Một chiếc ô nhỏ không thể che cho hai người đi chen chúc nhau, vì thế mà Lâm Hạo Lăng quyết định cõng Hoa Vân Tích lên lưng, để cô cầm ô che. Hoa Vân Tích cũng khá luống cuống, cô đi sang ngủ đêm ở nhà một người đàn ông xa lạ, đã thế còn rất hoành tráng để cho hắn cõng sang. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại thì cô lại thấy mình suy nghĩ vẩn vơ. Hắn có khi sớm hết hứng thú với cô rồi, chỉ chịu ủy thác của nhà họ Hoa chăm sóc cho cô, người hắn yêu là Hoa Vân Nhã, cô cứ đứng đây nghĩ vản vơ làm gì. Cho nên cô tạm gác điều đó ra sau đầu. Dù sao cô nhận thấy rõ hắn đối xử với cô như trưởng bối đối với hậu bối, đơn thuần là vậy thôi.
Lâm Hạo Lăng hôm nay tinh tế và ga lăng nhất từ khi Hoa Vân Tích gập hắn đến nay. Hắn để cô nằm trên giường hắn ngủ nhưng bản thân cũng không đi ra sofa ngoài kia nằm mà trải nệm nằm ra sàn phòng ngủ ngay cạnh giường cô. Hắn còn nói "Nếu con ma nào dám đến, tôi thay cô làm nó hồn tiêu phách tán". Hoa Vân Tích bật cười nghĩ, đến lúc gặp thật ngươi dám chạy trước chết với ta. Nhưng cũng vì thế mà cô cảm thấy tâm an đi phần nào. Chính vì thế Hoa Vân Tích nhanh chóng đi vào giác ngủ sâu.
Nửa đêm, Lâm Hạo Lăng đang mơ màng ngủ thì nghe thấy tiếng vật nặng rơi xuống đất làm hắn giật mình tỉnh dậy. Mở mắt ra, thấy cái đầu tóc đen lõa xõa ngay cạnh. Một đứa trẻ lớn lên với truyền thuyết con ma chui ra từ gầm giường như hắn, tuy không sợ ma quỷ gì, nhưng trong giây phút này cũng không khỏi hốt hoảng suýt nghẹn nước bọt không nói lên lời. Hắn nhìn xuống mới thấy bộ quần áo ngủ hồng phấn, liền nhìn lên giường trống không. Hắn nhồm người dậy kéo cái người đang nằm đối mặt với gầm giường quay lưng lại phía hắn kia. Hiển nhiên thấy Hoa Vân Tích ngủ quên trời đất rơi xuống giường cũng không biết.
Hoa Vân Tích bị lật ra, khó chịu ngái ngủ lầm bầm vài tiếng. Lâm Hạo Lăng vội buông ra một cái, cô lăn thẳng vào gầm giường gặp đất lạnh nằm co ro lại. Lâm Hạo Lăng lắc đầu ngán ngẩm, khom người vươn vào gầm giường nhẹ nhàng ẵm cô ra bế đặt lên giường.
Tuy nhiên chẳng được bao lâu, Lâm Hạo Lăng chợp mắt một chút lại nghe thấy tiếng động như ban nãy.Nhìn sang bên không thấy ai, nhìn lên giường cũng trống không, hắn đứng hẳn dậy thấy Hoa Vân Tích lăn xuống bên kia giường từ lúc nào.
Lâm Hạo Lăng kính nể luôn. Nhưng mà đấy là hắn còn chưa thấy tư thế ngủ đầu nằm trên đất mông nằm trên giường của cô, nếu không có khi hắn phải chụp ảnh lại làm kỷ niệm.
Lâm Hạo Lăng ôm Hoa Vân Tích nằm lên giường đắp chăn lại, vòng tay khóa chặt cô không cho động đậy. Không động đậy được lại cảm thấy có hơi ấm, cô rúc vào lòng hắn cũng đưa tay ôm lấy hắn. Thế giới mới bình yên.
Sáng sớm Lâm Hạo Lăng trước tiên tỉnh. Hắn nhìn cô gái trong ngực co người lại nằm gọn trong lòng hắn như con mèo nhỏ tìm kiếm ôm ấp của chủ nhân. Cô còn áp má lên ngực hăn, hai tay ôm chặt lấy hắn, đáng yêu vô cùng làm hắn không nhịn được đưa tay ra sờ sờ vuốt vuốt một bên má cô. Bị trêu chọc Hoa Vân Tích ngứa cọ cọ lên áo hắn rồi vùi đầu ngủ tiếp. Lâm Hạo Lăng nhìn đồng hồ, đăm chiêu nhìn trần nhà suy nghĩ gì đó rồi cúi xuống nhìn Hoa Vân Tích, quyết định ôm cô ngủ tiếp. Thôi thì chiều nay đến viện sau!
Hoa Vân Tích tỉnh dậy cảm giác có bức tường rất ấm trước mặt, cô đần độn cọ mặt vào đó, nghe thấy tim đập, cảm giác có gì đó không đúng. Ngước lên, đập vào mắt cô là ánh mắt thâm thúy của Lâm Hạo Lăng, kì quái là, hắn nhìn cô chằm chằm.
Hoa Vân Tích hoảng, cô đẩy hắn ra "Anh tên mặt người dạ thú, dám xâm phạm lúc tôi đang ngủ!!!"
Lâm Hạo Lăng cười khẩy đầy khinh bỉ.
"Cô còn không biết tướng ngủ bản thân thế nào? Cái giường rộng thế mà hai lần lăn xuống chỗ ta ôm riết lấy tôi không buông." Hắn nói một nửa sự thật."Tôi buộc phải lên giường nằm cùng cô sợ cô bò xuống đất lạnh. Cô còn lấy oán trả ơn."
Hoa Vân Tích cắn móng tay xấu hổ gãi đầu nhìn Lâm Hạo Lăng, ra là cô ảo tưởng sắc đẹp. Nghĩ lại cũng đúng, mỹ nữ vây quanh như hắn xâm hại cô làm gì. Cô cũng biết từ người bạn hồi còn ở kí túc xá đại học, nàng nói cô có tướng ngủ xấu dã man lại hay lăn lung tung, muốn cô ngủ yên ổn thì phải lấy cái nẹp sắt kẹp người cô lại trên giường.
"À, ờ, coi như xin lỗi."
"Hừ. Ăn tham, ở bẩn, tướng ngủ xấu, ngoại hình quần chúng, lười biếng. Không biết trên người cô còn cái điểm gì tốt bù lại không." Lâm Hạo Lăng hết mình chỉ trích. Mỗi tội càng nhìn càng thấy đần độn một cách đáng yêu, trong lòng hắn nghĩ.
Hoa Vân Tích thẹn. Cô ném gối vào đầu Lâm Hạo Lăng, bò xuống giường.
"Lâm Hạo Lăng, anh khinh người quá đáng, đừng để tôi tìm ra nhược điểm của anh."
Tức mình quay lại làm mặt quỷ với hắn, xỏ dép chạy đi, còn không quên lấy hết giày dép trong giá ném ra ngoài cửa cho hắn biết mặt.
Lâm Hạo Lăng buồn cười nhìn một loạt hành động của Hoa Vân Tích, trong lòng nghĩ cô lớn vậy rồi mà còn chơi dại. Hắn không phát hiện ra, ý cười trên môi hắn khi đối diện Hoa Vân Tích ngày càng trở nên sủng nịch, dung túng.
Hoa Vân Tích được trưởng phòng cho phép nghỉ dưỡng thương trước khi lên đường, đó là lệnh của cấp trên nên cô có thời gian ngủ nướng đến tận trưa. Cô chỉ chuản bị một số vật dụng quan trọng, còn đâu cách dưỡng thương của cô là xem hoạt hình đến khi nào tới giờ phải đi đến sân bay.
Hoa Vân Tích định đi chợ mua đồ về nấu, mở cửa ra thì thấy Vân Thiên thò 1 ngón tay đang chuẩn bị bấm chuông cửa nhà mình còn Vu Dịch thì đứng khoanh tay bên cạnh hắn. Bọn hắn thấy cô ra hơi ngạc nhiên một chút, nhưng cô còn ngạc nhiên hơn.
"Tại sao hai người biết nơi ở của tôi?"
Vân Thiên vô tội nhún nhún vai, chĩa ngón cái về phía Vu Dịch, ý bảo, ngươi đi mà hỏi hắn. Hoa Vân Tích chuyển hướng sang nhìn Vu Dịch, hắn thuận theo đáp lại, mặt không biểu cảm:
"Tôi biết từ nhà họ Hoa ." Thực ra đây là nói dối, hắn là thám tử, điều tra nơi ở của cô dễ không. Nhưng nói dối không chết người, dù sao cô cũng ít gặp lại người nhà họ Hoa. Hơn nữa, hắn còn biết cô đang làm ở Hoa thị tập đoàn và giờ được nghỉ phép vì sắp tới cùng chủ tịch đi công tác ở nước A. Điều này hắn cũng bất ngờ, nhưng không nói cho Vân Thiên. Không thể trách hắn, Vân Thiên tin tưởng nhân phẩm anh emnhà mình nên toàn quyền giao trách nhiệm điều tra theo dõi Hoa Vân Tích cho hắn, tất nhiên báo lại thế nào là quyền của hắn rồi!
Cũng trùng hợp là chủ tịch Hoa thị tập đoàn được mời đến ở tại dinh thự của một gia đình quý tộc có quyền lực chính trị to lớn ở nước A với tư cách khách quý, còn Vu Dịch hắn thì lại được nhờ đến đó để điều tra một vụ án. Chẳng qua chỉ là lục đục nội bộ gia đình giữa hai bà vợ có thế lực lớn, lần này xung đột đã xảy ra án mạng, nạn nhân là con trai út của bà vợ cả, dường như sự việc đã được chuẩn bị tỉ mỉ từ rất lâu.
Gia chủ cũng ngầm biết thực hư thế nào mà không muốn can thiệp do sợ thế lực của hai bà vợ mình ảnh hưởng đến sự nghiệp, nên mời hắn đến để tỏ ra mình công bằng không thiên vị ai. Hơn nữa, lão già gia chủ đó lợi dụng việc hắn có Bộ tư pháp và Cơ quan an ninh quốc gia của nước M chống lưng nên thế lực họ có thế nào thì cũng không thể đụng đến hắn được. Nếu không phải là chỗ người thân quen và ở thời điểm không thế lực chống lưng, trong lúc tạm trốn tên bại não Vân Thiên kia để lập kế hoạch phản công, hắn phải trốn nhờ địa bàn của lão hồ ly đó. Thì hắn cũng không muốn vì món nợ ân tình mà tham gia vào mấy vụ điều tra đấu tranh nội bộ gia đình này.
Hoa Vân Tích làm vẻ mặt thì ra là thế, cô tin tưởng không nghi ngờ chút nào, cũng bởi vì Lâm Hạo Lăng đại diện người nhà họ Hoa xuất hiện tại đây.
"Hai người đến có việc gì không?" Hoa Vân Tích bất mãn hỏi.
"Đừng quên thỏa thuận, tôi đến đây ăn trực." Vân Thiên thoải mái tự nhiên nói.
Hừ, anh có vẻ không lúc nào quên. Dùng cái wifi thôi mà, đồ keo kiệt!
"Tôi muốn xem tình hình sức khỏe của em." Vu Dịch đáp có lệ.
Thầy muốn đến xem tôi bị vắt kiệt sức thế nào thì có.
Hoa Vân Tích bĩu môi thầm khinh bỉ hai tên đàn ông trước mắt. Đến đúng lúc thật nha!
"Giờ tôi đi mua đồ ăn, hai người muốn ăn cũng phải chờ." Lướt qua bọn họ, Hoa Vân Tích đi lên phía trước. Nhìn thấy cô là nhìn thấy ăn, coi cô là cái gì chứ, máy nấu cơm?
"Vậy bổn thiếu gia đi cũng cô." Vân Thiên tươi cười rạng rỡ tỏa ánh dương, khoác vai Hoa Vân Tích bước đi. Vu Dịch cũng sóng vai đi cạnh, trên mặt không biểu hiện gì, trong lòng ngầm cười lạnh khinh bỉ Vân Thiên chỉ giỏi đầy mặt tươi cười vô hại, hắn không nên mở viện tâm thần, nên tự nhét mình vào đó, tên hai nhân cách.
"Hoa Vân Tích." Mở cửa ra, vừa gọi, Lâm Hạo Lăng liền phát hiện có hai nam nhân xa lạ đi theo Hoa Vân Tích. Cả hai đều là nhân trung chi long cả. Một người tươi cười sáng lạn, một người bình thản không biểu cảm. Hắn cảm giác như có tín hiệu cảnh báo về một mối nguy cơ rất đáng lo, nhưng chỉ là thoáng qua trong đầu, hắn chợt trống rỗng không nghĩ la rốt cuộc đáng lo ở điểm nào.
"Anh gọi tôi có gì không?" Hoa Vân Tích vẫn dỗi vì sáng nay hắn chê cô từ đầu tới chân một lượt, cám xúc ngượng ngùng khi cùng nằm ngủ với hắn cũng tiêu tan luôn. Nam nhân của nữ chính, tên nào cũng khó ưa như nhau!
"Cô định đi đâu?" Biết cô còn dỗi, Lâm Hạo Lăng bất đắc dĩ hỏi, cũng không để tâm sự tồn tại của hai nam nhân bên cạnh.
"Tôi đi siêu thị mua đồ nấu cơm."
"Vậy tôi đi cùng cô."
"Nhưng..." Đi siêu thị thôi có cần kéo đàn đi như thế không?
Vu Dịch thì lúc điều tra biết rõ Lâm Hạo Lăng là thúc thúc trên danh nghĩa của Hoa Vân Tích, nên cũng không thắc mắc gì, chỉ khó hiểu không biết động cơ đen tối của nam nhân này là gì khi chuyển đến đây sống. Còn Lâm Hạo Lăng chẳng qua là trướng mắt nên không muốn quan tâm. Chỉ có Vân Thiên thanh niên tràn đầy năng lượng là ôm cánh tay Hoa Vân Tích, ngắt quãng cuộc nói chuyện của hai người bằng một câu hỏi mà hắn biết câu trả lời từ Vu Dịch rồi:
"Vân Tích, vị tiên sinh này là...?"
"A, quên chưa giới thiệu. Hắn là thúc thúc tôi Lâm Hạo Lăng, còn hai người này một người là giáo viên của tôi Vu Dịch, một người là bạn cùng học Vân Thiên."
"Hân hạnh biết hai người." Lâm Hạo Lăng đẩy mắt kính, cũng không đưa tay ra chào.
Vân Thiên dựa vào vai Hoa Vân Tích, cọ cọ bán manh "Hân hạnh biết anh, đại thúc."
Trên trán Lâm Hạo Lăng nổi gân xanh.
"Hân hạnh biết anh." Vu Dịch mặt vẫn trong trạng thái bị liệt, đáp.
"Tích Tích mong được giáo sư chiếu cố nhiều hơn trong học tập." Lâm Hạo Lăng bỏ qua Vân Thiên vì trông hắn không đáng lo ngại bằng nam nhân đằng sau, hắn đưa tay ra có ý định bắt tay lịch sự, ra vẻ trưởng bối mà nói. Từ gọi "Hoa Vân Tích đã chuyển sang gọi "Tích Tích" một cách thân mật. Cháu gái của hắn không nên yêu quá sớm, nhất là mối tình sư sinh.
"Trưởng bối của bạn học Hoa Vân Tích cũng quá khách sáo rồi, đó là bổn phận của tôi. bạn Hoa Vân Tích là một gương mặt sáng giá có thành tích học tập không tồi, bên gia đình nên chăm sóc quan tâm đến con bé để con bé có tinh thần học tập tốt nhất." Vu Dịch bắt tay lại. Hắn còn chiếu cố đến giường kia.
"Tôi cũng sẽ quan tâm con bé nhiều hơn." Lâm Hạo Lăng cười tiêu chuẩn. Hắn chăm sóc cơm ba bữa, giường ngủ chung nữa cơ mà.
Hoa Vân Tích thấy cả hai cứ bắt tay, khó hiểu dùng ánh mắt hỏi Vân Thiên. Hắn chỉ cười lắc đầu ý bảo không biết, trong bụng thầm nghĩ, còn nước còn tát hai tên đàn ông đần độn vô vị này sao qua mặt được hắn.
Vậy là siêu thị lớn diễn ra cảnh tượng làm các cô gái sôi trào. Một cô nàng nhỏ bé tư sắc tạm gọi là thanh tú chưa đến mức xinh đẹp vũ mị gì, cầm giỏ xách mua đồ. Bên cạnh có ba người đàn ông anh tuấn mê người thỉnh thoảng chọn đồ bỉ vào giỏ. Biết bao nhiêu ánh mắt hâm mộ ghen tị đổ dồn về phía cô gái kia.
Hoa Vân Tích chỉ cảm thấy không khí thật ngột ngạt, ba người xung quanh cô toàn trai nhà người ta, cô không những không có phúc lợi gì mà còn gặp phải ba quả bom hẹn giờ sớm muộn cũng nổ. Làm sao nha? Tạo nghiệt gì mà đi chợ cũng khó đến vậy?
Hoa Vân Tích mải chú ý xung quanh, không để ý Vân Thiên muốn trêu cô, không biết từ lúc nào nhét hộp bao cao su vào trong giỏ. Đến khi thanh toán, nhân viên cầm bao cao su xấu hổ tính tiền, nhìn cả hộp bao cao su lại nhìn ba nam nhân đứng cạnh cô, thầm nghĩ "Người phụ nữ này mua nhiều như vậy, tính ngự cả ba soái ca này sao?". Nàng âm thầm khinh bỉ Hoa Vân Tích thủ đoạn, kĩ năng bơi dương hoa.
Hoa Vân Tích xấu hổ không biết chui vào đâu, cầm bao cao su bỏ lại cũ và xin lỗi người tính tiền. Cô liếc xéo qua ba người đàn ông phía sau, bắt gặp Vân Thiên ánh mắt có thoáng qua tia đùa cợt, lập tức xông qua đánh hắn một trận. Hai người kia cũng không can, ải bảo hắn nhàm trán bày trò ghẹo gái!
Bữa cơm này cũng không yên bình, thực sự áp lực. Hoa Vân Tích không hiểu sao nữ chính có thể thản nhiên ngồi giữa dàn hậu cung của mình. À mà không, dàn hậu cung của nàng thì nàng ăn được, còn không phải hậu cung của cô, áp lực là đúng thôi!
...
Ăn cơm xong, tất cả giải tán, hay nói đúng hơn là ngầm bị Hoa Vân Tích đuổi đi. Cô đặt báo thức ngồi xem hoạt hình một lát rồi đi luôn. Lần này chuyến bay Hà Nhạc cũng đi cùng. Đáng lẽ ra nàng không được đi, nhưng sau đó Cao Lực Ngự đổi ý, hắn nghĩ có lẽ vẫn phải cần đến thư kí vì hắn nhận được lời mời đến dinh thự của một gia đình quý tộc nước A.
Hà Nhạc có vẻ cảm giác an toàn về sự tồn tại của Hoa Vân Tích nên nàng cũng không thể hiện rõ thái độ như khi có một mình với cô, hơn nữa vì muốn lấy điểm trước mặt chủ tịch nên khá là chu đáo ân cần lo lắng cho Hoa Vân Tích. Như thể sợ cô lần đầu không quen, còn nhắc nhở cô về những thói quen của chủ tịch, mặt ngoài là thiện ý giúp đỡ nhưng thực tế là để ngầm khoe ra mình hiểu biết thế nào về chủ tịch. Mà chủ tịch Cao Lực Ngự của chúng ta thì không thèm để ý vị thư ký này ba hoa trước mặt ai, chỉ cần không ảnh hưởng đến hắn nhiều, còn hiệu suất làm việc vẫn quan trọng hơn.
Người không biết có khi nghĩ rằng Hà Nhạc là bạn gái của Cao Lực Ngự, nhất là khi hắn trông có vẻ như dung túng hành động ra oai phủ đầu của Hà Nhạc, nhưng Hoa Vân Tích thì biết tỏng vai trò nữ phụ của nàng. Tất nhiên, cô vẫn giả đò như mình rất đau lòng khi biết Hà Nhạc thân thiết với chủ tịch như vậy và còn làm mặt hâm mộ ghen tị. Thứ nhất là vì được phục vụ tận tình, thứ hai là tránh gây chú ý với người đàn ông có bệnh ái kỷ như Cao Lực Ngự. Mỹ mãn không còn gì bằng.
Hoa Vân Tích ăn no, co lại trên ghế đánh một giấc ngủ ngon lành. Và nhiều giờ sau, cả ba đã đặt chân tới A quốc. Đi vào xe đón vào dinh thự lớn của Andrej Stojanovic - người đã mời Cao Lực Ngự đến nghỉ chân khi biết được thông tin hắn sự định đặt chân tới quốc gia này. Nhứng dinh thự có kiến trúc châu âu thế này mọc lên rất nhiều ở trung tâm thành phố và cũng là thủ đô của đất nước. Đây là một nước phát triển ở mức trung bình thế giới, nhưng thực chất 99% sự phát triển này là ở tỉ phú và giới chính trị chứ không phải ở nhân dân. Hoa Vân Tích nhìn qua cửa xe mà không khỏi thở dài ngao ngán trước khung cảnh sống đối lập, khoảng cách giàu nghèo dãn rộng thế này.
Cao Lực Ngự tiến vào cổng dinh thự, Hà Nhạc sóng vai bên cạnh còn Hoa Vân Tích thì theo sau nhàn nhã ngắm cảnh. Vào trong thấy một đoàn người đã đứng chờ ở đó. Người cao tuổi nhất đứng đầu hẳn là gia chủ Andrej Stojanovic. Theo tư liệu nhận được từ Cao Lực Ngự, hắn có hai bà vợ và vài thiếp, bên ngoài chỉ biết có hai người phụ nữ vì yêu nguyện gả cho một người đàn ông, không biết có một đàn tình nhân phía sau. Có tất cả 5 người con, một trai hai gái của vợ cả, còn một trai một trai một gái của vợ lẽ. Dòng dõi quý tộc, nên không để tình nhân nào sinh con cả. Gia chủ nhà Stojanovic tiến lên bắt tay Cạo Lực Ngự nói:
"Rất hân hạnh được mời ngài đến dinh thự này dừng chân vài ngày."
Hoa Vân Tích lúc này bắt đầu vào làm nhiệm vụ của mình, cô truyền đạt lại thuần thục lời nói của cả hai bên trong thời gian ngắn không chút sứt mẻ nào, mà phong thái còn điềm tĩnh, không xu nịnh cũng không vô lễ.
Cao Lực Ngự trong lòng âm thầm tán thưởng sự chuyên nghiệp của cô.
Cuộc nói chuyện của hai bên dù là màn dạo đầu nhưng có vẻ cũng khá tốn thời gian. Stojanovic trong lời nói cho thấy tháy ông ta đang cần đến sự trợ giúp về tài chính cho hắn ổn định trên vũ đài chính trị, bù lại cho hắn thực quyền vững vàng ở A quốc. Cao Lực Ngụ cười như gió xuân về đáp lại trơn chu. Thực quyền ư, hắn có thể dễ dáng cướp được trong tay họ, nhưng trước khi làm điều đó hắn sẽ vắt sạch giá trị lợi dụng của một số lão già chính trị này.
Hoa Vân Tích nhìn hắn mà đổ mồ hôi hột sau lưng. Ác quỷ bắt đầu cười, có lẽ hắn đã tìm thấy địa ngục của mình.
Bọn họ được an bài trong ba căn phòng, phòng của Cao Lực Ngự đúng là phòng chuyên dùng tiếp các quan chức cấp cao dừng chân, phòng của Hà Nhạc hơn Hoa Vân Tích một chút vì bên kia phỏng đoán xinh đẹp kiều diễm như nàng hẳn là tình nhân mang bên người, còn cô chỉ đơn thuần là phụ tá. Phụ tá với tình nhân, dù phụ tá đắc lực thì tình nhân vẫn là chỗ lấy mặt mũi của đàn ông.
Hoa Vân Tích không phàn nàn gì, cô lăn lộn nhiều ở giới thượng lưu đủ hiểu quy tắc đối xử theo cấp bậc. Chỉ tiếc Hà Nhạc kia đàn bà ngu ngốc, vênh váo đắc ý nhìn Hoa Vân Tích như ngọn cỏ ven đường vì nghĩ người khác đang cho nàng là phu nhân chủ tịch, không biết người ta mắng nàng tình nhân dám theo đàn ông đến nơi bàn chuyện công sự.