến Phùng thị có chút bất ngờ.

Ngày xưa, dù Lương Kiều có yêu mến vị tiểu thư nào, cũng chưa từng khen ngợi trước mặt bà. Thậm chí là Điền Noãn Hương, Lương Kiều cũng chỉ nhắc qua đúng một lần.

Cho nên Mật Nhi tỷ tỷ trong miệng Lương Kiều, làm cho Phùng thị vô cùng tò mò.

Dù Điền Mật là thứ xuất, nhưng Phùng thị cảm thấy, chỉ cần Điền Mật tốt, bà không ngại coi trọng Điền Mật.

Bà cũng từng gặp Điền Noãn Hương vài lần, hiện tại nhìn thấy Điền Mật, Phùng thị thật sự kinh ngạc vì hai người quá giống nhau. Không phải tỷ muội song sinh, lại có thể giống nhau như vậy, quả là kì tích.

“Được rồi, đến chỗ này con không cần câu nệ, cứ coi như phủ của mình, mấy ngày nay Kiều Kiều liên tục nhắc tới Mật Nhi tỷ tỷ bên lỗ tai ta, khiến cho người mẫu thân như ta cũng ăn chút vị rồi.” Phùng thị kéo Điền Mật tới gần bà một chút, nhẹ nhàng vỗ bàn tay Điền Mật, vẻ mặt dịu dàng nhân ái, không hề có một chút kiêu căng, cũng không có ý chán ghét Điền Mật.

Bà cẩn thận đánh giá Điền Mật một phen, cười nói: “Thật sự là giống Hương Ngưng quận chúa, nếu không ai nói ra, nhìn nhầm cũng là bình thường. Có phải ngày xưa Mật Nhi hay bị người khác nhìn nhầm hay không?” Giọng điệu của Phùng thị hết sức thân thiết, giống như đây không phải lần đầu tiên gặp mặt Điền Mật, làm cho Điền Mật rất có cảm tình với Phùng thị.

Nghe Phùng thị hỏi câu kia, Điền Mật nhẹ nhàng lắc đầu, mỉm cười nói: “Ngày trước cơ thể không khỏe mạnh, bình thường đều ở trong viện, không bước ra cửa, vì vậy không có ai nhìn nhầm thành tỷ tỷ hết ạ.”

Phùng thị gật đầu nói, “Thì ra là thế, trước kia nghe Kiều Kiều nói sức khỏe con không tốt lắm, hiện tại thế nào rồi?”

“Cảm ơn phu nhân quan tâm, một tháng qua, sức khỏe con tốt hơn nhiều rồi, không cần phải uống thuốc nữa.”

Thấy mẫu thân mình lôi kéo Điền Mật không rời, Lương Kiều không hề ghen tị vì mẫu thân không để ý tới mình, trái lại để ý Điền Mật.

Nàng có chút bất mãn vì mẫu thân lôi kéo Điền Mật, cho nên nàng không thể nói chuyện phiếm với Điền Mật.

Nàng bất mãn bỉu môi, kéo cánh tay kia của Điền Mật, nhìn Phùng thị nói: “Mẫu thân, Mật Nhi tỷ tỷ khó khăn lắm mới tới tìm con chơi, người cứ lôi kéo Mật Nhi tỷ tỷ như vậy, sao con đi chơi với Mật Nhi tỷ tỷ được chứ? Con muốn dẫn Mật Nhi tỷ tỷ đi xem Xảo Xảo mà biểu ca cho con!” Xảo xảo trong miệng Lương Kiều chính là tiểu cẩu của nàng ấy.

Nhìn thấy con gái nhà mình không kiên nhẫn với chính mình như vậy, Phùng thị chỉ nhướng mày, sau đó vỗ tay Điền Mật, lại tháo vòng tay bạch ngọc trên tay xuống, đeo vào tay Điền Mật: “Nếu Kiều Kiều muốn dẫn con đi coi Xảo Xảo của nàng, con cứ đi chơi với nàng trước đi. Hôm nay ăn cơm trưa xong rồi hẵn về vương phủ, chỗ Vĩnh Ninh vương phi, ta sẽ sai người đi báo tin. Vòng tay này là Phùng di cho con coi như quà gặp mặt, phải đeo biết không.” Trong khoảng thời gian ngắn ngủi trò chuyện với Điền Mật, Phùng thị càng yêu thích Điền Mật hơn, lại thấy con gái nhà mình thích Điền Mật như vậy, quả thực là có nguyên nhân cả.

Bản thân Điền Mật có một loại khí chất hấp dẫn người khác, thật ra, điều này liên quan tới điểm sức quyến rũ của Điền Mật, số liệu sức quyến rũ tăng, khiến cho cơ thể Điền Mật tỏa ra khí chất làm người ta muốn thân cận.

Điền Mật sờ sờ vòng tay bạch ngọc Phùng thị cho, vội vàng hành lễ cảm ơn Phùng thị: “Mật Nhi cám ơn Phùng di!” Nàng nhếch môi cười, lộ ra nụ cười ngại ngùng phù hợp với độ tuổi mười ba, không chút khách khí gọi Phùng di. Nàng chỉ mong sao có thể thân thiết với Phùng thị.

Được Phùng thị cho đi, Lương Kiều vừa thấy Điền Mật dứt lời, lập tức kéo Điền Mật rời đi.

“Mật Nhi tỷ tỷ, Xảo Xảo của ta rất ngoan, rất xinh xắn, bây giờ nó còn nhỏ, mới được hai tháng tuổi thôi, biểu ca nói, Xảo Xảo trưởng thành, cũng không lớn hơn tiểu cẩu là bao.”

Lương Kiều nắm tay Điền Mật, đi đến viện nàng ấy, nàng ấy có chút vội vã, nha hoàn hạ nhân đều chạy theo phía sau.

Điền Mật gật đầu: “Thật không? Ta rất thích động vật nhỏ, lúc ta còn nhỏ, ca ca từng bắt cho ta một con cún, nhưng ta không nhớ rõ về sau con cún ấy đi đâu mất rồi.”

“Thật sao? Ca ca của Mật Nhi tỷ tỷ? Điền Khiếu ca ca?” Lương Kiều nghiêng đầu nhìn Điền Mật, Điền Khiếu trong lời nói của nàng ấy, là thế tử Vĩnh Ninh vương, ca ca ruột của Điền Noãn Hương.

Điền Mật lắc đầu, giọng nói có chút suy sụp: “Không phải, di nương của ta trước khi vào vương phủ, đã sinh hạ hài tử, là ca ca cùng mẹ khác cha. Huynh ấy đối xử với ta rất tốt, ba năm trước đã đi tòng quân.”

Về phần mẹ đẻ của Điền Mật, Lương Kiều có nghe qua một chút, nghe nói, trước khi vào vương phủ mẹ đẻ của Điền Mật là quả phụ, nghe nói, khoảng thời gian trước mẹ đẻ của Điền Mật vì hồng hạnh vượt tường bị Vĩnh Ninh vương treo cổ.